Vô Địch Hắc Quyền

Chương 18

n tượng đầu tiên của Diệp Thiên Vân về nơi này là nó quá xa hoa, so với bên ngoài thì khác một trời một vực. Thảm đỏ được làm thủ công, bóng đèn bằng thủy tinh phát ra ánh sáng vàng. Phòng khách rộng rãi khiến người ta vừa tiến vào cửa liền cảm thấy như đang tiến vào một cung điện. Những bức điêu khắc ở xung quanh tạo ra cảm giác hài hòa, các tác phẩm này cùng ánh đèn rất hợp với nhau, đều bộc lộ ra được những điểm đặc trưng của mình.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Vân đến một chỗ như thế này, nhưng hắn không hề thấy câu nệ, điều này khiến Vương Vĩnh Cường cảm thấy rất bất ngờ. Nhớ trước kia khi Vương Vĩnh Cường lần đầu đến đây cũng bị khí tức ở nơi này làm cho sợ hãi. Nhưng Diệp Thiên Vân thì lại khác, khí tức của bản thân hắn khác y, nên đã nhanh chóng hòa làm một thể với xung quanh, loại khí chất thật tự nhiên.

Vương Vĩnh Cường khâm phục không thôi, y quan sát kỹ Diệp Thiên Vân như là thấy được loại khí tức lạnh nhạt của Diệp Thiên Vân, điều khiến y thấy hơi khó tin.

Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất, Diệp Thiên Vân trông thấy một cái quyền đài, cái quyền đài này cao khoảng ba thước, nó khác với bình thường là xung quanh không có dây bảo vệ, hoàn toàn là một khoảng sân trống trải bốn phía. Loại sân đấu không có phương tiện bảo hộ thế này khiến người ta cảm thấy bị áp bách, có thể khiến cho tiềm lực của quyền thủ phát huy tới mức cao nhất.

Sân đấu rất cao tạo ra cảm giác trống trải, khiến sự chú ý của mọi người chỉ có thể tập trung lên quyền đài. Diệp Thiên Vân liếc khắp sân, người xem cũng không nhiều lắm, có khoảng hai mươi người, tuổi tác của họ cũng không nhỏ.

Những người này đều ngồi tụ thành một nhóm, hình như đang thấp giọng trò chuyện gì đó. Phía trước có một màn ảnh lớn, trên đó sẽ ghi tỷ lệ đặt cược các trận đấu ngày hôm này cùng miêu tả về các quyền thủ, ở bên cạnh có hai cánh cửa, đây chắc là chỗ hai tuyển thủ thi đấu lên sân.

Chỗ này làm ăn quá chuyên nghiệp, đây là đánh giá của Diệp Thiên Vân.

Vương Vĩnh Cường dẫn Diệp Thiên Vân đi về phía trước, có nhiều người quay qua chào Vương Vĩnh Cường, xem ra bọn họ đều quen nhau.

Vương Vĩnh Cường để Diệp Thiên Vân ngồi xuống trước, sau đó tới nói chuyện với những người đó. Diệp Thiên Vân ngồi nhìn giới thiệu về quyền thủ trên màn hình. Trận đấu đầu tiên rõ ràng chỉ để làm mồi, hai đấu thủ đều có xuất thân từ tán đả (có thể gọi là tán thủ). Theo những gì DV cho thấy thì một người có công phu chân rất tốt, người còn lại có thực lực trung bình, nhưng tốc độ rất nhanh, cũng không thấy có chỗ nào là đặc biệt.

Vừa xem xong giới thiệu về quyền thủ, Vương Vĩnh Cường đã quay lại, nói với Diệp Thiên Vân: “Ta vừa đi giao lưu, chào hỏi. Thấy chỗ này thế nào?" Diệp Thiên Vân đáp: “Rất tốt, quyền thủ cũng có chút công phu."

Vương Vĩnh Cường nhìn thoáng qua màn hình, nói: “Ha ha, kịch hay vẫn còn ở phía sau, đợi, đợi lát nữa ngươi sẽ biết. Có điều tiết lộ trước cho người chút tin tức, nơi này có vài cao thủ tới so chiêu đấy."

Vừa lúc cô phục vụ đi tới bên cạnh, Vương Vĩnh Cường cầm lấy hai chén rượu đỏ, đưa một chén cho Diệp Thiên Vân rồi nói tiếp: “Ở đây rất công bằng, không hề có chuyện lèo lái trận đấu, nếu không thì sao dám mở ra kinh doanh chứ. Mỗi người ngồi đây đều là phú hào, người có địa vị ít nhất cũng phải trên chín người."

Vừa nói xong thì trận đấu chuẩn bị được bắt đầu, mọi người đang nói chuyện cũng ngồi cả xuống, tất cả sự chú ý đều tập trung lên quyền đài.

Trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu. Diệp Thiên Vân nhìn qua hai cánh cửa, cánh cửa bên trái có hai người đi ra, một người là quyền thủ có tốc độ nhanh trong DV, người còn lại là một thợ xoa bóp giúp hắn thả lỏng cơ bắp. Không có nhiều người cùng ra như trong những trận đấm bốc nên cảnh tượng có vẻ hơi buồn tẻ.

Mà cửa bên phải còn có ít người ra hơn cả cửa bên trái, chỉ có một mình quyền thủ có thối pháp khá đi ra. Hai người đi về phía quyền đài, mỗi người đều tự bắt đầu các động tác khởi động.

Vương Vĩnh Cường quay đầu sang nói với Diệp Thiên Vân: “Cậu cảm thấy trong bọn họ ai có khả năng thắng hơn?"

Diệp Thiên Vân cẩn thận suy nghĩ, nói: “Người bên trái, tôi cảm thấy chân của hắn rất nặng, rất mạnh mẽ."

Vương Vĩnh Cường cũng nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, ta cũng cho là như vậy." Hai người quan sát kỹ hai quyền thủ, một lát sau có một cô gái tới nói với Vương Vĩnh Cường: “Vương tiên sinh có đặt cược không?"

Vương Vĩnh Cường liếc nhìn Diệp Thiên Vân rồi quay đầu lại nói: “Mười vạn, Hồng Phương." Hồng Phương chính là quyền thủ có lực chân tương đối mạnh.

Diệp Thiên Vân thầm giật mình, trận đầu tiên chỉ là trận đấu nhỏ mà đã mười vạn, hai trận sau không biết sẽ đặt bao nhiêu đây. Cô gái ghi lại rồi rời đi.

Vương Vĩnh Cường thấy Diệp Thiên Vân không biết lại đang suy nghĩ cái gì liền nói với hắn: “Tuyển thủ thắng trận đầu có thể được chia năm vạn, tuyển thủ thắng trận thứ hai sẽ được 5% tổng số tiền đặt cược, người thua chỉ được một vạn, hơn nữa chưa chắc hắn đã còn sống để nhận tiền nữa." Nói xong lại nhấp một hớp rượu.

Diệp Thiên Vân nhìn hai quyền thủ, nói với Vương Vĩnh Cường: “Vậy so với quyền anh còn kích động hơn nhiều, có lẽ đây đúng là một địa phương tốt." Hắn nghĩ hai người trên quyền đài chẳng qua là những kẻ đáng thương tranh đấu vì tiền mà thôi, căn bản không phải là võ giả gì cả, do vậy cũng không thấy đồng cảm với họ. Theo hắn nghĩ thì một người có rất nhiều cách để kiếm tiền, và tới tham gia những trận đấu như thế này là cách ngu xuẩn nhất.

Năm phút sau, đoán chừng mọi người đã đặt cược hết, hai người mới chính thức bắt đầu trận đấu. Trên đài không có trọng tài, không có người chủ trì, chỉ có hai kẻ vì tiền mà liều mạng.

Chuông vang lên một hồi, hai bên chào nhau, sau đó trận đấu quyền mới được bắt đầu. Dưới đài yên lặng không một tiếng hoan hô, càng không có tiếng vỗ tay với hoa tươi, cuộc đấu liều mạng cứ thế diễn ra trong im lặng.

Hai người không đeo bao tay, chỉ quấn vải một cách đơn giản, thật ra giống để tay trần hơn. Lam Phương phá vỡ sự yên lặng đầu tiên, hắn dựa vào tốc độ của bản thân nhanh chóng ra quyền tấn công Hồng Phương. Một quyền này chỉ để thăm dò. Hồng Phương vội lui lại, né tránh quyền này rồi cũng xuất quyền ra thăm dò, trong lúc nhất thời hai bên rơi vào thế giằng co.

Hai người sau khi giao đấu mấy chiêu, trong lòng đều đã có lý giải riêng về đối thủ. Hồng Phương bắt đầu xuất thối. Lam phương hai chân di chuyển nhanh chóng, hắn lợi dụng tốc độ của mình để so chiêu với đối thủ. Sau năm phút cứ đánh qua đánh lại như thế, bỗng nhiên Hồng Phương đá một đá nặng nề trúng vào phần bụng dưới của Lam Phương, cú đá này khiến cho động tác của Lam Phương chậm lại một giây, một giây này đã đủ để tiễn đưa hắn lên đường rồi.

Hồng Phương tiến sát lại, một quyền đánh trúng mặt Lam Phương. Lam Phương cúi đầu xuống, Hồng Phương lại thúc đầu gối lên, giữa sân vang lên tiếng xương gãy nghe rất rõ ràng, Sau đó Hồng Phương đá liên tiếp lên người Lam Phương, căn bản không cho hắn cơ hội để kêu dừng. Chưa tới năm giây, cả quyền đài đã dây đầy máu.

Lam Phương ngã xuống quyền đài, mà Hồng Phương tuy thở hổn hển nhưng trên mặt cũng không che dấu được vẻ vui mừng. Hắn vẫy tay chào dưới đài, nhưng phản ứng của những người ngồi xem dưới sân lại khá lạnh nhạt, có người gật gật đầu, có người còn chẳng thèm đáp lại.

Diệp Thiên Vân nhìn lướt qua quyền đài rồi nói với Vương Vĩnh Cường: “So với tưởng tượng của tôi thì hơi khác một chút, những người ở đây phản ứng quá bình thường, không có chút không khí nào."

Vương Vĩnh Cường nói: “Đây là Hắc Thị Quyền chân chính, muốn có không khí thì phải tới sòng bạc, ở đấy thì có đủ trò. Ngươi xem, ở đây mới có tài nghệ thực sự, không có gian dối, nếu dẫn ngươi tới những chỗ kia xem thì chẳng có gì đáng xem cả.”

"Có không khí thì đúng là tốt hơn thật, nhưng bọn họ ai cũng là cao thủ xem đấu quyền, cái trận đấu nhỏ như này dĩ nhiên họ không để vào mắt." Hai quyền thủ đều xuống khỏi quyền đài, một người thì xuống hơi loạng choạng, còn người kia lại được người khác cáng xuống. Kết quả thế này được coi là quá bình thường ở đây, nên những người xem chẳng có tí phản ứng nào.

Rất nhanh có người lên lau dọn sạch sẽ quyền đài để đợi trận đấu kế tiếp.