Võ Động Thiên Hà

Chương 234: Cuộc gặp gỡ trong rừng


Vân Thiên Hà lở lửng trên sườn núi, thỉnh thoảng lại nhìn xuống dưới vài lần, nhưng là khi thấy khoảng cách giảm xuống khoảng hơn mười thước, trong lòng không khỏi cười khổ, Thương Nguyệt tiền bối tại sao không cho mình một phương pháp ra khỏi Khôn Linh Bí Cảnh, lại còn muốn hắn dùng phương pháp xuống núi nguyên thủy như vậy. Trong lòng hắn không khỏi có chút phiền muộn.

Bất quá cũng may là có Vân Tường, thỉnh thoảng nó lại đem cho hắn một số sợi dây leo khá dẻo dai. Vân Thiên Hà đem sợi dây đó xuyên qua tảng đá trên vách núi, liền có thể theo dây leo mà trèo xuống dưới một chút.

Hô!

Mất thời gian ba canh giờ, Vân Thiên Hà cũng trèo xuống một bãi đá, khi ngồi trên đó, hắn rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá xuống núi còn tốn khí lực hơn lên núi, đi xuống chút nữa chính là vùng giữa bãi đá, nơi đó không có dốc nhiều như khi nãy, Vân Thiên Hà hoàn toàn có thể dễ dàng mà đi xuống.

Đúng lúc này, một loạt tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến, trong lòng Vân Thiên Hà căng thẳng.

Không biết là có chuyện gì xảy ra, nên hắn không dám tiếp tục nghỉ ngơi mà đứng lên, tìm kiếm thanh âm kia. Dọc theo một đoạn đường có độ dốc vừa phải, cuối cùng hắn cùng tìm thấy nơi truyền đến tiếng đánh nhau vừa rồi.

Tiếng đánh nhau truyền đến từ một chỗ nằm trong bãi đá, nhưng là cũng cách chỗ của Vân Thiên Hà không xa. Lúc hắn đến đó, chỉ thấy hai người Tinh Mông cùng Thu Liên cùng một vị tiền bối trung niên mặc áo xanh, bên ngoài khoác áo choàng xám giằng co. Nhìn qua thực lực của vị tiền bối trung niên này khoảng võ sư cấp chín. Thương thế của Tinh Mông chưa lành, nên cùng với Thu Liên liên thủ mới giằng co không dứt với hắn.

Khi Vân Thiên Hà tới, liền xuống quan sát chỗ mấy người Tinh Mông, thấy phía sau bọn họ là một sườn dốc, đi xuống tiếp thì tới giữa một giải đất, có thể là nơi trú của Tuyết Lang môn.

Ở giải đất nơi Tuyết Lang ở lại, Thu Phi cùng Tinh Diệu đang cùng nhau đứng sóng vai cảnh giới trên đài. Bọn họ đang bị một đám Tuyết Lang vây công. Bất quá thực lực của hai người đã ngoài cấp tám, Tuyết Lang dựa vào chiến đấu theo đàn, nhờ chiếm ưu thế về số lượng, mới bị giằng co một lúc, nếu như thiếu đi một con mà nói ngày hôm nay đám Tuyết Lang này sợ rằng phải chịu độc thủ rồi.

Vân Thiên Hà nhìn bao quát tình thế lúc này, tình huống mấy người Tinh Mông cực kỳ bất lợi. Bất quá theo hắn suy đoán, những người này hẳn là muốn tiến vào sơn động tầm bảo, nhưng là vì sao lại xảy ra xung đột, thì hắn không thể nghĩ ra được.

- Dừng tay!

Vân Thiên Hà chạy nhanh tới, lập tức hét lớn một tiếng. Đầu tiên là vị cửu cấp Võ Sư ngừng tay, hắn quay sang nhìn Vân Thiên Hà, ánh mắt có chút cổ quái, nói:

- Tiểu tử, ngươi cũng là tới tìm bảo vật nhưng không thành?

- Ta không phải tới tìm bảo vật, bọn họ đều là người của ta, các ngươi là ai, tại sao lại động thủ với bọn họ?

Vân Thiên Hà tiến vào giữa sân Tinh Diệu và Tinh Mông lập tức đứng chắn trước người hắn.

- Tiểu tử, chúng ta đang muốn tìm bảo vật, không muốn đắc tội với các người, ngươi đem thủ hạ của mình rời khỏi sơn động, chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi, bằng không…


Nói đến đây, trung niên nhân liền hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng Vân Thiên Hà thầm nghĩ, chờ đám gia hỏa các ngươi bị nhốt trong khôn linh bí cảnh, lúc đó kêu trời không thấy, gọi đất chẳng thưa, xem các ngươi có còn kiêu ngạo như vậy được hay không?

Vì vậy Vân Thiên Hà đi tới đài chỗ hai người Tinh Diệu đang cảnh giới, nói:

- Tinh Diệu, các ngươi lui lại, để cho bọn họ qua đi!

Tinh Diệu và Thu Liên thấy Vân Thiên Hà trở về bình yên, tự nhiên cũng không tiếp tục ngăn cản mấy người này, vì vậy bèn làm theo lời Vân Thiên Hà. Tên trung niên kia thấy thế, trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà một cái, sau đó nhún người nhảy lên trên nóc sân.

"Ngao!"

Nhưng khi ba người hội họp, đang muốn tiến về phía trước, thì Tuyết Lang Vương lại đột nhiên nhảy từ trong hang động ra, rống to một tiếng, sau đó từ từ tiến lại gần. Đám Tuyết Lang thấy vậy, cũng lộ ra hàm răng nanh sắc bén, rồi lập tức cùng nhau làm thành một vòng tròn vây ba người lại.

Ba người thấy một con Tuyết Lang thân hình cực lớn tiến lại gần, nhất là khi từ trán Tuyết Lang Vương phóng xuất ra cỗ khí thế hung hãn, không khỏi khiến bọn họ biến sắc, kinh hô:

- Nguy rồi! Không ngờ lại là Tuyết Lang Vương.

Tinh Mông thấy ba người tới tìm bảo vật bị đám tuyết lang vây quanh, liền thấp giọng nói:

- Thiếu chủ, nơi đây xuất hiện dị tượng, tất có nhiều cao thủ tìm tới, không tiện ở lâu!

Vân Thiên Hà gật đầu. Bất quá hắn đảo mắt nhìn trên đài, tuy rằng Tuyết Lang Vương có thể đối phó ba tên võ sư kết hợp, nhưng nếu lại có một số cao thủ cấp bậc cao hơn đến, hang động này bất kể thế nào cũng không thể bảo trụ được. Còn không bằng để bọn chúng đi vào, sau đó người chết ta sống một phen, nhất là cửa vào hang động quỉ dị kia, cỗ khôn hàn chi khí, chỉ sợ cũng có thể đem mấy người này đông lại thành băng điêu.

Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà hướng Tuyết Lang Vương nhìn thoáng qua thật sâu, không nó cùng nhìn về phía hắn. Vân Thiên Hà nhìn con mắt Tuyết Lang Vương rồi lắc đầu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Ngao lạc!

Lúc này Tuyết Lang Vương đột nhiên rống lớn một tiếng. Bầy sói xung quanh nghe thấy thanh âm này, đột nhiên bắt đầu chạy sang xung quanh, vẻn vẹn chỉ là thời gian một lần hô hấp, liền biến mất vào trong núi.

Nhìn một màn này, trong lòng Vân Thiên Hà thầm cảm thán. Một đám Tuyết Lang thật là thông minh a, xem ra quanh năm tiếp nhận ảnh hưởng của khôn hàn chi khí trong Khôn Linh Bí Cảnh, chúng đã trở nên biến dị, mở ra linh trí rồi. Tuy không thể nói chúng đã hóa thành tinh thú, nhưng lang vốn là sinh vật có trí thông minh, nên khi mở linh trí, trí tuệ so với con người cũng không kém bao nhiêu.

Những con tuyết lang này tuy là dã thú, nhưng vì Tuyết Lang Vương cũng không làm hại mình cùng mấy người Tinh Mông, hơn nữa nhờ Tuyết Lang Vương mà chính mình có được cơ duyên, có thể để bọn chúng tránh được hung hiểm, coi như là Vân Thiên Hà trước khi đi, vì bọn chúng mà làm một việc. Lần thứ hai cảm kích nhìn con Tuyết Lang Vương, Vân Thiên Hà liền xoay người đi.


Rời khỏi bãi đá, rồi đi vào trong rừng núi, lúc này trong đó mây mù lan tràn, trong khoảng cách năm mươi bước cũng sẽ không thấy được bất cứ vật gì.

Bên cạnh đó có một vài ao đầm, xung quanh có nhiều bụi dây gai độc, Vân Thiên Hà cũng không dám đi nhanh. Đang lúc đi đến giữa khu rừng, hắn đột nhiên cảnh giác, ngừng lại nói:

- Phía trước có động tĩnh, phỏng chừng là người tới tìm bảo vật, chúng ta cứ tách ra đã.

Nói rồi, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn xung quanh.lại thấy phía sau hồ nước có một loạt cây, ở giữa có một thân cây thô to, trên cành lá coi như là rậm rạp. Vì vậy liền bước qua hồ nước, linh hoạt như một con báo, rồi tiếp tục leo lên trên cây, mấy người Tinh Mông cũng lần lượt trèo lên theo để tạm lánh.

Trong lúc đứng trên cây, đôi mắt hắn Vân Thiên Hà hiện lên một tia quang mang, cực lực quan sát động tĩnh phía dưới, lại thấy phía trước có mấy đoàn người, thân ảnh đen sì đang đi lên trên núi.

Bất quá khi còn cách ba người ba mươi bước, khóe miệng Vân Thiên Hà lộ ra một nụ cười nhạt, đám người Giang thị này quả thực giống như âm hồn không tan, không ngờ nhanh như vậy đã tìm tới đây rồi.

Ba người lên núi kia chình là Gian Nguyên Mưu cùng Giang Nhất Minh dẫn theo một hắc sát chiến sĩ từ Lưu Trùng Quận đi tới.

Khi bọn đến Lưu Trùng Quận liền dừng lại một ngày nghỉ ngơi, liền liên lạc với thủ hạ các nơi, nhưng cũng không có tìm thấy hình bóng của Vân Thiên Hà, mà trùng hợp Xà Bàn sơn lại xuất hiện dị tượng, nên bọn họ nhận định, Vân Thiên Hà tất nhiên là ở trong Xà Bàn sơn, cho nên chưa thể nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, mà lại vội vàng chạy tới đây.

Vân Thiên Hà thấy hai mắt Giang Nguyên Mưu và mấy tên hắc sát chiến sĩ đều như mắt gấu mèo, thần sắc có chút uể oải, rõ ràng là do nghỉ ngơi không đủ, nghĩ lại một đường vội vàng đi tới đây, bọn họ cũng không thể yên ổn mà ngủ một giấc.

Nếu đã đuổi tới đây, âu cũng là số mệnh của bọn họ, Vân Thiên Hà tự nhiên sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội bọn họ đang suy yếu này.

Hiện tại bọn họ cũng không biết mấy người hắn ở gần đấy, như vậy quyền chủ động thủy chung vẫn nằm trong tay hắn như cũ.

Vân Thiên Hà nháy mắt với Tinh Mông. Hắn liền gật đầu cùng với Thu Liên yên lặng ở trên cây. Đồng dạng Tinh Diệu cùng Thu Phi cũng chạy lánh sang một phương hướng.

Lúc Vân Thiên Hà trèo xuống, khi đội ngũ mười một người đi lại gần, đột nhiên thân hình bạo khởi, chủ động xuất kích, tập trung theo cự ly gần nhất mà tiếp cận một người, tiện tay rút chủy thủ bên hông, một đạo hàn quang lóe ra. Tên hắc sắc chiến sĩ gần nhất, thần sắc uể oải, tính cảnh giác giảm sút, căn bản không kịp phòng bị, liền kêu đau một tiếng, rồi mềm oặt ngã xuống, chỗ yết hầu của hắn tia máu điên cuồng phun ra.

Lúc tên hắc sát chiến sĩ không kịp đề phòng bị Vân Thiên Hà đánh lén, thân hình của hắn cũng bị bại lộ. Bất quá Vân Thiên Hà cũng không có để ý, giết người xong liền bỏ chạy, còn không quên khinh thường liếc mắt nhìn đám người Giang Nguyên Mưu.

Khi Giang Nguyên Mưu và Giang Nhất Minh kinh hoàng phát hiện bị đánh lén, sắc mắt đều trở nên ửng hồng quái dị, hô hấp gấp gáp.

Nhất là lúc ánh mắt của Vân Thiên Hà đảo qua, khiến trong đầu hắn hiện lên hồi ức thống khổ và sỉ nhục, đôi mắt hắn đã giăng đầy tơ máu, hắn hận không thể cắn nuốt trái tim, xương cốt kẻ thù, trông giống như một cặp mắt đỏ máu, tựa như một loài ma quỉ dữ tợn.

Máu, bắt đầu sôi trào, sát ý điên cuồng đang không ngừng tụ lại!

- Lại là tên hỗn đản này, bất kể phải trả giá như thể nào, giết cho ta! Giết! Giết!

Giang Nguyên Mưu điên cuồng rống to lên sau khi thấy Vân Thiên Hà nhảy lên bỏ chạy, đôi mắt đỏ bừng tập trung nhìn hắn, ý chí trở nên điên cuồng, quyết đuổi theo, lúc này sát ý đã kích động một loại dục vọng tàn bạo trong hắn. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm đó là đuổi theo, đem Vân Thiên Hà ngàn đao vạn kiếm xé xác rồi lại xé xác!

Hắc chiến sĩ đuổi tới phía sau hắn, lúc này hắn đang thở gấp, đôi mắt đỏ như máu, giống như một loài dã thú hung tàn, thề phải biến địch nhân thành từng mảnh nhỏ.

Vân Thiên Hà tung người bỏ chạy trong rừng núi.

Trong lòng Giang Nguyên Mưu phẫn hận, truy kích Vân Thiên Hà, bọn chúng không để ý nên bị một số bụi dây gai độc cắt đứt da thịt lúc nào không biết. Mười một người một đường truy đuổi, khiến đất đã bị ép thành bằng phẳng.