Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 54: Tạm chia tay

Hai hoàng tử song sinh sẽ gây đại họa. Cho nên một người là Hoàng trưởng tôn cao quý, một người thành cô nhi thường dân. Vốn tưởng rằng lúc sinh ra danh phận đã định, nhưng ai biết hơn mười năm sau lại có chuyển biến. Hoàng trưởng tôn cao quý đột nhiên có bệnh tật, vì Đại Ung trường tồn lâu dài, cô nhi kia trở về thành Hoàng trưởng tôn cao quý, người cao quý lại bị bỏ đi, vĩnh viễn chôn vùi ở trong biển người tầm thường.

Tần Sơ hiện tại chính Dung Tuyển năm xưa. Dung Tuyển bây giờ là Tần Sơ năm đó.

Nếu nói đời trước Tần Sơ soán vị, hiện giờ xem ra hắn trở về đúng lúc, danh chính ngôn thuận kế thừa.

Viên Tri Mạch nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dựa vào những đau đớn đó mới miễn cưỡng ổn định thần trí.

Nhìn chằm chằm người sống không được bao lâu, trong lòng Viên Tri Mạch quả thực loạn. Trưởng Tôn Yến từng nói có gì đó kỳ quái.

Tính tình biến đổi khác thường, Dung Tuyển vẫn luôn nhàn nhạt đột nhiên tiếp nhận mình, thì ra hết thảy bởi vì thay đổi người. Vậy mà bản thân còn mờ mịt vô tri.

Trong đầu bỗng chốc hiện lên hình ảnh Dung Tuyển khi còn nhỏ, Viên Tri Mạch hơi hoảng hốt. Trách không được Dung Tuyển luôn cau mày, mọi việc đều làm theo khuôn phép, làm cái gì cũng cưỡng chế chính mình không thể tùy hứng mà làm...... Hắn lúc ấy cũng là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi mà thôi, kỳ thật cũng rất sợ hãi.

Trong lòng đau một trận, lại không biết đau lòng vì Tần Sơ hay là thương Dung Tuyển. Lòng nặng nề như đá đè nặng.

Sau một lúc lâu, Viên Tri Mạch chậm rãi đi đến trước mặt Tần Sơ ngồi xổm xuống, cúi đầu cẩn thận mở cái vòng bạc trên tay.

"Ngươi có phải thực buồn bực cho rằng ta vì sao nói cho ngươi nghe chuyện này hay không?"

Tần Sơ muốn đưa tay vỗ đầu người trước mắt. Nhưng tay hơi nâng lên một chút rồi lại vô lực rơi xuống. Một chưởng vừa rồi của Tưởng Kim hoàn toàn vỡ nát tim phổi vốn dĩ không khỏe mạnh của hắn, dù là Hoa Đà tái thế cũng khó cứu.

Viên Tri Mạch ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh trong trẻo giống như đúc lúc nhỏ, thoạt nhìn thực ôn nhuận. Tần Sơ cười.

"Ta chỉ muốn cho người nhớ rõ ta. Phỏng chừng hoàng cô cũng sẽ chết, Dung Tuyển sẽ hận ta. Hắn vẫn luôn cho rằng ta trở về sẽ đoạt lại vị trí đó, cho nên hắn phái Tưởng Khâm tìm ta, còn trộm đi trấn quốc ngọc tỷ. Nhưng hắn không biết, ta chỉ có một đệ đệ, ta sao hại hắn chứ?"

Tầm mắt dần dần có chút mông lung, biểu tình vào lúc này hiện ra vài phần nhu hòa, nhu hòa mà phức tạp, mang theo nhàn nhạt tiếc hận nói không nên lời.

"Hoàng cô luôn mồm nói quan tâm ta, nhưng trong lòng càng sủng Dung Tuyển, cho nên chọn hắn, chưa từng cho ta gặp trực tiếp hắn. Chỉ có ngươi không thay đổi. Đứa bé trước kia yếu đuối ai mắng cũng sẽ khóc, hiện tại tuy rằng lớn lên cũng bình tĩnh một chút, xương cốt vẫn mềm yếu như đứa trẻ. Một người đối tốt với ngươi, ngươi liền chịu không nổi, cho nên ta muốn ngươi nhớ kỹ ta, ngươi nhất định phải nhớ kỹ ta."

Viên Tri Mạch thoáng nhắm mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng mấp máy môi.

"Ngươi luôn thích chọc ghẹo ta."

"Ngươi không biết thôi, bộ dạng ngươi đi theo sau ta lúc đó mấy năm nay ta vẫn luôn nhớ kỹ. Giống đứa ngốc."

Lúc đó kỳ thực hắn đứng ở xa xa trong lòng cười trộm, trên mặt lại là bộ dạng lạnh nhạt, cũng giống đứa ngốc.


Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tần Sơ ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đầu tiên vọt vào. Trong tối tăm cặp mắt phượng rực rỡ lấp lánh. Hắn hoảng hốt nhớ lại, đã từng thấy đôi mắt như thế này khi còn nhỏ. Không thế nào ngờ Dung Tầm thật giống Định Hi Vương phi như đúc.

Một tháng sau.

Viên Tri Mạch ngồi xổm bên phần mộ, hết sức chuyên chú nhổ mấy ngọn cỏ vừa mới mọc ra. Bất quá chỉ một tháng, mộ phần đã có cỏ xanh, thoạt nhìn cũng có vài phần sinh động.

Tần Sơ đi rất thống khoái, còn mang theo nụ cười.

Tuy rằng Viên Tri Mạch bị thương ở cổ thiếu chút nữa mất mạng nhỏ, nhưng cẩn thận chữa trị nghỉ ngơi mấy ngày cũng đã bình phục, có thể nói không còn dấu vết gì.

Giống vận mệnh đã định để Viên Tri Mạch gặp Tần Sơ, như một đoạn đường phải đi qua trong chuyến hành trình của đời vậy.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Viên Tri Mạch cũng không quay đầu lại, để người nọ đến bên cạnh lấy lòng.

"Ta ngày mai phải đi Đông Việt đón dâu theo lệnh của bệ hạ, ngươi muốn cùng ta đi hay không?"

Trong đáy mắt là trời rộng mây cao, có những cánh nhạn bay qua phía chân trời làm tâm tình thoải mái.

Viên Tri Mạch không chút khách khí đem cái đầu to cọ ở cổ đẩy sang một bên, với tay thu gom những thứ vật dụng trên mặt đất bỏ vào giỏ tre. Viên Tri Mạch đảo mắt qua đã thấy người nọ lấy bó hương chạy vội tới trước ngôi mộ dâng hương, trong miệng lẩm bẩm, lại cũng không biết đang nói cái gì.

Viên Tri Mạch mỉm cười, cúi đầu tiếp tục thu dọn.

Chỉ một tháng đã có nhiều thay đổi bất ngờ. Văn Cảnh Đế bất ngờ băng hà, Thái Tử điện hạ kế vị, nhưng chỉ nửa tháng liền đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Hoàng trưởng tôn. Dung Tuyển bảy ngày trước đã đăng cơ, niên hiệu Khang Càn.

Khang Càn thịnh thế bắt đầu từ đây.

Định Hi Vương là người đầu tiên thượng tấu tự thỉnh bỏ tước vị. Khang Càn Đế trầm tư thật lâu, cuối cùng quyết định vẫn giữ tước vị phong hào Định Hi Vương, nhưng không cho con cháu kế tước, vẫn hưởng bổng lộc thân vương. Quân Định Hi về dưới trướng quân Đại Ung. Đại tướng quân Trương Tôn Khải đến trấn thủ và chỉ huy quân Định Hi.

Nam Việt Vương Tô Khắc Cáp thượng thư thần phục xưng thần với Đại Ung. Đông Việt Vương tự thỉnh hòa thân, thuận theo Đại Ung. Ngày đại thống cũng sắp tới.

Viên Hiểu Phong chết oan, Khang Càn Đế ban thụy hào quan văn, Viên Thái phó quỳ trước điện khẩn cầu thu hồi thánh chỉ. Khang Càn Đế chuẩn, rồi lại chuyển phong phu nhân của Viên Hiểu Phong là Cáo mệnh phu nhân, hưởng bổng lộc triều đình suốt đời.

Hết thảy đều đâu vào đấy. So sánh với đời trước mưa máu gió tanh, đời này bình đạm đến gần như nhạt nhẽo, lại cũng là kết cục tốt nhất.

Viên Tri Mạch híp híp mắt, ngẩng đầu nhìn thảo nguyên phương xa mênh mông cuồn cuộn, nhìn không đến cuối.

Như vậy cũng khá tốt.

Cũng đến lúc rời đi rồi.

Viên Tri Mạch liếc mắt nhìn Dung Tầm còn ở trước mộ lải nhải nói không ngừng, đôi mắt có chút phức tạp rũ xuống. Bản thân cũng muốn ở lại chỗ này, nhưng thật sự không thể.

Miễn cưỡng để giỏ tre xuống đi qua, khi Viên Tri Mạch nghe được Dung Tầm nói cái gì, trên mặt hơi nóng lên.

Hắn dám ở trước mặt Tần Sơ nói mấy thứ bậy bạ!

Trong lòng bực bội, Viên Tri Mạch nhấc chân đá một cái.


"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Duệ Quận Vương ngẩng đầu, biểu tình trên mặt thật là vô tội.

"Ngươi nói xem hai huynh đệ bọn họ khi không đem chúng ta kéo vào chuyện bẩn thỉu, rồi lại xem chúng ta như kẻ thí mạng. Ngươi nói đi, chẳng lẽ ta không được trút oán giận cùng hắn sao?"

Viên Tri Mạch không biết nên khóc hay cười.

"Chính vì vậy ngươi oán giận sao?"

"Không thể sao?"

Duệ Quận Vương bĩu môi, thuận thế túm chặt chân Viên Tri Mạch lại muốn đá mình. Một bàn tay theo cẳng chân nhanh chóng hướng lên trên.

"Ta hiện tại oán niệm chính là cái này."

Ngày mùa hè quần áo vốn dĩ mỏng, Viên Tri Mạch bị Dung Tầm túm chặt chân không thể động đậy. Tay Dung Tầm lại dính sát vào háng, có thể cảm giác được kia chỗ kia nóng bỏng. Trên mặt Viên Tri Mạch nóng lên, quét mắt nhìn mộ bia bên cạnh, giận dữ hét lên.

"Buông tay!"

"Không buông."

Dung Tầm ỷ vào mình có ưu thế sức mạnh, dùng chân kẹp lấy cẳng chân Viên Tri Mạch, dùng một tay đem tay Viên Tri Mạch muốn đánh người ra ở sau lưng. Bàn tay vốn đã dán ở háng trượt một cái, cách lớp vải cầm lấy vật còn ủ rũ, ngón tay ác ý khều khều.

"Cũng hơn một tháng rồi, ta nhớ ngươi."

Vật kia bị người túm ở trong tay, cảm giác vốn dĩ kích thích đã lên tới cực điểm. Viên Tri Mạch căng thẳng hô lên.

"Dung Tầm!"

"Ngươi cũng nhớ có phải hay không, xem ngươi cũng cứng rắn."

"Vô nghĩa, ngươi cọ xát như vậy, ai không...... Ôi!"

Viên Tri Mạch kêu rên, thân thể cứng đờ lại mềm nhũn, thân thể vô lực nằm ở trên người Dung Tầm, cắn răng nhỏ giọng nói.

"Trở về, đừng ở nơi này."

Mắt Dung Tầm sáng lên, không nghĩ tới Viên Tri Mạch lần này dễ dàng chấp nhận như vậy. Đậu hủ tới miệng không ăn là ngốc.

Hai người vội vàng về chỗ Viên Tri Mạch đang ở. Cửa phòng còn chưa có kịp đóng lại, quần áo trên người Viên Tri Mạch đã bị lột rơi rớt tan tác. Thở hổn hển tránh đi nụ hôn của Dung Tầm, Viên Tri Mạch vội vàng chỉ cửa phòng.

"Cửa còn mở kìa!"

"Không ai dám tiến vào đâu."

Dung Tầm đói lắm, một bàn tay thành thạo liền đem quần áo trên người lột xuống, một ý chí chiến đấu dâng trào tràn ngập. Viên Tri Mạch chạy nhanh đi đóng cửa lại. Cửa phòng vừa mới đóng lại, Viên Tri Mạch đã bị Dung Tầm ôm từ phía sau. Trên đùi chợt lạnh, chiếc quần của Viên Tri Mạch bị kéo đến đầu gối.


Viên Tri Mạch liền dùng khuỷu tay đẩy Dung Tầm, hơi thở gấp gáp.

"Đến giường đi......"

Dung Tầm si mê nhìn người quần áo không chỉnh tề trước mắt. Nửa người dưới quần cũng không cởi hoàn toàn chỉ là bị cởi đến đầu gối. Nửa người trên chỉ còn lại có áo lót mở rộng, loáng thoáng lộ ra làn da trắng nõn. Quần áo hỗn độn nửa lộ nửa che thế này so với cởi toàn bộ còn mị hoặc hơn.

Dung Tầm cảm thấy toàn thân nóng hổi, không để ý tới Viên Tri Mạch giãy giụa, một bàn tay hướng lên trên trêu đùa hai điểm đỏ thắm. Một bàn tay lại tùy ý xoa vê vật đã nửa nhếch lên. Trong chốc lát liền có thể cảm nhận được ở đỉnh có chất lỏng chậm rãi chảy ra dính nhớp nháp. Hắn hừ hừ cười, cắn một cái trên vành tai Viên Tri Mạch.

"Cứ như vậy đi, khá tốt."

Với kinh nghiệm hai đời của hắn hoàn toàn có thể nắm giữ Viên Tri Mạch. Người trong lòng ngực dường như rùng mình một trận, cổ họng không khống chế phát ra một tiếng rên như mèo kêu lại dường như kinh hô.

"A!"

Sau một tiếng kêu nhỏ, trên cửa gỗ đã có một vệt màu trắng đục. Viên Tri Mạch liếc mắt một cái, quả thực hổ thẹn muốn chết. Dung Tầm còn cố tình cắn vành tai Viên Tri Mạch, mặt dày vô sỉ nói.

"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi lau sạch cửa."

"Cút!"

Môi Viên Tri Mạch đã bị Dung Tầm hung hăng chiếm lấy, lửa nóng làm người ta hít thở không thông. Nụ hôn đem cơn tức giận đè ép trở về, ý thức cũng bị làm mê man mơ hồ. Cho đến khi nhận thức được thì phía sau đã bị dị vật xâm chiếm. Viên Tri Mạch cả kinh, thân thể hơi cứng đờ, theo bản năng co chặt một trận.

Ngón tay Dung Tầm đột nhiên bị kẹp chặt. Cảm giác ấm áp từ ngón tay chạy đến cánh tay, lại từ cánh tay lan tỏa toàn thân. Cảm xúc mãnh liệt dồn dập, hắn căng thẳng, thiếu chút nữa quăng mũ cởi giáp.

Hít sâu một hơi, nếu bây giờ quăng mũ cởi giáp, hắn rất mất mặt. Vừa xúc động phẫn nộ vừa tức giận, hắn có chút thô lỗ tát một cái vào mông Viên Tri Mạch.

"Thả lỏng đi!"

Viên Tri Mạch có chút ủy khuất quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo đen nhánh đều là nước, hốc mắt cũng có chút đỏ. Dung Tầm đau lòng ân hận, rất muốn tát cho mình mấy bạt tay, nhanh chóng dụ dỗ, hôn hôn, rồi hàm hồ nói.

"Đừng tức giận... đừng tức giận. Ta không đúng...... Ngươi thả lỏng đi...... Để ta đi vào......"

"Có chút đau......"

Viên Tri Mạch ủy khuất nhíu mày.

"Đợi lát nữa sẽ không đau, ngoan nha."

Dung Tầm vừa hôn, vừa móc ra cao bôi trơn đã sớm chuẩn bị. Hắn cẩn thận ra vào khếch trương cho Viên Tri Mạch. Khi hai ngón tay ra vào dễ dàng cũng không dám hành động, chỉ cúi đầu nhìn Viên Tri Mạch.

"Đau không?"

Viên Tri Mạch cắn môi, nhăn nhăn mày, sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu.

"Còn có chút không thoải mái......"

Nghiêng đầu nhìn Dung Tầm vì nhẫn nại mà mặt đỏ lên, trong lòng Viên Tri Mạch bỗng nhiên mềm nhũn.

Trên đời này cũng chỉ có người này ở ngay lúc này còn bận tâm mình.


"Ngươi tránh ra chút để xoay chuyển thân."

Nương theo khoảng trống Dung Tầm chừa ra, Viên Tri Mạch cố sức đem chính mình xoay lại, cùng Dung Tầm đối với mặt. Chủ động vòng lấy cổ Dung Tầm, Viên Tri Mạch hôn lên cổ đã mướt mồ hôi của hắn.

"Ngươi làm đi, ta chịu đựng được."

Dung Tầm như được đại xá, ngón tay thong thả vận động. Từ hai ngón tay biến thành ba ngón, thật vất vả xác định sẽ không làm bị thương Viên Tri Mạch. Hắn cũng lấy một ít cao bôi lên tiểu huynh đệ đã cứng rắn, vuốt vuốt hai cái, rồi mới chế trụ eo Viên Tri Mạch hướng lên trên chậm rãi đưa vào.

Tuy rằng đã chuẩn bị cẩn thận, nhưng khi vật nóng rực thật sự thăm nhập, Viên Tri Mạch vẫn không tự chủ được hô nhỏ, theo bản năng gắt gao bấu véo Dung Tầm.

"Ta động."

"...... Ừ, ngươi chậm một chút."

Giọng nói mềm mại mà ôn hòa, trong yên tĩnh lại có tác dụng thúc giục, còn mạnh hơn cả tình dược. Dung Tầm nhất thời nhiệt huyết dâng lên, rốt cuộc bất chấp, hung mãnh hành động. Viên Tri Mạch chịu không nổi nâng eo hướng lên trên, nếu không có Dung Tầm giữ có khả năng đã sớm té ngã trên đất.

Dần dần đau đớn biến thành tê dại, lại chậm rãi truyền khắp toàn thân. Vừa rồi thân thể còn có chút cứng đờ, dần dần đã mềm nhũn hóa thành nước. Ý thức cũng tan rã, chỉ có thể theo nhịp điệu của Dung Tầm.

Âm thanh theo va chạm vang lên cùng tiếng thở dốc của hai người trong ở yên tĩnh nghe rất rõ ràng.

Viên Tri Mạch gắt gao ôm Dung Tầm, ngẩng đầu nhìn người nam nhân trước mắt, nhẹ nhàng nâng đầu hôn lên khóe môi của hắn.

Thật sự hạnh phúc. Nhưng ta còn có việc phải làm.....

Khi Dung Tầm mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối đen.

Trong không khí còn tràn ngập mùi hoan ái nồng đậm. Bọn họ đã quấn quít suốt nửa ngày. Viên Tri Mạch nhiệt tình khác thường, như là muốn đem hắn giày vò đến kiệt sức. Khi kết thúc hai người ôm nhau ngủ.

Hắn theo bản năng duỗi tay sờ sờ. Bên cạnh quả nhiên trống không, chỉ còn lại chút hơi ấm, hiển nhiên người kia vừa đi không bao lâu.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.

"Chủ tử, Viên công tử đã ra khỏi Vương phủ, ngài xác định không cần đuổi theo?"

Dung Tầm chán muốn chết trở mình, ôm lấy cái chăn còn có chút mùi hương.

"Hắn quyết định trở về tẫn hiếu. Ta ngăn cản không phải có vẻ không độ lượng."

...... Chủ tử, ngài khi nào rộng lượng quá vậy?

Bách Uyên sờ sờ cái mũi.

"Vậy hiện tại......"

"Cho hắn thời gian một năm đi."

Dung Tầm nhắm mắt một chút, khi đôi mắt mở ra đã sáng rực.


"Ngươi phái một tổ đi cùng, đừng để cho hắn bị khi dễ."

"Dạ."

Ngoài cửa tiếng bước chân biến mất cực nhanh.

Dung Tầm lại trở mình, tầm mắt nhìn bóng đêm đen nhánh bên ngoài, bỗng nhiên như suy tư lẩm bẩm.

"Còn có sức lực trốn đi, muốn ta mất mặt sao?

--------- KẾT THÚC CHÍNH VĂN----------