Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 13

Cả người An Điềm lập tức căng cứng, nhưng rồi vẫn quay sang nhìn Vương tổng nở nụ cười không tự nhiên, xem như đã âm thầm chấp nhận hành vi ấy.

Vương tổng rất hài lòng với biểu hiện của An Điềm, bèn dịch sát cả người vào cô rồi nhìn cô nói: “Hôm nay cô An có thể nể mặt tôi mà đến đây, tôi rất vui!”

“Cảm ơn Vương tổng, có thể gặp được ông mới là vinh hạnh của tôi.” Gương mặt An Điềm hiện rõ vẻ lấy lòng, tuy bình thường cô rất ghét dáng vẻ này.

“Ha ha ha, cô An thật đúng là biết nói chuyện.” Vương tổng thích thú đưa tay xoa xoa cái đầu hói một nửa của mình, sau đó nhìn về một góc phòng rồi nói, “Cô An à, hôm nay tôi cũng không để cô uổng công đến đâu. Lần trước tôi đã bảo với cô là sẽ giới thiệu vài khách hàng lớn cho cô, kìa, ở bên kia đấy!”

Vương tổng nói xong liền hất hất cằm tỏ ý bảo An Điềm nhìn về phía cuối phòng.

Nhưng ánh đèn trong phòng lúc này quá mờ ảo, An Điềm chỉ có thể nhìn thấy một người cao to đang vắt chân ngồi ở phía ấy uống rượu một mình.

“Khách hàng này tôi đã hẹn mấy lần rồi, hôm nay mới đồng ý gặp mặt đấy. Hôm nay chỉ cần cô tóm được anh ta thì đừng nói là có thể hợp tác với công ty tôi mà thậm chí tài nguyên của cả thành phố H sẽ mặc cho cô lựa chọn!”

Tuy rất không muốn An Điềm vừa đến tay mình là phải đẩy đi thế này, nhưng dù sao ông Vương cũng là người kinh doanh, chỉ cần có thể lấy lòng được nhân vật lớn thì sau này sẽ có thể có được những cô gái còn tốt hơn cả An Điềm! Hôm nay Vương tổng đã phái rất nhiều cô gái đến tiếp cận nhưng đều không thành công, thế nên lúc này ông đặt toàn bộ hi vọng vào An Điềm.

Vương tổng nghĩ như thế bèn cầm li rượu đưa ra trước mặt An Điềm nói: “Thành bại hôm nay đều ở cô An cả đấy! Chỉ cần cô tóm được anh ta thì tất cả những việc còn lại cô hoàn toàn không phải lo nữa!”

An Điềm nhìn li rượu trong tay Vương tổng, mím môi rồi lặng lẽ nhận lấy. Cô đứng dậy, cố gắng nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng bước qua.

“Chào anh, tôi mời anh một li được không?” An Điềm cầm li rượu bước đến bên cạnh người đang ngồi một mình ấy.

“Không có hứng thú!” Cố Thiên Tuấn cầm li rượu của mình nốc sạch rồi lạnh lùng trả lời. Do Lâm Kính Trạch đã bàn với anh là muốn tiến vào ngành thiết kế quân phục, mà Vương tổng này lại là nhà cung ứng vật liệu may mặc lớn nhất thành phố H, quan hệ rộng rãi, thế nên Cố Thiên Tuấn sau khi bị Lâm Kính Trạch nài nỉ mấy lượt mới đành miễn cưỡng đồng ý ăn một bữa cơm với Vương tổng.

Nhưng ăn cơm xong, Vương tổng lại đề nghị đi giải trí một chút, Lâm Kính Trạch vừa nghe đã lập tức nhận lời, Cố Thiên Tuấn đành phải theo Lâm Kính Trạch đến đây.

Thế mà Lâm Kính Trạch chưa ngồi chơi bao lâu đã bỏ về để đi hẹn hò với cô gái khác, để mặc anh ở lại đây uống rượu một mình. Anh đang định không chờ Lâm Kính Trạch về nữa, uống hết li rượu này sẽ đứng dậy cáo từ, ai ngờ đúng lúc này lại xuất hiện một cô gái không biết điều muốn tán tỉnh anh!

Còn An Điềm nghe thấy giọng nói ấy liền lập tức cau mày, giọng nói này quen thuộc quá! Dường như cô đã nghe thấy ở đâu rồi!

Trong lòng đầy thắc mắc, An Điềm cố dựa vào ánh đèn mờ ảo từ từ quan sát Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn thấy cô gái này vẫn chưa chịu bỏ đi thì liền khó chịu ngẩng đầu lên.

Bốn mắt vừa nhìn nhau, trong đầu hai người lập tức bật ra một câu hỏi giống nhau:

Sao lại là anh ta?

Sao lại là cô ta?

Cố Thiên Tuấn trong lúc kinh ngạc đã mau chóng quan sát An Điềm một lượt, bộ váy đen bó sát và đôi giày cao gót màu bạc đã giúp cô khoe hết những nét quyến rũ trên cơ thể mình.

Ha ha, ăn mặc hở hang thế này, An Nhiên à, cô rốt cuộc đang muốn làm gì thế?

Cố Thiên Tuấn nheo nheo mắt, dùng ánh nhìn sắc bén nhìn thẳng vào mặt An Điềm.

Dưới mái tóc bồng bềnh là một gương mặt trắng trẻo, đôi mày cong vút được kẻ kỹ lưỡng, đôi môi đỏ căng mọng hệt như màu của li rượu vang trong tay cô.

Cố Thiên Tuấn khẽ cau mày, anh không thể tin được một An Nhiên từng trông như một cô bé nay lại có được gương mặt sắc sảo thế này, đặc biệt là đôi mắt của cô, thật sự quyến rũ đến mức khiến anh có hơi không thể rời mắt.

Thấy Cố Thiên Tuấn cứ nhìn mình chằm chằm, nụ cười của An Điềm lập tức trở nên sượng sùng, tại sao mình lại gặp Cố Thiên Tuấn ở đây chứ? Anh ta không phải nổi tiếng là người đàn ông đàng hoàng sao? Bây giờ đã muộn rồi, anh ta đáng lẽ phải ở biệt thự với người vợ bệnh tật của mình mới phải chứ! Sao lại ra đây trăng hoa thế này?

Xem ra Cố Thiên Tuấn hoàn toàn chẳng phải là kẻ chung thủy với vợ như người ta vẫn hay đồn đại! Cộng với dáng vẻ ngạo mạn này của anh ta đúng là ngàn năm không đổi!

Nhưng những chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ? Hai người họ từ bốn năm trước đã là những kẻ xa lạ rồi. Hôm nay cho dù cô có gặp lại anh thì chẳng qua cũng chỉ là một cô gái muốn được kiếm chác từ anh mà thôi.

Nếu đã không thể né tránh thì chi bằng cứ đối diện vậy! Cô còn phải nuôi sống bản thân và An An, không có hơi đâu mà làm giá!

Nghĩ đến đây, An Điềm lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, cô lắc nhẹ li rượu trong tay rồi cười nói với Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng, đúng là trùng hợp!”

Cố Thiên Tuấn không trả lời An Điềm, đôi môi anh hơi run run, anh đã từng nghĩ đến cảnh nếu gặp lại An Điềm, có lẽ cô sẽ bật khóc rồi mắng anh là đồ khốn kiếp, hoặc cũng có thể như hôm ở buổi tiệc, cô sẽ ngoảnh mặt bỏ đi thẳng.

Nhưng Cố Thiên Tuấn thật sự không thể ngờ, An Điềm lúc này lại có thể mặt không biến sắc mà chào hỏi anh như vậy!

“Cố tổng sao không nói gì thế?” An Điềm vẫn cầm li rượu tỏ vẻ thản nhiên như không, sau đó nói với Cố Thiên Tuấn, “Cố tổng, li rượu này là tôi mời anh, sau này công ty Tô Thị chúng tôi và cả Vương tổng đều mong sẽ được anh chiếu cố!”

An Điềm dứt lời lập tức nâng li rượu lên định uống sạch.

Nhưng đúng lúc ấy thì Cố Thiên Tuấn lại đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Trên gương mặt sắc bén của Cố Thiên Tuấn hiện lên một nét thắc mắc, An Nhiên ngây thơ ngốc nghếch trước đây sao lại thành ra dáng vẻ thế này?

“An Nhiên... cô...”

“Suỵt...” An Điềm đưa ngón tay thanh mảnh chặn trước miệng Cố Thiên Tuấn, cô chớp đôi mắt quyến rũ của mình rồi cười nói: “Cố tổng, tôi đã không còn là An Nhiên của bốn năm trước nữa, bây giờ tôi là An Điềm. Chữ Điềm trong câu ‘Điềm báo của ám muội và dục vọng’ ấy.”

Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không thể ngờ, An Nhiên, à không, là An Điềm, lại có thể trở thành dáng vẻ thế này! Là do năm xưa anh đã bỏ rơi cô nên mới khiến cô thành ra nông nỗi này ư?

Năm xưa anh đã cho cô tiền đền bù li hôn rồi, là do An Điềm không chịu nhận thôi, chuyện này không liên quan đến anh!

Tuy Cố Thiên Tuấn trong lòng cứ luôn viện cớ cho mình, nhưng tình cảm anh dành cho An Điềm thì đã có sự thay đổi.

“Được rồi, hãy nể mặt giao tình trước đây của chúng ta mà uống với tôi li rượu này, để tôi còn có thể ăn nói với Vương tổng.” An Điềm không nhận ra vẻ thay đổi trên gương mặt Cố Thiên Tuấn, cô chỉ biết nhiệm vụ hiện giờ của mình là phải hoàn thành lời dặn của ông Vương, từ đó mới có thể quay về làm việc ở Tô Thị, còn những ân oán tình thù khác thì đều không quan trọng bằng việc phải kiếm tiền nuôi con trai.

An Điềm lại nâng li rượu lên đưa ra trước mặt Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn lạnh lùng chăm chú nhìn li rượu, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt vô tâm của An Điềm rồi hỏi: “An Điềm, cô đang cần tiền lắm sao?”