*Viên tiên sinh luôn không vui*
Viên Thụy hiện tại ở chung cư do công ty sắp xếp, vị trí rất tốt, xung quanh không ít người cùng ngành, riêng khu cậu ở dưới lầu không chỉ có ở một vị Quán quân Olympic, trên lầu còn có lão đại show thực tế Lương Tỳ và ảnh đế Bách Đồ.
Cậu thường xuyên ở trong thang máy vô tình gặp được vị quán quân dẫn theo con mình ra ngoài chơi, người rất điềm đạm, đứa nhỏ cũng rất đáng yêu. Nhưng cậu và hai vị hàng xóm trên lầu kia gặp mặt không nhiều, mọi người không phải ai cũng tần suất 9g sáng đi làm 5g chiều tan ca, muốn gặp phải cũng không dễ dàng như vậy.
Bách Đồ ăn mặc rất nhàn nhã, cũng không có che giấu hoá trang, dắt hai con chó sư tử màu trắng, nhìn dáng vẻ dường như vừa dắt chó đi dạo về.
Viên Thụy nghĩ thầm, má ơi đẹp trai quá! Người đẹp ngay cả chó cũng đẹp!
Cậu muốn bước tới xin ký tên, ngày đầu tiên cậu chuyển tới đây đã phát hiện Bách Đồ cũng ở nơi này, rất rất muốn, hơn nửa năm trôi qua cậu vẫn rất muốn đến. Nhưng cậu lại xấu hổ, núp phía sau xe không dám tiến lên. So với ngôi sao hạng ba như cậu, cổ tay Bách Đồ thực sự quá lớn.
Triệu Chính Nghĩa đứng ở xe bên này, ghét bỏ muốn chết.
Hai con chó nhìn thấy Triệu Chính Nghĩa lập tức lắc mạnh cái đuôi, đặc biệt cái con lớn hơn kia, eo lắc muốn gãy luôn, nóng lòng muốn xông lên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ Triệu Chính Nghĩa.
Bách Đồ kéo chúng nó, khách khí hỏi: “Tiểu Triệu, đang làm việc?”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Đưa Viên Thụy trở về, xong là được nghỉ rồi.”
Bị điểm tên Viên Thụy ở phía sau xe ngó dáo dác, hãi hùng khϊế͙p͙ vía nghĩ, trời ơi Triệu Chính Nghĩa đại đại!
Bách Đồ nhìn cậu cười cười, nói: “Xin chào.”
Viên Thụy nhất thời mặt đỏ tới mang tai, thận trọng bước tới, khẩn trương nói: “Xin chào, em ở phòng 1902 Viên Thụy, trước đây từng gặp qua. Em là fan của anh, vô cùng vô cùng thích anh, với phim anh đóng.”
Bách Đồ nói: “Anh cũng rất thích xem chương trình của cậu.”
Viên Thụy nói trong lòng, ảnh đế quá khách khí, anh sao có khả năng xem chương trình thực tế, nông cạn như vậy.
Bách Đồ lại nói: “Chuột đồng nhỏ chân dài.”
(Hamster ~)
Viên Thụy trợn to hai mắt.
Cậu quay chương trình luôn đặc biệt liều mạng, lúc tranh tài ăn đồ ăn cậu ráng nhét thức ăn đến mức hai má nhô lên thành hai cái chồi nhỏ, đôi mắt thì xoay tròn chuyển động xem người khác ăn xong chưa, tổ hậu kỳ chương trình đặc biệt danh cho cậu là chuột đồng, cậu lại vô địch chân dài, nên các fan ở weibo cũng gọi cậu là chuột đồng nhỏ, dần dần tổ phụ đề thuận tay đẩy thuyền bỏ thêm cho cậu danh hiệu “Chuột đồng nhỏ chân dài”.
Viên Thụy vui tới mức muốn bay lên, Bách Đồ lại thật sự xem qua chương trình của cậu! Ảnh đế cũng chịu tiếp đất a!!
Cậu lại cảm thấy xấu hổ, trong chương trình nhiều bộ dạng ngu ngốc như vậy, đều bị Bách Đồ thấy được.
Hắn vào trong xe lấy bút và sổ, nhìn Bách Đồ muốn xin ký tên, Triệu Chính Nghĩa giữ chó, Bách Đồ ký cho cậu, còn viết một câu khen tặng.
Sau đó Bách Đồ chào tạm biệt hai người, dắt chó lên lầu.
Viên Thụy ôm cuốn sổ, hưng phấn nói: “Ngay và luôn! Tui muốn đăng Weibo! Tui nhịn không nỗi! Không khoe khoang một chút tui sẽ chết cho xem!”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy hai mắt lóe sáng hỏi: “Cậu và Bách Đồ quen biết nhau sao? Sao chưa từng nghe cậu nói?”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Tôi trước đây làm cho Lương ca, hai người bọn họ là… Bạn tốt.”
“Há, ra vậy.” Viên Thụy chợt nói, “Hai người bọn họ hình như đều ở tầng 22.”
Triệu Chính Nghĩa ho khan một tiếng, nói: “Viên Ca, không có chuyện gì tôi về nhà đây.”
Viên Thụy ôm cuốn sổ như ôm được bảo bối, vui vẻ trở về nhà.
Cậu buổi sáng đi quá sớm, không có quét tước vệ sinh, vừa vào cửa thấy Trịnh Thu Dương xắn ống tay áo lau sàn nhà, nhất thời kinh hãi nói: “Anh đừng làm, để em.”
Trịnh Thu Dương nói: “Không cần, sắp xong rồi.”
Viên Thụy đứng ở cửa trước nhìn anh, vẻ mặt như làm sai chuyện gì.
Trịnh Thu Dương ngồi dậy, cười nói: “Em làm gì đó? Cũng đâu tốn sức mấy, sau này lúc em đi làm bận rộn, những việc này anh cũng làm được.”
Viên Thụy đặt cuốn sổ lên tủ giày, nhanh chân chạy tới ôm lấy eo Trịnh Thu Dương, cảm động nói: “Anh thật sự quá tốt.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy hít một hơi thật sâu, như hạ được quyết tâm lớn, nói: “Một lát nữa em đi mua robot vệ sinh, anh đừng làm, nhanh đi rửa tay nghỉ ngơi, còn lại để em, anh sau này cũng không cần làm.”
Trịnh Thu Dương dở khóc dở cười nói: “Không cần mua, nhà chúng ta không lớn lắm, mấy phút là xong rồi.”
Viên Thụy đem tay áo của anh tuốt xuống, nói: “Anh là nghệ thuật gia nha, tay là để vẽ để thiết kế, sao có thể làm việc này. Em có tiền, mua mua mua.”
Trịnh Thu Dương bất đắc dĩ nói: “Viên Tiểu Thụy, em chiều hư anh.”
Viên Thụy nhận lấy cây lau bắt đầu lau, vô cùng tự nhiên nói: “Em yêu anh mà, đương nhiên muốn chiều anh.”
Trịnh Thu Dương không nhịn được cười, trong lòng ngọt ngào.
Hắn nhìn thấy cuốn sổ trên tủ giày, hỏi: “Đây là cái gì? Anh đem vào dùm em nhé?”
Viên Thụy đột nhiên nhớ tới, quăng cây lau nhà một cái, la to: “Đứng im! Để em!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy chạy tới ôm quyển sổ vào phòng ngủ, Trịnh Thu Dương cũng đi theo nhìn cậu đặt quyển sổ dưới gối.
Trịnh Thu Dương buồn cười nói: “Nhật ký của em? Viết cái gì mà không muốn anh?”
Viên Thụy nói: “Không phải nhật ký, một hồi cho anh xem, chờ em lau xong rửa tay đã.”
Trịnh Thu Dương cố ý hỏi: “Anh nhịn không được thì sao?”
Viên Thụy hơi do dự, ngập ngừng nói: “Vậy… Anh xem trước một chút cũng được.”
Trịnh Thu Dương nói: “Đùa em thôi, một lát rồi xem.”
Hắn nghĩ bên trong quyển sổ kia có khả năng kẹp tiền thưởng linh tinh các loại, Viên Thụy mới xem nó thành bảo bối như vậy. Kết quả Viên Thụy mở quyển sổ ra, miệng còn “Tàn tan ta ran” phối âm, vui vẻ nói: “Anh xem! Bách Đồ ký tên cho em!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy vui rạo rực niệm: “Chuột đồng nhỏ Viên Thụy, hi vọng em có thể ngày ngày mang nhiều niềm vui đến cho mọi người, Bách Đồ! Anh xem anh xem, Bách Đồ còn xem chương trình em quay, ảnh biết em là chuột đồng nhỏ chân dài!”
Trịnh Thu Dương chua lè nói: “Ảnh đế viết chữ cũng chẳng ra sao.” Hắn vươn tay muốn lấy quyển sổ.
Viên Thụy vội vàng rút lại, cảnh cáo nói: “Chỉ cho phép nhìn không cho phép sờ a a a! Lỡ bị bẩn thì làm sao?”
Trịnh Thu Dương: “…” Hồi nãy nói yêu anh muốn chiều hư anh đâu?!
Viên Thụy đặt quyển sổ lên bàn trải phẳng, lấy điện thoại di động chụp trang được ký, chụp mấy bức nhìn vẫn cảm thấy không hài lòng, tìm khăn trải bàn thật đẹp bày ra, chụp tiếp vài tấm, sau đó lấy điện thoại đi hỏi Trịnh Thu Dương: “Anh xem tờ nào đẹp a? Em muốn đăng Weibo.”
Trịnh Thu Dương chả thèm nhìn chỉ đại một tấm.
Viên Thụy nhìn, nói: “Tấm này đẹp sao? Sao em thấy khăn trải bàn đẹp hơn a.”
Trịnh Thu Dương ráng nhịn nói: “Vậy em đem tấm có khăn trải bàn và tấm không có đăng luôn đi.”
Viên Thụy chớp mắt mấy cái, “Ý kiến hay!”
Cậu ngồi ở cạnh bàn nghiêm túc đăng weibo, Trịnh Thu Dương không vui làm ổ một mình trên ghế sô pha, không nhịn được lấy điện thoại ra xem cậu đăng cái gì.
Viên Thụy đăng một lần 9 tấm với nhiều góc độ khác nhau, còn dùng nhiều tông màu khác nhau, xứng văn nói: “Mấy người mau tới ghen tị đi A ha ha ha [GangNam style]”.
Trịnh Thu Dương nghĩ nghĩ, nhấn chuyển phát, kèm theo icon tan nát cõi lòng, chờ Viên Thụy phát hiện sau đó tới dỗ hắn.
Viên Thụy mấy triệu fan, lập tức có mấy trăm chuyển phát, căn bản không kịp phát hiện anh.
Chỉ có Phương Sĩ Thanh phụ họa, còn bình luận một câu: “Ha ha ha nụ hôn đầu rốt cuộc là của ai a?”
.:.