inh nhật lần thứ mười tám của tôi. Một ngày đẹp đẽ tháng mười hai. Nhẹ nhàng và vui vẻ như một con chim, tôi nhìn trên biển chói lọi hạm đội của Đức Vua giương hết buồm trở bề.
Tôi ít quan tâm đến chuyến viễn chinh thất bại vừa qua và nước Pháp vẫn chưa chiếm được cảng La Rochelle. Vấn đề này hãy để cho những người lớn hơn tôi bàn cãi.
Ở đây, trong cảng Devon, người ta cười nói vui vẻ. Tuổi trẻ đang trải qua kỳ nghỉ hè. Cảnh sắc đẹp biết bao: gần tám mươi chiến thuyền chen chúc trên biển, những cánh buồm trắng căng phồng trước ngọn gió tây, cờ hiệu tung bay trên đầu các cột buồm vàng chói. Mỗi chiếc thuyền khi đi ngang qua thành lũy trên núi Batten, được chào mừng bằng một loạt đạn súng thần công. Để đáp lại, thuyền hạ cờ xuống, thả neo vào đậu trong vịnh. Đám đông tụ tập trên các đồi cát reo hò và vẫy khăn tay. Từ trên các chiến thuyền vang lên những tiếng reo mừng. Trống đánh, kèn đồng trỗi lên. Những người lính đứng chật ních boong tàu, ép sát người vào lan can, leo lên cả những sợi dây thừng. Mặt trời chiếu sáng trên áo giáp, trên những lưỡi kiếm đang giơ cao để chào lại những người trên bờ. Các sĩ quan trong bộ quân phục rực rỡ đỏ thắm, xanh dương và xanh lá cây đứng ở đuôi thuyền.
Mỗi chiếc tàu chiếc đều giương lá cờ và huy hiệu của sĩ quan và chỉ huy trên đỉnh cột buồm chính, và dân chúng nhận ra ngay màu cờ và huy hiệu của viên tư lệnh ở Devon hay ở Cornouailles. Người ta thấy huy hiệu con ó hai đầu của người Godolphins, con nai đang chạy của người Trevannion Caerhages, sáu con én của bộ lạc Aranden đông người, và có lẽ đẹp hơn cả là huy hiệu của người Champernownes ở Devon với hình con thiên nga mỏ ngậm một con ngựa tơ màu vàng.
Những tàu chiến nhỏ hơn cũng sánh vai với các tàu đàn anh. Chúng mang những màu sắc và tôi nhận ra chúng đã từng đậu ở cảng Looe hay ở Fowey. Đó là những chiếc đã từng bị thương bởi chiến tranh và biển cả, nhưng vẫn đắc thắng mang dấu hiệu của những người đã xây dựng nên chúng, trang bị chúng và phái chúng lên đường chinh chiến. Giữa những chiếc đó, tôi nhận ra chiếc đầu sói của người láng giềng Trelawaey và chiếc hải âu của vùng Cornouailles.
Tàu của đô đốc, chiếc tàu lớn ba cột buồm, chở ngài tư lệnh chiến dịch tức quận công Buckingham. Được chào bởi chiến lũy Mount Batten, tàu này đáp lại bằng một loạt đại bác và chúng tôi thấy rõ lá cờ hiệu của quận công trên đỉnh cột buồm lớn nhất. Tàu thả neo, xoay mũi về hướng gió. Hạm đội theo sau, tiếng rổn rảng của hàng trăm sợi dây xích dùng để buộc thuyền vang lên. Dần dần tất cả tàu đều trở mũi quay về Cawsand và bờ biển Cornouailles, còn phần đuôi thẳng hàng với nhau.
Kèn đồng vẫn thổi và trống đánh liên hồi trên mặt nước. Bất thình lình, tất cả chìm trong im lặng. Trên chiến thuyền đô đốc quận công chỉ huy, ai đó ra lệnh bằng giọng to và rõ.
Cùng một động tác, các binh lính đang đứng chật trên boong bỗng chuyển động, xếp hàng ngay ngắn. Lại thêm một lệnh nữa, tiếp theo là một hồi trống ngắn, tất cả các xuồng nhỏ đều được hạ xuống.
Từ lệnh đầu tiên, có lẽ đã được ba phút rồi, trước kỷ luật hoàn hảo và chính xác của hạm đội, những người chứng kiến đồng loạt hoan hô như sấm. Không hiểu tại sao, những giọt lệ tuôn trào trên má tôi.
Một người đàn ông đứng bên cạnh tôi, buột miệng:
- Thật là hùng vĩ! Nhưng tôi biết chỉ có một người ở miền tây là có khả năng làm rối loạn hàng quân của Đức Vua. Này cô bé có thấy huy hiệu của họ Grenvile bên dưới lá cờ của quận công không?
- Sinh nhật của em kết thúc thật tốt đẹp - anh Jo của tôi mỉm cười nói - Chúng ta được mời tham dự yến tiệc ở lâu đài dưới sự chủ tọa của quận công Buckingham.
Jo đã thừa hưởng gia tài ở Radford sau khi bác Christophe của chúng tôi chết cách đây mấy năm, và chúng tôi chia xẻ phần lớn thời gian giữa Plymouth và Lanrest. Jo đã trở thành một nhân vật khá quan trọng, ít ra ở vùng Devon. Anh được bổ nhiệm làm phó quận trưởng và đã cưới Elisabeth Champernowne, một thiếu nữ thừa kế gia tài, tuy không đẹp, nhưng bù lại có những cử chỉ, lời nói dễ mến. Chị Bridget của tôi cũng noi gương chị Cecilia và về làm dâu trong một gia đình ở Devon. Chỉ còn Mary và tôi là vẫn độc thân.
- Đêm nay, mười ngàn người sẽ đổ xô ra ngoài đường phố Plymouth - Robin khôi hài nói - Tôi đoán chắc rằng nếu các cô gái được thả ra, họ sẽ kiếm chồng được ngay.
- Nhưng trước hết phải cắt lưỡi con bé Honor đã - Jo trả lời - bởi vì chỉ nghe nó trả lời, các chàng trai sẽ quên ngay đôi mắt xanh và mái tóc quăn của nó.
- Cứ để em một mình - tôi tuyên bố - Em biết giữ mình mà.
Bởi vì tôi luôn luôn là một đức bé ghê gớm quá được nuông chiều nên cứng đầu và lắm miệng. Dù sao tôi cũng là người đẹp nhất trong gia đình mặc dù tôi có những nét cứng cỏi hơn và phải đứng trên đầu ngón chân mới tới ngang được vai Robin.
Tôi nhớ đêm hôm ấy, chúng tôi xuống thuyền để bơi ra lâu đài. Cả thành phố Plymouth đều xuống thuyền hay tràn lan trên thành lũy, trong khi đó, xa hơn, ở phía tây là những tia sáng yếu ớt của hạm đội thả neo. Khi chúng tôi cập bến thiên hạ đang chen chúc trước lối ra vào của Lâu đài. Các cô thiếu nữ xúm xít quanh các chiến binh để tặng hoa và cài ru- băng lên người họ. Người ta cũng mang đến bãi biển những thùng rượu bia, những xe cút kít chở đầy ba tê, bánh ngọt và pho mát.
Chúng tôi qua khỏi những chỗ ồn áo vui vẻ để bước vào một bầu không khí thơm lừng, nơi trang hoàng những tấm vải nhưng và lụa. Đó là một gian phòng lớn bày yến tiệc, mùi vị nồng nàn của những món ăn ngon nhất hòa lẫn với những tiếng nói như bị mất hút dưới những vòm trần cao lớn. Thỉnh thoảng, viên quan hộ vệ lại hô to:
- Xin hãy nhường chỗ cho ngài quận công Buckingham!
Và mọi người lại tránh sang một bên trước ngài tư lệnh đi thăm hỏi từ thực khách này qua thực khách khác.
Cảnh tượng thật là huy hoàng và tôi cảm thấy trống tim đập và đôi má đỏ bừng. Trong trí tưởng tượng non trẻ của tôi có cảm tưởng đây là quà tặng cho sinh nhật thứ mười tám của mình.
- Đẹp quá! Chị có thích không? - Tôi hỏi Mary khi chị luôn dè dặt trước mọi người, nắm lấy tay tôi và nói khẽ:
- Hãy nói nhỏ hơn, Honor. Em làm người ta chú ý đến chúng mình đấy.
Chị ấy khiêm tốn dừng lại dọc theo bức tường còn tôi vẫn tiếp tục bước, trố mắt nhìn mọi thứ mỉm cười cả với những người lạ, bạo dạn không biết lo gì cả khi mà đám đông chợt tách ra làm hai và đoàn tùy tùng của quận công đang đứng trước mặt chúng tôi. Chị Mary đã biến mất, chỉ còn lại một mình tôi đứng cản lối. Sau một hồi bất động, sợ hãi và bối rối, tôi cúi người xuống thật sát đất như đang đứng trước mặt Đức Vua Charles. Có tiếng cười khẽ trên đầu, tôi ngước mắt lên và trông thấy ông anh Jo của tôi, nửa mỉm cười, nửa tức giận, bước ra khỏi đám người đang vây quanh quận công. Jo cúi xuống, kéo tôi đứng dậy, bởi vì tôi bái người xuống quá sâu đến nổi không đứng lên được.
- Thưa ngài quận công, tôi xin phép được giới thiệu đây là em gái Honor của tôi - tôi nghe tiếng Jo nói - Thật ra thì hôm nay là lễ sinh nhật thứ mười tám của nó và lần đầu tiên nó mạo hiểm vào chốn đông người.
Quận công Buckingham, trịnh trọng nghiêng mình nâng tay tôi lên môi hôn, và chúc tôi một tương lai tốt đẹp.
- Có lẽ đây là chuyến mạo hiểm đầu tiên của cô ta, này Harris thân mến - Quận công duyên dáng nói - nhưng với sắc đẹp của em gái anh, tôi mong rằng đây không phải là lần cuối cùng cô ta đến với chúng tôi.
Quận công tiếp tục bước đi trong tiếng sột soạt của bộ đồ nhung tỏa hương thơm. Anh tôi đứng kế bên tôi, nhìn xuống tôi bằng vẻ nghiêm khắc và tôi khẽ buông ra một lời rủa - lời rủa học được của anh Robin từ chuồng ngựa. Chợt phía sau tôi có người lên tiếng.
- Mời cô bé hãy đi với tôi ra ngoài chiến lũy, tôi sẽ chỉ cho cô bé cách thức chào kính trọng.
Tôi giật mình quay lại, đỏ mặt vì tức giận, để rồi thấy mình đứng đối diện với một người đàn ông đang mỉm cười ngạo nghễ. Một sĩ quan mặc áo giáp bằng bạc nên ngoài bộ quân phục xanh. Đôi mắt của anh ta màu nâu vàng, mái tóc hồng nâu sậm và tôi nhận thấy hai tai anh ta đeo những khoen vàng. Trông anh ta như một tướng cướp Thổ Nhĩ Kỳ.
- Ông tính dạy cho tôi cách chào hay chửi rủa? - Tôi giận dữ hỏi sẵng giọng.
- Cả hai, nếu cô muốn - anh ta trả lời.
Lời nói cộc cằn của anh ta làm tôi cứng họng. Tôi đưa mắt tìm Mary hoặc Elisabeth, người vợ có vầng trán sáng của Jo, nhưng cả hai đều mất hút trong đám đông. Xung quanh tôi toàn là người lạ. Tốt nhất là tôi nên rút lui cho xứng đáng. Tôi quay gót và tìm đường bước ra cửa thì sau lưng tôi, giọng nói chế giễu của anh chàng vang lên rõ mồn một:
- Xin quý khách hãy nhường lới cho cô Honor ở Lanrest!
Mọi người nhìn tôi, ngạc nhiên và tất cả đều tự động lui lại, nhường đường cho tôi đi qua. Đôi má nóng bừng, tôi vội vã bước ra ngoài trời, trên bờ thành cao, nhìn xuống vịnh Plymouth. Dưới chân thành, trên quảng trường, người ta đang khiêu vũ và hát. Anh chàng nham nhở kia vẫn không rời tôi nửa bước. Bàn tay đặt trên chuôi kiếm, anh ta vẫn ngạo mạn nhìn tôi.
- Có phải cô là người mà em gái tôi ghét cay ghét đắng không?
- Ông muốn nói gì?
- Ở địa vị nó, tôi đã sửa trị cô rồi.
Có cái gì đó trong giọng nói này và đôi mắt này đánh thức những kỷ niệm xa xưa của
tôi.
- Ông là ai? - tôi hỏi.
- Ngài Richard Grenvile - anh trả lời - Đại tá trong quân đội Hoàng gia, mới đây được phong tặng Hiệp sĩ do lòng can đảm tột bực ngoài chiến trường.
- Thật đáng tiếc - tôi nói - cử chỉ của ông không thể hiện điều gì gọi là can đảm cả.
- Và thái độ của cô - anh ta trả đũa lại - không hợp chút nào với diện mạo của tôi.
Lời nói bóng gió đến vóc dáng của tôi - từ năm mười ba tuổi đến giờ, tôi không lớn thêm một chút nào - làm tôi nổi giận phừng phừng. Tôi phun ra một tràng lời chửi rủa học được của Jo và Robin. Lẽ dĩ nhiên hai anh tôi không bao giờ chửi thề trước mặt tôi và chỉ có thói quen nghe lén kinh niên ngoài cửa mới khiến tôi học được những chữ ấy. Nhưng tôi chỉ mất thì giờ nếu tưởng rằng làm tái mặt Richard Grenvile. Anh ta kiên nhẫn lắng nghe tôi chửi cho đến tận cùng như một ông thầy dạy trẻ lắng nghe trả bài, đoạn anh ta lắc đầu.
- Trong ngôn ngữ Anh vẫn có những từ hơi thô không thích hợp với hoàn cảnh. Tiếng Tây Ban Nha duyên dáng hơn, thể hiện cơn phẫn nộ khá hơn. Hãy nghe đây.
Và anh ta bắt đầu chửi bằng tiếng Tây Ban Nha, trút lên đầu tôi hàng loạt tiếng nghe rất kêu và hay hay, và chắc chắn là sẽ làm tôi thán phục nếu những lời này được thoát ra từ miệng của Jo và Robin. Trong khi lắng tai nghe, tôi cố tìm xem nơi anh ta có gì giống với Gartred không.
- Chắc cô phải chấp nhận - chợt anh ta ngưng chửi - rằng cô đã thua tôi.
Nụ cười của anh ta không còn gì là nhạo báng nữa, và làm tôi xiêu lòng. Tôi cảm thấy cơn giận tan biết hết.
- Nào! Chúng ta hãy xem các tàu chiến - Richard đề nghị - chiếc tàu thả neo là điều đáng xem.
Chúng tôi đi men theo chiến hào. Trăng đã lên khiến bầu trời thêm sáng. Các chiến thuyền nổi bật lên, bất động dưới ánh sáng màu nhạt. Đàn ông đang hát và giọng của họ vang đến tận chúng tôi, khác hẳn tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông trên khắp đường phố.
- Các ông có bị mất quân nhiều ở chiến trường La Rochelle không?
- Không nhiều hơn tôi tưởng sau một cuộc viễn chinh thất bại - anh ta nhún vai trả lời
- Các chiến thuyền đầy những thương binh không thể cứu chữa được. Có lẽ nên vứt họ xuống biển thì nhân đạo hơn.
Tôi nhìn anh ta, tự hỏi câu nói vừa rồi phải chăng là một biểu lộ mới của bộ óc trào phúng nơi anh ta.
- Chỉ có những người lính thuộc trung đoàn của tôi chỉ huy là nổi bật hẳn lên. Tôi là sĩ quan duy nhất đặc biệt chú trọng đến kỷ luật. Không có gì phải ngạc nhiên khi mà cuộc tấn công ở La Rochelle thất bại.
- Tại sao ông không nói điều này với thượng cấp của ông.
- Thượng cấp mà hiểu biết về quân sự thì chẳng có người nào. Còn đối với những thượng cấp cứ tuần tự mà lên lon, tôi chẳng hề kính trọng họ. Đó cũng là lý do tại sao khi tôi hai mươi chín tuổi, tôi là sĩ quan bị ghét nhất trong quân đội Hoàng gia.
Anh ta nhìn tôi vừa mỉm cười và một lần nữa, tôi không biết nói gì.
Tôi chỉ nghĩ đến chị Bridget, nghĩ đến điệu bộ của Richard khi dẫm lên vạt áo của chị tôi và tôi tự hỏi có ai trên đời có thể yêu anh ta được không.
- Thế còn ngài quận công Buckingham? - tôi hỏi - Ông cũng coi thường ngài chứ?
- Ồ không! Quận công và tôi là bạn thân với nhau từ nhỏ. Ngài luôn luôn làm những gì tôi yêu cầu. Với quận công, không có gì trở ngại cả. Cô hãy nhìn những tên lính say rượu dưới kia. Cũng may chúng không thuộc trung đoàn của tôi, nếu không, tôi đã cho treo cổ bọn du côn đó.
Anh ta chỉ tay xuống quảng trường nơi một toán lính say rượu đang gây gổ với nhau chung quanh một thùng tôn-nô rượu, giữa một đám phụ nữ đang reo hò.
- Phải thông cảm và tha thứ cho họ - tôi nói - bởi vì sau một thời gian dài lênh đênh trên biển.
- Cho dù chúng có uống hết cả một thùng tôn-nô rượu và chọc phá tất cả phụ nữ ở Plymouth này, tôi cũng không thấy điều gì bất lợi - anh ta trả lời - nhưng chúng phải làm với tư cách là người, chứ không phải loài vật, và trước hết chúng phải giặt cái áo dính đầy ghét của chúng đi đã.
Richard quay mặt đi, vẻ kinh tởm.
- Thôi chúng ta đi - Anh ta nói - Bây giờ hãy xem cô chào trước mặt tôi có khá hơn trước quận công không? Đây này, hãy dùng ngón tay kẹp hai bên hông áo, nghiêng đầu gối phải xuống và để cho cái mông khá tầm thường của cô xuống tận bàn chân trái. Đấy!
Tôi vâng lời vừa phì cười. Thật hết sức khôi hài khi một viên đại tá của quân đội Hoàng Gia đang dạy những bài học chào kính trọng trên thành lũy của lâu đài Plymouth.
- Không có gì phải cười - anh ta nghiêm giọng nói - Một người phụ nữ vụng về khiến người ta liên tưởng đến sự giáo dục kém cỏi... A! Tốt rồi đấy! Cô hãy làm lại một lần nữa... Thật hoàn hảo. Bất cứ lúc nào cô muốn, cô có thể làm được rồi đấy. Sự thật thì cô chỉ là một cô bé tự phụ được các anh trai quá nuông chiều.
Anh ta sốt sắng sửa lại xiêm y của tôi cho ngay ngắn.
- Tôi không thích ngồi dùng bữa với một người phụ nữ ăn mặc cẩu thả - anh ta thì thầm.
- Tôi cũng không có ý định dùng bữa với ông - tôi bắt bẻ lại.
- Chẳng ai khác mời cô đâu, tôi dám chắc thế. Nào, hãy nắm lấy cánh tay tôi. Tôi đói lắm rồi.
Anh ta lôi tôi vào trong lâu đài nơi đó tôi sợ hãi khi thấy những thực khách đã ngồi vào những bàn dài từ lâu, và các người hầu đang bưng thức ăn. Nhiều người thấy chúng tôi bước vào và tôi mất đi vẻ dạng dĩ thường ngày.
Đây cũng là những bước đầu tiên của tôi vào đời mà tôi không bao giờ quên.
- Chúng ta hãy ra ngoài đi - tôi năn nỉ vừa kéo cánh tay anh ta - Hãy xem, không còn một ghế nào trống.
- Trở ra ngoài à? Không bao giờ. Tôi muốn ăn.
Anh ta đẩy các người hầu qua một bên và gần như là nhấc tôi lên khỏi mặt đất. Tôi thấy hàng trăm khuôn mặt quay về phía chúng tôi, nghe có tiếng xì xào và thoáng gặp chị Mary đang ngồi cạnh Robin, khá xa, khoảng giữa phòng. Tôi thấy ánh mắt kinh ngạc và hoảng hốt của chị đồng thời đôi môi chị mấp máy chữ “Honor” trong khi quay sang nói với Robin. Bị kéo mạnh bởi cánh tay không thương xót của Richard Grenvile, tôi không còn cách nào khác là chạy như bay theo anh ta đến tận bàn lớn ở đầu gian phòng đại sảnh, nơi có quận công Buckingham đang ngồi bên nữ bá tước Edgcumbe cùng với tất cả những nhân vật trong giới quý tộc vùng Cornouailles và Devon.
- Tại sao ông lại đưa tôi đến tận bàn lớn - tôi phản đối vừa cố sức níu tay Richard.
- Sao? - anh ta nhìn tôi bằng vẻ ngạc nhiên. Thà tôi bị đày đọa hơn là ngồi ăn chỗ khác. Hãy nhường chỗ cho ngài Richard Grenvile!
Nghe tiếng nói của anh ta, các người hầu đứng nép vào tường, mọi người đều quay lại nhìn, quận công Buckingham cũng bỏ dở câu chuyện đang nói với bà bá tước. Người ta đưa thêm ghế đến, đồng thời các thực khách ngồi dồn lại, nhường chỗ cho chúng tôi ngồi sát bên ngài quận công, trong khi bà bá tước nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng. Richard Grenvile nghiêng đầu mỉm cười với bà bá tước.
- Chắc chị biết cô Honor Harris chứ? Hôm nay cũng là ngày sinh nhật thứ mười tám của cô ta.
Bà bá tước gật đầu không nói một tiếng.
- Cô khỏi phải lo giữ lời với bà ta - Richard Grenvile nói với tôi - Bà bá tước điếc đặc. Nhưng này lại Chúa! Cô hãy tươi cười đi chứ và đừng khiếp đảm như thế nữa!
Tôi chỉ cầu được chết, nhưng vô ích. Trong cơn tuyệt vọng, tôi đành phải bắt đầu ăn món ngỗng rô-ti mà người ta vừa đặt trước mặt tôi.
Quận công Buckingham quay sang tôi, tay cầm ly rượu.
- Tôi chúc cô ngày hôm nay gặp nhiều bất ngờ thú vị - ngài nói.
Tôi lí nhí cảm ơn và cúi đầu để mấy lọn tóc che khuất đôi má đỏ bừng.
- Đó chỉ là lối nói xã giao bình thường - Richard Grenvile nói nhỏ vào tai tôi - Cô đừng mắc cỡ làm gì. Quận công có đến một tá nhân tình và ngài ta đang si tình Hoàng hậu nước Pháp.
Richard ăn uống một cách ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng đầu buông ra vài tiếng cộc lốc với những người ngồi gần. Tôi không biết đã ăn gì trong bữa tiệc kéo dài này. Cuối cùng thì cực hình chấm dứt và người bạn trai của tôi đứng dậy. Rượu mà tôi đã uống như nước làm mềm nhũn hai chân và tôi bó buộc phải dựa vào người anh bạn ca-va3 của tôi.
Tôi không nhớ rõ điều gì tiếp diễn sau đó. Chỉ biết có nhạc, có tiếng hát, những tay vũ công gốc Sicile4 đang nhảy điệu tarentelle của Ý. Những vòng quay cuối cùng làm tôi tối tăm mặt mũi. Khi tỉnh dậy tôi xấu hổ thấy mình đang nằm dài trong một căn phòng khác của lâu đài, hơi tối tăm, kín đáo và tôi đang nôn ọe. Richard Grenvile nắm tay tôi và dùng khăn mu-soa lau mồ hôi trên trán tôi.
- Cô sẽ phải tập uống rượu đi thôi - anh ta nghiêm giọng nói.
Tôi cảm thấy vừa mệt vừa xấu hổ. Những giọt lệ long lanh trên khóe mắt.
- Ồ không! - giọng anh ta bình thường cứng rắn chợt trở nên âu yếm lạ lùng - Cô đừng khóc chớ! Nhất là khóc vào ngày sinh nhật.
Anh ta vẫn thấm mồ hôi trên trán tôi.
- Tôi... tôi đâu có ăn nhiều thịt ngỗng rô-ti... tôi ấp úng, mắt nhắm nghiền lại.
- Không phải tại thịt ngỗng và rượu bourgogae đâu - anh ta thì thầm - Cô cứ nằm nghỉ cho khỏe đi.
Thật ra, đầu óc tôi đang quay cuồng và tôi cảm thấy biết ơn bàn tay của anh ta đang đặt trên trán tôi.
- Thoạt đầu tôi rất ghét ông. Nhưng bây giờ tôi thấy thương ông hơn - tôi thú nhận.
- Tôi rất buồn phải làm cho cô nôn mửa mới chiếm được cảm tình của cô - anh ta trả
lời.
Tôi cười nhưng lại nhăn nhó vì còn mệt.
- Cô hãy tựa người vào vai tôi - Richard nói - Tội nghiệp cô bé! Ôi ngày sinh nhật!
Tôi nghe anh ta cười rung cả người. Giọng nói và bàn tay của anh ta trở nên dịu dàng lạ thường và tôi cảm thấy sung sướng ngồi gần lại anh ta.
- Chắc ông giống Bevil, anh của ông?
- Không đâu - anh ta trả lời - Bevil là một người tao nhã, còn tôi chỉ là một người cộc cằn. Tôi luôn luôn làm gia đình xấu hổ.
- Còn Gartred?
- Gartred là một định luật của thiên nhiên. Lẽ ra cô phải nhận biết điều đó từ lâu. Em gái tôi đã lấy anh của cô mà.
- Tôi rất ghét cô ta - tôi nói.
- Không ai trách cô được.
- Bây giờ đã tái giá, cô ta có hạnh phúc không?
- Gartred sẽ không bao giờ thỏa mãn - Richard nói - Em gái tôi sinh ra chỉ để khao khát không những tiền tài mà cả đàn ông nữa. Ngay cả trước khi anh Kit của cô chết, Gartred đã chú ý đến Antony Denys, hiện nay đã là chồng của cô ta.
- Và không phải chỉ Antony Denys mà thôi - tôi nói.
- Cô bé cũng thích nghe lén dữ a!
Tôi ngồi xuống, đưa tay lên vén lại mái tóc, trong khi anh ta sửa lại xiêm y cho tôi:
- Ông quá tốt với tôi - tôi nói, bất chợt nhớ lại hôm nay là sinh nhật của mình - Tôi sẽ không bao giờ quên buổi tối nay.
- Tôi cũng vậy - anh ta trả lời.
Tôi đánh bạo đề nghị:
- Hay là tốt hơn ông nên dẫn tôi lại chỗ các anh tôi.
- Vâng.
Tôi bước đi hơi lảo đảo, từ phòng tối ra ngoài hành lang sáng.
- Khi nãy tôi ở đâu thế?
Anh ta cười:
- Chỉ có Chúa mới biết - Richard trả lời - Có lẽ là phòng trang điểm của bà bá tước Edgcumbe.
Anh ta mỉm cười nhìn tôi và đưa tay vuốt tóc tôi.
- Chưa bao giờ - anh ta tiếp tục nói - trong đời tôi lại chăm sóc cho một người phụ nữ đang nôn mửa như hôm nay.
- Tôi cũng chưa bao giờ làm thế trước mặt một người đàn ông như hôm nay.
Anh ta chợt cúi người xuống và choàng hai cánh tay qua người tôi như thể tôi là một đứa bé.
- Chưa bao giờ tôi được hân hạnh ở trong một căn phòng tối với một người phụ nữ đẹp như cô mà không hề ngỏ lời tán tỉnh.
Anh ta ôm chặt tôi vào lòng, sau đó đặt tôi xuống đất.
- Còn bây giờ, nếu cô cho phép, tôi sẽ đưa cô về nhà.
Thế đấy, câu chuyện hết sức trong sáng và đứng đắn của lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Richard Grenvile.