Võ Đạo Đan Tôn

Chương 58: Thú triều

- Ha ha!

- Sát!

Cách đó không xa, năm người Thiên Chùy tiểu đội vây lấy song đao Tôn Vinh và đại hán khôi ngô Mã Phong vào giữa, triển khai công kích lăng lệ ác liệt, nếu là bình thường, dù Thiên Chùy tiểu đội có được năm người, nhưng hai người song đao Tôn Vinh và Lang Nha Bổng Mã Phong thân là cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ cũng sẽ không quá uy kị, nhưng hiện giờ, hai người bọn họ bản thân bị trọng thương, nguyên lực cơ hồ hao hết lại chỉ có thể đau khổ chèo chống.

- Ách ah!

- Chết!

Hai người song đao Tôn Vinh và Lang Nha Bổng Mã Phong điên cuồng gào thét, song đao nhanh đến mức tận cùng, Lang Nha Bổng càng uy phong lẫm lẫm, liều mạng chống cự.

- Không nên ép quá chặt, chậm rãi hao tổn chết bọn hắn.

Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương cười lạnh nhắc nhở, cự chùy màu đen bay múa như thiểm điện, liên tiếp ngăn lại công kích của song đao Tôn Vinh và đại hán khôi ngô Mã Phong.

Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương nhìn như nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không hề có chút khinh thị, lão hổ đã mất đi nanh vuốt thì vẫn là lão hổ, hiện giờ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không cần phải vì mau chóng chấm dứt chiến đấu mà cắn xé với đối phương, chỉ cần chậm rãi tiêu hao khí huyết hai người, hai người không còn nguyên lực ủng hộ nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ vẫn lạc.

- Mọi người Thiên Chùy tiểu đội đáng chết.

Hai đồng tử huyết sắc có chút nheo lại, Lâm Tiêu trong nội tâm một mảnh lạnh như băng. Nhưng hắn hiểu được mình tuy rằng tấn cấp nhị tinh, nhưng chiến đấu của võ giả Hóa Phàm cảnh căn bản không phải hắn có thể nhúng tay được.

- Có lẽ. . .

DĐt nhiên, một ý nghĩ nổi lên trong lòng Lâm Tiêu, khiến con mắt hắn có chút sáng ngời.

Nghĩ đến liền làm, nhanh chóng đào một cái hố chôn xuống bí tịch và trường đao, sau đó Lâm Tiêu cẩn thận từng li từng tí vượt qua khu vực song phương giao chiến đi đến trước thi thể Đại Lực Ma Viên ở xa xa, cắn xuống phần bụng mềm mại nhất trên thi thể Đại Lực Ma Viên.

Bởi vì Đại Lực Ma Viên trước khi chết giãy dụa nên cách chỗ song phương giao chiến một khoảng cách tương đối xa, Lâm Tiêu nấp sau khi thể như ngọn núi của Đại Lực Ma Viên, căn bản không cần lo lắng sẽ bị phát giác.

""Rầm Ào Ào"! " tứ tinh yêu thú Đại Lực Ma Viên tuy rằng đã chết đi, nhưng cơ bắp phần bụng vẫn vô cùng rắn chắc, nhưng dưới móng vuốt sắc bén của Lâm Tiêu chỉ một thoáng đã đào được một lỗ thủng, đại lượng máu tươi ẩn chứa yêu nguyên nồng đậm từ trong cuồn cuộn chảy ra, trực tiếp đổ vào trên lân giáp cứng rắn của Toản Địa Giáp, nhưng Lâm Tiêu lại hồn nhiên chưa phát giác ra, đầu cực lớn thăm dò vào trong bụng Đại Lực Ma Viên, đợi lát sau khi Lâm Tiêu lại lần nữa chui ra thì trong miệng của hắn đang cắn một khỏa huyết sắc viên cầu mềm mại, một cổ mùi cực kỳ có sức hấp dẫn đối với yêu thú thoáng chốc lan tràn ra ngoài.

Huyết sắc viên cầu này đúng là yêu đan ngưng kết trong cơ thể tứ tinh yêu thú Đại Lực Ma Viên.

Yêu đan, là bảo vật mà chỉ yêu thú ngoài tứ tinh mới có thể ngưng kết, đại biểu 80% tu hành của một con yêu thú, trong đó ẩn chứa đại lượng Thiên Địa nguyên khí, vô luận là đối với võ giả nhân loại hay là yêu thú mà nói, đều là vật trân quý nhất, thứ đáng giá nhất trên người đầu Đại Lực Ma Viên này chính là khỏa yêu đan này rồi.

Lâm Tiêu ngậm lấy yêu đan, lách mình mấy cái đã biến mất trong rừng rậm.

Trong núi rừng, chiến đấu kịch liệt vẫn còn tiếp tục.

Năm người Thiên Chùy tiểu đội vây quanh song đao Tôn Vinh, đại hán khôi ngô Mã Phong, trong đó lấy hai gã Hóa Phàm cảnh là gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương và Cự Kiếm Hi La làm chủ, ba tên Chân Võ giả tam chuyển Ngụy Tả làm phụ, không chút cho song đao Tôn Vinh và đại hán khôi ngô Mã Phong bất cứ cơ hội nào cả.

- Không được, cứ tiếp tục như vậy thì hai người chúng ta sớm muốn cũng chết ở đây.

Trong lúc kháng cự kiệt lực, song đao Tôn Vinh và đại hán khôi ngô Mã Phong gào thét liên tục, nhưng trong mắt đều là tuyệt vọng.

Thiên Chùy tiểu đội tiến thối trật tự, hai người Tưởng Lương và Hi La toàn lực công kích, ba người Ngụy Tả ở một bên quấy rối, nguyên khí chưa bao giờ tiêu hao vô vị, giống như một sợi dây thép dần dần quấn chặt lấy hai người, cho đến chết.

Nếu bình thường dù chỉ có một mình song đao Tôn Vinh, chỉ cần nguyên khí trong cơ thể trong nháy mắt bộc phát, thi triển công kích mãnh liệt nhất là có thể mở ra một lỗ hổng, từ đó thoát đi. Mà hắn bây giờ lại bất lực, trước khi giao chiến với Đại Lực Ma Viên đã tiêu hao mất đại lượng nguyên khí, bị thương không nhẹ, hơn nữa Thiên Chùy tiểu đội đột nhiên xuất hiện đánh lén càng khiến thương thế trên người hắn nặng hơn.

- Sớm muộn gì cũng chết, thay vì bị hao tổn chết, còn không bằng dốc sức liều mạng đánh cược một lần, trước khi chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.

Song đao Tôn Vinh và đại hán khôi ngô Mã Phong liếc nhau, trong đôi mắt đều thấy được quyết tâm của đối phương.

- Ha ha, Tưởng Lương, các ngươi không phải muốn giết chúng ta sao, đến đây!

Song đao Tôn Vinh và đại hán khôi ngô Mã Phong gầm lên giận dữ, đối mặt với công kích của Thiên Chùy tiểu đội lại không hề ngăn cản, mà xông lên như cắn xé nhau, đúng là đấu pháp lưỡng bại câu thương.

- Không tốt, Phong Tuyệt tiểu đội muốn liều mạng rồi, mọi người chú ý không nên cứng đối cứng, giữ vững vị trí lổ hổng, ngàn vạn đừng cho bọn hắn chạy thoát, hai người bọn họ kiên trì không được bao lâu nữa đâu!

Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương chợt quát một tiếng, trong đôi mắt cũng ngưng trọng trước nay chưa từng có, cự chùy màu đen trong tay điên cuồng múa, trực tiếp đánh tới song đao Tôn Vinh.

- Hàaa...!

Đối mặt với công kích của gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương, song đao Tôn Vinh lại không tránh không né, song đao trong tay cũng như thiểm điện bổ về phía đầu lâu của hắn.

- Cái tên điên này!

Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương tức giận mắng một tiếng, một chùy này của hắn tuy rằng có thể đập chết song đao Tôn Vinh, nhưng song đao đối phương cũng sẽ bổ đôi đầu hắn ra, nên hắn chỉ đành thu chùy phòng thủ.

BOANG...!

Đao chùy va chạm, lực lượng đáng sợ mang tất cả ra, gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương rút lui một bước, mà song đao Tôn Vinh càng là khẩu khục máu tươi.

Ha ha.

Gã đại hán đầu trọc Tưởng Lương thấy thế đại hỉ, hiển nhiên thương thế của song đao Tôn Vinh đã nghiêm trọng đến mức tột đỉnh rồi.

Trong mắt song đao Tôn Vinh toát ra tuyệt vọng, thực lực hắn hiện giờ mười không còn năm, ngay cả liều mạng cũng không còn tư cách nữa rồi.

Ầm ầm!

Đột nhiên, mọi người nghe được trong núi rừng xa xa truyền đến từng đợt ầm vàng, chợt cát sỏi dưới chân mọi người nhảy lên rung rung không thôi, các gốc cây Thanh Tùng cũng run run.

Rung rung rất nhanh biến thành chấn động ù ù, một hồi gió tanh từ trong núi sâu phía Tây cạo ra, trong gió phiêu đãng lấy tiếng thú rống liên tiếp.

- Chuyện gì xảy ra?