"Có người hỏi nhập cổ?"
Vị tổng quản hý mắt có chút kinh ngạc quay đầu nhìn.
Thấy Vân Thiên Hà không giống như đang nói đùa, liền lộ vẻ mặt khó khăn, cười làm lành nói:
- Vị công tử này, bỉ nhân cũng không phải là lão bản cao nhất của Thịnh Tuyết Lâu này, đề nghị của ngươi ta không thể làm chủ được!
- Vậy đại lão bản của các ngươi là ai, có thể dẫn ta gặp mặt một chút? Vân Thiên Hà lại nói.
- Công tử, thực sự xin lỗi, đại lão bản của chúng ta không có mặt tại Kinh Thành, sợ rằng không tiện thông báo, vạn mong thứ lỗi!
- A, vậy quên đi!
Vân Thiên Hà chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hắn cũng không trông mong vào việc có thế nhìn thấy vị đại lão bản đứng sau màn Thịnh Tuyết Lâu này, ngay cả Tụ Hương Lâu kia để hắn tra xét lâu như vậy mà không có một chút đầu mối mang tính đột phá nào, huống chỉ là Thịnh Tuyết Lâu vừa mới khai trương ngày hôm nay.
- Công tử, làm vị khách quý đặc biệt ngày hôm nay, toàn bộ tiêu phí của ngươi tại Thịnh Tuyết Lâu đều miễn hết, dựa theo quy củ, Tô Tuyết tiểu thư sẽ không tiếp khách, bất quá ngươi là ngoại lệ, ngươi hiện tại không đi vào cùng với Tô Tuyết tiểu thư nâng cốc ngôn hoan, đàm văn luận võ, hưởng thụ một phen sao? Cơ hội này rất khó có được a!
Tổng quản cười tủm tỉm nói.
- Không có hứng thú!
Vân Thiên Hà nhàn nhạt bỏ lại một câu nói, nhìn thấy mọi người dưới đài đã giải tán hết, thở ra một hơi dài, lúc này mới đi xuống đài, trong một đôi con mắt như phun lửa, nghênh ngang rời khỏi.
Tại Kinh Thành, những nơi ăn chơi phong nguyệt xác thực là một ngành kinh doanh đạt lợi nhuận kếch sù.
Nhưng Vân Thiên Hà biết, loại ngành kinh doanh lợi nhuận kếch sù như thế này, không phải cứ có tiền là mở được, còn phải có chỗ dựa vững chắc sau lưng và mối quan hệ nhân mạch lẫn buôn bán không lồ, những ngành buôn bán lợi nhuận cao nhất định có kẻ tranh nhau chảy máu đầu, nhất là một nơi tranh đoạt không ngớt như Kinh Thành.
Hiện tại khung xương cơ bản của tổ chức Viêm Hoàng đã được dựng lên, thế nhưng dùng tiền giống như nước chảy, Vân Thiên Hà mới đến Kinh Thành mang theo hơn một trăm vạn lượng bạc, hiện tại đã sớm tiêu sạch sẽ, sau đó còn từ phía Lợi Châu quay vòng một ít đến, thế nhưng hiện tại vẫn thiếu dùng, hiện tại tại còn chưa tới cuối năm, phần kế hoạch thương nghiệp hắn đưa ra mới chỉ thực hiện được mấy tháng mà thôi, hiệu quả chưa thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ có sang năm có tiền lời, lúc đó hắn mới có cung ứng tiền bạc năm trăm vạn lượng hàng năm.
Vì vậy hiện tại hắn chính là một kẻ nghèo hèn hận không thể vẽ ra tiền, trong thời gian một năm, phải nghĩ biện pháp kiếm một chút, chỉ có như vậy thì tổ chức Viêm Hoàng mới có thể vận chuyển thuận lợi được.
Đang lúc Vân Thiên Hà muốn rời đi, đột nhiên giật mình cảnh giác, phát hiện có người theo dõi.
Vốn định trách thoát khỏi kẻ đang theo dõi kia, thế nhưng khóe mắt lơ đãng nhìn qua, người nọ cư nhiên quang minh chính đại theo dõi hắn, mà hiện tại đang chạy chậm tới gần, xem ra không giống như là theo dõi, mà là muốn đến gần nói chuyện.
Vân Thiên Hà nhìn thấy người này chảy đầy mồ hôi, bộ dáng mệt mỏi thờ phì phò, không khỏi cười thầm, còn có kiểu theo dõi như vậy hay sao, bước đi của chính mình cũng không giống như là quá nhanh.
Vì vậy liền ngừng lại, chờ người này chạy tới gần, Vân Thiên Hà liền hỏi:
- Ngươi theo dõi ta, có ý đồ gì?
Người này thở hổn hển nói:
- Bước đi của công tử thật nhanh, tiểu nhân dốc sức đuổi theo, thế nhưng hầu như không thể đuổi kịp được, tổng quản nhà chúng ta có việc muốn nói chuyện với công tử!
- Ta có đi nhanh như vậy sao?
Trong lòng Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, bất quá liền bị lời nói của gã đại hán này hấp dẫn.
- Tổng quản nhà các ngươi là ai?
Vị đại hán kia nói:
- Tổng quản nhà chúng ta chính là người mà công tử vừa mới nói chuyện, tiểu nhân cũng là một tạp dịch trong Thịnh Tuyết Lâu, tổng quản nói, nhị lão bản nhà chúng ta muốn gặp ngươi!
- Nhị lão bản?
Vân Thiên Hà hơi nheo lại con mắt, nghĩ thầm, chính mình thuận miệng nói muốn nhập cổ, không ngờ vị tổng quản kia nói với nhị lão bản bọn họ, lại càng không ngờ tới chuyện coi như thực sự, vậy nhị lão bản này là nhân vật như thế nào?
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà quyết định đi xem một chút, nhị lão bản này rốt cuộc là thần thánh phương nào, liền hướng về phía đại hán kia nói:
- Vậy thì làm phiền ngươi dẫn đường!
Nói là vị đại hán kia dẫn đường, nhưng trên thực tế, Vân Thiên Hà vẫn đi đẳng trước vị đại hán kia, mặc dù Vân Thiên Hà cố ý thả bước chậm hơn bình thường, thế nhưng vị đại hán kia phải chạy chậm mới có thể vượt qua được hắn.
Trong lòng Vân Thiên Hà âm thầm kinh ngạc, cảm ứng chính mình một chút, không khỏi kinh hãi, từ lúc nào chính mình bước đi, thân thể lại trở nên nhẹ nhàng như chim yến, thực giống như đang phiêu diêu trên mây, đương nhiên trong mắt người ngoài thì bước tiến vô cùng nhanh, nhưng chính bản thân Vân Thiên Hà cảm ứng phát hiện, hắn bước mỗi một bước, tối thiểu vượt qua khoảng cách hai thước, chính mình hầu như không hề cảm nhận được bất cứ trọng lượng gì, hình như trong không khí có một cỗ lực lượng thần bí nâng bước chân của hắn vậy, làm cho hắn không thể nào tưởng tượng nổi.
Lẽ nào tu luyện thành công Vô Lượng Tinh Kinh giai đoạn thứ nhất đã tạo ra một số chuyển biến hay sao? Tỉ mỉ ngẫm lại một hồi, xác thực chính là như vậy.
Lần thứ hai đi tới Thịnh Tuyết Lâu, chỉ thấy vị tổng quản kia cúi đầu khom lưng, tựa hồ có chút quá mức nhiệt tình, lại cảm thấy hơi kỳ quái, Vân Thiên Hà thầm nghĩ, lẽ nào lại có âm mưu nào đó hay sao.
- Công tử, nhị lão bản nhà chúng ta muốn gặp ngươi, xin mời đi theo ta!
Thần tình tổng quản có vẻ rất cung kính, hắn cũng không dẫn Vân Thiên Hà vào Thịnh Tuyết Lâu, mà là dọc theo con đường nhỏ bên cạnh Thịnh Tuyết Lâu, đi qua con đường cái đối diện, quẹo qua một ngõ nhỏ, tiếp tục đi trong ngõ nhỏ chừng mười mấy lần hô hấp, liền dừng lại trước một nhà dân bình thường.
Tổng quản chạy tới trước cửa, đưa tay gõ mạnh, chỉ thấy cánh cửa kẹt một tiếng liền mở ra, lộ một khuôn mặt xinh đẹp, là một tiểu thị nữ hơi chút béo mập khả ái, buộc tóc hai bên, tiểu thị nữ nhìn lướt qua xung quanh, ngắm tổng quán vài lần, ánh mắt dừng lại trên người Vân Thiên Hà quan sát một hồi, lúc này mới mở cửa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Xin mời!
Tổng quán tạo thủ thế mời, có vẻ rất cung kính, Vân Thiên Hà liền bước trước vào trong.
Nhà cửa được quét tước rất sạch sẽ, lúc tiến vào cửa lớn, là một khu vườn rộng, có thể ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt theo làn gió thổi, làm tinh thần thấy sảng khoái, bên cạnh là vườn ươm, bên trong trồng một ít hoa thơm cỏ lạ, xung quanh đủ kiểu dáng cây cối, sắp xếp rất chỉnh tề.
Dọc theo con đường nhỏ giữa khu vườn, đi qua một cổng tò vò, thế nhưng khi Vân Thiên Hà bước tới gần cổng tò vò, liền cảm giác được có một ánh mắt ẩn chứa địch ý dày đặc tập trung lên xung quanh, đồng thời trong cổ họng còn phát sinh thanh âm ô ô, hiển nhiên đây không phải là con người, hẳn là một loại cầm thú canh cửa nào đó.
- Công, công, công tử, xin mời người tự đi vào, tiểu nhân không tiện, xin cáo lui trước...
Thời điểm tổng quản nói câu này, trán đổ đầy mồ hôi, hơn nữa thần sắc cũng có chút kinh hoảng sợ hãi, nhất là khi nhìn vào trong cổng tò vò, mang theo vẻ e ngại, lúc nói xong, giống như nhìn thấy quỷ, nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa biến mất không còn hình bóng, thực giống như có thứ gì đó nuốt hắn vậy.
Một con cầm thú mà thôi, lại dọa thành như vậy, Vân Thiên Hà không nhìn vị tổng quản chạy đi nhanh như chóp kia, liền xoay người tiếp tục cất bước.
Bất quá kỳ quái chính là, lúc vị tổng quản kia chạy đi, địch ý từ con cầm thú vừa rồi liền biến mất, hơn nữa hắn có thế cảm giác được, ngược lại có một cỗ khí tức vô cùng thân thiết xông về phía hắn, không khỏi có chút buồng bực, lẽ nào cầm thú này cùng với chính mình có phản ứng gì sao.
Nhưng vị tiểu thị nữ mỹ lệ kia lại chớp đôi mắt to nhìn Vân Thiên Hà, có vẻ mười phần hiếu kỳ, che miệng cười duyên vài tiếng, liền tự bước qua cổng.
Vân Thiên Hà vừa mới vào cổng, liền nhìn thấy được nơi phát ra cỗ khí tức địch ý vừa rồi, nơi này là một tiểu viện tương đối rộng rãi, dưới hàng cây hai bên trái phải con đường nhỏ, lúc này có một con báo toàn thân màu tuyết trắng da lông trên người loang lổ vài điểm đen, có vẻ rất uy vũ bất phàm, đang nằm úp sấp tại chỗ.
- Báo tinh thú?
Sau khi Vân Thiên Hà liếc mắt ngắm nhìn con báo màu tuyết trắng, trong lòng liền lập tức có phán đoán, hơi giật mình, bởi vì khi hắn quan sát con báo này, có thế cảm nhận rất rõ ràng trên người nó có một cỗ khí tức linh động rất giống so với Vân Tường, hiển nhiên cũng là một đầu tinh thú thượng đẳng.
Bất quá, ngay khi Vân Thiên Hà bước lên vài bước, con báo tuyết kia đột nhiên mở hai mắt ra, đôi con ngươi đen láy trong suốt như bảo thạch nhìn hắn vài lần, liền nhanh chóng đứng dậy, xông thẳng về phía Vân Thiên Hà.