Vào trong nhà, La Yến Liệt mới ngồi xuống, lúc này một vị trung niên nhân mặc thanh sam từ hậu đường đi ra, người này mặt tròn, con mắt không lớn, mũi cao gầy, nhãn thần cẩn thận, khí chất nội liễm, xem ra không giống như một vị nông phu, có vẻ giống một vị võ giả hơn.
La Yến Liệt uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn trung niên nhân trước mặt, nói:
- Gia Chính, tiến triển tu luyện của bọn họ ra sao?
- Phụ thân, bọn họ đều rất chăm chỉ, cũng tương đối khắc khổ, Danh Viễn và Danh Thành gần đây đã đột phá tiến vào cấp tám, hẳn là có hy vọng trước mười tám tuổi đột phá cảnh giới Võ Sư!
Trung niên nhan đáp.
La Yến Liệt gật đầu nói:
- Gia Anh lần này ra ngoài nửa năm, hiện tại một người trở về, nói rõ trên người gặp phải chuyện gì đó, nếu như đã lấy được nguyên liệu rèn, lần này những vũ khí mà Thần Binh Phương cần, La gia chúng ta có thể một lần nữa thu được kỳ ngộ tín nhiệm, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sai lầm nào!
Dừng lại một chút La Yến Liệt nói tiếp:
- Gia Chính, ngươi đối với người thiếu niên vừa tới báo tin thấy thế nào?
La Gia Chính nói:
- Người này theo như hài nhi quan sát, hẳn là đệ tử gia tộc Đồ thị, tại Lợi Châu này, võ học Đồ thị danh chấn phương bắc, cũng chỉ có gia tộc Đồ thị mới có thể bồi dưỡng được Võ Sư tuổi trẻ như vậy, về phần gia tộc bình thường, muốn trước mười sáu tuổi đột phá cảnh giới Võ Sư, hầu như không có khả năng!
La Yến Liệt nhíu mày nói:
- Danh Quân gia nhập vào võ đường Đồ thị tới nay đã ba năm rồi, lần trước Đồ thị tổ chức đại hội tỷ thí cuối năm, nó còn chưa đạt được tư cách lên đài so đấu, lẽ nào không có mặt mũi trở về nhà một chuyến sao?
La Gia Chính nói:
- Danh Quân hiện tại đã dừng tại Võ Sĩ cấp chín hơn một năm rồi, thủy chung không có đột phá, lần trước hài nhi đến nhìn, Danh Quân đã thổ lộ với hài nhi, nó muốn trở thành võ thị của một thiếu gia Đồ gia, mà nó lại có một vị bằng hữu từng trông cửa võ đường Đồ thị, tư chất không tồi, hiện hôm nay đã trở thành võ thị, quan hệ chủ tớ rất tốt, có cơ hội học tập võ học Đồ thị, tiến triển cực nhanh, Danh Quân nghĩ muốn thông qua vị bằng hữu nay hỗ trợ, vì vậy đến nay vẫn không chịu về. Nguồn truyện: Truyện FULL
La Yến Liệt than thở:
- Ai, hài tử Danh Quân này là một võ si, trở thành võ thị của thiếu gia Đồ thị, cũng không phải là chuyện mất mặt gì, dù sao tiền bối La gia chúng ta cũng đã từng là võ thị cho Đồ thị, Gia An hiện tại cũng làm việc cho Đồ thị, nếu nó muốn đi đường này, vậy cứ để nó đi vậy!
…
Đường xá lầy lội, mấy người La gia trên đường đi tiếp ứng có chút chậm chạp.
Vân Thiên Hà cưỡi ngựa từ phía sau theo đường cũ trở về, liền gặp phải vị hán tử tráng đinh lúc trước gọi là Bảo Khánh, mang theo mấy vị tráng hán thân thể cường tráng, rắn chắc đầy lực lượng, tất cả đều cưỡi ngựa, còn mang theo một chiếc xe ngựa nhỏ trên đường đi tiếp ứng.
Khi vượt qua, Vân Thiên Hà chỉ gật đầu hướng về phía bọn họ rồi lướt qua sát bên người.
Mấy hán tử này vô cùng kinh ngạc nói:
- Ngựa của tiểu huynh đệ này thực là nhanh, mới đó mà đã vượt qua chúng ta rồi!
Nhưng đang lúc nói chuyện, chỉ thấy một người một ngựa rất nhanh bỏ lại bọn họ phía sau, làm cho mấy hán tử này đối mặt nhìn nhau, không khỏi lần thứ hai tăng thêm tốc độ.
Chạy tới đoạn đường giao nhau, sắc mặt La Gia Anh tái nhợt, trên người lại thêm vài vết thương, trong tay hắn cầm một thanh phủ cán dài, cảnh giác trừng mắt nhìn vào ba người phía trước.
Ba người này đều là những hán tử tinh tráng có võ công khá cao, cơ thể gồ lên rắn chắc, trên khuôn mặt ngăm đen hiện rõ sát khí, mà khí tức cường đạo lại dày đặc hơn, vừa nhìn đã biết là một loại người thường làm chuyện trên đầu đao liếm huyết, đánh cướp người khác.
Một vị hán tử cầm trọng kiếm bản dày, mũi chống trên mặt đất, có chút thở hổn hển, hắn quay đầu nhìn hai người khác đều mang thương thế, trong lòng giận dữ không thể khống chế, bọn họ một đường truy sát La Gia Anh tới đây, đã chết mất năm người mới giết được hai người bên phía đối phương, nhưng vẫn để cho La Gia Anh chạy mất.
Chờ khi đuổi kịp tiểu tử này, không nghĩ tới hắn vẫn còn đủ sức phản kháng, mắt thấy hai vị huynh đệ bị thương không nhẹ, vẫn không thể hạ gục được tiểu tử này, trong lòng hán tử càng độc ác, nhấc trọng kiếm lên, hét lớn một tiếng, một lần nữa giơ cao kiếm bổ xuống.
Thể lực của La Gia Anh từ lâu đã tiêu hao không còn, trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó chính là dù có chết cũng không để cho đám người này thoải mái, từ trong tay hắn cướp đi những tài liệu rèn quý trọng này, hắn hiện tại ký thác toàn bộ tinh thần lên người vị thiếu niên kia, hi vọng hắn có thể nhanh một chút thông báo cho người nhà tới tiếp ứng.
Nguyên nhân chính vì có loại tín niệm chấp nhất này, còn có một tia hy vọng, khi hán tử kia bổ xuống một kiếm, La Gia Anh trơ lên trường phủ, keng một tiếng, liền va chạm một cái nặng nề với trọng kiếm, kiệt lực chống đỡ, thân thể hắn đã quỳ xuống mặt đất, mà trọng kiếm kia đã sớm chém sâu vào trong da thị bờ vai của hắn, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Đại hán thấy một kiếm không chém đôi người đối phương, chờ khí lực mới dần dần tái sinh, lần thứ hai chém thêm một kiếm, thấy La Gia Anh đã không còn lựa chọn chống lại, đột nhiên cười lớn một tiếng rồi nói:
- Đi tìm chết đi!
Nói xong, liền hai tay giơ trọng kiếm, toàn bộ thân thể giống như lực phách hoa sơn, mang theo một cỗ kình lực nặng nhu núi bổ về phía trước, hắn muốn chính là một kiếm có thể chém La Gia Anh thành hai nửa.
Chỉ là khi hắn giơ trọng kiếm lên, còn chưa hạ xuống, đột nhiên vèo một tiếng xé gió truyền tới, đại hán theo bản năng cảm giác được nguy hiểm tới gần, hai cánh tay còn chưa hạ xuống, một mũi tên nhọn giống như lưu tinh vọt tới, bắn thủng cổ tay của hắn, đồng thời xuyên qua cổ tay bên kia, đẩy cả hai cánh tay lệch sang một bên, mà trọng kiếm chém xuống cũng bị rời khỏi phương hướng ban đầu.
Keng!
Một tên kia bắn thủng cổ tay đại hán, kình lực của hắn bị gián đoạn, mà trọng kiếm vẫn theo quán tính rơi xuống, lúc này lại một mũi tên sắc bén không gì sánh được bắn tới, trúng vào giữa thân thanh trọng kiếm, liền bị đẩy văng đi rơi xuống mặt đất đầy bùn bên cạnh La Gia Anh.
Một màn này phát sinh quá nhanh, sau vị đại hán kia bị tập kích, sửng sốt quay đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy một cỗ đau đớn truyền tới, ôm lấy cổ tay gào thét vang vọng, hắn quay sang, chỉ thấy một vị thiếu niên cưỡi ngựa xa xa đang tiến tới gần, thiếu niên kia cầm cung trong tay, hiển nhiên hai mũi tên vừa rồi là do đối phương bắn tới.
Bắn ra hai mũi tên này, chính là Vân Thiên Hà.
Cùng lúc này, khi Vân Thiên Hà cưỡi ngựa đến gần, gã đại hán liền cầm lấy kiếm nhảy dựng lên, hướng về phía La Gia Anh vọt tới đâm mạnh.
Vân Thiên Hà ngồi trên ngựa đã không kịp bắn tên cứu viện, liền đột nhiên ghìm cương ngựa, Vân Bôn mạnh mẽ dừng lại, một móng dậm về phía trước, một chân nặng nề đá vào lưng gã đại hán kia, gã đại hán tựa như diều đứt dây, bay đi thật xa, cuối cùng lăn vài vòng trên mặt đất đầy bùn nhão mới dừng lại, liền hôn mê bất tỉnh.
La Gia Anh vốn tưởng chính mình hẳn phải chết không cần nghi ngờ, sau khi được cứu viện, đảo mắt thấy Vân Thiên Hà đi tới, lúc này tâm thần thả lỏng, còn chưa kịp nói lời cảm kích, thân thể đã giống như bùn nhão, mềm nhũn ngã xuống mặt đất hôn mê không còn biết gì nữa.
Vân Thiên Hà xuống ngựa, nhìn thương thế của La Gia Anh, cũng không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là thể lực tiêu hao quá lớn, giúp hắn băng bó đơn giản một chút là tạm ổn.
Lúc này, một gã đại hán bị thương nhẹ đưa tay muốn rút kiếm ra đâm tới, chợt nghe thấy thanh âm thản nhiên của Vân Thiên Hà:
- Muốn chết!
Đại hán này bị tiếng quát này dừng lại, trừng mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà nói:
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác, đắc tội với Chú Kiếm Phường chúng ta, chắc chắn không có kết quả tốt!
- Chú Kiếm Phường?
Vân Thiên Hà xoay người, đi tới bên cạnh gã đại hán kia, môt cước dẫm vào vết thương trên người hắn, nói:
- Chuyện này ta đã quản rồi, khẳng định đã đắc tội với cái gì gọi là Chú Kiếm Phường đó, như vậy ngươi thành thật khai báo, các ngươi truy sát họ La kia, rốt cuộc là muốn làm gì?
Đại hán bị dẫm vào vết thương, thống khổ gào thét, nhưng không nói gì, Vân Thiên Hà tăng thêm chút lực lượng, gã đại hán lúc này đau đớn tới mức mặt trắng bệch, môi xanh tím, lúc này mới nói:
- Ta nói, ta nói, trong tay tiểu tử họ La này có một khối thiên ngoại phi thạch thượng đẳng, phường chủ chúng ta muốn có khối thiên ngoại phi thạch này để rèn một kiện thần binh lợi khí, liền lệnh cho chúng ta đợi ven đường giết người đoạt thiết.
- Phường chủ của các ngươi là ai?
Vân Thiên Hà hỏi.
- Không biết, chúng ta chỉ là kẻ làm việc chạy chân, chưa từng nhìn thấy qua phường chủ!
Đúng lúc này, thanh âm một người khác vang lên:
- Lưu lão tam, ba huynh đệ các ngươi không biết rằng tên tỷ phu làm phường chủ của các ngươi là ai, thực sự là chuyện cười thiên hạ!
Vân Thiên Hà quay đầu nhìn, thấy người của La gia trang đã chạy tới, có hai hán tử nâng La Gia Anh lên xe ngựa, đang một lần nữa bôi thuốc băng bó cẩn thận, một gã hán tử tên là Bảo Khánh liền đi tới trước người Vân Thiên Hà mở miệng nói.