Vô Ảnh Trích Tinh

Chung hồi

Docsach24.com

àn đêm đen thật tăm tối.

Và không gian càng thêm tối tăm ở vùng Lãnh Đại lâm rừng cây bạt ngàn.

Có hai nhân vật không hề ngại bầu trời đêm, nhất là ở Lãnh Đại lâm từng phủ trùm nhiều huyền thoại không những thật khó tin mà còn đầy dẫy những điều rùng rợn rất đáng sợ.

Họ đi sóng đôi, một cao một thấp, tay luôn nắm giữ nhau. Và khi đến chỗ hẹp, nhất là lúc bắt đầu tiến nhập Lãnh Đại lâm thì họ tay vẫn nắm vào nhau đi người sau người trước. Người có vóc dáng thấp đi trước, nắm tay của người cao hơn ở phía sau, như là người này dẫn đường cho người kia.

Bầu trời đêm thật thuận lợi cho họ tiến nhập Lãnh Đại lâm, chẳng lo sơ bị ai phát hiện nếu như ở Lãnh Đại lâm quả thật có người dám lưu ngụ.

Chỉ lạ một điều là người đi sau tuy được người đi trước nắm tay dẫn dắt nhưng khi đến lúc cần mở miệng lên tiếng thì câu nói thoạt tiên của người đi sau cứ như cho biết người đi trước tuyệt đối chẳng hề nhìn thấy được gì. Người đi sau khẽ bảo:

- Chúng ta thành công rồi. Thạch Trụ tháp đã nhìn thấy rất rõ phía trước. Mẫu thân muốn dừng lại hay đi tiếp?

Người đi trước liền dừng lại:

- Thông nhi nên tự tiến hành thì hơn. Chỉ mong sao lần này Thông nhi không đến nỗi thất vọng. Và nếu vậy, tốt nhất đừng có lời nào nhắc đến mẫu thân, nửa lời cũng không.

Nhân vật đi sau chính là La Từ Thông:

- Ý mẫu thân như muốn ly khai, giả như lần này giúp hài nhi tiến nhập Lãnh Đại lâm này hoàn thành viên mãn? Có cần như thế chăng, mẫu thân?

Nữ nhân ở phía trước chính là Vân Mộng Thần Nương hai mắt đã mù.

- Những nơi cần tìm, Thông nhi đã tìm cả rồi. Nếu như ở ngay tại Thạch Trụ tháp này cũng không toại nguyện, hừ, mẫu thân không tin Kim Tường Can lại gian ngoa xảo quyệt hơn so với Thông nhi thật giảo hoạt và thông tuệ. Thế nên, chỉ cần mẫu thân bằng thính lực, phát hiện sự thận lợi của Thông nhi, a..., hãy lượng thứ cho mẫu thân chỉ đầy tội lỗi và xấu xa đê tiện này, mẫu thân sẽ lập tức ly khai, dù tận thâm tâm chẳng hề muốn.

La Từ Thông vẫn nắm chặt tay mẫu thân, một phụ nhân đích thực là đầy tội lỗi:

- Nếu ý mẫu thân đã quyết, hài nhi cũng không thể miễn cưỡng. Nhưng đâu là nơi mẫu thân định gởi gấm sưốt quãng đời còn lại? Vì hài nhi cũng sẽ đến, cùng lưu thân vĩnh viễn cạnh mẫu thân.

Vân Mộng Thần Nương rụt tay lại:

- Không được đâu, Thông nhi. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, Hoàng gia hiện chỉ còn một mình...

La Từ Thông khẽ cáu gắt:

- Hài nhi tin phụ thân vẫn sống và nhất định chỉ bị Kim Tường Can hiện giam giữ cùng chung Bạch minh chủ ở ngay tại Thạch Trụ tháp này. Khi đó, Tiêu đại nương và phụ thân sẽ tái hợp trùng phùng. Lưu lại hậu nhân cho Hoàng gia là trách nhiêm của phụ thân. Và thêm nữa, hài nhi gần đây từng tỏ bày, hài nhi tuy không bất hiếu nhưng nhận Giáp chủ Tinh Nhân giáp là phụ thân thì hài nhi vô khả, cũng chẳng có tư cách gì để nhận.

Vân Mộng Thần Nương thở dài:

- Thôi thì tùy Thông nhi. Vì kỳ thực, ngay từ thoạt kỳ thủy, chỉ do lỗi của mẫu thân nên cơ hồ phụ thân của Thông nhi đã chẳng thừa nhận giọt máu cốt nhục. Tuy nhiên, nay theo mẫu thân nghĩ lại, chuyện đã qua lâu rồi, Thông nhi giờ đã thành nhân, thêm nữa là mười phần đã có hơn chín phần Thông nhi rất giống phụ thân, thiết tưởng khi tỏ bày sự thật, phụ thân nhất định sẽ phải nhìn nhận Thông nhi là hậu nhân thừa tự duy nhất lúc này của Hoàng gia.

La Từ Thông quay ngoắt đi:

- Tuy hài nhi không phải loại người cố chấp nhưng chuyện này quyết chẳng đề cập đến nữa. Và cho dù mẫu thân không nói rõ chỗ sắp lưu ngụ, hài nhi tự tin vẫn tìm ra. Vậy thì xin hành động như thế này, chính hài nhi sẽ tự lên tiếng nếu kết quả thuận lợi. Khi đó, hãy hiểu cho, đấy cũng là lời hài nhi tạm tiễn biệt mẫu thân và hẹn có ngày gặp lại. Nhược bằng sự việc bất như ý, hài nhi sẽ lập tức quay lại ngay. Hài nhi đi đây!

“Vút!”

Trích Tinh Vô Ảnh La Từ Thông lập tức tự quăng mình biến mất vào màn đêm đen.

Chỉ còn lại Vân Mộng Thần Nương, nhưng sau đó cũng bật người lao mất hút khi có tiếng của La Từ Thông từ Thạch Trụ tháp xa xa đưa vọng đến:

- Quả nhiên tất cả đều ở đây.

° ° ° ° °

Chọn Không Động Phái làm nơi quy tụ quần hùng các võ phái, Điền Xuân Trường dù đã toan liệu đủ mọi nhẽ nhưng vẫn chẳng thể lượng định còn thêm một tình huống nữa. Thế nên khi quần hùng đủ hết lục phái: Thiếu Lâm - Võ Đang - Nga Mi - Điểm Thương - Côn Luân và Thanh Thành vừa đặt chân đến sơn môn phái Không Động thì cũng chờ đón họ là Lưu Thanh Sử - Chưởng môn phái Không Động và một nhân vật chẳng ai mong đợi được gặp sớm thế này, là Kim Vô Diện.

Lưu Thanh Sử rất thản nhiên khi lên tiếng dẫn kiến mọi người với nhau:

- Lưu mỗ vẫn đêm ngày mong chư vị Chưởng môn và hầu khắp các lộ anh hùng đồng đạo mau đến sớm. Kẻo vạn nhất Thần Minh hội đến nhanh hơn trước chư vị, e Lưu mỗ cùng tệ phái Không Động và Kim lão huynh đây khó bề tránh thoát khỏi cảnh bị hội Thần Minh sát hại chẳng dung tha. Ắt có một ít chư vị đã biết danh đại hào phú Lạc Dương thành Kim Vô Diện Kim lão huynh đây?

Kim Vô Diện thi lễ tham kiến với từng anh hùng cao thủ, vờ như không thấy ai nấy đều đang ngỡ ngàng:

- Cũng chung số phận như Lưu chưởng môn và không ít nhân vật trong chư vị đây, Kim mỗ cũng từng bị Hội chủ Thần Minh hội uy hiếp. Gần đây vì bị phát hiện có mưu toan bất phục, ắt cũng có nhiều người trong chư vị biết, gia trang của Kim mỗ ở Lạc Dương thành cạnh đây, đã bị san bằng, phá hủy tất cả chỉ trong một đêm. Và dù không nói nhưng thế nào chư vị cũng rõ đấy là do ai gây ra. Không những thế, cách đây chỉ mới hai ngày, toàn bộ Kim gia lại bị phá hủy lần nữa, bằng hỏa dược, biến vùng đó thành một chỗ trũng chẳng thể nào dùng lại để tái thiết lập bất kỳ một gia trang nào nữa. Một đại hào phú như mỗ giờ phải trắng tay. Mong được góp sức, cùng chư vị đối đầu Thần Minh hội.

Mọi người vẫn cứ ngỡ ngàng nên chẳng ai lên tiếng, vả lại dù lên tiếng cũng chẳng biết nói gì.

Lưu Thanh Sử cũng phát hiện thái độ của mọi người, đành miễn cưỡng thực hiện phận sự làm chủ:

- Trong chúng ta ai chẳng một lần lầm lỡ. Chỉ mong sao, khi Thần Minh hội chẳng còn, những người như Lưu mỗ hoặc Kim lão huynh đây vì cảm kích nhất định sẽ ra sức giúp võ lâm chi trì đạo nghĩa, ngăn chận ngay từ lúc mới manh nha bất kỳ ai toan có ý đồ và mưu toan như Thần Minh hội. Thôi, chư vị mới đến ắt cần nghỉ ngơi, thoạt tiên xin mời thượng sơn, sau đó sẽ từ từ bàn định, nghị kế trừ ma, đối phó Thần Minh hội.

Mọi người cũng phải miễn cưỡng theo chân Lưu Thanh Sử, đương nhiên phải cảnh giác vì sợ đây là kế của Kim Vô Diện với Lưu Thanh Sử đã thật sự bị họ Kim lung lạc thao túng.

Có một lúc, vì được cơ hội thuận tiện, Vi Quang Nhật tìm cách thủ thỉ thì thào, phụ nhĩ nói gì đó với Lưu Thanh Sử khá lâu.

Lưu Thanh Sử càng nghe càng thất sắc, cứ liếc nhìn Kim Vô Diện mấy lượt. Nhưng cuối cùng, Lưu Thanh Sử vừa lắc đầu quầy quậy vừa thì thào giải thích gì đấy cũng khá lâu với Vi Quang Nhật.

Vi Quang Nhật thì càng nghe càng bối rối, đành tìm cách đi chậm lại, nhân đó thì thào giải thích cho bất luận ai đang quan tâm đến cục diện chợt có biến đổi thật khó lường này.

Người này nghe xong lại thì thào phụ nhĩ cho người khác nghe, thậm chí Điền Xuân Trường, Tiêu Thanh Huệ và Thượng Quan Linh Phụng cũng nghe biết. Rằng Lưu Thanh Sử chẳng hề tin Kim Vô Diện là Hội chủ hội Thần Minh. Đồng thời Kim Vô Diện vì vẫn ở Lạc Dương thành, rất gần phái Không Động, nên đã tự ý tìm đến, một là xin được cho dung thân lánh nạn, hai là nếu được thì xin nguyện ý quyết cùng quần hùng một phen sống mái sinh tử với hội Thần Minh, bào phục mối hận đã bị san bằng toàn bộ gia trang giờ phải trắng tay, vô gia cư, vô tài sản.

Điền Xuân Trường tuy thông tuệ nhưng đành thúc thủ, do chẳng biết phải xử sự thế nào với tình huống kỳ thực rất nan giải này.

Đã vậy, kể cả họ Điền càng thêm khó xử hơn, khi tất cả vừa vào đến khách sảnh của phái Không Động liền bị Kim Vô Diện ngang nhiên chất vấn:

- Mỗ thật phật lòng khi tình cờ lẻn nghe chư vị vừa ngấm ngầm bảo nhau mỗ đây chính là Hội chủ hội Thần Minh. Vậy xin được thẳng thắn hỏi một câu và mỗ sẵn sàng nhận tội nếu như có bất luận ai trong chư vị đây chứng minh được mỗ chính là Thần Minh hội Hội chủ?

Chẳng ai đáp, Kim Vô Diện nhìn ngay Vi Quang Nhật:

- Vi lão huynh từng là Thần Minh Sứ, chí ít đã một lần được mỗ đón tiếp ngay tại Kim phủ Lạc Dương thành. Vậy nói đi, mỗ đã có bất kỳ lời nói hoặc cử chỉ nào tương tự bản thân chính là Hội chủ hội Thần Minh chăng?

Vi Quang Nhật không thể không lắc đầu:

- Diện mạo và thanh âm giọng nói của Hội chủ, mỗ từng nhiều lần tận tai nghe, tận mắt thấy. Quả thật ở Kim huynh đây chẳng có điểm nào tương tự Hội chủ.

Có phần hài lòng, Kim Vô Diện toan tiếp tục hỏi thêm nhiều nhân vật nữa, như vừa hỏi Vi Quang Nhật, thì được nghe có tiếng người bất ngờ gọi:

- Kim sư thúc!!

Kim Vô Diện lập tức quay người, đáp lại tiếng vừa nghe gọi:

- Huyền Phong đấy ư? Xin cung hỉ vừa được đảm trách cương vị Chưởng môn. Nhưng dù sao cũng xin miễn cho mỗ cách xưng hô như vừa rồi. Nguyên do chỉ là mỗ đã bị sư phụ hạ lệnh trục xuất, bởi đã lầm mỗ là phản đồ, toan gây bất lợi cho người. Thế nên, mỗ tự cải danh, quyết ẩn phục hầu tìm cho được kẻ đã cố tình gieo ác danh cho mỗ. Cũng may, Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, cuối cùng mỗ cũng toại nguyện. Đấy là...

Thượng Quan Linh Phụng tức tối, vội buột miệng lên tiếng, cố ý cắt ngang lời Kim Vô Diện:

- Hội chủ đã toan liệu tất cả rồi ư? Và vì đã biết tin Cao Trung Giản lão Hạc, phái Thanh Thành, đã mệnh chung, nên đổ lên đầu kẻ chết, bởi đã là tử thì vô đối chứng, đúng không? Vậy xin hỏi có biết tiểu nữ chăng? Có biết Tiêu Thanh Huệ tỷ đây từng là Giang Thanh Huệ chăng? Hay sẽ bảo là không biết, kể cả cũng không thừa nhận có quen biết với Thạch Vũ Thiên hay Tôn Đạt? Vậy ngay lúc này, nếu có Thạch Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện thì sao đây?

Kim Vô Diện cười lạt:

- Chẳng phải mỗ vừa tuyên cáo, hễ bất luận ai nếu được đủ lý lẽ thuyết phục, rằng mỗ chính là Hội chủ Thần Minh hội, thì mỗ cam tâm nhận tội đó ư? Thật thất lễ, xin hỏi cô nương là ai và Tiêu Thanh Huệ cô nương là ai?

Điền Xuân Trường vẫn nhẫn nại và dường như là có ý đợi chờ một kỳ tích nào đó sẽ bất ngờ xuất hiện, giúp cho cục diện đột ngột được biến đổi theo như ý, thế nên cứ để Thượng Quan Linh Phụng tha hồ đối đáp cũng như cật vấn họ Kim. Nàng oang oang bảo:

- Tiểu nữ thì không đáng kể. Nhưng Tiêu Thanh Huệ tỷ đây thì đích thực là ái nữ của Hoàng giáp chủ Thập bát tinh Minh chủ phủ. Sở dĩ mang họ Tiêu vì kể kể từ khi Bạch minh chủ đột ngột thất tung, Hoàng giáp chủ lập tức thu xếp cho thê tử tạm ẩn thân lánh mặt. Thanh Huệ tỷ mang họ Tiêu của mẫu thân, Tiêu phu nhân và là Hoàng giáp chủ phu nhân.

Kim Vô Diện cười cười với Tiêu Thanh Huệ:

- Lệnh đường ắt vẫn an khang? Và cho hỏi đã được tung tích gì của lệnh tôn Hoàng giáp chủ chưa?

Linh Phụng càng thêm tức tối:

- Hoàng giáp chủ chẳng phải đã bị lão mưu hại từ lâu rồi sao? Nhân tiện cũng cho lão hay, lần này bọn ta đến đây là quyết đối đầu lão. Một là trừ hại cho võ lâm, hai là đòi lại công bằng cũng như sự bình an vô sự cho hai nhân vật là Bạch minh chủ và Hoàng giáp chủ. Và lão có biết Điền trang chủ đây chính là ứng nhân Minh chủ, đã do Hoàng giáp chủ hai mươi năm trước từng đích thân chọn và phó thác trọng trách chăng?

Kim Vô Diện lập tức lạnh mặt nhìn họ Điền:

- Điền trang chủ là ứng nhân Minh chủ thật chăng? Và có phải vì thế, vì có tư cách như thế, chính Điền trang chủ đã chủ xướng toàn bộ cục diện này, do đề quyết mỗ là Hội chủ hội Thần Minh nên cố tình tìm đến chủ trì công đạo, đối phó Kim Tường Can mỗ, đúng không?

Điền Xuân Trường buộc phải lên tiếng:

- Mỗ không phủ nhận tất cả những gì Kim Tường Can các hạ vừa nêu. Nhưng cho xin hỏi lại, với tất cả những lời đề quyết như vừa rồi, Kim các hạ đối đáp như thế nào để minh chứng điều ngược lại, rằng các hạ không hề là Hội chủ Thần Minh hội?

Kim Vô Diện vụt phá lên cười ngạo mạn:

- Điền trang chủ tự thị là ứng nhân Minh chủ, việc minh chứng mỗ có thật là Hội chủ hội Thần Minh hay không, đấy là phần hành của nhân vật đã được chọn sẽ trở thành Minh chủ. Nào ai gây khó khăn, bắt mỗ tự minh chứng ngược lại? Điều này chứng tỏ Điền trang chủ chẳng xứng đáng trở thành Minh chủ. Hay thế này vậy, hãy phó giao cương vị đó cho mỗ. Và mỗ hứa sẽ giúp võ lâm tận diệt hội Thần Minh với một hạn kỳ sớm nhất. Thế nào? Ha ha...

Tiêu Thanh Huệ lạnh giọng:

- Cuối cùng hồ ly cũng lòi đuôi, hiện nguyên hình. Vì mưu đồ của Hội chủ Thần Minh hội cũng là mong được thành Minh chủ Võ lâm, lão còn chưa thừa nhận ư? Cho dù đây là thủ đoạn lợi hại của lão nhưng lại minh chứng lão kém đởm lược, thua xa hạng miêu hùng, chứ làm gì được sánh với anh hùng, là nhân vật mới đáng trở thành Minh chủ Võ lâm.

Kim Vô Diện nhìn quanh:

- Hãy minh chứng mỗ đây có tư cách chỉ xứng với hạng tiểu nhân. Nhược bằng vì chẳng ai minh chứng được, thì nghiễm nhiên mỗ đây đủ tư cách cùng bất luận ai tranh ngôi vị Minh chủ. Há chẳng phải Bạch minh chủ đã tuyệt tích quá lâu rồi sao? Cả Minh chủ phủ và Thập bát tinh với Hoàng giáp chủ cũng vậy. Chính vì thế Thần Minh hội mới có mưu toan gậy nhiễu loạn nhân tâm, mộng đồ bá Trung Nguyên. Chúng ta cần một tân Minh chủ. Và nếu được, mỗ nguyện cùng ứng nhân Minh chủ là Điền Xuân Trường trang chủ ấn chứng võ học, xem ai có bản lãnh hơn ai. Vì luận về tư cách thì đã không có gì bàn đến nữa. Hoặc giả bất luận chư vị anh hùng nào muốn, hãy đả bại mỗ. Nhưng xin bảo trước, mỗ nhờ may mắn nên trở thành di mệnh truyền nhân cùng một lúc của Bắc Quỷ - Nam Thần - Nhị kỳ nhân. Cũng vì lẽ đó, mỗ cũng tự nguyện bỏ thân phận lý ra vẫn là sư thúc của Chưởng môn phái Thanh Thành đương nhiệm. Và chủ ý duy nhất của mỗ chỉ là mong vì võ lâm ra sức, quyết chi trì cục diện luôn bình an thái hòa cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Nhân đây cũng xin tuyên cáo, bất luận ai hễ đủ bản lãnh, chỉ cần chi trì cùng mỗ được đúng tam chiêu, mỗ nguyện tâm phục khẩu phục suy cử vị anh hùng ấy lên làm Minh chủ. Điền trang chủ dám chăng? Và nên nhớ mỗ vẫn đang cần đòi một món nợ từ Trang chủ: Giang Nam Nhất Tú - Lãnh Tuyết Phi Giao Điền Xuân Trường.

Điền Xuân Trường tiến ra, hít vào một hơi dài:

- Giờ đã rõ Kim Tường Can tôn giá luôn rất muốn trở thành Minh chủ Võ lâm, thế nên đã ngoài hai mươi năm chẳng ngại hao tâm tổn lực cho một ngày như hôm nay. Điền mỗ không phủ nhận đã được chọn làm ứng nhân. Tuy nhiên cũng xin có một lời minh bạch, không phải đã là ứng nhân thì mặc nhiên trở thành Minh chủ. Nay chiều theo ý Kim tôn giá, Điền mỗ nguyện tận lực, xin hầu giá đúng tam chiêu, với hai đề xuất xin được nêu ra luôn. Thứ nhất, giả như Điền mỗ bại thì chưa phải Kim tôn giá kể đủ tư cách trở thành Minh chủ. Thứ hai, liệu có cần căn dặn trước là chỉ ấn chứng võ học, chứ không phải thi tài dụng độc chăng? Vì Điền mỗ đã từng đối đầu giao chiêu cùng Hội chủ Thần Minh hội, lẽ ra Điền mỗ đã thắng nếu như không bị ác ma ấy giở thủ đoạn dụng độc cũng với Thần Minh chưởng nhưng là Huyết Phong độc.

Kim Tường Can tủm tỉm cười:

- Thanh Thành phái không bao giờ dụng độc. Nam Thần, Bắc Quỷ cũng chẳng thành danh nhờ độc. Điền trang chủ quá lo xa chăng? Hay ngỡ chỉ với mấy lời như thế là đủ biến đổi Kim mỗ ngay lập tức trở thành Hội chủ Thần Minh hội? Nhưng thôi, để khỏi phí thời gian, hai mươi năm mỗ chờ đợi là mong báo phục mối hận năm xưa. Xin được nhượng Điền trang chủ xuất thủ trước, bất luận là quyền, đao, kiếm, chưởng gì cũng được. Nào, xuất thủ đi.

Điền Xuân Trường lập tức lấy ra thanh Lãnh Tuyết bảo kiếm:

- Có quá chiếm tiện nghi của Kim tôn giá chăng? Nếu như vô ngại, được, Điền mỗ cung kính bất như tòng mạng, xin nhờ Kim tôn giá trước tiên chỉ giáo cho chiêu Phi Giao Hải Đảo.

Kim Tường Can cười lạt, một trảo vươn ra:

- Với Quỷ Trảo Nhiếp Hồn, thật mong Điền trang chủ đừng bại thua ngay chiêu đầu. Mời.

Mọi người lập tức giãn rộng ra tạo đủ khoảng trống cho trận giao đấu khắp diễn khai.

Điền Xuân Trường lập tức bạt kiếm:

- Xin thất lễ. Khai!!

“Ào...”

Kim Tường Can ung dung chộp trảo, hướng trảo kình vào vầng kiếm quang:

- Cẩn trọng đấy. Chấn!!

“Vù...”

Dùng trảo với yếu quyết chữ Chấn, trảo kình của Kim Tường Can cơ hồ làm cho chiêu kiếm của Điền Xuân Trường khó thể vận dụng linh hoạt như ý muốn. Họ Điền thoáng tái sắc, vội thu kiếm về:

- Hảo công phu. Mỗ nhận bại nhất chiêu. Và đây là chiêu thứ hai, mỗ tạm dùng kiếm thay cho Phi Thủ trảo. Đỡ!!

Thanh kiếm lập tức rời tay họ Điền, bay thoát đi, cho thấy ở đốc kiếm có buộc thêm một đoạn dây khá dài, đủ cho họ Điền điều động, thật sự là thay cho Phi Thủ trảo, từng cùng bảo kiếm Lãnh Tuyết giúp họ Điền vang danh là Phi Giao Tuyệt Thủ trảo.

Kim Tường Can vẫn trạng thái ung dung, vung thêm một chiêu Quỷ Trảo Nhiếp Hồn nữa:

- Sau hai mươi năm, bản lãnh của Giang Nam Nhất Tú cũng chẳng tăng tiến là bao nhiêu. Hấp!!

Lần này là hấp kình xuất hiện tác động vào kiếm, làm cho họ Điền một lần nữa cơ hồ không thể điều động như ý muốn, lại đành phải giật dây thu kiếm về và bảo:

- Điền mỗ lại bại nữa rồi. Và đây là chiêu cuối cùng trong ước thúc tam chiêu. Kim tôn giá ắt chưa từng nghe chiêu Tứ đại kỳ nhân kiếm? Nhưng đây là chiêu do một nhân vật, kể là bằng hữu của mỗ, gần đây lĩnh hội nghĩ ra. Mỗ xin tạm mượn để nhờ Kim tôn giá do bản lãnh quá cao minh nên hãy chỉ điểm cho. Và nhân vật đó e Kim tôn giá biết khá rõ. Là La Từ Thông đấy. Xin thất lễ!

Điền Xuân Trường đạp bộ tiến lên. Và chẳng ai ngoài Tiêu Thanh Huệ và Thượng Quan Linh Phụng là biết rất rõ bộ pháp họ Điền đang vận dụng cũng chính là võ học do La Từ Thông nghĩ ra. Gọi là Trung Hư Hữu Thực Hồng Môn bộ pháp.

Nhìn họ Điền xuất thủ, chiêu kiếm thì đang chậm, đồng bộ với bộ pháp cũng là rất chậm, chẳng có gì là lợi hại hoặc hàm chứa nhiều biến hóa gì. Sau đó, Kim Tường Can vẫn cứ ung dung, và lần này còn thêm cười ngạo nghễ:

- Học ai không học, sao Điền trang chủ lại giao du và tiêm nhiễm những thứ vô dụng từ gã ấy? Đã vậy, việc báo hận của mỗ thật thuận lợi không thể ngờ. Ha ha...

Họ Kim lại chộp trảo - nào ngờ bộ pháp của họ Điền vụt tăng nhanh nhập thẳng Trung Cung, chiếm lĩnh Hồng Môn, đồng thời kiếm chiêu cũng loang loáng bật nhanh về tứ phía, một hóa bốn và bốn này lại có thêm hai ba lần biến hóa, mỗi lần ba chiêu, vị chi đủ ba mươi sáu chiêu Mai Hoa kiếm nhưng nhanh và lợi hại không thể ngờ.

Họ Kim thất kinh thì đã muộn, đành quật lực quật tả kình vào phương vị Hồng Môn đang do họ Điền thừa cơ chiếm lĩnh:

- Gã La quả lợi hại. Họ Điền ngươi cũng không kém. Thế nhưng ta quyết không thể bại. Khai!!

“Ầm!!”

Tiếng chạm kình thật long trời lở đất. Và họ Kim tuy chịu chấn lùi nhưng vẫn đắc ý nhìn họ Điền bất ngờ bị thổ huyết:

- Trang chủ không qua được ba chiêu. Cam bại chăng?

Họ Điền từ từ lùi về và suýt khuỵu ngã nếu như chẳng có Tiêu Thanh Huệ kịp tiến ra đón đỡ.

Họ Kim mãn ý, lại nhìn quanh:

- Xin được lĩnh giáo tiếp. Chư vị Chưởng môn, có ai chịu hạ cố chỉ giáo chăng?

Lưu Thanh Sử bồn chồn bước ra:

- Kim lão huynh, chúng ta dù là bằng hữu, nhưng vì đây là việc hệ trọng, có liên quan đến tồn vong và hưng thịnh của võ lâm, thế nên...

Họ Kim cười thật tươi:

- Càng là bằng hữu thì càng nên tận tình, chỉ giáo cho nhau hơn, xin Lưu chưởng môn chớ ngại. Vả lại, xin lượng thế nếu mỗ nói thật lòng, bản lãnh của Lưu chưởng môn e khó thể đương đầu dù chỉ một chiêu. Hãy cứ thử thì rõ. Mời.

Họ Lưu tái mặt, động nộ phái chiêu đánh luôn:

- Thật ngạo mạn quá đáng. Lưu mỗ đành đắc tội. Đỡ!

Họ Kim vẫn tươi cười, hất mạnh hữu kình ra:

- Là thật đấy. Xin cẩn trọng cho. Lui này!

“Bùng!!”

Họ Lưu chao đảo và thoái bộ liên tục, miệng thở ồ ồ vì nội tạng lục phủ đã bị hấn động mạnh:

- Hảo... Hảo công phu... Lưu mỗ... đành nhận bại!!!

Quá đỗi kinh ngạc, Huyền Phong lướt ra:

- Bổn Chưởng môn xin được lĩnh giáo.

Họ Kim cười lạt:

- Nghe bảo phái Thanh Thành đã tìm thấy lại Bát bảo tuyệt kỹ, chẳng hiểu Chưởng môn kịp luyện được mấy thành?

Huyền Phong đại sư đang dồn lực nên giọng chậm lại:

- Chỉ là nội tình của tệ phái, thật chẳng dám làm phiền Kim tôn giá bận tâm. Ngã Phật từ bi. Nhất chiêu, khai!

Họ Kim phản ứng thật nhanh, hất chiêu cũng thật thần tốc, không còn vẻ ung dung như nãy giờ nữa:

- Đại sư e cũng chẳng hơn gì phái Không Động. lui!

“Bùng!!”

Nào ngờ Huyền Phong vì vẫn trụ vững nên tiếp diễn luôn đệ nhị chiêu:

- A di đà Phật. Nhị chiêu. Xuất!!

Họ Kim đanh giọng quát lớn:

- Bát bảo Thanh Thành quả nhiên lợi hại. Nhưng lần này thì đừng trách Kim mỗ sao quá năng tay. Đi!!

“Ầm!!”

Huyền Phong lảo đảo lùi lại, khóe miệng dần rỉ máu, thất sắc và cả kinh kêu:

- Nội lực... nội lực quá thâm hậu!!

Kể như Huyền Phong thảm bại, họ Kim lại nhìn quanh:

- Võ Đang, Thiếu Lâm?! Chẳng ai dám chỉ giáo cho mỗ ư?

Một đạo nhân lướt ra:

- Bần đạo chỉ vì đại cục, đành thay Võ Đang...

Họ Kim cười lớn:

- Chưởng môn đạo trưởng đừng phí lời nữa. Xin mời.

Đạo nhân lập tức đẩy ra một loạt nhu kình:

- Vô lượng thọ Phật. Xin lượng thứ.

Họ Kim lần này dùng Quỷ Trảo Nhiếp Hồn:

- Tuyệt kỹ Võ Đang quả danh bất hư truyền. Mỗ tuy thán phục nhưng cũng đành nói câu: xin lượng thứ. Khai!

“Ầm!!”

Đạo nhân bị khựng lại, đoạn thở dài lùi lại:

- Quả nhiên nội lực quá thâm hậu. Bần đạo tự lượng sức, cam chịu bại. Vô lượng thọ Phật.

Một lão tăng đã cao niên lập tức tiến lên thay:

- A di đà Phật, lão nạp...

Ho Kim thi lễ:

- Xin mời Hư Tướng phương trượng tùy tiện xuất thủ cho.

Lão tăng chầm chậm hất ra một lực đạo:

- Bát Nhã chưởng tuy không thật sự lợi hại, nhưng...

Họ Kim chợt quát lớn, ngắt lời lão tăng:

- Đây là tuyệt kỹ thập phần lợi hại, hà tất Phương trượng quá tự khiêm. Mỗ xin thất lễ.

“Bùng!!”

Hư Tướng lão tăng tuy bình an vô sự nhưng sắc diện vụt nghiêm lại:

- Hảo bản lãnh. Lão nạp xin lĩnh giáo tiếp đệ nhị chiêu.

Họ Kim lần này vận đủ song kình:

- Huyền Phong Thần Minh chưởng. Hãy cẩn trọng cho!

“Ầm!!”

Hư Tướng lão đảo và tăng bào vụt phồng to:

- Xin tiếp đệ tam chiêu!

Chợt có tiếng quát bất ngờ từ xa vọng đến:

- Đối phương đã luyện thành tuyệt kỹ Sinh Cơ Bất Diệt. Cho vì chư vị Chưởng môn có vận dụng Xa Luân Chiến vẫn không thể đối phó. Sao không cùng nhau vậy công hiệp lực diệt trừ ác ma. Chi trì đạo nghĩa cho võ lâm?!

Giữa cục trường lập tức cùng xuất hiện hai nhân vật, một này cõng một kia. Người cõng là một nhân vật vừa cao niên vừa mù mắt, lại có diện mạo thập phần xấu xa, có thêm một vết sẹo đỏ hồng chạy dài xuống theo giữa mặt. Người được cõng thì chỉ trừ đôi chân đã bị phế, kỳ dư đều bình thường như mọi người với dung diện thoạt nhìn qua cũng thấy quá quen, cứ ngỡ đấy là La Từ Thông nhưng vụt già đi, xấp xỉ ngũ tuần.

Điền Xuân Trường bàng hoàng kêu:

- Hoàng giáp chủ?!

Người được cõng liền gật đầu:

- Điền tiểu khả khá đấy. Nhưng sao không giáp công liên thủ như lời Bạch minh chủ đây vừa cảnh giác, kể như là mệnh lệnh?!

Mọi người, kể cả họ Điền đều thất kinh nhìn lại thật kỹ nhân vật đang cõng Hoàng giáp chủ:

- Là Bạch minh chủ đây ư?

Kim Tường Can cười vang:

- Ai to gan, dám mạo nhận Bạch minh chủ vậy? Hay là vì ngại Kim mỗ sắp trở thành Minh chủ nên toan dùng thủ đoạn tiểu nhân này? Cũng cung hỉ Hoàng giáp chủ sau thời gian dài tuyệt tích nay lại xuất hiện. Nhưng dường như Hoàng giáp chủ đang chẳng được khỏe thì phải?

Nhân vật mù đang cõng Hoàng giáp chủ thở dài:

- Mỗ đã trở thành kẻ bất tài vô dụng, thật không dám nhận danh xưng như chư vị vừa nêu. Nhưng sao chư vị chẳng liên tay đối phó, trừ hại ác ma?

Điền Xuân Trường thảm não lắc đầu:

- Không ai đủ chứng cớ thuyết phục để đề quyết Kim Tường Can còn là Hội chủ Thần Minh hội. Đã vô chứng cớ thì lấy gì để quần hùng liên tay? Cho nên...

Hoàng giáp chủ cau mặt:

- Hoàng mỗ chính là nhân chứng. Đã mười bảy năm qua mỗ tuyệt tích và trở nên vô dụng bất lực thế này là do...

Họ Kim lại cười:

- Là do mỗ ban cho Hoàng giáp chủ chăng? Xin nhìn kỹ lại cho, mỗ là Kim Tường Can - Kim Vô Diện, đã hại Hoàng giáp chủ như thế nào? Và ai làm chứng?

Hoàng giáp chủ liền ngớ người:

- Ngươi thật giảo quyệt. Bao nhiêu thủ hạ của ngươi vì có thể làm chứng gây bất lợi cho ngươi, nên ngươi đã đưa tất cả vào Thạch Trụ tháp, tiêu diệt chẳng còn sót một người. Hoàng mỗ thật là... thật là...

Chợt có tiếng cười kịp vang đến:

- Sao lại bảo họ Kim đã diệt hết chẳng còn sót ai? Còn đây, còn đây. Ha ha...

Tiếp đó là một tiếng kêu nao lòng:

- Sự phụ Hội chủ?!

Thượng Quan Linh Phụng cả mừng reo:

- Thần Thâu lão tiền bối?! Sao bây giờ tiền bối mới chịu đưa Thạch Vũ Thiên đến?

Thạch Vũ Thiên vừa được lão La Tận Mệnh đưa đến liền lảo đảo quỳ trước mặt lão Kim:

- Xin Hội chủ sư phụ cứu đệ tử? Võ công của đệ tử đã bị phế bỏ rồi.

Họ Kim nghiêm mặt:

- Ta tuy có biết ngươi nhưng ta là sư phụ của ngươi tự lúc nào? Chớ nói nhảm. Và nếu ngươi thừa nhận là đệ tử của Hội chủ hội Thần Minh, được lắm, ta sẽ kết liễu ngươi, với tư cách sắp được là Minh chủ Võ lâm.

Thạch Vũ Thiên tái mặt:

- Sư phụ thật sự quyết phủ nhận tình sư đồ? Thật không sai, không sai chút nào.

Linh Phụng lại tức tối vì cơ hội vạch chân tướng họ Kim sắp sửa thất bại nữa:

- Không sai là thế nào?

Thạch Vũ Thiên hoàn toàn suy sụp:

- Có một dị nhân bảo ta lão chẳng còn tình người nữa. Đến cốt nhục của lão còn bị lão cưỡng nhục thì nói gì đến tình sư đồ.

Đoạn Thạch Vũ Thiên ngẩng mặt nhìn họ Kim:

- Lão có biết chăng. Kim Tuyết Hoa - Kim Tuyết Mai đều là cốt nhục đích thực của lão đấy. Nếu lão chẳng tin, hỏi lại phái Thanh Thành thì rõ. Vì lão còn may là chưa luyện Bế Tinh công nên việc lưu hậu nhân cho Kim gia vẫn là điều hiển nhiên.

Họ Kim chấn động, lập tức quay ngoắt người, đảo mắt tìm và nhìn thẳng vào mắt Huyền Phong đại sư:

- Sự thật là thế nào?

Huyền Phong vừa mới gật đầu là họ Kim lập tức bật gào rú:

- A..., trời già cay nghiệt sao nỡ hí lộng ta?! Ôi, Kim Tuyết Mai ái nữ của ta?! A...

Quần hùng vỡ lẽ:

- Là hắn?! Chính là Hội chủ Thần Minh hội?!

Họ Kim bật gầm, nhìn mọi người:

- Ai? Ai đã cưỡng nhục, sát hại ái nữ của ta? Ai là Hội chủ Thần Minh hội?! Ta sẽ giết hắn? Hãy mau chỉ cho ta ai là Hội chủ Thần Minh hội? Là ngươi chăng?

Lão quật vỡ thủ cấp của Thạch Vũ Thiên làm cho khắp quần hùng đều chấn động. Họ sợ nhất vẫn là chưa có cách vạch rõ chân tướng Hội chủ hội Thần Minh của lão Kim.

Bỗng có tiếng kêu:

- Lão tặc vô sỉ. Lão không đáng là thân phụ của ta nữa. Sao lão giở trò đồi bại, hại chính cốt nhục lão, cũng là nhi muội Kim Tuyết Mai của ta?

Nàng Kim Tuyết Hoa xuất hiện.

Lão Kim ngớ người:

- Tuyết Hoa? Hài tử vẫn sống? Ôi, phụ thân mừng quá. Vì cứ ngỡ hài tử đã chết như đã tình cờ lẻn nghe gã La giảo hoạt thở than. Không. Không phải phụ thân hại chết Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Hoa tái mặt:

- Lão vẫn quyết phủ nhận? Hóa ra chỉ vì mong muốn được trở thành Minh chủ, lão bất chấp tất cả? Hoàng thiên ôi Hoàng thiên, xin thứ cho tiểu nữ Tuyết Hoa tội bất hiếu. Đành vì đại cục, xin để võ lâm định tội một nhân vật đã mất hết nhân tính chính là phụ thân của tiểu nữ vậy.

Lão Kim giật mình:

- Hãy để phụ thân tìm cách phục thù cho Tuyết Mai. Phụ thân chỉ mong sao hài tử đừng tiếp tục đối đầu nữa.

Kim Tuyết Hoa vụt lùi lại:

- Lão chẳng còn đáng là phụ thân ta. Hãy nhìn xem. Ai đang đến đấy?

“Vút!”

Một La Từ Thông xuất hiện. Trên tay chàng là một thân hình mềm oặt cơ hồ đã chết:

- Sâm Vương Vạn Niên dù là linh dược hãn thế vẫn có thể chữa cho Kim Tuyết Hoa khôi phục nhưng khó thể mong cải tử hoàn sinh cho Tuyết Mai, ái nữ của lão. Xin lão hãy nhận lấy.

Và bằng thủ pháp cực kỳ xảo diệu, La Từ Thông chợt hất tay, làm cho thân hình mềm oặt trên tay chàng cứ là là bay đến tận tay lão Kim.

Đấy là Kim Tuyết Mai.

Nàng chỉ sắp chết chứ chưa chết hẳn. Thế nên vừa bay đến gần lão Kim. Nàng kêu:

- Sao phụ thân nhẫn tâm, nỡ hại đời, hại cả sinh mạng nữ nhi?!

Lão lùi lại, kể cả đưa tay đón nhận Kim Tuyết Mai, lão cũng không dám:

- Hãy tha thứ cho phụ thân. Vì khi đó, kỳ thực... phụ thân đâu ngỡ hài tử... đích thực là cốt nhục của phụ thân.

Chỉ cần nghe họ Kim nói như thế, quần hùng cùng phẫn nộ kêu:

- Súc sinh!! Kẻ hạ lưu đồi bại!!

- Hắn cũng chính là Hội chủ Thần Minh hội!!

Lão Kim tái mặt.

Nhưng còn một điều nữa mà lão vô sỉ họ Kim quyết không thể nào ngờ đến.

Đấy là Kim Tuyết Mai tuy được La Từ Thông dụng lực hất đến, ngỡ khi hết đà nàng sẽ rơi, do chẳng người đón đỡ - kể cả họ Kim dù là phụ thân cũng không còn tâm trí đâu để thực hiện hành vi ấy. Nào ngờ nàng vụt tự uốn người, hạ thân đứng xuống, thản nhiên như người chẳng hề bị thương tích hay sắp chết.

Đã vậy, nàng còn bật cười the thé:

- Kim Vô Diện ngươi tuy gian ngoa xảo quyệt nhưng sao qua được mưu kế quá giảo hoạt của La Từ Thông, vừa vạch trần chân tướng ngươi. Và bậy giờ, ha ha..., ngươi có Sinh Cơ Bất Diệt thì kệ ngươi. Ta nguyện lĩnh giáo ngươi vài ngàn chiêu. Đỡ!!

Lão Kim giật mình:

- Ngươi là ai? Sao dám mạo nhận Tuyết Mai, phá hỏng đại mưu của ta? Ngươi thật đáng chết!

“Ầm!!”

Nữ nhân mạo nhận Tuyết Mai tuy bị chấn kình hất dội nhưng hoàn toàn vô sự. Chỉ có các lớp bột phủ lên mặt là tự lả tả rơi xuống, trả lại diện mạo thật cho nữ nhân đó vừa xấu xa lồi lõm vừa lại có thêm hai mắt đã mù.

Lão La ở ngoài bật cười:

- Kim Cương Bất Hoại Thân thật lợi hại. Họ Kim ngươi dù có Sinh Cơ Bất Diệt cũng phải chuốc lấy thảm bại thôi. Ha ha...

Quả nhiên là vậy. Vì sau năm bảy lượt chạm kình liên tiếp vừa xảy ra, nữ nhân mù thì vẫn vô sự, chỉ riêng lão Kim thì dần tái mặt.

Bất chợt, nữ nhân lùi lại:

- Được rồi, Thông nhi - Hoa nhi. Sinh Cơ Bất Diệt của y vì chỉ do y tự nghĩ ra thêm, đúng như chúng ta đã đoán, nên y đã vừa bị ta làm cho khí huyết sôi trào. Y thể nào cũng bị Tẩu Hỏa Nhập Ma bị lâm cảnh tự diệt đúng như chúng ta dự định. Đã an tâm chưa?

Đúng lúc đó, huyết khí chợt dâng lên làm lão Kim có sắc diện đỏ bừng kỳ quái.

Quần hùng chú tâm theo dõi và quả nhiên phát hiện ở thất khiếu lão dần rỉ huyết.

Lão Kim bật kêu, bật gào, bật rú thật thê thảm:

- A... a...

Chợt có tiếng ai đó quát:

- La thiếu hiệp hãy đợi Bạch mỗ. Vì Hoàng giáp chủ có một tư sự muốn tỏ bày cùng thiếu hiệp.

Điền Xuân Trường, Tiêu Thanh Huệ và Thượng Quan Linh Phụng cùng kinh ngạc nhìn lại thì tất cả đã mất hút.

La Từ Thông mất hút.

Kim Tuyết Hoa và nữ nhân mù vô danh cũng mất hút tương tự. Còn lão La thì đang nghệch mặt ra hoang mang. Có chăng thì lúc này chỉ còn bóng nhân ảnh mờ ảo của Bạch Thừa Thắng minh chủ đang cõng Hoàng giáp chủ cố đuổi theo một cách tuyệt vọng:

- La Từ Thông thiếu hiệp...?!

- Thông nhi...!!!

HẾT