Võ Đạo Đan Tôn

Chương 247: Lâm Tiêu chiến Phương Minh (2)

Phanh...

Kình khí mãnh liệt thổi quét mà qua, bên trong quyền phong kình khí thân ảnh Lâm Tiêu hiện ra, cùng Phương Minh hung hăng đối chọi một quyền, song phương tất cả đều lui ra.

Trong kình khí bắn tán loạn bốn phía, khóe miệng Phương Minh mang theo cười lạnh:

- Tốc độ của ngươi không tệ, thân pháp cũng rất tinh diệu, nhưng tiếc chỉ cần ta bảo vệ bốn phía, ngươi liền không có cơ hội chút nào.

- Thật sao?

Ở trong hư không, không biết nơi nào truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lâm Tiêu, phiêu hốt bất định, không thấy bóng dáng.

Rầm rầm rầm...

Đột nhiên, các nơi trong hư không đều xuất hiện từng đạo quyền ảnh chi chít khủng bố, những quyền ảnh này như sóng đào cuồn cuộn mà đến, đem phạm vi mấy trượng xung quanh Phương Minh tầng tầng bao trùm, từng đạo quyền ảnh từ bốn phương tám hướng phóng mạnh về Phương Minh.

- Không có ích lợi gì.

Phương Minh hừ lạnh một tiếng, hai đấm trong nháy mắt múa thành một đoàn hư ảnh, đem toàn thân bao vây.

- Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền...

Oanh...

Một cỗ khí lãng, quyền kình lấy Phương Minh làm trung tâm bắn tán loạn ra, điên cuồng oanh ở phía trên chút ít quyền ảnh chi chít kia, trong lúc nhất thời, toàn bộ Tỷ thí đài tất cả đều là tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, từng đạo kình khí bắn tán loạn ra, đem nham thạch xây Tỷ thí đài đánh ra ngàn vết lỗ hổng, vô số đá vụn lớn như nắm tay bắn tung tóe bốn phía, uy lực kinh người.

Song phương liên tiếp giao thủ mấy trăm quyền, cân sức ngang tài.

- Ha ha, ngươi liền có chút thực lực này sao? Cũng xứng nói để cho ta toàn lực ứng phó?

Bên trong quyền phong như sóng biển, truyền ra tiếng cười cuồng ngạo của Phương Minh, tràn đầy khinh thường cùng ngạo nghễ.

- Lâm Tiêu quả thật muốn thua, mặc dù tốc độ của hắn nhanh, nhưng căn bản sờ không tới Phương Minh.

- Đúng vậy, tuy thân pháp trọng yếu, nhưng chỉ là một cái nhân tố trong thực lực của võ giả, thân pháp của Lâm Tiêu hoàn toàn ở trên Phương Minh, Phương Minh muốn tìm được hắn rất khó, nhưng chỉ cần hắn lù lù bất động là có thể đứng vào thế bất bại.

Trên quảng trường, vô số quần chúng nhìn cảnh tượng trong Tỷ thí đài nghị luận rối rít.

Quyền ảnh đầy trời, trong tiếng nổ vang, Phương Minh cảm giác lan tỏa ra, thông qua phương hướng quyền kình đánh tới từ từ tìm kiếm Lâm Tiêu.

- Tìm được ngươi.

Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng, nhếch mép cười lạnh, ánh mắt vững vàng tập trung một hư ảnh trong quyền phong phía trước, nhanh như tia chớp vỗ tay mà ra.

- Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền... thiên uy cái thế.

Phanh...

Đầy trời quyền ảnh biến mất, bên trong kình phong cuồng bạo, thân ảnh Lâm Tiêu đột nhiên hiện ra, thiết quyền của Phương Minh giống như đạn đạo chính xác hung hăng vỗ vào trên ngực Lâm Tiêu.

Nhưng mà khiến hắn ngạc nhiên là, mình chẳng biết lúc nào cũng trúng chiêu, đồng dạng là ở trên ngực.

Mọi người chỉ nghe được hai tiếng va chạm vang lên, hai người trên đài từng cái bay ngược ra, hẳn là song song chịu một quyền của đối phương.

- Ha ha, Thiết Thạch Cường Thân Quyết của ta đã sắp tu luyện tới Đại thành, bằng nguyên lực Nhị chuyển đỉnh phong của ngươi căn bản không cách nào phá vỡ phòng ngự của ta.

Phương Minh vỗ vỗ lồng ngực lộ ra, vẻ mặt không sao cả.

Mọi người nhìn lại, ở trên ngực hắn chỉ có một cái quyền ngân nhợt nhạt, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy, ngay cả một tia ứ hồng cũng không có để lại.

- Lâm Tiêu mới là Nhị chuyển đỉnh phong, tuy thực lực cường hãn, nhưng nguyên lực dù sao suy yếu, một quyền đánh lên ngay cả phòng ngự của Phương Minh cũng phá không ra, cái này còn đánh thế nào.

Trên khán đài mọi người một đám hết chỗ nói, vì Lâm Tiêu cảm thấy đáng lo.

Trường bào chỗ ngực của Lâm Tiêu đã bị chấn vỡ, hắn cúi đầu nhìn lại, trên da thịt bền bỉ dầy đặc tựa như bạch ngọc bóng loáng đồng dạng không có bất kỳ vết thương.

Ngẩng đầu, Lâm Tiêu hướng về phía Phương Minh khẽ lắc đầu:

- Đáng tiếc ngươi cũng không thể thương đến ta.

- Cái gì?

Lúc này sắc mặt Phương Minh thoáng một cái trở nên khó nhìn vô cùng.

- Không nghĩ tới ngươi cũng tu luyện một môn công pháp cường thân, ngược lại là xem nhẹ ngươi, đã như vậy, vậy thì tiếp ta một quyền này.

Phương Minh gầm thét một tiếng, nguyên lực trong cơ thể ngưng tụ, một đôi thiết quyền dần dần biến thành thanh hắc sắc, hướng về phía Lâm Tiêu mãnh liệt một quyền đấm qua.

- Đại Tự Tại Thiên Uy Quyền... tự tại uy quyền.

Ầm ầm...

Quyền khí càn quét, một cỗ nguyên lực kinh thiên động địa giống như gió lốc thổi quét ra, đem toàn thân Lâm Tiêu bao quanh, khóa chặt lại khí cơ của hắn.

- Xem ngươi trốn chỗ nào.

Phương Minh rống to lên, diện mục dữ tợn.

- Ta có nói qua muốn trốn sao?

Lâm Tiêu ánh mắt lạnh lùng:

- Vậy ngươi cũng tiếp ta một chiêu này.

- Cực Đạo Uy Thiên Quyền... uy phong lẫm lẫm.

Rầm rầm...

Đối mặt Phương Minh công kích, Lâm Tiêu không trốn mà tiến tới, song quyền từng cái ẩn chứa quyền lực đáng sợ, ở trên hư không ù ù đụng vào nhau.

Rầm rầm rầm...

Tiếng ầm vang đinh tai nhức óc vang lên, vô số quyền ảnh ở trên hư không oanh kích, Lâm Tiêu cùng Phương Minh không người tránh né, cứng đối cứng công kích, trong lúc nhất thời toàn bộ Tỷ thí đài chỉ còn lại có hai thân ảnh cùng quyền ảnh cuồng mãnh đến mức tận cùng không ngừng va chạm.

- Lâm Tiêu này điên rồi sao, không lợi dụng ưu thế thân pháp của mình, lại cùng Phương Minh đối chọi.

Bên trong quyền phong cuồng bạo, song phương liên tiếp đối oanh mấy chục quyền, dần dần Lâm Tiêu như kiên trì không được, chậm rãi lui về phía sau.

- Quyền pháp của ngươi không tệ, nhưng tiếc đẳng cấp quá thấp, lấy nguyên lực chỉ là Nhị chuyển đỉnh phong của ngươi, chỉ sợ tu luyện công pháp cường thịnh, quyền pháp lại ảo diệu hơn nữa, cũng chỉ có thể đánh bại những Tam chuyển sơ kỳ Chân võ giả bình thường mà thôi, ở chỗ Phương Minh ta không dùng được.

Phương Minh càng đánh càng hăng, trong miệng phát ra sướng khoái, tự tin cười to.

Ở dưới công kích của hắn, Lâm Tiêu liên tiếp bại lui.

- Xem ra ta bằng vào thực lực Nhị chuyển đỉnh phong quả thật không cách nào đánh bại ngươi, đã như vậy, ta liền buông ra đẳng cấp chân chính cùng ngươi chiến một trận đi.

Bên trong quyền phong cuồng mãnh, truyền ra thanh âm lạnh lùng của Lâm Tiêu.

Thoại âm rơi xuống...

Ầm ầm...

Từ khi thiên tài đệ tử đại tái bắt đầu, khí tức trên người Lâm Tiêu luôn luôn ở Nhị chuyển đỉnh phong, trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng đáng sợ không gì sánh kịp, cỗ lực lượng này không ngừng kéo lên, trong nháy mắt đột phá tới cảnh giới Tam chuyển Chân võ giả.

Một màn kinh người này, làm tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.

- Cái gì?

- Cái này... Cái này... Cái này...

- Lâm Tiêu làm sao đột nhiên đột phá Tam chuyển rồi?

- Khó có thể tin...

- Mười lăm tuổi Tam chuyển Chân võ giả, trời... Trời ạ...

- Nguyên lai lúc trước hắn thi đấu vẫn dấu kín thực lực.

Toàn bộ quảng trường một mảnh xôn xao, tất cả mọi người bị tình huống bất thình lình chấn phát mộng.

Ngay cả chỗ khách quý, trong con ngươi bọn người Trử Vĩ Thần cũng mang theo khó có thể tin, không dám tin vào hai mắt của mình.