“Lương ca trước đây cũng từng quay chương trình cho đài truyền hình này, tôi có đi theo mấy lần.” Triệu Chính Nghĩa đi bên cạnh Lý Linh Linh, nhỏ giọng nói, “Chương trình anh ấy quay cũng là đoàn này làm, lần này cũng là của nước ngoài, đoàn này từng quay hai chương trình mua bản quyền từ Hàn quốc, có kinh nghiệm, quay phim chụp ảnh phần lớn là người Hàn, Viên Ca nghe không hiểu nên lóng ngóng. Tôi vừa nãy đi nghe ngóng, người phụ trách đoàn này là Dương Lộ, nghe nói là…”
Lý Linh Linh nói tiếp: “Tôi biết, mấy năm trước đã gặp qua một lần, lúc đó cô ta còn chưa xuống biển [ ], đài danh tiếng CCTV.”
[ ] Rời bỏ 1 công việc an toàn để làm 1 công việc tốt hơn nhưng nguy hiểm.
Triệu Chính Nghĩa nói: “Đúng đúng đúng, chính là cô ta, vừa nãy nhìn từ xa, dường như rất lợi hại.”
“Ba cô ta gánh Mạch Tuệ trên vai, sống lưng cực thẳng, đương nhiên là lợi hại.” Lý Linh Linh nhìn quanh một vòng, hỏi, “Viên Thụy chạy đi đâu?”
Triệu Chính Nghĩa bất đắc dĩ chỉ cầu thang phía sau, nói: “Haizz, ở phía sau gọi điện thoại, hình như vị trong nhà kia có chỗ khó chịu.”
Khó chịu không phải là vị kia, mà là mẹ của vị kia.
Mẹ của Trịnh Thu Dương ở nhà không có chuyện gì làm thường tìm các chị em trong nhà trước kia chơi mạt chược, tối hôm qua đánh đến tối muộn, chung cư kiểu cũ không có thang máy, lúc bà xuống lầu đạp hụt một bước, may mà không bị thương nặng, chỉ có cổ tay bị trặc sưng rất to, đau không chịu được bèn vội vàng gọi điện cho con trai.
Trịnh Thu Dương nửa đêm chạy tới, đến sáng sớm Viên Thụy rời khỏi nhà vẫn chưa quay lại.
“Sao rồi?” Viên Thụy núp ở cầu thang gọi điện cho anh, gấp gáp hỏi, “Xương cốt không sao chứ?”
Trịnh Thu Dương: “Chỉ bị trặc thôi xương cốt không thành vấn đề, em tới đài truyền hình rồi?”
Viên Thụy: “Ừ, đang ở đài truyền hình nhưng chưa ghi hình, anh ở lại chăm sóc dì? Hay là tới công ty?”
“Còn đang ở chỗ mẹ, cứ khóc liên tục.” Trịnh Thu Dương uể oải nói, “Rủa ba anh xong tới rủa ông nội anh, rủa ông nội xong lại chửi ông trời, anh nghe muốn nổ đầu.”
Viên Thụy: “Ai.”
Trịnh Thu Dương: “Em làm việc của em trước đi, về rồi nói sau, anh dỗ mẹ ngủ đã.”
Viên Thụy: “Được. Anh nhịn một chút, đừng cãi lại cũng đừng khuyên dì, dì sống không được như ý anh càng nói dì càng khó chịu hơn.”
Trịnh Thu Dương: “… Anh biết rồi.”
Viên Thụy: “Vậy em cúp nha.”
Trịnh Thu Dương: “Viên Tiểu Thụy.”
Viên Thụy: “Hả?”
Trịnh Thu Dương: “Anh hơi nhớ em.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “Quay chương trình xong nhớ về sớm.”
Cúp điện thoại, hai má Viên Thụy có chút nóng lên, hôm nay giọng nói của Trịnh Thu Dương qua điện thoại quá mức ôn nhu, lỗ tai muốn mang thai luôn.
Giờ muốn về nhà liền quá a!
Giằng co cả một ngày, đến lúc hoàng hôn cũng ghi xong tập 1.
Lý Linh Linh không ở lại tới cuối ngày, đội chế tác rất chuyên nghiệp, Viên Thụy biểu hiện cũng không tồi, quay rất thuận lợi. Đúng lúc công ty có chuyện khác, cô liền yên tâm nửa đường quay về.
Vừa đánh bảng xong, Viên Thụy liền muốn về nhà.
Cố tình người của đài truyền hình lại đến nói: “Dương tổng mời tối nay ăn bữa cơm, đã đặt chỗ, ngài ngồi xe chúng tôi hay là tự lái đến?”
Triệu Chính Nghĩa nói: “Tự lái đến, chúng tôi tự tới, là quán nào vậy?”
Người đến nói địa điểm, rồi vội vàng chạy đi thông báo cho khách mời khác.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên làm việc với nhau, tổng phụ trách của đội chế tác mời, Viên Thụy do dự nửa ngày cuối cùng không từ chối.
Cậu gọi điện thoại cho Trịnh Thu Dương nói sẽ về trễ một chút, người ta mời ăn cơm.
Trịnh Thu Dương giả bộ đáng thương: “Vậy anh làm sao bây giờ?”
Viên Thụy nói: “Anh cũng ăn ở ngoài rồi về… Đúng rồi, tay dì như vậy khẳng định không thể làm cơm, hay anh mua đồ qua ăn cùng dì luôn đi?”
Trịnh Thu Dương không muốn đi lắm, nhưng vẫn nói: “Được rồi.”
Hai người trở về đều rất muộn, sắc mặt đều khó coi.
Trịnh Thu Dương hỏi: “Anh là bị mẹ càm ràm, em làm sao vậy?”
Viên Thụy ủ rũ cuối đầu nói: “Em hôm nay biểu hiện không tốt, bị người ta ghét bỏ ngay mặt.”
Trịnh Thu Dương nói: “Quay chương trình không thuận lợi?”
Viên Thụy uể oải nói: “Không biết, em cảm giác mình làm tốt vô cùng, nhưng lúc ăn tối Dương tổng của đội chế tác nói em quá cứng ngắc, không biết cười cũng không có linh hoạt, hậu kỳ biên tập lại nhất định sẽ tốn rất nhiều sức lực.”
Trịnh Thu Dương không hiểu những chuyện này lắm, chỉ có thể an ủi: “Có thể do mọi người mới hợp tác còn chưa ăn ý. Hồi trước em quay chương trình cho đài truyền hình kia, biên đạo không phải rất thích em sao?”
Viên Thụy bĩu môi nói: “Thích hả, còn lừa em đi ra ngoài, nói vì hiệu quả chương trình muốn dạy em chơi bowling, kết quả sờ mông em.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy giơ lên nắm đấm, nói: “Lần tới em phải biểu hiện thật tốt cho Dương tổng xem.”
Trịnh Thu Dương: “… Sau đó để cho người ta sờ mông em sao?”
Viên Thụy nói: “Dương tổng là nữ a! Tuổi tác không chênh lệch mấy với mẹ anh!”
Trịnh Thu Dương nhấc tay đầu hàng nói: “Đừng nhắc tới mẹ anh, đầu anh muốn nổ!”
Viên Thụy: “…”
Tắm rửa xong, Viên Thụy nằm ở trên giường xem truyện Conan, hai cái chân co lên lắc lắc.
Trịnh Thu Dương ngồi ở bên cạnh, xốc áo ngủ cậu lên nhìn, vết thương trên lưng đã tan máu bầm, thoạt nhìn là không sao rồi.
Viên Thụy nói: “Đừng có sờ, ngứa.”
Trịnh Thu Dương đầy ám chỉ nói: “Trơn nhẵn không khô ráp, da càng ngày càng tốt, còn rất thơm nha.”
Viên Thụy lật một trang truyện, nói: “Em hồi nãy tắm bằng sữa dê Úc Phương Sĩ Thanh cho, lát nữa anh cũng thử xem a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Anh nín nửa phút rồi nói: “Vết thương trên lưng còn đau không?”
Viên Thụy nói: “Đã sớm hết đau rồi.”
Trịnh Thu Dương nói: “Có thể nằm ngang không?”
Viên Thụy nói: “Có thể.”
Trịnh Thu Dương ám chỉ nãy giờ mà cậu vẫn chăm chú đọc truyện, cuối cùng, Trịnh Thu Dương tâm lực [ ] quá mệt mỏi nói: “Viên Tiểu Thụy, ống thủ ɖâʍ của anh ở đâu?”
[ ] tâm tư và lao lực
“Ở trong ngăn kéo đầu giường.” Viên Thụy hồ nghi ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi bò dậy, hỏi, “Anh, có phải muốn làm?”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt không được thỏa mãn dục vọng.
Viên Thụy nhất thời ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nha, em vừa nãy không hiểu.”
Cậu cởi áo ngủ thật nhanh, trần truồng nằm thẳng tắp, mắt không chớp một cái nhìn Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương không nhịn được phì cười, cố ý: “Không đọc Conan nữa?”
Viên Thụy hơi xấu hổ, thành thật nói: “Ừ, cái này so với Conan thú vị hơn.”
Hai người bắt đầu làm chuyện thú vị, vì ngày mai Viên Thụy được nghỉ ngơi, Trịnh Thu Dương liền không kiêng dè gì, lăn qua lộn lại làm đủ 18 thức.
Sau đó bọn họ ôm nhau, thân mật hôn đối phương.
Trịnh Thu Dương cười khẽ, nói: “So với trước khi gặp thông gia, lần đầu tiên anh hôn em suýt chút nữa làm em ngất đi.”
Viên Thụy nói: “Khi đó em tưởng là chỉ mình đơn phương anh, không ngờ anh lại đột nhiên hôn em a, em quá kích động mới trợn trắng mắt… Thật sự trợn trắng sao? Có xấu không?”
Trịnh Thu Dương suy nghĩ một hồi, nói: “Quên rồi, chỉ nhớ rõ môi của em rất mềm, lúc mới hôn đã hết hồn, không ngờ nó mềm như vậy.”
Viên Thụy buồn ngủ không mở mắt nỗi, lơ mơ nói: “Mềm giống viên thạch sao?”
Trịnh Thu Dương hun cậu một cái, nói: “Giống giống vậy, lại Q lại đàn hồi [ ].”
[ ] Người Đài Loan thường nói câu này, ví dụ như cái này thật bóng thật đàn hồi.
Viên Thụy nhắm mắt nói: “Trước đây cũng có người nói rất mềm.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy cọ cọ mặt anh, “Buồn ngủ quá a.”
Trịnh Thu Dương ôm chặt cậu, cậu ngủ rất nhanh.
Trịnh Thu Dương lại trợn to mắt, không buồn ngủ miếng nào, hết sức không vui, hồi trước thằng nào hôn Viên Tiểu Thụy nhà anh, là thằng nào!!
.:.