Võ Đạo Đan Tôn

Chương 80: Lưu gia kiện lên cấp trên (2)

Chương 80: Lưu gia kiện lên cấp trên. (2)

Vương Bảo Lạc mở ra mẫu đơn kiện, lập tức đã nghe thấy một giọng nói vang lên:

- Tên Lâm Tiêu kia chỉ là một để tử huấn luyện quán, không có công danh gì tại thân. Nữ nhi của ta Lưu Lỵ lại chính là trợ lý giáo quan của huấn luyện quán, đường đường nhất chuyển Chân Võ giả. Tên Lâm Tiêu kia có tư cách gì cùng với nữ nhi của ta lập xuống ước định quyết đấu sinh tử. Sinh tử đấu chính là quyết đấu giữa Võ giả với nhau. Tên Lâm Tiêu kia chỉ là một đệ tử, lại khiêu chiến giáo quan, đuổi tận giết tuyệt, tâm ngoan thủ lạt, căn bản chính là dĩ hạ phạm thượng, không hề có võ đức, không hề giữ sư đức. Một kẻ đều không có nhân nghĩa, chính là tai họa của Võ giả, quả thực tội đáng muôn chết!

Vương Bảo lạc chứng kiến nội dung bản đơn kiện này, trong lòng cũng là không khỏi cả kinh, hắn đảm nhiệm chấp sự của Liên Minh Võ Giả năm năm, còn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.

Tinh tế mà nói tiếp, Lâm Tiêu xác thực không phải là Võ giả, lại cùng với Lưu Lỵ lập xuống khế ước sinh tử quyết đấu, vốn dĩ cái này cũng không có gì. Một chút sớm đã có kết luận, nhưng lúc này gia thuộc người thân lại tới náo loạn, thực sự đã khiến cho Vương Bảo Lạc cảm thấy một chút khó khăn.

- Đệ tử đánh chết giáo quan, sự tình như vậy, ở trong lịch sử của Tân Vệ thành chưa bao giờ có, việc này quan hệ trọng đại, một mình ta không làm chủ được!

Vương Bảo Lạc lập tức đem phần đơn kiện này sao chép thành mấy phần, giao cho tên sai vặt đang đứng yên lặng chờ phía dưới.

- Lập tức đem mấy phần đơn kiện này đưa cho mấy vị nghị viên do bọn hắn định đoạt!

- Vâng!

Tên sai vặt tiếp nhận đơn kiện, lập tức phân phát cho nhân viên công tác, vài tên nhân viên công tác của Liên Minh Võ Giả lúc này cầm phong thư, cưỡi khoái mã đi về tất cả các thế lực Võ giả lớn tại Tân Vệ thành.

Một phút đồng hồ sau, phần đơn kiện này lập tức được đưa tới trong tay nhân vật trong yếu của tất cả các thế lực Võ giả lớn.

- Đệ tử đánh chết nhất chuyển Chân Võ giả? Việc này trước nay chưa từng có, cần cẩn thận điều tra, nghiêm gia điều tra!

- Lập tức triệu tất cả nghị viên hội thẩm án này, lại để cho Vương chấp sự đem tình tiết, quá trình cùng kết quả thăm dò vụ án tỉ mỉ dâng lên báo cáo.

- Lại để cho người của Lưu gia trở về trước đi, đợi chúng ta năm ngày sau tụ tập hội thẩm, đến lúc đó một lần nữa cho cho ra quyết nghị.

Một lát sau, một nghị viên đều là đạt thành nhận thức chung, phát ra mệnh lệnh.

Tại cửa ra vào tòa kiến trúc to lớn của Liên Minh Võ Giả, mấy người Lưu Hồng đã tĩnh tọa một giờ, mà di thể của Lưu Lỵ đã bày đặt ở cửa lớn của Liên Minh Võ Giả, đưa tới rất nhiều dân chúng cùng Võ giả đi qua vây xem.

Rất nhiều dân chúng Tân Vệ thành đều là tụ tập lúc này, xì xào bàn tán, nghị luận lẫn nhau.

Két kẹt!

Đại môn đóng chặt lại mở ra, một trợ lý thân mặc võ phục màu xám từ trong cửa lớn đi ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

Vị trợ lý kia mở ra tờ giấy trắng trong tay, đối với người ở cửa ra vào cao giọng quát:

- Đơn kiện của Lưu gia hiện đã thu được, chư vị nghị viên đã thụ lí xem xét, mời người của Lưu gia tạm thời trở về. Năm ngày sau lại đến nghe tuyên, Liên Minh Võ Giả kiên quyết theo lẽ công bằng tiến hành, tuyệt không buông tha một kẻ phạm pháp, cũng tuyệt đối sẽ không oan uổng một người tốt.

Đọc xong, vị trợ lý kia thu hồi tờ giấy trắng, không thèm nhìn tới mọi người bên dưới, đã quay người đi vào đại môn.

- Liên Minh Võ Giả đã thụ lý, liền chờ đợi kết quả.

Trước cổng chính Lưu Hồng nắm chặt hai tay, xương ngón tay trở nên trắng sáng.

Giờ này khắc này, Lâm Tiêu chính đang ở trong nhà mình điều dưỡng khí tức.

Tuy rằng lúc buổi trưa cùng với Lưu Lỵ đối chiến, Lâm Tiêu lợi dụng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tinh thần chiến đấu không sợ chết, rốt cục đem ả Lưu Lỵ kia đánh chết, nhưng bản thân cũng đã bị trọng thương thật lớn. Xương sườn ngực càng là thoáng một cái bị ngãy mất ba bốn chiếc. Mặc dù có đan dược chữa thương của Khương Hồng tổng giáo quan, nhưng thật sự muốn khỏi hẳn, còn cần an dưỡng vài ngày nữa!

Vù vù!

Lâm Tiêu khoanh chân mà ngồi, dưỡng khí ở đan điền, lại để cho thân thể dần dần khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, cửa phòng Lâm Tiêu đột nhiên két một tiếng bị mở ra.

- Nhị ca, ngươi hôm nay tại huấn luyện quán lại cùng người ta quyết đấu sao? Như thế nào cả Tân Vệ thành đều đang bàn luận sự tình của ngươi nha!

Lâm Nhu mặt mũi tràn đầy lo lắng lên tiếng nói, nhìn thấy võ bào loang lổ vết máu cùng vết thương trên ngực của Lâm Tiêu mà giật mình, sau dó càng là cả kinh trợn trừng con mắt, trong nháy mắt nước mắt đều nhanh chóng chảy xuống.

- Tam muội, ngươi đã trở về, yên tâm đi, ta không sao.

Lâm Tiêu đứng người lên, cười nhạt nói.

- Ngươi còn cười được, ngươi có biết hay không, cha mẹ cũng nghe nói sự tình của ngươi, gấp đến độ trực tiếp chạy tới huấn luyện quán tìm ngươi. Kết quả không tìm được liền vội vội vàng vàng đi đan các tìm ta, ta cũng vừa mới nhận được tin tức.

- Cái gì, cha mẹ cũng biết, còn tự mình đi huấn luyện quán tìm ta?

Dáng tươi cười trên mặt Lâm Tiêu thu lại, trong nội tâm không khỏi trầm xuống, hắn biết rõ lấy tính cách của cha mẹ, gần đây trung thực, không muốn đắc tội với người, nếu biết rõ mình ở huấn luyện quán đánh chết một gã trợ lý giáo quan, vậy trong nội tâm còn không sẽ lo lắng cỡ nào.

- Cha mẹ hiện tại đang ở đâu?

Lâm Tiêu vội vàng nói.

- Bọn họ còn ở bên ngoài tìm ngươi, ta về trước để xem xét.

Lâm Nhu cái mũi ửng đỏ, hiển nhiên cũng vì sự tình của Lâm Tiêu gánh không ít tâm tư.

- Đi, chúng ta đi đem cha mẹ tìm trở về.

Lâm Tiêu sắc mặt ngưng trọng, cất bước ra khỏi phòng.

Két!

Ngay khi Lâm Tiêu cùng với Lâm Nhu vừa mới đi tới cửa lớn, không đợi đẩy cửa lớn ra, thì nó đã tự động mở ra. Từ ngoài cửa đi vào một trung niên nam tử cùng một phụ nữ trung niên, hai người đều nhíu chặt lông mày lại, hai đầu lông mày tràn ngập vẻ lo lắng.

- Cha, mẹ!

Lâm Tiêu cùng Lâm Nhu liên tục phát ra tiếng gọi, cặp trung niên này chính là cha mẹ bọn hắn.

- Tiêu nhi!

Lâm Vệ Quốc cùng Trần Phượng Lan nhìn thấy hai người nhịn không được kích động lên tiếng, mẫu thân Trần Phượng Lan nước mắt trực tiếp chảy xuống, bước nhanh đi đến phía trước, đau lòng nhìn qua Lâm Tiêu bị thương ở ngực. Mà phụ thân Lâm Vệ Quốc cũng là thần sắc kích động, trong hốc mắt lệ quang lấp lánh, đồng tử ửng đỏ.

- Lâm Tiêu trên người của ngươi tổn thương là làm sao vậy? Vì sao lại cùng với tên trợ lý giáo quan của huấn luyện quán kia chống lại, còn phát sinh xung đột lớn như vậy? Ta nghe người ta nói ngươi đem tên trợ lý giáo quan của huấn luyện quán tên Lưu Lỵ kia đánh chết. Nàng Lưu Lỵ kia nghe nói còn là một gã nhất chuyển Chân Võ giả, đây là sự thật sao?

Trần Phượng Lan hai mắt rơi lệ.