Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 8: Trở mặt không nhận người

Viên Hiểu Vân trợn mắt há hốc mồm trước nụ cười thân thiết của nam nhân này. Nàng biết thân phận người này tôn quý cỡ nào, cũng nghe nói về lời tuyên cáo của Dung Tầm ngày đó. Vì sao chuyện nàng giết người nghiêm trọng như vậy, nam nhân này lại nói thực đơn giản nhẹ nhàng, giống như ăn cơm cùng cải trắng vậy?

Nàng ngập ngừng muốn nói thì một giọng nói nhàn nhạt cắt ngang.

"Vân Nhi, mời Duệ Quận Vương đi ra ngoài."

Dung Tầm cùng Viên Hiểu Vân đồng thời quay đầu, trên mặt đều tràn đầy kinh ngạc. Viên Tri Mạch chỉ lộ ra sắc mặt khó coi, giống như sắp có bão táp xảy ra, âm cuối cất cao đầy nguy hiểm.

"Hả?"

Tiểu Mạch Nhi vừa rồi mới ở trong lòng ngực hắn mềm thành một đoàn, sau một hồi công phu liền trở mặt không nhận người? Thật không ngoan. Phải dạy dỗ!

Dung Tầm tự suy diễn ra một đống phương thức để dạy dỗ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thân hình mảnh khảnh sau màn. Ánh mắt cực nóng như muốn đem tấm màn kia đốt cháy sạch. Nhưng người bên trong cố tình ngồi không dao động, không nhúc nhích.

"Hiểu Vân, tiễn khách."

"Tiểu Mạch Nhi, ngươi nói trở mặt liền trở mặt? Cũng quá tuyệt tình đi?"

Giọng Viên Tri Mạch lạnh như băng tiếp tục nói.

"Tiễn khách!"

Ánh mắt Dung Tầm đầy nguy hiểm. Hắn cũng là thiên chi kiêu tử sống trong nhung lụa, nếu không phải bởi vì Viên Tri Mạch luôn làm hắn có chút cảm giác thương tiếc, hắn căn bản lười quan tâm đến chuyện nhà Viên gia. Nhưng luôn bị người này không nể mặt mũi, ghét bỏ, trái tim Duệ Quận Vương không phải yếu ớt vẫn có chút khó chịu.

"Nếu ta không chịu đi thì sao?"

Viên Hiểu Vân không biết làm sao đứng ở chính giữa, tiễn cũng không phải, không tiễn cũng không phải, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Tam...Tam ca?"


Màn đột nhiên bị xốc lên, thiếu niên có băng vải che mắt bước nhanh xuống giường. Người rõ ràng nhìn không thấy, lại giống như có thể nhìn thấy rõ, đi đến trước mặt Dung Tầm, còn mang theo khuôn mặt hơi hơi đỏ ửng, thần sắc lạnh như băng, ép giọng thấp xuống đủ để hai người có thể nghe được.

"Ngài không phải là muốn thân thể ta sao? Ta cho ngài là được, hà tất cố ý làm ra một bộ dáng giả nhân giả nghĩa như vậy!"

Dung Tầm bỗng chốc lạnh lùng, trong lòng phát lên một ngọn lửa giận. Hắn lo trước lo sau để nghe được một câu như vậy sao? Theo bản năng nên phất tay bỏ đi, mắt lại nhìn quét qua thiếu niên bị băng kín nửa khuôn mặt. Chính điều này làm cơn tức trong khoảnh khắc tan thành mây khói, có chút bất đắc dĩ nhìn lên trời tỏ vẻ xem thường, không giận mà cười.

"Ngươi muốn ta đi như vậy sao?"

"Viên phủ là miếu nhỏ, dung không được tôn đại Phật như Duệ Quận Vương ngài."

Giọng Viên Tri Mạch bình tĩnh như cũ.

Đôi mắt Dung Tầm mãnh liệt, gắt gao nhìn chằm chằm thần sắc bình tĩnh của thiếu niên. Sau một lúc lâu, không rõ ý vị hừ một tiếng, xoay người liền đi.

Tiếng bước chân quen thuộc dần dần đi xa, ngay sau đó là tiếng cửa phòng đóng lại thật mạnh. Người tuy rằng đi rồi, nhưng mùi thơm quen thuộc vẫn lưu lại trong không khí như cũ, vẫn như cũ làm người ta cảm thấy thư thái.

Tuy rằng tự mình đuổi người, nhưng khi người thật sự đi rồi, Viên Tri Mạch đột nhiên sinh ra một cảm giác mất mát ngơ ngẩn, loại cảm giác này tràn ngập toàn thân, trái tim cũng không thở nổi.

Nhưng không đuổi không được.

Viên gia bị Lưu gia kiện tụng, mặc kệ cuối cùng kết quả là như thế nào, nếu Định Hi Hầu phủ nhúng tay vào, nói không sẽ bị người ta bắt được nhược điểm cấu kết nội thần. Bao nhiêu đôi mắt nhìn Định Hi Hầu phủ, Viên Tri Mạch không thể kéo Dung Tầm vào được.

Đời trước đã phụ lòng lão Hầu gia giao phó. Đời này, Viên Tri Mạch không thể liên lụy Định Hi Hầu phủ.

Khe khẽ thở dài, trên mặt rốt cuộc giấu không được thần sắcngơ ngẩn, tập tễnh đi vào không cẩn thận đụng tới chân bàn, thiếu chút nữa té ngã. May nhờ có Viên Hiểu Vân nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Viên Hiểu Vân bất an nhìn nơi nào đó, ngập ngừng nói.

"Tam ca, vì sao muốn đuổi Duệ Quận Vương đi? Muội không rõ."

Viên Tri Mạch sờ đầu tiểu muội, miễn cưỡng cười cười.

"Hắn có chuyện nên làm, chuyện của chúng ta nên tự chúng ta giải quyết."

Viên Hiểu Vân cúi đầu, hốc mắt hơi hơi đỏ.

"Tam ca đánh muội đi, muội biết lần này mình thật sự gây đại họa."

Viên Tri Mạch đem tiểu muội ôm vào trong lòng ngực. Bởi vì nhìn không thấy, ngược lại càng có thể cảm giác được tiểu muội run rẩy cùng sợ hãi. Viên Tri Mạch khe khẽ thở dài, vuốt ve khuôn mặt nhỏ non nớt của tiểu muội.

"Là Tam ca không tốt, chuyện này cũng không thể trách muội, muội làm như vậy cũng đều là vì Tam ca...... Nào, cùng Tam ca nói chuyện, rốt cuộc là chuyện như thế nào."


Quá trình giết người rất đơn giản. Sinh hoạt trong gia đình quý tộc hết thảy đều nhàm chán vô cùng, những tiểu thư khuê các càng nhàm chán, bởi vậy có dịp là tụ hội phát sinh. Viên Hiểu Vân tham gia tiệc Thưởng Mai (ngắm hoa mai) do trưởng nữ của Công Bộ Thị Lang mời. Viên Hiểu Vân ở trong tiệc ngắm hoa ngẫu nhiên gặp được Lưu Khánh Nhi đang cùng một đám tiểu thư luôn mở miệng vũ nhục Viên Tri Mạch. Viên Hiểu Vân nhất thời phẫn nộ liền đẩy nàng một cái, lại không nghĩ rằng Lưu Khánh Nhi sẽ rơi xuống nước, hơn nữa bởi vì vậy mà bỏ mạng.

Chuyện này chỉ là một cuộc gây gổ lại thành bi kịch. Nhưng mà có chỗ nào đó không đúng. Nhưng không đúng chỗ nào Viên Tri Mạch nhất thời cũng nghĩ không ra.

Viên Tri Mạch nhíu mày suy nghĩ, Viên Hiểu Vân đã đem thuốc mỡ tới.

"Tam ca, bôi đi, đại phu nói phải bôi thuốc đúng hạn, bằng không sẽ lưu sẹo."

"Lưu sẹo?"

Viên Tri Mạch theo bản năng sờ sờ hai mắt của mình.

"Đúng rồi, ta có bị mù không?"

"...... không biết."

Viên Hiểu Vân hàm hồ đáp, đem nắp bình đặt vào tay Viên Tri Mạch.

"Đại phu nói trên lưng Tam ca có rất nhiều vết thương, không bôi thuốc đúng hạn sẽ lưu sẹo."

"Lưu sẹo thì sao?"

Viên Tri Mạch không để ý lắm, bất quá là lưu sẹo mà thôi, lại không phải nữ nhân, không cần thiết quá để ý.

"Ừ, đặt xuống đi."

"Nhưng mà...... nhưng mà......"

Viên Tri Mạch cảm thấy kỳ lạ khi tiểu muội nhà mình ấp a ấp úng, chỉ bôi thuốc mỡ mà thôi, sao nhiều lời như vậy? Bất quá cũng không nghĩ nhiều.

"Vậy muội đi tìm một gia đinh lại đây giúp ta bôi thuốc đi. Đợi lát nữa đại phu đến đây, ta sẽ hỏi lại."

"...... A..."

Viên Hiểu Vân theo bản năng nhìn nhìn ra bên ngoài, có chút chần chờ.

"Tam ca, muội... muội đi gọi người."

Viên Tri Mạch không có ý kiến, nghe cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, nghĩ là Viên Hiểu Vân đi ra ngoài.


Một lúc sau cửa phòng lại bị đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Viên Tri Mạch cũng không để ý, nghĩ là lại có gia đinh nào vào, còn đang chìm trong suy tư chuyện vừa rồi có chỗ nào không thích hợp. Người vào đã thuần thục cởi bỏ áo ngoài, khiến ngực chợt lạnh, lúc này Viên Tri Mạch mới nhận ra có người đã cởi áo của mình.

"Không cần cởi, miệng vết thương phần lớn ở lưng, xốc áo lên là có thể thấy."

Ý nghĩ đó là Dung Tầm làm Viên Tri Mạch không khỏi lắc đầu. Dung Tầm này lại vô sỉ, lại muốn làm ra loại sự tình gì.

Động tác dừng lại một chút, nhưng vẫn thực nghe lời không hề cởi áo nữa, đỡ Viên Tri Mạch nằm trên giường, xốc áo phía sau lên. Thuốc mỡ lạnh lẽo chậm rãi bôi lên miệng vết thương, cảm giác lạnh lẽo làm toàn thân cứng đờ, cũng có chút thoải mái, Viên Tri Mạch nhịn không được thở ra.

Dung Tầm đang ở chỗ nào?

Dung Tầm đang uống rượu. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên nóc nhà của Viên Tri Mạch. Sau giờ ngọ ánh mặt trời nhiều nhất, hắn nằm phơi nắng ấm áp, cũng không lấy chén, một tay cầm bầu rượu ngửa đầu uống.

Hắn vừa rời đi, nhưng cũng không đi xa, chỉ là đi hầm rượu Viên phủ lấy một bình rượu ngon, uống để xoa dịu tâm tình khó chịu.

Hừ hừ, muốn hắn nghe lời sao? Hắn không nghe lời thì sao? Hắn muốn nhúng tay thì ai có thể ngăn được hắn?

Hắn một ngụm rồi lại một ngụm, một hồi đã uống hết hai bình rượu cống phẩm Hoa Lê. Hắn đã thật sự ở bên cạnh canh giữ Viên Tri Mạch hai ngày hai đêm, vậy mà người ta căn bản không tin. Bị vất vả cả ngày hơn nữa lại uống rượu làm buồn ngủ dâng lên, ánh mắt Dung Tầm cũng híp híp lại.

Hắn híp mắt nhìn Viên Hiểu Vân vội vàng đi ra ngoài, lại híp mắt nhìn một gia đinh cúi đầu đi vào. Hắn lung lay muốn đi xuống, há mồm liền ngửi thấy mùi rượu, cúi đầu ngửi ngửi, lại nghĩ Viên Tri Mạch thân thể yếu, vừa mới tỉnh lại nếu ngửi thấy mùi rượu sẽ không thoải mái.

Dung Tầm khó có chuyện vì người khác suy xét như thế, tự nhận mình săn sóc quá chu đáo, dứt khoát nằm trên nóc nhà, chuẩn bị ngủ nửa canh giờ rồi đi xuống.

Chính vì thiện tâm như vậy thiếu chút nữa gây thành đại họa.

Vốn đang cảm thấy rất thoải mái Viên Tri Mạch đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Một cổ nhiệt khí chậm rãi từ miệng vết thương truyền ra khắp cơ thể, từng chút từng chút hội tụ phía dưới bụng. Hơn nữa vừa rồi bị Dung Tầm trêu chọc còn chưa có tiêu hết, toàn thân đều bắt đầu nóng lên, nơi nào đó không tự chủ được bắt đầu ngẩng đầu!

Có vấn đề!

Trong đầu xuất hiện ý niệm này, Viên Tri Mạch đột nhiên xoay người, dùng sức đẩy người phía sau ra, nhưng tay lại đụng vào một bộ ngực mềm mại. Một giọng nói nhỏ nhàng, một thân thể mềm mại tiến vào trong lòng ngực Viên Tri Mạch.

"Viên thiếu gia, nô gia tới hầu hạ ngài."

Nữ nhân này là ai?

Viên Tri Mạch kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, lập tức lui lại, nhưng lửa nóng trên thân thể lại không tự chủ được mong mỏi thân thể mát lạnh của nữ nhân kia. Người này hiển nhiên cũng là tay già đời, lập tức quấn lấy Viên Tri Mạch.

"Viên thiếu gia, ngài yên tâm, Xuân Nương không phải lần đầu hầu hạ quý công tử như ngài, nhất định sẽ làm ngài vừa lòng."

Vừa nói, một bàn tay linh hoạt tiến vào vạt áo Viên Tri Mạch, một bàn tay đánh bạo đi xuống sờ đến vật nóng hổi, khóe miệng liền cười.


"Viên thiếu gia phản ứng thật đúng là mau, ta còn đang định đổi loại Thôi Tình Phấn khác. Nhị phu nhân không chịu làm, hiện tại xem ra đúng là không cần."

Nhị di nương? Vì cái gì?

Viên Tri Mạch sợ hãi cả kinh, không nghĩ nhiều, thở phì phò đẩy Xuân Nương.

"Cút ngay!"

Xuân Nương ai oán khi bị đẩy ra. Nhưng khi thân thể nữ nhân vừa rời khỏi, cả người Viên Tri Mạch lại khô nóng giống như là bị thiêu cháy, lục phủ ngũ tạng như muốn thành than. Nhưng cho dù là thành than cũng không thể chạm vào người này!

Bất chấp quần áo không chỉnh tề, Viên Tri Mạch thất tha thất thểu chạy ra bên ngoài!

Nhưng đi không được mấy bước, Xuân Nương lại giống như dây mây quấn lên cổ Viên Tri Mạch, xúc tua đều là da thịt mềm mại trơn trượt. Nữ nhân này đã đem quần áo trên người cởi ra toàn bộ!

"Cô nương, xin tự trọng!"

"Tự trọng cái gì? Nhị phu nhân nói chỉ cần hôm nay có thể cùng thiếu gia thành chuyện tốt. Sau này sẽ ở bên cạnh thiếu gia, thiếu gia yên tâm, tuy rằng Xuân Nương là người chốn phong trần nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại thiếu gia."

Thân thể kiều mị chen vào trong lòng ngực Viên Tri Mạch, tay thuần thục kéo vạt áo Viên Tri Mạch ra......

"Rầm!"

"Hiểu Đường!"

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, một thân ảnh màu đen như gió xoáy xông thẳng vào.

"Các ngươi đang làm cái gì?"

A Yến? Thần trí Viên Tri Mạch mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng muốn mở miệng kêu cứu, nhưng không thể nói rõ ràng, cứ ú ớ.

Xuân Nương cũng kinh hãi lắp bắp. Nàng đã ở kỹ viện mấy năm, tuy rằng vẫn chưa phá thân, nhưng thủ đoạn không gì không biết. Thấy có người xông tới, đoán chắc Viên Tri Mạch lúc này vô lực bèn dứt khoát ôm Viên Tri Mạch lăn một vòng, làm cả người Viên Tri Mạch đè ở trên người nàng.

"Vị thiếu gia này, chúng ta đang làm gì ngài xem không ra sao?"

Sau đó nói với Viên Tri Mạch.

"Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, chúng ta từ từ tới."

Trưởng Tôn Yến trợn mắt há hốc mồm nhìn Viên Tri Mạch ghé vào nữ nhân quần áo hỗn độn. Đôi mắt đen hơi hơi phiếm hồng, hắn ở biên cương vừa nghe nói Viên Hiểu Vân giết người liền liều mạng trở về, cưỡi ngựa ba ngày ba đêm không chợp mắt, cũng chưa về nhà mình, không nghĩ tới vừa vào phòng liền thấy cảnh tượng như thế này. Hắn há miệng thở dốc.


"Hiểu Đường......"

Viên Tri Mạch lại không để ý tới hắn, tay còn để trên vai trần của nữ nhân, thở dốc nhìn thật là háo sắc. Xuân Nương lúc này còn phối hợp rên rỉ, giọng kiều mị như sắp chảy thành nước.

Trưởng Tôn Yến rốt cuộc chịu không được, dậm chân, xoay người liền đi ra ngoài. Nhưng hắn còn chưa đi ra khỏi phòng, một thân ảnh màu tím mang theo mùi rượu lướt qua xông thẳng vào tách hai người kia ra, ngay sau đó một giọng nói ẩn chứa tức giận cùng trêu đùa vang lên.

"Thật là ngốc, chỉ một nữ nhân cũng không đối phó được, thật không biết nên nói như thế nào."

Trưởng Tôn Yến sửng sốt, vừa quay đầu lại đã thấy một cái bóng trắng bay thẳng qua, hắn theo bản năng đưa tay tiếp, cúi đầu lại thấy thân thể nữ nhân kia, theo bản năng liền định quăng ra ngoài. Nhưng hắn không phải Dung Tầm, tuy rằng là ném, nhưng không có vứt, cuống quít buông nữ nhân để một đóng bên cạnh, nhắm mắt cởi áo khoác đắp lên người nữ nhân. Quay đầu nhìn lại, trong phòng không còn người nào.