Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 86: Đại kết cục

Đồng hồ bấm giây dưới góc phải màn hình TV đã vượt qua phút thứ 2, Viên Thụy đã thổi được 7 trái bong bóng, đã gần như hết hơi, sắc mặt có chút khó coi, lúc nhận trái thứ 8 thì động tác có hơi chậm chạp, thở phì phò phì phò.
MC khích lệ nói: “80.000 tệ! Cố lên!”


Người qua đường vây quanh chụp ảnh quay video cũng hô theo: “Cố lên! Cố lên!”
Viên Thụy thấy chết không sờn cố phồng má, lại bắt đầu vù vù vù.


Bên ngoài TV Trịnh Thu Dương muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng lại nhớ đây chương trình trực tiếp, cậu bây giờ chắc sẽ không nhận điện thoại được, đành phải buông di động xuống, lo lắng cậu sẽ bị người ta bôi đen.
“Mười! Chín! Tám! Bảy!” Quần chúng vây xem trong TV bắt đầu đếm ngược.


MC ở một bên nói: “100.000 tệ rồi! Thổi cái này xong là được 100.000 tệ rồi!”
Có vẻ như trái bong bóng này không thể đột phá giới hạn, vì rõ ràng Viên Thụy đã hết hơi rồi.
MC cùng mọi người đếm ngược: “Ba! Hai! Một! Hết giờ!”


Sau 2 giây, “Bùm!” một tiếng, trái bong bóng thứ 10 đã bị nổ.
Nữ MC vô cùng tiếc nuối nói: “Chỉ còn có mấy giây nữa thôi là có thể đạt được 100.000 rồi, thật đáng tiếc. Bất quá chúng ta hãy cảm ơn Viên Thụy, cảm ơn cậu ấy đã cố gắng cống hiến cho quỹ công ích!”


Mọi người phối hợp vỗ tay.
Viên Thụy bộ dạng thiếu dưỡng khí vẻ mặt muốn khóc.
Nữ MC lấy một trái táo đỏ ra đưa cho cậu, chúc cậu: “Giáng sinh vui vẻ!”


Viên Thụy nhận lấy trái táo, nữ MC đưa mic tới trước mặt cậu, cậu thở dốc phì phò, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ.”


Kỳ thật đến đây là có thể cắt rồi, nhưng MC này lại đầy mong chờ, hỏi: “Chắc chắn cậu còn có lời muốn nói với mọi người, cậu nói đi?”
Viên Thụy thổi bong bóng tới mức đầu óc choáng váng, bây giờ chỉ muốn nhanh được về nhà, không chút do dự khoát tay nói: “Không có.”


Nữ MC thấy vậy có chút thất vọng, đành phải xoay người một mình đối diện với camera, nói: “Dưới sự hỗ trợ của Viên Thụy, quỹ quyên góp công ích lần này đã lấy được 90.000 tệ …”


Người vây xem đột nhiên “Oa” một tiếng, cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Viên Thụy rõ ràng đang chen khỏi đoàn người chạy xịt khói!
Trực tiếp trong màn hình TV là bóng lưng càng ngày càng xa của Viên Thụy.
Trịnh Thu Dương: “…”


Hắn gọi điện cho Viên Thụy, reo được nửa phút bên kia mới nhận, Viên Thụy thở hồng hộc nói: “Em sắp tới nhà rồi!”
Trịnh Thu Dương: “… Anh biết rồi.”
Viên Thụy gấp muốn chết: “Về nhà rồi nói sau!”


Trịnh Thu Dương nói: “Đừng chạy nữa, bọn họ không có đuổi theo em… Anh đang xem trực tiếp đây.”
Viên Thụy kinh hãi: “Hả?”
Trịnh Thu Dương vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Viên Tiểu Thụy, em nói xem em dính phải cái vận khí gì hả?”


Viên Thụy đã chạy rất xa, quay đầu lại nhìn thấy quả thật không có ai đuổi theo, liền an tâm đi chậm lại, thở gấp nói: “Em thật sự quá xui xẻo! Nếu như biết chương trình này phát trực tiếp, em đã bỏ chạy ngay từ đầu rồi!”
Trịnh Thu Dương nói cậu: “Em từ chối thẳng thừng không phải được rồi sao?”


Viên Thụy nói: “Nhưng cô ấy nói đây là chương trình công ích, quyên tiền cho trẻ em đó.”
Trịnh Thu Dương không phản đối, chỉ nói: “Vừa rồi thấy em thổi nhanh tới mức hụt hơi, bây giờ đầu còn choáng không? Có cần anh tới đón em không?”


Viên Thụy nói: “Không cần, rẽ một cái là tới rồi… Ai nha, chị Linh Linh gọi tới, em cúp trước đây.”
Cậu chấm dứt cuộc trò chuyện với Trịnh Thu Dương, hít mấy cái lấy hơi mới nhận điện thoại của Lý Linh Linh, nghĩ thầm lần này chắc chắn sẽ bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.


Lý Linh Linh lớn tiếng nói: “Viên Thụy!”
Viên Thụy vội chủ động nhận sai nói: “Tôi sai rồi.”


Lý Linh Linh mắng: “Nông não thắt bính! Chạy cái gì mà chạy! Mấy tháng rồi mới được lên TV, nông còn chạy? Anti-fan nói nông giả tư giả thái, đài truyền hình cũng muốn bị giảng thành cái đũng quần khuôn mẫu!” (Tiếng Thượng Hải)


Viên Thụy bây giờ có thể miễn cưỡng nghe được chút chút tiếng Thượng Hải, cũng có thể nghe hiểu được đại khái, Lý Linh Linh không trách cậu lén đi phương tiện công cộng còn bị chương trình trực tiếp quay được, chỉ mắng cậu tự dưng bỏ chạy?
Viên Thụy: “… Hắc hắc hắc.”


Không có bị mắng Viên Thụy cao hứng trở về nhà, Trịnh Thu Dương đang đứng trong phòng khách gọi điện thoại, thấy cậu về liền nói với điện thoại cực nhanh: “Đừng nói nhảm nữa, quậy sao cũng được, xong rồi thì báo giá cho tao, cứ như vậy đi, tao cúp.”


Hắn ném di động sang bên, một tay che trước mắt, giả vờ bị lóa mắt hét lớn: “Ah! Bong bóng đại hiệp!”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương nói: “Còn chưa hỏi em, Lý Linh Linh nói gì với em? Có phải bị mắng rồi không?”


Viên Thụy ủy khuất nói: “Chỉ chê em ngu xuẩn, nói em không nên chạy, khó lắm mới được phát sóng trực tiếp, phải ở lại một lúc nữa.”
Trịnh Thu Dương mắng: “Một chút cũng không oan uổng, em đúng là như vậy, sao lại ngồi tàu điện ngầm?”


Viên Thụy càng ủy khuất hơn, nói: “Kẹt xe dữ quá, em muốn về nhà sớm để cùng anh trải qua đêm Giáng sinh mà.”
Trịnh Thu Dương xụ mặt giả bộ giận, kỳ thật trong lòng siêu cấp hưởng thụ.
Viên Thụy lại hỏi: “Vừa rồi lúc phát sóng trực tiếp, có phải nhìn em rất ngu ngốc không?”


Trịnh Thu Dương cố ý nói: “Em có lúc nào không như vậy?”
Viên Thụy ủ rũ nói: “Nói cũng phải.”
Trịnh Thu Dương: “… Cũng không có ngốc lắm, đây là chương trình công ích, rất có ý nghĩa đó.”


Viên Thụy lại bắt đầu vui vẻ nói: “Em vốn có thể thổi 10 cái, tại vì sương mù mới nổ, lượng hô hấp của em kỳ thật rất lớn đó.”
Trịnh Thu Dương gật đầu qua quýt, trong lòng nghĩ, lớn cái rắm, ai mới hun có một chút mà đã trợn trắng mắt hả?


Viên Thụy lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, hỏi: “Sản phẩm anh thiết kế không phải hôm nay được đem bày bán sao, lượng tiêu thụ thế nào?”
Trịnh Thu Dương khiêm tốn nói: “Cũng tạm, có mấy chi nhánh bán hết rồi, bởi vì số lượng có hạn, nên mỗi chi nhánh cũng chỉ có mấy bộ.”


Viên Thụy sùng bái nói: “Thật lợi hại! Đại ca anh khẳng định hối hận muốn chết, nếu sớm cho anh thiết kế không chừng mấy năm trước đã phát tài rồi, cũng không cần cãi nhau với mẹ anh ta, còn phải ra ngoài thuê nhà ở.”


Hai chuyện đó có liên quan? Trịnh Thiệu Dương ra ngoài thuê nhà là vì nhà của hắn sau khi kết hôn mới mua, không muốn để vợ mình đang mang thai mà còn phải ngửi thấy mùi formaldehyde, cho nên mới tạm thời ra ngoài ở.


Bất quá Trịnh Thu Dương cũng không giải thích nhiều, hắn chỉ thích nghe Viên Thụy khen hắn, chỉ chỉ bàn ăn, nói: “Em xem, chờ em về làm beefsteak, anh ngay cả salad cũng trộn luôn rồi.”
Viên Thụy quay đầu thấy nến và hoa tươi trên bàn cơm, lập tức mặt mày hớn hở, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Anh thật lãng mạn!”


Trịnh Thu Dương đắc chí vỗ mông cậu một cái, nói: “Đừng nịnh anh nữa, tranh thủ thời gian làm beefsteak đi.”
Viên Thụy vội đi làm.
Trịnh Thu Dương tắt đèn ở phòng khách đi, chỉ đốt nến, sau khi sắp xếp lại một phen, đứng ở đó dựa vào cửa phòng bếp nhìn.
Thanh âm chiên beefsteak vang xèo xèo xèo.


Viên Thụy mặc áo len mỏng, dây tạp dề thắng hờ sau lưng, eo mảnh mông vểnh, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã cảm thấy người này vô cùng đẹp mắt.
Trịnh Thu Dương nhìn tới si mê, nhẫn nhịn, hỏi: “Ngày mai còn quay chương trình không?”
Viên Thụy nói: “Còn, còn một ngày nữa.”
Trịnh Thu Dương mất hứng.


Viên Thụy quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Lúc nãy em vào, anh đang bàn việc với đồng nghiệp sao? Bọn họ Giáng sinh còn tăng ca?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không phải, là đám bạn làm doanh tiêu của anh, anh mua thuỷ quân cho em.”
Viên Thụy: “… Hả?”


Trịnh Thu Dương giải thích nói: “Em vừa thổi bong bóng là đã HOT lại rồi, anh sợ có người bôi đen em, mua để chuẩn bị trước, xem ai bôi đen em, cho thuỷ quân bóp chết hắn.”
Viên Thụy chỉ quan tâm — “Đắt không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Cũng không đắt lắm, đều là người quen, giá hữu nghị.”


Hắn nói số tiền ra, Viên Thụy đau lòng đến độ muốn khóc, nói: “Có thể rút không? Bôi đen thì cho bôi đen, dù sao nhân vật công chúng có ai không bị bôi đen, em mới không sợ.”


Trịnh Thu Dương không đồng ý, nói: “Làm nhân vật công chúng là đáng bị bôi đen? Bọn họ chuyện gỉ mũi cứt rái gì cũng tùy tiện đem ra nói được, dân mạng ngay cả năng lực tự chủ phán đoán cũng không có, người già thì bị nắm mũi dắt đi, công ty của em cũng keo y chang em, mạng lưới xã hội PR tệ hại, chờ phản ứng kịp rồi, người qua đường bình thường đã sớm bị đám anti kia bao bọc. Anh cho em một ví dụ, tin tức hôm nay nói, có một công ty chuyên chuyển phát bưu kiện từ hải quan nói hải quan đã tăng thuế hàng mỹ phẩm từ 10% lên 50%, trên mạng toàn bộ ùn ùn kéo tới chửi quốc gia chửi chính phủ chửi hải quan, nhưng rõ ràng thuế quan hàng mỹ phẩm từ đó tới giờ luôn là 50%, động một ngón tay lên Baidu là có thể tra ra, vậy mà có nhiều người tin như vậy. Làm chui vài năm thấy chiếm tiện nghi chưa đã, hiện tại còn muốn vung nắp nồi đổ cho quốc gia, nếu thật sự không bao giờ có tin vịt, anh cam lòng mua thủy quân cho em làm gì? Em nói có đúng không?”


Viên Thụy chăm chú gật đầu, ý thức trách nhiệm công dân tự nhiên sinh ra, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ huy thuỷ quân, sẵn tiện ở dưới phần bình luận, phổ cập khoa học nói hàng mỹ phẩm thuế vốn là 50% đi.”
Trịnh Thu Dương: “…”


Trước khi bắt đầu bữa tối dưới ánh nến, mẹ Trịnh tin tức chậm một bước ở trên Tianya thấy topic Viên Thụy thổi bong bóng ở trạm tàu điện ngầm, đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi Trịnh Thu Dương xảy ra chuyện gì.


Trịnh Thu Dương giải thích với bà, bà ở bên kia nói: “Mẹ nói chứ, cái đám trẻ trâu ngu đần kia, có ai ngu tới mức tìm đài truyền hình lăng xê trực tiếp như vậy không, trong bài viết toàn sống chết nói lăng xê, thật sự y như câu nói một khi muốn giả chết rồi gọi thế nào cũng không chịu dậy.”


Trịnh Thu Dương: “… Mẹ lại lên Tianya cãi nhau với người ta?”
Trước kia mẹ hắn hay lên Tianya tranh cãi với người ta, thắng thì thôi, thua là tức đến mức không thèm ăn cơm.
Mẹ Trịnh nói: “Cãi cái gì mà cãi? Mẹ phải dạy cho đám trẻ trâu đó biết nói tiếng người.”
Trịnh Thu Dương: “…”


Viên Thụy đã làm xong beefsteak, thấy anh cúp điện thoại rồi mới dám lên tiếng hỏi: “Sao dì biết em thổi bong bóng? Dì có nói gì nữa không?”
Trịnh Thu Dương ra vẻ thở dài, nói: “Không nói gì, mẹ đang bận đại chiến với Anti-fan của em.”


Viên Thụy giật mình trong chốc lát, cười đến không ngậm miệng được, nói: “Dì dễ thương quá! Sao lại dễ thương như vậy!”
Trịnh Thu Dương cũng cười theo.


Ánh nến rượu đỏ chập chờn, bầu không khí vô cùng lãng mạn cho tới lúc hai người ăn xong, hai người cùng đi rửa chén lau bàn, rửa được một nửa rồi không rửa nổi nữa, vất chén đĩa sang một bên, ở trước bồn rửa chén hun cực kỳ khí thế.


Nhà nghèo nên bếp không rộng lắm, hai trẻ như sinh đôi dính nhau ôm đi vào phòng ngủ.
Đang dây dưa giữa giường, Trịnh Thu Dương đột nhiên dừng lại nói: “Đợi chút.”
Viên Thụy: “”


Trịnh Thu Dương từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một cái hộp nhỏ, cười nói: “Thiếu chút nữa quên nó rồi.”
Viên Thụy đang nằm yên đó, khi nhìn rõ được hình dạng cái hộp đó là hộp đựng nhẫn, lập tức mở to hai mắt, ngồi dậy, vẻ mặt chờ mong.


Trịnh Thu Dương đưa cái hộp tới trước mặt cậu mở ra, bên trong là một cái nhẫn.
Viên Thụy cảm xúc dâng trào nhìn Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương hỏi: “Đẹp không?”
Cậu dùng sức gật gật đầu.
Trịnh Thu Dương nhìn cậu cười, nói: “Đưa tay cho anh.”


Viên Thụy khẩn trương vô cùng, cà lăm nói: “Tay, tay trái, hay, hay là tay phải?”
Trịnh Thu Dương nắm tay trái của cậu, đem nhẫn đeo lên ngón áp út.
Viên Thụy kích động đến mức vành mắt có chút đỏ lên.


Trịnh Thu Dương còn đang nắm tay của cậu, nói: “Em xem hình dáng chiếc nhẫn này, nhìn ra cái gì không?”
[ ] 阳 – Dương trong Thái Dương (太阳), mặt trời


Trịnh Thu Dương cười cười, nói: “Viên Tiểu Thụy, chiếc nhẫn kia đại diện cho anh, lúc anh vừa mới bắt đầu học thiết kế trang sức đã nghĩ, đợi sau này anh tìm được một nửa của mình, sẽ làm một chiếc nhẫn hình mặt trời, thay anh bao bọc người ấy.”


Viên Thụy vui vẻ, nói: “Khi đó chắc anh muốn bao bọc một đại mỹ nữ?”
Trịnh Thu Dương cười nói: “Hiện tại giờ bao một anh chàng đẹp trai, cũng rất đáng a.”
Viên Thụy vui vô cùng, lại hỏi anh: “Cái này khảm thạch gì?”
Trịnh Thu Dương nói: “Là ruby [ ].”
[ ] Hồng ngọc


Viên Thụy há hốc mồm, đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Trịnh Thu Dương cười nói: “Không đắt.”


Viên Thụy càng cười vui vẻ hơn rồi, giơ tay huơ không ngừng, lại dùng di động chụp ảnh, sau đó mở weixin ra, gửi cho Phương Sĩ Thanh và Bách Đồ xem, nhưng đáng tiếc lúc này người ta đang đi chơi lễ, không ai để ý đến cậu.


Trịnh Thu Dương ở bên cạnh thấy cậu vui như vậy, mình cũng vui theo, qua một lát mới hỏi: “Quà Giáng sinh của anh đâu?”
Viên Thụy ánh mắt có chút trốn tránh.
Trịnh Thu Dương cả giận nói: “Em không chuẩn bị?”
Viên Thụy vội nói: “Chuẩn bị chuẩn bị.”


Trịnh Thu Dương vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên.
Viên Thụy đập tay anh một cái, nói: “Anh, anh chờ một lát.”


Trịnh Thu Dương thấy cậu từ trong tủ quần áo cầm một cái túi đi ra, sau đó hai ba bước chạy vào phòng tắm, đã đoán được đại khái, bày ra vẻ mặt ɖâʍ đãng, dựa ở đầu giường chờ.
Tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng sự thật hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.


“Em không có mua hồng, anh thấy màu đen được không?” Viên Thụy đứng ở cạnh giường, có chút xấu hổ, nói, “Em mặc màu hồng thật sự siêu cấp xấu, em quá đen.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy chỉ mặc đồ lót màu đen, còn đeo vếu giả.


Cứ như vậy mà bắt đầu…, cảm giác không giống trước lắm.
Hơn 10′ sau sau.
Trịnh Thu Dương hỏi: “Thoải mái không?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt như có thâm thù đại hận gì với cậu bóp vếu giả.


Viên Thụy áy náy nói: “Em như vậy có phải xấu quá không? Anh nãy giờ không cứng nổi.”
Trịnh Thu Dương nghĩ thầm còn nói anh, em hôm nay nằm ở đây y như xác chết mặt bra.
Hắn đề nghị nói: “Mua ở đâu đó? Hai cái này nhìn thì coi cũng được, sờ lại thấy ghét.”


Viên Thụy nói: “Em còn chưa có sờ qua, nhưng cảm giác nó hình như rất tốt, hay là tại giả quá?”
Trịnh Thu Dương lại xoa nhẹ hai cái, nói: “Rất thật.”
Viên Thụy thấy anh cứ bắt bẻ, lại hỏi: “Vậy anh ghét cái gì? Cái này em mua mắc lắm đó…Có phải anh chê nó nhỏ không?”


“Không phải.” Trịnh Thu Dương ăn ngay nói thật, “Anh muốn bóp cơ ngực em.”
Cậu không nói hai lời tháo vếu giả xuống, đặt hai tay anh lên ngực mình, mới xoa hai cái đã có cảm giác, tiểu đệ đệ đang mềm “Piu” một cái đứng thẳng lên.
Viên Thụy vừa mừng vừa sợ nói: “Anh thật sự cong rồi!!”


Trịnh Thu Dương quá oan uổng, nói: “Nói thừa! Không cong mà mỗi ngày đều muốn XX tiểu gay em hả?”
Viên Thụy quả thực vui tới mức thăng thiên, dang tay dang chân mở nằm thành hình chữ 大, chủ động mời gọi: “Anh cũng là tiểu gay! Đến đây đến đây!”


Tiểu gay và tiểu gay cuối cùng cũng cùng nhau trải qua đêm Giáng sinh.
Sáng ngày hôm sau, bộ trang sức Trịnh Thu Dương thiết kế, trong vòng 13 tiếng bán hết toàn bộ sản phẩm đợt số lượng có hạn kỳ này.


Viên Thụy đang nằm ngủ ở nhà nhận được điện thoại của Lý Linh Linh, nói cho cậu biết có một đài truyền hình lớn muốn cậu tham gia đêm hội cuối năm, muốn cậu chuẩn bị hát hai ca khúc. Viên Thụy không chút nghĩ ngợi liền từ chối, cậu ca không hay, trong thời gian ngắn như vậy ngay cả tập cũng không kịp, hát nhép cậu càng không làm được, hơn nữa cậu muốn đón năm mới cùng bạn trai. Lý Linh Linh cũng không miễn cưỡng, đối phương cũng mời rất đột ngột, cho dù tìm lý do thoái thác cũng không tính là cho người ta leo cây, sẽ không đắc tội bọn họ. Quan trọng là, lời mời này, đại biểu cho việc dư âm ảnh hưởng từ video đó đã hoàn toàn qua đi.


Chuyện tối hôm qua trong lúc vô tình Viên Thụy xuất hiện trực tiếp trên TV, quả thật y như Trịnh Thu Dương lo lắng, rất nhiều người nghi ngờ là lăng xê, nhưng trên internet lại xuất hiện một đoạn video, màn hình lắc lư rõ ràng là đang quay trộm, Viên Thụy đeo khẩu trang đội mũ đang tranh chấp với một hành khách khác, nguyên nhân là vị hành khách kia dựa vào thanh cán khiến các hành khách khác bất tiện, tuy Viên Thụy từ đầu tới cuối không cho ai biết thân phận của mình, nhưng áo len và cái mũ đó giống y như cái cậu mặc khi tham gia chương trình công ích cậu, người hiểu rõ cậu xem cũng có thể đoán được từ giọng nói rằng người đó chính là cậu. Video này được chuyển phát trên weibo mấy nghìn lượt, top bình luận là một cô gái up ảnh cô chụp chung với Viên Thụy, nói tối hôm đó là Trung thu, trước Tết mấy tháng cô cùng với bạn trai đi tàu điện ngầm vô tình gặp được Viên Thụy, đây là tấm ảnh chụp chung lúc đó. Video này và bình luận chiếm được hảo cảm của rất nhiều người qua đường, cũng có phần lớn người lựa chọn tin tưởng Viên Thụy xuất hiện trực tiếp trên chương trình đó là hoàn toàn trùng hợp, dù sao cũng không có minh tinh nào trước khi lăng xê lại đi ngồi tàu điện ngầm.


Tết nguyên đán qua đi, 《 Đại Thám Tử 》 chính thức online, tập đầu tiên đã đột phá 1 triệu lượt view, ý tưởng và cách hậu kỳ biên tập đều vượt xa sự mong mỏi của khán giả, tiếc nuối duy nhất là CP “Lương Duyên” mới tập 1 đã BE, cùng ngày đăng tập 1, # Quỳ cầu Lương Tỳ hồi sinh # trở thành chủ đề HOT nhất.


Tổ tiết mục vốn đã bứt rức không yên vì mới tập 1 mà Lương Tỳ đã chết, liền nhanh chóng ra quyết định tạm thời điều chỉnh lại quy chế cuộc thi, sắp xếp tập 7 sẽ là trận thi đấu hồi sinh.
Trước một ngày thi đấu hồi sinh, Viên Thụy gửi weixin cho Bách Đồ hỏi: “Lương ca chuẩn bị sao rồi?”


Bách Đồ trả lời cậu: “Không thành vấn đề, sau khi bị chết ngay tập 1, anh ấy trở về mỗi ngày đều đọc《 Thám tử lừng danh Conan 》.”
Viên Thụy: “Ha ha ha ha ha ha.”


Lương Tỳ trong tập hồi sinh thuận lợi đạt giải, thành công trở về đơn vị, Viên Thụy cũng giãy dụa được tới tập 8, sau đó thảm thiết đứng dưới đáy ngọn nguồn, vô duyên với trận chung kết. Nhưng tập cậu “Chết”, lại tạo ra kỷ lục cao nhât của《 Đại Thám Tử 》 từ trước tới giờ, thậm chí còn cao hơn tập Lương Tỳ hồi sinh.


Sau khi kết thúc công việc, rãnh rỗi Viên Thụy liền nuôi một con mèo Mỹ lông ngắn vằn đen, mới đầu Trịnh Thu Dương rất không quen, thường xuyên đứng giằng co với con mèo trong nhà, về sau dần dần cũng quen, nhưng trước khi “ba ba ba” mỗi lần đều mời nó và ổ của ra ngoài, để ngừa lúc đang hứng, đột nhiên phát hiện trên đầu giường có một đôi mắt tròn căng chăm chú nhìn mình.


Trước Tết âm lịch, một hãng nước hoa nổi tiếng của Pháp liên lạc bàn bạc với Lý Linh Linh, có ý định mời Viên Thụy đảm làm người đại diện cho toàn cậu cho hãng nước hoa này.


Mà cuộc thi thiết kế trang sức cũng đã công bố thí sinh lọt vào vòng trong, bản thiết kế “Quét QR” của Trịnh Thu Dương cũng thình lình lọt top.


Đêm giao thừa hôm đó, Trịnh Thu Dương dẫn theo mẹ hắn, Viên Thụy hẹn Tác Kiến Quân và Tác Duyệt, cả nhà lần đầu tiên cùng nhau ăn tất niên, bầu không khí rất hòa hợp.


Mấy tháng sau, Viên Thụy tham gia một event thương mại, gặp lại Mạnh Lai, hai người khách khí hỏi han nhau, Mạnh Lai không còn làm truyền thông nữa, mà tiếp nhận quản lý công ty của mẹ hắn, hắn nói cho Viên Thụy, Dương Lộ hai năm trước đã cắt bỏ khối u ung thư vú, vì khối u đã to dần không thể không phẫu thuật, bây giờ đang tịnh dưỡng, tạm thời không có biện pháp tiếp tục công việc.


Viên Thụy không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tặng một câu chúc phúc thành tâm.
Cậu không đem chuyện vô tình gặp lại Mạnh Lai nói cho Trịnh Thu Dương, tuy cậu cũng rất thích bộ dáng lúc ghen của Trịnh Thu Dương, nhưng nhà thiết kế lớn của cậu bận quá rồi.


Trịnh Thu Dương cuối cùng tuy không lấy được giải thưởng lớn, nhưng vì tác phẩm của hắn cực kỳ sáng tạo lại mới lạ thú vị, được rất nhiều nhà truyền thông ưu ái xem trọng, trong quá trình thi đấu, hắn và tác phẩm “Quét QR” của hắn được các nha truyền thông và tạp chí đăng ảnh chụp, sau khi giải thi đấu kết thúc, tạp chí đá quý có uy tín nhất xuất bản gọi hắn là “Nhà thiết kế có tiềm nang lớn nhất năm nay”, “Tuy bại nhưng vinh”, cơ hồ là nhất chiến thành danh.


Trong mấy lần phỏng vấn, ngoại trừ hay hỏi linh cảm khởi nguồn thiết kế của hắn từ đâu, còn có “Tại sao mã QR trên chiếc nhẫn lại quét ra một bức ảnh tuyết rơi? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Mỗi lần như vậy hắn đều trêu đùa cho qua, cho tới bây giờ vẫn không thẳng thắng trả lời.


Viên Thụy sinh ngay ngày đầu năm, ngày đó tuyết rơi rất lớn, trưởng bối trong nhà liền đặt tên cậu một chữ “Thụy [ ]”.
[ ] may mắn, điềm lành, thuận lợi
*.:. Hoàn Chính Văn.:.*