Họ Đồ mỗi năm tổ chức một lần đại hội võ thuật, bắt buộc tất cả đệ tử của Đồ gia phải tham gia, còn đối với các ngoại đệ tử, phải tiến hành một vòng sơ loại, nghiêm khắc hạn chế chọn lựa.
Mặc dù đệ tử ngoại đường không bắt buộc phải tham gia, nhưng đối với mỗi lần đại hội võ thuật lại là một cơ hội rất lớn cho đám đệ tử ngoại đường, bởi vậy bọn họ rất quý trọng.
Dù sao đệ tử ngoại đường muốn tham gia đại hội phải trải qua một vòng sơ loại tuyển chọn đào thải, chọn ra những đệ tử thật sự ưu tú, mới có đủ tư cách tham gia võ hội, mỗi lần võ hội diễn ra là cơ hội đổi đời thật tốt cho đám đệ tử ngoại đường gia cảnh nghèo khó, cho nên bọn họ không thể bỏ qua.
Cho nên khi Hăc bá tuyên bố xong thưởng phạt điều lệ, chỉ một khắc sau trên nét mặt đám đệ tử ngoại đường lộ ra vẻ hết sức kích động.
Sau khi tuyên bố chính thức bắt đầu, Hắc bá tuyên bố danh sách thi đấu.
Quả nhiên giống như Vân Thiên Hà dự đoán, Hắc bá chủ tâm muốn làm khó hắn, trước toàn trường đọc tên hắn lên
Thật ra trong nội tâm Vân Thiên Hà không muốn tham gia loại võ hội tỷ thí này, loại tỷ đấu như thế không co ý nghĩa với hắn, còn đối với đám phần thưởng kia hắn cũng không màng tới, bởi hiện giờ trong tay hắn đã có một trăm năm mươi vạn lượng. Về vũ khí hắn cũng không quan tâm, về ngựa hắn đã có Vân Bôn, còn về vũ kỹ trong đầu hắn đã là cả một kho tàng, luyện còn không hết.
Nhưng hiện giờ Vân Thiên Hà chịu cảnh không trâu bắt cho đi cày, khiên cho hắn đành phải bước lên sân đấu.
Khi đi qua bên người Đồ Thiên Thanh, Đồ Thiên Thanh mặt cười ấm áp, vỗ nhẹ nhẹ vài của hắn nói:
-"Tiểu đệ đệ, cố gắng lên !"
Nghe lời này, Vân Thiên Hà có chút dở khóc dở cười, nhưng đối với thiện ý của Đồ Thiên Thanh hắn một lòng ủng hộ, cười đáp lại, gật đầu, rồi thẳng bước lên võ trường.
Nhưng khi hắn vừa mới bước lên sân đấu, đám đệ tử ngoại đường thì không có ý kiến phản ứng gì, nhưng đám đệ tử nội đường của Đồ gia đại đa số đều nổi lên một trận xôn xao, có nhóm người không nhận ra Vân Thiên Hà quay sang hỏi người bên cạnh:
-"Đồ Thiên Hà là ai vậy, tại sao ta chưa nghe tới bao giờ ?"
-"Trời, kiến thức nông cạn, đây chính là thứ tôn của Nguyên soái gia gia, ở trong Đồ phủ chịu cạnh làm hạ nhân suốt tám năm trời, nửa năm trước mới được tộc trưởng biết đến, tam năm chịu khổ cực thật đúng là thê thảm !"
Một vị thiếu niên có ấn tượng tốt với Vân Thiên Hà cất tiếng giải thích.
-"Thật sự, lại có chuyện như vậy sao ?"
Vị thiếu niên kia nghe xong há to miệng, bộ mặt không thể tin nổi, bới vì hắn cũng là con thứ.
Thiếu nữ bên cạnh, đưa mắt nhìn lên đài thấy Vân Thiên Hà khí độ trầm ổn, chợt thấy đồng cảm, che khuôn mặt nhỏ nhắn nói:
-"Thiên Hà đường ca thật sự đang thương a...!"
Còn lại một số trưởng bối trong Đồ tộc, lại khiếp sợ nhìn Vân Thiên Hà, không phải vi thân thế củn hắn, mà bởi vì tốc độ tăng trưởng tu vi võ đạo, chỉ ngắn ngủn nửa năm thời gia, từ võ sĩ cấp sau tăng lên cấp chín, với tốc độ này du Đồ Chính Minh cũng theo không kịp.
Nếu như hắn được phát hiện từ tám năm trước thì sao ? Nghĩ đến điều nay mọi người đều mang theo một vẻ mặt phức tạp, nếu như không trì hoãn bằng vào tốc độ đáng sợ này, sợ rằng Đồ tộc lại xuất ra một thiên tài võ thuật tuyệt thế rồi, hoàn toàn có thể sánh cùng với Đồ Nguyên Tán năm đó, sẽ không đến lượt hai thiên tài kia của Giang gia làm mưa làm gió, diễu cợt, dương oai trước Đồ tộc.
Ngay khi mọi người bắt đầu rối rít bàn luận, lúc này trên đài đã xuất hiện một vì ngoại đường thiếu niên.
Vị thiếu niên này gọi là Kha Tiểu Bạch. xuất thân từ phương Bắc, Kha gia và Đồ gia có quan hệ làm ăn buôn bán, so với Vân Thiên Hà thì lớn hơn một tuổi, cảnh giới võ đạo cũng là cấp chín võ sĩ, ở ngoại đường coi như là một trong những đệ tử ưu tú.
Nhưng mà sau khi Kha Thiếu Bạch lên đài, dưới đài hơn ngàn người bắt đầu chăm chú, khiến cho thiếu niên này lộ ra về khẩn trương, mặt có chút hồng lên, không như vẻ lạnh nhạt của Vân Thiên Hà, Các vị trưởng bối bên dưới quan sát thấy không khỏi lắc đầu, so sanh về khí độ, thiếu niên của Kha gia này yếu hơn một bậc. Lúc này các vị trưởng bối của Kha gia thấy biểu hiện này không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
-"Luận võ bắt đầu !"
Lúc này, Hắc bá quát to một tiếng, Kha Thiếu Bạch không tự chủ được mà run rẩy, mà Vân Thiên Hà vẫn bất động như cũ, nét mặt đạm bạc nhìn về Kha Thiếu Bạch.
Trong lòng quá khẩn trương, Kha Thiếu Bạch quát to một tiếng lấy lại tinh thần, rồi bắt đầu thi triển ra "Tinh ý thập cửu thức " so sánh những chiêu thức tinh diệu.
Vân Thiên Hà để ý thấy Kha Thiếu Bạch sự dụng bộ quyền pháp này theo lộ tuyến trung hòa, tốc độ cùng linh hoạt, độ mạnh yếu là tương đương, nhìn thiếu niên này diễn quyền quả thật có chút độc đáo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Rốt cuộc cấp chín võ sĩ Kha Thiếu Bạch diễn quyền cũng đã có một số sơ hở, nhưng Vân Thiên Hà không vì những sơ hở này mà coi thường Kha Thiếu Bạch.
Khi quyền của Kha Thiếu Bạch vũ động sắp đánh tới trên ngực của Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà thân hình chớp động nghiêng người tránh né, khủy tay phóng ra như chớp đánh vào ngực của Kha Thiếu Bạch.
Kha Thiếu Bạch trúng đòn lảo đảo, lui lại mấy bước mới đứng vững, cơn đau nhức nổi lên, thần sắc của hắn bắt đầu ngưng trọng, đối phương chỉ làm một động tác đơn giản, đã đánh trúng vào sơ hở của hắn, có thể thấy được con mắt phán đoán rất kinh người, hơn nửa thời cơ và phát lực vô cùng chính xác.
Một lần nữa Kha Thiếu Bạch hét lơn, trong lòng khẩn trương lên vài phần ,nét mặt chuyên chú lúc nãy đã biến mất, lần này khi hắn đem quyền pháp thi triển ra, đã tiến vào trạng thái làm cho khí thế tăng lên rất nhiều, khiến cho mỗi quyền đánh ra thực lực tăng lên trên mọi phương diện về tốc độ linh hoạt, quyền lực.
Một quyền xoạt qua cánh tay, Vân Thiên Hà lại tránh thoát, Kha Thiếu Bạch đánh hụt liên điều chỉnh khủy tay hoành ngang, nhưng Vân Thiên Hà không cho hắn cơ hội, nếu như thật sự là chém giết, thì Kha Thiếu Bạch đã trở thành một cỗ thi thể.
Nhưng đây chỉ là tỷ thí luận võ, cho nên Vân Thiên Hà nắm bắt thời cơ, lợi dụng sơ hở khi Kha Thiếu Bạch tấn công dồn dập, tìm đến một vị trí, động tác nhanh như chớp một quyền đánh ra thọc thẳng vào nách của Kha Thiếu Bạch, ở dưới đài mọi người không thể nào thấy rõ được chiêu thức vừa rồi, cũng chỉ thấy được Kha Thiếu Bạch bị Vân Thiên Hà đánh cho một quyền vào mạng sườn ngã xuống mặt đất.
Kha Thiếu Bạch từ dưới đất đứng dậy, trước mặt mọi người hành lễ nói:
-"Ta thua !"
Sau khi nói xong hắn nhìn thật sâu Vân Thiên Hà, rồi đi xuống, cẩn thận quan sát có thể thấy được vẻ mặt của hắn pha chút trắng bệch, nhược điểm bộ vị chỉ chớp mắt đã bị người ta thọc vào.
Chỉ một quyền kết thúc trận đấu ?
Lúc này mọi người dưới đài đều ngây ngẩn cả người, bọn họ còn chưa quan sát được gì là tinh hoa võ học, mà trận đấu cứ như vậy kết thúc, chỉ bằng một quyền đơn giản.
Cho đến khi Vân Thiên Hà khẽ hướng các trưởng bối dưới đài thi lễ rời đi, rất nhiều người xem vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, không hiểu được chuyện gì đã xảy ra trên võ đài.
Vân Thiên Hà cảm thấy đại hội luận võ này thật nhàm chán, hắn không cần phải thông qua các loại tỷ thì này để gia tăng kinh nghiệm đối địch, nêu như thật sự là chém giết thì vừa rồi Kha Thiếu Bạch đã chết tại chỗ, nhưng đây chỉ là tỷ võ luận bàn, nên hắn đành phải dùng biện pháp nhanh gọn nhất hạ gục đối thủ.
Thủ pháp tiến hành trận đấu rất bình thản, ngay cả Hắc bá cũng không nhìn ta mùi vị kết thúc, hắn hưng hăng trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà một cái, không thể làm gì hơn là công bố cặp đấu tiếp theo.
Mặc dù mọi người không thấy rõ ràng Vân Thiên Hà dùng loại vũ kỹ nào để thủ thắng, nhưng không thể nào qua mắt được cao thủ như Đồ Chính Minh, và Đồ Nguyên Tán.
Thấy Vân Thiên Hà thuận thế dùng khủy tay đánh ra, Đồ Nguyên Tán và Đồ Chính Minh hai mắt sáng ngời, khen ngợi không dứt, bọn hò đều là cao thủ, đương nhiên có thể nhìn ra điểm tinh diệu, nếu như không có con mắt phán đoán, nắm bắt thời cơ, phát lực chính xác, tuyệt đối không thể làm được.
Mặc dù chỉ là một chiêu thức đơn giản, nhưng đã dồn kẻ địch vào chỗ chết, Đồ Nguyên Tán nheo mắt lại, vuốt vuốt chòm râu nở nụ cười.
Cao thủ đối địch, phương pháp tốt nhất chính là hạ gục đối thủ một cách nhanh nhất, võ đạo tu luyện nội ngoại công đến thượng tầng cảnh giới sẽ chuyển sang tâng thứ khác, đối với vũ kỹ cuối cùng sẽ chuyên từ phức tạp sang đơn giản, đứa nhỏ này con nhỏ tuổi đã đạt tới điểm này, nếu như võ đạo cảnh giới có thể sở thành, chính là nhân tài hiếm có rồi.
Khi Vân Thiên Hà trở lại vị trí của mình, Đồ Thiên Thanh quay đầu lại hỏi:
-"Thiên Hà ngươi mới vừa rồi, dùng chiêu thức gì vậy ?"
-"Không có dùng vũ kĩ gì cả !"
Vân Thiên Hà nhàn nhạt trả lời, suy nghĩ một chút rồi bổ sung:
-"Khi cảnh giới bằng nhau, chỉ cần phán đoán chuẩn xác, nắm bắt được sơ hở của địch nhân, cùng nhược điểm ,dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào điểm này, dồn ép kẻ địch, không cần phải dùng đến chiêu thức võ công nào !"
Nghe được Vân Thiên Hà lý luận, Đồ Thiên Thanh cảm thấy rất có đạo lý.
Nghĩ ngợi một lúc, hắn mới nhìn Vân Thiên Hà nói:
-"Ngươi nói rất phải !"
Vân Thiên Hà nghe xong không biết nên nói tiếp điều gì, cười nhạt im lặng, Đồ Thiên Thanh thấy vậy tiếp tục nói:
-"Mẹ ngươi ở kinh thành rất khá, ta trở về đây, nàng có nhờ ta đem theo vài thứ cho ngươi !"
-"Cám ơn !"
Nghe nói như thế, Vân Thiên Hà từ đáy lòng nói lời cảm ơn với Đồ Thiên Thanh, kể từ khi Vân nương trở lại kinh thành, hắn vẫn không có chút tin tức gì, hắn vẫn đang lo lắng ,hôm nay Đồ Thiên Thanh mang tin tức đến khiến hắn an tâm rất nhiều.
Đồ Thiên Thanh cười nói:
-"Còn nữa, Trường Nhạc tiểu vương gia, nhờ ta hỏi người nếu mang "phi vũ" tới thành Lợi Châu, nó có nhớ đường trở về kinh thành không ?"
Vân Thiên Hà có chút bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng thầm mắng ngu ngốc, nếu Đường Linh Vũ ngay cả nửa điểm tín nhiệm với "Phi vũ" cũng không có, sợ rằng con chim ưng kia sau này sẽ không muốn trở về nữa.