Viên ngọc của hoàng đế

Chương 18

Docsach24.com

ng Khấu dịu dàng dìu vợ đi. Địch công ra lệnh cho viên đô đầu và lính vào. Bốn người lính đứng xung quanh tên Dương. Địch công ra lệnh thắp nến ở các giá nến treo trên tường.

Lại một hồi sấm rền, và mưa to đổ xuống, gió thổi mạnh lay động các cánh cửa: cơn bão đã ập đến.

Ông Biện chỉ tên Dương - nhà buôn đồ cổ - lúng búng nói:

 Chính hắn đã đưa thuốc bột cho tôi, nói là thuốc ngủ. Nào tôi có ngờ đâu là...

Địch công chặn lời, lạnh lùng nói:

 Ông Biện, ông đã ăn cắp một quân bài của ta.

 Tôi xin nói rõ để Đại nhân biết! Tên Dương muốn là tên Hạ đến khu nhà đổ nát thay thế cho tên Đồng, vì công việc quan trọng. Và tên Hạ phải đến đó sau khi cuộc đua kết thúc. Chiều hôm đó, tôi hỏi tên Hạ có thẻ bài khi ra khỏi thành không. Hắn nói không có. Thế là khi tôi nhìn thấy quân bài không có số ở hai đầu tôi bèn lấy cắp để giao cho tên Hạ sau khi đã ghi vào đó một con số.

Rồi ông ta rên rỉ, cầu xin:

 Tên Dương đã buộc tôi làm việc đó, thưa Đại nhân! Tôi xin thề như vậy. Tôi đã vay của hắn một số tiền lớn, vì làm ăn thua lỗ, chủ nợ ráo riết đòi và vợ rầy la tôi suốt ngày. Tên Dương có thể làm tôi phá sản và ảnh hưởng đến nghề của tôi. Hắn đưa gói thuốc nhỏ và nói là thuốc ngủ không độc hại gì cả. Tôi đã tin, về sau tôi mới rõ là tôi đã đầu độc Đồng, tôi thật không biết phải xử sự ra sao...

Tên Biện đưa hai tay lên ôm mặt, khóc hu hu. Địch công nói:

 Mi đã biết kẻ giết người, tên Biện kia. Vì mi không tố giác nên mi trở thành kẻ đồng loã. Sau này sẽ quy kết tội! Hãy cho hai lính giải lão ta về giam ở ngục.

Viên đô đầu nhặt chiếc gậy đưa cho tên Biện, tên này chống gậy lò cò đi theo hai người lính.

Bộ mặt bự thịt của tên Dương đờ đẫn nhìn cảnh đó.

Hắn bất động như một bức tượng.

Địch công quay về phía hắn, hai tay cho vào ống tay áo rộng, nói:

 Dương, mi đã lừa để bắt cóc bà Khấu và đã làm nhục bà ta. Mi sẽ bị kết tội chết với hình thức nặng nhất: tội tùng xẻo. Giờ đây, hãy thú nhận mọi tội lỗi đã gây ra. Hãy nói rõ cách đầu độc Đồng Mai và đâm chết bà Diên Hương. Bằng cách nào hay mi tự tay giết Hạ Quảng và mụ Mông? Và cách định ám hại tên đồng loã của mi: lão lang Biện. Nếu mi khai tất cả sự thật, ta sẽ tâu lên trên giảm hình để mi chết đỡ đau đớn hơn.

Tên Dương như không nghe thấy lời Địch công, hắn nhìn chăm chú phía trước, vẻ ngớ ngẩn.

Địch công nói tiếp:

 Và hãy thú tội ăn cắp những đồ bằng vàng ở miếu Bạch thần!

Tên Dương cất giọng đều đều:

 Đại nhân sẽ tìm thấy chúng trong tủ tường của tôi: tất cả có chín chiếc bình để thờ. Chúng được các nhà kim hoàn nổi danh làm ra, từ đời Hán. Tôi dù cần tiền cũng không dám đem nấu các đồ nghệ thuật tuyệt tác đó. Tất cả còn ở đó và cả viên hồng ngọc nữa.

Hắn dừng lại, nhíu mày nhìn Địch công hỏi:

 Nhưng sao Đại nhân khám phá ra được?

 Khi ta đến nhà mi sớm nay, mi đã nói là chưa bao giờ đến miếu Bạch thần. Tuy nhiên, trong khi trò chuyện, mi cho ta biết là thân tượng và đế tượng cách biệt nhau. Nhưng quyển sách mà mi cho ta xem để làm chứng sự hiểu biết của mi, lại ghi rõ ràng là thân tượng và đế tượng là cả một khối đá hoa cương. Chỉ nhờ những dòng ghi thêm của án sát Đoàn ta mới biết là: thực tế, bệ tượng và thân tượng là hai khối đá rời nhau, sau đó được gắn liền lại. Ta giả định là mi đã nói dối rằng chưa từng tới đó, và mi đã nhầm lẫn giữa điều đọc trong sách với điều mi đã tận mắt nhìn thấy. Tất nhiên là giả định theo ta nghĩ, vì mi cũng có thể nghe hoặc đọc ở đâu đó về điều này. Dầu sao chuyện ấy cũng giúp ta khẳng định các nghi vấn, và mi đã sa vào bẫy của ta tối nay!

 Thế thì Đại nhân mới có những nghi ngờ chưa rõ nét - Tên Dương nhận xét chua chát - Chỉ khi Đại nhân cử lão Hồng đến mượn một bàn tay bằng gỗ, sơn trắng, có đeo nhẫn mặt đá đỏ, tôi mới rõ là Đại nhân rất khôn khéo. Và tôi đã tự hỏi ngay: không hiểu là Đại nhân dùng nó đế tìm ra chứng cứ là tôi đã ăn cắp các đồ thờ của miếu thần, hay chỉ dùng nó đế giăng bẫy với những kẻ khác. Vì thế tôi cần phải biết chuyện gì sẽ xảy ra tối nay ở đây. Tôi đã lẻn vào đây, sẵn sàng buộc Đại nhân hay tên Biện hèn nhát phải câm miệng.

Hắn rút ra một con dao từ trong áo. Viên đô đầu vội nhảy đến bên, nhưng tên Dương ném con dao lên bàn và khinh miệt nói với viên đô đầu:

 Anh bạn đừng sợ! - Rồi hắn quay người nói tiếp với Địch công - Tôi tự thấy: tôi đã thất bại. Tôi là một tay phóng dao điêu luyện, và lúc nãy tôi cũng chắc là phóng trúng đích, nhưng bà Kim Liên... đã xuất hiện giữa Đại nhân và tôi.

Hắn cau mày, và bất chợt hỏi:

 Đại nhân vì sao biết được ý định giết tên lang Biện ẽo ợt?

 Ta cũng biết qua về y học để hiểu rằng một vết sưng ở mặt và bị đấm vài cái như lão ta nói, đâu có thế bị thương không cử động được, trừ khi hắn ta bị ném từ trên cao xuống. Hơn nữa bọn ăn cắp không bao giờ xé áo của nạn nhân từ trên xuống dưới đế lục tìm tiền của. Qua hai nhận xét đó, ta kết luận là mi đã quăng tên Biện qua cửa số gác nhà mi, và rồi chiếc áo dài của hắn ta mắc vào các gióng sắt ở dưới cửa số, điều ấy làm hắn không bị rơi xuống đường, tránh cho hắn bị gãy cố...

Tên Dương ngắt lời:

 Tôi không ném hắn qua cửa sổ. Hắn đến than khóc về cái chết của mụ Mông. Khi hắn nói là sẽ không câm miệng nữa, tôi tặng cho hắn một quả đấm mạnh, không tính đến sự yếu đuối của hắn. Hắn lọt qua cửa số, trước khi tôi kịp giữ lại. Tôi vội xuống gác và nhìn thấy áo hắn bị mắc vào cọc sắt dưới cửa số như Đại nhân đoán, nên không bị rơi xuống đất. Hắn không bị thương tích gì cả và cũng không bị ngất, nhưng một người qua đường có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi đành nói với hắn: “Đó là một bài học nhỏ cho mày, một đòn phủ đầu để mày đừng nghĩ đến việc phản lại tao. Giờ thì, ta thu xếp đế coi như mày bị một tên vô lại định cướp”. Tôi gỡ hắn xuống và lôi về phía bên kia phố, hắn van tôi tha tội. Tôi có thể giết hắn tại chỗ nhưng vì hắn còn nợ tôi rất nhiều, và hơn nữa, tạo ra việc bị cướp sẽ làm lạc hướng điều tra.

Địch công nói:

 Đúng như vậy đấy! Ngày mai ta sẽ ghi cung những lời thú tội của mi, ở công đường. Giờ thì, ta muốn kiểm chứng lại những điểm chính. Tên Biện đã nói sự thật về việc đầu độc Đồng Mai, phải không?

 Đúng như vậy. Sao tôi lại sử dụng một tên tâm thần bất định như nó đế đầu độc ai đó; nên tôi nói với nó, gói bột đó chỉ có tác dụng làm cho Đồng ngất đi một hoặc hai giờ thôi, đủ thời gian để tên Hạ đến chỗ hẹn ở khu nhà bỏ hoang. Còn nói thêm là nếu tên đánh chiêng bị xỉu thì thuyền đó sẽ thua cuộc, và tôi sẽ thu được một số tiền lớn trong việc cá cược. Tôi đưa cho hắn gói bột, bảo là thuốc ngủ, và lệnh cho hắn bỏ vào cốc rượu của Đồng. Tên Biện rất sợ tôi, và như tôi đã nói, hắn còn nợ tôi rất nhiều; vì vậy nó đã nhận lời, không phản ứng gì cả. Tất nhiên đó là gói thuốc độc. Tôi thật không may là viên thanh tra pháp y đáng nguyền rủa lại có mặt ở đó. Nếu không có ông ta, tên Biện sẽ tưởng là liều thuốc đó quá mạnh nên ảnh hưởng đến tim của Đồng, và nó sẽ kết luận là do truỵ tim mà chết, mọi người sẽ tin như vậy.

 Mi muốn tên Hạ thay Đồng để mang về cho mi viên ngọc và các thoi vàng?

 Không hẳn như thế. Tôi chưa hề nghe nói đến viên ngọc và các thoi vàng. Tôi chỉ muốn điều duy nhất: chiếm đoạt được vợ hai của ông Khấu. Cô ta đã từ chối khi còn làm nô tỳ ở nhà bố Đồng Mai, dù lúc đó cô ta còn xấu xí. Sau chuyện đó tôi đã nói với ông Đồng là cô ta định dụ dỗ, mê hoặc tôi, và ông ta đã quất roi vào người cô ta, trước mặt tôi. Nhưng thế cũng chưa đủ đế làm tôi hả dạ. Tôi tin chắc là cô ta còn ăn nằm với Đồng, dù đã là vợ hai của ông Khấu. Nhưng Đồng đã chối là không có chuyện đó, khi tôi tra khảo nó, song đời nào tôi chịu... Tôi biết bọn đàn bà như loại ấy. Tôi muốn trừng phạt cô ta một cách ác độc đế cô ta phải van xin tôi như Kim Liên ở trong Miếu Bạch thần...

Hắn dừng lời, mắt sầm tối lại, sau đó nói nhẹ nhàng hơn:

 Không, không nên xếp con nô tỳ rác rưởi ấy ngang bằng với Kim Liên. Tôi không thể giết bà ta trước bàn thờ Nữ thần. Làm sao tôi có thể làm tấm thân ngọc ngà ấy phải tắm máu. Tôi chỉ muốn bà ta sợ hãi đế giao thân xác cho tôi mãi mãi. Sẽ là một tội ác kinh khủng nếu huỷ diệt một con người có vẻ đẹp hoàn hảo như Kim Liên, và cũng vì thế tối nay tôi cũng không nỡ giết bà ta, vì thấy bà ta vẫn còn quá đẹp!

Hắn lấy hai tay ôm đầu. Sự im lặng kéo dài, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi trên mái nhà. Ông Khuông trợn tròn mắt nhìn tên chủ hàng đồ cổ. Ông ta định nói, nhưng Địch công ra hiệu không được nói.

Tên Dương buông tay xuống, giọng vẫn bình thản:

 Tôi đã ra lệnh cho Đồng sửa lại ngôi nhà nhỏ ở khu nhà hoang, vì cái ổ của mụ Mông trở nên nguy hiểm, và mụ còn đòi thêm tiền, ngày càng nhiều hơn. Tên Đồng cũng vậy, trong việc tìm cho tôi những con điếm ngu độn. Tôi đã cần bọn đó đế trả thù việc Kim Liên sỉ nhục tôi. Tôi thôi sử dụng Đồng, hứa với nó sẽ trợ cấp thường xuyên, đế nó không quấy rầy tôi nữa. Tôi sử dụng tên Hạ thay nó.

Tên này cũng là một tên ăn cắp, nhưng cũng cần có người theo dõi nhà ông Khấu. Tuy các thầy lang quả quyết là Kim Liên sẽ mất trí mãi mãi, tôi vẫn không thế không đề phòng.

Tên Dương ngừng lại vì xúc động, một lát mới trấn tĩnh nói rõ ràng:

 Tên Hạ đã moi được nhiều tin qua Đồng. Cách đây vài hôm, tên Hạ nói với tôi là có chứng cứ Đồng dan díu với Diên Hương: họ hẹn gặp nhau ở ngôi nhà nhỏ của khu nhà hoang, sau cuộc đua thuyền rồng. Và cặp ấy sẽ truy hoan trên giường của tôi, chiếc giường tôi dùng hành hạ các con điếm, trả mối thù chính đáng của tôi. Tôi quyết định ra tay. Tên Hạ sẽ thay thế Đồng để giam giữ Diên Hương, và cô ta sẽ thấy người phán xét là tôi hiện diện thay cho tên tình nhân.

Mắt hắn sầm tối hơn, hắn rủa qua kẽ răng và nói tiếp:

 Thế rồi tên Hạ ngu ngốc đã làm hỏng việc. Khi tôi đến ngôi nhà nhỏ thì mới rõ sự việc: Diên Hương đã đâm hắn khi hắn định lột quần áo cô ta, và hắn mất bình tĩnh đã giết cô ấy. Điều rắc rối là hắn đã bị theo dõi khi tới đó - các nhân viên của nha phủ! Tôi cho hắn uống rượu, bảo hắn nằm nghỉ đế tôi nghĩ cách giải quyết. Khi đỡ hắn nằm xuống, tôi thấy có vật gì nặng trong tay áo hắn, tôi tìm thấy mười thoi vàng. Tên Hạ định vùng dậy, chạy trốn, nhưng tôi tóm được hắn và bóp cố hắn. Lúc đó hắn mới thú nhận tất cả. Hắn biết Diên Hương mang theo số vàng này nên nảy ra ý định cướp của. Tôi hỏi vì sao cô ta mang nhiều vàng như vậy, thì hắn nói là đế mua Viên ngọc của Hoàng đế. Chuyện này chắc là bịa ra đế moi được tiền cho cặp đó đi trốn. Tôi không muốn giải thích cho hắn, vì Diên Hương chết đi thì vàng sẽ về tay tôi nếu thủ tiêu được tên Hạ. Tôi nói là tôi tha tội hắn làm hỏng việc và còn thưởng cho hắn một lạng vàng. Chúng tôi thoả thuận quay về nhà ngủ để sáng sớm mai hắn quay lại ngôi nhà nhỏ, cải trang làm người thợ mộc. Sáng sớm hôm đó tôi cũng đến ngôi nhà nhỏ, sau khi nói với người giúp việc là tôi đi xem một món hàng mới: một bia đá có khắc chữ cổ mà một nông phu mới đào được. Tôi biết con đường tắt dẫn đến ngôi nhà cũ của Đồng. Sau khi đi nửa dặm trên đường lớn, tôi theo con đường đất nhỏ, qua nông trại lớn ở gần đó, rồi đi theo ruộng lúa dẫn đến ranh giới phía đông của Rừng Cây thuốc. Đến ba cây gạo lớn thì có đường nhỏ hẹp dẫn đến miếu cũ thờ Nữ thần Sông. Một con đường nhỏ khác ở đó vòng quanh ngôi nhà của bố con Đồng. Tôi buộc ngựa ở chỗ cây gạo và đi về phía ngôi nhà nhỏ. Phải nói là tên Hạ rất thạo nghề ăn trộm! Hắn bắt đầu sục tìm ở nóc nhà và xoi mói từng chiếc xà vì tên Đồng kể với hắn là viên ngọc được giấu ở nơi không ai ngờ tới. Ớ đó chỉ có vài tổ chim, tên Hạ không tìm thấy gì cả, rõ ràng là câu chuyện viên ngọc chỉ là chuyện bịa đặt. Tôi bảo hắn hãy cạo vữa đắp các bức tường, điều đó chắc Đại nhân đã đoán ra. Từ hơn một năm biết Đại nhân, tôi đã hiểu là Đại nhân không phải là một con người kém cỏi, tôi phải công nhận điều đó, thưa Đại nhân! Khi tên Hạ đã làm lộn tùng phèo mọi thứ, tôi nhặt hòn gạch và đập mạnh vào đầu nó. Sau khi quang xác nó xuống rãnh, tôi quay về nhà theo con đường đã đưa tôi đến đó. Và tôi đã gặp tên tham lam kia. - Dương hất hàm về phía ông Khuông.

Khuông Mần cố nén sự bức tức. Không để ý đến thái độ của Khuông, Địch công hỏi:

 Mi đã nhận ra cô Lý khi cô ta đi về phía nha phủ?

 Sao lại không nhận ra cô ta với bộ mặt ngốc nghếch? Tuần trước, tôi đã sai tên Hạ bắt cô ta đến chỗ tôi. Bắt chứ không phải là rủ. Tôi đang thèm những tiếng kêu thét đau đớn cùng cực. Khi tôi nhìn thấy nữ cựu đô vật cùng với ba tên côn đồ, tôi mới rõ là tên Hạ chưa báo được cho ba tên đó thôi việc bắt cóc Lý. Bị bắt thì thế nào chúng cũng khai ra ổ của mụ Mông, và rồi mụ Mông sẽ tố giác tôi mong được nhẹ tội. Tôi vội chạy đến ổ mụ ta, thật gặp may vì chỉ có một mình mụ ta ở đó!

Địch công cắt lời:

 Thế là đủ. Mi làm ta lợm giọng quá rồi! Lính đâu, xích nó lại, giam vào đại lao!

Ra lệnh xong, Địch công lau mồ hôi trán, ngồi thừ một lúc lâu. Sau khi hắng giọng, ông Khuông hỏi:

 Đại nhân cho phép tôi hỏi một câu?

Địch công mệt mỏi, gật đầu. Khuông nói:

 Tên Dương nợ tôi một số tiền lớn mua hai tượng đồng cổ của tôi. Toà có trả lại cho tôi số tiền đó, trừ vào số tài sản mà Triều đình sẽ tịch thu của hắn không ạ?

 Ông có thể tin vào khả năng đó. Tôi cần phải có lời khai của ông. Sau đó ta sẽ xem xét. Mai ông sẽ tới nha phủ, xong xuôi ông có thể lên đường.

 Tôi xin hết sức cảm tạ, thưa Đại nhân!

Rồi ông ta lắc đầu buồn nản, nói thêm:

 Tôi đã luôn coi ông Biện và ông Dương là những người buôn bán đứng đắn, vậy mà... Nhưng việc này sẽ giúp tôi chọn lọc những người đối tác cẩn thận hơn. Tôi vô cùng cảm tạ Đại nhân đã cho tôi dự cuộc họp này, rất bổ ích cho tôi. Nhưng vì sao Đại nhân đã biết hai ông đó là thủ phạm?

 Đúng như thế! - Địch công trả lời để ông ta rút lui.

 Thật lạ kỳ! Tôi đã có ý nghĩ là Đại nhân đã nghi ngờ tôi. Đối với tôi, những thương gia kém cỏi như tôi, thật không hiểu được trí óc linh lợi của các quan chức cao cấp!

 Ông có thể ra về được rồi! - Địch công gay gắt nói. - Chuyển lời chúc của tôi tới ông Tôn chóng bình phục.

 Xin cảm ơn Đại nhân! Ông ta sẽ cảm động về sự quan tâm của Đại nhân. Nhưng tôi e là ông ta sẽ lại lên cơn, tôi đã biết rõ các triệu chứng. Sau bữa ăn trưa, ông ta lại nôn oẹ và ông ta than phiền muốn là...

 Lão Hồng hãy tiễn khách!

Ông Khuông bèn cúi chào rất thấp và đi theo lão Hồng.

 Một con người khó chịu! - Địch công lẩm bẩm và rút chiếc tay bằng gỗ ra khỏi tay áo, cấn thận tháo con rùa được dính vào cánh tay gỗ ở phần lưng. Con vật nhỏ bé nằm im, đầu chân thụt vào trong mai.

Lão Hồng trở lại. Đen gần bàn trà, thấy ấm trà còn nóng, rót đầy

chén.

Địch công nở nụ cười, nói:

 Hãy cho cô bạn nhỏ những lá rau diếp mà lão đã khua lên sau lưng ba vị khách.

Lão Hồng đã đặt chén trà trước Địch công, rút từ ống tay áo ra một nắm rau xanh đặt lên bàn. Thế là cô rùa thò ngay đầu ra, chớp mắt trước ánh nến, tiến về phía các lá rau diếp - món ăn mà nó thích thú.