Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 84: Gà trống lớn và gà mái nhỏ

Gà trống lớn và gà mái nhỏ
Đáng tiếc qua ngày hôm sau, Viên Thụy lại xấu hổ không chịu gọi hai chữ đó nữa, Trịnh Thu Dương trêu cậu chọc cậu hung dữ với cậu, cậu chỉ đỏ mặt che kín đầu, trốn ở trong chăn không chịu đi ra.


Trịnh Thu Dương ha ha ha cười một hồi mới rời giường mặc quần áo chuẩn bị đi làm. Không gọi cũng không sao, dù sao đêm qua hắn đã nghe sướng rồi, đặc biệt là lúc đó, nghe Viên Thụy vừa rên vừa gọi như vậy, sọ của hắn cũng muốn mềm luôn, khí huyết tuột thẳng xuống nửa người dưới, cứng muốn chết, quả thực chỉ muốn chết trên giường.


Thật sự là không thể xem thường cái tên da đen chân dài này, đúng là càng ngày càng giống Tiểu yêu tinh.
Gần đến Giáng Sinh, bộ trang sức hắn thiết kế sẽ được tung ra sáng hôm đó, lần đầu tiên sẽ tung ra với số lượng nhỏ, hắn đợi kế hoạch mở rộng chấm dứt, sẽ chính thức đưa đơn từ chức.


Chuyện này hắn chỉ nói với Viên Thụy, không có nói với ai khác, ngay cả mẹ hắn cũng không biết, nhưng không biết tại sao Trịnh Thiệu Dương lại nhìn thấu tâm tư hắn, còn đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn, hắn liền dứt khoát thừa nhận.


Trịnh Thiệu Dương hỏi: “Viên Thụy từ chối làm người đại diện phát ngôn Vân Xương, cũng là vì vậy sao?”


Trịnh Thu Dương có chút giật mình, hắn lần trước sau khi đề cập với Viên Thụy chuyện này cũng không nghe Viên Thụy nhắc tới nữa, tưởng rằng không có tiến triển, trên cơ bản không biết hai bên đã đàm phán, hơn nữa Viên Thụy còn từ chối.


Sau chuyện video, hình tượng Viên Thụy trong lòng công chúng khó tránh khỏi tuột dốc, trước kia các show giải trí và đại diện phát ngôn tìm cậu nhiều như bông tuyết, là Lý Linh Linh kiểm định, nghiêm khắc chọn những cái có tiếng tăm cho cậu, cho nên cậu vốn không có nhận đại diện phát ngôn nào nữa, chỉ có của một hãng điện thoại và một mỹ phẩm dưỡng da. Hãng điện thoại đã xác định sẽ không tiếp tục ký hợp đồng sang năm, thời hạn hợp đồng hãng mỹ phẩm vẫn còn, lúc Viên Thụy đang HOT còn định lập kế hoạch ký tiếp một năm, kết quả chưa kịp ký hợp đồng, video kia đã bị tung ra, nhãn hiệu Nhật này liền nhanh chóng vứt luôn chuyện hợp tác năm sau, còn muốn công ty bồi thường vì hình tượng nghệ sĩ nhà mình đã làm ảnh hưởng tới nhãn hiệu, may mà Lý Linh Linh có kinh nghiệm ứng biến, mới không xảy ra phiền toái gì lớn. Bất quá hiện tại chỗ Lý Linh Linh thật sự vắng như chùa bà đanh, vô cùng chênh lệch với sự rầm rộ trước kia.


Vào thời điểm này, nếu có thể làm đại diện phát ngôn của Đá Quý Vân Xương,đối với cậu mà nói, thật sự là một cơ hội hiếm có.


Trịnh Thiệu Dương nghiêm mặt nói: “Hình tượng Viên Thụy không tệ, phù hợp với mode thời trang trẻ của Vân Xương, cho nên tôi mới muốn mời cậu ta làm đại diện phát ngôn. Chuyện này không có liên quan gì tới việc hai người yêu đương.”
Trịnh Thu Dương nói: “Tôi cũng cảm thấy không có quan hệ.”


Trịnh Thiệu Dương cười cười, nói: “Chủ yếu còn là vì vợ của tôi quá mê cậu ta.”
Trịnh Thu Dương: “…”


Trịnh Thiệu Dương nói: “Cậu cũng cân nhắc lại chuyện từ chức đi, Vân Xương và Trịnh gia hiện tại là do tôi định đoạt. Tôi sẽ không xem cậu là em trai, chỉ xem cậu là một nhà thiết kế bình thường, nếu như cậu cũng chỉ xem tôi là ông chủ, như vậy có cần tất yếu từ chức không?”


Trịnh Thu Dương hỏi: “Anh là nô lệ của vợ, muốn Viên Thụy làm đại diện, cái này tôi có thể hiểu, còn tôi thì không quan trọng, tại sao muốn tôi ở lại?”


“Mẹ cậu và mẹ tôi đã tỉnh táo, lại còn trở thành chiến hữu, ông già sắp giận điên lên rồi, nếu như tôi và cậu cũng bài trừ thành kiến, nắm tay cùng phát triển một Vân Xương tương lai.” Trịnh Thiệu Dương sung sướng nói, “Cậu nói xem có phải ông ta sẽ càng tức hơn không?”


Trịnh Thu Dương: “…”
Trở về nhà hắn thuật lại từ đầu chí cuối cho Viên Thụy nghe, Viên Thụy vốn cả kinh, lại lập tức đồng ý nói: “Đại ca anh quả là cơ trí, ngoại trừ việc chọc tức người ba cặn bã kia ra, căn bản không còn biện pháp khác, chắc chắn anh ta cũng đã sớm không vừa mắt ba anh rồi.”


Trịnh Thu Dương nói: “Anh trước kia luôn cảm thấy tên đại ca này cực kỳ đáng ghét, không nghĩ tới anh ta rất có ý tứ.”
Viên Thụy phụ họa nói: “Đúng vậy, hơn nữa lớn lên còn đẹp trai như vậy!”
Trịnh Thu Dương liếc xéo cậu, nói: “Vợ người ta mê em, em lại mê chồng người ta.”


Viên Thụy rối rít chấn chỉnh lập trường, nói: “Em không có mê anh ta a mê.”
Trịnh Thu Dương hai tay ước lượng từ trên xuống dưới, nói: “Gần 1m luôn rồi! Mini [ ] chỗ nào?”
[ ] 迷你: chữ Mê phát âm là [Mínǐ], giống với từ tiếng anh: Mini
Viên Thụy: “…”


Cậu chậm nửa nhịp mới hiểu cười rung lên.
Trịnh Thu Dương có chút đắc ý, thấy chưa, cái này mới gọi là hài hước.
Viên Thụy cười đã rồi, xoa bụng hỏi: “Vậy, anh đồng ý đại ca anh không từ chức sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có, anh còn muốn nghĩ.”


Viên Thụy cũng suy nghĩ, nói: “Tiền em tiết kiệm hiện giờ cũng đã đủ mở phòng làm việc cho anh rồi. Dù làm việc cho ai, thậm chí ngồi ở nhà vẽ cũng được, hoặc mở một văn phòng, anh có thể thiết kế thoải mái được rồi.”


Trịnh Thu Dương không muốn dùng tiền của cậu, uyển chuyển nói: “Bước này có hơi sớm, anh lại không có danh khí gì, mở văn phòng chỉ sợ ngay cả trợ lý cũng không tuyển được, sau này lại phải lo lắng, để anh tôi luyện, tham gia thêm mấy cuộc thi lớn, đợi có danh khí và tác phẩm tiêu biểu, những chuyện khác sẽ tốt hơn.” Nguồn:


Viên Thụy lờ mờ đoán được tâm tư của anh, hơn nữa cảm thấy anh nói cũng có đạo lý, nên không đề cập tới chuyện mở văn phòng nữa, đầy tin tưởng nói: “Anh lần này nhất định sẽ đạt giải.”
Trịnh Thu Dương: “…”


Hắn đoán việc Viên Thụy từ chối làm đại diện phát ngôn có liên quan tới hắn, nhưng không nghĩ tới lại là loại lý do này, mặt mũi của hắn sao có thể so với tiền đồ của Viên Thụy, rất không có ý nghĩa.


Viên Thụy làm sao không hiểu, Lý Linh Linh đã sớm nói với cậu 800 lần, nhưng cậu vẫn kiên trì nói: “Dù sao thì em lấy chồng theo chồng.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy bước tới trước mặt anh, cười hì hì nói: “Gà trống lớn.”


Trịnh Thu Dương im lặng xoa xoa tóc của cậu, nói: “Em là gà mái nhỏ.”
Viên Thụy cảm thấy ngữ khí và động tác của anh siêu cấp dịu dàng, có một chút ngọt ngào lẫn xấu hổ, aiz…, muốn đẻ trứng cho anh quá a. (Đ: …..)


Trịnh Thu Dương một lòng suy nghĩ chuyện đứng đắn, lại thấy Viên Thụy không tự giác lộ ra vẻ mặt si mê, không khỏi thở dài, nhanh chóng ra quyết định, nói: “Em nói với Lý Linh Linh, nhận làm đại diện phát ngôn Vân Xương, anh không từ chức nữa, đợi có kết quả thi thiết kế rồi nói sau.”
Viên Thụy: “… A?”


Trịnh Thu Dương nói: “Trịnh Thiệu Dương nói cũng không phải không có đạo lý, anh không xem anh ta là anh trai, chuyện này không cần đắng đo, từ chức sang công ty khác cũng tiếp tục làm thiết kế, nhưng lại phải làm lại từ đầu, bộ phận thiết kế trong mỗi công ty đều có hạn chế, anh sang công ty mới không hẳn có thể hoà hợp, còn không bằng ở lại Vân Xương, ít nhất hiểu rõ đồng nghiệp, cũng dễ hòa hợp.”


Ngoại trừ vẫn phải làm cấp dưới Trịnh Thiệu Dương, còn phải thỉnh thoảng nhìn “sắc mặt” của hắn.
Trước đó Trịnh Thu Dương muốn từ chức, nghĩ rằng rốt cục cũng thoát khỏi sự bóc lột của Trịnh Thiệu Dương, hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.


Được rồi, bây giờ vẫn là quay trở về để tiếp tục bị bóc lột đi.


Trong tổng công ty Vân Xương cũng dán poster lớn của Viên Thụy mấy chỗ, đám đồng nghiệp biết nội tình còn tưởng là nhờ Trịnh Thu Dương mà Viên Thụy tới, còn khoa trương khen hắn một trận, Trịnh Thu Dương nghe được mặt mày hớn hở, vô cùng khoan khoái dễ chịu.


Mà ngay cả mẹ hắn cũng gọi điện tới khen hắn: “Cho dù mẹ và lão Trịnh chia tay, nhưng con vẫn mang họ Trịnh, Viên Thụy làm đại diện phát ngôn chính là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vừa có thể diện, còn có thể lấy được lợi nhuận từ nhà họ, chuyện này phải xử lý ổn thỏa.”


Trịnh Thu Dương đành phải phụ họa vài câu.


Mẹ Trịnh còn nói: “Viên Thụy còn rất được giới đồng tính chào đón, mẹ vừa rồi ở tàu điện ngầm trông thấy poster được dán ở đó, rất nhiều người đi ngang qua đều vây quanh chụp ảnh, không chỉ có nữ, còn có mấy tên con trai ẻo lả, còn nhảy bổ vào trong poster Viên Thụy gọi chồng a~, trời ơi mẹ buồn nôn muốn chết.”


Trịnh Thu Dương: “…”
Mẹ Trịnh hỏi hắn: “Cuối tuần là Giáng Sinh, có sắp xếp gì chưa?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có, sản phẩm mới đang được phát triển, nói không chừng sẽ không được nghỉ ngơi. Mẹ muốn đi đâu chơi sao?”


Mẹ Trịnh nói: “Mẹ chỉ biết đây là lễ nước ngoài, con nhớ chuẩn bị quà cho Viên Thụy, phải lãng mạn một chút, dỗ nó vui vẻ.”
Trịnh Thu Dương nhịn cười đáp ứng nói: “Vâng, con tùy tiện mua cho em ấy một món.”


Mẹ Trịnh bất mãn nói: “Mẹ đã xem chòm sao của hai đứa rồi, rất hợp, nhưng nó so với con nhiều hoa đào hơn, nếu không để ý, quay đầu lại bị người ta cướp đi, xem con đi đâu mà khóc.” (Hoa đào khác đào hoa nha)


Trịnh Thu Dương đương nhiên để bụng, từ hơn một tháng trước, hắn đã chuẩn bị xong quà Giáng Sinh cho Viên Thụy.
.:.