Về nhà
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, mọi người đã đến Vườn động thực vật quay cảnh bổ sung, riêng Viên Thụy chạy đi tìm con voi hôm qua kéo co cùng cậu, voi còn nhớ nhận ra cậu, luôn dùng vòi và mặt cọ cậu, Viên Thụy chơi với nó thật lâu mới lưu luyến rời đi, muốn nuôi một con voi quá a!
Cậu lại đi xem sử tử con hôm qua không thấy được, thử đút cho nó uống sữa, một đám lông xù chẳng giống mãnh thú chút nào, chỉ giống mèo nhưng con mèo này hơi to một chút, nó cắn bình sữa dốc sức uống, còn dùng đệm thịt dưới móng vuốt ôm tay Viên Thụy, cực kỳ cực kỳ dễ thương, làm cậu manh gần chết, lại có suy nghĩ muốn nuôi mèo rồi.
Đi dạo đủ rồi, mọi người nói muốn ra biển tắm, Viên Thụy cũng rất muốn đi, đặc biệt chạy vô phòng vệ sinh vén áo lên nhìn, cảm thấy ngực cũng không sưng lắm, liền đánh bạo đi theo chơi.
Bọn họ chơi không bao lâu thì Vương Siêu tới. Bởi vì y và Tomas là ca sĩ cùng nhóm, nói với mọi người là được nghỉ phép nên đi theo anh em chơi, cũng không ai nhiều chuyện hỏi nữa.
Tomas tắm, Vương Siêu cũng không quản, mặc quần đùi hoa, đeo kính râm nằm trên ghế trên bãi cát chơi điện thoại.
Viên Thụy lặn chốc lát, thấy hắn ở bên đó, liền đi qua ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Sao anh không tắm?”
Vương Siêu nâng mắt nhìn cậu, cười nói: “Là chị dâu a, mông đau không đi.”
Viên Thụy nhất thời trợn to mắt, vẻ mặt “Sao nói chuyện hạ lưu vậy”.
Vương Siêu vội giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu, là bị chồng tôi đánh.”
Viên Thụy càng trợn to mắt hơn, cảm giác hai người bọn họ càng hạ lưu.
Vương Siêu không biết phải nói gì nữa, yên lặng cầm lon nước ngọt bên cạnh uống.
Bên kia Tomas lên bờ, một thân cơ bắp ướt sũng cực kỳ đẹp mắt, rất nhanh bị 4 5 cô gái vây quanh, líu ríu không biết đang nói cái gì.
Vương Siêu chửi tục một câu.
Viên Thụy nhìn hắn, lại nhìn Tomas, nghĩ thầm, trời ơi! CP này có độc!
“Viên Thụy!”
Viên Thụy quay đầu lại nhìn, là nữ nghệ sĩ Đài Loan, cô quên đem theo áo tắm nên trở về khách sạn lấy, cô mặc bộ bikini sọc ngang cầu vồng, tuy không cao tỷ lệ cơ thể rất đẹp, ngực to, chân cũng xem như dài, da lại trắng sáng, lúc mặc áo tắm càng phá lệ xinh đẹp.
Vương Siêu lập tức tháo kính râm xuống, nói: “Người đẹp! Chào a!”
Cô cũng biết hắn, nói: “Leo, cậu cũng tới chơi a. Sao hai người không tắm đi?”
Viên Thụy nói: “Em mới vừa lên.”
Vương Siêu cười hì hì nói: “Cô muốn đi sao? Cần sứ giả hộ hoa không?”
Hắn chạy theo cô tắm, lúc xuống nước còn vây quanh người ta, thoạt nhìn rất vô sỉ.
Viên Thụy cầm lon nước ngọt cắn ống hút, rất muốn hỏi Vương Siêu, mông anh không đau sao?
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Tomas xuống biển một lần nữa, giống như con cá bơi đến bên cạnh Vương Siêu và nữ nghệ sĩ.
Vương Siêu bị bắt gặp liền xoay người chạy trốn, còn chưa kịp bơi chó hai cái đã bị Tomas tóm được bắp chân, hắn vừa sợ vừa giận chửi tục, còn chưa chửi xong lại bị Tomas ấn vai nhấn xuống nước.
Qua chừng một phút, hai người lại trồi lên mặt nước, cùng nhau bơi lên bờ.
Tomas không có lại đây, Vương Siêu thì mặt mày hớn hở một mình trở lại ngồi xuống, mặt hồng hào, đặc biệt là môi, đỏ như muốn rỉ máu, nhìn kỹ thì mặt trên còn có dấu răng. Hắn cầm cái quần bông mặc vào, trong miệng lại ngâm nga bài hát mới của nhóm bọn họ: “Em hỏi anh tình yêu là gì là gì, là cái gì a, hắc! Là cái gì là cái gì…”
Vây xem toàn cảnh Viên tiên sinh cảm thấy lời bài hát này viết quá hợp.
Đa số mọi người đều sáng ngày mốt mới lên máy bay, thậm chí Tomas và Vương Siêu muốn đi Tam Á chơi mấy ngày rồi mới về, chỉ có Viên Thụy phải bay ngay tối nay để tiếp tục công việc, xế chiều không thể làm gì khác hơn là tạm biệt mọi người rồi vội vã ra sân bay.
Lúc ở phòng chờ VIP, Triệu Chính Nghĩa nói: “Viên ca, đó là anh nuôi phải không?”
Viên Thụy quay đầu nhìn, quả nhiên là đoàn người Mạnh Lai. Cậu vội vàng quay lại, không muốn bị Mạnh Lai thấy.
Triệu Chính Nghĩa nhanh nhạy hiểu ra, cũng không nhìn nữa, lặng lẽ nói: “Tôi nghe nói quan hệ giữa anh nuôi và mẹ nuôi anh không được tốt lắm, gặp nhau chẳng nói gì.”
Viên Thụy thật bất ngờ, nói: “Thật sao?”
Triệu Chính Nghĩa gật đầu nói: “Thật, anh xem chuyện quay phim lần này lớn như vậy mà mẹ nuôi không tới, nói không chừng là do hai mẹ con họ không muốn chạm mặt nhau.”
Viên Thụy nghĩ thầm, khó trách Mạnh Lai không biết Dương Lộ nhận con nuôi, gia đình ly hôn quan hệ với con cái rất dễ trở nên khó xử, có thể Mạnh Lai thân với ba mình hơn.
Loa truyền thanh thông báo đã đến lúc lên máy bay, lúc bọn họ đứng dậy đi nhóm Mạnh Lai còn chưa đi. Viên Thụy tận lực cúi đầu đè thấp sự tồn tại của mình, cước bộ theo Triệu Chính Nghĩa thật nhanh, lúc quẹo cua lại ngoài ý muốn nhìn thấy trong cửa kính góc tường Mạnh Lai đang nhìn cậu, hơn nữa không giống như là vừa nhìn thấy.
Cậu: “…”
Nhưng Mạnh Lai chỉ nhìn cậu mỉm cười, môi khép mở nói: “Hẹn gặp lại.” (Đ: Ai tới hốt Tiểu Mạnh đi T_T, sao tự dưng tui càng ngày càng cưng Tiểu Mạnh vại, mau tìm hp mới đi a, 2 ng" đó móe chết rồi, Mạnh mau tìm ai để móe cùng đi =)))
Lúc trở lại Thượng Hải, khẩn trương quay tám ngày cuối của bộ phim « Ai là cát trên đầu ngón tay em ».
Trong tiệc đóng máy, Viên Thụy gặp bạn trai Tống Hoan Nhan, ngoài đời trẻ hơn trong hình, người cũng chững chạc, là tinh anh, hơn nữa còn đối xử tốt với Tống Hoan Nhan, chẳng những tôn trọng lý tưởng của cô mà còn nguyện ý làm anh hùng vô danh trên con đường cô hoàn thành giấc mơ của mình, là chân ái a.
Viên Thụy càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi, cũng thấy mừng cho Tống Hoan Nhan.
Càng vui hơn chính là, được về Bắc Kinh rồi!
Trước khi quay « Shiny Friends », Viên Thụy đã nhảy thân lên hạng 3, sau khi quay xong « Shiny Friends » thì bất kể chủ đề gì liên quan tới cậu cũng HOT, cậu càng ngày càng nổi tiếng, ngay cả nhãn hiệu mỹ phẩm ký hợp đồng với cậu còn nói sẽ trả phí gấp đôi. Fan trên weibo tăng từ 6 triệu lên 9 triệu, mắt thấy sắp sửa vượt 10 triệu, cậu liền đăng weibo nói nếu follow vượt qua 10 triệu cậu sẽ đăng hình lúc nhỏ lên cho mọi người xem, bình luận phía dưới toàn là “Không có thành ý! Tụi em muốn ảnh nude!”
Tóm lại, cậu càng ngày càng bỏng tay hơn trước.
Lần trở về này, fan tới sân bay đón cậu tăng gấp 2 lần so với trước kia, phải đặt rào chắn từ sảnh ra tới phía ngoài sân bay, fan giơ đầy poster của cậu, hộp đèn chữ nổi kèm các băng biểu ngữ, cậu vừa tới hiện trường liền gọi “Viên Manh Manh!”, như tiếng trong núi vọng lại thiếu chút nữa dọa cậu chạy vô.
Thật vất vả mới rời khỏi sân bay, cậu lại ôm một đống quà, vui vẻ ngồi ở băng sau sắp xếp lại. Triệu Chính Nghĩa ao ước nhìn đống đồ ăn vặt cực lớn trong túi, bị Viên Thụy cảnh giác bảo vệ, nói: “Muốn ăn thì tui mua cho, còn cái này không thể cho.”
Fans tặng quà cho cậu, cậu phải đem về nhà a.
Phải về nhà!
Sáng sớm hôm nay Trịnh Thu Dương đã đứng chờ dưới lầu, chóp mũi bị đông lạnh đỏ bừng, xe bảo mẫu vừa dừng lại trước mặt hắn là Viên Thụy đã nhảy từ trong xe xuống, bổ nhào tới ôm chặt anh.
Bọn họ thậm chí không hẹn mà cùng cảm thấy mũi cay cay, rất muốn khóc.
Triệu Chính Nghĩa nhìn thấy, hoảng sợ đến mức hét lên: “Buông tay! Mau buông tay!”
Viên Thụy bất đắc dĩ buông bạn trai ra, còn cùng anh nhìn nhau vài giây, cười rộ lên.
Triệu Chính Nghĩa đem hành lý và quà xuống xe, Viên Thụy ôm quà, Trịnh Thu Dương xách hành lý, Triệu Chính Nghĩa thấy mình đã hết chuyện để làm, nói nhỏ: “Vậy tôi về nhà trước, hai người… Lên lầu rồi hâm rồi hôn? Được không?” Hắn vừa nói vừa thở dài.
Viên Thụy xấu hổ nói: “Biết rồi, cậu trở về đi, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến chú và dì a.”
Triệu Chính Nghĩa đi, hai người họ kiềm chế lên lầu, Trịnh Thu Dương bấm mật mã mở cửa, Viên Thụy ở phía sau đi vào.
Cuối cùng không cần kiềm chế nữa, vừa bước vào cửa đồ trong tay trong ngực của hai người đều bị ném đi, hai người liều mạng ôm hôn đối phương, giống như kẻ chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, lữ khách tìm được nước ngọt trên sa mạc khô cằn.
Viên Thụy nghĩ thầm, nếu bị hôn chết! Cũng hạnh phúc a!
Trịnh Thu Dương chỉ lo hôn cậu mà không nói gì, anh ôm cậu đến bàn ăn, đặt cậu ngồi ở trên bàn, cậu liền phối hợp tách chân ra, Trịnh Thu Dương đứng giữa chân cậu một bên tiếp tục hôn, một bên cởi áo cậu ra duỗi tay vào.
Cậu hừ một tiếng không nhịn được ngẩng ra sau, Trịnh Thu Dương thuận thế đẩy cậu ngã ngữa nằm trên bàn, cởi áo khoác của cậu xuống, vén áo thun lên khỏi ngực, sau đó cúi đầu ngậm.
Cậu được hấp đến mức từ đầu tới chân tê rần, bắp chân co quắp hồi lâu, không nhịn được mới nâng lên kẹp ngang hông Trịnh Thu Dương.
Cậu ở trong lòng không nhịn được thét chói tai, a a a a quá ɖâʍ đãng a! Đừng có ngừng!(Đ: =))))
Trịnh Thu Dương lại lần mò cởi quần ngoài cộng qυầи ɭót cậu ra, còn mình chỉ kéo khóa quần, ngay cả khuếch trương cũng không làm đã trực tiếp thúc vào. (Đ:!!!)
Bàn ăn cũng thật bền chắc, chỉ bị xung lực khổng lồ khiến nó lắc tới lắc lui, vang cạch cạch cạch, nhưng lúc này có ai thèm quan tâm nó. Bạn đang
Ở trên bàn làm vô cùng thô bạo, lúc bắn ra rồi hai người mới tĩnh táo lại một chút, ôm nhau điềm điềm mật mật hôn, sau đó lại tiếp tục chiến đấu cho đến khi vào phòng ngủ, lần này rất ôn nhu, song vẫn rất khó thoát khỏi tình trạng này, hận không thể khắc sâu vào trong thân thể đối phương, dứt khoát biến thành một người.
Viên Thụy lại ra lần nữa, Trịnh Thu Dương sợ cậu không chịu được, ngừng lại hỏi: “Lúc nãy có làm đau em không?”
Viên Thụy còn đang thở gấp, cau mày nhắm mắt lại, một lát sau mới nói: “Có một chút, đừng gấp.”
Trịnh Thu Dương ôm chặt cậu, nói: “Anh nhớ em muốn chết.”
Viên Thụy vui vẻ, mở mắt nhìn, nói: “Em cũng nhớ anh, mỗi ngày đều mơ thấy anh.”
Trịnh Thu Dương bật cười, “Mơ thấy anh làm gì?”
Viên Thụy nhăn nhó không chịu trả lời.
Trịnh Thu Dương thúc cậu một cái, cậu ai nha một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng nói: “Thì làm, làm cái này a.”
Trịnh Thu Dương ghé vào tai cậu buồn cười hỏi: “Mỗi ngày đều làm?”
Viên Thụy cũng cười theo một lúc, nói: “Không phải, còn mơ tới chuyện khác. Có lần mơ thấy anh mua cái máy điều hòa cực đắt, em nói đắt quá anh liền tức giận, em nấu cơm cho anh ăn anh còn nói không ngon rồi thu dọn hành lý muốn bỏ nhà đi, em đương nhiên không cho anh đi, lúc đang cản thì bỗng nhiên mẹ anh tới, còn dẫn theo một cô gái, nói đây là vị hôn thê của anh, hai người lập tức kết hôn còn sinh em bé.”
Trịnh Thu Dương: “… Sau đó?”
Viên Thụy xấu hổ nói: “Sau đó, em khóc tỉnh.”
Trịnh Thu Dương: “…”
“Cô gái đó ngực rất to” Viên Thụy khoa tay múa chân, “Lớn cỡ vầy.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn có chút khổ sở nghĩ, thì ra từ lúc Viên Thụy ở cùng hắn, luôn không có cảm giác an toàn sao, lo hắn còn thích con gái, lo chuyện nhà hắn, sợ hắn muốn có con.
Viên Thụy đột ngột hỏi: “Anh thích trẻ con không?”
Trịnh Thu Dương vội nói: “Không thích, con nít phiền phức.”
Viên Thụy có chút thất vọng, lại hỏi: “Vậy động vật nhỏ thì sao?”
Trịnh Thu Dương nói: “Cũng vậy, cũng không thích lắm.”
Hắn lại ôm Viên Thụy chặc hơn, bày tỏ: “Anh thích em, có em là đủ rồi.”
Viên Thụy cười hắc hắc, sau đó nói: “Nhưng mà em thích trẻ con, cũng thích động vật nhỏ.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy đề nghị: “Chúng ta nuôi mèo có được không?”
Trịnh Thu Dương: “… Em thích thì nuôi đi, bất quá đợi dọn hết về nhà mới đã.”
Viên Thụy ngẩn ra, vô cùng vui sướng nói: “Đúng vậy, anh nhanh bắn đi a! Bắn xong chúng ta đi xem nhà mới!” Nói xong cậu liền bắt đầu hít thở, cố gắng kẹp chặt.
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn buồn bực bắn ra, quả thực tức đến hộc máu, lâu rồi không gặp, con mẹ nó ai ngờ hắn lại bắn ra như vậy! (Đ:=))))
.:.