Võ Động Thiên Hà

Chương 139: Kiếm vũ


Giai nhân dưới ánh trăng, tựa mình trước cửa sổ, gửi gắm tình cảm ưu tư, muôn vàn hoài cảm

Đây vốn là một hình ảnh thiếu nữ lớn lên u oán tình cảm tưởng niệm tình lang, quả thực khiến cho người khác phải suy nghĩ trong đầu, liệu đại đa số tiểu thư khuê các có kinh lịch như thế này hay không?

Quách Dự Tước ngồi một mình trước cửa sổ, nàng đang nhìn trăng rằm treo giữa bầu trời, chỉ còn vài ngày nữa là Trung thu rồi, thể nhưng Đồ Thiên Thanh sáng mai lại phải rời đi, chiếc khăn tay thơm mùi giai nhân từ trước cửa sổ rơi xuống, nhưng nàng không hề biết, chỉ thất thần ngửa đầu nhìn trời cao vô hạn.

Mà khi khăn tay rơi xuống, vừa vặn rơi xuống đầu Quách Dự Chương đang đi bên dưới, ngửa đầu nhìn lên, thấy muội muội chính mình ngồi ngẩn ngơ, không khỏi nghĩ đến một mối tình si của bản thân đối với một nữ tử, nhưng lại gặp khó, không thể cùng nàng một chỗ.

Đi lên lầu các, Quách Dự Chương lẳng lặng đi tới phía sau muội muội, nhìn trăng, nhịn không được ngâm một bài thơ biểu đạt nỗi lòng.

Quách Dự Tước chuyển khuôn mặt thanh mỹ lại, khẽ mở miệng xinh nói:

- Ca ca, người làm quan, vì thiên hạ, vì bách tính, vì thương sinh, hòa thuận với nhau chẳng phải rất tốt hay sao, huynh nói xem các trưởng bối vì phái phải tranh đấu với nhau không ngớt chứ?

- Người có ham muốn cá nhân, có ham muốn thì có tranh đấu, quan trường càng như vậy, cho dù ngươi là một đóa hoa sen không nhiễm bùn, trong vòng tròn thị phi này, cuối cùng cùng sẽ bị nhiễm bẩn, Kinh thành là trung tâm thiên hạ, loại tranh đấu này càng thêm kịch liệt!

Nói xong, Quách Dự Chương đột nhiên nhìn vầng trăng sáng.

- Có thể, rời xa khỏi vòng tròn này, người ta có thể tìm được chính mình.

- Ca ca, tiểu muội biết huynh có tâm ý đối với Chinh Mộng Vũ, thể nhưng Chinh Mộng Vũ là một nữ tử không có chủ kiến, trời sinh tính tình nhu nhược, có thể làm cho người ta sinh ra cảm tình yêu thương trìu mến, thế nhưng ngẫm lại Như Sương tiểu muội đối với huynh cùng có tình ý, cho dù huynh chán ghét sinh hoạt trong chốn Kinh Đô này đi nữa, muốn rời khỏi, nhưng tiểu muội có thể khẳng định, người quyết định đi theo huynh rất có khả năng là Như Sương tiểu muội chứ không phải là Chinh Mộng Vũ!

- Huynh sao không biết tâm ý Như Sương, thể nhưng con người chính là như vậy, càng không nhìn thấy, càng không bắt được lại càng tưởng niệm, ta chung quy dành cho chính mình một cơ hội, dũng cảm đi xem thử, Mộng Vũ sẽ lựa chọn như thế nào!

Quách Dự Tước yết ớt thở dài nói:

- Nữ tử nhà quan, lẽ nào thực sự phải mang trên lưng số phận cưới hỏi hi sinh cho chính trị hay sao?

Khác với Quách Dự Tước ký thác nỗi lòng vào vầng trăng rằm, trong hậu hoa viên Tĩnh Vương Phủ, làn gió thơm thổi qua, tiếng binh khí xé gió vang lên không ngớt.


Chỉ thấy Đường Linh Toa mặc bộ quần áo lụa mỏng mạn diệu, cầm trong một thanh bảo kiếm tinh mỹ, phiêu dật nhẹ nhàng, giống như cửu thiên tiên nữ, chạy như hồ điệp bay lượn, kiếm ảnh đan xe, lúc phượng minh, lúc oanh đề, lúc như bông tuyết bay lả tả, làm cho người quan sát cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Đây là một màn vũ đạo ưu mỹ hoa lệ, nhưng trong động tác hào hiệp linh động lại ẩn chứa sự sắc bén, tiến như thiểm điện, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, chuyển nhược du long, dược nhược phi hổ, bộ kiếm pháp kết hợp cương nhu.

Lúc này Đường Linh Toa múa bộ kiếm vũ thần diệu này, giống như cửu thiên tiên nữ cầm kiếm ngao du, kỹ thuật múa mạn diệu, hơn mười biến hóa đầu tiên, linh động mờ ảo, làm người thưởng thức ý đẹp cảnh vui.

Mà tới những biến hóa sau yêu cầu độ khó cao, lại đột nhiên có vẻ gặp khó khăn, nhưng Đường Linh Toa cũng mạnh mẽ cắn răng, tuy rằng kiếm vũ chỉ thể mất đi sự hoa lệ ưu mỹ, nhưng nàng vẫn cố gắng múa hết trọn bộ kiếm vũ.

Đứng thẳng thu kiếm, chỉ thấy sắc mặt Đường Linh Toa tái nhợt, gấp gấp hô hấp làm cho nàng bất chấp cái trán đã nhễ nhại mồ hôi, sau một hồi điều chỉnh, cầm kiếm khẽ chếch, lại muốn khởi vũ.

- Linh Toa, dừng lại đi!

Lúc này, ngồi trong đình viện cách đó không xa, trước bàn đề một bầu rượu, cầm trong tay một chiếc quạt trắng như tuyết, Tuyết Ông Tiên Sinh đột nhiên thu quạt lại, thấy Đường Linh Toa lại muốn cường ngạnh luyện kiếm, liền lên tiếng ngăn lại.

Thế nhưng Đường Linh Toa giống như không hề nghe thấy, cắn môi mềm, tiếp tục huy kiếm khởi vũ, trên khuôn mặt đã có phần tái nhợt kia, mang theo một tia kiên nghị quật cường, mà trong ánh mắt lại mang theo vẻ li sầu ưu tư, tâm thần ký thác hết vào thanh bảo kiếm bay lượn.

Tuyết Ông Tiên Sinh thấy vậy, trong lòng không khỏi thở dài, vì vậy đứng lên, nhẹ nhàng nháy tới gần, kẹp lấy thanh bảo kiếm đang bay lượn, bảo kiếm không chút sứt mẻ.

Đường Linh Toa ra sức kéo mạnh, bảo kiếm giống như bị một ngọn núi lớn đè ép, đơn giản thả chuôi kiếm ra, không đề ý tới Tuyết Ông Tiên sinh, quật cường đi tới một bên, nằm chặt song quyền, mạnh mẽ huy động, kình khí lưu chuyển, giống như băng hàn đao phong tỏa khắp không gian.

Đây chính là biến hóa đầu tiên trong mấy thức Hàn Băng Ngọc Cốt Công trung cấp Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật, xương cốt toàn thân giống như bánh răng cơ khí vận chuyển tốc độ cao, khi không ngừng ma sát với cơ da màng sẽ sản sinh ra một cỗ đau đớn giống như xét rách toàn thân.

Thời điểm Vân Thiên Hà từng bắt đầu tu luyện bộ Hàn Băng Ngọc Cốt Công này cũng đã cảm thụ qua đau đớn không thể chịu đựng nổi, nhưng có thể rất nhanh hoàn thành quá độ, bởi vì khi hắn tu luyện sơ giai công pháp Tuyết Ngọc Tam Thức chịu đựng loại đau khổ này, sau khi chịu đựng được đau đớn cực hạn liền có sự khai phá rất lớn, cho nên loại đau đớn này đối với hắn không là cái gì.

Thể nhưng Đường Linh Toa lại không giống như vậy, tuy rằng nàng cùng đã từng luyện tập qua Tuyết Ngọc Tam Thức, nhưng nàng đã không thể chịu đựng được loại đau đớn thống khổ này mà buông tha, cuối cùng nhờ có một viên linh thú huyền đan phụ trợ mới nhất cử đột phá bình cảnh Võ Sĩ tiến vào cảnh giới Võ Sư, hơn nữa công hiệu cường đại của huyền đan giống như nước lũ, trong khoảng thời gian rất ngắn nàng liên tiếp đột phá đến cảnh giới Võ Sư cấp ba. Cho nên khi nàng tu luyện loại công pháp võ học càng cao thâm Băng Ngọc Cốt Thuật này, nhất định sẽ phải chịu đau đớn luyện cốt đến cực độ. Thế nhưng nàng u buồn, nàng quật cường, nàng biết được không thể tiếp tục gặp lại người thương yêu, làm cho nàng thà chịu đụng đau đớn cực độ của thể xác cũng không tình nguyện chịu đau đớn như đâm kiếm vào sâu trong cõi lòng, lại giống như có ngàn vạn con kiến cắn xé thôn phệ, chỉ có sự đau đớn thể xác tới cực độ này mới làm cho nàng tạm thời quên đi được sự đau xót trong lòng, đề nàng không vì buồn đau mà rơi lệ.

Phụ thân cường thế, làm nàng không có súc lực phản kháng!

Nàng thà rằng cứ chịu đau đớn như vậy, đau đớn tới mức tận cùng, có thể làm cho nàng quên đi mấy ưu sầu, phảng phất như nhớ lại những ngày sung sướng nhất trong cuộc đời, nàng nhìn nhãn thần kiên nghị và nghị lực so đấu với chim ưng, muốn nó thần phục, nhìn hắn luyện công mồ hôi như mưa trong sân tu luyện, nhìn hắn vì chính mình giận dữ mà giết người, nhìn nhãn thần đạm mạc mà bình thản của hắn...


Nói chung, chỉ có khi chìm đắm trong huyễn ảnh về hắn mới làm cho nàng không còn cảm giác đau đớn, chỉ khi nhớ lại hắn, trong lòng nàng mới có thể hiện lên một tia hy vọng xa xôi, một tia ngọt ngào để an ủi chính mình.

Tuyết Ông Tiên Sinh nhìn thay Đường Linh Toa dùng loại phương thức tu luyện như vậy đề dằn vật chính mình, trong lòng rất không đành, luyện công phải theo chất lượng dần dần tiến bộ, thế nhưng Đường LinhToa đã liên tục như vậy không chút gián đoạn nhiều ngày rồi, mỗi lần đều là luyện công quá độ ngất đi, hắn dùng nội tức giúp nàng điều trị khôi phục, mới giúp nàng bình yên vô sự.

Nhưng thời gian cử tiếp tục kéo dài như vậy, nhất định sẽ bị thụ thương, đối với nàng mà nói trăm hại mà không có một lợi. Tuyết Ông Tiên Sinh cũng đã từng khuyên bảo vài lần, thể nhưng nữ hài tử quật cường này lại thủy chung dùng phương thức này để chống lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Mỗi khi thay điều này, trong lòng Tuyết Ông Tiên Sinh không khỏi đau xót, Linh Vũ và Linh Toa là hai hài tử hắn nhìn từ lúc sinh ra tới lúc lớn lên, cũng dưới sự giáo dục của hắn trưởng thành tới bây giờ, hai hài từ này đối với hắn, như sư phụ cùng như cha, đối với Túc Tĩnh Vương chỉ là kính nể.

Trước mặt Túc Tĩnh Vương, bọn họ cho tới bây giờ đều luôn giữ bộ dạng rụt rè, chỉ có trước mặt hắn bọn họ mới có thể buông thả tình cảm thiếu niên ôm ấp, sẽ cùng hắn nghịch ngợm gây sự, sẽ cùng hắn bướng bỉnh, mới giống như một hài tử chân chính.

Thiếu nữ ngây thơ, tình ý khó hiểu, một ngày tâm tình đã hướng về, sẽ thâm căn cố đế, điều này làm cho trong lòng Tuyết Ông Tiên Sinh bắt đầu dao động, Vương gia lựa chọn buông tha cho Vân Thiên Hà, chia lìa đôi uyên ương này, rốt cuộc là đúng hay sai?

Sáng sớm ngày hôm sau, phương đông đã lóe lên tia sáng đầu tiên, trời vừa mới tảng sáng.

Mà tại giờ khắc này, trên dưới Bác Hầu Phủ đã bắt đầu bận bịu công việc hàng ngày.

Tín bá sáng sớm đã cho Xích Nhã Mã của Đồ Thiên Thanh ăn uống đầy đủ, cũng trang bị yên cương, dắt ra bên ngoài cùng với mấy người thị vệ chờ xuất phát, mà Trịnh quản sự mang theo mấy nha hoàn trợ giúp Đồ Thiên Thanh thu thập quần áo đồ dùng, Đồ Thiên Thanh trước tiên tới chỗ lão thái thái hỏi han, từ biệt lão thái thái, lại tới vấn an từ biệt Vân Nương, cuối cùng hắn mới tiến vào trong Linh Thiên Các của Vân Thiên Hà.

Khi Đồ Thiên Thanh tới, Vân Thiên Hà đã chuẩn bị sẵn sàng muốn ra cửa tiễn đưa, lúc hai người chạm mặt nhau, Đồ Thiên Thanh không vào nhà, cùng với Vân Thiên Hà sóng vai đi với nhau, vừa đi vừa dặn dò mọi chuyện trong phủ, muốn hắn chiếu cố lão thái thái và Vân Nương cẩn thận, trong những ngày Tín bá không có mặt, tất cả mọi chuyện trong phủ đều cần hắn đề ý.

Tới cửa phủ, lão thái thái và Vân Nương dưới sự nâng đỡ của hạ nhân đã chờ đợi, dặn dò Đồ Thiên Thanh vài câu, lão thái thái không nhịn được lại rơi nước mắt, mọi người đều phải an ủi, lúc này mới bình tĩnh trở lại, dặn Vân Thiên Hà ra khỏi thành đưa tiễn, liền đứng trước cửa phủ nhìn Đồ Thiên Thanh lên ngựa, mang theo một đội nhân mã chạy trên đường cái, không còn thân ảnh.

Đồ Thiên Thanh tới Bắc quân nhậm chức, trên đường mang theo Tín bá và mấy tên hộ vệ trong phủ hộ tống, Vân Thiên Hà cùng đi với Đồ Thiên Thanh tới tận Nghênh Tống Đình ngoài thành, lúc này mới dừng lại.

Một đoàn người ngựa dừng chân, Đồ Thiên Thanh tại Nghênh Tống Đình tiếp tục dặn dò Vân Thiên Hà vài câu, Vân Thiên Hà cũng nói với Đồ Thiên Thanh một chút suy nghĩ làm Đồ Thiên Thanh cảm thấy kỳ lạ, Bắc quân vẫn do dòng chính Đồ Nguyên Khánh nắm giữ, nhưng Vân Thiên Hà lại muốn hắn chú ý nhiều hơn tới những người thuộc dòng chính này, tốt nhất là bồi dưỡng ra một dòng chính của bản thân mình, dần dần thay thế các vị trí quan trọng.

Đồ Thiên Thanh cũng không khỏi rõ ràng vì sao Vân Thiên Hà lại nói những điều này, cứ mang theo nghi hoặc như vậy nói lời từ biệt, sau khi lên ngựa ôm quyền, đoàn người liền chạy về phương Bắc.

Vân Thiên Hà đứng một hồi tại Nghênh Tống Đình, nhìn đội ngũ biến mất trên đường cái.

Kỳ thực những lời nói trước đó đối với Đồ Thiên Thanh, Vân Thiên Hà cũng vì có một số suy nghĩ bên trong, nhưng khó mở miệng nói thẳng, có thể gây hiểu lầm cho Đồ Thiên Thanh, hắn tin tưởng Đồ Thiên Thanh tòng quân, không cần bao lâu nhất định sẽ chăm chú suy nghĩ những lời nói này của hắn.

Vân Bôn một mình đứng bên ngoài chơi đùa, thay Vân Thiên Hà rời khỏi đình, liền chạy tới gần, đưa mặt cọ sát vào Vân Thiên Hà thở phì phì, Vân Thiên Hà không lập tức lên ngựa, chắp tay sau lưng theo đường cũ trở về thành, Vân Bôn chăm chú đi theo sau.

Trong lúc tư lự, tiếng vó ngựa đột nhiên thu hút sự chú ý của Vân Thiên Hà, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một nhóm bốn người đang cưỡi ngựa, chạy về phía Nghênh Tống Đình cực nhanh.

Vân Thiên Hà chú ý tới, người phóng ngựa đầu tiên chính là nữ tử mặc nam trang lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã phát ra sát ý, bên cạnh là một thanh niên mạc trang phục hoa lệ, thắt lưng mang bảo kiếm, có vẻ oai hùng bất phàm. Vân Thiên Hà đối với người thanh niên này tựa hồ có một chút ẩn tượng, thế nhưng không nhớ rõ đã từng nhìn thấy tại nơi nào.

Mà phía sau người thanh niên này, chính là Tiêu Dũng Tuấn mặc thanh sam, thắt lưng mang tử mẫu song kiếm, có vẻ anh tuấn nho nhã, còn có một lão đầu từ khi nhìn thấy hắn, con mắt đã gắt gao tập trung nhìn thẳng, giống như rất sợ hắn đột nhiên biến mất, bất quá Vân Thiên Hà vừa nhìn liền biết đó chính là lão đầu Lâm Cận Hiên, người chính mình từng lừa dối qua một lần tại Lợi Châu.