Thật ra kế hoạch của A Tinh cũng khá là ổn, ít nhất thì chính Tiêu cũng cảm thấy như thế. Tuy rằng phần bố cục và phần chuyển ngoặt vẫn còn hơi không lưu loát, thế nhưng đây đã là trình độ mà người bình thường không thể đạt đến rồi. Chỉ với trình độ này thôi cũng đã dư sức gánh vác vai trò của một trí giả thuộc tiểu đội Luân Hồi, chỉ là không biết vì sao mà dường như Tiêu lại bỗng nghĩ đến thứ gì đó không mấy dễ chịu nữa rồi, sau đó cậu liền cảm thấy cái bố cục này đúng là đầy rẫy sai sót, khiến cho cậu chỉ muốn xé nát bản kế hoạch này và làm lại một cái mới mà thôi.
Không thể… không thể bực tức thế này được. Tuy không biết vì sao, thế nhưng rõ ràng là kế hoạch hiện tại càng có lợi cho mình hơn một chút, vì sao mình vẫn cứ khăng khăng phải thay đổi nó mà làm gì cơ chứ? Mình cũng đâu có mắc chứng rối loạn cưỡng chế hoàn mỹ gì đâu, chỉ là… cảm thấy một bố cục thế này rất có thể sẽ nhận lấy kết cục bị cười nhạo… bị ai cười nhạo? Ai có thể cười nhạo họ? Tóm lại một câu chính là mình đang vô cùng khó chịu… Lẽ nào có liên quan đến phần ký ức đã mất của mình ư?
Tiêu không quá hiểu rõ, chỉ có điều cậu đã đè nén cảm giác khó chịu đó xuống tận đáy lòng một cách thật lý trí và giả vờ nghiêm túc xem hết các bước của toàn bố cục. Sau đó, cậu liền trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Bố cục tốt lắm, không cần tôi phải thêm thắt gì thêm nữa cả.”
A Tinh gật gật đầu đầy khẳng định, rồi lại lắc lắc đầu nói: “Không, rất cần cậu… sức của một mình tôi có hơi yếu ớt quá. Trong bố cục này có rất nhiều chỗ không thể chỉ do một người tiến hành được, tôi lại không thể tin tưởng vào năng lực hành động cũng như những năng lực khác của mấy người còn lại, vậy nên… tôi có thể tin tưởng cậu được không? Tiêu.”
Tiêu lập tức nở nụ cười và đáp: “Chuyện này thì tôi chịu thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là một đứa con nít thôi mà, nếu anh bảo tôi đi chấp hành mấy việc trong đây thì tôi nghĩ rất có thể tôi sẽ không có cách nào hoàn thành được.”
A Tinh cũng nở nụ cười, hắn nhún nhún vai tỏ vẻ rằng mình cũng hết cách rồi và nói: “Thế nhưng cậu lại là người thích hợp nhất trong tất cả mọi người. Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không để một mình cậu chạy đi làm mấy việc này, ít nhất thì cũng phải cho cậu một tên vệ sĩ chứ phải không nào? Dù sao thì tôi cũng không hề có ý định mưu sát một người tài quan trọng như cậu đâu, thế nên… giúp tôi cùng hoàn thành cái bố cục này đi, cậu thấy sao nào?”
Tiêu gật đầu đồng ý, còn A Tinh thì trông có vẻ như rất hài lòng, hắn không thèm kiêng kị những người còn lại đang có mặt ở đó mà thẳng thắn nói ra hết những việc cần làm kế tiếp cho Tiêu nghe.
“Kế tiếp là một công đoạn rất quan trọng, đó chính là giao dịch.” A Tinh nói thẳng ra không chút kiêng kị: “Chúng ta đã lấy được cơ quan S2, thế nhưng cái cơ quan này nằm trong tay chúng ta sẽ không thể nào phát huy được công dụng của mình, thế nên chúng ta bắt buộc phải giao cái cơ quan S2 này ra, hoặc nên nói là dùng nó để giao dịch, chỉ có như thế mới có thể phát huy được công dụng chân chính của nó.”
Tiêu còn chưa nói gì, Edwin Vancleef cạnh đó đã không nhịn được tò mò hỏi: “Công dụng chân chính của cơ quan S2? Ngoại trừ trở thành nguồn động lực vô hạn cho EVA-00 ra thì nó còn có công dụng gì khác nữa sao?”
A Tinh không trả lời, Tiêu đã giành trước một bước đáp: “Đương nhiên là có rồi, ví dụ như… chế tạo ra EVA chẳng hạn, hoặc là tiến thêm một bước nữa, kỹ thuật cần thiết để chế tạo ANGEL, cái giá này thế nào?”
Edwin Vancleef lập tức lắc đầu nói: “Không thể nào, các cậu đừng có thấy tôi ít hiểu biết mà lừa tôi, yếu tố khoa học kỹ thuật của ANGEL này ít nhất cũng tiến bộ hơn những mấy trăm thậm chí là trên cả ngàn năm so với trình độ hiện tại của loài người. Ngay cả việc chế tạo EVA mà loài người còn phải cần đến sự giúp sức của SEELE nữa là, tôi không tin sau khi thoát ly khỏi SEELE thì mấy cường quốc mà các cậu đã nói có thể chế tạo ra được ANGEL chỉ dựa vào mảnh cơ quan S2 này mà thôi.”
Lần này Tiêu còn chưa kịp lên tiếng thì A Tinh đã cười đáp: “Tôi cũng không tin bọn họ có thể, thế nhưng chính bọn họ tin rằng mình có thể là đủ rồi. Thế nên có được hay không cũng đều chẳng quan trọng gì cả, chuyện quan trọng chỉ có một mà thôi, đó chính là làm sao để giao dịch thứ này một cách an toàn, thế thôi.” Dứt lời, hắn liền dời tầm mắt về phía Tiêu.
Còn Tiêu thì đang nắm mấy sợi tóc của mình như thể đang ghét bỏ và phiền lòng lắm, sau khi nhổ một sợi trong số đó xuống, cậu mới chậm rãi nói: “Được, tôi đồng ý nhận nhiệm vụ này, thế nhưng thời gian phải do tôi sắp xếp, cách thức giao dịch cũng phải do tôi quyết định, trong số những người đi theo phải có cả Roger trong đó. Nếu anh không đồng ý với ba yêu cầu trên thì cứ việc đi tìm người nào khác đến giúp anh đi.”
A Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi như cũ, hắn cũng không hề chần chừ chút nào mà gật đầu cái một ngay, hắn nói: “Được, thống nhất rồi nhé. Vậy thì mọi việc đều giao lại cho cậu đấy, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất mà thôi, đó chính là thời gian giao dịch trễ nhất cũng phải xong xuôi hết trước khi ANGEL kế tiếp đến, cũng tức là trước khi EVA đã kết nối với Asuka bị ăn mòn, không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Tiêu có vẻ như đang rất mất kiên nhẫn, cậu lại nhổ một cọng tóc xuống, sau đó mới nói: “Biết rồi, biết rồi, tóm lại tôi sẽ hoàn thành đúng thời hạn mà.”
A Tinh cuối cùng cũng không còn nói thêm gì nữa, mà những người còn lại cũng không còn việc gì nữa nên kế đó mọi người đều tự quay về phòng mình. Mà ngày hôm sau, gần như là trời vừa sáng thì Katsuragi Misato đã đến gõ cửa nhà bọn họ.
“Tôi nghĩ… e là chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng hết đi thôi. Tư lệnh Ikari sẽ về đến tổng bộ sau sáu tiếng đồng hồ nữa, trước khi chuyện đó xảy ra, có lẽ các anh vẫn còn chuyện muốn nói mà phải không?” Vừa trông thấy A Tinh, Katsuragi Misato liền lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Hử? Còn chuyện muốn nói?” A Tinh vừa thức dậy nên vẫn còn hơi mơ màng ngái ngủ, hắn vừa ngáp vừa nói: “Không có gì muốn nói cả, dù sao thì những chuyện cần nói chúng tôi đều đã nói ra hết rồi, những chuyện còn lại cô tự suy nghĩ là được. Hơn nữa trở về thì cứ trở về thôi, chuyện đó thì có liên quan gì cơ chứ?”
Katsuragi Misato trừng mắt nhìn A Tinh một lúc lâu, cô nói giọng hầm hừ: “Anh không hiểu thật hay là đang giả ngây giả ngô thế hả? ANGEL, ANGEL đó! Roger là một tên ANGEL đấy, nếu nhỡ khi quay trở lại Nerv, tổng tư lệnh liền muốn ra lệnh tiêu diệt Roger thì sao đây? Anh có biết như thế có nghĩa là gì không hả?”
A Tinh liền nở nụ cười và đưa mắt nhìn Katsuragi Misato. Nụ cười này khiến cho toàn thân Katsuragi Misato phát run, chẳng hiểu vì sao mà cô lại chợt cảm thấy sợ hãi, lại nghe A Tinh nói: “Như thế có nghĩa là loài người sẽ diệt vong, nếu không phải vậy thì cô cho rằng nó còn mang ý nghĩa nào khác nữa sao?”
Katsuragi Misato lập tức giận dữ nói: “Vậy anh vẫn còn hờ hững như thế này được ư? Anh cũng là con người đó! Anh đâu phải là ANGEL giống như Roger đâu!”
A Tinh liền khoát tay nói: “Cô xem, đây chính là điểm khác nhau giữa chúng ta đấy. Nguyên nhân khiến cho loài người bị hủy diệt chỉ xuất phát từ nguyên nhân Ikari Gendo muốn tiêu diệt Roger và chúng tôi trước, từ đó dẫn đến hậu quả chính là loài người bị hủy diệt, gì thì gì cô cũng không thể nói đây là lỗi của chúng tôi được phải không? Lúc bọn cướp cầm súng đi cướp bóc dân chúng bình dân, những người dân này phản kháng lại dẫn đến tình huống súng bị cướp cò và làm bị thương người qua đường, thế chẳng lẽ cô lại đổ cái tội này lên đầu của người đi đường hay sao? Thật ra nhân quả logic của chuyện này rất rõ ràng, đó là nếu Ikari Gendo muốn đến tiêu diệt chúng tôi trước, vậy thì đương nhiên chúng tôi phải cố hết sức phản kháng lại, hậu quả dẫn đến lại chính là loài người bị diệt vong. Nguyên nhân ngọn nguồn của việc này chính là vì Ikari Gendo muốn tiêu diệt chúng tôi trước mà, cô không đi thuyết phục ông ta mà trái lại còn đến đây khuyên răn những người bị hại như chúng tôi, cô cảm thấy rốt cuộc ai mới là người hờ hững đây? Rốt cuộc ai mới là người không chịu nói lý lẽ đây?”
Katsuragi Misato ngẩn ra một lúc lâu, sau đó cô mới chán nản ngồi phịch xuống và nói: “Chính vì không thể nào thuyết phục được, hoặc nên nói là một khi ông ấy đã quyết định thì chúng tôi sẽ không thể nào lay chuyển gì được nữa, thế nên tôi mới phải đến đây thương lượng với các anh thế này đây.”
A Tinh lại khoát tay nói: “Vậy thì đây chính là vấn đề của các cô rồi, chuyện này hoàn toàn không nằm trong phạm vi cần lo nghĩ của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không thay đổi hành động và mục tiêu của mình vì bất cứ một mệnh lệnh nào do tư lệnh của các cô đưa ra đâu. Chuyện này kết thúc tại đây.”
Katsuragi Misato trầm ngâm thật lâu, sau đó mới hỏi: “Nếu anh là chúng tôi thì anh sẽ làm thế nào? Ý tôi là nếu anh rơi vào tình huống như hiện tại thì anh sẽ làm thế nào?”
“Đơn giản lắm.” Bất ngờ là A Tinh không hề ngó lơ mà trái lại còn đáp ngay: “Lắng nghe lời người đó nói, quan sát hành động của người đó, chỉ thế mà thôi.”
“Lắng nghe lời người đó nói, quan sát hành động của người đó… đó là quá trình chứ không phải là kết quả, nếu là anh thì anh sẽ chọn lựa một kết quả như thế nào?” Katsuragi Misato không hề cảm thấy hài lòng với câu trả lời này, cô lại dò hỏi thêm lần nữa.
Thoáng chốc A Tinh liền nở nụ cười, hắn bỗng dưng chỉ vào Roger và Ikari Shinji đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách và nói: “Cô có muốn giết chết bọn tôi không? Ý tôi là tôi, chúng tôi, Roger, chỉnh thể này của chúng tôi, cô có muốn giết chết bọn tôi không?”
Katsuragi Misato ngẩn ra một lúc, dường như cô đã có được câu trả lời, thế nhưng cô vẫn đáp: “Không muốn. Bởi vì các anh không hề có ác ý gì khi đến đây, cũng chưa từng làm chuyện xấu xa gì cả, còn về phần có mục đích xấu xa gì không thì… ít nhất là xét theo tình hình trước mắt thì tôi vẫn chưa thể đoán ra được. Thế nên trừ khi tôi phát giác ra được mục đích xấu xa của các anh, còn không thì ít nhất là bây giờ chúng ta vẫn chưa phải là kẻ địch, tôi cũng không có ý định giết chết các anh.”
“Thế… cô có muốn tự hủy diệt mình cũng như kéo theo toàn thể loài người cùng bị hủy diệt chung không?” A Tinh lại cười hỏi.
Katsuragi Misato lại lắc đầu nói: “Không, tôi muốn được sống tiếp và cũng hy vọng thế giới này có thể trở về như lúc ban đầu… Thế nhưng mục tiêu đầu tiên vẫn là phải sống sót, bởi vì một người chết sẽ chẳng còn lại gì nữa. Thế nên tôi không hề có ý định muốn hủy hoại chính mình và cũng không định sẽ kéo theo toàn thể loài người cùng nhảy vào hố diệt vong.”
“Vậy chẳng phải là xong rồi sao?” A Tinh thoáng nở nụ cười rồi đứng dậy rót cho Katsuragi Misato một tách cà phê, sau đó hắn mới nói: “Trước mắt chúng tôi không phải là kẻ địch, chúng tôi cũng không hề có bất cứ một hành vi thù địch nào cả, mà cô lại không hề có ý định tự đâm đầu vào chỗ chết hay là kéo theo toàn thể nhân loại cùng chết chùm. Thế thì… cách ứng phó với tư lệnh của các cô chính là phải nghe xem ông ta nói điều gì, quan sát xem ông ta hành động thế nào. Sau đó cô phải tự định đoạt xem ông ta có muốn tự sát hay là kéo theo toàn thể loài người cùng chết chùm hay không, hoặc là hành vi của ông ta có gây ra tất cả những chuyện này hay không. Nếu câu trả lời là phải thì kết quả sẽ trên cả đơn giản luôn đấy.”
Nói đến đây, ánh mắt A Tinh bỗng trở nên hờ hững, hắn lạnh lùng nói: “Kẻ nào mưu toan muốn giết tôi thì chính là kẻ địch, đứng trước kẻ địch thì chỉ có một phương án duy nhất chính là phải diệt trừ kẻ đó, lẽ nào đây không phải là một chuyện rất hiển nhiên hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì ông ta là tư lệnh của các cô mà khi nhận được mệnh lệnh không được chống lại ANGEL và cứ để cho chúng đi vào Giáo Điều Cuối Cùng, sau đó để cho toàn thể loài người đều bị hủy diệt từ ông ta, các cô vẫn sẽ chấp hành theo thật luôn hay sao? Nếu ông ta không đưa ra một mệnh lệnh trực tiếp như thế mà là đưa ra một mệnh lệnh tương tự, tôi nghĩ các cô cũng sẽ có thể nhận biết được mà phải không? Đến lúc đó…”
“Pằng.” A Tinh cong tay lại tạo thành hình một cây súng, sau đó hắn thốt lên một tiếng “pằng” rồi thổi phù một cái trên đầu ngón tay, trong mắt ngập tràn giá rét.