Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 390

Buổi chiều cùng ngày An Điềm bị bắt cóc…

Khưu Doanh Doanh xách túi, thất thểu đi về phía căn hộ của mình: Dạo gần đây thật sự xảy ra nhiều chuyện quá, chuyện thứ nhất là mình trông thấy Chu Mộng Chỉ ở bên cạnh một người đàn ông lạ, sau đó đã đắc tội với chị ta; chuyện thứ hai là nhà của chị An Điềm đột nhiên bị trộm, sau đó chị ấy đã xin nghỉ làm một tuần, vừa rồi mình đã gọi cho chị ấy mấy cuộc nhưng chị ấy lại không bắt máy!

Chuyện cuối cùng khiến Khưu Doanh Doanh thất vọng nhất chính là, cô và Cao Lỗi đã hẹn sau khi tan làm sẽ cùng đi ăn cơm, vậy mà Cao Lỗi đột nhiên lại không thể liên lạc được, gọi điện không bắt máy, Khưu Doanh Doanh giận quá nên đã bắt taxi một mình hậm hực về nhà.

Lúc này, mặt trời đã lặn, bầu trời xám xịt, Khưu Doanh Doanh cúi đầu, đá một hòn đá ven đường bằng bàn chân đang mang đôi giày đắt tiền mà Cao Lỗi đã mua cho cô.

“Thật là…” Khưu Doanh Doanh bây giờ vẫn còn rất giận Cao Lỗi, “Nếu có việc bận không đến được thì gọi điện đến cho mình cũng được mà! Sao lại cho người ta leo cây thế này chứ?”

Khưu Doanh Doanh nói xong lại càng tức giận hơn, lập tức giậm mạnh chân xuống mặt đường vô tội.

Lúc này, điện thoại trong túi chợt reo lên, Khưu Doanh Doanh vừa nghe thấy tiếng chuông thì khóe môi đã nở nụ cười, nhưng ngay sau đó lại bực bội mím môi, rút điện thoại ra, nhìn thấy đó là điện thoại của Cao Lỗi.

“Hứ!” Khưu Doanh Doanh giận dỗi gạt máy, “Dám cho tôi leo cây! Tôi sẽ không dễ dàng nghe máy của chú đâu, cho chú lo chết luôn!”

Vừa nhấn nút gạt máy xong, điện thoại lại vang lên, Khưu Doanh Doanh lại gạt máy lần nữa.

Cứ như thế gạt máy liên tục bốn năm lần, Khưu Doanh Doanh mới nguôi giận một chút, chép miệng nghe máy: “Chuyện gì?”

“Doanh Doanh, thật sự xin lỗi em!” Thái độ của Cao Lỗi vô cùng thành khẩn, có việc thì chắc chắn không viện cớ, câu đầu tiên nói ra chính là xin lỗi.

“Xin lỗi tôi làm gì?” Khưu Doanh Doanh vừa nghe thấy câu xin lỗi của Cao Lỗi thì đã tha thứ cho anh rồi, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ bực dọc, “Chú có làm sai chuyện gì đâu, việc gì phải xin lỗi tôi?”

“Thật sự xin lỗi em mà, Doanh Doanh.” Cao Lỗi nghiêm túc giải thích, “Chuyện hôm nay xảy ra bất ngờ quá, nên tôi không gặp em được!”

Khưu Doanh Doanh nghe giọng nói hốt hoảng của Cao Lỗi thì không còn muốn lẫy nữa, dù sao chuyện có thể khiến chú đẹp trai lo lắng như vậy thì chắc chắn là chuyện lớn rồi, cô liền cầm chặt điện thoại quan tâm hỏi: “Chú đẹp trai, đã xảy ả chuyện gì vậy?”

“À…” Cao Lỗi ở đầu dây bên kia mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì cả, chỉ thở dài nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc sáng nay.

Buổi sáng, anh và Cố tổng đã đến đồn cảnh sát, giao lại bằng chứng phạm tội của Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh cho cảnh sát, đáng lẽ mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, nhưng Trì Cảnh Dật lại đột nhiên báo rằng, Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không hề nhập viện.

Anh và Cố tổng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đám vệ sĩ phụ trách bảo vệ An Điềm đã gọi điện đến, báo rằng An Điềm mất tích rồi!

Cố tổng từ lúc ấy bắt đầu điên cuồng tìm kiếm An Điềm, bây giờ Cố Thị từ trên xuống dưới, tất cả đều dừng việc trong tay lại mà đi tìm An Điềm, đến cả Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch cũng đã phái người đi tìm cô, chỉ là không cho người ngoài biết mà thôi.

“Chú đẹp trai, chú trả lời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Khưu Doanh Doanh nghe ra giọng điệu ngập ngừng của Cao Lỗi thì lại càng cảm thấy sự việc khá nghiêm trọng.

“Không có gì.” Cao Lỗi cuối cùng cũng không nói cho Khưu Doanh Doanh, vì anh nghĩ nếu để cô biết thì chắc cô sẽ rất lo, đợi khi nào tìm được An Điềm rồi hẵng nói ra vậy.

Cao Lỗi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chỉ là vài việc công ty thôi, nhưng mà rất gấp, cho nên tôi dạo này không thể đi chơi với em được, em phải tự chăm sóc mình đấy nhé, Doanh Doanh.”

“Vâng, vậy chú làm việc đi!” Khưu Doanh Doanh hiểu chuyện gật đầu, nhưng sau đó lại nói thêm một câu, “Nhưng sau khi chú xong hết việc rồi thì phải ở bên cạnh tôi thật nhiều đấy!”

“Tôi hứa mà!” Cao Lỗi trả lời rất trịnh trọng, anh trước nay luôn là người giữ chữ tín, không ngờ lần đầu tiên thất hẹn lại là với người mà mình yêu nhất, vậy nên chờ sau khi tìm được An Điềm, anh nhất định sẽ không lỡ hẹn với Doanh Doanh nữa.

“Vậy thì được rồi!” Khưu Doanh Doanh nghe Cao Lỗi hứa như vậy thì liền cảm thấy phấn chấn hẳn, “Bây giờ tôi cũng sắp về đến nhà rồi, thôi chú làm việc đi.”

“Ừ.” Cao Lỗi gật đầu, cảm thấy có thể gặp được một người con gái vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu thế này đúng là may mắn lớn nhất của đời anh.

“Chú cúp máy rồi đi làm việc đi.” Khưu Doanh Doanh vẫn tiếp tục thể hiện bản tính thấu tình đạt lí của mình.

“Được. Đi đường nhớ chú ý an toàn nhé.” Cao Lỗi sau khi được Khưu Doanh Doanh hiểu cho rồi thì yên tâm dặn dò một câu rồi cúp máy.

Khưu Doanh Doanh trong lòng vui vẻ, cất điện thoại vào túi rồi tung tăng bước về phía trước.

Đây là một con đường nhỏ rất yên tĩnh, Khưu Doanh Doanh phải đi qua đây thì mới về đến căn hộ của mình, ven đường có trồng hai hàng cây đông thanh, do mùa xuân đã về nên chúng đã bắt đầu hé mầm.

Khưu Doanh Doanh đưa tay khẽ chạm vào một mầm cây đông thanh, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân gấp rút vang lên sau lưng mình, cô liền cau mày quay đầu lại nhìn.

Cô lập tức trông thấy một người đàn ông cao to đang bước vội vã về phía cô. Anh ta mặc cái áo có mũ trùm đầu màu đen, quần xám và giày thể thao, còn đội cả mũ và bịt khẩu trang, khiến Khưu Doanh Doanh hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt mũi của người ấy. Người đó vừa đi vừa chắp hai tay sau lưng, dường như đang giấu thứ gì đó.

Đột nhiên thấy lạnh sống lưng, Khưu Doanh Doanh từ từ quay người đi, thấy hơi căng thẳng.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Khưu Doanh Doanh lập tức ôm chặt cái túi của mình rồi bước nhanh về phía trước.

“Xoạch xoạch xoạch…” Đó là tiếng giày thể thao ma sát với mặt đường vang lên, âm thanh phát ra ấy khiến Khưu Doanh Doanh sợ hãi nuốt nước bọt, rồi từ từ rút điện thoại ra: Hay là mình giả vờ gọi điện thoại, như vậy sẽ an toàn hơn.

“Này…”

Một giọng nói đàn ông ồm ồm vang lên phía sau Khưu Doanh Doanh, ngay sau đó là một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai cô, khiến bàn tay đang đưa vào túi lấy điện thoại của Khưu Doanh Doanh liền khựng lại, cô mím môi, không dám quay đầu lại.

Sau khi suy nghĩ hai giây, Khưu Doanh Doanh quyết định mau chóng rút điện thoại ra…

Nhưng bỗng một tiếng “bốp” vang lên, Khưu Doanh Doanh ngay sau đó ngã xuống đất.

Chu Hán Khanh cầm cây gậy bóng chày dính máu trong tay, nheo mắt: Khưu Doanh Doanh, xem như cô xui xẻo, ai bảo cô lại nhìn thấy chuyện mình không nên nhìn thấy? Tuy Cố Thiên Tuấn có lẽ từ lâu đã biết được mối quan hệ giữa Mộng Chỉ và tôi rồi, nhưng hành vi của cô đã khiến Mộng Chỉ nổi giận, đây là hình phạt cô đáng phải chịu!

Chu Hán Khanh ném cây gậy bóng chày xuống đất rồi rút từ trong túi ra một con dao, sau đó ngồi xổm xuống rồi đưa tay nắm tóc Khưu Doanh Doanh.

“Á…” Khưu Doanh Doanh đau đớn cau mày lại, đầu của cô giờ đang chảy máu, cảm thấy vô cùng choáng váng. Ngay lúc đó, cô mơ hồ nhìn thấy một vật lấp lánh phản chiếu ánh sáng đâm thẳng vào mắt mình, khiến cô ngay lập tức phải nhắm chặt mắt lại.

Ánh sáng ấy chính là ánh sáng phản chiếu từ con dao.

Chu Hán Khanh cầm con dao, nhắm chuẩn hai mắt của Khưu Doanh Doanh mà tàn nhẫn rạch ngang một đường.

“Á!!!”

“Á!!!”

Ngay lúc Khưu Doanh Doanh hét lên cũng là lúc một ông lão đang dắt chó đi dạo tình cờ đi ngang trông thấy cảnh đó, cũng lập tức hét lên theo.

Chỉ khác ở chỗ, tiếng hét của ông lão tràn ngập sự kinh sợ, còn tiếng hét của Khưu Doanh lại tràn ngập một cơn đau không gì diễn tả nổi.

Chu Hán Khanh ngẩng đầu nhìn ông lão dắt chó đang run rẩy đứng đó, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đứng dậy, nhặt cây gậy bóng chày còn dính máu của Khưu Doanh Doanh và con dao vừa rạch mắt cô lên, sau đó mau chóng chui vào một chiếc xe chạy mất.

Ông lão đứng ngây ra đó một lúc lâu, sau đó như mới sực nhớ ra, liền lảo đảo chạy về phía Khưu Doanh Doanh, vừa lo lắng nhìn cặp mắt đầy máu của cô vừa gào khản cổ: “Cô gái ơi, cô có sao không? Cố gắng lên, tôi sẽ gọi cấp cứu ngay!”