Võ Động Thiên Hà

Chương 179: Thiên tài ngã xuống


Giang thị có thể vững vàng tại Dư Châu hơn trăm năm, từ Đại Đường cho tới nay dưới sự chèn ép không ngừng của Đồ thị vẫn có thể tồn tại, cùng đọ sức với Đồ thị.

Mỗi một đệ tử Đồ thị gia tộc khi đạt tới cảnh giới Võ Sư, đại thể sẽ được thức tỉnh thiên phú Liệt Dương Kình, bản thân đệ tử gia tộc Giang thị cũng có một loại thiên phú được truyền thừa hơn trăm năm, đó chính là Trọng Ba Kình.

Đặc tính chủ yếu của Trọng Ba Kình là nhu hòa như nước, trong đặc tính nhu hòa này còn mang theo một loại liên tục, một cỗ nối tiếp một cỗ, tác dụng tuy rằng chậm chạp, không thể lấy tính mạng kẻ định trong chớp mắt, thế nhưng nếu đã bị loại sóng kích tầng tầng lớp lớp này đánh trúng thì dù may mắn đến mấy cũng dính phải nội thương rất nghiêm trọng.

Lần trước Vân Thiên Hà bị trọng thương cũng là do nếm phải trái đắng từ Trọng Ba Kình này.

Bất quá ngày hôm nay đến đây, Vân Thiên Hà tự nhiên đã có chuẩn bị, đối với Trọng Ba Kình của Giang Ngọc Thiên càng thêm một lần nhận thức, hơn nữa cảnh giới ngoại công hiện nay của hắn tương đương với Giang Ngọc Thiên, bởi vậy hắn cũng muốn thử xem thiên phú Liệt Dương Kình của đệ tử Đồ thị trải qua hắn dung hợp với Bạo Cương Kích hình thành Bạo Viêm Kích so với Trọng Ba Kình xem ai mạnh ai yếu.

Lúc này, Giang Ngọc Thiên đánh ra Trọng Ba Kình như sóng biển cuồn cuộn bạo phát, mà Bạo Viêm kình khí của Vân Thiên Hà lại giống như muốn đốt hết thảy, chừng như địa ngục chi hỏa cuồng bạo có thể phá hủy tất cả mọi thứ.

Hai loại kình khí trùng kích lẫn nhau, với sự giao tranh của nước và lửa tạo thành một tiếng chấn hưởng như muốn xé rách khoảng không, hoa tuyết trong toàn bộ khu vực xung quanh trong sát na bị thổi bay rồi cấp tốc hóa thành một đoàn vụ khí, sau đó hóa thành những bọt nước rơi xuống.

Mặt đất dưới chân Vân Thiên Hà, tốc độ tan chảy của hoa tuyết lại càng nhanh hơn, cứ sau mỗi bước chân của hắn, có thể thấy rõ tuyết tan chảy rồi bốc hơi lên, để lộ ra vết chân lõm hẳn xuống phía dưới, giống như từng bị lửa đốt cháy qua.

Đánh xong với Giang Ngọc Thiên một đợt tất sát kỹ, Vân Thiên Hà lập tức lướt người thoát khỏi dư chấn, chân bước theo Phương Thốn Bộ, tựa như hồ điệp nhảy múa, tay đan quyền liền cấp tốc đánh ra một Bạo Viêm Kình.

Giang Ngọc Thiên hoàn toàn không có ngờ tới Vân Thiên Hà cư nhiên lại có loại Liệt Dương Kình cường hãn như vậy, lúc này tuy cảm giác toàn thân đang bị thiêu đốt nhưng hắn vẫn cắn răng hung hăng đánh ra một Trọng Ba Kình đi ra đón đỡ quyền đầu hừng hực liệt hỏa kia.

Oanh!

Đôi bên giao tranh, dưới sự trùng kích của hai loại kình khí bất đồng thuộc tính khiến cho khoảng không giữa hai người bộc phát ra một cỗ sóng xung kích cường đại, không ngừng lan ra xung quanh.

Y phục từ đầu quyền tới sát vai Giang Ngọc Thiên đã bị cỗ liệt hỏa kia đốt cho cháy đen một mảng, dưới tác dụng của sóng xung kích sau dư chấn liền rách vụn ra, tựa như gió thổi lá rụng, chậm rãi phiêu đãng rơi xuống.

Hơn nữa, lúc này Giang Ngọc Thiên còn cảm giác cánh tay mình nhị bị một cỗ liệt hỏa đốt cháy qua, bỏng rát vô cùng khiến hắn không khỏi nhướng mày. Nghĩ không ra bên trong Liệt Dương Kình của đối phương lại mang theo một cỗ kình khí bạo tạc có lực xuyên thấu mạnh như vậy, chỉ cần vừa đánh tới lập tức phát sinh ảnh hưởng từ trong ra ngoài.

Bất quá hắn vẫn tin tưởng đối phương ăn phải Trọng Ba Kình của mình cũng không được tốt đẹp gì.

Thế nhưng Giang Ngọc Thiên đã đánh giá thấp hộ thể Tinh Linh Chi Khí do Vân Thiên Hà phóng ra, ngay khi Trọng Ba Kình đánh tới lần thứ nhất có thể khiến Vân Thiên Hà khí huyết nhộn nhạo, nhưng tới lần thứ hai đã yếu hơn rất nhiều, hoàn toàn bị tinh linh chi khí hóa giải.

Nói cách khác, Giang Ngọc Thiên căn bản không thể giải trừ được kình khí hộ thể của Vân Thiên Hà, cứ như vậy so sánh Bạo Viêm Kình Khí và Trọng Ba Kình, trong lòng Vân Thiên Hà tự nhiên biết rõ lợi hại thế nào, Bạo Viêm Kình sau khi được hắn dung hợp cải biến uy lực so với Trọng Ba Kình tuyệt đối cao hơn hẳn một đẳng cấp.

Trải qua một lần so đấu, Vân Thiên Hà cũng không còn tâm tình chơi đùa với Giang Ngọc Thiên, ánh mắt lướt qua chiến cuộc của mấy người khác, sau đó khóe miệng nở một nụ cười băng lãnh, chân đạp Phương Thốn Bộ nhanh hơn, di động một cách quỷ dị dần chạy lên, hộ thể Tinh Linh Chi Khí quanh thân mở rộng, một cỗ Tinh Linh Chi Khí bắt đầu cuồn cuộn không ngừng chạy dọc theo khắp các kinh mạnh toàn thân.


- A, không!

Giang Ngọc Thiên lúc này đột nhiên thấy khí thế Vân Thiên Hà trong nháy mắt hoàn toàn biến đổi, hắn đột nhiên cảm giác có một điểm băng lãnh tập kích đến. Loại này không phải là hàn lãnh do khí trời mà là một loại băng hàn như muốn thẩm thấu tiến nhập vào sâu tận trong đầu xương cốt của hắn.

Thế nhưng bên trong cái băng hàn cực độ lại vẫn như cũ mang theo một cỗ cảm giác bỏng rát vô cùng khó chịu, khi cỗ hơi nóng này đập vào mặt khiến hắn thật giống như tiến nhập vào một thế giới chỉ toàn băng hàn và liệt hỏa đan xen với nhau.

- Tiểu tử, không chơi cùng ngươi nữa, chịu chết đi!

Vân Thiên Hà khẽ quát một tiếng, lúc này vận một quyền bên trong mang theo Bạo Viêm Kình Khí, bên ngoài dung hợp Tinh Linh Khí thành một loại kình khí như Băng Viêm Đạn, sức mạnh cường đại như đạn pháo bắn thẳng tới Giang Ngọc Thiên.

Một kích này khiến cảm giác hít thở không thông, phảng phất như đang vị bóng ma tử vong bao phủ lấy toàn thân mình.

Giang Ngọc Thiên lúc này đã dừng hô hấp, muốn vận dụng toàn bộ Trọng Ba Kình đến chống đối lại kình khí công kích tính bạo tạc với thế đến chư chẻ tre kia, thế nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện một điều, sau khi hắn bị kình khí băng hàn cực độ tập kích, toàn thân thực giống như bị đóng băng toàn bộ, khiến cử động thân mình trở bên vô cùng chậm chạp, khó khăn.

Hắn mở mắt trừng trừng nhìn đầu quyền oanh kích như đạn pháo bắn tới, theo bản năng dùng song quyền của mình đưa lên chống cự.

Nhưng vẫn không hề có tác dụng gì.

Giang Ngọc Thiên cảm giác bên trong thân thể giống như cõ một cỗ khí tức bạo tạc, một cỗ liệt hỏa không ngừng thiêu đốt, mà bên ngoài lại có một cỗ băng hàn bao phủ toàn thân, hai loại cảm giác trái chiều khiến cả người hắn không ngừng bị đè ép lại phảng phất như muốn bạo nổ.

Phốc!

Trúng phải một quyền oanh kích thật mạnh, hắn rốt cuộc không còn nhịn được, miệng thổ ra một ngụm máu huyết mang theo nhiệt khí nồng đậm, tựa như một đóa hoa sen được làm hoàn toàn bằng máu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong nháy mắt khi hắn phum ra một đóa hoa huyết vụ, hắn cảm giác chính mình không còn điều khiển được thân thể, muốn bồng bềnh trôi nổi tại hư không.

Hắn không biết điểm cuối cùng ở đâu, hắn chỉ biết rằng bản thân không chịu nghe lời người thân cũng như Ngọc Tề ca ca khuyên can, rốt cục đã phải trả giá như vậy.

Một cái giá này chính là trả bằng cả tính mệnh, khi một tia ý thức cuối cùng sắp biến mất, trong đầu hắn chỉ còn tràn ngập sự hối hận.

Bởi trong Giang thị, hắn được tôn xưng là võ đạo thiên tài một đời, cứ như vậy dễ dàng chết đi dưới tay tử địch không đội trời chung.

- Ngọc Thiên!

Thấy một thân ảnh bập bềnh giữa không trung rồi rơi mạnh xuống mặt tuyết trắng, máu huyết nhuốm đỏ cả một mảng lớn nhưng vẫn không thấy Giang Ngọc Thiên đứng lên, lúc này đám người chiến sĩ Hắc Sát của Giang thị nhất thời bi thống.


Dính phải một đòn nghiêm trọng khiến Giang Ngọc Thiên đứt mệnh một đời thiên tài, chuyện này không thể nghi ngờ là một trùng kích đánh sâu vào trong lòng đám người chiến sĩ Hắc Sát.

Lúc này trong đầu bọn họ chỉ còn lại những khoảng trống thất thần, tất cả đều nhìn lại thu thể Giang Ngọc Thiên nằm lạnh trên băng tuyết rồi ngây dại.

- Giết!

Vân Thiên Hà sao có thể buông tha cơ hột khó khăn lắm mới có được này, sau khi giết chết Giang Ngọc Thiên liền mạnh mẽ quát một tiếng nhanh chóng chạy tới chỗ Đồ Bát, bản thân cũng đồng thời âm thầm vận Tinh Linh Chi Khí lên cánh tay.

Bị Đồ Bát lợi dụng thiên phú của hậu duệ Tuyết Tộc, vị Võ Sư cấp chín kia vừa nhìn Giang Ngọc Thiên bị đánh ngã, tránh không khỏi ngây người, Đồ Bát tuyệt không bỏ lỡ cơ hội này tuyết dung huyễn ảnh quyền lập tức bạo khởi, nhất thời hoa tuyết tại bốn phương tám hướng tụ thành những đoàn tuyết cầu không nừng hấp thu kình khí cường đại từ những tên chiến sĩ Hắc Sát oanh kích đến.

Oanh!

Tứ thúc của Giang Ngọc Thiên không hổ là một Võ Sư cấp chín, dưới sức tấn công mạnh mẽ từ những huyễn quyền của Đồ Bát không ngừng đập lên người, hắn lại càng phát ra kình khí cường đại, sau khi rống lớn lên một tiếng liền đánh tan đại bộ phần huyễn quyền, tuy vẫn bị một vài huyễn quyền đánh lên người khiến máu máu huyết nhộn nhạo trào khỏi miệng hắn vẫn không để ý tới, dường như bản thân không chút vấn để, huy lên một kích kinh thiên mang theo toàn bộ sự phẫn nộ trong lòng như lôi đình vạn quân đánh tới tấp về phía Đồ Bát.

Nhanh!

Lúc này Vân Thiên Hà đã phi thân tới, Đồ Bát khi nghe một tiếng nhắc nhở, rất nhanh liền phối hợp ăn ý tấn công dồn dập, tìm cơ hội đánh cho gã Võ Sư cấp chín lộ sơ hở, cả người nhanh chóng dung nhập vào trong tuyết vụ, ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng sắc nhọn, thế rồi lại liên tục tấn công về phía thân ảnh gã Võ Sư cấp chín.

Băng!

Vân Thiên Hà vừa bắn ra một Thương Hồn Chỉ, trên ngực gã Võ Sư cấp chín lập tức bị thủng một lỗ, máu tươi mạnh mẽ tuôn ra khiến cho thân ảnh của hắn đột nhiên bị hãm lại, thế tiến công tuy bị hãm lại nhưng dư thế vẫn còn cường đại như cũ.

Đồ Bát nhân cơ hội này vọt tới phía sau hắn đánh tiến lên mấy cự quyền tuyết huyễn, mạnh mẽ oanh kích lên người gã Võ Sư cấp chín khiến hắn một lần nữa phun ra một ngụm máu, thân thể chao đảo thế nhưng vẫn không khiến hắn dừng thế công, lại nhắm Vân Thiên Hà đánh tới.

- Còn không chết?

Trong lòng Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc về sự cường hãn của người này, hắn quả không hổ là một Võ Sư cấp chín, thế nhưng vẫn không dám sao nhãng trước thế tấn công liều mạng của đối phương, chỉ là một Thương Hồn Chỉ vừa rồi của hắn vừa khiến cho thế tiến công của gã Võ Sư cấp chín kia bị chậm lại, cũng đủ thời gian cho hắn chớp thời cơ tránh ra ngoài.

Ngay tại khi một kích cuồng bạo của đối phương đánh tới, hắn cũng bất chấp mạnh mẽ phi thân lui lại phía sau.

Oanh!

Ngay khi hắn vừa rút người lại, chợt nghe một tiếng nổ lớn, mặt đất nơi hắn vừa đứng xuất hiện một miệng hố thật lớn, mà bùn đất bắn lên người Vân Thiên Hà thật giống như một trận mưa đá đánh qua, khiến hắn tránh không khỏi một trận tê dại toàn thân.

Gã Võ Sư cấp chín này đánh một kích cuồng bạo thấy không giết chết được Vân Thiên Hà, tâm tình càng thêm thống hận, muốn vận kình khí tiếp tục tiến hành công kính nhưng trong cơ thể lại cảm giác một chỉ vừa rồi của tiểu tử kia bắn trúng lúc này khiến cho nội tạng phảng phất như bị người ta dùng một lưỡi đao sắc bén không ngừng khua loạn, bên trong cơ thể lúc này đã như một mảnh hỗn loạn, sinh mệnh lực đang dần dần biến mất.

Bất quá trong nháy mắt này hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, khóe môi đang không ngừng ứa máu lại lẩm bẩm một câu:

- Nguyên lai là dị…tộc!

Chớp thời cơ này, Đồ Bát vẫn không ngừng uy hiếp, dứt khoát không buông tha, muốn triệt để giết chết đối phương, lại một lần nữa liên tiếp đánh tới, hoa tuyết trong toàn bộ khu vực xung quanh lập tức cuộn lên hóa thành những cự quyền dày đặc như mưa, nặng nề đánh lên người đối phương.

Phanh!

Trên thân thể gã Võ Sư cấp chín đã không còn chút lực phòng ngự, lúc này lại bị Đồ Bát không ngừng dùng cự quyền đánh xuống, mỗi quyền như một cỗ đạn pháo không ngừng oanh kích trên người hắn, đánh tan từng khối huyết nhục, cả thân hình hóa thành một mảng huyết vụ nhuộm đỏ bầu trời.