Vợ Câm

Chương 7: Ngày đẹp

Hoắc Ngôn đưa Tiểu Nam đến một cửa hàng thời trang khá lớn, sau khi chọn trang phục, sau đó gọi người trang điểm cho cô, lại chọn tới chọn lui vài phụ kiện trang sức mà Ngôn đã mua từ trước, đến bây giờ Tiểu Nam mới xinh đẹp đứng trước mặt anh.

Đừng nói là Ngôn mà ngay cả Tần cũng nhìn đến hoa cả mắt.

Tần còn quá đáng hơn, anh cười kinh diễm.

- Chị Nam nhìn ngon thế!

Ngôn quay sang anh, liếc ngang trừng mắt với anh vài cái khiến Tần cụp mắt gãi đầu lia lịa.

Ngôn đưa tay đón lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, môi anh cười rạng rỡ, nói.

- Em đẹp lắm!

Tiểu Nam không nói gì, cô chỉ chăm chăm nhìn mình trong gương. Trong ấy là một cô gái sang trọng kiêu sa với vô số phụ kiện đắc tiền..Cô bỗng dưng thấy có chút lạ lẫm, có chút không quen.

Ngôn vòng qua sau lưng cô, anh nói nhỏ vào tai cô:

- Vợ tôi quả thật hơn người.

Tiểu Nam đỏ bừng mặt, cô vội trốn tránh khỏi môi anh, lại bị anh bá đạo mà giữ chặt.

- Em ngại cái gì, tôi đây không ngại thì em ngại à?

Tiểu Nam có chút buồn cười, cô mới là con gái đó...

Tần đứng sau e hèm nhắc nhở.

- Anh Ngôn, sắp đến giờ rồi.

Ngôn nghe tiếng Tần gọi, anh buông cô ra, sau đó nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài.

Trong xe, Tiểu Nam có chút lo lắng, hỏi anh.

- Tôi chưa từng đi tiệc, tôi lo lắm.

Ngôn nắm lấy tay cô, anh cười cười.

- Không cần lo, chỉ cần đi theo tôi thôi, yên tâm.

Cô gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn lo lắm, từ nhỏ đến giờ đi ăn cưới đã ít thì đừng nói đến việc là đi dự tiệc...

Xe dừng trước cổng một nhà hàng rất lớn, người người đi vào sang trọng giàu có. Thấy cô lo lắng, Ngôn nắm lấy tay cô, nói nhỏ vào tai cô.

- Em bình tĩnh đi, bọn họ không ai làm gì em đâu.

Tiểu Nam gật đầu, cô giờ phút này chỉ còn biết nghe anh nói.

Vì là lần đầu tiên đi cao gót nên cô có chút không thoải mái, đi rất lâu lại bất tiện vô cùng.

Ngôn nhìn cô, anh hỏi:

- Em đau chân?

Tiểu Nam gật gật, cô vịn lấy tay anh, mặt mũi có chút nhăn nhó.

Ngôn đỡ lấy cô, kéo tay cô đặt lên tay anh, anh nói.

- Cố chút nữa, tôi gọi người đem giày đến cho em. Em đi size 36?

Tiểu Nam gật đầu, cô lại nhìn anh không thôi. Anh như thế mà lại biết cô mang giày size 36, trong lòng cô có chút rung rinh vì anh hôm nay 2 lần rồi...

Ôi chết mất thôi!!!!

Cửa lớn hội trường được mở ra, một đôi trai tuấn tú phi phàm, nữ xinh đẹp sắc sảo bước vào. Thật sự khiến cả hội trường như ngừng tất cả hoạt động, ai nấy đều chăm chăm nhìn vào hai người bọn họ.

Hoắc Ngôn thì không nói nhiều, anh là đại ca giang hồ được dân thành phố coi trọng nhất. Phong độ, giàu có, tàn nhẫn là những gì bọn họ kể về anh khi có ai đó nhắc đến tên anh. Ngoài ra anh còn có nhà hàng, khách sạn nhưng để làm gì thì chỉ có anh biết...

Nhưng hôm nay lạ ở chỗ là bóng hồng đi cùng với anh, thường đi tiệc anh không dẫn theo phụ nữ hoặc có dẫn theo cũng toàn là ca sĩ diễn viên hạng A. Ấy thế sao hôm nay lại có một gương mặt xinh đẹp lạ hoắc đi cùng, hay đây là diễn viên đang nổi mà họ không biết?

Tiểu Nam nếu nghe được những gì họ bàn tán chắc sẽ cười đến rung chuyển mất. Cô nói còn không được thì làm diễn viên kiểu gì, chưa kể là còn làm ca sĩ!!!

Chủ buổi tiệc là người đàn ông tên Cảnh, anh đi cùng với cô vợ xinh đẹp đến chào Ngôn.

- Này Ngôn, bây giờ cậu mới đến. Đây là...

Ngôn nhìn về phía Cảnh, anh giới thiệu.

- Đây là Nam, cô ấy là vợ tôi.

Cảnh đưa tay về phía Tiểu Nam, cô cũng đưa tay đáp lại.

- Chào em, anh là anh em thân thiết với tên này.

Tiểu Nam chỉ gật đầu không thể trả lời được, Cảnh có chút khó hiểu nhưng anh cũng không hỏi nhiều vì đây dù sao cũng là vợ bạn.

Ngôn nhìn về phía Cảnh, anh cười nhàn nhạt, nói:

- Cô ấy không nói được.

Tiểu Nam nhìn về đối diện, cô thấy trong mắt người đàn ông kia có chút ngạc nhiên cả người phụ nữ đi cùng anh ta cũng nhìn cô không chớp mắt.

Chắc có lẽ họ ngạc nhiên, họ không tin hoặc có khi là khinh thường cô cũng nên...Nhưng không sao, cô quen rồi!

Người phụ nữ đi cùng người đàn ông tên Cảnh cười rạng rỡ nhìn cô, nói:

- Chào Nam, tôi là Di vợ anh Cảnh, cô bất tiện gì thì bảo tôi, tôi hiểu được những thứ cô diễn tả, yên tâm nhé.

Tiểu Nam mở to mắt, cô không hề nghĩ cô ấy sẽ nói như thế...

Cảnh vỗ vai Ngôn.

- Cậu đến bên kia đi, tên Định đến sớm đưa vợ con chờ cậu. Tôi đi tiếp khách một chút sẽ qua 2 người.

Ngôn cười nhạt gật đầu. Di khi đi ngang qua Tiểu Nam, cô ấy dừng lại một chút ghé vào tai Tiểu Nam nói nhỏ:

- Cô qua kia có cô gái xinh đẹp tên Tiên, cô ấy còn thân thiện hơn tôi, chờ tôi chút nhé. À quên nữa, anh Ngôn trước kia tôi cũng hâm mộ....

Lời chưa dứt đã nghe người đàn ông đi cùng Di kéo tay cô ấy.

- Này Di, em nói gì vậy? Mê ai???? Tên Ngôn à?

Tiểu Nam nhìn theo bóng dáng 2 người bọn họ, cô bất giác bật cười...Nếu cô cũng được như thế này thì may quá!!!

Ngôn nhìn cô, trong lòng anh có chút ấm áp, ít ra cô cũng không quá khô khan như vẻ bên ngoài của mình. Anh cũng không cần cô ồn ào lắm chuyện như vợ Cảnh, chỉ cần cô có niềm vui, cô có được ý định đi cùng anh anh sẽ không ngại đóng vai hề như tên Cảnh hay sợ vợ như tên Định....

Anh không yêu cô nhưng trong lòng anh, anh thích cô!

Ngôn kéo tay cô, bàn tay to lớn thô ráp của anh luồn qua từng kẽ tay của cô bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

- Đi, anh đưa em đi vào trong kia.

Tiểu Nam thoáng đờ đẫn...ấm quá, bàn tay của anh ấm quá mức khiến trái tim cô đập loạn nhịp..

Cô đưa tay sờ lên ngực mình, có khi nào cô...thích anh không???

Lại nhìn sang người đàn ông cao to gương mặt đẹp như hoa kia, anh đưa cô đi, đi qua bao cô gái xinh đẹp kiêu sa...mắt anh chỉ duy nhất hướng về phía trước, tay anh chỉ nắm chặt duy nhất một bàn tay của cô...

Cô....quyết định theo anh là không sai chứ???

- Ngôn, cậu bây giờ mới đến à?

Tiểu Nam thôi nhìn theo Ngôn, cô đưa mắt về phía trước lại bắt gặp một thân đàn ông đẹp điên đảo, lại nhìn sang kế bên một cô gái trắng trẻo xinh đẹp đang nhìn về cô mỉm cười.

Đây...là ngày gì mà sao gặp toàn người đẹp thế này?

Ngôn kéo ghế cho cô, anh chờ cô ngồi xuống mới kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.

Đây là bàn VIP kim cương thể hiện sự kính trọng của gia chủ. Mà bàn này chỉ vỏn vẹn có 8 ghế: 3 ghế của nhà Định, 2 ghế của nhà Cảnh, 2 ghế của Ngôn, còn 1 ghế nữa trống mà nghe nói hôm nay người đó không đến được.

- Ừ tôi hôm nay bận việc chút.

Định vừa cho con gái ti sữa vừa nói:

- Đây là cô gái cậu nói?

Ngôn gật đầu, nói với cô gái bên cạnh Định.

- Tiên, cô ấy là Tiểu Nam.

Cô gái tên Tiên cười xinh lộ răng khểnh rất giống với Tiểu Nam, cô nói.

- Không cần anh giới thiệu, khi nãy Di vừa nhắn tin cho em bảo em tiếp khách quý giúp cô ấy đây.

Ngôn cười cười, Tiểu Nam cũng cười theo...cô chẳng hiểu sao khi gặp những con người này cô lại không thấy sợ hãi, lạ thật!

Buổi tiệc bắt đầu, Cảnh và Di bận rộn chạy đông chạy tây. Tần ngồi bàn sau lâu lâu lại chạy lên hô hào khiến cả bàn Ngôn cười rung hàm.

Tiểu Nam không giao tiếp được nhưng rất may ngoài Ngôn ra thì Tiên cũng hiểu sơ được vài thứ cô muốn.

Mà cô gái tên Tiên này thân thiện hòa đồng không kém gì Di cho nên Tiểu Nam cảm thấy rất thoải mái.

Tần nói với cô:

- Chị Nam muốn ăn gì, diễn tả đi em lấy cho chị, em đây 1 bụng thông thạo rồi.

Ngôn cười nhạt nhìn anh ta, anh nói:

- Tần, chú nói quá nhiều.

Tần lại thao thao bất tuyệt:

- Anh Ngôn vì anh nói quá ít nên ông Trời sinh em ra để bù đắp vào cuộc đời buồn tẻ của anh. Nói thật nếu không có chị Nam chịu đi theo anh thì chỉ có thằng em như em mới có thể đi theo anh thôi. Vì sao à? Anh Định biết vì sao không?

Định cười rạng rỡ, anh lắc đầu.

- Chú nói đi, anh không biết.

Tần vỗ ngực.

- Vì em yêu anh...anh Ngôn....em yeeuuuu...

Chưa kịp nói hết câu, Tần đã bị Cảnh kéo đi đá sang bên kia.

- Cái tên này, càng ngày càng nói nhiều không kiểm soát được.

Cả bàn cười rộ lên, Tiểu Nam cũng cười thật tươi.

Ngôn nhìn theo cô, anh thấy cô vui vẻ tự dưng trên môi anh nụ cười cũng đậm thêm vài phần..

Kéo kéo bàn tay nhỏ đang để yên trên đùi, anh nắm lấy tay cô, xoa xoa, kề sát tai cô, nói:

- Em ăn thêm gì không?

Tiểu Nam lắc đầu, cô lại nhìn xuống tay mình đang được anh xoa xoa, có chút ấm ấm nhột nhột..

- Em không thích à?

Tiểu Nam nhìn anh, cô lại lắc đầu.

Ngôn xoa đầu cô, anh cười nói:

- Ừ, tối này về chỗ anh.

Nói rồi anh quay đi chỗ khác không thèm nhìn đến cô gương mặt đang từ trắng hồng chuyển sang đỏ rực rỡ...

Tiểu Nam tim đập thùm thụp, anh đây là có ý gì? Kêu cô về nhà anh...hay đừng nói là....?

Chưa, cô vẫn còn chưa chuẩn bị làm vợ người ta ta đâu đó!!!!

Thấy cô tai đỏ mặt đỏ, Ngôn xuýt cười ra tiếng, anh lại kê vào tai cô nói tiếp.

- Ngại cái gì, trước sau gì không làm, anh nghĩ nên làm từ trước để tìm được điểm hợp ý. Em biết không? Vợ chồng mà không hợp nhau trên giường rất dễ chia tay mà anh lại ngại đi tìm vợ mới.... Mà hôm nay ngày đẹp, anh thích ngày hôm nay...

Tiểu Nam thiếu chút nữa là bỏ chạy mất dép vì câu nói của anh. Gì mà hợp nhau trên giường, gì lại ngại đi tìm vợ rồi còn ngày đẹp... thật sự cô muốn độn thổ trốn mất.

Dịch ghế ra sau đứng dậy, cô phải đi vệ sinh một chút, ngồi đây chắc cô điên mất thôi.

Thấy cô đứng dậy, Ngôn kéo tay cô lại, anh hỏi:

- Em đi đâu?

Tiểu Nam diễn tả một lát anh mới gật gù đồng ý.

- Có cần anh đi cùng em không?

Tiểu Nam ra sức lắc đầu.

- Em đi một chút sẽ ra ngay, em biết đường đi mà.

Ngôn gật đầu, anh nói với cô.

- Đi nhanh vào nhanh, anh không muốn xông vào đấy tìm em đâu.

Tiểu Nam hết nói nổi anh, cô co giò bỏ chạy mặc cho anh đang vui vẻ nhìn cô cười rạng rỡ.

Định đối diện nhìn thấy anh đang cười, anh ta trêu.

- Ái chà, Ngôn nay mùa xuân về rồi sao?

Ngôn không thay đổi sắc mặt, đáp lại:

- Mùa xuân tốt hơn cậu vài tuần trước khóc lóc đòi sống đòi chết đòi bỏ đi Mỹ.

Định thoáng biến sắc, anh ấy vội quay sang cô vợ xinh đẹp bỏ ngay tên Ngôn miệng lưỡi sắc bén...

Tiểu Nam vào nhà vệ sinh một lát liền đi ra, cô không đi nhanh được chỉ đi được chậm chậm vì chân đau do mang giày không hợp. Ngôn có nhờ Tần đem đến giày khác cho cô nhưng vì sợ không hợp với chiếc váy nên cô bảo không cần.

Đang đi chầm chậm từng bước thì "đùng", một thân ai đó va vào cô khiến cô vì mất thăng bằng mà ngã xuống đất, lại thêm một ly rượu vang đỏ đổ văng tung tóe lên chiếc váy trắng của cô khiến cả người cô bây giờ chật vật và rất dơ bẩn.

Vì té sang một bên nên chân cô bị trật khớp do mang giày quá cao khiến giờ đây cô muốn đứng lên cũng không tài nào đứng được. Mồ hôi trên trán chảy ròng, hai tay chống thật mạnh để đứng dậy nhưng càng di chuyển chân cô càng đau, đau đến mức cô phải cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc.

Giọng nữ cười nhạo vang lên:

- Ôi tưởng ai đang định xin lỗi thì ra là con câm thích đi ve vãn chồng người khác...haha...đáng đời.

Tiểu Nam cố ngước mắt lên nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói kia, nếu cô đoán không lầm thì đây là Tâm - vợ sắp cưới của Trung.

Cô ta mặc chiếc váy đen, gương mặt cũng xinh xắn nhưng sao lại hèn hạ đến như vậy chứ?

Bên ngoài những bàn gần gần với đường đi liền ngưng hết hoạt động quay sang nhìn về phía cô, bọn họ đưa tay trỉ chỏ, cười nhạo cô.

Tiểu Nam ngay lúc này chỉ muốn đứng dậy thật mau để có thể đi khỏi chỗ này, cô không có sức đấu lại Tâm. Vì sao? Vì cô ta nói được còn cô thì không!

- Sao không đứng lên đi, tính nằm đó câu đại gia nữa hả?

Xung quanh có vài tên đàn ông đứng dậy, bọn chúng đang đợi trò vui để hòng hưởng lợi.

Phải biết ở những đêm tiệc như này, ngoài giới thượng lưu tai to mặt lớn ra thì còn vô số những con người nhỏ bé tìm đường ngoi lên, đặc biệt là phụ nữ. Các cô đến đây ăn diện thật xinh đẹp ra vẻ yếu đuối hòng câu đại gia, chỉ cần được một người để ý đến thì cuộc đời các cô có khi sẽ được lên hương.

Lại nhìn cảnh một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối té ngã dưới đất, phải nói có bao nhiêu là kích thích cánh đàn ông phong lưu tại đây.

Tiểu Nam đang chật vật hết sức có thể để đứng dậy, cô tháo đôi giày cao đắc tiền để sang một bên lại cố gắng chống tay ngồi dậy mặc kệ ngoài kia có ai đang nói gì.

Giong Tâm vẫn lảnh lót:

- Ơ đại gia của cô đâu rồi, sao không ai đến cứu cô vậy? Chắc bị đá rồi đúng không, gái bán hoa như cô thì làm gì được dài lâu. haha...

Nói rồi cô ả đi đến, tiện tay làm rơi chiếc đĩa bánh ngọt lên trên người cô khiến chiếc váy đã bẩn nay còn bẩn hơn..

Cô ngước đôi mắt căm phẫn lên nhìn Tâm, ả ta lại dùng gót giày giẫm lên trên váy cô khiến cô không thể ngồi dậy được.

- Sao? Đợt trước cho người bắt tao vào tù à? Rồi mày coi tao vào tù chưa hay vẫn xinh đẹp lộng lẫy đứng đây? Con ranh con..

Bên ngoài tiếng xô xào ngày càng tăng lên mà phía bên này với phía bàn của Ngôn cách nhau xa lắm, Tiểu Nam xem như hết hy vọng anh có thể thấy mà đến giúp cô kịp thời.

Tâm dơ tay định tát vào mặt cô thì trên cao có một bàn tay trắng trẻo chộp lấy tay của ả.

- Này sao cô đánh con nhỏ này?

Giọng nói ngọt ngào lảnh lót vang lên, tiếng giày cao gót ma sát với sàn lát hoa cương tạo nên tiếng cộc cộc chối tai.

Tiểu Nam nhìn sang, cô gái ấy lại trừng mắt nhìn lại cô...

Trong lòng lộp bộp vài tiếng, thôi xong rồi, trước một người sau lại thêm một người...hôm nay sao cô lão xui xẻo đến thế cơ chứ?

Tâm có chút giận, ả bực dọc:

- Cô là ai sao xen vào chuyện của tôi?

Thiên Kim lại cất cao giọng:

- Tôi hỏi cô vì sao đánh cô ta thôi chứ tôi xen vào làm gì?

Thiên Kim hắc tay Tâm ra khỏi tay cô, sau lại bĩu môi phủi phủi tay như vừa chạm vào cái gì đó không được sạch sẽ.

Tâm khó chịu nhưng ả cũng nhanh lắm phán đoán được tình hình. Nhìn vào cách ăn mặc, lời nói cả những vật cô ta đeo trên người thì điều hiện rõ đây là người có tiền. Chưa nói đôi giày cô ta đang mang là 1 trong 2 đôi hot nhất hiện giờ, giá thành phải trên 50 triệu mà lại là số lượng có hạn...

- Này... cô ta trước kia đeo theo chồng sắp cưới của tôi nên bay giỏi tôi thích thì đánh. Được chứ đúng không?

Thiên Kim đưa mắt quét về phía Tiểu Nam, trong mắt hiện rõ nét khinh bỉ xem thường.

- Thế à, thế thì đánh đi, tôi không ưa cô ta. Đánh đi, tôi lo cho cô đánh.

Tâm nghe được lời Thiên Kim nói, ả như được người ủng hộ liền hung hăng đưa tay thật cao chuẩn bị đánh vào mặt Tiểu Nam.

Tiểu Nam nhìn Tâm, khi bàn tay vừa định đánh xuống, cô lại dùng đôi giày gót cao phiên bản có hạn của mình mà đưa lên chặn lấy. Tâm do dùng sức quá mạnh, cả bàn tay va vào gót giày cao khiến tay ả bị xước đến trầy da.

- Con khốn này, mày đánh trả tao hả? Khốn nạn!

Thiên Kim đứng một bên cúi người giựt phắt đôi giày trên tay Tiểu Nam lại cố tình dùng chân dậm vào mắt cá chân của cô khiến cô đau đến mức rên lên.

Hai hốc mắt như ngấn lệ nhưng Tiểu Nam nhất quyết không để một giọt nào rơi ra trước mặt bọn điên này. Cô dùng tay cấu vào làn da nõn nà dưới chân của Thiên Kim khiến cô ả vì đau mà nhảy dựng lên, va vào cả Tâm ngã sóng soài trên đất..

Muốn đánh hội đồng bà à? Mơ đi!!!!

Tiếng Thiên Kim lảnh lót:

- Người đâu đem con điên này ra ngoài cho xe cán chết đi.

Một vài tên vừa hay chạy lại, cũng ngay lúc đó một giọng nói trầm ấm mà đanh thép vang lên:

- Đem ai đi cho xe cán? Hả????