Ra khỏi lều Trưởng Tôn Yến, Viên Tri Mạch nhìn lều đối diện. Đi đến vén mành lên, Viên Tri Mạch đã thấy giường đặt ở ngay cửa. Người nọ thật cũng không chê phiền mà, mặc áo khoác nằm nghiêng trên giường, không nhúc nhích, hình như đã ngủ.
Viên Tri Mạch bật cười, cũng không đánh thức Dung Tầm, đi vào tìm cái ghế ngồi xuống, lấy một quyển sách ra xem.
Cũng không biết qua bao lâu, đã nghe một tiếng động nhỏ, Viên Tri Mạch quay đầu lại cười.
“Dậy rồi?”
Duệ Quận Vương bị vứt bỏ vẫn chưa nguôi giận, trừng mắt nhìn người nào đó, rồi trở mình không thèm nhìn tới. Do không chú ý mà vết thương ở cẳng chân đau nhói, hắn hít một hơi.
“Giận?”
Viên Tri Mạch bật cười.
“Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi, một chút độ lượng cũng không có.”
“Ta chính là nhỏ mọn như thế?!”
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười, quả thực không có biện pháp với vị Quận vương này.
“Ta không phải đã trở lại sao, ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào?”
Dung Tầm cẩn thận xoay người. Hắn thuận thế leo lên, mắt phượng sáng kinh người, giọng đầy ái muội.
“Vậy ngươi giúp ta.”
“Giúp ngươi cái gì?”
Vẻ mặt Viên thỏ trắng ngây thơ mờ mịt, ngơ ngác hỏi.
Tầm mắt Dung sói hơi hạ xuống, môi nở nụ cười xấu xa.
Viên Tri Mạch nhìn theo tầm mắt kia, trên mặt lập tức đỏ lên, sống lưng cứng đờ, không được tự nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Hiện tại thân thể như thế còn nghĩ mấy cái đó?”
“Chỗ kia không có bị thương, không cho chút ngon ngọt được sao?”
Thấy vành tai Viên Tri Mạch muốn chảy máu, Dung Tầm giống như tiếc hận.
“Thôi, biết ngươi làm không được, gượng ép ngươi……”
Đột nhiên im bặt!
Dung Tầm khiếp sợ cúi đầu, không thể tin nhìn bàn tay có chút vụng về kéo vạt áo choàng, mở dây lưng của hắn.
Trời đất quay cuồn, quả thực kinh hãi làm mất một nửa hồn phách!
Tiểu Mạch Nhi vẫn hay thẹn thùng thủ lễ đây sao? Đây kỳ thật là yêu tinh đầu thai chuyển thế mà!
Viên Tri Mạch nhận thấy hắn khiếp sợ, lập tức hiểu được Dung Tầm vừa rồi kỳ thật là vui đùa, nhất thời lại có chút bực bội, theo bản năng liền rút tay lại.
Dung Tầm gian xảo nào chịu buông tha, nhanh chóng đè tay lại, cười lấy lòng.
“Cũng đã như vậy, còn rút tay làm cái gì, ngoan làm đi, ngoan làm đi ha.”
Trong miệng nói nhẹ nhàng dỗ dành, động tác trên tay lại mạnh mẽ túm tay Viên Tri Mạch hướng vào bên trong!
Vừa rồi tốt xấu gì cũng có lớp vải ngăn cách. Giờ bị hắn kéo như vậy bàn tay lạnh lẽo của Viên Tri Mạch lập tức cảm nhận được một thứ nóng hổi. Vật kia dán lên lòng bàn tay, lập tức cứng rắn còn thực linh hoạt động động!
Sắc mặt Viên Tri Mạch lập tức thay đổi. Dung Tầm còn cố tình hô ra tiếng.
“Ui, tay ngươi lạnh…… Thoải mái…… Nhanh lên, nhanh lên!”
Đây là tình cảnh gì? Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy thân thể không tự chủ được nhũn ra.
Bị Dung Tầm cưỡng chế kéo tay xuống, thân thể Viên Tri Mạch bị ngã về phía trước. Lại sợ chạm đến vết thương trên người Dung Tầm, Viên Tri Mạch chỉ có thể dùng tay trái vịn ở trên người hắn. Vạt áo mở ra, lộ ra một phần xương quai xanh trắng như ngọc.
Dung Tầm dư lại một bàn tay, lập tức không khách khí đẩy vạt áo đã hé mở kia ra, cách áo lót màu trắng dùng tay xoa nắn. Gặp nơi nào đó hơi nhô cao, hắn ác ý véo một cái!
Viên Tri Mạch bị đau hô nhỏ một tiếng. Thân thể vốn đã mềm nhũn, lại thêm lực tác động, cả người không khống chế cúi xuống phía trước. Dung Tầm hớn hở, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh, hàm hồ thấp giọng nói.
“Thật ngon.”
Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy một dòng khí nóng từ lòng bàn tay truyền ra, truyền tới bụng, lại đi lên trên. Toàn thân dường như nóng lên làm Viên Tri Mạch không tự chủ được ưỡn ngực về phía trước. Mặt đỏ bừng, hốc mắt ướt át giống như sắp khóc.
“Dung Tầm……”
Nghe giọng như van xin lại như mời gọi kia, ánh mắt Dung Tầm tối sầm, thân thể đột nhiên ngã về phía trước!
Phịch!
“A, Dung Tầm!”
Viên Tri Mạch kinh hãi hô lên, Dung Tầm đã bị ngã từ trên giường xuống. Lo sợ vết thương trên người Dung Tầm, Viên Tri Mạch trở tay ôm eo Dung Tầm. Hai người ngã thành một đống, Viên Tri Mạch thành đệm thịt của Dung Tầm.
Duệ Quận Vương da dày thịt thô căn bản không đem cú ngã này để ở trong lòng. Thừa dịp Viên Tri Mạch bị đè ở dưới thân, gấp gáp liền hôn xuống, còn muốn cố xé vạt áo. Viên Tri Mạch đầu đầy mồ hôi vẫn nghĩ đến thương tích của Dung Tầm, không làm gì chỉ có thể ai ái ngăn cản.
“Dung Tầm, ngươi để ý một chút. A, Dung Tầm!”
Dung sói thật sự là đói lâu lắm rồi, khó có được cơ hội tốt trước mắt, hắn sao có thể buông tha. Hắn ỷ vào hai tay không có việc gì, nhanh nhẹn lột quần áo trên người Viên Tri Mạch. Động tác lanh lẹ vô cùng, trong nháy mắt người dưới thân đã bị lột hơn phân nửa. Da thịt trắng như ngọc như ẩn như hiện, càng thêm dụ hoặc mê người, so với cởi hết còn làm huyết mạch sôi sục hơn!
Viên Tri Mạch sắc mặt ửng hồng, miệng hơi hé mở. Thân thể bị Dung Tầm thuần thục trêu đùa đã sớm mềm thành nước, miệng Viên Tri Mạch vô ý thức phát ra vài tiếng rên rời rạc.
“Dung Tầm, ngươi…… Trên người của ngươi…… vết thương... băng vải……”
“Vết thương có quân y lo.”
Dung Tầm hàm hồ nói, rồi há mồm cắn cái nụ nhỏ trước ngực Viên Tri Mạch. Hai tay sờ soạng xuống....
Từ khi sống lại, Viên Tri Mạch chưa từng thể nghiệm cảm giác có vật lạ thâm nhập cơ thể, không tự chủ được khẽ nói.
“Đau……”
“Thả lỏng chút, thả lỏng đi.”
Dung Tầm cũng thở dốc.
“Ngươi muốn ta bị gãy xương có phải hay không?”
Viên Tri Mạch bị đau vẫn luôn hít hà.
“Ngươi... ngươi lấy ra đi!”
Dung Tầm dùng tay còn lại chặt chẽ chế trụ eo, ngăn cản người nào đó trốn chạy. Hắn cũng nhanh chóng hôn lên môi trấn an Viên Tri Mạch. Sau đó thừa dịp Viên Tri Mạch phân tâm, ngón tay chậm rãi bắt đầu hoạt động.
Qua một hồi đã cảm nhận được chỗ mềm ấm có hơi ướt át.
Không thể phủ nhận, Tiểu Mạch Nhi thật sự là trời sinh hiếm có. Tuy rằng là nam tử, nhưng thân thể mềm mại hơn nam tử, mịn màng trơn bóng không thua kém nữ tử.
Hắn dùng sức kéo quần Viên Tri Mạch xuống. Làn da lộ ra không khí làm Viên Tri Mạch bị lạnh mà giật mình, thần chí lập tức thanh tỉnh không ít. Theo bản năng đè lại tay Dung Tầm, ánh mắt Viên Tri Mạch mê man lắc đầu, trong giọng nói có chút nức nở.
“Dung Tầm, đau……”
Dung Tầm nhẹ nhàng hôn khóe môi, kiên nhẫn dỗ dành.
“Không có việc gì, một hồi sẽ không đau, một hồi sẽ không đau.”
Hắn ôn nhu hôn khóe mắt đã có nước mắt chảy xuống, ôn nhu nói.
“Ngươi thả lỏng đi, sớm muộn gì cũng có ngày này, trễ đau không bằng sớm đau, ngoan.”
“Nói cái gì lung tung rối loạn vậy.”
Viên Tri Mạch bị hắn chọc cười, đau đớn hình như giảm không ít. Bám vào vai Dung Tầm, Viên Tri Mạch thở dốc nói.
“Trở về... có được hay không? Qua hai ngày nữa, nói không chừng phải lên đường, ngươi làm thì sao ta cưỡi ngựa?”
“Cùng ta ngồi xe ngựa. Dù sao ngươi cưỡi ngựa ta cũng không yên tâm.”
“Nhiều người như vậy, tốt xấu gì cũng chừa cho ta chút mặt mũi đi.”
Viên Tri Mạch thở dốc liên tục, theo bản năng duỗi tay nắm tay Dung Tầm, nhưng ngón tay lại ướt một mảnh. Trong lòng đột nhiên chợt lạnh, mê man nháy mắt tiêu sạch sẽ, Viên Tri Mạch chống cánh tay ngồi dậy. Quả thực trên đống quần áo hỗn độn của hai người đã dính máu, nhìn lại thân thể Dung Tầm cũng đầy máu tươi, nhìn rất dọa người.
“Người đâu!”
Bên ngoài có tiếng ảnh vệ cất lên.
“Viên công tử, lão vương gia gửi thư đến!”
Tự tiện mặc lại quần áo, Viên Tri Mạch gọi ảnh vệ vào chữa thương cho Dung Tầm.
Ảnh vệ Giang Văn thật vất vả lau chùi máu, băng bó lại vết thương cho Dung Tầm. Trên mặt đất băng vải dính máu đã thành một ngọn núi nho nhỏ. Giang Văn liếc mắt nhìn Viên Tri Mạch đang ngồi bên bàn cau mày xem thư. Những ảnh vệ này khó có được người thành thật, nhưng hiện tại chưa nói chuyện cũng đã đỏ mặt. Hắn dùng giọng nói nhẹ như gió đầy hàm súc nói.
“Chủ tử, chuyện này thật không thể nóng vội, ngày sau còn dài. Hiện tại tình trạng của ngài……”
Dung Tầm đen mặt, thiếu chút nữa đánh ảnh vệ nhà mình, đè thấp giọng nói.
“Ai kêu ngươi vào!”
Chút xíu nữa thôi, chút xíu nữa thôi đã ăn vào trong miệng. Thịt đến miệng lại bị lấy ra. Như vậy sao không khiến cho Dung sói đói phát điên!
Giang Văn bị mắng ủy khuất nói.
“Chủ tử... chính là Viên công tử kêu ta. Hơn nữa ta không vào chỉ sợ... ngài sẽ chảy khô máu mà chết.”
“Biết cái gì, đây mới là nam nhân!”
“Ta cái gì cũng đều không hiểu, thì không phải nam nhân sao?”
Giọng nói thanh đạm của người nào đó cất lên. Duệ Quận Vương vừa rồi còn huyên náo nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, nhanh chóng cười gượng, ngậm miệng không nói. Hắn uất ức kéo chăn trùm lên người ngụy trang mình vẫn là người bệnh suy yếu.
Giang Văn vô cùng bái phục, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ nhìn Viên Tri Mạch.
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười, đi qua chỉnh lại chăn cho "người bệnh", rồi ngẩng đầu nhìn Giang Văn hỏi.
“Thương tích thế nào?”
Giang Văn vội nói.
“Không lộn xộn, an tâm tĩnh dưỡng sẽ mau khỏi.”
Viên Tri Mạch gật gật đầu, ý bảo Giang Văn đi ra ngoài nấu thuốc, quay đầu nhìn lại Dung Tầm vẫn không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ như đã ngủ rồi. Viên Tri Mạch lắc đầu, dùng phong thư trên tay vỗ vào mặt Dung Tầm.
“Đừng làm bộ, vừa rồi như rồng bay hổ múa đột nhiên thành mệt mỏi vậy?”
Dung Tầm trợn mắt, dùng ánh mắt vô lại mà ủy khuất nhìn qua, giọng cực kỳ nhỏ, lẩm bẩm.
“Ta rõ ràng có thể....”
“Có thể... có thể... ngươi thiếu chút nữa có thể mất mạng.”
Viên Tri Mạch quả thực không có cách nào với hắn, nhíu nhíu mày lại nói.
“Triều đình có hành động.”
Dung Tầm nghiêm mặt, nụ cười trên mặt lập tức thu lại.
“Thư phụ vương nói gì?”
“Ngươi cảm thấy Tô Nhã Nhi thế nào?”
Thần sắc Dung Tầm bỗng chốc trở nên cổ quái, không được tự nhiên.
“Nàng cùng ta không có gì quan hệ, ta quan tâm nàng làm gì?”
Viên Tri Mạch đi đến bên ngọn đèn, đem phong thư để vào ngọn lửa, cũng không nhìn sắc mặt Dung Tầm. Nhìn ngọn lửa bốc lên, mày Viên Tri Mạch đã nhăn lại.
Sự việc lại trùng hợp với đời trước. Lại là tứ hôn!
Đời trước hôn sự của Dung Tầm cùng Tô Nhã Nhi cũng là Hoàng đế tứ hôn. Nếu không phải bởi vì Viên Tri Mạch đã sớm vào cửa, hơn nữa cũng coi như là con nhà thế gia, cũng được lão Vương gia bảo vệ, thì Tô Nhã Nhi đâu miễn cưỡng làm thê thiếp bình thường. Lần này Dung Tầm chưa có chính thất, thánh chỉ không thể trái, xem ra Tô Nhã Nhi thật sự sẽ là Quận vương phi.
Tuy rằng ngoài mặt không để ý vấn đề này, nhưng đáy lòng vẫn có chút để ý.
Tô Nhã Nhi là chính thất, tiếp theo lại là ai?
Nhớ tới tình cảnh đời trước đủ loại thiếp thất, đầu Viên Tri Mạch đau từng đợt, không khỏi khe khẽ thở dài.
Dung Tầm nghe được Viên Tri Mạch thở dài, đáy lòng sinh ra một dự cảm xấu.
“Làm sao vậy?”
“Dung Tuyển đã tới, hiện nay đang ở đại doanh.”
“Hả?”
Một Trưởng Tôn Yến còn chưa đủ, lại tới một Dung Tuyển, ngại hắn chưa đủ loạn? Kéo ra ngoài ngũ mã phanh thây!
“Hắn là tới tuyên đọc thánh chỉ...”
Viên Tri Mạch quay đầu lại, trên mặt tất cả đều là bất đắc dĩ.
“Bệ hạ tứ hôn... ngươi cùng Tô Nhã Nhi. ”
Trong lều đột nhiên tĩnh.
Viên Tri Mạch vốn tưởng rằng Dung Tầm chắc chắn nói cái gì đó, nhưng ngoài hắn dự kiến, Dung Tầm lại đột nhiên trầm mặc, bình tĩnh nhìn mình.
Ngọn đèn dầu hơi xao động, ánh sáng trong lều mông lung mờ nhạt. Đôi mắt phượng có chút nói không rõ cảm xúc, nhìn không ra biểu tình gì, lại không khỏi làm người ta cảm thấy hoảng hốt.
“Làm sao vậy?”
Dung Tầm bình tĩnh nhìn Viên Tri Mạch. Trầm mặc một lúc lâu, không đáp, đáy mắt có chút chờ mong, hắn hỏi lại.
“Ngươi thấy thế nào?”
“Ta thấy thế nào? Cái gì ta thấy thế nào?”
Viên Tri Mạch có chút không thể hiểu được, đột nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này thực quen thuộc. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào náo động, hình như có rất nhiều người ở bên ngoài làm ầm ĩ.
“Không biết có chuyện gì? Ta đi ra ngoài xem xét, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Dung Tầm kéo kéo môi, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Viên Tri Mạch đi ra ngoài.
Trong lều lại yên lặng kinh người.
Sau một hồi lâu một tiếng than nhẹ vang lên.
“Còn có thể thấy thế nào…… Lần trước ngươi đem ta đẩy đi. Lần này, ngươi chọn như thế nào? Lại đẩy ta một lần nữa sao?”
Hắn biết rõ ràng Viên Tri Mạch yêu hắn. Nhưng yêu thì thế nào, có thể kháng thánh chỉ sao? Huống hồ đáy lòng hắn kỳ thật luôn có chút thấp thỏm.
Viên Tri Mạch yêu hắn, không thể nghi ngờ.
Hắn biết, Dung Tuyển có một vị trí đặc biệt trong lòng Viên Tri Mạch, không phải sao?
Dung Tầm lần thứ hai thở dài.
Hắn thật là thảm. Người tự cao tự đại cũng sẽ trằn trọc thấp thỏm, còn phải cân nhắc làm việc.
Hắn thật sự xong rồi.