Vĩnh Sinh

Chương 334: Giao dịch

Người tới lại là đệ nhất chân truyền đệ tử của Thái Nhất Môn.

Yên Thủy Nhất người bài danh thứ hai trên Trường Sinh Dự Khuyết Bảng, tiếp cận rất gần với Trường Sinh Bí Cảnh. Nghe nói nữ tử này đã bước vào tầng thứ mười Thần Thông Bí Cảnh, Nghịch Thiên Cải Mệnh đã rất nhiều năm, pháp lực thâm sâu khó dò, vô số pháp bảo, thậm chí còn có đạo khí. Thực lực có lẽ còn hơn cả Hoa Thiên Đô.

Phương Hàn cũng không tưởng tượng được là lực lượng to lớn như Hoa Thiên Đô, có thể tùy thời bước vào Thần Thông Bí Cảnh mà lại xếp sau hai người. Bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, vì cái gì mà Yên Thủy Nhất lại được xếp trên Hoa Thiên Đô.

Chỉ một chiêu này, giữa Cửu Thiên Cương Phong diễn hóa ra một ảo cảnh, không gian rất chân thật, thủ đoạn không kém gì cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh.

Hơn nữa Phương Hàn còn cảm nhận được từ người này một loại khí tức liên miên bất tận, như một dãy núi to lớn, hùng vĩ. Bộ dáng của Yên Thủy Nhất mông lung, mờ ảo, dù cho Phương Hàn vận dụng tối đa thị lực của mình cũng không thể nhìn rõ diện mạo của người này.

"Kỳ quái sao? Cái này là Yên Thủy Quyển, là do nguyên thần thứ hai của ta biến thành. Nguyên thần thứ hai của ta chính là một viên bảo châu gọi là Thương Hải Thần Châu, là đạo khí của viễn cổ thủy thần để lại. Bị ta dùng phương pháp tu luyện thân ngoại hóa thân biến thành nguyên thần thứ hai của mình. Ngươi đã bị nhốt trong này thì không thể nào ra được. Ta là linh trí của viễn cổ thủy thần chuyển thế, cũng giống như Phương Thanh Tuyết của Vũ Hóa Môn các ngươi. Có điều, nàng chính là điện mẫu chi linh, mà ta là thủy thần chi linh. Ước chừng ngươi cũng biết ta là dạng tồn tại như thế nào?"

Yên Thủy Nhất rốt cuộc cũng để lộ ra chân diện mục của mình.

Một thân pháp y, như sương khói, khuôn mặt xuất trần, như hoa sen trong nước, nhất là giữa mi tâm có một giọt nước nhàn nhạt càng làm tăng thêm vẻ thần bí.

Vừa nhìn thấy có cảm giác như người này không phải là tu sĩ trong thế tục mà là viễn cổ thần linh chuyển thế trưởng thành. Trên người không có chút khí tức phàm tục nào, căn bản không giống như con người.

Phương Hàn thậm chí còn cảm giác nàng không phải là người mà là một ngoại tộc nào đó.

Phương Thanh Tuyết tuy được xưng là điện mẫu chuyển thế nhưng mà trên người vẫn còn nhân khí nồng đậm. Nhưng mà người này lại không còn một chút nhân khí nào. Quả thực cho người ta một cảm giác rất khủng bố. Thượng cổ thần linh hoàn toàn khác với thần tộc.

Thần linh tự nhiên là do nguyên khí trong trời đất trải qua thời gian dài vô tận mà hình thành. Như Lôi Đế, Điện Mẫu, Thủy Thần… thậm chí Sơn Thần Châu mà Phương Hàn thấy được trong hội đấu giá trước kia cũng là một loại khí linh tự nhiên, có điều vẫn còn trong quá trình dựng dục. Nếu trải qua tỷ năm nữa thì có thể sẽ biến thành sơn thần.

Kỳ thật, Bạch Hổ, Chủ Tước, Huyền Vũ, Hoàng Xà cũng là khí linh tự nhiên.

Có điều bọn chúng còn yếu nên không được xưng là thần tự nhiên mà thôi.


Nếu như là thần tự nhiên chính thức thì một đầu bạch hổ có thể gọi là Bạch hổ Thần hoặc Canh Kim Thần. Tương đương với nhân vật tuyệt đỉnh trong Trường Sinh Bí Cảnh. Phương Hàn căn bản không thể luyện hóa được, chỉ sợ là người ta chỉ cần một kích là giết chết được hắn.

Thần thông Ngũ Đế Đại Ma của Phương Hàn nếu đạt tới cảnh giới đỉnh cao, Bạch Đế, Kim Hoàng, Xích Đế, Hỏa Hoàng cũng sẽ chuyển hóa thành những tồn tại ngang với thần linh tự nhiên. Lúc đó có thể chân chính trở thành chúa tể tiên thiên. Ngũ hành trong trời đất này đều bị hắn nắm giữ.

Loại thần linh tự nhiên này có thiên phú dị bẩm, nếu như ai thần linh chuyển thế thành thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Phương Thanh Tuyết là một ví dụ điển hình, là thượng cổ điện mẫu chuyển thế. Ngay cả Hoa Thiên Đô cũng không muốn trêu chọc nàng.

Mà hiện tại Yên Thủy Nhất cũng vậy, thậm chí còn cường đại hơn Phương Thanh Tuyết!

"Thương Hải Thần Châu! Chính là một tồn tại ngang hàng với Bất Diệt Điện Phù. Ta không ngờ ngươi lại là linh trí của viễn cổ Thủy Thần chuyển thế. Là thần linh tự nhiên! Hơn nữa còn có thể đem Thương hải Thần Châu luyện hóa thành nguyên thần thứ hai. Khó trách lại có pháp lực cường đại như vậy. Lần này người tìm ta làm muốn giao thủ sao? Ngươi nên biết. Cho dù là Thái Hoàng Thiên của Thái Nhất Môn các ngươi cũng không thể giết được ta."

Phương Hàn híp mắt lại thành hai đường kẻ, lạnh lùng nhìn Yên Thủy Nhất.

"Cái này ta biết rõ, có điều Thái Hoàng Thiên đại nhân không giết được ngươi là vì bị viễn cổ ma tôn ngăn chặn. Bí mật của Ngũ Hành Địa ta còn hiểu rõ hơn ngươi nhiều. Pháp lực của viễn cổ ma tôn không cách nào tới được Huyền Hoàng Đại Thế Giới bởi vì Hoang Dã Thần Miếu vẫn còn tồn tại. Có điều lần này ta tới tìm ngươi cũng không phải vì muốn giao thủ với ngươi. Ta và ngươi không cừu không oán, cừu hận giữa ngươi và Hoa Thiên Đô cũng không liên quan gì tới ta. Nhưng mà ngươi lại muốn đem kim đan của đệ tử Thái Nhất Môn chúng ta làm lễ mừng thọ cho Linh Lung Tiên Tôn thì tuyệt đối không được. Ta hôm nay đến đây là muốn làm một vài giao dịch với ngươi. Ngươi đưa kim đan của đệ tử Thái Nhất Môn cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi một kiện đạo khí. Như thế nào?"

Thanh âm của Yên Thủy Nhất mờ mờ ảo ảo, vẻ mặt mông lung như hoa trong ước, không lạnh lùng, mà như nước chảy mây trôi, êm ái nhẹ nhàng, ai cũng không thể đoán được nàng đang nghĩ gì trong đầu.

"Một kiện đạo khí đổi lấy kim đan của Tống Duy Nhất? Như vậy có lời quá không. Có điều ta thấy rõ là ngươi đã chuẩn bị cưỡng chế cướp đoạt, nhưng thấy ta đã luyện thành kim đan thì liền thay đổi chủ ý. Ngươi có lẽ không biết bây giờ ta đã luyện thành kim đan, luyện hóa Cửu Quỷ Nguyên Thần của Quỷ Đế, pháp lực tăng vọt, có thể coi là đệ nhất nhân trong Thần Thông Bí Cảnh! Một ngày nào ngươi còn chưa đột phá Trường Sinh Bí Cảnh thì còn không phải là đối thủ của ta."

Thân thể Phương Hàn rung động, hiên ngang đứng giữa trời, giống một đầu sỏ, hiện ra vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ.

"Đệ nhất nhân trong Thần Thông Bí Cảnh! Cũng không phải là như thế." Yên Thủy Nhất lắc đầu, cũng không có vẻ châm chọc khiêu khích, mà như nói ra một sự thật mười mươi, "Ta có bổn mạng thiên địa pháp tướng, Thiên Tai Nguyên Thần. Còn nguyên thần thứ hai là Thương Hải Thần Châu, pháp lực cũng không dưới ngươi. Quỷ Đế mặc dù là cao thủ nhưng cũng không phải là đối thủ của ta. Ta chỉ cần vận dụng một cái hoái thân là có thể biến hắn thành tro bụi. Cái duy nhất mà ta cố kỵ là ngươi tu luyện thần thông Ngũ Đế Đại Ma, lại luyện thành kim đan. Loại thần thông này không thể phá bỏ dễ dàng, cho nên ta động thủ với ngươi mặc dù có bảy phần thắng nhưng cũng phải chịu một ít thương tích hoặc là hủy đi một hóa thân mới có thể triệt để trấn áp được ngươi. Mà hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt để ta tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh. Ta không muốn bị thương, ảnh hưởng đến tu vi của ta. Hãy lấy kim đan của Tống Duy Nhất sư đệ ra để đổi lấy đạo khí đi."

Trong lúc nói chuyện, trên đầu ngón tay của Yên Thủy Nhất xuất hiện một thanh tiểu kiếm, trên thân kiếm dâng lên một lớp mây mỏng màu xanh, kết lại thành một thiếu nữ mặc y phục màu lục, thướt tha, bồng bềnh, chính là khí linh của thanh kiếm.

Thanh kiếm màu lục này rõ ràng là một kiện hạ phẩm đạo khí, thiếu nữ lục y kia cũng tuyệt không kém gì Huyết Dạ Vương.

"Đây là…" Phương Hàn búng ngón tay ra.


"Đây là Nhu Thủy Kiếm, một thanh kiếm hãn thế, hiếm tháy trong thiên địa. Bích Huyết Kiếm của trưởng lão Huyết Ảnh Ma Tông dùng máu luyện chế cũng chỉ là tuyệt phẩm bảo khí, kém hơn thanh kiếm này rất nhiều. Nhất là thanh kiếm này có thể cùng với ma đao Huyết Thương Khung của ngươi hợp thành một đôi. Ma đao Huyết Thương Khung chính là do một đại nhân vật trong thiên ma dùng máu tế luyện mà thành. Một pháp bảo cương mãnh, dữ dằng, sát phạt. mà thanh phi kiếm này của ta lại là chí nhu. Hai khí linh song tu có thể dung hợp với nhau, uy lực vô cùng. So với một khỏa kim đan còn có giá trị hơn rất nhiều. Hơn nữa đổi lấy sau, ân oán giữa ngươi và Thái Nhất Môn chúng ta cũng sẽ xóa bỏ. Đệ tử, trưởng lão Thái Nhất Môn chúng ta cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa. Ngươi thấy sao?"

Yên Thủy Nhất vuốt ve thanh phi kiếm, lẳng lặng nói ra hết, cũng không có chút áp bách nào, chỉ là giao dịch thuần túy.

Thanh ma đao Huyết Thương Khung trên người Phương Hàn bỗng rung động.

"Như thế nào? Huyết Dạ Vương?" Phương Hàn hỏi.

"Khí linh của thanh nhu kiếm kia quả thực có thể bù đắp cho khiếm khuyết của ta. Nếu như chúng ta có thể song tu, một đao một kiếm nhất định có thể lấy thừa bù thiếu. Rút ngắn thời gian ta tấn thăng lên trung phẩm đạo khí. Nếu như có thể cùng thanh Nhu Thủy Kiếm này song tu, kết hợp thì hoàn toàn có thể chống lại Bàn Vũ Thần Kiếm của Hoa Thiên Đô."

Huyết Dạ Vương tựa hồ rất là háo sắc.

Thấy khí linh thiếu nữ lục y thước tha kia thì nhịn không được mà rống lên.

"Ta thấy ngươi dường như không có hảo tâm như vậy, đừng có để bị người ta hút khô đó." Phương Hàn cười hắc hắc, nhìn Yên Thủy Nhất nói: "Thanh phi kiếm này quả thật có thể phối hợp với ma đao Huyết Thương Khung của ta. Giá trị cũng cao hơn một khỏa kim đan. Đệ nhất chân truyền đệ tử của Thái Nhất Môn có thật là nhiều đạo khí. Có điều…"

"Có điều sao?" Thần sắc Yên Thủy Nhất vẫn không có gì biến đổi hỏi.

"Có điều ta đem kim đan của Thái Nhất Môn dâng tặng Linh Lung Tiên Tôn thì sẽ được những chỗ tốt gì nhỉ?" Phương Hàn làm bộ tính toán nói, "Linh Lung Tiên Tôn nổi tiếng trong giới tu đạo, kiến thức sâu dày. Hiện tại ta cũng không thiếu pháp bảo, ta nghĩ cái ta cần là sớm đề cao tu vi, cảnh giới, nhanh chóng đạt tới Trường Sinh Bí Cảnh. Với tu vi của Linh Lung Tiên Tôn tự nhiên có thể chỉ điểm giúp ta tu luyện. Đây là chuyện mà ngươi không thể làm được."

"Nói như vậy là ngươi không muốn trao đổi?" Yên Thủy Nhất lắc đầu thở dài một hơi: "Cần gì phải làm như vậy? Ta và ngươi tu luyện đến trình độ này đều không dễ dàng, làm người cần có lòng khoan dung mới có thể tồn tại lâu dài. Nếu cứ giống như ngươi, khư khư cố chấp, tham lam như vậy thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái."

"Phiền phức của ta đã không ít rồi, cũng không quan tâm chuyện thêm hay bớt một cái. Có điều chúng ta vẫn có thể giao dịch. Đạo khí thì ta không cần. Chỉ cần ngươi có thể đáp ứng với ta vài điều kiện thì ta có thể trả lại kim đan cho Thái Nhất Môn."

Phương Hàn nói.

"Điều kiện gì, ngươi nói đi?"

"Thứ nhất, ước chiến mười năm giữa ta và Hoa Thiên Đô sắp tới. Ngươi cùng Hoa Thiên Đô có hôn ước, mà chúng ta lại có cứu hận. Trong giao dịch ta cũng lo sợ ngươi tính toán với ta. Cho nên ngươi phải giải trừ hôn ước với Hoa Thiên Đô." Phương Hàn chậm rãi nói.

"Giải trừ hôn ước cũng không phải là không được." Yên Thủy Nhất cũng không có lộ vẻ gì, giống như không để chuyện này ở trong lòng: "Hôn ước giữa ta và Hoa Thiên Đô chẳng qua cũng là một cuộc giao dịch, cho dù kết hôn thì ta cũng sẽ không cùng hắn song tu, trở thành đạo lữ. Chuyện này có thể coi như ngươi giúp ta giải quyết một vấn đề, cho ta một cái cớ. Có điều, ngươi nói mới là thứ nhất, còn có thứ hai. Vậy cứ nói luôn đi!"

"Thứ hai, ta và ngươi định ra hôn ước. Thế nào?"

Phương Hàn nói ra một lời kinh người!