Vô Địch Hắc Quyền

Chương 49

Diệp Thiên Vân nhìn thấy người kia liền kêu lên, vì đó chính là bằng hữu lớn lên từ nhỏ với hắn, có thể nói là bạn tốt duy nhất.

Một người cả đời có thể quen biết được bao nhiêu bằng hữu chân chính chứ? Đợi đến già kể lại một chút, có nhiều người thì dùng một tay là đủ. Bằng hữu chân chính thì sẽ không vì thời gian mà nhạt phai tình cảm, cho dù vài thập niên có qua đi cũng vậy, mà Diệp Thiên Vân và Vương Trác Kỳ chính là bằng hữu như vậy.

Vương Trác Kỳ thấy Diệp Thiên Vân cũng vô cùng kích động, hai người đã hơn năm không gặp, hắn cầm tay Diệp Thiên Vân run rẩy nói: “Thiên Vân, ngươi thay đổi nhiều đó, không gầy như trước kia nữa, mà quay về lúc nào vậy?” Nói xong, hắn lại cẩn thận đánh giá Diệp Thiên Vân, muốn xem một năm nay Diệp Thiên Vân thay đổi như thế nào.

Trong lòng Diệp Thiên Vân cũng rất cao hứng, cười cười nói: “Đã hơn một năm rồi không gặp, ngươi cũng chẳng thay đổi chút nào.”

Kỳ thật trước đây hai người còn có một đoạn chuyện xưa, Diệp Thiên Vân cùng Vương Trác Kỳ từ nhỏ đã là bạn học thời trung học, nhưng mà lúc tiểu học thì hai người không nói với nhau một câu nào cả.

Mãi cho đến một năm ấy, Vương Trác Kỳ tìm được một người bạn gái, hai người khi tan học bị mấy tên lưu manh cướp, hơn nữa còn định động tay động chân với bạn gái hắn, theo như hiện giờ nói thì đó là lần đầu của bạn gái hắn, mà đám bạn lúc đó cũng thấy, nhưng cả đám đều làm ra vẻ không thấy gì cả.

Đúng lúc Vương Trác Kỳ thấy tuyệt vọng, Diệp Thiên Vân đã xuất hiện, thấy ánh mắt của Vương Trác Kỳ, hắn liền đi tới.

Thân thủ của Diệp Thiên Vân mười năm trước cũng hơn đám lưu manh rất nhiều, hắn đi tới hoành tảo thiên quân một hồi, xuống tay lại rất tàn nhẫn, đánh ngã hoàn toàn mấy thằng kia.

Vương Trác Kỳ thật sự là không ngờ được Diệp Thiên Vân lại giúp mình hơn nữa còn giúp hắn ngay lúc nguy nan nhất, cho nên hắn vẫn nhớ mãi, phần tình nghĩa này.

Diệp Thiên Vân học hành rất tốt, nhưng quan hệ bạn bè lại rất lạnh nhạt, mà Vương Trác Kỳ học hành không tốt, nhưng mà hắn lại là người có duyên, cho nên hắn luôn giúp đỡ Diệp Thiên Vân, thậm chí còn coi hắn là đệ đệ nữa.

Sau đó mấy tên lưu manh lại tìm tới trường, muốn xử Diệp Thiên Vân, Vương Trác Kỳ liều mình ra hòa giải, điều này khiến cho Diệp Thiên Vân rất cảm động, hai người sau đó thành bạn bè.

Từ sau khi bị ngược đãi, Vương Trác Kỳ càng không tập trung vào việc học, hắn chỉ muốn vào xã hội sống, bởi vì gia cảnh hắn tốt hơn Diệp Thiên Vân một chút, nhà chỉ có mẹ hắn, cho nên hắn vội vã đi kiếm việc làm ra tiền.

Cuối cùng còn có một việc là bạn gái Vương Trác Kỳ cũng không ở một chỗ với hắn nữa, mà lại thích Diệp Thiên Vân, nhưng lúc đó Diệp Thiên Vân không có hứng thú với phương diện này.

Chẳng qua là chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của hai người, hơn nữa càng sâu đậm hơn. Khi Diệp Thiên Vân học cấp 3, hai người thường xuyên liên lạc, mãi đến khi Diệp Thiên Vân đi học đại học, liên lạc của hai người mới tạm đứt.

Diệp Thiên Vân vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: “Dì có khỏe không, ta nhớ trước đây sức khỏe của người không tốt lắm.”

Vương Trác Kỳ vốn đang cao hứng, nhưng khi nghe đến chuyện này thì sắc mặt trầm hẳn, sau đó hắn chậm rãi nói: “Mẹ ta bị bệnh tim, đi bệnh viện kiểm tra cũng không chịu đi, là tại ta không có năng lực, vẫn chưa làm được việc gì, khiến bà phải khổ cùng ta.” Những lời này nói ra cũng khiến Diệp Thiên Vân thấy rất khó chịu, trước kia hắn còn thường xuyên ở nhà của mẹ Vương Trác Kỳ, khi đó cũng hiểu biết, thường ăn cơm ở đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vân lại nhớ tới dáng vẻ của mẹ Vương Trác Kỳ, hắn vỗ vai Vương Trác Kỳ nói: “Đừng lo lắng, chúng ta là huynh đệ tốt, ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Nói xong, hai tay vỗ mạnh hơn.

Hành động này mang theo rất nhiều tình cảm, Vương Trác Kỳ phảng phất như nhớ lại chuyện năm xưa, nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối, hai vai hắn run nhè nhẹ, ngẩng mặt lên nhìn Diệp Thiên Vân, mà Diệp Thiên Vân thì gật đầu kiên định.

Giờ khắc này, nước mắt Vương Trác Kỳ như không thể khống chế được tràn ra, hai tay cũng nắm chặt lấy tay của Diệp Thiên Vân, giờ khắc này hắn cảm thấy mình không còn cô độc, hắn không chỉ có một mình.

Diệp Thiên Vân nói: “Chúng ta cùng nhau đi thăm dì thôi, ta cũng lâu rồi chưa về thăm bà.” Nói xong hắn liền kéo Vương Trác Kỳ ra cửa.

Giám đốc tiêu thụ vốn đã ở bên cạnh nhìn cả nửa ngày, hiện giờ vừa thấy Vương Trác Kỳ rời đi, hắn vội vàng hừ lạnh nói: “Vương Trác Kỳ, ngươi có còn muốn làm hay không, lúc làm việc mà nói chuyện phiếm thì tâm để đó, giờ lại còn muốn bỏ bê công việc, tiền lương tháng này của ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Diệp Thiên Vân quay người nhìn tên giám đốc kia rồi nói: “Ngươi tên là gì?” Thanh âm của hắn lúc này rất lạnh lùng. Diệp Thiên Vân đã nổi giận, Vương Trác Kỳ vội kéo tay hắn: “Thiên Vân, bỏ qua đi, đừng tức giận vì cái loại tiểu nhân này.” Hắn rất rõ thủ đoạn của Diệp Thiên Vân, nói là hung ác cũng không quá đáng. Nói xong thì lại nhìn tên giám đốc kia: “Ta hiện giờ từ chức, tiền lương cũng không cần.” Nói xong thì liền xoay người kéo Diệp Thiên Vân đi.

Diệp Thiên Vân hung hăng nhìn tên kia, nếu như sau này còn gặp hắn thì chắc chắn là tên này sẽ không sống tốt đâu.

Hai người vừa ra ngoài thì liền gọi taxi, đi thẳng đến nhà Vương Trác Kỳ. Xe chạy khá nhanh, chỉ một lát đã đến dưới nhà Vương Trác Kỳ, Diệp Thiên Vân tựa như là nhớ lại cái gì đó, lúc này Vương Trác Kỳ nói: “Đi nào, lên nhà thăm mẹ ta nào, mẹ ta ở một mình cũng lo lắng, từ chức ở nhà giúp bà cũng là chuyện tốt.” Nói xong cả hai liền cùng lên nhà.

Vương Trác Kỳ mở cửa, Diệp Thiên Vân đi vào, hắn phát hiện trong nhà cũng không thay đổi gì, thậm chí là đồ vật trong nhà vẫn như cũ, vì thế có chút thất thần.

Vương Trác Kỳ nhìn ra, sau đó tự cười cười mình, nói: “Trước kia khi mẹ ta còn khỏe thì còn có thể dọn dẹp, nhưng bà giờ phải nằm nghỉ ngơi trên giường, không thể sinh hoạt được, mà ta thì cũng rất bận rộn, ban ngày làm việc rất mệt cũng chẳng thu dọn được gì.”

Diệp Thiên Vân gật đầu, nếu như đổi lại là hắn thì có lẽ tốt hơn được một chút, vì thế cười nói: “Cũng khó cho ngươi rồi, một mình nuôi cả gia đình.”

Vương Trác Kỳ ngược lại cười hào sảng nói: “Mẹ ta năm đó không phải cũng vậy sao? Ta hiện giờ cũng chỉ làm việc giống bà thôi mà. Mẹ ta tim vốn có bệnh, mấy năm vất vả làm bệnh tình bà thêm nghiêm trọng, đi bệnh viện kiểm tra thì thấy nói bà bị bệnh tim, hở van tim, động mạch chủ tổn thương, nơi này căn bản không làm được loại phẫu thuật để chữa, hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều tiền đến như vậy.

Nói xong, hắn liền mở cửa buồng ngủ, Diệp Thiên Vân cuối cùng cũng đã nhìn thấy người dì đã từng làm cơm cho hắn ăn.