Viên nguyệt loan đao

Hồi 24

Cỗ xe đã phóng đi. Kim Sư núp trong bóng tối, kinh hãi đến đờ người, một

hồi lấu chưa thốt nên lời.

Tạ Tiểu Ngọc cũng đứng bên cạnh, sắc mặt lợt lạt, hình như đang suy nghĩ.

Suy nghĩ, nếu một dao đó của Đinh Bằng nhằm vào nàng, thì phải tính sao?

Cả hai đều lặng thinh. Một lúc lâu, một lúc lâu, Kim Sư trưởng lão như mới

sực tỉnh từ trong cơn thất thần, giọng vẫn còn hãi sợ:

- Một đao lẹ quá, một đao tà dị!

Tạ Tiểu Ngọc cũng phải thừa nhận, cả hai chỉ nhìn thấy Đinh Bằng dơ đao

chém tới, chớ không nhìn thấy đao thức của Đinh Bằng đã chém Ngân Long như

thế nào.

Người biết duy nhất chỉ có Ngân Long.

Sau khi lãnh một đao rồi, lão ta còn tháo lui được năm trượng, nói lên cảm

thụ của một đao, rồi thân mình mới ngã ra thành hai mảnh.

Một đao thực quá lẹ.

Cỗ xe đã phóng ra ngoài xa; ít ra hôm nay, hắn không tới nữa.

Tạ Tiểu Ngọc thở ra một hơi:

- Đây là lần thứ tư, điệt nữ thấy hắn xuất đao; kỳ quái là hình như mỗi lần

công lực hắn mỗi tịnh tiến hơn. Lần thứ nhất, chém Thiết Yến Song Phi, điệt nữ

còn nhìn được rõ ràng. Hôm nay như đã đến mức vô hình vô tích.

Kim Sư cũng than một hơi, nói:

- Đối với Đinh Bằng, chúng ta không thể dùng sức đối địch; cần phải theo

đường lối khác để đối phó hắn.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ đáp bằng một nụ cười chua chát, không lời. Dùng đường

lối khác đâu phải dễ dàng; nàng đã cùng kế, đã dùng thử mười mấy phương

pháp khác nhau, nhưng không có loại nào chế phục được Đinh Bằng.

Nhưng nàng vẫn phải suy tính, suy tính thật lẹ.

Vì ngày mai Đinh Bằng lại tới; lúc hắn tới, không đưa thuyền qua đón, cũng

không cản được hắn.

Nhưng từ hôm nay tới ngày mai, cũng còn thời gian hơn một đêm. Thời gian

một đêm, có thể thay đổi nhiều sự tình. Vả lại trong một đêm này, biết đâu nàng

sẽ chẳng tìm được phương pháp ứng phó Đinh Bằng.

Thời gian thường là nhân tố thay đổi tất cả.

Thời gian có thể biến dũng sĩ thàn nhu phu; Biến liệt nữ thành đãng phụ.

Biết bao anh hùng vô địch, đều ngã xuông trước thời gian.

Thậm chí, thời gian còn có thể cải biến lịch sử, sáng tạo lịch sử.

Cho nên, rất nhiều người muốn tìm học tiên học phật. Trên thực tế, họ truy

cầu một phương pháp khắc phục thời gian, để mong cầu giữ sinh mệnh vĩnh viễn

không chết.

Có người cho rằng, sự nghiệp bất hủ là sinh mệnh bất tử.

Câu này cũng chẳng thể coi là sai, tất cả chẳng qua chỉ vì một cái sống, một

chữ danh.

Đao của Đinh Bằng tuy vô địch, nhưng hắn cũng chỉ là một cá nhân, một

người có huyết nhục, cho nên, hành vi củ hắn cũng bị thời gian chi phối mà biến

cải. Biến cải rất lớn.

Hôm trước, lúc đến, chàng hận không kiếm được Tạ Tiểu Ngọc ngay, để

chém nàng thành hai mảnh.

Hôm nay, chàng lại tới, chàng vẫn ngồi trong xe, vẫn mang sát khí đầy mình,

nhưng trong lòng không có sát cơ.

Tạ Tiểu Ngọc đích thân đưa chíêc thuyền qua đón Đinh Bằng.

Nàng chưa nghĩ ra phương pháp ứng phó Đinh Bằng, nhưng nàng biết tránh

không được. Đưa đầu ra cũng một đao, thụt đầu vào cũng một đao, chỉ còn cách

thử vận khí.

Mà vận khí của nàng thực không sai.

Đinh Bằng không giết nàng, cũng không hỏi gì nàng.

Tạ Tiểu Ngọc đặt một tiệc thịnh soạn trên thuyền.

Nàng chỉ kêu bốn cô gái từ từ đẩy thuyền trôi đi rất chậm. Thức ăn, rượu

uống đều rất phong thịnh, và đều không có độc.

Bốn cô gái chèo thuyền, tuy cũng có vài ngón công phu, nhưng không cao

minh lắm. Ngay cả Tạ Tiểu Ngọc cũng không mang theo binh khí.

Trong Thần Kiếm sơn trang có tới hai trăm loại độc dược, hai ngàn lợi khí và

phương pháp giết người, hai mươi tên sát thủ võ công rất nổi tiếng trên võ lâm

hiện thời.

Tạ Tiểu Ngọc không xử dụng bất cứ một loại nào, vì nàng biết rất rõ, hai

ngàn, hai trăm, hai mươi loại khí cụ và phương pháp giết người đó, chẳng có loại

nào giết được Đinh Bằng.

Đinh Bằng lên thuyền, Tạ Tiểu Ngọc không đưa thuyền vào ngay sơn trang,

chỉ cho thuyền trôi chầm chậm trên con sông nhỏ trước sơn trang.

Sông không rộng, chỉ khoảng nửa giờ có thể chuyển qua một vòng, dây là

thuyền đi rất chậm, nếu đi nhanh, trong nửa giờ, ít nhất cũng chuyển qua bốn

vòng.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ hy vọng lúc Đinh Bằng nổi nóng, rút dao giết một mình

nàng là xong. Nàng không muốn Thần Kiếm sơn trang do tay nàng cực khổ kiến

tạo như hiện thời bị hủy.

Thần Kiếm sơn trang tuy đã có từ lâu, có thanh danh hiển hách trên võ lâm,

nhưng tuyệt không được huy hoàng như hiện tại.

Từ trước, chỉ là một địa phương, một sơn trang, hiện tại, không rõ giống tình

trạng gì, nhưng tuyệt chẳng phải là Thần Kiếm sơn trang trước kia.

o

Thuyền di chuyển được bốn vòng trên sông, đã qua hai giờ. Đinh Bằng đã

uống cạn mấy cân rượu, vẫn chưa rút đao của chàng.

Tạ Tiểu Ngọc biết tính mạng nàng đã được bảo toàn.

Chỉ có điều nàng không rõ tại sao Đinh Bằng không giết nàng.

Đinh Bằng dẫn theo A Cổ và Tiểu Hương cùng lên thuyền.

Thuyền chia ra làm hai tầng trên dưới, tầng trên là lầu thuyền đặt tiệc rượu,

A Cổ ngồi tầng dưới đáy khoang thuyền. Thực tế, hai tầng trên dưới không khác

biệt bao nhiêu, trần thiết đều giống nhau, chỉ cao hơn nhau một chút thôi.

Mỗi món ăn dọn lên, A Cổ đều giữ lại một phần, sua khi gã nếm qua mới

được chuyển lên tầng lầu. Tiểu Hương đứng trước cửa tầng lầu, đón nhận thức

ăn, rượu uống.

Một món ăn, qua hai người kiểm tra và giám thị, chẳng có bất cứ thủ đoạn

mờ ám nào xen được vô.

Thực ra, Tạ Tiểu Ngọc cũng không rở trò gì, nàng chỉ hy vọng có thể dùng

rượu ngon, thức ăn ngon, hầu giảm bớt nộ khí, tiêu trừ bớt sát cơ của Đinh Bằng,

như thế nàng mới có thể giữ được tính mạng.

Hiện tại, đại khái, tính mạng nàng đã được bảo toàn.

Nàng đang mừng thầm, mình có khí vận khí tốt, Đinh Bằng chợt lên tiến:

- Hôm qua, ta tới tìm cô nương, chuẩn bị giết cô nương.

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu:

- Tiểu muội biết.

Nàng chỉ có thể nói ba tiếng này, nàng vốn có thẻ nghĩ ra được cả trăm câu

hồi đáp, nhưng so với ba tiếng này, thấy hay hơn nên cuối cùng, nàng đã dùng

ba tiếng đó để tra lời.

Nàng biết, bất cứ hoa ngôn xảo ngữ nào, dùng để thối thác, che dấu, đều

không đủ bảo vệ được mạng chẳng bằng nói thật. Ba tiếng này là lời nói thật.

Đinh Bằng lại hỏi:

- Cô nương có biết vì lý do gì ta muốn giết cô không?

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ một chút, lại gật đầu:

- Tiểu muội biết.

Lần này, Đinh Bằng hơi kinh dị, hỏi:

- Cô nương biết thật sao?

- Phải, tiểu muội biết thực.

- Cô nương nói ra coi.

- Thứ nhất: Tiểu muội chưa làm gì có hại đại ca, cũng chưa làm hại đến lão

bà và đại ca. Thứ hai: chưa có bày thêm tròn dối trá với đại ca. Thứ ba: Đã bó

tay chịu chết, không tính chuyện chống cự. Thứ tư: mỗi câu tiểu muội nói với đại

ca, đều là sự thực, không có điểm nào man trá, bày đặt…

o

Tạ Tiểu Ngọc nói ra bốn lý do, mỗi lý do đều tạo thành điều kiện khiến

nàng không đáng chết, nên nàng đã nói với vẻ đầy tự tin.

Ngọc Vô Hà tuy bắt giữ Thanh Thanh, nhưng quả thực không làm hại nàng,

mà cũng chưa tạo thành nguy hại gì cho Đinh Bằng, tự nhiên Đinh Bằng không

co lý do tất yếu để giết nàng,

Trước kia, Tạ Tiểu Ngọc tuy đã sắp đặt một số cạm bấy đối phó Đinh Bằng,

nhưng hôm nay, nàng rất có quy củ.

Tạ Tiểu Ngọc biết rõ Đinh Bằng không giết nàng, nhưng nàng chẳng chuẩn

bị phương cách kháng cự nào. Một đại hiệp khách như Đinh Bằng, tất nhiên

chẳng giết một cô gái không chống cự.

Có hỏi, Tạ Tiểu Ngọc trả lời ngay, không dở trò nguỵ biện gì; dưới tình hình

này, Đinh Bằng hạ thủ được chăng?

Nhưng Đinh Bằng lại lắc đầu, nói:

- Cô nương đã lầm.

Tạ Tiểu Ngọc rất ngạc nhiên:

- Tiểu muội đã lầm?

Hầu như nàng không tin Đinh Bằng còn có được lý do thứ năm.

Đinh Bằng cười một tiếng, nói:

- Phải, cô nương đã lầm. Ta muốn giết cô nương chỉ vì một lý do; không

muốn giết cô nương, cũng chỉ vì một lý do, mà cẳng phải bất cứ lý do nào cô

nương vừa kể.

Tạ Tiểu Ngọc không nín được hỏi:

- Lý do gì?

- Vì cô nương là con gái Tạ Hiểu Phong.

o

Đây là một lý do rất hay.

Tạ Tiểu Ngọc lặng thinh giây lát, mới thắc mắc:

- Vì tiểu mội là con gái Tạ Hiểu Phong nên mới đáng chết?

Đinh Bằng:

- Con gái Tạ Hiểu Phong không đáng chết, nhưng con gái Tạ Hiểu Phong

làm những chuyện đó mới đáng chết.

Tạ Hiểu Phong là hiệp khách, thiên hạ công cử, con gái ông ta lại cầm đầu

một nhóm sát thủ chuyên nghiệp, hành vì này thực đáng chết.

Không ai có thể phủ nhận lý do chính xác tuyệt đối này.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không phục khí:

- Đinh đại ca, nếu tiểu muội vì lý do này mới đáng chết, thì oan uổng tiểu

muội quá.

Đinh Bằng thôt tiếng:

- Hả?

Tạ Tiểu Ngọc hăng hái biện bạch:

- Phụ thân tiểu muội rất nổi tiếng, nhưng là nhờ kiếm mà nổi tiếng.

Câu này của nàng, cũng không ai có thể phủ nhận. Thần Kiếm sơn trang vốn

thành danh vì kiếm.

Tạ Tiểu Ngọc tiếp tục:

- Kiếm của phụ thân tiểu muội, sở dĩ thành danh, là vì dưới kiếm của người,

đã giết chết rất nhiều kiếm khách thành danh. Nói cách khác, ông ta vì giết

người mà thành danh. Mà những người bị giết dưới kiếm của ông ta, không hẳn

mỗi người đều đáng chết.

Đinh Bằng chỉ gật đầu, không biết sao để bác bỏ lời nàng.

Tạ Tiểu Ngọc nói tiếp:

- Nếu đại ca là kẻ thù của phụ thân tiểu muội, vì muốn giết tiểu muội để tra

thù, thì lý do này cũng có thể đứng vững; nhưng tiểu muội biết đại ca chẳng phải

vì trả thù; đại ca chỉ vì tiểu muội là Ngọc Vô Hà, mà muốn giết tiểu muội.

Ngọc Vô Hà chẳng qua cũng chỉ giết một số người mà thôi; so với chuyện giết

người của phụ thân tiểu muội giống nhau. Tại sao phụ thân tiểun muội giết

người thì vô can, còn làm con gái ông ta giết người thì đáng chết?

Đinh Bằng nói:

- Không giống nhau, vì phụ thân cô nương chưa hề giết người vì tiền tài.

- Thế ông ta giết người vì gì?

Đinh Bằng lại cảm thấy không có lời để nói.

Tạ Hiểu Phong đã giết khá nhiều nhân vật thành danh. Vì gì? Chỉ vì bảo trì

danh dự của ông ta.

Lúc đầu, ông ta không phục những người có tiếng hơn, tìm người khiêu

chiến, giết chết đối phương, khiến mình thành danh.

Dần dần, ông ta gặp một số người nổi danh ngang hàng hai bên đều không

nhục khí lẫn nhau mà so tài, rồi giết chết đối phương, thành tựu thịnh danh dưới

kiếm vô địch của ông ta.

Cuối cùng, một số người thành danh không vang dội bằng ông ta, hy vọng có

thể đáng bại ông ta để thành danh, tìm đến ông ta, rồi chết dưới kiếm ông ta.

Bất kể tình trạng nào; tất cả chỉ đều có một nguyên nhân – Danh.

Cho nên, Tạ Tiểu Ngọc hăng hái biện bạch tiếp:

- Phụ thân tiểu muội vì “danh” mà giết người; tiểu muội vì “lợi” mà giết

người; tiểu muội cho rằng, cả hai đều không có gì sai biệt. Mà tiểu muội còn cho

rằng, so với phụ thân, tiểu muội còn có thể tha thứ phần nào. T iểu muội vì lợi

mà giết người, có lúc nhận lời ủy thác giết một số ác nhân, lợi người mà lợi

mình; cũng có lúc đối phương bị giết tuy chẳng phải kẻ đại ác, nhưng có thể tổn

người mà lợi mình. Còn phụ thân tiểu muội giết người, chỉ tổn người mà chẳng

lợi mình.

Đinh Bằng chỉ biết thở dài. Tạ Tiểu Ngọc nói tiếp:

- Những lời tiểu muội nói, đều là “cưỡng từ đoạt lý”, vị tất đại ca đã nghe lọt

tai, nhưng tiểu muội còn có một điều để chống chế cho lý luận của tiểu muội.

Tức là cho đến hiện tại, chưa có người nào đã dạy tiểu muội biết bằng cách nào

để làm con gái Tạ Hiểu Phong, kể cả phụ thân tiểu muội cũng không hề dạy dỗ

điều gì. Mà trước khi tiểu muội chưa biết rõ thân thế mình; chưa đến Thần Kiếm

sơn trang, tiểu muội đã là Ngọc Vô Hà rồi, đó là phương thức sinh hoạt vốn sẵn

của tiểu muội.

- Trước kia, cô nương không biết mình là con gái Tạ Hiểu Phong?

- Phải, bằng không, tiểu muội đã chẳng làm Ngọc Vô Hà. Tiểu muội tuy bất

trí, nhưng cũng biết Ngọc Vô Hà và con gái Tạ Hiểu Phong là hai thân phận

xung đột nhau. Làm con gái Tạ Hiểu Phong tốt hơn làm Ngọc Vô Hà nhiều,

nhưng tiểu muội chẳng may, đã làm Ngọc Vô Hà trước rồi vì muốn làm một nữ

chủ nhân trong trắng đàng hoàng, tiểu muội cần phải thoát ly Liên Vân Thập Tứ

Sát.

- Cho nên cô nương mới tìm tới ta?

Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng, nói:

- Liên Vân Thập Tứ Sát chẳng phải trai tốt gái lành, thoát khỏi chúng, chẳng

dễ dàng; ngoại trừ kiếm của phụ thân tiểu muội, chỉ có đao của đại ca. Phu thân

tiểu muội tất chẳng vì tiểu muội làm chuyện này, nên tiểu muội chỉ còn biết tìm

đến đại ca.

Đinh Bằng lúc này, cả lời than cũng không thốt ra được,

- Tiểu muội cho là rất bí mật, không dè vẫn bị đại ca phát hiện. Đại ca tìm

đến đây, tiểu muội biết đại ca sẽ chẳng bỏ qua, mà tiểu muội cũng không có

khả năng chống cự. Chỉ có một điều tiểu muội muốn biết rõ hơn, nếu đại ca vì

hành hiệp trượng nghĩa mà giết tiểu muội, tiểu muội không còn gì để nói. Nhưng

có rất nhiều người mang danh hiệp nghĩa mà làm chuyện xấu, nếu lần lượt kể

tới, thì tiểu muội chẳng phải là kẻ thứ nhất.

- Thôi được, dù gì cô nương cũng đã thoát khỏi bọn chúng, ngoài ta ra, đại

khái cũng không ai biết cô nương là Ngọc Vô Hà, từ nay về sau, ta hy vọng cô

nương làm một Tạ Tiểu Ngọc lương thiện đàng hoàng.

- Không! Còn một người nữa biết.

- Ai?

- Liễu Nhược Tùng. Lúc tiểu muội dời Liên Vân biệt trang, đã bị hắn phát

hiện.

Đinh Bằng cười một tiếng:

- Cái tên này cũng khá thần thông, đã có thể tìm đến được chỗ đó.

- Hắn là một kẻ rất nguy khiểm; lúc tiểu muội bắt giữ tôn phu nhân, tiểu

muội muốn đại ca giết hắn, chẳng có nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì tiểu muội

biết đại ca giữ tên này bên cạnh, tuyệt chẳng hay gì, tiểu muội không rõ tại sao

đại ca không giết hắn?

Đinh Bằng cười một tiếng, hỏi:

- Hắn phát hiện bí mật của cô nương, có phải hắn muốn uy hiếp cô nương?

- Tất nhiên, có điều tiểu muội chẳng phải người dễ bị hắn uy hiếp, kiếm

pháp tiểu muội tuy không bằng đại ca, nhưng không thua hắn.

- Tại sao cô nương không giết hắn?

- Nếu giết hắn chỗ đó há chẳng tiết lộ tiểu muội là Ngọc Vô Hà sao? Tiểu

muội chỉ cho hắn một cảnh cáo, tuyệt đối không được tiết lộ câu chuyện, không

dè hắn báo cáo với đại ca.

- Cô nương đã nghi oan cho hắn, hắn chưa gặp ta, cũng chưa nói gì với ta.

- Không phải hắn nói, thì ai đã cho đại ca hay?

- Tự cô nương.

- Tự tiểu muội? Tự tiểu muội đã nói chuyện này với đại ca?

- Tuy cô nương chưa có nói, nhưng cái tật thích cởi y phục của cô nương, đã

nói rõ rất nhiều chuyện, nhất là một nốt ruồi nơi bụng dưới. Nốt ruồi mọc rất kỳ

quái, rất ít người có nốt ruồi mọc nơi bộ vị đó, rất ít có hai người, có nốt ruồi

mọc cùng một bộ vị giống nhau.

Tạ Tiểu Ngọc cười cười:

- Thì ra Đinh đại ca từ chỗ đó dễ nhận ra, đủ thấy đại ca rất chú ý đến thân

thể của tiểu muội.

Đinh Bằng cũng cười:

- Ta chẳng chú ý gì lắm, chỉ có một ấn tượng mà thôi. Còn Thanh Thanh và

Tiểu Vân thì rất chú ý, họ đã nhớ nốt ruồi đó và kể lại rất cặn kẽ.

Tạ Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười:

- Nếu Đinh đại ca cho rằng nốt ruồi ấy dễ làm điểm ghi nhớ, thì oan cho tiểu

muội quá.

Vừa lúc này, có hai thị nữ bưng một mâm heo quay vào, heo nhỏ quay

nguyên con, nhưng đã bị A Cổ cắt giữ một phần ba.

Tiểu Vân theo sau hai thị nữ, chờ họ đặt mâm heo quay lên bàn rồi, nàng

mới cắt một miếng nhỏ, đưa đến đặt trước mặt Đinh Bằng.

Hai thị nữ vừa định đi xuống, Tạ Tiểu Ngọc đã gọi lại:

- Đợi một chút.

Hai thị nữ đều khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khá xinh đẹp, cả hai đều

xuống gối một lượt, hỏi:

- Tiểu thư còn có gì chỉ day?

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười, nói:

- Các ngươi vén quần lên.

Hai thị nữ đều có vẻ do dự. Tạ Tiểu Ngọc nói:

- Các ngươi yên tâm, Đinh công tử đây là bậc nổi danh “tình trung chi

thánh”, sẽ không có hứng thú nài hoa ép liễu các ngươi đâu, ông ta chỉ muốn

chứng minh một chuyện.

Hai thị nữ cúi đầu e thẹn, kéo cao hai ông quần lên, khiến Đinh Bằng giật

mình kinh ngạc, vì bên trong quần, họ chẳng mặc thêm mặt vải gì.

Tạ Tiểu Ngọc cười giải thích:

- Tiểu muội biết, tuỳ tùng của đại ca là người rất cẩn thận, sợ chúng tiểu

muội có hành động bất lợi đối với đại ca, nên tiểu muội dặn họ, ngoài y phục

cần thiết, chớ nên mặc nhiều, để tiện cho việc khám xét.

Đinh Bằng cũng cười cưỡi:

- Cô nương thật tế nhị. Chỉ tiếc cô nương lại uổng phí tâm huyết phen này

nữa, A Cổ là kẻ có lòng dạ như gỗ đá, không vì vậy mà động tâm.

Tạ Tiểu Ngọc cười:

- Tiểu muội hiểu, đại ca rất có quyền uy đối nữ nhân, chắc đại ca đã nhìn ra,

họ đều là xử nữ băng thanh ngọc khiết, nếu gã tùy tùng đó của đại ca là người

không biết tôn trong quy củ, tiểu muội cũng chẳng để họ lâm cảnh quẫn bách.

- Được rồi, hay đi xuống. Nàng phẩy tay, hai thị nữ buông ống quần, mặt đều

thẹn ửng màu hoa đào, cúi đầu xuống lầu.

Đinh Bằng nói:

- Ta đã thấy rồi, bộ vị, lớn nhỏ, đều hoàn toàn giống nốt ruồi của cô nương,

cả màu sắc cũng tương tự.

- Đó chứng tỏ nốt ruồi chẳng đủ để chứng minh nhất thiết.

- Ta cũng chẳng hoàn toàn căn cứ nốt ruồi để phán đoán, Thanh Thanh và

Tiểu Vân còn nói, thân hình Ngọc Vô Hà có thể là đẹp nhất; là một nữ nhân rất

có ma lực; ta nghĩ nốt ruồi hoặc có thể có hai người giống nhau, nhưng thân hình

thì không có người thứ hai tương tự.

- Đại ca cũng cho là thân hình của tiểu muội rất đẹp?

- Không sai, điều đó chẳng ai có thể phủ nhận; có điều trong mắt ta, người

đẹp nhất vẫn là thê tử ta.

- Thật vậy sao? Tiểu muội không cho là thế. Tiểu muội đã cùng Đinh đại

tẩu sống chung ít lâu, tiểu muội nghĩ, chính đại tẩu cũng không nghĩ thế.

- Quả thực, nàng có thừa nhận, nàng không đẹp bằng cô nương, nhưng tiêu

chuẩn thẩm mỹ của ta không căn cứ vào bề ngoài.

Tạ Tiểu Ngọc cười:

- Có thể đại ca chưa nhìn kỹ…

Vừa nói, nàng vừa bắt đầu cởi y phục. Đinh Bằng vội nói:

- Tiểu Ngọc, cô chớ rở trò này nữa, ta không còn hứng thú cái trò cô nương

cởi quần áo.

- Lần này khác, nhất định đại ca sẽ thấy hứng thú.

Nàng vẫn tiếp tục cởi bỏ áo ngoài.

o

Đó là một manh áo ngoài rất rộng, rộng có thể bó sát thên mình nàng hai

lần, cột ngoài bằng sợi đai lưng; Áo cũng rất dài, phủ kín đến chân, còn thừa

khoảng nửa tấc.

Chất liệu y phục rất dày, rất nặng, màu rất đậm, nên mặc trên mình nàng,

càng lộ hẳn nét đoan trang, thánh khiết phi thường.

Thánh khiết, đoan trang như bức thần tượng trang nghiêm, đây hoặc giả cũng

là một nguyên nhân để khi Đinh Bằng thấy mặt không thể rút đao.

Đối với một cô gái như thế, chẳng ai có thể vung đao, Đinh Bằng cũng vậy.

Ai ngờ tất cả đoan trang, thánh khiết được bộc bằng sợi đai lưng, nàng chỉ

cởi đai lưng, hai vạt áo tự nhiên mở rộng, tự đọng dạt ra tới hai đầu vai. Y phục

màu đen, hàng nhung đen, mềm mại, trơn láng mà lại nặng, không có giây cột

giữ, sẽ tự nhiên mở sang hai bên.

Thế là cả phần thân thể phía trước nàng bộc lộ, thân hình mỹ diệu, da trắng

như bạch ngọc, dưới màu nhung đen, càng lộ nét cám dỗ đặc biệt.

Ánh mắt Đinh Bằng bị thu hút không rời, cố nhiên vì sắc đẹp mê hồn của

nàng, nhưng còn một nguyên nhân khác, khiến chàng cảm thấy kinh lạ, nhìn

chăm chú nơi bụng dưới của nàng rất lâu, không rời ánh mắt.

Nơi đó không có gì, chính vì không có gì Đinh Bằng mới cảm thấy kinh lạ.

Nốt ruồi đen.

Nốt ruồi đen trên mình Ngọc Vô Hà, được Thanh Thanh và Tiểu Vân hình

dung là một ma lực, lúc này không thấy nữa.

Bụng dưới của nàng quang thuận, thanh khiết như bạch ngọc, không có nốt

ruồi.

Tạ Tiểu Ngọc biểu lộ một tư thế rất đẹp, bước tới hai bước, cười cười nói:

- Đinh đại ca đã nhìn rõ rồi chứ, nếu đại ca chỉ đem một nốt ruồi để chứng

minh tiểu muội là Ngọc Vô Hà thì oan cho tiểu muội quá.

Nàng bước tới, ngồi xuống canh Đinh Bằng, kéo hai vạt áo khép lại, che

phần thân thể mê người, nhưng nàng không cột đai lưng, mà chỉ dùng tay giữ hờ

hai vạt áo.

Động tác này, tại một lúc nào đó, thường thường tăng thêm sức cám dỗ.

Vì nàng đã bộc lộ nhưng chỗ cám dỗ mê người, tuy chỉ trong một thoáng

ngắn ngủi, nhưng vẫn để lại cho người nhìn một ấn tượng rất rõ rệt.

Rồi sau đó nàng che lại, một cách che dấu rất dễ dàng mở ra, chỉ cần nàng

buông tay giữ vạt áo, tất cả lại bộc lộ hoàn toàn.

Giả như nàng để bộc lộ ngay ra như trước, cũng có thể khiến một số nam

nhân thèm khát đến phát khùng, nhưng không phải Đinh Bằng, nàng đã có kinh

nghiệm hiểu biết về Đinh Bằng, nên nàng dùng phương thức khác, hiển nhiên

đây là phương thức rất thành công. Quả nhiên mắt Đinh Bằng luôn để ý nhìn

tay nàng, hy vọng nàng đừng vô ý buông tay giữ vạt áo.

Chẳng những Đinh Bằng muốn thế, Tiểu Hương cũng muốn thế.

Nàng là một cô gái có nét yêu dị thiên phú, mà còn biết cách vận dụng nét

thiên phú một cách độc đáo.

Đinh Bằng thở ra một hơi dài, nói:

- Lần trước ta thấy cô nương có nốt ruồi.

Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng, nói:

- Không sai, tiểu muội có nốt ruồi, nhưng hôm nay không có, mà trên mình

hai thị nữ của tiểu muội lại có nốt ruồi giống thế, nếu đại ca có hứng thú, tiểu

muội cot thể gọi hai thị nư khác tới, trên mình họ cũng có nốt ruồi in hệt, vì đó

là nốt ruồi giả, có thể gắn lên được.

- Nhưng ta không nhận ra dấu vết gắn lên.

Người đã luyện đao pháp tới cảnh giới như Đinh Bằng, mục lực có thể nhận

rõ mỗi mảy may. Vậy mà Đinh Bằng không nhìn ra đấu vết do nhân công thực

hiện, đây quả thực một thủ thuật nguỵ trang rất cao minh.

Tạ Tiểu Ngọc cười:

- Nếu để đại ca có thể nhận ra được, hà tất tiểu muội phải gắn lên nốt ruồi

đó?

- Tại sao cô nương phải gắn lên nốt ruồi đó?

- Tại nơi đó, mọc lên một nốt ruồi như thế, khiến người nhìn thêm chú ý.

Đinh Bằng phải thừa nhận. Vì một nốt ruồi vừa lớn vừa đen, mọc trên làn da

trắng như tuyết, nơi bụng dưới của một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, quả thực rất

cám dỗ người chú ý, dù là một quân tử đạo mạo có tư cách “phi lễ vật thị”, cũng

sẽ nhịn nổi, nhìn nốt ruồi thêm vài lần.

Nỗt ruồi chẳng phải mọc nơi “phi lễ vật thi”, nhưng khi ánh mắt người nhìn

tới, rồi từ nốt ruồi, tự nhiên cùng nhìn thấu xuống những nơi ẩn bí khắc động tâm

hơn.

Đối với cách săn giữ một nam nhân, Tạ Tiểu Ngọc quả thực có đầy thủ

đoạn.

Giọng nàng như có sức hút của từ thạch:

- Nhưng tiểu muội phát hiện, trò này đối với Đinh đại ca hình như không có

tác dụng.

Đinh Bằng cười một tiếng, nói:

- Hình như cô nương rất muốn khơi dậy hứng thú của ta?

Tạ Tiểu Ngọc rất thẳng thắn:

- Đúng vậy Đinh đại ca, tiểu muội không cần phô diễn trước mặt đại ca là

một khuê tú đại gia; tiểu muội cũng chẳng phải cô gái biết giư nề nếp quy củ;

đó là ảnh hưởng do sự giáo dục và xuất thân của tiểu muội.

- Cô nương xuất thân thế nào?

Tạ Tiểu Ngọc cười, đáp:

- Đinh đại ca đã gặp phụ thân tiểu muội, cũng đã hỏi tiểu muội có phải con

gái ông ta, ông ta không phủ nhận.

- Không sai, ông ta không phủ nhận.

- Nhưng ông ta không cho đại ca biết, mẫu thân tiểu muội là người như thế

nào?

- Đúng, ông ta không nói.

- Nếu mẫu thân tiểu muội là người rất được tôn kính, nếu cả hai được kết

hợp một cách quang minh chính đại, chắc ông ta đã nói cho đại ca hay.

Đinh Bằng chỉ biết gật đầu, không thể phủ nhận được câu này.

- Phụ thân đã không coi mẫu thân tiểu muội ra gì, nên chẳng thèm cho đại

ca hay, vậy đại ca có nên hỏi kỹ xuất thân của tiểu muội không?

Câu nà khiến Đinh Bằng hơi ngượng, hình như có ý dò xét đời tư người khác,

nên chàng cũng hơi đỏ mặt.

Tạ Tiểu Ngọc cười cười, nói tiếp:

- Tiểu muội cũng chẳng kể là có nề nếp quy củ, nhưng không lạm giao. Ít ra,

tiểu muội luôn luôn chọn nam nhân, chớ không để nam nhân chọn tiểu muội.

Tiểu muội thừa nhận rất muốn lôi cuốn, hấp dẫn đại ca, vì tiểu muội đã chọn đại

ca, đấy cũng chẳng phải chuyện xấu mặt, tiểu muội biết, hiện giờ trên giang hồ,

có rất nhiều nữ nhân muốn hiến thân cho đại ca, đại ca chỉ cần gật đầu, hầu như

chẳng có nữ nhân nào không muốn thân cận đại ca.

Bất cứ nam nhân nào, nghe câu nói này, đều rất thỏa mãn vui vẻ. Đinh Bằng

không phải loại nam nhân thường tình đó, nên không vì câu nói này mà mêm

tâm, chỉ là không thể phủ nhận, tuy không thực tình cao hứng, nhưng cũng không

chán ghét.

Hai người trầm mặc một lúc, Tạ Tiểu Ngọc lại cười cười lên tiếng:

- Tiểu muội thử qua rất nhiều phương pháp đều thất bại, tiểu muội đã thấy,

đại ca chẳng phải người không ham thích nữ nhân, mà vì cảm tình đối với thê tử

rất đậm đà, cho nên, tiểu muội coi xem thê tử của đại ca là một “thiên tiên hóa

nhân” như thế nào.

- Bởi vậy, cô nương mới bắt giữ Thanh Thanh?

- Đây là nguyên nhân chủ yếu, đương nhiên tiểu muội còn lý do muốn lý

khai Liên Vân Thập Tứ Sát, nên dùng phương pháp này để dẫn dụ đại ca tới,

cũng là một nguyên nhân nữa.

- Cô nương đã phá hiện được gì?

- Tiểu muội phá hiện, thê tử đại ca, quả thực là một nữ nhân khả ái, điểm

đó, tiểu muội muôn ngàn lần không sánh kịp, cho nên tiểu muội dẹp ý nghĩ

muốn chiếm đoạt lấy đại ca từ tay nàng.

Đinh Bằng cười cười. Tạ Tiểu Ngọc nói tiếp:

- Hình như đại ca không tin?

- Cô nương nói rất hay, tuy trong lòng ta không tin, nhưng bề mặt, ta vẫn hy

vọng được nghe.

- Nốt ruồi nguỵ trang gắn trên mình tiểu muội, nếu chỉ lén lút gắn lên, với

dụng ý khác thì bất tất phải cố ý để cho đại tẩu nhìn thấy.

Điểm này Đinh Bằng cũng không thể nói gì, quả thực, nàng chẳng cần phải

làm thế.

- Sở dĩ tiểu muội muốn làm thế. Là chuẩn bị để đại tẩu nói lại với đại ca,

Ngọc Vô Hà là người như thế nào, để đại ca dễ dàng tìm đến tiểu muội. Chuyện

tiểu muội hóa thân là Ngọc Vô Hà, tuy không muốn người khác biết, nhưng

không muốn dấu đại ca.

Đinh Bằng chìm vào trầm tư, suy xét lời Tiểu Ngọc nói. Nàng lại tiếp:

- Tiểu muội lột bỏ nốt ruồi trên mình tiểu muội, nhưng lại kêu bốn thị nữ của

tiểu muội gắn lên, đây là thành tâm thành ý, muốn tỏ bày sự thanh bạch với đại

ca, chớ chẳng phải tiểu muội lâm thời an bài để dối gạt đại ca.

Cuối cùng Đinh Bằng thở ra một hơi dài:

- Hay lắm, hiện giờ cô nương đã nói ra tất cả, ta cũng bỏ qua ý định giết cô

nương, giữa chúng ta có thể kể như xong.

- Không thể được! Tiểu muội còn cần sự giúp đỡ của đại ca, hiện tại, xử

cảnh của tiểu muội rất nguy hiểm. Hôm qua, lúc đại ca tới, tiểu muội không

dám ra gặp, là vì tiểu muội nhận được một cảnh cáo rất nghiêm trọng, Ngân

Long trưởng lão trong Ma giáo muốn đến kiếm tiểu muội.

- Ta đã gặp hắn.

- Tiểu muội biết, ông ta đến để đòi lại công đạo cho vợ chồng Thiết Yến

Song Phi, kết quả lại gặp đại ca, rồi bị chết dưới đao của đại ca. Giết Ngân Long

trưởng lão, Đinh đại ca sẽ càng thêm nổi tiếng.

Đinh Bằng cười lạnh nhạt:

- Ta chẳng thấy hứng thú gì, vì dù sao, ta vẫn không bằng lệnh tôn.

- Gia phụ đã không màng thế sự nữa.

- Đó là điểm lệnh tôn hơn ta, Ôn g ta đã công thành danh tựu, có thể tiêu

dao sông núi. Không còn ai tìm ông ta gây phiền phức, ra khỏi vòng giang hồ

hòng trói buộc, trông khi ta, phiền phức mới bắt đầu.

Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng nói:

- Đó có gì đáng lo, võ công đại ca không thua gia phụ, chỉ cần giết thêm

mấy người nữa, đại ca sẽ không còn phiền phức.

- Vấn đề là không tìm được người nào đáng giết nữa. Tứ đại trưởng lão trong

Ma giáo là nhân vật nói đến ai cũng hãi sợ, nhưng Thiết Yến, Ngân Long, chỉ

một chiêu đao của ta đã gục, ta không biết còn ai để giết nữa, Tiểu Ngọc, cô

nương có thể tìm giúp ta mấy người không?

Tạ Tiểu Ngọc cười:

- Đinh đại ca lại nói đùa với tiểu muội rồi, sao tiểu muội có thể tìm ra được

người đáng giết cho đại ca.

- Vì cô nương nói, giết thêm mấy người nữa, ta sẽ hết phiền phức.

- Ý tiểu muội nói, đại ca giết thêm mấy người rất lợi hại, sẽ chẳng còn ai

dám liều chết đem phiền phức đến cho đại ca nữa.

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút nói:

- Thiết Yến, Ngân Long, đều địch không nổi một đao của đại ca, phóng mắt

nhìn ra giang hồ, hiện giờ quả thực rất khó kiếm được đối tượng cho đại ca luyện

đao. Tuy nhiên, tiểu muội có thể tìm ra được ba người cho đại ca, có điều ba

người này rất khó giết.

- Cô nương hãy nói ra, ta có thể thử coi.

- Người thứ nhất, đương nhiên là gia phụ, hiện tại, có người đã liệt đao của

đại ca ngang hàng với kiếm của gia phụ, nếu giết được ông ta, đại ca có thể trở

thành “Nhất đao độc tôn” vũ nội, hỏi ai còn dám đem phiền phức đến cho đại

ca?

Đinh Bằng rất bất ngờ, hỏi:

- Tiểu Ngọc, cô nương không nói chơi đấy chứ?

- Không, tuy ông ta là phụ thân tiểu muội, nhưng ông ta không dưỡng dục,

cũng không dạy dỗ tiểu muội, chỉ thừa nhận tiểu muội rất miễn cưỡng, chưa

từng thương yêu tiểu muội. Giữa cha con tiểu muội, thân tình mỏng như tờ giấy,

nếu hai người xẩy ra quyết đấu, tiểu muội thà hy vọng kẻ thắng là đại ca.

- Tại sao?

- Vì ít ra, đại ca còn thân cận tiểu muội một chút hơn ông ta.

Lời nói của nàng rất thản bạch. Đinh Bằng không có lời để bắt bẻ. Tạ Tiểu

Ngọc lại than thở tiếp:

- Tuy nói thế, nhưng tiểu muội biết, giữa hai người sẽ chẳng bao giờ xẩy ra

quyết đấu. Hai người tuy không phải bằng hữu, nhưng là hai kẻ địch tôn kính

lẫn nhau. Cũng có thể có một ngày gặp nhau, nhưng đại ca sẽ không giết ông ta,

mà ông ta cũng sẽ không giết đại ca.

- Cô nương hiểu rất rõ về chúng ta?

Tạ Tiểu Ngọc cười ngạc nhiên:

- Tiểu muội vốn là con gái Tạ Hiểu Phong, tuy không kế thừa được thần

kiếm của ông ta, nhưng lão già của mình là người thế nào, đương nhiên phải rõ.

Đinh Bằng không thể phủ nhận lời nàng nói. Tạ Tiểu Ngọc nói tiếp:

- Còn đại ca, tuy tiểu muội hiểu không rõ lắm, nhưng cũng rõ hơn người

khác một chút. Đại ca với gia phụ cùng một loại người, nên tiểu muội mới đè ra

chuyện này, và cũng biết muôn ngàn lần không thể xảy ra, bằng không. Tiểu

muội há chẳng trở thành tội nhân xui người giết cha sao?

Đinh Bằng cười một tiếng, hỏi:

- Còn người thứ hai?

- Người thứ hai là lão bà của đại ca.

- Tiểu Ngọc, cô nương có khùng không?

- Không! Tiểu muội không khùng, đại ca cũng không khùng, tẩu phu nhân

là người rất lương thiện, một nữ nhân rất hiền thục, mỹ lệ, nếu đại ca giết đựơc

nàng, sẽ chứng minh đại ca đã khùng, khùng đến độ gặp ai cũng giết, như vậy,

ai còn dám đem mình đến nộp mạng.

Đinh Bằng cười cười:

- Cô nương thật khéo biết lựa chọn, còn người thứ ba, hai người trước, quả

thực ta không thể giết được.

- Người thứ ba, chính là đại ca.

Khi nói, tay nàng đưa tay chỉ Đinh Bằng, vì vậy vạt áo mở ra, nhưng Đinh

Bằng bị lời nói của nàng làm chấn động, không chú ý đến điểm này.

Tạ Tiểu Ngọc cười, nói tiếp:

- Chỉ có đại ca tự giết mình, sẽ chẳng còn sợ ai đem đến phiền phức, cũng sẽ

chẳng có phiền phức gì nữa.

Đinh Bằng cười một tiếng:

- Điểm này quả thực không sai, chỉ tiếc ta chưa muốn chết.

- Tiểu muội cũng chưa muốn chết.

Tay nàng lại khéo léo, khép vạt áo, lần này, đã khơi dậy sự chú ý của Đinh

Bằng, khiến cặp mắt của chàng rực lửa…

Tiểu Hương biết, đây là lúc nên lui xuống, có điều, nàng chưa xuống khỏi

thang lầu, đã nghe tiếng động lăn lộn của hai người dưới mặt sàn lầu.

o

Tất cả xẩy ra, hình như rất tự nhiên.

Tạ Tiểu Ngọc thở ra một hơi, vẻ mã túc vô cùng, nàng thực đã mãn túc, vuốt

nhẹ bờ vai Đinh Bằng nói:

- Bây giờ tiểu muội mới rõ, tại sao tẩu phu nhân đối với đại ca thâm tình như

thế.

Đinh Bằng uể oải hỏi:

- Tại sao?

- Vì đại ca cường tráng như thế, quả thực là nam nhân trong nam nhân.

Đinh Bằng cười một tiếng, Nhưng nàng lại chẳng phải “nữ nhân trong nữ

nhân”. Sở dĩ ta cần ra ngoài thường, là để nàng có dịp nghỉ ngơi, sau mỗi lần

chúng ta ân ái, nàng đều bị mệt mỏi khổ sở mấy ngày.

Tạ Tiểu Ngọc cười:

- Tiểu muội có thể thông cảm được, sở dĩ nàng đem theo một nữ nhân tên là

Tiểu Vân, là để lúc cần, có người cứu cấp giải nguy.

Đinh Bằng cũng cười:

- Nàng chẳng phải nữ nhân có cái nhìn nhỏ nhen.

Tạ Tiểu Ngọc giọng than vãn thâm tình:

- Nàng là nữ nhân rất hạnh phúc, vì nàng có lòng dạ khoan đại, tiểu muội thì

không được, tuy tiểu muội biết rõ, nếu đại ca ân ái thêm một lần nữa, tiểu muội

sẽ chết chắc, nhưng thà chết, chớ không muốn để kẻ khác chia hưởng.

Đinh Bằng hơi cau mày, nói:

- Tiểu Ngọc cô nên nhớ kỹ, ta là người đã có gia thất.

- Tiểu muội biết, Đinh đại ca yên tâm, tiểu muội sẽ không đòi gả cho đại ca,

cũng không tối ngày sáng đêm bám chặt đại ca, tiểu muội chỉ phát biểu cảm

tưởng hiện thời của tiểu muội thôi. Lúc tiểu muội ở bên cạnh đại ca, tiểu muội

sẽ không để nữ nhân khác đụng tới đại ca. Lúc chúng ta không cùng một chỗ,

mắt tiểu muội không thấy, đại ca có thể tuỳ tiện với bất cứ nữ nhân nào, tiểu

muội không để tâm.

- Có thực không để tâm?

Tạ Tiểu Ngọc cười ngặt nghẽo:

- Giả! Đương nhiên tiểu muội để ý, tiểu muội là người chiếm hữu dục tính

rất mạnh, chỉ có một người tiểu muội không ghen, đó là lão bà của đại ca, vì

tiểu muội không có tư cách ghen với nàng.

- Còn ngoài ra?

- Tiểu muội không để nữ nhân khác đụng tới đại ca. Có điều, tiểu muội cũng

biết, muốn ngăn ngừa một nam nhân ở ngoài ăn vụng, là chuyện rất khó, nên

tiểu muội chỉ hy vọng, đại ca chớ có ở vùng phụ cận tiểu muội, dụ dỗ nữ nhân

khác là được, bằng không…

- Bằng không, tiểu muội sẽ giết ngừơi. Nếu đại ca là nam nhân khác, tiểu

muội sẽ giết cả hai một lượt. Nhưng vì đại ca là Đinh Bằng, nên tiểu muội chỉ

giết nữ nhân bên cạnh đại ca.

- Có phải vì cô không giết được ta?

Ánh mắt Tạ Tiểu Ngọc lộ vẻ buồn:

- Đinh đại ca nói câu này khiến tiểu muội thương tâm, tiểu muội tuy chẳng

phải một cô gái tốt, nhưng lời nói tiểu muội hiện tại, đều là chân tâm, dù có giết

được đại ca, tiểu muội cũng không đang tâm giết.

- Câu này, ta đã nghe một nữ nhân nói qua, mà là một nữ nhân ta gặp lần

thứ nhất, nàng nói những lời này, để đẩy ta vào một cạm bẫy chết người.

Tạ Tiểu Ngọc cười, hỏi:

- Có phải lão bà Liễu Nhược Tùng, tên Tần Khả Tình không?

- Cô ta tên Khả Tiếu, đem ta chế tạo thành một chuyện rất tức cười.

Tiểu Ngọc cười một tiếng:

- Bà ta lấy tên lầm, không nên gọi Khả Tiếu, mà gọi Khả Bi mới đúng, bỏ

qua một nam nhân như đại ca, mệnh vận bà ta thực tối khả bi.

Bỗng nàng lại cười, nói tiếp:

- Có điều, cũng chẳng trách được bà ta, lúc đó, đại ca chưa có gì khả ái như

bây giờ, không thể sánh bằng Liễu Nhược Tùng. Nàng đưa tay rờ mặt Đinh

Bằng, tiếp:

- Lúc đó, đại ca chưa thành thục như bây giờ, cũng chưa có địa vị như hiện

tại.

- Cô nương rất coi trọng những điểm này sao?

- Phải, một nữ nhân thực sự hiểu được một nam nhân, rất coi trọng những

điểm này, vì một đại nam nhân thực sự siêu việt mọi người thường, là có những

khí chất đó, mà những khí chất chỉ có được do bồi dưỡng trong sự thành công.

- Trước kia, cô nương nhận thức ta sao?

- Tiểu muội thấy đại ca rất ngờ nghệch, cũng thấy ngờ nghệch có chút khả

ái, nhưng tiểu muội tuyệt chẳng có lòng yêu đại ca trong tình trạng như thế.

- Nhưng Thanh Thanh lại dám yêu ta, trong lúc ta rất lạc phách, rất xui xẻo.

Tạ Tiểu Ngọc than một hơi:

- Sở dĩ tiểu muội nói, nàng hạnh phúc hơn tiểu muội, vì nàng có thể từ trong

tình trạng bình thường, thể hội được phần đáng quý của chân chính mà tiểu muội

thì…

- Cô nương không có phần chân tình này?

- Phải, tiểu muội luôn được chỉ dẫn từ trong bình phàm để sung thực tự mình,

lâu dần, tiểu muội đã không sao thể hội được loại chân tình trong bình phàm,

tiểu muội chỉ tìm chân tình trên người bất bình phàm, mà người rất bình phàm,

thường rất khó có chân tình.

Đinh Bằng cũng than một hơi, nói:

- Tiểu Ngọc cô đã lầm.

- Tiểu muội lầm? Lầm chỗ nào? Nếu Đinh đại ca thấu hiểu được thân thế

quá khứ của tiểu muội…

- Ta chẳng cần phải thấu hiểu, nhưng ta biết cô nương lầm, lầm rất tai hại,

chân tình chỉ có một phần, không có phần bình phàm với bất bình phàm. Chân

tình của người bình phàm với chân tình của người bất bình phàm đều giống

nhau. Sở dĩ, cô nương không có được, chẳng phải những người cười tiếp xúc đó,

khó có chân tình, mà là họ không có chân tình đối với cô nương.

- Tại sao, chẳng lẽ tất cả những điều kiện của tiểu muội vẫn chưa đủ.

- Không, điều kiện của cô nương rất nhiều, cô nương xinh đẹp, thông minh,

giàu có, còn có một gia thế hiển hách, vấn đề là, những điểm này, chỉ có thể

chiếm được chút hư tình giả ý, chứ không chiếm được chân tình.

- Điều kiện nào mới có thể chiếm được chân tình?

- Chân tình không có điều kiện. Cô nương không gạt qua được những điều

kiện đó, thì suốt đời sẽ không có được chân tình hơn nữa, chân tình cần lấy chân

tình đáp nổi. Tự cô nương không trao ra chân tình, sao có thể kỳ vọng người

khác đem chân tình đối đãi cô nương?

Tạ Tiểu Ngọc nghe nghẩn người, đây là những lời nàng chưa từng nghe,

cũng là việc nàng chưa từng nghĩ tới.

Đinh Bằng nói tiếp:

- Phụ thân cô nương chẳng phải người rất chuyên tình, hầu như ông ta đến

đâu lưu tình đó. Những nữ nhân đó, có người hận ông ta thấu xương, có ngừơi

cam tâm vì ông ta chịu đủ mọi khổ nạn, mà không nói nửa lời oán trách. Bất kể

hận cũng được, yêu cũng được, ông ta nhận được đều là chân tình, vì tự ông ta

trao ra, cũng là chân tình, đây chính là chỗ vĩ đại, của ông ta.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi:

- Đại ca chẳng phải đã nói, chân tình chỉ có một phần sao ông ta có thể yêu

nhiều nữ nhân như thế?

- Chân tình tuy chỉ môt phần, nhưng không nhất định chỉ hiến cấp cho một

người. Có một số người, trời sanh sẵn có tinh thần vĩ đại. Họ đối với mỗi nữ

nhân yêu họ, họ đều trao ra phần chân tình, bất kể đối phương là tiên nữ trời

sanh, hay bần nữ quê mùa, họ đều coi như nhau, không phân hơn kém, tình yêu

trao cho giống nhau, tuyệt chẳng phân ra bình phàm với bất bình phàm.

- Đây có thể gọi là vĩ đại sao?

- Phải, lấy phụ thân cô nương mà nói, ông ta sinh ra là người bất bình phàm,

nhưng ông ta chưa hề tụ mệnh bất phàm, ông ta có thể đem chân tình của ông ta,

giống nhau, trao cho một nữ nhân rất bình phàm.

Tạ Tiểu Ngọc bất giác mặc nhiên hồi lâu, mới hỏi:

- Đinh đại ca là một người như thế nào?

Đinh Bằng khẽ than:

- Ta không vĩ đại như phụ thân cô nương, vì ta không có biện pháp tùy tiện

đi yêu một nữ nhân khác, thê tử ta rất bất bình phàm, nàng cho ta tình yêu quá

nhiều, khiến ta không thể tiếp nhận tình yêu của một nữ nhân bình phàm.

Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi:

- Vậy sở dĩ phụ thân tiểu muội có thể làm như thế, phải chăng những nữ

nhân cho ông ta tình yêu không đủ?

- Không! Quá nhiều, nhiều đến độ ông ta không tiếp thụ hết, cũng nhiều

đến độ không thể hồi báo được, cho nên, ông ta mới chỉ muốn tiếp thụ một tình

yêu mà ông ta có thể báo đáp được.

- Tiểu muội không hiểu lời Đinh đại ca nói.

- Ta nghĩ, cô nương không hiểu được, vì chính cô nương vẫn chưa tìm ra phần

chân tình của cô nương nên trao cho ai.

- Giả như tiểu muội nói, tiểu muội chân tình đối với đại ca, đại ca tin không?

- Giả như cô nương có nói, đương nhiên ta không tin, vì chân tình chẳng phải

nói ra từ miệng, mà biểu hiện trên hành động, phát xuất từ nội tâm.

Nói xong, Đinh Bằng mặc quần áo, chuẩn bị ra đi. Tạ Tiểu Ngọc không lưu

giữ chàng, vì nàng biết, lúc này dù nói gì cũng chẳng thể đủ để giữ chàng lại.

Nàng đã được nam nhân này, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa hai

người càng xa hơn.