Vô Hạn Khủng Bố

Chương 12: Máu đen trong tim

Trong nhẫn của Trịnh Xá có rất đầy đủ thức ăn và nước, bánh mì, bơ, thịt hộp, một số ít đồ ăn vặt, cả số lượng lẫn chất lượng đều phong thịnh, nước cũng đủ để uống vài ngày. Nhưng vì cẩn thận, mọi người chia lương thục, thực phẩm thành 7 phần, mỗi người nhận được suất ăn cho 3 ngày. Sở Hiên đặt phần của Lý Suất Tây lên bàn nói:

- Đây là phần của cậu, khi cậu chứng minh được giá trị của mình trong đội, số thức ăn này sẽ thuộc về cậu và tương lai cậu sẽ là một thành viên trong đội.

Lý Suất Tây gật đầu không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy thức ăn ngồi xuống ăn ngốn ngấu, mọi người cũng không chú ý mà tự động lấy thức ăn ngấu nghiến, nửa ngày trời hoạt động, căng thẳng và sợ hãi khiến ai cũng đói khát. Lúc này có được thức ăn và nước, ai cũng có vẻ ăn rất thô lỗ. Chiêm Lam do có một tay bị thương nên khi ăn Trịnh Xá lẳng lặng giúp nàng xé vỏ bao thực phẩm, lại lấy một cái hộp rót đầy nước vào. Chiêm Lam cười hi hi ngồi dịt bên cạnh Trịnh Xá mà ăn.

Sở Hiên bỗng lên tiếng:

- Đúng rồi, đang rảnh rỗi, cậu kể lại xem lúc nãy giết Alien như thế nào?

Mọi người đều đang ăn nhưng nói chuyện trên bàn ăn đã thành tập quán của người Trung Quốc, Trịnh Xá cười khổ, uống một ngụm nưốc rồi nói:

- Đừng nghĩ là tôi lợi hại gì, lúc ấy đúng là cử tử nhất sinh, xém chút là bọn tôi đều chết, nếu không phải may mắn chém đứt lưỡi Alien thì giờ thành thức ăn của chúng nó rồi.

Sở Hiên nghĩ một lúc rồi quay về phía Zero hỏi:

- Trong khoảng cách bao nhiêu thì anh có thể bắn trúng lưới Alien bằng Deasert Eangle, ý tôi là đang di chuyển với tốc độ cao.

Zero không thèm ngẩng đầu đáp:

- Trong vòng 150m thì 30%, 100m thì 40%, 50 thì 50%, đó là cực hạn, gần hơn cũng chỉ đến thế thôi.

Trịnh Xá cười khổ, 50% bất quá là một nửa, lưỡi Alien cứng đến nỗi xuyên thủng cả sắt, phóng ra với tốc độ cao đến nỗi mắt thường không nhìn được, đối mặt với Alien, đầu người chỉ là mấy quả dưa hấu giòn tan. Chỉ cần Zero bắn trượt thì Alien có thể giết chết lập tức bất kỳ ai lại gần. Trịnh Xá cười khổ nói tiếp:

- Lúc ấy gặp may, chém đứt được cái lưỡi của Alien là do nó đang cắm vào vai Chiêm Lam tôi mới dễ dàng chém trúng, nếu không, mặt đối mặt thì đến thời gian phản ứng cũng không có.

Sở Hiên gật đầu nói:

- Tốc độ phóng lưỡi của Alien rất đang sợ, hầu như tương đương đạn súng ngắn lúc vừa bắn ra mà còn phải tính đến trọng lượng và độ lớn của nó, một tấm thép cũng chưa chắc đã chống được. Nói chung là cứ theo kế hoạch tiến hành, tìm cách cách ly Alien, mở đường đến kho vũ khí, hy vọng tìm được vũ khí thích hợp chống lại chúng.

Trịnh Xá thở dài hỏi:

- Thế anh tính cách nào để cách ly Alien? Trực tiếp dùng người làm mồi nhử?

Sở Hiên vừa ăn vừa ấn vào các nút trên bàn điều khiển, một lát sau trên màn hình hiện ra một tấm sơ đồ các đường thông trên tàu, những phòng và hành lang quan trọng đều đánh số.

- Chúng ta đang ở phòng 27, theo tính toán của tôi và hướng Alien đem 4 người kia đi, có thể xác định Queen đang ở kho số 1 và 2, hệ thống giám sát ở đó hỏng hết rồi, có lẽ do chất bài tiết mà Queen sinh ra khi đẻ trứng ăn mòn hết rồi, tôi nhớ trong Alien 4, khi Queen đẻ trứng tiết ra một vật chất như tơ nhện có tính ăn mòn, tuy không bằng máu Alien. Vì thế ở đó ta không thể dùng tường cách ly, hệ thống giám sát cũng như chiếu sáng. Ta chỉ có thể bắt đầu cách ly từ phòng 16 trở đi, tôi đã đánh dấu trên sơ đồ, màu xanh lục là phạm vi có thể dùng tường cách ly.

Sở Hiên vừa nói vừa nhoay nhoáy bấm nút, không bao lâu trên sơ đồ hiện ra hai khu vực lục và hồng Mọi người chăm chú nhìn, trên màn hình khu màu lục chiếm hầu hết tàu, khu màu hồng chỉ từ phòng 1 đến 15. Sở Hiên thở dài nói:

- Mọi người có thể nghĩ rằng may mắn phòng vũ khí số 17 không nằm trong phạm vi hồng, nhưng tôi rất tiếc phải báo rằng phòng số 16 và 17 phân biệt nằm hai bên phòng 15, ở đó không thể nào hạ tường cách ly, khi đến đó Alien có thể xông ra giết chúng ta bất cứ lúc nào. Đó là nguyên nhân tôi phải dùng mồi nhử, chúng ta phải dụ bốn con Alien trừ Queen ra khỏi khu vực đó, tách rời và cách ly chúng thì mới mở được đường đến phòng vũ khí. Tôi nói rồi, tôi không tùy tiện chà đạp mạng người, tuy tính nguy hiểm rất cao nhưng nó là điểm mấu chốt để chúng ta có thể sống qua bộ phim này, do đó không thể có sai sót.

Trịnh Xá nhìn màn hình hồi lâu rồi nói:

- Nếu chỉ có hai con Alien mắc câu thì sao? Như thế không phải vừa nguy hiểm vừa vô ích sao?

Sở Hiên chỉ cười không đáp, Chiêm Lam ngồi cạnh Trịnh Xá lại cười nói:

- Anh quên mất tại sao Alien lại đuổi theo chúng ta lúc nãy rồi à, là do mùi vị, chúng ta có thể dụ cả 4 con ra.

Trịnh Xá hiểu ra nói:

- Đúng rồi, mùi máu Alien rất nồng, những con Alien khác ngửi thấy sẽ lập tức tìm đến, ý em là dùng mùi vị đó để nhử phải không?

Sở Hiên gật đầu nói:

- Chúng ta còn 6 quả lựu đạn, buộc 3 quả vào nhau có đủ uy lực làm bị thương Alien, chỉ cần chúng ta làm 1 con bị thương chảy máu, những con khác sẽ tìm đến. Khi chúng đã đi vào hành lang, chúng ta có thể nhanh chóng cách ly, còn Lý Suất Tây có thể lợi dụng vụ nổ tiến vào khu vực an toàn, đó là kế hoạch của tôi.

Như thế không phải là đi vào chỗ chết, Trịnh Xá thở phào nhẹ nhõm, còn Lý Suất Tây lặng im trong góc, đôi mắt ánh lên vẻ căm hờn, khuôn mặt nhăn nhúm, hai tay nắm chặt, không chú ý đến móng tay cắm ngập vào thịt, máu giỏ giọt xuống sàn.

Sau khi mọi người ăn xong, Sở Hiên mở hệ thống giám sát, gã đứng trước màn hình lớn giờ bị phân thành hàng chục màn hình nhỏ, hai tay vạch vạch trong không khí như vẽ cái gì đó hồi lâu, mặt mũi trắng bợt ra nói:

- Được rồi, tôi đã ghi nhớ trình tự hạ cửa cách ly, hiện có một con Alien đang ở khu vực phòng 22, còn một con đang từ phòng 20 đi về phía phòng 19. Nếu trong vòng 5" chúng ta gây được sự chú ý thì sẽ cách ly được một con, dụ một con về phía chúng ta, triển khai kế hoạch mồi nhử.

Trịnh Xá liếc nhìn Lý Suất Tây rồi thở dài một tiếng hỏi:

- Chúng ta phải làm thế nào?

Sở Hiên không ngừng ấn nút trên bàn điều khiển, lát sau nói:

- Một phút nữa cửa cách ly bên ngoài của chúng ta sẽ mở ra, chúng ta đi ra hành lang ngoài, tôi sẽ nói chi tiết trên đường đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Mọi người cùng tiến về hướng hành lang, 6 quả lựu đạn được Bá vương chỉnh thành hai chùm lựu đạn, cánh cửa cách ly dày cộp từ từ nâng lên, mọi người thấy bên ngoài đầy những vết cào húc, lồi lõm nham nhở. Cánh cửa làm bằng hợp kim mà còn như vậy khiên tất cả đều rùng mình. Sở Hiên tiếp qua hai chùm lựu đạn nói:

- Cậu đứng ở đầu kia của hành lang, ở đó có thể nhìn thấy 100m hành lang, một khi thấy Alien xuất hiện thì lập tức rút chốt ném lựu đạn, tôi đã nhờ Bá Vương chỉnh lại ngòi nổ, rút ngắn thời gian, lựu đạn sẽ nổ trên không. Ném lựu đạn xong là cậu phải lập tức chạy, hướng chạy là vòng bên trái, cứ gặp chỗ rẽ là rẽ ngay bên trái. Như thế cậu sẽ chạy thành một vòng tròn lớn rồi quay lại đây. Con Alien bị thương đuổi theo cậu sẽ bị tường cách ly chặn lại, chỉ cần cậu vượt trên nó cự ly hai bức tường sẽ tuyệt đối an toàn.

Lý Suất Tây cúi đầu nói:

- Còn tường cách ly phòng điều khiển thì sao? Sau khi tôi đi ra sẽ đóng lại phải không?

Sở Hiên gật đầu:

- Đúng vậy, sau khi cậu đi ra sẽ đóng lại, 1" sau khi có tiếng nổ sẽ lại mở ra, căn cứ vào tốc độ của cậu lúc trước thời gian như thế là vừa đủ. Đúng rồi, để hấp dẫn Alien, trên người cậu nên bôi một ít máu, nói chung nhiệm vụ của cậu là cứ rẽ bên trái chạy là OK.

Tiếp đó Bá Vương giao cho Lý Suất Tây một con dao găm, còn Sở Hiên thì giao hai chùm lựu đạn, vào thời điểm Lý Suất Tây chạm vào lựu đạn, ai nấy đều rất khẩn trương, thậm chí Zero còn đưa tay ra sau, Trịnh Xá nhận thấy trên tay hắn là khẩu Deasert Eangle, không biết Trương Kiệt giao cho Zero từ lúc nào. Nhưng không ngờ Lý Suất Tây lại vô cùng bình tĩnh, mọi người vừa thở phào thì đột ngột, Lý Suất Tây quay phắt lại ném quả lựu đạn ra sau mọi người, đúng như Sở Hiên nói, quả lựu đạn nổ trên không. May mắn là Lý Suất Tây qua hồi hộp nên ném quá xa, mọi người chỉ bị sóng xung kích xô về phía trước chứ không ai bị thương. Trịnh Xá là người đứng sau cùng, hắn không dám nhìn vào mắt Lý Suất Tây, nên bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, hắn bị hất bắn lên không, khi rơi xuống thì hộc cả máu ra. Trước mắt hắn tất cả biến thành một màn trắng, lát sau mới phục hồi, vừa mở được mắt ra thì hắn nhìn thấy Lý Suất Tây đang móc chặt chốt lựu đạn, khuôn mặt méo mó. Lý Suất Tây cười hung ác:

- Sao rồi đại thiên tài? Không phải muốn giết tao sao? Tất cả các người đều bài xích tao phải không? Chỉ vì một chút nước và thức ăn, chỉ để được trốn cùng các người phải không? Mẹ nó, có cái kiểu ép người thể hả? Bằng vào cái gì mà chỉ mình tao đi chết? Bằng vào cái gì? Nói đi chứ! Ông đằng nào cũng phải đi ra, có chết thì tất cả cùng chết, còn hơn chết trong miệng Alien!

Sở Hiên bị sóng xung kích xô vào tường, đập đầu tóe máu, hắn đứng dậy đều đều nói:

- Tôi rất tò mò, sao cậu lại hành động như thế? Nên biết là kế hoạch của tôi tuy nguy hiểm nhưng không phải chắc chết 100%, cậu thực hiện đúng sẽ có cơ hôi sống sót rất cao, sao lại...

Khuôn mặt Lý Suất Tây méo xệch, gào lên ngắt lời Sở Hiên:

- Mẹ nó! Đừng lừa nhau nữa, biết tại sao lúc nãy ông hỏi như thế không? Hỏi có phải sau khi tao ra cửa sẽ đóng lại,mày trả lời 1" sau khi có tiếng nổ sẽ mở ra đúng không? Đ.mẹ! Sở trường của tao là cái gì, có biết không? Đừng tưởng lừa được tao, tuy tao không giỏi giang gì nhưng đọc rất nhiều sách, không thiếu sách quân sự, kiểu tường cách ly trên tàu vũ trụ thế này sau khi đóng lại trong 30" không thể mở ra được, để đề phòng có người dùng máy tính không chế cả tàu vũ trụ nên trong 30" đó cả máy tính cũng không mở ra nổi. Tao còn chú ý cách mày điều khiển, chỉ cài đặt lệnh đóng lại chứ không có lệnh mở ra!

Nói đến đó, Lý Suất Tây cười điên cuồng:

-Hỏi mày câu đo là sự cố gắng cuối cùng của tao, mẹ nó! Có cơ hội thì ai chẳng muốn sống,còn chút xíu hy vọng tao cũng muốn sống, thế mà cái đồ rác rưởi là mày lại ép tao vào chỗ chết. Mẹ nó! Nói đi, tại sao lại ép tao vào ngõ cụt?

Sở Hiên nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Tôi sai lầm vì đã coi thường cậu...tôi đã từng nói, đội ngũ này không cần người thừa, cậu là gánh nặng của đội, nhưng vốn tôi không có ý định bỏ rơi cậu, có điều khi xây dựng kế hoạch, cậu lại tỏ ra bất mãn. Một chút bất mãn cũng có thể phát triển thành sát ý xấu xa, so với việc để cậu trở thành nhân tố không thể xác định trong tương lai thì tôi thà lập tức loại bỏ cậu. Tuy thế không phải cậu không có cơ hội sống sót, trong vòng 30" đó tôi có thể nhốt cậu trong một hành lang không có Alien, sau đó thả cậu ra, rất tiếc cậu lại tỏ ra oán độc.

Lý Suất Tây càng lúc càng điên cuồng, hắn méo mặt gào lên:

- Mẹ nó!Bằng cái gì mày bắt tao đi chết? Mày là đội trưởng à? Sao tao không có quyền tỏ ra oán độc? Mày là cái thá gì? Tao không sống được thì chúng mày cũng đừng hòng!

Dứt lời, hắn nghiến răng rút chốt lựu đạn...

Lúc trước, Lý Suất Tây đã đi cách mọi người vài mét, sau khi ném quả lựu đạn thứ nhất lại chạy thêm về phía trước vài mét, lúc này cách mọi người đã mười mấy mét, vì thế không ai kịp làm gì, chỉ đứng nhìn hắn rút chốt lựu đạn, cả Zero có súng cũng không kịp, gã bị sóng xung kích xô ngã xuống đất.

- Chúng mày chết hết đi! tao...

Lý Suất Tây vừa định ném lựu đạn về phía mọi người thì oanh một tiếng, lựu đạn đã nổ ngay trên tay hắn, từ lúc rút chốt đến lúc nổ chưa đầy một giây, hắn không kịp ném nó ra, tiếng nổ và sóng xung kích ập về phía mọi người.

- Không!!!

Trịnh Xá gầm lên, hắn trợn trừng mắt nhìn lửa và sóng xung kích tràn đến, may mà Chiêm Lam xông đến xô hắn xuống sàn, trợn mắt nhìn lửa khói tràn qua trên đầu, trong không trung còn lan tỏa mùi thịt người cháy khét.

Không!!!Sinh mệnh sao lại yếu ớt mỏng manh như thế?

Trịnh Xá chồm dậy, nhào về phía Lý Suất Tây, qua làn khói trắng, hắn nhìn thấy gã thanh niên nằm trên mặt đất, toàn thân bị vụ nổ đốt cháy đen, hai tay biến mất đến tận ngực, trên mặt đất ngoài thịt vụn còn có dòng máu đen ngòm chảy ra từ ngực Lý Suất Tây. Mau người hóa ra không phải lúc nào cũng đỏ, bị nổ cháy cũng hóa thành màu đen.

- Vì sao lựu đạn vừa rút chốt là nổ?

Trịnh Xá đi từ đám khói ra, đến trước mặt Sở Hiên dừng lại hỏi.Lần này Sở Hiên là người gần vụ nổ nhất, miệng hắn không ngừng ứa máu, Sở Hiên lấy tay quệt máu trả lời:

- Không sai, tôi nhờ Bá Vương chỉnh lại lựu đạn, một quá sau vài giây là nổ, quả còn lại rút chốt lập tức nổ, khi giao lựu đạn tôi để quả nổ sau ra ngoài nên cậu ta sẽ vô ý thức dùng trước....

Chưa dứt lời, Trịnh Xá đã đấm mạnh vào mặt gã, cả người bắn văng ra, nhưng Zero đa lập tức rút súng chĩa vào Trịnh Xá còn bá vương đứng vào giữa hai người. Sở Hiên từ từ ngồi dậy, nhổ ra một cái răng, đều đều nói tiếp:

- Đó mới là kế hoạch mồi nhử thật sự, cậu nghĩ là chỉ chút máu là dụ được Alien ra sao? Lúc này Queen đang đẻ trứng, tất cả Alien đang hộ vệ xung quanh, cần có một lượng lớn mùi máu thịt và mùi máu Alien trên người cậu mới dụ được chúng ra. Giờ này Alien đang tiến về đây, nếu cậu muốn chết thì cứ ở lại bên ngoài tường cách ly.

Dứt lời, hắn lẳng lặng đi về phía phòng điều khiển. Trịnh Xá nghe xong càng phẫn nộ, nhưng vì Zero chĩa súng nên chỉ đành gào lên:

- Như thế cậu ta nói không sai, ngay từ đầu anh đã có ý định bỏ mặc rồi đúng không? Còn hai người, sao lại giúp hắn, làm đồng đội với loại máu lạnh như thế, bị đâm vào lưng lúc nào không biết, đồng đội kiểu gì thế?

Sở Hiên quay lại nói:

- Từ đầu tôi không có ý định vứt bỏ cậu ta, tôi chỉ tính chúng ta mỗi người góp một ít máu... thôi, không nói nữa làm gì, cậu chỉ cần biết rằng mỗi việc tôi làm chỉ để đội ngũ này sinh tồn qua bộ phim này mà thôi, tôi tuyệt đối không sai!

Giọng Trịnh Xá cũng càng lúc càng lạnh đi:

- Vứt bỏ đồng đội, để đồng đội bị nổ chết, lợi dụng mùi máu thịt dụ Alien mà còn không sai thì cái gì là đúng nữa đây? Hai người giúp hắn cũng nghĩ như vậy phải không? Chẳng lẽ với mấy người, sinh mạng lại hèn mọn thế sao?

Sở Hiên không thèm quay lại, vừa đi vừa nói:

- Tôi đã cho cậu ta cơ hội cuối cùng, chỉ cần không dùng chùm lựu đạn thứ hai, làm bị thương một con Alien cũng có khả năng dụ những con còn lại ra, sau đó nấp vào một hành lang an toàn...ài..trí tuệ của người phàm...thật là bé nhỏ quá!

Zero lẳng lặng chĩa súng vào Trịnh Xá, đi giật lùi hơn mười mét mới quay lưng đi, chỉ có Bá Vương đứng lại nói:

- Lính đánh thuê chúng tôi có quy tắc phải đoàn kết, khi chiến đấu giao phía sau của mình cho đồng đội, đó là niềm tin và quy tắc cơ bản, nhưng để làm được như thế, đồng đội phải là người được thừa nhận chứ không phải gánh nặng. Tôi nghĩ Zero cũng nghĩ như vậy, chúng tôi và các bạn, nhưng kẻ sống trong hòa bình khác nhau, chúng tôi càng thích hợp sống sót trong những bộ phim kinh dị, với tôi thế giới này chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ được thuê mà thôi, Sở Hiên làm rất đúng, chọn lựa phương pháp để phần lớn sống sót và hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không thể giao phía sau lưng của mình cho Lý Suất Tây, vả lại trong đợt kiểm tra cuối cùng cậu ta đã chọn tự hủy diệt.

Trịnh Xá ngẩn người ra, cho đến khi tường cách ly từ từ hạ xuống, Chiêm Lam và Trương Kiệt mới kéo hắn vào bên trong. hắn im lặng hồi lâu rồi mới lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ cứ nhất định phải tàn khốc thế sao? Để bản thân sống sót phải nhất định vứt bỏ đồng đội sao? Hay chỉ vì chút oán hận kéo mọi người cùng chết? Chẳng lẽ chúng ta chỉ là những con cờ để lợi dụng và vứt bỏ sao?

Trương Kiệt gằn giọng nói:

- Ông không thèm quan tâm nữa, ở cùng với ba thằng cha đó chẳng có cảm giác an toàn tí nào, lúc trước còn nghĩ Sở Hiên có đầu óc, nghĩ được cách để chúng ta sống sót, mẹ nó, mấy thằng cha có đầu óc đều nham hiểm dễ sợ, không được, ở với mấy cha đó không yên tâm chút nào. Trịnh Xá, lát nữa tôi lấy lại súng, mà không lấy lại được cũng không sao, chúng ta tách ra tự hành động, đi với đám đó bị bán rẻ lúc nào không biết!

Chiêm Lam thở dài thành tiếng nói:

- Chẳng lẽ ba chúng ta tự hành động...sao không cùng vượt qua bộ phim này, đến phim sau hẵng tách ra?

Trịnh Xá lạnh lùng nhìn Chiêm Lam, hồi lâu gằn giọng nói:

- Không! Lát nữa chúng ta đi riêng, tôi không muốn thấy đám đó nữa...Không tin tưởng đồng đội thì lấy cái gì để người ta tin tưởng mình? Tôi cứu đồng đội một mạng, lúc nguy nan người ta có thể cứu lại tôi, vì thế tôi quyết không bỏ rơi đồng đội, không muốn đi cùng mấy thằng cha đó nữa.