Viên Tướng Của Nhà Vua

Chương 10

Docsach24.com

ôi còn nhớ rõ bữa ăn tối và cứ tưởng chừng như mới diễn ra hôm qua đây. Tôi nằm nghiêng trên giường, dựa vào những cái gối còn Richard ngồi ở chân giường. Một cái bàn nhỏ và thấp đặt giữa hai chúng tôi.

Khi Matty bưng đồ ăn vào, cô ta bậm môi vẻ tức giận - bởi vì Matty không hiểu tại sao trước đây chúng tôi chia tay nhau, nên cứ nghĩ rằng vì tình trạng tật nguyền của tôi mà Richard bỏ rơi tôi. Richard phá lên cười, gọi cô ta là “bà mai” biệt hiệu mà Richard đặt cho Matty từ lâu. Richard còn ghẹo cô ta, hỏi rằng từ bấy lâu nay Matty đã làm thất vọng bao nhiêu con tim rồi? Matty định sẵng giọng trả lời, nhưng trước thái độ làm hòa của Richard đứng dậy đỡ khay ăn từ tay Matty và đặt lên bàn giùm, cô ta mới hết giận.

Richard ngồi vào bàn ngay. Đúng là “nam thực như hổ”! trong nháy mắt, chàng ăn gần hết. Trong khi tôi chưa gặm xong cái cánh gà. Trước khi chấm dứt bữa ăn, chàng đứng dậy, một tay cầm miếng đùi gà, tay kia cầm miếng chả, bắt đầu nói về chiến lũy Plymouth khó “nuốt” mà người tiền nhiệm đã để lại cho chàng thay vì đã san bằng nó thành bình địa.

- Chắc em không thể ngờ rằng viên chỉ huy đần độn to béo Digby dậm chân tại chỗ trong chín tháng trước thành lũy Plymouth, và chỉ mải mê đánh bài với các sĩ quan, mặc kệ cho đối phương ra vào củng cố thành trì. Cám ơn Chúa! Cũng may một viên đạn đã khiến lão Digby nằm giường một hoặc hai tháng khiến anh được thay thế lão lên nắm quyền chỉ huy bao vây thành.

- Thế anh dự tính sẽ làm gì? - tôi hỏi.

- Hai việc đầu tiên của anh rất đơn giản và lẽ ra đã được hoàn tất trong tháng mười vừa qua. Anh đã cho xây một pháo đài ở núi Batten, từ đó những khẩu súng thần công của phe anh ngăn cản không cho tàu tiếp tế của địch quân đi qua, khiến cho quân trú phòng của chúng bắt đầu thiếu lương thực. Còn việc thứ hai là cúp nước và như thế các cối xay lúa trong thành phố không thể hoạt động được. Chỉ cần một hay hai tháng, thành Plymouth sẽ đói và sẽ đầu hàng.

- Nhưng còn việc bao vây thành? - tôi hỏi - Có hiệu quả không?

- Sẽ hiệu quả một khi anh đã tổ chức lại. Anh đã ngưng chức hơn một nửa những sĩ quan bất tài. Ở Saltas, một chàng trai can đảm của ta đã đẩy lui một số địch quân khi chúng định phá vòng vây. Đó là Jack, con trai cả của Bevil và là cháu gọi anh bằng chú. Chắc em còn nhớ nó chứ? Tuần trước, phe ta đã đột kích bất ngờ vào một tiền đồn của địch và bắt giữ hơn trăm tù binh. Anh tin chắc rằng bọn địch ở Plymouth sẽ không thể nào ngủ yên.

- Tù binh có thể gây trở ngại vấn đề - tôi nói - Việc bảo đảm nuôi quân của chúng ta đã khó khăn rồi. Bây giờ các anh còn phải nuôi thêm tù binh nữa.

- Nuôi chúng à? - Richard nói - Không! Chúng đã được đưa đến lâu đài Lydford, ở đó chúng sẽ bị treo cổ mà không cần xét xử, vì tội làm phản.

Richard vất xương đùi gà qua cửa sổ, sau đó chàng lại xé một miếng đùi khác.

- Nhưng này, Richard - tôi lưỡng lự nói - Các anh làm thế có đúng không? Họ là những người chiến đấu vì một mục đích mà họ cho là tốt hơn mục đích của chúng ta. Họ không làm phản.

- Anh chẳng cần nghĩ đến công lý - Richard đáp - Miễn sao có lợi cho chúng ta.

- Em nghe nói rằng. Nghị viện đã treo giá đầu của anh. Những người nổi loạn rất ghét và sợ anh.

- Nhưng em muốn chúng phải làm gì? Không lẽ chúng trìu mến ôm anh? Chàng mỉm cười và đến ngồi trên giường tôi.

- đề tài về chiến tranh thu hút chúng ta quá sâu rồi. Bây giờ hãy nói đến chuyện của chúng ta.

Tôi không muốn nhắc đến chuyện riêng vì thế tôi chỉ nói về cuộc bao vây Plymouth.

- Hiện anh đang sống ở đâu? - tôi hỏi rất nhanh - Chắc dưới một lều trại?

- Anh mà ở dưới lều trại? Trong khi có rất nhiều nhà tiện nghi đặt dưới quyền sử dụng của anh. Tổng hành dinh của anh hiện nay ở lãnh địa Buckland, nơi mà cách đây nửa thế kỷ ông nội của anh đã bán cho Francis Drake. Anh đã cho làm thịt hết các đàn gia súc ở lãnh địa để nuôi quân, còn những người thuê đất phải nộp thuế cho anh, nếu không sẽ bị treo cổ. Khi anh quay lưng người ta gọi anh là con chồn khát máu, còn phụ nữ dùng tên anh để dọa con nít khóc nhè:

“Nín đi! Grenvile sắp đến! Con chồn khát máu sẽ bắt mày đi đấy!”

- Không phải bằng cách đó - tôi dịu dàng nói - mà anh Bevil của anh nổi tiếng khắp miền tây.

- Không - chàng nói - Và anh cũng không có vợ như Bevil, không có một ngôi nhà mà anh thích, không có một đàn con vui vẻ như anh ta.

Giọng Richard đột ngột trở nên cứng rắn và cay đắng. Tôi quay mặt đi, ngửa người trên gối

- Con trai của anh có ở Buckland không? - tôi hỏi.

- Có. Nó ở gần đấy với người giám hộ.

- Nó giống ai?

- Dick à? Ồ! Thằng bé với cặp mắt buồn. Nó chẳng giống bên nội Grenvile chút nào. Nó là hình ảnh đáng ghét của mẹ nó!

Tôi rất buồn khi thấy Richard nhún vai với vẻ khinh bỉ.

- Anh không có ý định sống một cuộc đời hạnh phúc hơn sao?

- Không có vấn đề hạnh phúc nữa - chàng đáp - từ khi anh xa em.

- Em rất tiếc.

- Anh cũng vậy.

Trời bắt đầu tối. Matty tới thắp sáng các ngọn đèn.

- Trước đây khi em từ chối gặp anh một lần cuối - chàng nói - anh đã hiểu không có gì quan trọng hơn là phải sống. Và em đã nghe nói anh lấy vợ, đám cưới rất lớn, phải không? đúng! Sự thật là thế.

- Anh không hề thương vợ anh sao?

- Hoàn toàn không. Anh chỉ thương tài sản của bà ấy, thế thôi.

- Tài sản mà anh không được hưởng.

- Phải, không được hưởng lúc ấy. Nhưng bây giờ anh đang nắm trong tay tài sản đó.

- Richard, bây giờ anh thay đổi nhiều. Anh không còn hình ảnh của người em đã yêu.

- Nhưng em biết nguyên nhân dẫn đến tình trạng đó.

Mặt trời không còn soi sáng căn phòng đang có vẻ trống trải và buồn. Bất chợt, chàng cầm lấy bàn tay tôi, đưa lên môi.

- Lạy Chúa! Tại sao chúng ta phải sống trong tâm trạng này? - Chàng vừa hỏi vừa đứng dậy.

- Than trách thì có ích lợi gì? - tôi nói - đã lâu em không than thân trách phận nữa. Lúc đầu thì có, nhưng bây giờ thì không. Đã nhiều năm như bị đóng đinh trên giường, em đã biết đặt ra kỷ luật riêng cho chính mình.

Chàng tiến tới, đứng bên giường tôi, đôi mắt chúng tôi nhìn nhau.

- Chưa ai nói với em rằng em đẹp hơn trước nhiều hay sao? Tôi mỉm cười nghĩ đến lời của Matty.

- Thôi! Anh chuẩn bị lên đường đi! Em nghe tiếng vó ngựa trên sân. Lính của anh đang chuẩn bị.

Chàng quỳ xuống bên giường tôi, hai tay choàng qua vai tôi.

- Mỗi khi ăn thịt ngỗng rô-ti, em còn nhớ đến anh không?

Chàng lau giọt nước mắt lăn trên má tôi, mỉm cười, vuốt ve mái tóc tôi.

- Này cô bé dại dột, em có biết rằng, vì tự ái của em mà hai ta đều khổ không?

- Em biết chứ.

- Vậy tại sao em lại làm thế?

- Phải làm thế, nếu không anh sẽ ghét em, như ghét vợ anh.

- Em nói không đúng, Honor.

- Có lẽ nhưng nhắc lại chuyện xưa làm chi nữa.

- Anh đồng ý với em. Quá khứ đã xa rồi. Nhưng chúng ta còn lại tương lai. Hôn thú của anh đã được hủy bỏ, chắc em cũng biết. Bây giờ anh được tự do lấy vợ khác.

- Anh hãy lấy một người nào khác thừa kế gia tài giàu có.

- Anh không cần nữa. Bây giờ anh có thể vơ vét tất cả của cải ở Devon. Anh trở thành một viên tướng giàu sụ mà tất cả các cô gái ở miền tây này đều nhìn bằng cặp mắt thèm thuồng.

- Thì anh cứ tha hồ mà chọn lựa.

- Nhưng anh chỉ muốn có một và người đó là em.

Tôi đặt tay lên vai chàng và nhìn thẳng vào mặt chàng.

- Không, Richard.

- Tại sao?

- Tại vì em không muốn anh phải cưới một người tật nguyền như em.

- Em sẽ không bao giờ đổi ý?

- Không bao giờ.

- Nhưng nếu anh dùng vũ lực đưa em về Buckland?

- Cứ làm, nếu anh muốn, nhưng em không bớt tàn tật chút nào đâu.

Tôi gục đầu trên gối, mệt lả. Thử thách nặng nề khi gặp lại chàng. Chàng dịu dàng kéo mền đắp cho tôi. Tôi kêu khát, chàng im lặng đưa cho tôi ly nước. Cũng sắp khuya rồi. Chuông đã điểm tám giờ từ lâu. Tôi nghe tiếng vó ngựa sốt ruột dậm chân ở trên sân. - Anh phải đi Grampound - cuối cùng chàng nói.

- Vâng.

Chàng nhìn xuống sân một hồi. Các đèn trong nhà đều đã được thắp sáng. Trong hành lang, các cửa sổ phía tây đều mở rộng. Tiếng nhạc trỗi lên. Alice đánh đàn và Peter thì hát.

Richard quay lại chỗ tôi nằm và quỳ bên giường.

- Anh hiểu điều em cố gắng nói với anh. Bây giờ, giữa chúng ta không còn gì nữa,

Đúng không?

- Phải - tôi đáp.

- Anh sẽ yêu em mãi mãi - Richard nói - và em cũng sẽ yêu anh. Bây giờ đã gặp lại nhau rồi, chúng ta không thể mất nhau được nữa. Cho phép anh đến thăm em luôn nhé.

- Bất cứ khi nào anh muốn - tôi nói.

Ở bên dưới, mọi người đang vỗ tay hoan hô. Các sĩ quan và binh lính yêu cầu Alice và Peter biểu diễn thêm một bài nữa. Alice dạo một bản nhạc vui, bài hát mà các bợm nhậu ưa thích. Cứ tới điệp khúc, tất cả đồng thanh hát theo.

- Bây giờ em còn thấy đau như trước không?

- Thỉnh thoảng - tôi nói - Nhất là khi trời ẩm thấp. Lúc ấy Matty phải thoa xức hai chân và lưng cho em bằng một loại thuốc do các y sĩ kê toa. Nhưng cũng không làm giảm đau bao nhiêu. Bởi vì xương bị bể nát, không thể liền lại được.

- Hãy cho anh xem, Honor!

- Không đẹp đẽ gì đâu mà xem, Richard.

- Anh đã từng thấy những trường hợp ghê gớm hơn ở chiến trường.

Tôi lật mền ra, và để yên cho chàng nhìn hai chân dị hình của tôi mà trước đây chàng vẫn biết chúng thon và thẳng. Ngoài Matty và các thầy thuốc ra, chàng là người duy nhất được nhìn. Tôi đưa tay che mắt. Tôi không muốn thấy phản ứng trên nét mặt của chàng.

- Em đừng lo - chàng nói - Bất luận đau khổ nào của em, từ đây em sẽ chia sẻ với anh. Chàng cúi xuống, hôn hai chân ốm yếu, xấu xí của tôi. Một hồi sau, chàng đậy mền lại.

- Em hãy hứa sẽ không bao giờ xua đuổi anh nữa nhé.

- Em hứa - tôi nói.

- Tạm biệt em yêu dấu. Chúc em ngủ ngon đêm nay.

Chàng đứng lặng yên một lúc trong ánh sáng từ cửa sổ bên kia chiếu qua, đoạn chàng quay gót và bước ra. Bên dưới, tiếng động lớn vọng lại. Mọi người lên ngựa. Những lời chào tạm biệt và những tiếng cười cất lên. Giọng nói của Richard lấn át tất cả. Chàng nói với John Rashleigh rằng chàng sẽ trở lại. Sau khẩu lệnh khô khan, cả đoàn từ từ đi qua vòm cổng, bên dưới cửa sổ của tôi, và sau đó tiếng vó ngựa vọng lên mạnh mẽ ngoài hoa viên.