iếng kêu làm cho mụ Mộng Cô cũng phải giật mình:
- Lão có nghe chăng? Như có tiếng ai vừa gọi cầu cứu đích danh tiểu tử La giảo hoạt?!
Toàn thân La Từ Thông thì đã trân cứng kể từ khi nghe chuỗi tiếng kêu thét ấy. Tuy nhiên câu hỏi của mụ lại khiến La Từ Thông nảy một ý định vừa liều lĩnh vừa lợi hại:
- Thính lực của ngươi sao vậy? Có tất cả hai loạt thanh âm. Một là của ai đó vừa bị sát hại, muốn minh bạch thì phải đến tận nơi mới biết. Còn thanh âm thứ hai thì như vận dụng tuyệt kỹ Thiên Lý Tống Âm, đủ rõ kẻ vận dụng tuyệt kỹ này cố tình khiêu khích gã họ La ra mặt. Nếu ngươi quan tâm, sao không cùng lão phu chạy đến đấy xem thử?
Mụ ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu:
- Ta chỉ muốn tìm gã La giảo hoạt. Lão đi trước đi, lập tức ta sẽ theo sau.
La Từ Thông cười khẩy:
- Ngươi sợ lão phu đi phía sau sẽ tìm cách ám toán ư? Thật đáng tiếc là lão phu đây đích thực chẳng biết ám toán ngươi từ chỗ nào hoặc là vào bộ vị nào. Nhưng thôi, tùy ngươi, hãy cố mà đi cho kịp lão phu đấy. Hừ!
“Vút!”
Vượt ra khỏi khu rừng hạnh, La Từ Thông chợt lấy làm lạ khi phát hiện cảnh quang dường như đã thay đổi, không còn là vùng vốn dĩ có nhiều vùng cây dại mọc hoang vu nữa.
Có người bố trí trận đồ ở đây ư?
Vừa mới tự hỏi như vậy, La Từ Thông chợt nghe từ phía sau có tiếng mụ Mộng Cô cao ngạo cất lên:
- Sao lão chợt chậm lại? Kém đởm lược hay do không thông thạo địa hình? Vậy mau đi theo ta. Đừng ngỡ ta ngại bị lão ám toán hay lão khinh ta mù nên không còn nhớ rõ địa hình xung quanh vốn dĩ là nơi ta từng lưu ngụ ở đây.
Và mụ bật lao đi trước.
Mọi trận thế đối với người mù đều hóa nên vô dụng. Vì họ đã chẳng nhìn thấy gì thì dù trận thế có biến hóa, tạo ra nhiều ảo giác đến thế mấy cũng đâu lọt vào mục quang để họ sợ hoặc chùn bước. Không những thế, nhân vật mù mắt ở đây lại chính là mụ Mộng Cô. Với tấm thân vạn đao thương bất nhập thì dù rừng đao núi kiếm ngăn trước mặt thì cũng đâu làm mụ ngại. Huống hồ ở đây lại là địa hình mụ thông thạo như nhìn trong lòng bàn tay. Mụ hăm hở di chuyển theo trí nhớ. Đến chỗ nào mụ cũng đều biết rõ và tợ hồ còn biết trước nữa là.
Phận sự của La Từ Thông chỉ còn là nhắm mắt đi bừa theo mụ. Ảo giác có hóa thành núi đá cản lối thì hễ mụ xông qua được là La Từ Thông cũng cứ thế qua theo mụ.
Được một lát, mụ chậm lại và bảo:
- Lão nói đúng. Ta đã nghe ở phía trước có tiếng rên, ắt là nạn nhân. Nhưng điều này ta chẳng quan tâm. Có chăng là ở quanh đây sao đột nhiên xuất hiện nhiều chỗ như được ai đó cố tình đào xới. Là đào huyệt, để vùi lấp thật nhiều những thi thể vừa bị thảm sát chăng? Hay quanh đây có chôn dấu nhiều châu báu, dù ta không biết, nhưng vẫn có kẻ biết để tìm đến đào?
Xung quanh La Từ Thông vẫn xuất hiện nhiều ảo giác, thế nên vội hỏi:
- Có tiếng rên tất có người còn sống. Sao không hỏi ngay kẻ đó để được minh bạch, thay vì tự hỏi và chẳng biết kiến giải thế nào?
Mụ tán dương:
- Lão nói đúng. Nhưng sao lão không tiến hành? Muốn đùn việc cho ta ư?
La Từ Thông cười gượng:
- Chủ nhân nơi này nào phải lão phu. Tiên chủ hậu khách. Hoặc giả mụ muốn tự tiến hành thì tùy mụ. Lão phu không bận tâm.
Mụ sinh nghi:
- Lão vừa thay đổi lối xưng hô? Vì sao?
La Từ Thông phát hoảng, vội khỏa lấp:
- Nói thật nha. Vì ngươi chẳng thấy gì nên không biết. Lão phu và ngươi đã bị ai đó dẫn dụ lọt vào một trận đồ. Và lẽ ra lão phu không thể tự đi nếu như không có ngươi nhờ vẫn ghi nhớ tường tận địa hình nên không bị trận thế biến hóa gây khó dễ. Bởi vậy, bây giờ ngươi đi đâu lão phu theo đó. Sự việc này dĩ nhiên khiến lão phu nhất thời hoang mang, thêm lo lắng nữa.
Mụ khựng lại:
- Ai bày ra trò này?
La Từ Thông quả quyết:
- Phi Hội chủ Thần Minh hội thì còn ai đủ bản lãnh lập trận, toan hãm hại và sinh cầm ngươi cùng lão phu?
Mụ sửng sốt:
- Sao lão đoán quyết như thế?
La Từ Thông hỏi ngược lại:
- Khắp võ lâm hiện nay ngoài ngươi thì còn ai cũng mong muốn trở thành Võ lâm Minh chủ. Không lẽ là lão phu?
Mụ tỉnh ngộ:
- Nếu vậy, không có ta, phải chăng lão sẽ bị sinh cầm?
La Từ Thông hiểu ý mụ:
- Chớ nói nhảm. Vì nếu không có ngươi, lão phu đã sống đến ngần này tuổi há lẽ vẫn xuẩn động tự chui vào chỗ đã biết có người bố trí trận đồ hầu mưu toan gây bất lợi ư?
Mụ cười:
- Nhưng ngay lúc này thì sao? Vạn nhất ta tìm cách bỏ rơi lão, liệu lão thoát chăng?
La Từ Thông đâu dễ mắc mưu mụ:
- Ngươi toan làm khó, mong khuất phục lão phu ư? Lầm rồi. Vì một là ngươi có khinh thân pháp tuyệt đối không đủ nhanh để kịp lẻn thoát đi một mình. Và hai là cho dù ngươi toan cùng lão phu giao thủ để nhân đó tự lẻn thoát thì ngươi liệu còn có thể quay lại vừa cứu lão phu vừa khuất phục buộc lão phu phải tuân theo mệnh lệnh ngươi chăng?
Mụ cũng tỉnh ngộ:
- Ý lão nói, Hội chủ Thần Minh hội chỉ chực chờ có thể để thoạt tiên thì thu phục hoặc loại bỏ lão, kế đó thì vì chỉ còn một mình ta nên vô khả đối phó lại, cho dù hội Thần Minh cũng không thể hại chết ta?
La Từ Thông bật cười:
- Cũng không đến nỗi như vậy. Vì chỉ cần ngươi phục tùng và nhượng cho Hội chủ Thần Minh hội lên làm Minh chủ thì phần của ngươi ắt cũng được ưu ái trở thành Phó minh chủ.
Mụ bị La Từ Thông khích nộ:
- Không đời nào. Ta phải là Minh chủ. Nghịch ngã giả vong, kẻ nào to gan dám ngáng đường ta, kẻ đó phải chết. Đi, ta và lão đã cùng bị Thần Minh hội mưu hại thế này, thà ta liên thủ vì cần lão, hơn là chịu nhượng cương vị Minh chủ cho bất luận ai.
Mụ lao đi trước.
“Vút!”
La Từ Thông lập tức bám theo sau. Và vì có đủ đôi nhãn quang nên chỉ một mình La Từ Thông nhận ra nạn nhận trước.
La Từ Thông vội phục người cạnh thân hình đầy máu huyết của dưỡng phụ La Tận Mệnh và chỉ dám thì thào phụ nhĩ căn dặn lão:
- Gia gia nên yên tâm. Hài nhi quyết không để gia gia từ biệt nhân gian sớm như thế này đâu. Nhưng đừng lên tiếng, vì mụ Mộng Cô vẫn nhận lầm hài nhi là ân sư Đông Ma.
Mụ hồ nghi:
- Nạn nhân là ai? Sao lão không hỏi gì cả? Đừng qua mặt ta, chẳng xong đâu.
Nhưng đột nhiên lão La Tận Mệnh vì chưa tận mệnh nên bật kêu khẩn trương:
- Đừng nhấc ta lên!! Ngươi mau chạy đi!! Vì nơi đây toàn là hỏa dược. Ngươi mà nhấc ta lên, hỏa dược lập tức phát động ngay.
Mụ sững sờ:
- La thần thâu?
La Từ Thông cũng sửng sốt:
- Quả là mưu kế độc ác! Làm gì bây giờ? Hài nhi phải làm gì để cứu mạng gia gia?
Mụ quay người, chộp ngay vào La Từ Thông:
- La giảo hoạt?!
La Từ Thông tránh kịp, nhưng bất chợt phẫn nộ thét vang:
- Mụ có còn có còn nhân tính chăng? Phải, ta là La Từ Thông, là La giảo hoạt đây. Nhưng ta còn một tính danh nữa là Hoàng Từ Thông. Đã có người nhận ra ta mang dáng dấp và diện mạo tương tự Hoàng giáp chủ độ nào. Và ta quyết không có hạng mẫu thân như mụ. Muốn giết ta chứ gì? Mụ đi đi, vì mụ không cần phải phí công. Bởi đã có kẻ toan mưu hại, muốn kết liễu không chỉ mỗi một mình La tạp chủng này, mà còn muốn kết liễu thêm cả mụ nữa. Thế nên mụ không cần tỏ thái độ khiến vạn người sau này chê cười là mẫu tử tương tàn tương sát lẫn nhau. Mụ đi đi. Rồi mụ sẽ thỏa nguyện. Hoàng Từ Thông tạp chủng này sẽ chết, đúng như mụ bấy lâu này hằng mong muốn. Mụ đi đi, cút đi. Ta từ lâu này nếu đã tự sinh được thì bây giờ tự diệt vẫn được. Bởi khắp cõi hồng trần này có ai cần chi sự tồn tại của một kẻ tạp chủng, một La giảo hoạt tạp chủng. Ha ha...
Thật lạ, mụ chợt nghiến răng ken két:
- Kẻ nào dám thóa mạ, dám bảo ngươi là tạp chủng. Mau nói đi. Ta sẽ kết liễu kẻ đó. Ngươi là cốt nhục của ta và Hoàng giáp chủ. Nuôi dưỡng hay hành hạ ngược đãi ngươi chỉ có hạng làm song thân mới có quyền. Kỳ dư kẻ nào dám to gan vượt quyền ta? Kể cả thóa mạ, gọi ngươi là tạp chủng, kẻ đó cũng không được phép như thế. Bất luận ai to gan lớn mật, ta cũng giết! Ta giết hết...!!
La Từ Thông nào dám nghĩ và tin mụ đã hồi tâm:
- Đừng nhiều lời nữa. Bởi nếu mụ thật sự vì ta, chỉ một lần duy nhất trong đời thể hiện sự quan tâm đến ta là cốt nhục của mụ, thì ta khẩn thiết van xin mụ, hễ nghe ta đếm đến ba là lập tức cùng kéo ta lao thoát thật nhanh với mụ.
Mụ phẫn nộ:
- Ngươi vẫn gọi ta như thế sao? Đã vậy thì...
La Từ Thông cũng phẫn nộ đâu kém:
- Mụ hại ta nhiều rồi. Mà ta là gì của mụ, hoặc giả đã gây bất lợi hay khó khăn gì cho mụ? Muốn ta gọi là mẫu thân ư? Đừng hòng. Trừ khi mụ phải thể hiện chí ít là một lần sự quan tâm lo lắng của một thân mẫu dành cho nhi tử cốt nhục đã banh da xẻ thịt sinh ra. Nếu không hứng, thì mụ đi đi. Ta không cần. Bởi nếu số ta chưa tận thì dù hỏa dược phát nổ ta vẫn thoát. Cũng như lần ở Quỷ Phủ biệt điện, vì mụ mà thê nhi ta phải uổng mạng, thế nhưng riêng ta sau đó vẫn tồn tại. Mụ hại ta nhiều, chứ nào đã giúp ích gì cho ta để mong được ta thân thiết gọi là mẫu thân? Mụ đi đi, vì ta biết hỏa dược quyết không hại gì mụ. Ta cũng đi đây. Vĩnh biệt.
Mụ thét:
- Chậm đã. Là ngươi đã ở Quỷ Phủ biệt điện khi đó? Nha đầu kia là ai? Ngươi thành gia lập thất khi nào? Sao ta không biết?
La Từ Thông cũng thét:
- Mụ là gì của ta mà mong được biết mỗi việc, mỗi hành động của ta? Mụ đừng nói nữa. Thê nhi của ta đã chết, ta quyết không đổ lỗi cho mụ. Chớ ngại ta bảo mụ đền mạng. Nhưng nếu sau này ta phát hiện Hoàng giáp chủ có mệnh hệ gì và là do mụ, thì ta quyết gộp cả hai làm một, đòi mạng mụ một thể. Giết mụ rồi, ta vì trở thành kể đại bất hiếu, cũng sẽ tự sát, ta tội với đất trời. Chứ đừng nghĩ ta tạ tội vì mụ. Nghe rõ chưa? Hoặc giả nếu mụ ngay bây giờ muốn ra tay, đích thân kết liễu ta, thì lại đây. Ta lập tức làm cho hỏa dược phát nổ. Ta thà chết còn hơn gieo thêm cho mụ một tội ác nữa, là đã tự tay kết liễu chính cốt nhục tư sinh của mụ. Mau lại đây. Dù mụ không thấy ắt cũng có tai để nghe và cảm nhận ta đã bị chết như thế nào. Lại đây. Mau lại đây.
Mụ chưa bị ai thóa mạ đến thế. Mụ thật sự bị chấn động.
Nhưng vì ngang ngược và cũng vì độc ác thành tính, mụ phẫn nộ quay ngoắt người bỏ đi:
- Ngươi là nghịch tử. Bình sinh ta chưa thấy ai ngỗ nghịch như ngươi. Vậy thì tùy ngươi. Sống hay chết mặc ngươi.
Phát hiện mụ vẫn không hồi tâm và quả thật mụ toan bỏ đi, La Từ Thông chộp vào lão La Tận Mệnh và thét thành một chuỗi dài bi thảm:
- A... a...
Như phát cuồng, La Từ Thông tận lực lao đi, bất kể phương hướng, bất kể trận đồ và cũng bất kể hỏa dược.
“Vù...”
Mụ kinh hoảng bật kêu:
- Thông nhi!!
Nhưng hỏa dược đã phát nổ:
“Ầm! Ầm!!”
Những quầng lửa bùng phát lên cao thật cao.
“Ào... Ào...”
Đất đá sỏi sạn tung bay mịt mù.
“Rào... Rào...”
Hòa quyện vào bụi cát là từng màn vân vụ lan tỏa đen kịt.
“Phụt... Phụt...”
Tiếng thét của La Từ Thông vẫn vang vọng mãi không thôi.
- A... a...
Kể cả tiếng mụ Mộng Cô kêu nghe cũng lạc loài và thật đơn điệu cô tịch:
- Thông nhi?! Thông nhi...!
° ° ° ° °
Bầu trời xẩm tối thật mau với những tiếng gầm chuyển đầy thịnh nộ của sấm và chớp cứ từng lúc vạch xé không gian, dấu hiệu của một trận mưa giông không làm sao tránh khỏi sau một ngày cuối hạ vừa dài vừa oi nồng.
Với dáng vẻ vội vã của một độc hành nhân cần nhanh chóng tìm một chỗ trú ẩn, dĩ nhiên là để tránh cơn mưa cuồng vũ thế nào cũng đổ ập xuống, một bóng nhân ảnh - hiển nhiên là một nhân vật võ lâm - đang thi triển khinh công, vừa chạy vừa lấy mắt đảo nhìn quanh quất, nhất là nhìn về hai bên tả và hữu.
Và bất ngờ phát hiện một tòa phá miếu, bóng nhân ảnh lập tức chuyển hướng, hớn hở chạy đến đấy ngay.
Nhưng vì trời vẫn chưa đổ mưa, bầu khí oi nồng khiến nhân vật này vừa thoạt lao vào ngôi phá miếu chợt thở ồ ồ quay ngược trở ra ngay.
Cứ thế, nhân vật này vừa đứng ngay phía trước sân của ngôi miếu vừa ngẩng nhìn bầu trời hiện vẫn còn mờ mờ tối với những tia chớp lóe thi thoảng lại vạch xé không gian và vừa lầu bầu:
- A... thật không biết lúc nào thì lão La Tận Mệnh ta mới được thảnh thơi an hưởng tuổi già đây. Đâu ai ngờ ta đã ngần tuổi này vẫn phải miễn cưỡng quay lại nghiệp đạo chích. A..., người khác thì hẳn rất thích thú nếu như cuộc sống được thể hiện đúng như câu “Cây có bóng - người có danh”. Ta thì ngược lại, vì mang danh Thiên hạ đệ nhất thần thâu nên chịu khổ lụy đến tấm thân. Thật số của ta phải chịu như vậy sao? Mà ai bảo ta mang tên La Tận Mệnh nhưng cứ hễ lúc nào gặp nguy thì lại chẳng chịu tận mệnh cho? Đã vậy, được người cứu thì phải báo đáp, gắng công để thực hiện cho kỳ được sứ mệnh người giao. Đúng là số ta khổ nên mãi mãi vẫn hoàn khổ.
Lầu bầu đến đây, kể như là xong phần giáo đầu để tự hài danh hài tánh, lão La Tận Mệnh lập tức đổi, giọng, chuyển sang phần tiếp theo, đúng như mưu định đã bàn sẵn. Lão cười hềnh hệch và chợt lấy từ trong người ra một gói vải:
- Nhưng hễ có công thì phải có lộc để thụ hưởng. Tuy chưa bắt được bê nhưng hổng lẽ thấy có sẵn sợi dây lại không thó luôn để sành sau này phòng có khi dùng đến? Hà hà..., Hội chủ Thần Minh hội đáo để thật, hổng biết đã lẻn vào Thạch Trụ tháp hồi nào, xài đâu mất hết một nửa, lại còn toan chiếm luôn một nửa này nữa. Nhưng đã gặp lão Thâu ta thì có muôn im cũng không được. Ôi Sâm Vương Vạn Niên ôi, ta thương ngươi biết là ngần nào. Hà hà...
Chợt có một bóng nhân ảnh khác cũng rất vội, từ phía ngoài lao ngay vào sân miếu.
“Vù...”
Nhưng bóng nhân ảnh này đến không phải để tìm sân chỗ trú mưa. Trái lại, gói vải trên tay lão La Tận Mệnh chính là vật có hấp lực, khiến bóng nhân ảnh xuất đầu lộ diện:
- Sâm Vương Vạn Niên ư? Mau đưa đây!
“Ào...”
Phát hiện có người toan cướp giật, lão La vội nhảy lùi vừa đủ nhanh để người kia chộp hụt:
- Ê! Ở đây hổng xài được câu hễ có mặt là được chia phần đâu nha. Vì một là vật này chỉ do công một mình lão La đây thực hiện, mọi nguy hiểm lão La gánh thì thành quả do lão La hưởng. Và thêm lý do thứ hai nữa là...
Lại có thêm một bóng nhân ảnh nữa xuất hiện, cũng cùng ý đồ với bóng nhân ảnh vừa tới.
- Lý do thứ hai là vì ở đây lão kém thế. Nên lão không những phải ngoan ngoãn giao lại Sâm Vương Vạn Niên mà còn phó giao luôn cả sinh mạng lão nữa. Đỡ!
“Ào...”
Bất thình lình bị lâm cảnh kể như tiền hậu đều chịu giáp công, lão La cất vội gói vải vào người, miệng cười khanh khách:
- Ngỡ ai, lão La ta bấy lâu nay vẫn mong gặp lại Thạch Vũ Thiên ngươi. Nhớ mươi mười mấy ngày trước, chỉ vì độc kế do họ Thạch ngươi bày ra khiến ta suýt nữa phải chịu phanh thây thành vô vàn vô số kể những mẩu thịt vụn. Nợ này không đòi, ắt ngươi vẫn nghĩ lão La ta ngoài tài diệu thủ nhất định chẳng còn gì khác lợi hại hơn. Cho ngươi hay, lầm rồi đấy. Và đây là bằng chứng. Đỡ!
Lão La quay tay xuất thủ, quật bên này một kình, chộp bên này một trảo.
“Vù...”
Cung cách và bản lãnh xuất thủ của lão La làm Thạch Vũ Thiên giật mình khựng lại:
- Hảo. Hóa ra La thần thâu cũng có đôi chút bản lãnh. Bạch lão huynh mau lùi lại cho. Để Thạch mỗ cho lão La biết thế nào là lợi hại.
Nhân vật đã xuất đầu lộ diện trước Thạch Vũ Thiên là người mang họ Bạch. Nghe Thạch Vũ Thiên bảo phải lùi, họ Bạch vặc lại:
- Phát hiện hành vi khả nghi của lão La tuy không do công một mình ta, nhưng Sâm Vương Vạn Niên vốn dĩ là vật ta có phận sự, cũng như có quyền thu hồi. Nếu Thạch Vũ Thiên ngươi ưng thuận và minh bạch theo lời ta vừa nói thì ta không ngại, sẵn sàng nhượng lão La cho ngươi xử trị.
Thạch Vũ Thiên vẫn nhìn chằm chằm lão La, tay thì hờm sẵn chuẩn bị xuất thủ, nhưng miệng lại cười khẩy, nói với họ Bạch:
- Lão huynh chớ quên thân phận hiện nay vẫn đang gởi gấm và sống nhờ vào đâu. Huống hồ, như lão La vừa nói, Sâm Vương Vạn Niên là do đích thân Hội chủ đắc thủ. Dù muốn gì đi nữa, há lẽ lão huynh không vì Hội chủ ra sức một lần.
Lão La vụt cười khà khà:
- Bọn ngươi nhiều lời quá. Đâu phải lão La đã là cá nằm trên thớt cho lũ bất tài vô dụng bọn ngươi tha hồ bàn định sẽ phải mổ xẻ thế nào. Giờ nói đi, động thủ nữa hay không? Hoặc thế này vậy, họ Bạch bảo muốn thu hồi Sâm Vương Vạn Niên? Vậy mau lùi ra, chịu khó chờ một chút. Để lão La thanh toán xong nợ nần với họ Thạch trước, sau đó thì đến lượt ngươi. Thế nào? Hà hà...
Thạch Vũ Thiên tủm tỉm cười:
- Vậy thì Bạch lão huynh nên chịu phiền lùi lại cho. Bởi lão La đích thực đã chọn Thạch mỗ rồi.
Họ Bạch không chịu:
- Dụng ý của họ Thạch ngươi, ta biết quá rõ. Thế nên cũng xin nhắc ngươi, chỉ vì Sâm Vương Vạn Niên, ta đã lao tâm khổ tứ quá nhiều. Nhân ngươi nhắc về Hội chủ, ắt ngươi cũng nhớ là lão La vừa nói, Sâm Vương Vạn Niên đã được Hội chủ dùng một nửa. Đương nhiên họ Bạch ta sẽ chẳng bao giờ kể đến, vì Hội chủ cũng đáng công so với một nửa đã dùng. Phần còn lại là của ta. Há lẽ ngươi muốn phỗng luôn trên tay ta phần đó?
Lão La lại cười khà khà:
- Chớ nói nhảm, một nửa còn lại là của ta. Sao bọn ngươi chưa gì đã tranh phần là thế nào?
Thạch Vũ Thiên chợt xoay mặt lại, lườm nhân vật họ Bạch:
- Ý Bạch lão huynh là bảo mỗ toan phỗng trên tay phần của lão huynh? Nếu đúng như vậy thì sao? Nhân đây mỗ chẳng ngại gì tiết lộ cùng lão huynh một sự thật này. Là Thạch Vũ Thiên kỳ thực chính là truyền nhân đệ tử của Hội chủ. Và chỉ thời gian ngắn nữa thôi họ Bạch ngươi cũng minh bạch tại sao họ Thạch ta được Hội chủ ân sư ưu ái chọn làm Hậu chủ, sẽ kế nhiệm Hội chủ sau này. Thế nên hãy nghe ta khuyên một lời, đừng tự chuốc họa bằng thái độ kháng lại ý ta đêm nay. Nếu không, ta sẽ chẳng khách khí đâu.
Họ Bạch có một thoáng chột dạ, nhưng rồi bật quát:
- Nhưng Sâm Vương Vạn Niên đích thực là vật lẽ ra chỉ có riêng ta toàn quyền sử dụng. Nếu bị bức bách thế này, kể cả ngươi lẫn Hội chủ thật quá đáng. Bảo ta không phản kháng sao được?
Thạch Vũ Thiên xoay luôn cả người, lạnh lùng nhìn họ Bạch:
- Ngươi bảo sao? Và tư cách gì ngươi cho rằng bản thân ngươi có toàn quyền sử dụng? Hừ. Đừng ngỡ ta chẳng biết những gì ngươi đã gây ra. Tóm lại, Sâm Vương Vạn Niên theo ta biết là sở hữu của phái Thái Cực. Hội chủ đắc thì đấy là nhờ phúc phận. Phần ta, thân là đệ tử, mãi mãi chỉ cúc cung tận tụy tùng phục ân sư. Thu thập lão La là bổn phận không chỉ của riêng ta mà còn là của họ Bạch ngươi nữa. Còn định đoạt thế nào về chỗ Sâm Vương Vạn Niên được thu hồi, sao họ Bạch ngươi không để tùy chủ ý của Hội chủ sau này? Trừ khi ngươi ngay bây giờ chợt nảy sinh nhị tâm thì khác. Khi đó nhất định ta đành phải thay mặt Hội chủ ân sư, xử trị tội bội phản của ngươi. Hãy mau cân nhắc, kẻo lại để đến lúc hối thì đã quá muộn.
Họ Bạch dao động, suýt nữa đã xuôi theo Thạch Vũ Thiên.
Chính lúc đó lão La chợt bảo:
- Nào, vậy là chẳng ai tranh giành Sâm Vương Vạn Niên nữa phải không? Thế thì tốt, họ Bạch ngươi chờ gì nữa chẳng mau lùi ra, để lão La ta có rộng chỗ cùng họ Thạch thanh toán nợ nần? Vạn nhất lão La này đến kỳ mạt vận nên tận mệnh thì lúc đó họ Bạch ngươi liệu đấy. Chẳng ai dám đoán quyết có còn một mẩu nhỏ Sâm Vương Vạn Niên nào dành phần cho ngươi hay là không. Nào, Thạch Vũ Thiên ngươi mau lại đây.
Thạch Vũ Thiên chợt quắc mắt nhìn lão La:
- Lão có dụng tâm gì khi khích bác, ly gián giữa ta và Bạch lão huynh? Hay lão ngại, một mình ta chưa đủ để tiễn lão lần này được thật sự vào Quỷ Môn quan? Hãy an tâm, vì ta quyết cho lão toại nguyện.
Nhưng họ Bạch chợt lướt đến:
- Hãy để ta thu thập lão La. Vì họ Thạch ngươi nói đúng, đây đều là phận sự của cả hai. Vậy thì để ai thu thập lão La mà chẳng được? Lão La mau đỡ chiêu của ta!
Họ Bạch chợt xuất thủ thì bất ngờ bị Thạch Vũ Thiên xuất kỳ bất ý phát chiêu công vào chính họ Bạch:
- Nếu ai thu thập cũng được thì sao họ Bạch ngươi cố tình tranh cùng ta? Phải chẳng ngươi động lòng tham, toan thủ đắc để độc chiếm một nửa Sâm Vương Vạn Niên còn lại cho riêng ngươi? Vậy ngươi phản thật rồi. Ta đành thay mặt ân sư nghiêm trị ngươi. Đỡ!
“Ào...”
Họ Bạch tuy bất ngờ nhưng nhờ thân thủ cũng khá nên kịp tạt người lách tránh. Đồng thời vì phẫn nộ, họ Bạch quật trả Thạch Vũ Thiên một chiêu chưởng kình:
- Quả nhiên ngươi vì tham tâm nên cố tình ngăn cản, lại còn đặt điều vu vạ, toan danh chính ngôn thuận hạ thủ ta ư? Không dễ như thế đâu. Đỡ!
“Vù...”
Phát hiện chiêu kình của họ Bạch có phần khác lạ, Thạch Vũ Thiên động nộ thét vang:
- Ngươi dám thi triển Huyết Phong Thần Minh chưởng với ta ư? Được lắm, kẻ có tâm địa phản phúc như ngươi quả nhiên trước sau gì cũng vẫn còn mang tâm địa phản phúc. Hãy nếm mùi Huyết Phong Thần Minh chưởng của ta.
“Ào...”
Song phương vừa là bằng hữu, chợt trở mặt đối đầu và lại còn thi triển cùng nhau cùng một tuyệt kỹ sở học, khiến nhu kình Huyết Phong Thần Minh chưởng lúc chạm nhau vang thành tiếng chấn động lở đất long trời.
“Ầm!!”
Công phu giống nhau, muốn phân định thắng phụ tất nhiên chỉ trông chờ vào nội lực hỏa hầu. Họ Bạch kém nội lực hơn đành bị chấn dội.
- Hự!
Thạch Vũ Thiên được thế lướt tới:
- Trước thì phản môn sát hại chính bào huynh, nay thì to gan trở mặt đối đầu với bản hội. Ngươi đã tận số rồi. Đỡ!
Họ Bạch nghiến răng căm phẫn, lập tức tung đủ song kình đối kháng:
- Ta trở mặt thì sao? Vì chẳng lẽ cam chịu bao tâm huyết của ta nay để sư đồ ngươi mặc tình tận hưởng? Là Thạch Vũ Thiên ngươi dồn ép ta. Hãy đỡ!
“Vù... Bùng!!”
“Ào... Bùng!!”
Thạch Vũ Thiên thật chẳng dễ đắc thủ, nhất là khi họ Bạch đã quyết liệt phản kháng. Thế nên Thạch Vũ Thiên chợt bật cười độc ác:
- Đa tạ với lời vừa rồi ngươi đã thật tâm nói ra. Khiến ta dù kết liễu ngươi cũng chẳng còn gì áy náy. Và bây giờ, ha ha..., ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thân thủ bản lãnh của nhân vật đã được chọn làm Hậu chủ kế nhiệm Hội chủ bổn hội. Hãy xem đây!
“Ào... Ào...”
Họ Bạch lập tức cười trả lại:
- Vẫn là Huyết Phong Thần Minh chưởng chỉ đạt sáu phần hỏa hầu thôi sao? Vậy thì đâu đáng là bản lãnh của một Hậu chủ? Ngươi toan khoác lác để dọa ta ư? Lầm rồi, vì ta chẳng phải loại ngươi dễ dọa. Xem đây. Ha ha...
“Vù...”
Chợt có tiếng một nữ nhân bất ngờ kêu lo lắng:
- Đấy là Huyết Phong độc Thần Minh chưởng. Không đối phó được đâu. Mau lùi lại.
Chữ “độc” làm họ Bạch kinh hãi nhảy lùi ngay. Riêng Thạch Vũ Thiên thì bị thanh âm của nữ nhân làm cho giật mình:
- Thượng Quan Linh Phụng?! Nguy tai, là lão La lập bẫy mai phục chăng?
Từ trong ngôi phá miếu nếu vừa rồi chỉ lao ra một bóng người thì ngay lúc này lại xuất hiện thêm hai nữa. Trong đó có một người cầm đuốc cũng vừa mới được thắp sáng lên.
Nam nhân trung niên cầm đuốc cứ tủm tỉm cười nhìn Thạch Vũ Thiên:
- Chúng ta lại gặp lại nhau. Lẽ ra Thạch huynh nên hoan hỉ, sao lại hốt hoảng bảo đây là bẫy mai phục? Hãy nhớ, Điền Xuân Trường mỗ bình sinh luôn hành sự quang minh lỗi lạc. Một là không dụng độc, hai là không bao giờ lẻn ám toán người. Hân hạnh được tái ngộ Thạch huynh, à không, phải gọi là Thạch hậu chủ mới đúng.
Hai nhân vật còn lại, dù xuất hiện trước hay sau thì đều là hai nữ nhân. Một người chính là Thượng Quan Linh Phụng đúng như Thạch Vũ Thiên vừa gọi, nữ nhân thứ hai thì chẳng xa lạ gì Thạch Vũ Thiên. Bằng chứng là nữ nhân đó đang tự bắt chuyện, tán dương họ Thạch:
- Thanh Huệ ta cũng thật tâm có lời cung hỉ Thạch hậu chủ. Vì như vậy là Thạch hậu chủ đã toại nguyện, không phải lo thiên phương bách kế làm sao cho ta và Linh Phung muội đây đừng có bất kỳ cơ hội nào nữa tranh cùng Thạch hậu chủ cùng một thân phận này. Huống hồ ta và Linh Phụng đã tự lui, Thạch hậu chủ thật thỏa chí vì bất chiến tự nhiên thành. Nhưng sao nhìn sắc diện Thạch hậu chủ lúc này như chẳng được vui thì phải?
Thạch Vũ Thiên sa sầm nét mặt nhìn quanh:
- Lão La đâu? Chư vị đều là cao thủ, sao phải nhờ đến lão La chỉ là hạng người đệ tam lưu, chẳng đáng kể là bằng hữu?
Thượng Quan Linh Phụng vẫn hận suýt bị Thạch Vũ Thiên cưỡng nhục độ nào, nên bật quát:
- Nếu bảo lão La là hạng đệ tam lưu thì kẻ dâm tặc như ngươi thuộc loại nào? Chớ nhiều lời. Lão La hành sự là do Thượng Quan Linh Phụng ta đề xuất. Có như thế ta mới được một cơ hội phục thù rửa hận. Thạch Vũ Thiên ngươi xuất thủ đi. Vì lần này ta quyết cho ngươi nếm mùi lợi hại của tuyệt kỹ Thái Cực phái! Mau!
Và Thượng Quan Linh Phụng tuốt kiếm. Nhân vật họ Bạch đứng gần đó chợt kêu:
- Hóa ra La giảo hoạt đã giao hoàn sở học bổn phái cho hiền điệt là thật?
Thượng Quan Linh Phụng vụt chùng giọng, đáp lời họ Bạch:
- Phụ thân cứ đứng đây, nhất định sẽ minh bạch.
Thạch Vũ Thiên bỗng ung dung cười:
- Ý Thượng Quan cô nương muốn báo thù? Vậy là đơn đả độc đấu hay sẽ là quần đánh loạn chiến?
Điền Xuân Trường lùi lại, tay vẫn nâng cao đuốc:
- Điền mỗ đã nói rồi, vẫn xử sự thật quang minh, quyết chẳng can dự vào, miễn đừng ai giở trò tiểu nhân, hoặc dụng độc hoặc ám toán trước mặt mỗ.
Tiêu Thanh Huệ cũng lùi lại, nhưng đứng cách xa họ Điền, tình cờ là đứng gần họ Bạch:
- Nếu phải liên tay liên thủ, hóa ra ta quá xem trọng một kẻ đồi bại tà dâm là Thạch Vũ Thiên ngươi ư? Không bao giờ.
Thạch Vũ Thiên an tâm, lại cười cười và lần này là trực diện với Thượng Quan Linh Phụng:
- Nhưng liệu Thượng Quan cô nương đủ bản lãnh chăng? Hay là tạm gác lại, dành sức để báo thù cho lệnh tôn trước? Ý ta muốn đề cập đến lệnh tôn cốt nhục thật của cô nương đấy.
Thượng Quan Linh Phụng vẫn thủ kiếm:
- Ngươi là hạng dâm tặc, mọi lời thốt ra nếu không thủ đoạn xấu xa thì cũng vô sỉ bỉ ổi, ta chẳng muốn phí lời. Và vì ngươi quá tự tin, ắt chẳng màng xuất thủ trước, vậy ta đành đắc tội. Đỡ kiếm!
“Vèo...”
Thượng Quan Linh Phụng vừa phóng xuất kiếm chiêu thì Thạch Vũ Thiên cũng bật gầm và tung ra hữu chưởng:
- Ta chỉ có hảo ý, nào ngờ cô nương quá tuyệt tình. Vậy đừng oán trách số phận nếu như ta lâm cảnh không thể nương tay. Đỡ!
“Ào...”
Họ Bạch nhận ra ai cũng chú tâm nhìn vào cục diện, liền đảo mắt nhìn quanh và toan lẻn bước bỏ đi.
Chợt mắt họ Bạch chạm phải một nhân vật chính là lão La. Lão đang ung dung ngồi ở chỗ khuất, nơi mà ánh hỏa quang từ ngọn đuốc chỉ có thể mập mờ soi chiếu đến. Đồng thời lão La cũng đang hít hà, kề một gói vải lên tận mũi, có vẻ rất sảng khoái vì được tận hưởng mùi thơm khó bề cưỡng nổi của vật có trong gói vải là Sâm Vương Vạn Niên. Cảnh này khiến họ Bạch động lòng, vì không muốn bỏ đi vội nên đành lén tiến dần về phía lão La.
Bỗng có tiếng chạm kình giữa kiếm chiêu và chưởng phong vang lên.
“Ầm!!”
Họ Bạch do ngại dừng lại, đưa mắt nhìn vào cục diện thì thấy Thạch Vũ Thiên tuy chưa có dấu hiệu mang thương tích hoặc kém thế nhưng diện mạo thì đã biến sắc, cùng với lời họ Thạch đang khẽ thốt lên tỏ ra hoang mang:
- Kiếm pháp Thái Cực phái quả lợi hại. Nhưng sao bộ pháp lại quá tà môn?!
Thượng Quan Linh Phụng thì do đang bị chấn kình làm cho toàn thân phần nào hãy còn rúng động nhưng sự phấn khích làm cho khí thế của nàng rõ ràng vượt trội hơn. Nàng lại bạt kiếm:
- Ngươi biết sợ rồi ư? Vậy thì mau nạp mạng, loại bớt cho võ lâm một dâm tặc bại hoại vô sỉ. Đỡ!
“Vèo...”
Họ Bạch hoang mang không hiểu đành nén lòng, cố chú mục nhìn vào cục diện thử một lần cho tỏ tường vì sao họ Thạch tuy lợi thế về nội lực hỏa hầu nhưng lại biến sắc, hoàn toàn trái ngược với Thượng Quan Linh Phụng vẫn đắc ý dù kém thế.
Và họ Bạch chỉ thấy Thạch Vũ Thiên động nộ bung kình:
- Đừng đắc ý vội. Ta lại sợ ư? Xem chưởng!!
“Ào...”
Phát hiện sự thể dường như chẳng có gì khác lạ, họ Bạch lập tức đảo mắt tìm lão La.
Lạ thay, tuy lão La vẫn ngồi yên vị nhưng điều làm họ Bạch kinh tâm giật mình chính là nghe tiếng Thạch Vũ Thiên kêu hoảng loạn.
- Quả là tà môn. Há lẽ bộ pháp này cũng là sở học bí kỹ Thái Cực phái?!
Họ Bạch thế là quay mắt nhìn trở lại cục diện lần nữa. Để rồi chính bản thân họ Bạch có cảm nhận như mắt bị hoa đi, chỉ loáng thoáng thấy Thượng Quan Linh Phụng dù sử một chiêu kiếm kỳ thực chẳng có nhiều biến hóa gì cho lắm nhưng bóng nhân ảnh nàng thì vừa chập chờn ma mị vừa tiến nhập thẳng vào sát cạnh họ Thạch.
Với diễn biến kỳ quái này, họ Thạch đành thu chiêu nhảy lùi.
“Vù...”
Nhưng thủy chung ho Thạch vẫn bị bóng nhân ảnh ma mị của Thượng Quan Linh Phụng bám sát theo như âm hồn bất tán.
Và có tiếng nàng bật thét lúc tối hậu:
- Ngươi vội thu chiêu là toan tẩu ư? Chẳng dễ đâu. Trúng!
“Soạt!!”
Thạch Vũ Thiên bỗng chộp ngay tay tả vào đầu vai hữu:
- Ối...
“Soạt!!”
Họ Bạch trợn mắt nhìn lập tức thấy chỗ Thạch Vũ Thiên vừa chộp vào chỉ còn là một bờ vai trơ trọi, chẳng thấy nguyên cánh tay hữu đâu nữa. Đã bị hủy rồi ư?
Điều này thì quá bất ngờ, khiến họ Bạch chưa kịp hiểu hư thực là thế nào thì lại nghe Thượng Quan Linh Phụng thét lanh lảnh:
- Đợi ta tiện xong hai cánh tay bẩn thỉu, sẽ tiễn ngươi vào Diêm La thập điện. Trúng!!
“Véo...”
Thạch Vũ Thiên chấn động, đành nén đau tung tả thủ xuất kình:
- Ngươi chớ mong toại nguyện. Ta chết ngươi cũng hết sống. Đỡ!
“Ào...”
Chợt có tiếng Điền Xuân Trường quát vang:
- Sao dám dụng độc chưởng, còn không mau thu lại.
Học Bạch giật mình. Và họ Thạch cũng giật mình, dĩ nhiên là vì sợ Điền Xuân Trường thế nào cũng can thiệp.
Và vào chính lúc Thạch Vũ Thiên giật mình khựng kình thì kiếm chiêu của Thượng Quan Linh Phụng cũng đã kịp thời khắc cuộn ập đến.
“Soạt!!”
Họ Thạch chấp chới đảo chao:
- Ối...
Và họ Thạch chẳng còn cánh tay nào để đối phó dù tận mắt nhìn thấy Thượng Quan Linh Phụng đang căm phẫn phát tiếp kiếm chiêu:
- Giờ thì nạp mạng!!
“Vù...”
Nào ngờ ngay lập tức có một bóng người thần tốc lao lướt qua, sớt ngang đối tượng chắc chắn sẽ bị Thượng Quan Linh Phụng kết liễu thật dễ dàng:
- Mạng y vẫn còn chỗ hữu dụng, tiểu nha đầu quên lời ta dặn ư?
Phát hiện nhân vật đó chính là lão La, Điền Xuân Trường kinh ngạc và có sắc giận:
- La tiền bối có dụng ý gì khi cố tình tự đứng ra tác chủ chuyện này?
Lão La vặc lại:
- Điền trang chủ bất phục ư? Đừng quên họ Thạch là do lão Thâu này dụ đến, chỉ mượn tay nha đầu Linh Phụng chế ngự hộ thôi. Đương nhiên lão Thâu có toàn quyền tác chủ. Hay Trang chủ có cao kiến gì khác, thử nói nghe, nhân tiện cũng chịu khó cho biết luôn Trang chủ liệu có tư cách gì hơn lão Thâu này hay không nha.
Tiêu Thanh Huệ cau mày lên tiếng:
- Vậy là La tiền bối dường như chưa biết tư cách của Điền trang chủ là ứng nhân Minh chủ đã do Hoàng giáp chủ trước đây đích thân tuyển chọn và ủy thác?
Lão La cũng chẳng nhân nhượng gì Tiêu Thanh Huệ:
- Hồi nào giờ có ai nghe nói gì về tư cách ứng nhân Minh chủ chăng? Như không có thì phải? Dù vậy lão Thâu ta sẵn sàng tin nhận ngay nếu như Điền trang chủ có gì đó chứng minh. Có bút tích của Bạch Thừa Thắng minh chủ chăng? Hay là bút tích của Hoàng giáp chủ cũng được? Mau đưa đây, hễ thấy là lão Thâu ta tin liền. Thế nào?
Điền Xuân Trường gượng cười:
- Quả tình Điền mỗ chẳng có bút tích gì để minh chứng. Xem ra...
Tiêu Thanh Huệ bực bội kêu:
- Vậy thì còn mảnh ngọc bội tín vật...
Điền Xuân Trường lập tức xua tay ngắt lời nàng:
- Đối với khẩu khí của La tiền bối lúc này, Tiêu cô nương tin chăng, dù bất kỳ tín vật nào cũng vậy, nếu trên đó tuyệt nhiên chẳng có thêm bút tích gì kèm theo thì tất cả chỉ là vật vô khả minh chứng. Huống hồ...
Chợt có tiếng lão La kêu:
- Ơ hay, tiểu nha đầu sao để họ Bạch chạy?
Ai cũng nhìn và thấy nhân vật họ Bạch đang lẻn bỏ chạy thật. Thế là mạnh ai nấy lao đuổi theo.
“Vút!”
“Vút!”
Nhờ đó, ai ai cũng phát hiện chỉ có khinh thân pháp của lão La là tuyệt vô đối thủ. Bởi lão dù có mang theo Thạch Vũ Thiên thì người đuổi kịp và chận lối họ Bạch vẫn chính là lão La thần thâu:
- Này, đừng chạy chứ. Nếu không giao dịch giữa lão Thâu ta và nha đầu Linh Phụng làm sao thành sự?
Họ Bạch quật luôn một chưởng vào nhân vật dám đột ngột chắn lối:
- Lão muốn chết ư? Mau tránh!
“Ào...”
Lão La bật kêu chói lói:
- Ôi, cứu?! Nha đầu đâu, mau cứu?!
Điền Xuân Trường kịp xuất hiện:
- Tôn giá thân là thúc phụ của Thượng Quan cô nương, sao vừa gặp chưa kịp hàn huyên vấn an đã vội ly khai? Xin chậm bước một lúc cho!!
Nhưng không chờ Điền Xuân Trường xuất thủ ứng cứu thì lão La đã kịp lẩn thoát ra ngoài xa rồi. Và lúc này lão ung dung nhìn họ Bạch đang một mình bị vây bọc bởi ba cao thủ một nam hai nữ.
Họ Bạch cố giương mắt xuyên bóng đêm mịt mờ nhìn Thượng Quan Linh Phụng:
- Phụng nhi...
Thượng Quan Linh Phụng chợt lạnh giọng gắt:
- Gia phụ đã chết như thế nào?
Họ Bạch chấn động:
- Sao lại hỏi điều này? Phải chăng lời nói hồ đồ và hoang đường của họ Thạch đã khiến...
Lão La chợt hắng giọng:
- Có hồ đồ thật chăng? Đừng quên Thạch Vũ Thiên vẫn chưa chết nha.
Thượng Quan Linh Phụng lại gắt:
- Ai là hung thủ sát hại gia phụ? Nói!
Họ Bạch bối rối:
- Ta... ta...
Nàng vụt thở hắt ra:
- Có thể xem đấy là lời thú nhận chăng?
Họ Bạch giật mình:
- Không phải, nào phải do ta, sao ta phải thú nhận?
Nàng cười lạnh:
- Vậy nghe hỏi đây, phải chăng hung thủ lúc sát hại gia phụ đã bị một nhân vật phát hiện? Như là Đông Ma lão tiền bối thì phải?
Họ Bạch chợt bật quát và động thân:
- Ta không biết gì cả. Đừng cật vấn ta. Mau tránh lối, nếu không thì đừng trách ta tuyệt tình độc ác.
Nhưng vòng vây xung quanh họ Bạch cũng chớp động theo:
- Chạy đi đâu?!
Họ Bạch lại phải đối diện với Thượng Quan Linh Phụng cùng với một câu cật vấn khác:
- Gia phụ đã đắc tội thế nào? Cớ sao có thể xảy ra cảnh huynh đệ cốt nhục tương tàn tương sát? Hay tuy mang chung họ Thượng Quan nhưng giữa cả hai không là huynh đệ cùng huyết thống, cùng chung phụ mẫu song thân?
Họ Bạch buộc phải thét lên:
- Ai bảo y khiến ta tuyệt vọng? Mẫu thân ngươi là ý trung nhân của ta, sao y nỡ hủy hoại tình ta?
Thượng Quan Linh Phụng chấn động:
- Có chuyện này sao?
Lão La một lần nữa cố tình xen vào:
- Chớ vội tin hắn. Tốt nhất hãy hỏi hắn có thật là ý trung nhân của lệnh đường chăng? Hoặc giả hắn chỉ là quá hoang tưởng, ngỡ người hắn yêu cũng từng thổ lộ tình yêu cùng hắn và kỳ thực thì chuyện này không hề có?
Thượng Quan Linh Phụng nhờ đó điềm tĩnh:
- Đúng thật là nhảm nhí. Vì gia mẫu dù yểu mệnh thì đến tận lúc lìa đời, giã từ cõi thế, vẫn thủy chung núng níu và đắm đuối nhìn mãi gia phụ tuyệt chẳng hề ngưng. Trong khi đó, lão dù ở bên cạnh, gia mẫu tuyệt nhiên chẳng nhìn lão, thậm chí đến một lần cũng không?
Họ Bạch thở dài đầy tuyệt vọng:
- Nhưng hình bóng nàng vẫn mãi mãi là người trong mộng của ta.
Thượng Quan Linh Phụng giờ đã rõ, bỗng lên tiếng hỏi Điền Xuân Trường:
- Tội và công của gia thúc đối với Linh Phụng này thật khó cân phân. Mong được Điền trang chủ công minh nhận định.
Chợt họ Bạch tự chồm đến Thượng Quan Linh Phụng:
- Chẳng ai đủ tư cách xét đoán và xử trị ngoài bản thân ta. Tội ta làm ta chịu, nay tự đền tội cho đại huynh đại tẩu.
Thượng Quan Linh Phụng giật mình, thế là theo phản ứng nàng nâng kiếm lên, định tâm đối phó nào ngờ lại là cách giúp cho chính thúc phụ tự xử.
- Hự!
“Sột!!”
Nhìn lại thì kiếm đã cắm ngập tâm thất thúc phụ, Thượng Quan Linh Phụng bàng hoàng buông tay và bước thụt về:
- Ôi...
Nào ngờ lại càng làm cho thúc phụ nàng lúc ngã xuống, kiếm đâm ngập sâu hơn.
- Oa!!
Lão La chồm đến, lấy chân hất ngửa thi thể kẻ đã chết lên:
- Hắn biết tự xử là tốt. Nếu không, lại gieo cho nha đầu một tội là tự tuyệt tình, kết liễu chính thúc phụ cốt nhục thì hỏng bét. Hừ...
Đoạn lão quay lại nhét vào tay Thượng Quan Linh Phụng một vật màu trắng, tợ mảnh hoa tiên gấp lại:
- Vậy thì đúng như giao dịch nha. Phần ta đã xong, giờ đến lượt ngươi đấy. Hãy theo đó mà hành động.
“Vút!”
Khinh Hoạt cước của lão La thật lợi hại, hô đi là đi nhanh như bay biến, thập phần lợi hại...