Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 28: Gió Đông áp gió Tây

Duệ Quận Vương đã sớm choáng váng, ngơ ngác nói.

“Chỗ nào?”

Viên Tri Mạch cười cười, đuôi mắt hơi cong lại mang theo vài phần mềm mại mị ý. Như bầu trời trong trẻo giữa cái rét lạnh của mùa đông, sâu thẳm như ánh trăng rằm trong hồ nước không gợn sóng, như muốn câu hồn đoạt phách người ta đi.

Dung Tầm chớp chớp mắt, vẫn có chút ngốc. Thật ra Viên Tri Mạch bị hắn nhìn mà mặt đỏ lên, cắn cắn môi, ôm cổ Dung Tầm thấp giọng nói.

“Bên trái có cái phòng khách trống.”

Nháy mắt Duệ Quận Vương như sống lại, nhanh chóng quyết định ôm người chạy đi.

Không đợi đóng cửa lại tự mình cởi quần áo xuống. Nhưng nhớ lại Viên Tri Mạch không thể chịu lạnh, vội ôm bảo bối đến trên giường, theo bản năng liền áp lên. Hắn đè ép một lúc mới nhớ tới cái gì, thân thể cứng đờ, lẩm bẩm hậm hực liền bò xuống.

“Ta đi đốt lò sưởi, nếu không lát nữa sẽ ngươi sẽ bị đông cứng.”

Phòng này tuy rằng sạch sẽ nhưng không nhóm lò sưởi, nên vẫn có chút lạnh.

Viên Tri Mạch dở khóc dở cười kéo lấy tay hắn.

“Chỉ ở đây một chút mà thôi, không cần phải đi đốt lò sưởi.”

Mắt phượng của Dung Tầm như hổ rình mồi nhìn qua.

“Ngươi là ám chỉ ta không thể kéo dài?”

Viên Tri Mạch bị sặc khí. Vì tỏ vẻ tôn trọng đối với Duệ Quận Vương, lập tức thành thật cuốn chăn ngồi dậy nhìn Duệ Quận Vương đi nhóm lò.

Bóng dáng người nọ không coi là vạm vỡ, dưới ngọn đèn dầu có vẻ hơi gầy. Hắn chỉ mặc một chiếc áo bông, cũng không sợ lạnh, chạy ra chạy vào, ngồi xổm trước lò, giống đứa trẻ đang chơi đùa.

Loại thời điểm này còn lo lắng cho đối phương có thể bị cảm lạnh, thì làm sao không khiến cho người ta mềm lòng.

Ngón tay vừa động, đột nhiên chạm được một vật cứng giấu ở túi trong tay áo Dung Tầm, trong lòng Viên Tri Mạch nhất thời hứng khởi sờ sờ lấy ra xem. Một cái bình sứ nho nhỏ màu xanh, mở ra liền có mùi hương thanh đạm, chất lỏng sền sệt ướt, ở dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh……

Mặt Viên Tri Mạch đỏ lên, nhét cái bình trở lại chỗ cũ. Người này thật không biết xấu hổ, đúng là có âm mưu từ sớm, cả thứ này cũng mang theo…… Viên Tri Mạch không biết sao mình lại thích người này? Trong lúc nhất thời có chút bực, trừng mắt nhìn Dung Tầm còn đang bận rộn nhóm lửa, dứt khoát lấy chăn bọc kín người, xoay lại không nhìn hắn nữa.

Chợt nhìn thấy gối đầu có thêu đôi uyên ương, Viên Tri Mạch nghĩ đúng là thật vừa khéo, ánh mắt không được tự nhiên chuyển động, mang theo một chút quẫn bách còn có chút ngọt……


Sau một nén nhang.

Mí mắt Viên Tri Mạch có chút nặng, nghiêng đầu nhìn nhìn, người nào đó vẫn còn ngồi xổm.

Hai nén nhang.

Viên Tri Mạch ngáp một cái, quay đầu lại nhìn nhìn, người nào đó vẫn còn bận rộn.

Ba nén nhang.

Viên Tri Mạch không chịu nổi nữa, nhắm mắt ngủ.

Khi Viên Tri Mạch tỉnh lại thì người nọ đã nằm ở bên cạnh, cùng chung một cái gối đầu. Tóc hai người đan vào nhau, đầu nằm kề sát. Viên Tri Mạch nhìn thấy một đôi mắt mở to nhìn mình không chớp mắt. Trong đôi mắt kia tràn đầy thân mật, sủng ái, hắn lại không nói lời nào.

Hoảng hốt thế nhưng như là nhớ tới thời điểm mặn nồng đời trước, khi mình ngủ một giấc dậy, Dung Tầm cũng cười cười nhìn mình như vậy.

“Ngủ lâu như vậy cũng không sợ bị béo chết, đến lúc đó cũng đừng oán trách ta không cần ngươi.”

Những chuyện như vậy lúc ấy xem là bình thường, hiện giờ nghĩ kỹ lại, đúng là kinh thiên động địa khắc cốt ghi tâm.

Viên Tri Mạch cong cong môi, nhẹ giọng nói.

“Sao không gọi ta tỉnh?”

“Thấy ngươi ngủ ngon.”

Dung Tầm lời ít mà ý nhiều, ánh mắt tràn ngập oán hận trừng mắt nhìn bếp lò bên kia.

“Bếp lò kia nhất định là bị hư rồi.”

Viên Tri Mạch nhịn không được cười, chủ động tiến vào trong lòng ngực hắn. Áo lót chưa có kéo lại, làn da hai người chạm vào nhau, ma sát mang theo một trận tê dại rất nhỏ.

“Làm đi.”

Đôi mắt Dung Tầm càng sáng, thâm thúy cơ hồ không thấy đáy, hô hấp cũng trở nên thô nặng. Hắn chăm chú nhìn thiếu niên trong lòng ngực, đột nhiên hít một hơi thật sâu, hắn lại duỗi tay đem áo lót của Viên Tri Mạch kéo kín lại.

“Sắp canh bốn, ta cũng phải đi rồi, cùng ta nói chuyện đi.”

Viên Tri Mạch sửng sốt ngẩng đầu, lần này thật sự kinh ngạc.

Dung Tầm đón nhận ánh mắt của thiếu niên. Ánh mắt kia trong trẻo như thủy tinh không nhiễm một chút tạp chất. Một người trong sáng sạch sẽ, không giống hắn từ lúc còn nhỏ đã phong lưu ăn chơi thành tính cách. Sau khi té ngã cũng may mắn làm đầu óc thanh tỉnh một chút, nhưng tỉnh quá trễ. Mặc kệ là thật hay là giả, đều đã nhuộm người dơ bẩn, làm sao còn bộ dạng sạch sẽ.

Hắn vốn muốn đem người này ăn sạch sành sanh, như vậy dù hắn đi cũng có thể an tâm. Nhưng vừa rồi bình tĩnh nhìn dung nhan người này ngủ, đột nhiên hắn có chút xấu hổ, đột nhiên không muốn huỷ hoại thiếu niên trong sáng này. Tiểu Mạch Nhi tính tình quật cường, nếu lần này trở về Định Hi mà có thể sống sót thì tốt, nếu không thể sống thì chẳng phải làm chậm trễ cả đời người ta sao?

Vụ nổ lớn rõ ràng là Trưởng công chúa làm, Hoàng bá phụ nhìn như hoa mắt ù tai, thực chất là tai thính mắt tinh sao có thể nhìn không ra. Hoàng đế bệ hạ có thể đem một quận vương nho nhỏ như xử lý rất dễ dàng. Nếu tiếp tục ở lại kinh thành hắn sẽ không được tốt. Hiện tại hắn phải đi theo đại quân về Định Hi, nói là thuận đường đồng hành, nhưng ai có thể biết hai mươi vạn đại quân sẽ không đến triệt hạ Định Hi.

Hai mươi vạn đại quân là cảnh cáo, cũng là uy hiếp. Xuất chinh kết cục không ngoài hai kết quả, một là hắn tiếp tục trở về làm con tin, hai là biến thành người chết.

Hai kết quả này đối với tương lai bọn họ mà nói đều không phải chuyện tốt.


Có lẽ còn có khả năng thứ ba, nhưng nguy hiểm cực kỳ cao, không chừng người đã chết còn bị bào mồ vứt xác.

Duệ Quận Vương trước nay không kiêng hề nể gì, gặp Viên tam công tử liền hình thành thói quen trái lo phải nghĩ, còn ở nơi này cảm thấy không thỏa đáng như một tiểu thê tử. Thật là thất bại, quá thất bại.

Dung Tầm vì cuộc sống bi thảm của mình mà thở dài, dùng sức ôm thiếu niên trong lòng ngực. Hắn đem cằm gác ở cổ người kia.

“Mấy ngày nữa ta phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Ừ.”

“Lần này cho thiếu. Ngươi ở nhà chờ ta, lần sau trở về ta nhất định làm ngươi ba ngày ba đêm không xuống giường được.”

Giọng Viên Tri Mạch có chút quái dị.

“Quá thời hạn không chờ.”

“Ngươi dám!”

Vừa rồi còn đang cảm khái mình giống một tiểu thê tử, Duệ Quận Vương nhất thời biến thành phu quân đố kỵ. Đầu óc nóng lên, nhìn chung quanh cuối cùng tìm được một vật nhét vào tay Viên Tri Mạch.

“Đây là tín vật đính ước. Lần sau ta trở về, ngươi tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị tốt, gia sẽ có thưởng!”

Viên Tri Mạch vuốt ve bình sứ nhỏ trong tay, mi cong cong thành đôi mắt cười. Nhưng mi cong đến một nửa liền rơi xuống, đáy mắt lướt qua một tia phức tạp hoang mang, trở tay ôm chặt eo Dung Tầm, đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn, Viên Tri Mạch rầu rĩ.

“Chỉ biết đùa giỡn.”

Canh năm chưa đến, Dung Tầm đã đi rồi.

Viên Tri Mạch ngửa đầu nhìn màn. Màn cũng thêu đôi uyên ương hạnh phúc dưới hồ sen. Nhìn một lúc, nước mắt không tự chủ được chảy xuống hai má, lại bị Viên Tri Mạch dùng sức lau đi, trong ánh mắt trong trẻo đều là kiên quyết.

Năm ngày sau.

Hai mươi vạn đại quân xuất chinh, nhắm thẳng hướng Định Hi mà đi.

Dung Tầm vẫn như cũ mặc một thân trường bào màu tím, kim quan bao quanh búi tóc, ung dung hoa quý, thể hiện phong lưu. Mỗi nơi hắn qua đều thu hút ánh mắt của người bên đường.

Nhìn một đám cô nương, thiếu niên thiếu nữ mê muội chạy ra xem náo nhiệt, người nào đó sắc mặt càng ngày càng đen. Cho đến khi đoàn quân ra khỏi cổng thành phía bắc, một khuôn mặt binh sĩ tuấn tú đã đen như áo giáp, lạnh lùng kinh người!

Người nào đó oán hận chửi nhỏ.

“Đồ bạc tình phụ nghĩa!”

Văn Cảnh năm thứ hai mươi ba, Đông Việt chiếm lãnh địa của Nam Việt, trực tiếp làm cho cục diện hai mươi năm cân bằng bị sụp đổ. Vì ứng phó tình thế nghiêm trọng, Đại Ung xuất hai mươi vạn binh do đại tướng quân Trưởng Tôn Khải dẫn quân đi trợ giúp Nam Việt đoạt lại đất đai.

Hai mươi vạn đại quân đi thẳng đến biên quan Định Hi.

Đang là đầu xuân, vạn vật còn chìm trong hơi lạnh, trên nhánh cây ngọn còn đọng hơi sương. Liên tiếp hành quân hai mươi ngày, dần xa thành quách ồn ào náo động, khung cảnh càng trống trải. Đến ngày thứ hai mươi mốt, trời cao Tây Bắc đã mơ hồ có thể thấy được những dãy núi nhỏ bé. Nhưng ai cũng biết những dãy núi đó cao lớn hùng tráng cỡ nào.

Lướt qua dãy núi đó là biên quan Định Hi, lướt qua Định Hi đó là thảo nguyên mênh mông vô bờ.


Lúc này đã là hoàng hôn, bầu trời giống như dãi lụa màu vàng kim, cảnh đẹp bao la hùng vĩ làm người ta hít thở không thông.

“A Đường, ở chỗ này nhìn cái gì? Trên mặt khó coi như vậy?”

Một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên. Một nam tử trẻ tuổi cường tráng nước da ngăm đen cười hì hì vỗ vỗ vào người đồng đội đứng im ở trên sườn núi, không biết đang xem cái gì.

“Chuẩn bị đi ăn cơm chiều.”

Người bạn đồng đội xoay người, trên khuôn mặt thanh tuấn đã biến mất sự chăm chú, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười ôn hòa. Qua thời gian dài gian khổ bôn ba làm cho người này gầy một chút, làn da trắng nõn càng thêm mặn mà, cặp mắt kia trong trẻo mà có thần.

“Ta lập tức qua ngay.”

Tưởng Kim không tự chủ được mà nín thở. Bọn họ đều là vệ binh bên cạnh Trưởng Tôn Giáo úy, A Đường là trước khi xuất phát mới vào. Một bộ ôn nhuận văn nhã của người đọc sách, tuổi cũng không lớn, hoàn toàn không giống như là người trong quân đội. Bọn họ vốn dĩ đoán người này chỉ chịu được dăm ba ngày liền không chịu nổi nữa bỏ trốn, không nghĩ tới người này kiên trì đến lúc này, không khỏi làm người ta tấm tắc khen.

Nhưng không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn vào mắt người này hắn sẽ cảm thấy co quắp bất an, tay chân cũng không biết nên để như thế nào.

“Không đi sao?”

Tưởng Kim giật mình lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện A Đường đã đi trước vài bước, kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn. Tưởng Kim xấu hổ ho khan, chạy nhanh đuổi theo, trộm nhìn sườn mặt thanh tuấn văn nhã của người bạn đồng hành, tìm cách gợi chuyện.

“A Đường, ngươi là công tử nhà giàu, cũng không giống như là người thích đánh giặc, vì cái gì muốn nhập ngũ?”

A Đường khẽ cười, tầm mắt nhìn về nơi xa.

“Không có biện pháp, không yên tâm để hắn đi một mình.”

Tưởng Kim nghe không hiểu.

“Hắn?”

Lời còn chưa dứt, phía sau có người quát khẽ.

“Hiểu Đường!”

Tầng tầng lớp lớp tiếng bước chân, một thiếu niên mang giáp lạnh lùng bước nhanh đến trước mặt bọn họ. Thiếu niên mặt trầm như thiết, trên người là giáp sát bóng lưỡng, mang theo uy nghiêm làm người không thể coi thường!

Tưởng Kim lập tức nghiêm trang chào.

“Giáo úy!”

A Đường cũng nói.

“Giáo úy.”

Trưởng Tôn Yến nhìn Tưởng Kim gật đầu, ngay sau đó không khách khí túm Viên Tri Mạch đi về phía trước. Tưởng Kim ngơ ngẩn nhìn hai người sóng vai đi trước mắt. Đột nhiên hắn nhớ tới lời A Đường mới nói vừa rồi…… Theo như lời A Đường thì "hắn" chính là chỉ Trưởng Tôn Giáo úy à…… Cho nên bọn họ…… vẫn luôn tươi cười thân thiết, còn đối với mình đều hậm hực.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng hô hoán, hắn quay đầu nhìn lại, rồi chạy nhanh lui qua một bên. Đó là một chiếc xe ngựa xa hoa phú quý từ từ lướt qua. Khi màn xe vô tình xốc lên, có thể thấy được bên trong là nhân vật quyền quý, bàn tay dài trắng nõn cùng với cổ tay áo màu tím có thuê hoa văn tinh xảo. Tuy rằng chợt xuất hiện rồi biến mất, nhưng xa hoa quý phái đã ập vào trước mặt.

Tưởng Kim thoáng rũ mắt, kính cẩn cúi chào.


“Ai da”

Dung Tầm không chút để ý quét mắt nhìn binh sĩ bên ngoài. Hôm nay hắn phát ra tiếng thở dài không biết bao nhiều lần.

Hắn hối hận. Hắn thật sự hối hận. Hắn nên đem người ăn sạch sẽ rồi hãy đi! Lúc ấy nhất thời mềm lòng, hiện tại tốt rồi, hối hận muốn phun ra máu. Kinh đô có Dung Tuyển còn chưa đủ, còn có nha đầu Tô Nhã Nhi chết tiệt kia. Trái có sói có phải có hổ, tiền đồ bất kham nha……

Hắn sầu lo nhìn về phía đối diện.

“Đan Thanh, ngươi nói ta hiện tại có nên trở lại, có còn kịp không?”

“Bên ngoài có ngựa.”

Mộ Dung Đan Thanh cũng không ngẩng đầu, tay trái cầm một lá thư, tay phải đem Dung Duyệt đã ngủ ngã xuống hướng vào trong lòng ngực kéo kéo. Dung Duyệt mơ mơ màng màng hướng trong lòng ngực Mộ Dung Đan Thanh cọ cọ, rất ỷ lại ôm eo hắn.

Duệ Quận Vương bị tiết mục ân ái trước mắt đã kích mà mắt đỏ lên, hậm hực nói.

“Hắn cũng không tới đưa ta. Ta lúc này chạy trở về không phải quá mất mặt sao?”

Mộ Dung Đan Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, dùng ánh mắt trực tiếp biểu lộ ý ‘ ngươi còn có mặt mũi sao ’

Mặt của ngươi đã sớm ném đến chỗ đâu đâu. Còn nhớ tới mất mặt sao?

Dung Tầm nghiêm mặt, lời lẽ chính đáng giải thích.

“Đây là quan hệ phu thê, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Ta đã bị hắn chèn ép rất nhiều lần, nếu lần này lại chạy trở về, ta hoàn toàn sẽ bị yếu thế! Làm phu quân không thể mất mặt như vậy!”

“Hắc xì!”

Viên Tri Mạch hắt xì thật mạnh, Trưởng Tôn Yến nhíu mày quay đầu lại.

“Sao lại thế này? Nhiễm phong hàn? Còn không nhanh chân cút trở về cho ta!”

Tuy lời như thế, nhưng lại lấy từ trong lòng ngực một vật đưa qua.

“Ăn đi!”

Viên Tri Mạch tò mò lắc lư cái hủ.

“Lại mang cho ta món ngon gì?”

Cái nắp mở ra, một mùi hương ập vào mũi, cái hủ gốm sứ chứa nước canh gà, thịt gà trắng nõn ẩn hiện, trên mặt còn có chút gừng tỏi nhìn rất ngon miệng.

Bình tĩnh mà xem xét, thức ăn trong quân đội Đại Ung cũng không tính kém, có cá, có thịt, nhưng không đủ ngon. Người khác thì không sao, nhưng đối với người từ nhỏ sống trong sung sướng như Viên Tri Mạch mà nói, thì có chút khó nuốt. Mỗi khi ăn đều là vì lấp đầy bụng mà nuốt chửng.

“Ở nhà không cảm thấy cái gì, ra đây lâu như vậy mới cảm thấy nhớ.”

Viên Tri Mạch nhìn thức ăn tinh xảo trong lòng ấm áp, đứng dậy muốn đi tìm chén đũa chia đều, lại bị Trưởng Tôn Yến lạnh mặt đè xuống.

“Ta ở bên ngoài ăn rồi, ngươi ăn nhanh đi, bị người khác phát hiện không tốt.”


Mắt Viên Tri Mạch cong cong, cũng không ép buộc, chậm rì rì cắn thịt gà ăn.

Trưởng Tôn Yến nhìn chằm chằm sườn mặt của Viên Tri Mạch. Hình như gầy đi, nhưng so với bình thường rất có tinh thần, ánh mắt cũng nhiễm chút anh khí nam nhi quân ngũ, nhìn có vẻ hiên ngang.

Hắn ngày đó ở bộ binh phát hiện Viên Tri Mạch nhập ngũ hắn thực bị sốc. Hắn nghĩ khi Hiểu Đường chịu đựng không được sẽ trở về, không nghĩ tới người này không những không chịu về, còn kiên trì đi theo đến đây. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể tìm cách đem Viên Tri Mạch đến bên cạnh mình, để có thể chiếu cố.

Nhưng dù như vậy, hắn cũng không thể quản được mọi chuyện, trong quân đội vốn dĩ chính là chỗ khắc nghiệt. Người này tính tình quật cường nhưng chưa từng chịu khổ, phỏng chừng cũng chịu không ít mệt mỏi.

Hắn bực bội gãi đầu.

“Ta không hiểu ngươi, nếu lo lắng cho hắn thì cùng nhau đi có tốt không! Ở chỗ này chịu khổ chịu tội!”