Võ Động Thiên Hà

Chương 124: Đại hội săn bắn


Trở lại Đồ phủ Vân Thiên Hà liền trực tiếp đi tới phòng tiếp khách.

Thấy trong phòng tiếp khách có một vị trung niên nhân đang ngồi, người này mặt mũi vuông vắn, con mắt không lớn, mũi cao thẳng, nhãn thần thận trọng, khí chất nội liễm, ẩn mặc một bộ trang phục nông dân bình thường, Vân Thiên Hà vẫn chưa từng gặp qua.

Bất quá đảo mắt nhìn thấy bên cạnh trung niên nhân này có một vị thanh niên cũng mặc quần áo nông dân bình thường, mặt ngạch rộng, thân thể rắn chắc, nhìn thần tình có chút thật thà chất phác trong sáng. Vân Thiên Hà vừa thấy người này, trong lòng lập tức nhớ ra. Người nảy chính là thanh niên tại thời điểm chính mình còn ở Lợi Châu, khi đi săn bắn dã ngoại trở về gặp trên đường cầu xin hẳn giúp đỡ truyền tin, gọi là La Gia Anh.

La Gia Anh nhìn thay Vân Thiên Hà tiến vào trong phòng, liền lập tức cùng với trung niên nhân kia đứng lên, cười cười hành lễ:

- Thảo dân ra mắt Đồ thiếu gia.

- Hai vị không cần khách khí!

Vân Thiên Hà đáp lại, liền hỏi lý do hai người tới đây.

La Gia Anh giới thiệu vị trung niên nhân bên cạnh, là đường huynh của hắn, tên là La Gia Chính, hai người chuyển từ Lợi Châu tới đây, La Gia Chính sau khi Vân Thiên Hà mời ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa tới.

Vân Thiên Hà tiếp nhận thư tín, lập tức mở ra nhìn một chút, thấy là Đồ Chính Minh viết, trong thư có nhắc tới chuyện Giang thị bí mật gửi hơn mười chiến sĩ Hắc Sát bí mật vào Kinh, còn nhắc tới quan hệ giữa La gia trang và Thần Binh Phường, muốn hắn mật thiết lưu ý hướng đi Thiên Phong Hào trong kinh, gần nhất Thiên Phong Hào tại phương bắc có một số dị động, rất có thể liên quan tới cục diện biến hóa trong Kinh Thành.

Đồng thời trong thư còn nhắc tới, để Đồ Suất nghĩ biện pháp bố trí La Gia Anh tiến vào Binh Khí Giám, cũng nói rõ người này có thể tín nhiệm, mặt khác phái mười hai chiến sĩ Thiên Đồ, hộ tống sáu đệ tử La gia trang vào kinh, sáu gã đệ tử La gia trang này đều do hắn tự do điều phối, bọn họ có thể phụ trách các công việc chế tạo vũ khí cho chiến sĩ Thiên Đồ sử dụng, cũng rất đáng tín nhiệm.

Xem hết phong thư này, Vân Thiên Hà cẩn thận lĩnh hội hàm nghĩa trong đó, rồi vận công phá hủy bức thư, nghĩ thầm thực sự rất đúng lúc, vũ khí doanh trong tổ chức Viêm Hoàng hiện đang khuyết thiếu nhân thủ, hiện tại người của La gia trang đã tới đây rồi, vừa lúc có thể bổ xung vào chỗ trống này.

Vì vậy liền quay đầu nói với La Gia Chính:

- Các vị đường xa tới đãy, trước tiên tạm thời ở tạm trong phủ, việc này ta sẽ bẩm báo lại với trưởng bối trong nhà, nguyên soái trở về sẽ có an bài!

La Gia Chính đứng dậy thi lễ nói:

- Vậy thì làm phiền Đồ thiếu gia rồi, lần này La gia trang chúng ta có sáu đệ tử tới, do Gia Anh dẫn đầu, sau này nghe theo lời Đồ thiểu gia phân phó.

La Gia Anh nói:

- Đồ thiếu gia, binh khí mà người thiết kế, do cha ta tự mình động thủ chế tạo, cần phải có một năm mới hoàn thành, cha ta dặn chuyển cáo một tiếng, hi vọng Đồ thiếu gia thứ lỗi!


Vân Thiên Hà biết phàm là thần binh lợi khí đều cần phí chút thời gian và tinh lực đề chế tạo, ngược lại hắn cũng không cấp bách.

Sau đó Vân Thiên Hà để Đông Hương tới thông báo với lão phu nhân việc này, lão phu nhân chỉ nói việc trong phủ Vân Thiên Hà có thể làm chủ được, chỉ cần thông báo rồi bảo quản gia an bài là được rồi.

Bất quá Vân Thiên Hà nghĩ vẫn cần phải thông báo cho Tín bá một tiếng, dặn Thu Hương tới thông báo, sau đó lại để Sử Trường Đức dẫn mấy người này tạm thời bố trí ổn thỏa trong phủ.

Hai ngày sau, chính là đầu tháng.

Đây là một ngày cuối thu, khí trời mát mẻ, cũng chính là thời điểm con mồi béo mập nhất, nhân việc hoàng thượng muốn săn bắn tại Đông Giao, ngày hôm nay, cùng là một ngày đem rất nhiều đại nhân và bách tính tại Kinh Thành rối loạn.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng rõ, Vân Thiên Hà đã dậy, dưới sự hầu hạ của Xuân, Hạ, Thu, Đông thay quần áo rửa mặt ăn chút điểm tâm rồi rời khỏi phủ lên đường, Đồ Thiên Thanh cũng đã chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ lên đường.

Đồ Thiên Thanh hôm nay đã có tước vị, nhưng lại là võ thám hoa thi Hương. Tuy rằng còn chưa trao tặng quân hàm chức vụ cụ thể, bất quá quần áo trang phục so với người bình thường đã khác nhau, hôm nay mặc vào bộ công phục võ tước, đầu đội đái thúc quan, bên trong đeo bội kiếm, thoạt nhìn tư thể anh hùng cuồn cuộn, vô cùng uy vũ.

Vân Thiên Hà thì mặc bộ cầm y, đai lưng màu xanh, khoác một bộ áo choàng màu than chỉ thêu hoa vãn bên ngoài, nhìn qua cũng rất phiêu dật tiêu sái.

Chỉ là Vân Thiên Hà không có công danh, cũng không có tước vị trong người, lần này xuất hành không được phép mang theo bội kiếm, cung tiễn đi săn cũng không được phép chuẩn bị từ nhà, thời điểm săn thú, cung tiễn do thị vệ thái giám thống nhất quản lý phân công, vì vậy chỉ cần cưỡi ngựa tới địa điểm tập trung lĩnh cung liền có thể săn bắn.

Vân Thiên Hà và Đồ Thiên Thanh cưỡi ngựa đi tới địa điểm tập trung tại thành Nam, sớm đã có rất nhiều quan viên mang theo người nhà đứng chờ tại chỗ, chỉ là các quần thần đúng túm năm tụm ba, đều theo phe phái riêng biệt, rất đáng giá đề người suy ngẫm.

Bất quá đại đa số các quần thần đều dẫn theo nam nữ hài tuổi còn trẻ, tại thời điểm tụ tập nơi này, các nam nữ hài trẻ tuổi hầu hết đều quen biết nhau, rất nhiều người đánh mắt giao lưu, tạo cảm giác có chút quái dị, hình như đây cũng không phải là một đại hội săn bắn gì đó, mà là một đại hội giao lưu với nhau.

Vân Thiên Hà chú ý tới, lúc Đồ Thiên Thanh đi tới nơi này, nhãn thần thường xuyên nhìn về một phương hướng, vì vậy theo nhãn thần Đồ Thiên Thanh nhìn lại, chỉ thấy nơi đó có lễ bộ thượng thư Quách Diễn đang đứng, mà phía sau Quách Diễn có một vị nữ tử khí chất tương đối nhã nhặn xinh đẹp, cũng rất thường xuyên đánh mắt nhìn lại, lúc hai người Đồ Thiên Thanh và nàng nhãn thần giao nhau, liền lập tức liếc đi nơi khác, không tự giác nhếch miệng cười mỉm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chỉ liếc mắt Vân Thiên Hà liền nhìn ra được manh mối, xem ra người mà Đồ Thiên Thanh thích chính là muội muội Quách Dự Chương, tên là Quách Dự Tước, bất quá Vân Thiên Hà cảm giác có ý tứ nhất chính là muội muội Lạc Như Sương của Lạc Như Đồ, nữ hài tử giống như búp bê này rất lớn mật, thẳng thắn trực tiếp đi tới bên người Quách Dự Tước, sau khi đùa giỡn nói chuyện vài câu, liền chăm chăm chú ý Quách Dự Chương.

Mà Quách Dự Chương thì hiện rõ bộ mặt khổ sở, nhãn thần không khỏi nhắm vào một vị nữ hài bên phía công bộ thượng thư.

Nhìn thấy một màn đánh mắt đưa tình như thế này, Vân Thiên Hà nghĩ thầm, vì duyên cớ phe phái quan hệ khác nhau, những người nam nữ tuổi còn trẻ thường xuyên tiếp xúc với nhau, sợ rằng không có bao nhiêu người thuận lợi đối với hôn nhân chính mình. Vì phe phái quan lại khác nhau đã quyết định rất nhiều đôi nam nữ không thể cùng người mình thích ở một chỗ, hoàng đế săn bắn lần này đề cho các đại thần mang theo người nhà, chỉ sợ có dụng ý khác.

Chỉ là Vân Thiên Hà đang thú vị quan sát tình cảnh xung quanh, lại đột nhiên cảm giác có hai ánh mắt kinh dị phóng về phía chính mình, mà có một ánh mắt trong đó mang theo vài phần băng lãnh sát khí!


Hoàng đế xuất hành săn thú, trình tự rất rườm rà, đây là cảm thụ lớn nhất trong lòng tất cả mọi người đã đứng chờ tại đây hai canh giờ.

Từ khi trời mới tảng sáng đã đến tụ tập, chờ cho tới bây giờ, trời đã hoàn toàn sáng hẳn, vậy mà còn chưa thấy hình bóng hoàng đế từ trong cửa hoàng cung rộng mở bước ra.

Vân Thiên Hà cũng không có tâm tư phòng đoán hoàng tử và các phi tử làm cái gì trong cung, tại nơi tụ tập này, từ đầu tới giờ có mấy ánh mắt liếc nhìn sang hắn, chính điều này mới làm hắn lưu ý.

Sau khi nhìn thấy mười người xếp đầu tiên trong cuộc thi Hương lần này trình diện, Vân Thiên Hà hơi chút chú ý tới Tiêu Dũng Tuấn, người tại Lợi Châu bị hắn hóa trang thành nữ tử đanh đá lừa dối một chút.

Lúc Tiêu Dũng Tuấn đến, nhìn thấy Vân Thiên Hà, xác thực cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vị tiểu huynh đệ mà hắn và sư phụ tìm một thời gian rất dài không có kết quả, nghì không ra trong buổi săn bắn ngày hôm nay lại gặp mặt, càng làm cho hắn thấy ngoài ý muốn chính là, hắn cùng với Đồ Thiên Thanh đứng một chỗ, không cần phải nghĩ chính là đệ tử Đồ thị rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Dũng Tuấn không khỏi cười khổ, bọn họ theo sư phụ dầm mưa dài nắng tại Lợi Châu lâu như vậy, tìm kiếm khắp nơi thế nhưng lại quên đi mất Đồ Phủ.

Mà hắn cũng không tìm được phương tung của vị nữ tử kỳ dị kia, làm trong lòng Tiêu Dũng Tuấn cảm thấy vô cùng mất mát, bỗng nhiên nghĩ đến, vị nữ tử này có thể cũng là người Đồ thị hay không?

Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, Tiêu Dũng Tuấn không khỏi bồi hồi trong lòng, Lợi Châu không tìm được phương tung, nàng kia sẽ không tới Kinh Thành rồi chứ?

Nghĩ tới một khả năng này, trong lòng Tiêu Dũng Tuấn liền thấy hưng phấn, trong lòng âm thầm quyết định, tìm cơ hội đến Bấc Hầu Phủ dò xét một chút, nói không chừng có thể tìm kiếm được phương tung giai nhân.

Thế nhưng hắn sao có thể ngờ tới, việc trên đời rất nhiều khi không theo ý muốn, trừ phi ngày nào đó Vân Thiên Hà đột nhiên máu nóng lên đầu, lại muốn đùa dai lừa dối hắn một lần nữa.

Mà một ánh mắt nhìn sang Vân Thiên Hà với vẻ kinh dị, chính là người mà Vân Thiên Hà đã từng gặp qua một lần tại Lợi Châu, Giang Ngọc Tề, tuy rằng chỉ gặp mặt qua một lần, thế nhưng nghe thấy lại không dưới một lần. Bố cục tại Lợi Châu, các loại âm mưu tính toán, phần lớn đều xuất phát từ người thiếu niên tài hoa hơn người này, nếu như không phải hắn trong lúc vô tình phá hỏng, sợ rằng Giang thị ngày hôm nay chính là đã làm cho Đồ thị phải khốn đốn.

Đối với Giang Ngọc Tề này, Vân Thiên Hà thủy chung bảo trì thái độ tập trung cảnh giác, cũng đủ tôn trọng đối với hắn, người này xác thực là một nhân vật nguy hiểm, một đối thủ đáng giá.

Bất quá lúc Giang Ngọc Tề nhìn về phía vân Thiên Hà, trong lòng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện coi người này là đối thủ lớn nhất của chính mình trong tương lai, mà kinh ngạc là vì hắn quan sát như thế nào cùng không nhìn thấu được người này, thực sự giống như xung quanh người này, tất cả các góc cạnh đều đã bị mài nhẵn, mà bên ngoài còn bao phủ thêm một tầng sương mù dày đặc, từ chỗ hắn thủy chung không tìm ra được cái gì, rất khó đoán định. Đây chính là người con vợ lẽ Bắc Hầu Phủ ủy khuất tám năm tại Lợi Châu, oán khí tận trời sao?

"Xem ra, ta phải một lần nữa phân tính thật kỹ tiểu tử này, chỉ tiếc không có thời gian để bước thêm một bước lý giải thật sâu đối với người này, bất quá phải nhắc gia gia đề phòng mới được."

Trong lòng Giang Ngọc Tề âm thầm nghĩ.

Ngắm Giang Ngọc Tề vài lần, cuối cùng Vân Thiên Hà dõi tầm mất nhìn sang phía kẻ vừa mới lần đầu tiên gặp chính mình đã phóng ra sát khí.

Xác thực mà nói đây là một vị nữ hài tử, chỉ là mặc trang phục nam tử, tuy rằng thanh lệ thoát tục, thể nhưng khí chất băng lãnh giống như một tòa băng sơn vạn năm không tan, cự tuyệt người bên ngoài nghìn dặm.

Nữ hài tử này đứng phía sau Tiêu Dũng Tuấn, cúi đầu, có vẻ rất trầm tĩnh, tĩnh đến mức hầu như làm cho người khác không cảm nhận thấy sự tồn tại của nàng, chỉ cảm thấy giống như một ngọn núi băng bên cạnh.

Có thể là chú ý tới Vân Thiên Hà đang quan sát nàng, nữ tử này mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt lần thứ hai phóng ra một đạo hàn quang lạnh thấu xương, phảng phất như có thể nhìn xuyên thấu qua linh hồn người khác, mang theo một cỗ sát khí sắc bén.

Chỉ là ngay cả tinh hàn chi khí Vân Thiên Hà còn có thể chịu đựng được, huống chi là nhãn thần băng lãnh của nữ tử này, vẫn như cứ đạm nhiên bình tĩnh đánh giá nàng, trong lòng cũng thầm suy tư, nữ hài tử này hình như chính mình chưa hề đắc tội qua, thế nào vừa mới nhìn thấy chính mình đã sát khi đằng đằng, hình như chính mình từng khi nhục nàng vậy, lẽ nào có liên quan tới lão đầu gọi là Lâm Cận Hiên kia hay sao?

Mà đúng lúc này, cửa lớn hoàng cung mở rộng, tất cả mọi người tụ tập bên ngoài nhất thời rối loạn, dừng nói chuyện phiếm lại, mọi người đều nhanh chóng đi tới vị trí của chính mình, chuẩn bị nghênh tiếp hoàng thượng. T

Chỉ thấy một đội ngũ cấm quân kỵ binh, khí thế oai hùng uy vũ, bước tiến chỉnh tề từ trong hoàng cung đi ra, phía sau chính là đội quân bộ, tại đội nhân mã kéo dài tới nửa đường tới chỗ quần thần tụ họp, lúc này mới nhìn thấy một vị lão nhân cưỡi Xích Nhã Mã màu trắng, mặc hoàng bào đi săn, sau lưng là áo choàng cửu long, niên kỷ ước chừng lục tuần, thần sắc uy nghiêm, chậm rãi theo đội ngũ bước đi, người này chính là hoàng đế Đại Đường Quốc.