Vĩnh Sinh

Chương 256: Cùng rời đi

Ngốc tử cũng biết nếu như hắn bị người của Thái Nhất Môn, Hoàng Tuyền Đồ bị bọn họ chiếm được thì nhất định sẽ không trả lại cho Vũ Hóa Môn. Hoàng Tuyền Đồ là gì? Chính là một kiện tuyệt phẩm đạo khí! Không tính chuyện nó có thể mở ra được Hoàng Tuyền Bảo Khố trong truyền thuyết, không nói chuyện nó có A Tỳ Môn vô cùng mạnh mẽ. Chỉ riêng Hoàng Tuyền Thánh Hà ở trong đó, có thể tẩy luyện thần thông, giúp ngưng luyện kim đan, tăng khả năng độ kiếp thành công…. Có đủ thứ chỗ tốt.

Một món bảo vật lợi hại như vậy, sau khi có được lại giao ra thì chính là người bị tâm thần.

Chu Dương Nhất cương định nói, "Đó là đương nhiên, Thái Nhất Môn chúng ta tự nhiên là sẽ mang giao lại cho Vũ Hóa Môn." Lời này vừa nói ra thì mấy người Kiếm Cuồng nhìn hắn với ánh mắt cổ quái. Ai cũng biết hắn đang nói dối, không ngờ lại có người da mặt dày như vậy. Mấy người đang định nói giúp mấy lời cũng đành nuốt lại không nói nữa.

Thấy một màn này, Phương Hàn cười ha hả nói: "Xem ra Thái Nhất Môn các người không làm được gì cả, chỉ là một đám vô sỉ mà thôi. Mặc kệ thế nào, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Phương Hàn ta mặc dù xuất đạo không được bao lâu nhưng cũng tung hoành khắp thiên địa rồi, cũng chư từng chịu thiệt thòi nào. Đừng nói mấy lời xàm ngôn nữa, giờ các ngươi còn có cơ hội, một là một chọi một, đơn đả độc đấu! Có thể giết chết ta, báo thù cho Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất, đoạt lại linh phù xuất nhập Ngũ hành Địa. Đương nhiên nếu như các ngươi không giữ quy củ, vô liêm sỉ như lúc nãy thì ta cũng không cần phải phụng bồi, lập tức rời đi."

"Hả?"

Nghe lời nói này của Phương Hàn thì mấy người đệ tử Thái Nhất Môn cũng không nói lời nào. Vương Thiên Nhất, Chu Dương Nhất liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt. Bọn học mặc dù đã tu luyện tới tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh, vượt qua Phong Hỏa Đại Kiếp, hơn Phương Hàn hai cập bậc nhưng lúc nãy đã thấy được thực lực của Phương Hàn nên không nắm chắc có thể thắng được hắn.

Bổn mạng phù lục lơ lững trên đầu Phương Hàn thật sự quá mức cường đại, rõ ràng tạo ra tiếng tù và, tiếng trống trận, tiếng phạn xướng nữa. Nếu như bọn họ có trung phẩm đạo khí thì còn có chút cơ hội, mà đằng này thì.

Bọn họ ngay cả một kiện hạ phẩm đạo khí cũng không có.

Thái Nhất Môn tuy rất cường đại, là môn phái xếp hạng nhất nhưng mà cũng không thể phân cho mỗi một người một kiện đạo khí.

Huống chi Phương Hàn ngoài thần thông lợi hại còn có Già Thiên Ma Thủ, Huyết Dạ Vương, Hoàng Tuyền Đồ nữa. Muốn đánh bại hắn trừ kho là người bế quan trong Thái Nhất Môn cả ngàn năm rồi, sắp đột phá cánh cửa Trường Sinh Bí Cảnh thì mới có thể được. Nhưng những người kia sao có thể lãng phí thời gian đến đây đánh nhau được? Cho dù là người khác giết chết ba mẹ của bọn họ thì bọn họ cũng phải chờ tới khi tu luyện thành Trường Sinh Bí Cảnh mới chịu đi ra báo thù.

Kiếm Cuồng trưởng lão nghe vậy thì ngược lại, kích động muốn ra chiến đấu, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện Quỷ Đế bị Phương Hàn giết chết thì chiến ý cũng nguội lạnh đi.

Quỷ Đế là cao thủ trong thế hệ trước, cường đại hơn hắn rất nhiều.

Kỳ thật Phương Hàn giết được Quỷ Đế cũng là nhờ âm mưu mà thôi, nếu như lại một lần nữa thì không thể nào giết được Quỷ Đế. Có điều người ngoài cũng không cách nào biết được ẩn tình trong chuyện này. Đương nhiên nếu như Kiếm Cuồng trưởng lão xuất chiến thì Phương Hàn cũng sẽ không ngại thi triển ra mưu tính cũ, ngụy trang một chút phóng ra kim đan của Tống Duy Nhất hoặc triệu Huyền Nhất để giết chết hắn.

"Như thế nào? Các ngươi không muốn báo thù cho Triệu Huyền Nhất và Tống Duy Nhất sao? Đã như vậy thì ta cũng không phụng bồi nữa, đổ ước lần này ta thắng

Phương Hàn thầm cười trong lòng, nếu như người của Thái Nhất Môn lại xuất chiến nữa thì hắn cũng không ngại giết thêm một hai người nữa, dù sao thì giết hai người hay ba người gì thì cũng là giết cả.

"Ngươi không đắc ý được lâu đâu!" Mặt Vương Thiên Nhất đỏ hồng, hai mắt híp lại sắc như đao, lập lòe tinh quang bất định, hiển nhiên là kiệt lực nhẫn nại đè nén lửa giận trong lòng. Nhưng hắn không thể không nhẫn nại được. Đột nhiên hắn quay lại nhìn người của ba đại kiếm phái: "Kiếm Cuồng trưởng lão, Phùng Phi Thiên trưởng lão, Đan tiên tử trưởng lão, lần này Thái Nhất Môn liên hợp với ba đại kiếm phái đi Ngũ Hành Địa, có lợi ích gì thì cũng không thiếu phần ba phái các vị. Lần này Thái Nhất Môn chúng ta không có cao thủ, chẳng lẽ các vị cũng không có sao?"

Thuần túy là phép khích tướng!


Lập tức Kiếm Cuồng trưởng lão biến sắc, cái này rõ ràng là gây khó dễ bọn họ.

"Hừ!" Phương Hàn thấy Vương Thiên Nhất sử dụng phép khích tướng, muốn lôi kéo người của ba đại kiếm phái thì hắn lại giở ra thủ đoạn của mình: "Ba đại trưởng lão, mọi người cũng không cần phải ra tay, lần này có mọi người làm chứng, chủ trì công đạo làm Phương Hàn ta vô cùng cảm kích, trong Tiên Đạo vẫn còn có công đạo. Đạo linh phù này sau khi trở về ta sẽ giao cho chưởng giáo Phong Bạch Vũ, sau đó sẽ mời các vị trưởng lão đến tìm hiểu, đến lúc đó nhất định sẽ không thiếu phần của ba đại kiếm phái để tỏ lòng biết ơn. Đồng thời, riêng bản thân ta để tỏ lòng biết ơn các vị cũng sẽ đưa tặng mỗi phái một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan. Ba tháng sau ba vị có thể đến Vũ Hóa Môn nhận. Ba vị hẳn biết rõ Nguyên Anh Đan do ta luyện chế có phẩm chất vượt xa Nguyên Anh Đan của Thái Nhất Môn nhiều. Đây là hàng mẫu để các vị nhận xét, đánh già."

Hắn vung tay lên, ba viên Nguyên Anh Đan từ trong tay hắn phân biệt bay đến trước mặt ba vị trưởng lão.

Ba vị trưởng lão vẫy tay đón nhận Nguyên Anh Đan, xem xem một hồi thì biến sắc. bởi vì Nguyên Anh Đan của Phương ẩn chứ linh khí nồng đậm đến cực điểm, hơn nữa không có chút tạp khí nào, thậm chí bên trong dường như không có một chút tạp chất nào.

Thậm chí Nguyên Anh Đan cũng không khác gì pháp tinh ngọc thạch, có thể dùng để bổ sung pháp lực.

Quá trình luyện chế Nguyên Anh Đan của Phương Hàn đầu tiên là lấy linh khí Tiên Giới do Cây Thế Giới thu được ngưng tụ lại, sau đó lại dùng Vong Tình Thủy của Hoàng Tuyền Đồ luyện chế, đương nhiên không có một tia tạp khí chất nào trong đó, hơn nữa còn có thêm khí tức tinh thuần của Cây Thế Giới nữa.

Nguyên Anh Đan của Thái Nhất Môn ở trước mặt hắn thì cũng chỉ là đồ giả, hàng nhái kém chất lượng mà thôi.

Cầm Nguyên Anh Đan của Phương Hàn trong tay, Kiếm Cuồng trưởng lão, Lăng Không Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên, Đan tiên tử đều thầm hít một hơi. Kiếm Cuồng trưởng lão không thể tin được nói: "Thật sự có thể cấp cho ta một trăm vạn viên đan dược như thế này? Ba tháng sau lấy? Có thật không?"

Hắn đương nhiên biết rõ đan dược này có ý nghĩa như thế nào, một hai viên, một ngàn viên cũng không tính là gì, nhưng mà mười vạn viên, trăm vạn viên thì lại khác.

Một viên Nguyên Anh Đan của Phương Hàn trên thị trường có thể đổi lấy ba trăm Bạch Dương Đan. Khi đổi với Linh Lung Phúc Địa cũng chỉ được có hai trăm hạng là cho bọn họ chút tiện nghi mà thôi.

Hiện giời Phương Hàn hứa hẹn, mỗi phái một trăm vạn viên đan dược nghĩa là cho bọn họ tài phú mấy tỷ viên Bạch Dương Đan. Đây là bao nhiêu tiền đây? Thậm chí có thể so sánh với cả tuyệt phẩm bảo khí nữa.

Đây chính là một lượng tài phú khổng lồ.

"Đó là đương nhiên, ba tháng sau các vị cứ đến Luân Hồi Phong của ta ở Vũ Hóa Môn, tuyệt đối không nuốt lời." Phương Hàn gật đầu nói.

"Đã như vậy chúng ta cũng không khách khí nữa!" Ba đại trưởng lão gật đầu nhìn nhau, "Phương Hàn đạo hữu đã phóng khoáng như vậy, sự tình hôm nay chúng ta cũng không xen vào nữa, nhưng sẽ đem thực hư mọi chuyện nói rõ cho mọi người biết."

"Ngươi!?..."

"Tên đáng chết này! Tội đáng chết vạn lần!"

Thấy Phương Hàn công nhiên hối lộ như vậy, mấy người đệ tử Thái Nhất Môn tức giận đến toàn thân phát run, nhưng mà cũng không có biện pháp nào. Người ta dám bỏ ra lượng tài phú khổng lồ như vậy, một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan, ai có thể cầm lòng được.


Có thể khẳng định là ba vị trưởng lão kia vì muốn được một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan của Phương Hàn mà sẽ ăn ngay nói thật.

"Hừ! Người Thái Nhất Môn rất lợi hại, nhưng mà lão tử có tiền, có đan dược! Ai dám cùng ta so thử xem ai giàu hơn?" Phương Hàn hung hăn nói, tuy một trăm vạn viên đan dược là một lượng tài phú khổng lồ nhưng mà dùng nó để lấy được sự ủng hộ của ba đại kiếm phái thì cũng đáng. Nhất là hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt.

Hiện tại trên người hắn cũng không có dư thừa đan dược, có điều một ngày có thể luyện chế được hơn ba vạn viên đan dược, một tháng hơn một trăm vạn viên, ba tháng cũng vừa đủ để thanh toán cho ba vị trưởng lão này.

Hơn nữa trong ba tháng thời gian này, ba đại trưởng lão sẽ vì một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan mà nói tốt cho mình.

"Ba đại trưởng lão cứ tin tưởng ở ta, Phương Hàn không ở đây nữa, xin phép rời đi trước." Phương Hàn thấy mọi chuyện đã giải quyết tốt rồi thì cũng chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã!" Vương Thiên Nhất hô lên.

"Sao? Ngươi muốn đấu với ta?" Phương Hàn xoay người lại.

"Ba vị trưởng lão, các người đừng quên là lần này các người có thể vào Ngũ Hành Địa cũng là nhờ vào thông đạo của Thái Nhất Môn chúng ta. Nếu như các ngươi không giao thủ với Phương Hàn thì Thái Nhất Môn chúng ta đóng cửa thông đạo, các vị sẽ làm sao?" Vương Thiên Nhất âm lãnh nói.

"Ngươi…!?"

Ba đại trưởng lão liền biến sắc.

Đúng là lần này tiến vào Ngũ Hành Địa là nhờ vào thông đạo do Thái Nahast Môn mở ra, nếu như Thái Nhất Môn đóng thông đạo lại thì mấy người bọn họ sẽ bị vây khốn trong Ngũ Hành Địa, với pháp lực của bọn họ cũng không cách nào phá được thời không trở về Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Ngũ Hành Địa là một tinh cầu không tên, không biết là ở đâu trong trong vũ trụ rộng lớn này.

"Ngươi dám uy hiếp bọn ta!" Ba vị trưởng lão sắc mặt tái nhợt nói.

"Không phải uy hiếp, chẳng qua nhắc nhở ba vị một chút mà thôi." Vương Thiên Nhất cười âm hiểm nói: "Ta hy vọng ba vị tranh đoạt linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa rồi giao ra thf mới có tư cách ra khỏi đây."

"Các ngươi đóng cửa thông đạo thì không sợ ba đại kiếm phái sẽ trở thành địch nhân vĩnh viễn của Thái Nhất Môn sao?" Kiếm Cuồng trưởng lão hít sâu một hơi.

Thấy một màn này, Phương Hàn lại vô cùng vui vẻ, không kiềm được cười ha hả nói: "Vương Thiên Nhất ơi là Vương Thiên Nhất. Ngươi thật sự ngu như heo. Dùng chuyện này bức bách ba vị trưởng lão có ích gì sao? Ta thấy ngươi bị giận dữ làm cho váng đầu rồi. Ba vị trưởng lão cũng không cần phải sợ, linh phù của ta có thể giúp các vị rời khỏi Ngũ Hành Địa. Ta hiện tại ngược lại không muốn rời đi, tránh cho người Thái Nhất Môn lại giết hết toàn bộ mọi người rồi giá họa lên đầu ta, nói là ta cấu kết với Thiên Ma của Ngũ Hành Địa giết chết các người. Với sự âm hiểm của bọn hắn thì sợ là chuyện gì cũng dám làm."

"A!"

Hoa lạp hoa lạp…!

"Kết kiếm long!"

"Bố kiếm trận!"

Vừa nghe lời này của Phương Hàn thì ba vị trưởng lão của ba đại kiếm phái đồng thời hô lớn, tất cả các đệ tử lại kết thành kiếm trận, hóa thành ba kiếm long, tránh ra khỏi đám người Thái Nhất Môn, bay đến chung quanh người Phương Hàn bày trận địa, bộ dáng sẵn sàn chiến đấu. Vốn bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà vừa rồi Vương Thiên Nhất nói như vậy thật sự khiến cho bọn họ không thể không đề phòng.

Vương Thiên Nhất vừa nhìn thấy tình cảnh này thì không khỏi ngẩn ra, tiếp đó là hối hận không thôi, biết là mình đã lỡ lời rồi. Vốn hắn chỉ muốn bức ba đại trưởng lão chiến đấu với Phương Hàn đến lưỡng bại câu thương, phá hỏng mối quan hệ mà Phương Hàn đã tạo dựng lên, để mình chiếm tiện nghi. Nhưng thật sự không ngờ sự tình lại thành ra như thế này.

Quả thật là hôm nay hắn đã bị Phương Hàn làm cho tức giận đến thần trí mơ hồ, tính toán không cẩn thận.