Diệp Thiên Vân đi xuống lầu, trên lầu tự nhiên không có trò hay để xem, tất cả các học viên đều đi theo hắn xuống lầu, hơn trăm người chen chúc khiến cầu thang trở nên chật chọi vô cùng.
Mọi người hiếu kỳ, các học viên đều là dạng náo nhiệt không hề sợ chuyện lớn, nguyên một đám hưng phấn mặt đỏ bừng, có mấy người còn nhao nhao nhặng xị cả lên, nhưng thật ra bọn họ là những người cao hứng nhất, nếu võ quán thắng bọn họ sẽ nở mày nở mặt, nhưng nếu thua mình cũng không mất gì cả, sau này không học ở đây là được. Hôm nay nếu như Diệp Thiên Vân thất bại, như vậy không chỉ ảnh hưởng một mình hắn, mà còn cả võ quán Thanh Phong.
Diệp Thiên Vân vào sân thi đấu trước, sau đó Tề Bằng Phi cũng tiến vào, mấy người đi vào sân, những người khác cũng lục đục đi theo.
Tề Bằng Phi thấy vẻ mặt Diệp Thiên Vân trong lòng cũng không nắm chắc, mấy sư huynh của mình mặc dù là người Hình Ý môn, rất có thực lực ở trong ba đời, nhưng đối phương lại là Diệp Thiên Vân.
Mặc dù Diệp Thiên Vân không môn không phái thậm chí vài ngày trước còn chưa từng nghe tên hắn, nhưng tốc độ hắn quật khởi quá nhanh, giống như tên lửa, bởi vì hắn chỉ một trận chiến đã thành danh! Đối thủ của hắn là Uy Chấn Thiên, Uy Chấn Thiên của Trạc Cước môn.
Mặc dù Trạc Cước môn không nằm trong mười đại môn phái, nhưng cũng không phải hạng tôm tép. Uy Chấn Thiên là đại đệ tử nội môn, bài danh mặc dù không quá cao, nhưng hắn chưa tới mười năm đã có tiếng tăm, việc này chứng tỏ hắn có thực lực nhất định, bằng không sao có thể sinh tồn trong chốn giang hồ ăn thịt người cho tới bây giờ?
Tề Bằng Phi từng thấy sư phụ mình sau khi nghe tin tức này ánh mắt liền khiếp sợ, Diệp Thiên Vân không thể coi thường. Nhưng đồng thời trong đầu hắn lại nghĩ tới Diệp Thiên Vân bị thương ở trận chiến đó, mà mình lại có ba vị sư huynh, không khỏi trấn tĩnh lại, trận này phe mình cũng có một cơ hội chiến thắng, đến lúc đó cũng sẽ như Diệp Thiên Vân một trận thành danh. Tuy nói là ba người đấu một người nhưng Diệp Thiên Vân đã từng thắng Uy Chấn Thiên mà Uy Chấn Thiên lại cùng thời với đời thứ hai của Hình Ý môn, như vậy cũng không tính là khi dễ hắn.
Nghĩ tới đây Tề Bằng Phi mới lấy lại bình tĩnh, dõng dạc nói: “Diệp Thiên Vân, chúng tôi tổng cộng bốn người, ba người hợp lực đấu với anh, cũng sẽ không bôi nhọ thanh danh của anh chứ! Bây giờ có nhiều người như vậy, chúng ta làm một cam kết, nếu như hôm nay chúng tôi thua, sau này tôi sẽ không đến võ quán Thanh Phong gây phiền toái nữa, nhưng nếu anh thua, vậy anh phải nhận lỗi với chúng tôi, sau đó cùng chúng tôi về sư môn một chuyến.” Lời này nói ra hống hách, chính hắn cũng biết tiếp tục nói cũng uổng công, cho nên mới thoải mái mà tống cho Diệp Thiên Vân một cái lễ như vậy.
Diệp Thiên Vân lại không cho là mình có thanh danh gì, năm ngày trước trong chốn võ lâm còn chưa có tên, chỉ là sau trận chiến với Uy Chấn Thiên mới được người ta biết tới, hơn nữa hắn bây giờ vẫn còn bị thương trên người, một cánh tay căn bản là không thể dùng, nhưng những gà này lại không nói, chỉ một mực thổi phồng danh tiếng của mình.
Diệp Thiên Vân nào sợ ba người cùng xông vào, trong trận chiến với Uy Chấn Thiên hắn đã định một đấu bảy, đối với hắn mà nói thì một người cũng là đánh, ba người cũng là đánh, nên vốn chẳng quan tâm đến loại chiến thuật này. Hắn vừa rồi quan sát ba người kia nửa ngày, chính là để dự đoán thực lực của bọn họ, cho nên Tề Bằng Phi vừa nói xong hắn đã không hề nghĩ ngợi mà nói: “Cũng tốt, tôi đấu một trận với mấy người!” Lời nói này vô cùng có khí thế, khiến Tề Bằng Phi và bọn sư huynh của hắn không khỏi phải bội phục sự can đảm của Diệp Thiên Vân.
Những học viên kia nghe xong đã có thể thấy sự khác nhau, cái gì là khí thế? Cái này chính là khí thế! Đây mới gọi là phong phạm của cao thủ. Diệp Thiên Vân khiến bọn họ có cảm giác quá cường hãn, rất nhiều học viên ở dưới đều kích độ hô: “Thanh Phong tất thắng!” Tiếng la hét ngày một lớn.
Có đôi khi khí thế thật là quá đáng sợ, mặc dù chỉ có hơn một trăm người, nhưng đều cổ vũ cho Diệp Thiên Vân, lập tức khiến sự tự tin của mấy người Tề Bằng Phi trở nên sút kém.
Mắt Tề Bằng Phi vừa chuyển hướng lên khán đài vừa hô: “Xin trên kia yên lặng một chút, không nên quấy nhiễu trong lúc võ giả quyết đấu, điều này sẽ có ảnh hưởng đến việc thi đấu.” Mặc dù hắn và người trên đài không quen biết, thậm chí là ở trạng thái đối địch, nhưng dùng chiêu này đích xác có hiệu quả, âm thanh trên khán đài dần lắng xuống, rất nhiều người đều sợ Diệp Thiên Vân bị ảnh hưởng.
Diêm Phong ở trên khán đài trong lòng không khỏi thầm mắng tên Tề Bằng Phi này tâm kế quá độc, hạ ưu thế người khác xuống thấp nhất, che nhược điểm của mình lại, nhưng lại khiến đối phương không thể nói gì cả, khiến người khác không thể bội phục hắn, ít nhất trước khi chưa động thủ cảm giác hắn vẫn đang ngang tay với Diệp Thiên Vân.
Thạch Thanh Sơn cũng không ở trên khán đài, trong lòng của hắn thầm sốt ruột, vừa rồi nghe Tề Bằng Phi nói Diệp Thiên Vân còn bị thương, bây giờ còn phải đấu với mấy người bọn họ, Diệp Thiên Vân khiến hắn rất lo lắng, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, đại chiến này đã không có khả năng tránh khỏi, liền vồn vã hỏi: “Sư phụ, thương thế của anh thế nào rồi?”
Tôi không sao, cậu không cần lo lắng. Giọng nói của Diệp Thiên Vân vẫn như cũ không chút lo lắng. Sau đó lại nhìn về phía mấy vị sư huynh của Tề Bằng Phi nói: “Mấy anh và tôi đều dùng Hình Ý quyền, tự nhiên biết rõ Hình Ý quyền lấy ít thắng nhiều, dùng vụng thắng khéo, dùng nhanh đánh chậm, dùng cương phá nhu, đối thủ dù nhiều hay ít cũng chẳng ảnh hưởng mấy, bây giờ chúng ta bắt đầu được không.”
Một sư huynh của Tề Bằng Phi ôm quyền nói: “Tôi tên Trương Ngọc.” Nói xong hắn lại chỉ vào những người còn lại nói: “Hai vị này là sư đệ của tôi, Vương Phong và Lý Quý.” Diệp Thiên Vân nhìn nhìn, người cao hơn chính là Vương Phong, mà Lý Quý thì thấp hơn gã một chút.
Trương Ngọc giới thiệu xong lại rất thản nhiên nói: “Cậu nói những lời đó chứng tỏ cậu là một võ giả chân chính, hôm nay chúng ta lấy võ kết bạn! Mời.” Nói xong ba người bọn hắn đứng thành hình tam giác vô cùng ăn ý, vây Diệp Thiên Vân vào giữa.
Tề Bằng Phi và Thạch Thanh Sơn thấy luận võ bắt đầu rồi, vội lui ra ngoài, xem biến hóa ở trong sân.
Ánh mắt Diệp Thiên Vân cũng trở nên ngưng trọng, thấy vị trí ba người này cũng biết là muốn hợp kích đánh mình, nếu như bị bọn họ vây vào chính giữa hậu quả thật không tưởng tượng nổi, tuy nói Hình ý lấy ít thắng nhiều, nhưng cũng phải nói đến hoàn cảnh. Làm sao đột phá ra ngoài từ trong vòng vây của bọn họ đã trở thành vấn đề trọng yếu nhất.
Rất nhiều người đều cho rằng thuật hợp kích không tồn tại, bởi vì ở trong võ thuật ít nhắc đến hai chữ “hợp kích” này, chỉ có trong Bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể về một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ) và phim truyền hình mới có.
Thật ra thuật hợp kích đã có từ rất lâu rồi, nhưng cách gọi lại có chút khác nhau, ở thời xưa thì gọi thuật hợp kích là trận pháp, ví như Tam Tài trận, Tứ Tượng trận, Ngũ Hành trận, Lục Hợp trận, Thất Tinh Trận, Bát Quái trận và cả Cửu Cung trận, những trận này đều là thuật hợp kích, lợi dụng lực lượng nhiều người sao cho có hiệu quả nhất, phát huy uy lực lớn nhất.
Diệp Thiên Vân cuối cùng cũng tìm được một phương pháp có hiệu quả nhất, đó chính là tiên phát chế nhân.