Vĩnh Sinh

Chương 195: Lập uy

Phương Hàn vừa nói ra lời này, một cỗ hàn ý lạnh như băng lập tức tràn ngập phòng luyện đan. Ai cũng không nghĩ ra trong lúc nói chuyện Phương Hàn đột nhiên trở mặt, vô luận là Ngô Lập hay Huyền Thiết chân nhân cũng đều mãng liệt đứng dậy, ánh mắt khiếp sợ nhìn Phương Hàn.

Bọn họ vốn tính đem chuyện Ngũ Hành linh căn mạnh mẽ mà lừa gạt Phương Hàn một số thứ, vì Phương Hàn nóng lòng cầu thành, nhất định sẽ đáp ứng bọn họ. Sau đó hai tay kính dâng linh đan, Vong Tình Thủy, thậm chí pháp quyết lên, cuối cùng ngoan ngoãn xung phong đi theo bọn họ tới man hoang hiểm ác đến cực điểm, toàn bộ chỗ tốt bọn họ đều chiếm cả.

Lúc này Phương Hàn chỉ còn lại có chín năm, muốn cùng Hoa Thiên Đô sinh tử quyết chiến, thời gian đối với Phương Hàn mà nói cực kỳ quý giá, Huyền Thiết chân nhân, Ngô Lập đều nghĩ đây chính là một ý kiến quá hay.

Bọn họ nào biết đâu rằng, Phương Hàn cũng không thương lượng, lập tức trở mặt, so với lật sách còn muốn nhanh hơn. Hơn nữa sát khí thật dày, bộ dạng giống như vua bị thần tử dưới tay lừa gạt không bằng.

Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía bọn họ, khiến cho Huyền Thiết chân nhân, Ngô Lập các vị chân truyền đệ tử có cảm giác bản thân giống như phạm vào "tội khi quân" vậy.

"Ta có thể luyện chế Nguyên Anh Đan, theo lý mà nói có thể giúp mọi người làm chút việc tốt, kết giao đồng môn. Các ngươi nếu như cầu ta linh đan, ta tuyệt đối sẽ không keo kiệt, cũng không muốn pháp bảo của các ngươi. Thế nhưng các ngươi lại có ý đồ bất lương, lại dám dùng thủ đoạn để lừa gạt ta, Phương Hàn ta là người dễ trêu chọc như vậy sao?"

Phương Hàn biết rõ, vừa nghe được lời nói của Huyền Thiết chân nhân, là biết hắn có tâm tư gì rồi.

"Ách!" Lúc này Huyền Thiết chân nhân tựu như tỉnh ra, sắc mặt hắn thoáng cái tái nhợt, chỉ vào Phương Hàn nói: "Phương Hàn, chúng ta có ý tốt, nghĩ muốn nói cho ngươi chỗ có Ngũ Hành linh căn. Ngươi chẳng những không lĩnh tình lại còn dùng ác ngữ xỉ vả chúng ta. Rối cục là muốn gì?"

"Ta chẳng có tâm tư gì cả." Phương Hàn tinh tế nói: "Các ngươi muốn trao đổi, ta có thể cho các ngươi đại lượng Nguyên Anh Đan, thậm chí có thể cho ngươi Vong Tình Thủy. Các ngươi có thể đem chuyện Ngũ Hành linh căn nói cho ta biết. Chuyện còn lại không cần bàn nữa."

"Lúc này ta lại không muốn bàn nữa. Để ngươi chín năm sau cùng Hoa Thiên Đô giao thủ đi." Huyền Thiết chân nhân đột nhiên âm âm cười nói: "Đã thế chúng ta không đồng ý, ngươi cho rằng chúng ta muốn hại ngươi. Vậy chẳng còn gì để nói nữa! Chúng ta xin cáo từ!"

"Gạt ta, bây giờ lại muốn chạy sao? Ở đâu lại có chuyện dễ dàng như vậy." Phương Hàn nhún nhún vai nói.

Hắn biết tư cách và sự từng trải của mình còn nông cạn, khi tung ra tin Nguyên Anh Đan cung ứng cho đệ tử môn phái mặc dù nói là để kết giao. Nhưng ở trong mắt một số người, lại biến thành việc "Coi tiền như rác", chẳng hạn như lúc này Huyền Thiết chân nhân đám người cũng đều coi là như vậy.

Không bằng thừa cơ hội này, sửa trị bọn họ, lập uy trong môn phái một phen.

Vừa nghe ra Phương Hàn không muốn để bọn họ đi, trên người Huyền Thiết chân nhân lập tức toát ra một cỗ sát khí. Ngô Lập lại giận quá hóa cười, "Ha ha ha ha, Phương Hàn ngươi quá cao ngạo tự đại, tự cho là có vài phần kỳ ngộ là có thể coi rẻ chân truyền đệ tử Vũ Hóa Môn sao? Ngươi còn chưa có tu thành Kim Đan đâu! Xem ra một mảnh hảo tâm của chúng ta bị lòng người dạ thú của ngươi biến đổi rồi. Ngươi cho rằng ngươi lợi hại lắm sao, ta lại muốn biết Đạo thuật của ngươi đạt đến mức nào rồi!"

"Bằng vào ngươi? Tựa hồ còn chưa đủ tư cách để ta động thủ." Phương Hàn nhìn chằm chằm vào Ngô Lập, một hồi lâu nói: "Sáu đại chân nhân Thái Nhất Môn cùng ta động thủ, đều bị ta bắt cả, ngươi tự nhận là có thể so được với sáu đại chân nhân sao?"

"Ha ha ha ha! Một ít đệ tử của Thái Nhất Môn đều là thứ quần áo lụa là, làm sao có thể so với ta! Bọn họ được môn phái nuôi dưỡng, quần áo còn có người mặc hộ, cơm đưa tận miệng, ngoại trừ ánh mắt đặt lên trời, cái gì cũng không hay. Làm sao có thể so cùng ta? Từ nhỏ ta đã từng trảm yêu trừ ma, thân kinh bách chiến, xông vào động ma, náo loạn yêu huyệt, cửu tử nhất sinh! Dầm mưa dãi nắng lịch lãm thành một thân thần thông. Xem ra ngươi cậy vào hai kiện pháp bảo ngẫu nhiên có được đánh thắng vài tên quần áo lụa là tựu cho là mình sắp đắc đạo thành tiên sao?"

Trong lúc nói chuyện ngữ khí của Huyền Thiết chân nhân tràn ngập vẻ ngạo nghễ.


"Tốt, đã như vầy. Các ngươi cùng ta lên Thiên Hình đài tỷ thí một phen, thế nào? Thần thông của ngươi là lục trọng, Quy Nhất Cảnh. Ta chỉ với vừa luyện thành ngũ trọng thần thông, ngay cả Ngũ Hành cũng chưa có luyện đủ. Chắc là ngươi có thể thu thập đó. Nhưng mà nếu như ngươi thua, phải nói ra chỗ có Ngũ Hành linh căn, từ đầu chí cuối nói hết cho ta biết. Nếu ta thua, sẽ cho ngươi ba nghìn viên Nguyên Anh Đan, ba nghìn giọt Vong Tình Thủy. Ngươi có gan cùng ta quyết đấu phân cao thấp hay không?" Phương Hàn dùng ánh mắt trêu tức nhìn Huyền Thiết chân nhân cùng Ngô Lập.

Huyền Thiết chiến bào trên người Huyền Thiết chân nhân run lên, nói: "Ước chừng khoảng một tháng trước, trưởng lão giúp ngươi luyện chế ma đao Huyết Thương Khung thành một kiện hạ phẩm đạo khí, cho nên mới có uy phong như vậy. Bất quá đã toàn tâm toàn ý cấp cho chúng ta ba nghìn Nguyên Anh Đan, Vong Tình Thủy, ta cũng không ngăn cản ngươi! Hừ! Chúng ta sẽ gặp nhau trên Thiên Hình Thai!"

Trong lúc nói chuyện, thân thể Huyền Thiết chân nhân lóe lên, không ngờ đã biến mất khỏi phòng đan của Phương Hàn!

Ngô Lập bọn người chẳng qua là cười lạnh một tiếng cũng bay ra ngoài.

"Phương Hàn, ngươi cùng bọn họ nội đấu tại Thiên Hình Thai Thượng là vì muốn lập uy sao?" Già Lam ngừng tay, nói: "Mấy người này đều nghĩ ngươi là kẻ mềm yếu muốn lấn áp, lại muốn dùng Ngũ Hành linh căn đến dụ dỗ ngươi. Bọn họ đã nhìn ra tâm lý nóng lòng tu luyện của ngươi định chiếm đại tiện nghi, nhưng mà đã bị ngươi nhìn thấu a."

"Sư tỷ có biết chỗ có Ngũ Hành linh căn không?" Phương Hàn vội vàng hỏi.

Già Lam lắc đầu nói: "Ta nếu biết, đã sớm nói cho ngươi rồi. Bất quá Vũ Hóa Môn chúng ta có một đệ tử tên là Mạnh Thiểu Bạch, đã từng tìm được Ngũ Hành linh căn. Người này được xưng là tiểu thần đồng, một mực ra ngoài du lịch, chỉ sợ hiện tại hắn đã tu thành Kim Đan, trở thành một kẻ ngạo cùng trời đất rồi. Huyền Thiết chân nhân đã từng nịnh nọt hắn, cho nên mới hỏi thăm ra chỗ có Ngũ Hành linh căn."

"Chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn có hơn một trăm vị, mỗi người đều rất thần bí. Không ngờ còn có loại nhân vật như vậy sao? Sau này cũng phải cẩn thận kiến thức qua mới được." Phương Hàn nói: "Ngay bây giờ đệ sẽ đi Thiên Hình đài, không biết chư vị sư tỷ có tới xem cuộc chiến này hay không?"

"Đương nhiên là muốn xem rồi, đã lâu rồi không có chân truyền đệ tử tiến hành ác đấu." Già Lam nói: "Ta phỏng chừng chuông cảnh báo vừa vang lên, tất cả chân truyện đệ tử đang tu luyện cũng đều tới xem đó."

"Được! Như vậy càng dễ dàng cho ta lập uy!"

Thân thể Phương Hàn khẽ động, một cỗ thanh khí từ dưới bàn chân trực tiếp bay vút lên trời, hướng tới Thiên Hình đài ở Vũ Hóa thiên cung mà tới.

Lúc này, trên Thiên Hình Thai Thượng cao cao, Huyền Thiết chân nhân, Ngô Lập, còn có ba vị chân truyền đệ tử Thiên Nhân Cảnh đã đứng nghiêm trên đó. Thấy Phương Hàn bay tới, cũng chỉ cười lạnh không nói.

"Sao thế? Năm người các ngươi muốn vây công ta à?" Trong lúc nói chuyện, Phương Hàn thét dài một tiếng, chấn động tứ phương, lại được dãy núi phản chấn lại càng thêm vang vọng. Trên mấy ngọn núi đều lập lòe quang hoa, rất nhiều chân truyện đệ tử từ trên núi bay lên, nhìn về Thiên Hình đài phía xa, tựu thấy được có chân truyền đệ tử muốn đánh nhau, đám người không khỏi hưng phấn, đều bay tới hướng Vũ Hóa thiên cung.

Chân truyền đệ tử tại Thiên Hình Thai Thượng đấu đá, đánh cuộc, đấu Đạo thuật, là một chuyện hiếm có.

Nhất là khi cao thủ tu luyện tới thần thông ngũ trọng Thiên Nhân Cảnh giao đấu, lại càng hiếm thấy. Cao thủ loại này hầu hết đều vội vàng chạy khắp bốn phía hái thuốc luyện đan, thu thập tinh khí Ngũ Hành, luyện thần thông đột phá cảnh giới, cùng tranh đoạt tính mạng với trời, làm gì còn thời gian đánh giết nữa?

Chân truyền đệ tử từ bốn phương tám hướng bay đến xung quanh Vũ Hóa thiên cung, thấy Phương Hàn cùng Huyền Thiết chân nhân mấy người đang đối mặt nhìn nhau trên Thiên Hình Thai.

"Lại là tên Phương Hàn kia à, gần đây dường như đại xuất danh tiếng a."


"Đúng vậy, hắn có thể luyện chế Nguyên Anh Đan, cách luyện chế thì không nói, thế nhưng tài liệu cực kỳ khó kiếm. Hắn sao có thể luyện chế một số lượng đan lớn như vậy? Chẳng lẽ Ngũ Ngục Vương Đỉnh thật sự có hiệu quả thần kỳ như thế sao?"

"Ngày này năm trước, hắn chỉ là một ngoại môn đệ tử, Nhục Thân Cảnh, thế nhưng năm nay đã tu luyện tới thần thông ngũ trọng câu thông thiên nhân, tốc độ nhanh bực này thật sự nghe rợn cả người. Thiên cổ hiếm có."

"Cũng không phải, nghe nói hắn tại Thái Nguyên tiên phủ trong mười tám năm, thời gian 18 năm trong đó bằng với một năm ở ngoài, hắn lại dành trọn 18 năm đó để tu luyện."

"Mười tám năm, vậy cũng đã rất khó lường rồi! Hai mươi năm thời gian cũng chỉ đủ cho chúng ta luyện thành một chủng thần thông mà thôi. Không biết lần này tại sao hắn phải đấu cùng Huyền Thiết chân nhân? Huyền Thiết đã tu luyện tới Quy Nhất Cảnh rồi. Nghe đồn mười năm trước luyện thành Kim Đan rồi. Phương Hàn dù có lợi hại sợ rằng còn kém một chút so với Huyền Thiết chân nhân nha."

"Cũng chưa chắc, ngươi quên là mấy ngày trước huyết quang phóng lên trời sao! Là ma đao Huyết Thương Khung của đạo khí được Thiên Hình trường lão tế luyện thành đạo khí đó. Cũng không biết hắn cống hiến cái gì cho môn phái nữa."

"A? Linh Tiêu, Vạn La sư huynh cũng tới xem trận chiến!"

Trong đám chân truyền đệ tử đang nghị luận, năm đại chân truyện đệ tử là nam Vạn La, đông Linh Tiêu cũng từ từ bay tới, rơi xuống cạnh Thiên Hình đài.

"Không biết Hoa Thiên Đô sư huynh có tới không?"

"Hoa Thiên Đô sư huynh đi Thái Nhất Môn rồi..."

"Cùng tiến lên, buồn cười! Để một mình ta tới thăm dò một chút xem thần thông của ngươi thế nào nào? Ngươi cho rằng cậy vào một kiện ma đao Huyết Thương Khung là muốn làm gì thì làm sao?" Ngô Lập cũng không để ý tới đám đệ tử đang vây xem, tay biến thành trảo, trên đỉnh đầu lập tức xuất hiện một cỗ kiếm khí sắc bén, bắn tới tay, sau đó biến thành một thanh trường kiếm hình dánh cổ quái, trên thân có khắc rất nhiều hoa văn giống như kim quang thế những cũng không phải là vàng, mà cũng không phải là sắt.

Kiện cổ kiếm này tản mát ra pháp lực cường đại, dày đặc bắn ra, bên trong như có ngàn quái thú gào rống, cười gằn. Chỉ cần hắn vung tay lên cả bầy quái thú này giống như hung thần ác sát sẽ lao lên bao vây lấy đối phương.

Lưỡi kiếm này cũng là một kiện bảo khí phẩm chất cực cao.

"Bào Ảnh Kiếm cũng là một kiện thượng phẩm bảo khí. Nhưng mà tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Các ngươi lên cả đi! Đỡ cho ta khỏi phiền toái!" Phương Hàn ha ha cười, trên tay từ lúc nào đã ngưng tụ năm đạo huyết quang, như điện như gió đỏ thẫm tuyệt diễm, lại giống như cát vàng, đột nhiên bắn ra chém tới năm người Ngô Lập. Đây là đao khí của ma đao Huyết Thương Khung!

Không ngờ hắn lại xuất thủ công kích cả năm người.

Rầm rầm rầm bang bang!

Năm đạo đao khí toát lên huyết quang đồng thời va chạm vào năm đạo kiếm quang.

Năm nhân ảnh bay lên!

Ngô Lập năm người thả ra phi kiếm của bản thân, ngăn cản ánh đao của Phương Hàn, năm người này đều là chân truyền đệ tử thượng lưu của Vũ Hóa Môn, phi kiếm trong tay của mỗi người đều là bảo khí có phẩm chất vô cùng tốt! Nhất là phi kiếm của Huyền Thiết chân nhân, chính là một kiện tuyệt phẩm bảo khí gọi là "Đại Tàng Thiên Long Kiếm", trong lúc xuất thủ nó phát ra tiếng long ngâm trầm đục công kích vào tâm thần đối thủ.

"Quả thực muốn tự tìm chết! Tất cả các ngươi lui ra! Để ta!"

Huyền Thiết chân nhân huy động Đại Tàng Thiên Long Kiếm bay ra ngăn cản huyết sắc đao mang, đột nhiên trong lúc Thiên Long kiếm oanh long biến đổi tiêu thất trong hư không! Trong tích tắc đã chém tới thân thể Phương Hàn.

Chỉ có cụm từ "Giết người trong nháy mắt" mới hình dung được một chiêu này!

Hắn đã nổi giận, quyết tâm cùng Phương Hàn phân cao thấp.