Lúc Vân Thiên Hà tiến vào Lạc Phủ, Lạc Như Đồ dẫn hắn tới gặp Lạc lão thái thái và Lạc phu nhân.
Lạc lão thái và Lạc phu nhân đã nhiều năm không thấy Vân Thiên Hà, liền lôi kéo hắn sang một bên nói chuyện, còn kế một số tình cảnh thú vị xảy ra khi Đồ Thiên Hà còn nhỏ được Vân Nương bế sang Lạc phủ chơi đùa.
Hàn huyên đại khái trên dưới nửa canh giờ, quản gia dẫn theo Đồ Bát đi tới, Đồ Bát nói tại Bắc Hầu Phủ có công tử thừa tướng tới bái phỏng, đã chờ nửa canh giờ rồi nên đặc biệt đến bẩm báo. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Lạc lão thái thái và Lạc phu nhân vừa nghe, tuy rằng rất thích hài tử này, cũng trò chuyện vô cùng ăn ý hài lòng, thế nhưng không mạnh mẽ lưu Vân Thiên Hà lại, để hắn trở về phủ tiếp khách, cũng nói muốn hắn hôm nào mang theo Vân Nương trở lại tụ hợp.
Vân Thiên Hà gật đầu đáp ứng, liền ra khỏi phòng.
Ra cửa, khi Lạc Như Đồ tiễn Vân Thiên Hà, khi gần ra khỏi phủ, lặng lẽ nói:
- Thiên Hà huynh đệ, rượu ngon của ngươi còn tồn trữ hay không?
Vân Thiên Hà cười cười.
- Như Đồ huynh, hôm nào Lạc đại nhân mang ngươi tới quý phủ bái phỏng, tiểu đệ nhất định để ngươi uống một hồi thống khoái!
- Thế nhưng, gia gia ta làm sao lại mang ta tới bái phỏng đây? Không có cớ gì a, trừ phi là ta đi bái phỏng Thiên Hà huynh đệ ngươi!
Lạc Như Đồ mười phần không giải thích được nói.
- Vài ngày nữa ngươi sẽ biết! Vân Thiên Hà thần bí nói:
- Đến lúc đó, gia gia ngươi hẳn sẽ tìm ngươi, cũng bảo ngươi hạ thiếp bái phỏng, ta nghĩ người nhất định muốn cùng ngươi tới!
Lạc Như Đồ ngẫm nghĩ có chút mơ hồ, không giải thích được, Vân Thiên Hà cũng không nói lại, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Đồ huynh, việc ngày hôm qua, ngươi cũng không nên đê trong lòng, thực ra ta không hề chào hỏi mà lại rời đi trước, có chút đường đột rồi!
- Sao lại như vậy được chứ, nhân chuyện ngày hôm qua, gia gia ta sáng nay còn mắng ta một hồi, nếu không phải ngươi tới, có thể một ngày một đêm ta cũng không được phép ra khỏi thư phòng đây!
Vân Thiên Hà nghe xong, thần sắc khẽ động nói:
- Đồ huynh, ngày hôm qua là tiểu vương gia mời tụ hợp tại Tụ Hương Lâu, nói như vậy trước đó gia gia ngươi hẳn là biết được, sao người lại mắng?
- Chính là vì gia gia ta trước đó giao cho ta việc quan sát suy tính thái độ và tính cách làm người của ngươi, thế nhưng lúc đó ta quá mức vui vẻ hài lòng, liền quên sạch toàn bộ, đâu còn nhớ nhiều chuyện như vậy, tới sáng nay khi gia gia hỏi ta, ta không thể nói được lời nào, vì vậy gia gia liền mắng mỏ!
- A...
Lạc Như Đồ nhanh mồm nhanh miệng nói tới đây, đột nhiên nghĩ tới cái ai đó, lập tức ngừng lại, có chút xấu hổ.
- Thiên Hà huynh đệ, ta...
Trong lòng Vân Thiên Hà hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, cười cười nói:
- Việc này Đồ huynh không cần phải để trong lòng, ta từ chỗ tiểu vương gia đã biết được tình huống đại khái rồi, tiểu vương gia kết giao bằng hữu, các vị trưởng bối phải thận trọng, hiển nhiên sẽ để các ngươi quan sát ta, đây là một chuyện rất bình thường!
Nghe xong lời này, Lạc Như Đồ thở phào nhẹ nhõm. nói:
- Việc này ta vẫn nghĩ có chút băn khoăn, nếu Thiên Hà huynh đệ không để trong lòng, ta đây cũng yên tâm, ha ha!
Nhìn Lạc Như Đồ, Vân Thiên Hà rất thích phần tính cách ngay thẳng này của hắn, lập tức cười nói:
- Nếu sau này Đồ huynh thèm miệng, có thể tới quý phủ, rượu ngon chỗ ta lúc nào cũng chờ đợi, tiểu đệ xin cáo từ trước!
- Đây chính là ngươi nói nha, đến lúc đó ta nhất định phải thưởng thức một chút, chỉ sợ ngươi sẽ đau đớn vì bị uống quá nhiều thôi, hắc hắc!
Lạc Như Đồ cũng phi thường hài lòng, hắn tuy rằng thích uống rượu, thế nhưng không phải mê rượu, một người thích uống rượu như vậy, nhưng lại bị người nhà ngăn cản, khó có được một vị bằng hữu hiểu cho tâm tình của hắn như vậy, tự nhiên coi như bạn tốt tri kỷ, cũng không dùng những loại từ ngữ khách sáo.
Cười đùa trêu chọc nhau vài câu, Vân Thiên Hà từ biệt Lạc Như Đồ, lần thứ hai trở về Bắc Hầu Phủ.
***
Phòng khách Bắc Hầu Phủ.
Đỗ Chi Lương ngồi trên ghế nhỏ phòng khách, thực giống như ngồi trên bàn đinh, nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng, trong lòng ăn đủ khó chịu dày vò.
Đã sắp đợi tròn một canh giờ rồi, vốn là hắn định tới Lạc phủ, nhưng ngẫm nghĩ lại mang theo nhiều lễ vật tới đây như vậy, hiển nhiên không quá thích hợp, ngày hôm nay vô luận thế nào hắn cũng phải chờ được Vân Thiên Hà, cho dù phải quỳ cuống cầu xin, cũng phải đòi lại Ẩm Tinh Kiếm, bằng không về đến nhà gia gia hắn hỏi tới, phát hiện Ẩm Tinh Kiếm bị hắn đặt cược thua mất, còn không nuốt sống hắn mới lạ.
Trà trên bàn, lúc này đã liên tục thay đổi năm sáu lần rồi, có thể quá mức khẩn trương, Đỗ Chi Lương chạy tới nhà vệ sinh cũng đã tới hai ba lần, còn có một đống lễ vật trước cửa lớn Đồ phủ, Đỗ Chi Lương đã bất chấp người khác nhìn thấy hắn như thế nào. hoặc là chỉ trỏ ra sao, nếu như có thể đòi lại được bảo kiếm, qua được cửa gia gia hắn, vậy thì tất cả đều như không.
Đúng lúc này, Sử Trường Đức đi tới, nói:
- Đỗ công tử, thiếu gia nhà ta đã trở về rồi!
Đỗ Chi Lương vừa nghe lời này, không khác gì âm thanh nữ thần tự nhiên, mừng rỡ không thôi, lúc này cái mông như gắn lò xo, đứng lên nói:
- Hiện tại có thế mang ta đi gặp thiếu gia nhà ngươi?
- Người là khách nhân, thiếu gia sao có thể thất lễ như vậy, thiếu gia nhà ta nghe nói Đỗ công tử tới phái phỏng, tại Lạc phủ liền vội vã chạy trở về, hiện tại vừa mới vào phủ, để người hầu lập tức chạy đến thông báo. Đỗ công tử, xin người đợi trong chốc lát!
Sử Trường Đức liền nói.
Đỗ Chi Lương vừa nghe lời này, trong lòng thoáng yên tâm hơn một chút, nhưng cũng lo lắng Vân Thiên Hà có thể sẽ không trả lại bảo kiếm cho hắn, suy nghĩ hồi lâu, trong lòng vẫn không sao ổn định được.
Sau một lúc lâu, Vân Thiên Hà từ của hông phòng khách đi vào, thấy Đỗ Chi Lương lập tức đứng bật dậy, liền ôm quyền nói:
- A, không nghĩ ra hôm qua từ biệt, hôm nay Đỗ huynh liền tới thăm, có chút chậm chễ, còn mong Đỗ công tử thứ lỗi!
- Đâu đâu, thế nào chứ, ta cũng không nghĩ tới Đồ huynh sẽ tới Lạc phủ, thực sự có chút đường đột rồi!
Đỗ Chi Lương quan sát, sắc mặt Vân Thiên Hà không hề có dị dạng, hoặc là không hài lòng, hay cẩn thận, liền khách khí nói.
- Mời ngồi!
Vân Thiên Hà thủ thế mời ngồi, hai người trước sau ngồi xuống, thuận miệng nói:
- Vừa rồi tiểu đệ vào phủ nghe nói Đỗ huynh tới thăm, còn mang theo rất nhiều lễ vật, Đỗ huynh coi tiểu đệ là bằng hữu thì cứ tay không đến là được rồi, cần gì phải khách khí tiêu pha như vậy?
Đỗ Chi Lương nghe Vân Thiên Hà nói nhiều như vậy, nhưng lại không nói tới chuyện ngày hôm qua, cho hắn một cớ thật tốt để đề cập tới Ẩm Tinh Kiếm, trong lòng không khỏi có chút vội vàng lẫn mừng rỡ, nói:
- Đồ huynh, ta có chuyện quan trọng phiền phức Đồ huynh hỗ trợ, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, Đồ huynh có thể để người khác thối lui, chúng ta nói chuyện riêng được không?
- A Lai, ngươi dẫn mọi người lui xuống dưới đi!
Vân Thiên Hà đã sớm biết mục đích Đỗ Chi Lương tới đây, cười cười gật đầu, dặn Sử Trường Đức dẫn theo hạ nhân rời khỏi.
Nhìn thấy không còn ai, lúc này Đỗ Chi Lương mới đứng lên, quay sang Vân Thiên Hà cúi mình hành lễ nói:
- Đồ huynh đệ, lần này ngươi phải cứu ta nha!
- Đỗ huynh, vì sao lại như vậy, Đỗ huynh có chuyện gì cứ nói, nếu như có thể trợ giúp được, tiểu đệ nhất định sẽ tận lực!
Vân Thiên Hà chờ Đỗ Chi Lương cúi người tới chín mươi độ mới đứng dậy làm bộ dáng giúp đỡ nói.
Đồ Chi Lương đứng thẳng người trở lại, do dự một chút, trên mặt phát nóng, khẽ cắn môi nói:
- Đồ huynh, tỷ thí ngày hôm qua, ta chỉ là muốn ra oai trước mặt tiểu vương gia và Túc Dao tiểu thư mà thôi, kết quả quá mức ngưu bức, vì vậy liền lấy bảo kiếm gia gia ta cực kỳ yêu thích ra làm vật đặt cược, kỳ thực ta chỉ là lén lấy nó ra khỏi phủ chuẩn bị khoe khoang một chút mà thôi, thế nhưng lại bị Đồ huynh thắng mất, ta không thế trở về giao lại cho gia gia, vì vậy ngày hôm nay đặc biệt mang lễ tới thăm, mục đích thực sự là muốn Đồ huynh có thể cho ta chút mặt mũi, cứu ta một mạng tiểu đệ vô cùng cảm kích!
Nói xong, Đỗ Chi Lương còn lau nước mắt, tó bộ dáng rất đáng thương cảm, bất quá đường đường là thiếu gia phủ thừa tướng lại làm bộ dáng trư ca như thế này, làm cho người khác nghĩ mà buồn cười, đây chính là kết quả của việc ra oai quá mức.
Vân Thiên Hà nghe lời này, kinh ngạc nói:
- Sao Đỗ huynh không nói sớm, việc tại Tụ Hương Lâu ngày hôm qua, cũng bất quá chỉ là trò chơi mà thôi, tất cả mọi người đều là bằng hữu, sớm biết như vậy, ta làm sao dám thu vật yêu thích của Đỗ tướng đây!
Nói xong. Vân Thiên Hà quay ra bên ngoài hô:
- A Lai, đi lấy thanh bảo kiếm thắng ngày hôm qua mang tới!