Ánh mặt trời chói chang, những cây đại thụ cao vút, lá rụng dày như trải thảm, dòng suối nhỏ trong veo, lác đác vài bóng động vật đang lượn lờ bơi lội. Trên mặt đất đầy lá rụng, có một cô gái đang nằm ngủ, trên người cô mặc một bộ đồ ngủ, để lộ ra đôi chân trần trắng như ngọc.
Lam Nguyệt bị hơi nóng làm cho tỉnh ngủ: Mẹ nó, có phải Tiểu Tử lại chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao không? Mở mắt ra nhìn xung quanh một chút: rừng rậm? Ngủ một giấc mà ngủ tới tận rừng rậm rồi? Nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, vẫn là rừng rậm, không có gì thay đổi, thử cử động một cái, dưới chân mắc phải một sợi dây đeo, kéo theo một túi đồ nặng trịch, hả ~ túi du lịch, híc, được rồi, tướng ngủ của cô đúng là xấu thật.
Lam Nguyệt đứng lên nhìn xung quanh một chút, thấy cái túi du lịch còn ở dưới chân, dây đeo vẫn quấn quanh mắt cá chân, liền vỗ vỗ cái đầu nặng trịch, rồi xoa xoa tay chân đã tê rần, hồi tưởng lại tình cảnh trước khi đi ngủ. Ngày hôm qua cô vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, trong công việc của một sát thủ, Lam Nguyệt có thể nói là đứng hàng đầu, nhưng trong cuộc sống lại cực kỳ ngu ngơ. Tối qua về đến nhà, sau khi ăn hết bát cháo gà nấm hương mà Tử Nhụy làm dưới sự giám sát của cô ấy, cô quăng ba lô lên trên giường, đi tắm rửa rồi đi ngủ, đến lúc tỉnh dậy thì đã ở khu rừng rậm này rồi. Lam Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, thôi trước tiên cứ tìm phương hướng ra khỏi rừng rậm này đã, hi vọng sẽ không mất nhiều thời gian để trở về, như vậy Tiểu Tử mới có thể yên tĩnh một chút. Cứ nghĩ đến việc Tiểu Tử múa may chân tay mắng cô suốt ba ngày ba đêm, chắc hẳn sẽ biến thành bộ dạng của người rừng tiền sử mất. Lam Nguyệt lắc đầu cười, cởi bỏ vướng víu dưới chân, đạp lên lá khô đi về phía con suối.
Nước suối rất trong, Lam Nguyệt vốc nước lên uống vài ngụm, thầm than ở thành phố sao có thể tìm được nước ngọt như vậy, chỉ sợ chỗ nào có người ở là chỗ đó bị ô nhiễm hết rồi. Xem ra khu rừng rậm này được bảo hộ rất tốt, nhìn những chú cá bơi qua bơi lại ở trong nước, giống như không sợ người lạ, thình lình nhảy phắt lên, rồi lại rơi xuống khoan khoái bơi lội. Có cảm giác như đây là khu rừng rậm chưa từng có dấu chân con người đến khai phá.
Lam Nguyệt đi đến tảng đá bên bờ suối, đặt túi du lịch lên rồi mở ra, bên trong có 3 bộ quần áo ( 3 bộ quần áo lót, 4 đôi tất mỏng), 1 chiếc điện thoại di động, 2 đôi giày, 1 bộ khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và lược, tiện thể mang theo 1 chai dầu gội kết hợp sữa tắm, 1 khẩu súng lục (còn 5 viên đạn), 1 bịch khăn giấy cùng 1 gói băng vệ sinh, 1 gói bánh bích quy, còn có 1 túi kẹo bơ cứng Tiểu Tử nhét vào, 1 thùng dụng cụ loại nhỏ, bên trong có 1 chiếc dao găm, 1 chiếc la bàn, 1 chiếc bấm móng tay, 1 chùm chìa khóa, 1 cái bật lửa, 1 bộ sách bút, 1 cuộn dây nhỏ, 1 xấp túi nhựa, 3 hộp thuốc (thuốc cảm, thuốc sát trùng, thuốc trị thương).
Lam Nguyệt lấy mấy thứ đồ rửa mặt như khăn lông, bàn chải đánh răng ra, đi đến bờ suối rửa ráy sạch sẽ, sau đó lấy điện thoại ra, định gọi cho Tiểu Tử, nói là cô đang ở một khu rừng rậm không biết tên, mở điện thoại ra gọi, không có tín hiệu, ngẩng đầu nhìn trời. . . .
Ra rừng rậm rồi nói sau, Lam Nguyệt tắt điện thoại, lấy một bộ quần áo ra thay, đeo giày tất vào, đồ ngủ mới thay ra thì bỏ vào trong túi, khi nào về đến nhà thì cho vào máy giặt. Rồi cầm hai đoạn dây quấn ống quần lại thành xà cạp, súng lục được lắp đạn sẵn rồi đút vào túi quần, rừng rậm chắc chắn là rất nguy hiểm, những trang bị cần thiết vẫn phải chuẩn bị tốt. Làm một sát thủ, trước hết là phải đảm bảo mình sống sót, đây cũng là nguyên tắc mà trước giờ Lam Nguyệt vẫn luôn tuân thủ. Rồi cô lại cầm con dao găm dắt vào xà cạp, lấy la bàn ra chuẩn bị mở, ọc ọc mấy tiếng, đói bụng rồi. . . . Lấy bánh bích quy ra, nhìn trời, thôi ăn tạm vậy, mặc dù rất khô, nhưng cũng chẳng còn gì khác để ăn, về nhà là có thể ăn đại tiệc rồi, cứ nghĩ đến tài nấu nướng của Tiểu Tử, nước miếng liền chảy. . . . .
Xoạt xoạt xoạt —
Từ bụi cỏ đối diện con suối chui ra mấy con thú nhỏ, chúng cảnh giác nhìn Lam Nguyệt, khi phát hiện không có nguy hiểm gì thì cúi đầu xuống uống nước, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn Lam Nguyệt, giống như Lam Nguyệt là một loài động vật trông cùng kỳ quái.
Lam Nguyệt nhìn mấy con thú này một lúc lâu, nhìn mãi mà không nhìn ra chúng là loài gì, mặt suối không rộng, Lam Nguyệt có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của chúng, trong đó một con có da lông màu trắng, nhìn rất giống thỏ, nhưng hai tai lại chỉ ngắn bằng một nửa tai thỏ, hơn nữa không nhảy bằng hai chân, mà chạy bằng bốn chân, cái đuôi cũng không ngắn củn như đuôi thỏ, mà lại rất dài giống như đuôi sóc, phần cuối của đuôi lại còn cuốn lại.
Còn có một con lại nhìn rất giống gà rừng, bộ lông rất đẹp, đầu hoàn toàn giống đầu gà, ở vị trí giữa hai cánh có móng vuốt, móng vuốt này rất dài, đầu nhọn cong xuống, giống như móng vuốt của diều hâu, phần phía đuôi không có lông đuôi xinh đẹp như gà rừng, thay vào đó là những chiếc lông tơ ngắn củn dày đặc, khi bay lên cũng không cao lắm, chỉ khoảng ba thước.
Từ bụi cỏ phía dưới Lam Nguyệt chui ra hai con thú một lớn một nhỏ, hai con thú này nhìn rất giống con cừu, toàn thân bao trùm lớp lông màu đen, cái đuôi ngắn ngủn, miệng dài, ba nhánh, thế nhưng cừu mà lại có lông màu đen? Cừu mà lại có sừng nhọn như con dê? Trong lúc Lam Nguyệt đang quan sát bọn chúng, con cừu lớn cũng cảnh giác nhìn cô, sau đó liếm liếm con cừu nhỏ, gặm một chút cỏ non đút cho con cừu nhỏ, lại dùng đầu gõ gõ lên đầu con cừu nhỏ, giục con cừu nhỏ uống nước.
Lam Nguyệt nhìn gia đình nhà cừu dùng miệng chăm sóc lẫn nhau, lặng lẽ nhìn trời, cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, thứ mà cô hâm mộ nhất là tình thân, cô đã quen với việc tỏ ra lạnh lùng để che giấu tình cảm của mình, tình trạng như vậy kéo dài đến tận khi Tử Nhụy vào cô nhi viện mới có chút biến chuyển, nhưng cũng chỉ đối với một mình Tử Nhụy. Thời gian dài được huấn luyện để trở thành sát thủ cùng cuộc sống lạnh nhạt trong cô nhi viện đã tạo nên tính cách không dễ tin tưởng người khác của cô, Tử Nhụy đã phải mất rất nhiều năm mới có thể đến gần được lòng cô. Sau khi rời khỏi cô nhi viện, hai người vẫn cùng nhau sống nương tựa lẫn nhau, nhìn trước mắt đôi mẹ hiền con ngoan hay cha hiền con ngoan này, không khỏi thở dài….
Tử Nhụy. . . Mình nhớ cậu lắm
Lắc lắc đầu, việc cấp bách lúc này là ra khỏi khu rừng rậm không biết tên này đã, Lam Nguyệt thở dài, nhấc ba lô đặt ở trên tảng đá lên, mấy con thú đang uống nước ở bốn phía bị kinh sợ, cuống cuồng bỏ chạy tán loạn, chạy nhanh như bay.
Lam Nguyệt lấy bánh bích quy ra ăn một nửa miếng, lại uống thêm vài ngụm nước suối, rồi đeo túi du lịch lên trên lưng, cầm lấy la bàn chuẩn bị lên đường. Nhìn mấy cây đại thụ cao chọc trời ở xung quanh một chút, Lam Nguyệt quyết định đi dọc theo con suối, cô không biết khu rừng rậm vô danh này rộng đến mức nào, đi dọc theo con suối này ít nhất có thể đảm bảo được vấn đề nguồn nước.
Nhặt được nhánh cây to bằng ngón tay cái, chuẩn bị dùng nó để đánh cỏ động rắn, mấy loại động vật như rắn gì đó vẫn phải đề phòng một chút, ở khu rừng rậm không biết tên này, bị độc rắn cắn một cái là xác định chết chắc, trong rừng rậm không có phòng khám bệnh, huống chi cô lại chưa từng học về thảo dược, tuy có biết vài loại thảo dược trị nọc độc, nhưng khi bị rắn cắn, cô không dám đảm bảo mình có thể tìm được loại thảo dược mà mình biết.
Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, híp híp mắt, đoán chừng đã là giữa trưa, cô không có thói quen đeo đồng hồ, điện thoại di động thì sợ hết pin, nên không mở ra xem.
Cầm lấy nhánh cây, mỗi khi gặp lùm cỏ lại khua khua, đi dọc theo hướng chảy của dòng suối, hi vọng chỗ cô tỉnh lại là ở bìa rừng, như vậy có thể rất nhanh ra khỏi rừng rậm, tìm được chỗ có tín hiệu thì gọi điện thoại về, sau đó có thể tìm được một phương tiện giao thông, tốt nhất là có thể trong ngày mai trở về được với chiếc giường êm ái của cô.