Việc Máu

Chương 36

“Anh đã xem xét kỹ vụ này chưa, đã hình dung nó xảy ra thế nào chưa?”

“Chút chút.”

“Vậy nói tôi nghe.”

Lúc này McCaleb đang đứng nơi bếp rót cho mình một cốc nước cam ép. Winston đã uống một cốc rồi nhưng cũng đứng nơi bếp. Lượng adrenaline trong chị không cho phép chị ngồi. McCaleb biết cái cảm xúc đó.

“Đợi một tí,” ông nói.

Ông chỉ nghiêng cốc một lần là đã nốc cạn chỗ nước cam.

“Xin lỗi, hôm nay tôi đã làm đường trong máu tôi lộn tùng phèo lên cả. Ăn muộn quá.”

“Anh khỏe không?”

“Khỏe.”

Ông cho cốc vào chậu rửa, xoay người lại tựa lưng vào quầy.

“Được rồi, tôi nhìn chuyện đó thế này đây. Ta bắt đầu với Ông X, một ai đó ở nơi nào đó mà ta tạm giả định là đàn ông. Người này cần cái gì đó. Một cơ quan nội tạng mới. Thận, gan, có khi là tủy xương. Có thể là giác mạc nhưng nếu vậy thì hơi quá. Phải là cái gì đó đáng để giết người cơ. Cái gì đó mà nếu thiếu thì hắn sẽ chết. Hoặc nếu trong trường hợp giác mạc thì có thể hắn sẽ mù và không làm ăn gì được.”

“Còn tim thì sao?”

“Cái ấy cũng sẽ có trên danh sách, nhưng, xem đấy, tim thì tôi nhận rồi. Thành thử chị gạch mục tim ra đi, trừ phi chị là Nevins hay Uhlig hay Arrango và cả cái lũ cứ nhất quyết cho rằng tôi chính là Ông X, OK?”

“OK. Tiếp đi.”

“Cái thằng cha X này, hắn có tiền, có quan hệ. Đủ để có thể tiếp xúc và thuê một hung thủ.”

“Có quan hệ với mafia.”

“Có thể, nhưng không nhất thiết.”

“Thế còn câu ‘Đừng quên bánh cannoli đấy’ thì sao?”

“Tôi không biết, về điều đó tôi cứ nghĩ mãi. Nó hơi quá phô trương đối với một tội ác có tổ chức thứ thiệt, chị không nghĩ thế sao? Khiến tôi nghĩ nó chẳng qua là chiêu đánh lạc hướng, nhưng chỉ là tôi đoán thế thôi.”

“Thôi được, tạm thời quên nó đi. Nói tiếp về Ông X nào.”

“Rồi, ngoài chuyện thuê một tên giết mướn, kế đó hắn phải truy cập được vào máy tính của CMN. Hắn phải biết ai có bộ phận mà hắn cần. Chị biết CMN là gì chứ?”

“Tôi mới biết hôm nay. Và tôi cũng nói về anh y như thế với Nevins. ‘Làm thế nào Terry McCaleb thâm nhập vào CMN được?’ thì anh ta mới cho tôi biết hệ thống bảo mật của CMN là củ chuối đến cỡ nào. Giả thuyết của họ là anh đã lén đột nhập vào một hôm nào đó, lúc anh còn nằm ở Cedars. Anh kiếm được một danh sách những người hiến máu loại AB có CMV âm tính rồi khởi đi từ đó.”

“OK. Giờ ta hãy theo cũng giả thuyết đó nhưng thay vì tôi thì là Ông X, hắn có bản danh sách rồi thì đưa Người Tốt bụng vào cuộc.”

McCaleb chỉ ra ngoài phòng khách, nơi hình ảnh Người Tốt bụng vẫn đang ngưng sững trên màn hình tivi. Hai người cùng nhìn một lát rồi ông mới nói tiếp.

“Hung thủ lần theo danh sách, thì kìa, hắn thấy một cái tên quen thuộc. Donald Kenyon. Kenyon là người nổi tiếng, hầu hết là do những kẻ thù của anh ta. Anh ta trở thành lựa chọn hoàn hảo là vì thế. Cả cái đám kẻ thù đó - các nhà đầu tư và có thể cả vài tên đầu trộm đuôi cướp lẩn lút sau hậu trường - là cả một bức màn ngụy trang quá tốt.”

“Thế nên Người Tốt bụng chọn Kenyon.”

“Đúng. Hắn chọn anh ta rồi thì theo dõi, quan sát, cho đến khi nắm được thời gian biểu của anh ta. Mà thời gian biểu thì khá là đơn giản và Kenyon bị chính quyền liên bang quản thúc tại gia nên thường chẳng đi đâu khỏi nhà. Nhưng Người Tốt bụng không nản chí. Hắn ghi lại thời khóa biểu đó và biết rằng sáng nào cũng vậy Kenyon ở nhà một mình khoảng hai mươi phút trong khi vợ anh ta lái xe đưa tụi nhỏ đi học.”

Nãy giờ nói mãi khô cả họng, McCaleb lại lấy cốc ra khỏi chậu, rót thêm một cốc nước cam ép nữa.

“Thế là hắn hành sự đúng trong khoảng hai mươi phút ấy,” ông tiếp, sau khi nốc thêm nửa cốc nước cam. “Và khi khởi sự, hắn biết hắn phải hành động sao cho Kenyon còn sống khi đến được bệnh viện, nhưng sau đó thì không. Xem đấy, hắn phải giữ gìn các cơ quan nội tạng để còn cấy ghép chứ. Nhưng nếu hắn làm quá đà, Kenyon chết trên đường đi thì chẳng ích gì cho hắn. Thành thử hắn vào nhà, tóm lấy Kenyon rồi điệu anh ta đi ra cửa trước. Đoạn hắn giữ anh ta ở đó cho đến khi nghe tiếng chị vợ đưa con đi học quay về đến nhà. Hắn buộc Kenyon nhìn qua lỗ cửa xem có chắc là chị ta không. Rồi thì hắn bòm anh ta và đặt anh ta nằm xuống sàn, còn mới nguyên, nằm đó sẵn sàng, khi chị vợ mở cửa ra.”

“Nhưng anh ta đã không sống được đến khi tới bệnh viện.

“Không. Kế hoạch thì hay nhưng hắn làm hỏng bét. Hắn cho đạn Devastator vào trong khẩu P7. Để làm thứ phi vụ này thì dùng loại đạn đó là sai. Đạn ấy dễ vỡ, nó vỡ tung nên hầu như làm cho não Kenyon nát nhừ ra, hủy hoại toàn bộ cơ chế kiểm soát hệ thống hỗ trợ sự sống. Kenyon chết hầu như ngay tức khắc.”

Đến đó ông ngừng nói mà quan sát Winston trong khi chị cân nhắc về câu chuyện.

Đoạn ông giơ một ngón tay lên, ra dấu bảo chị khoan hãy bình luận. Ông lại chỗ túi xách trong phòng khách rút ra một xấp tài liệu, cẩn thận để người mình chắn giữa cái túi là Winston. Ông không muốn chị thoáng thấy khẩu P7, nó vẫn còn nằm trong đó.

Ở chỗ quầy bếp ông xem qua các tài liệu cho đến khi tìm thấy cái mình cần.

“Cái này thì đáng ra tôi thậm chí không có quyền được biết, nhưng chị xem đi. Đây là bản đánh máy lại cuốn băng mà Cục đã ghi âm lén ở nhà Kenyon. Đây là đoạn anh ta bị bắn. Họ không nghe được tất cả những gì hung thủ và Kenyon nói, song phần nghe được thì khớp với điều tôi vừa nói.”

Winston đứng cạnh ông mà đọc đoạn ông đã dùng bút khoanh tròn lại trong khi ngồi xe với Buddy Lockridge quay về vũng neo thuyền.

KẺ LẠ MẶT: OK, lại mà xem ai…

KENYON: Đừng... Cô ấy chả liên quan gì tới vụ này. Cô ấy...

Winston gật đầu.

“Có lẽ hắn đã bảo anh ta nhìn qua lỗ khóa,” chị nói. “Rõ ràng đó là vợ anh ta vì sau đó Kenyon cố bảo vệ chị ta.”

“Đúng, và hãy lưu ý rằng đoạn ghi lại cho biết có hai phút im lặng giữa mẩu trao đổi cuối cùng và phát súng. Hắn còn có thể làm gì khác ngoài đợi cho đến khi chị ta bước vào nhà để chị ta có thể đến với cái xác hầu như ngay khi vừa có phát súng?”

Chị lại gật.

“Quả là khớp,” chị nói. “Nhưng còn mấy người của Cục đang nghe lén thì sao? Anh cho rằng hung thủ không biết là có họ à?”

“Tôi không chắc. Xem ra thì không phải vậy. Tôi cho rằng chẳng qua hắn gặp may. Nhưng có lẽ hắn cho rằng không có nhiều khả năng ngôi nhà bị đặt máy nghe lén. Có lẽ chính vì vậy mới có cái câu bánh cannoli này nọ. Chỉ là đánh lạc hướng chút đỉnh, phòng xa vậy thôi.”

McCaleb uống nốt cốc nước cam rồi để cốc lại vào chậu rửa.

“OK, vậy là hắn làm hỏng bét,” Winston nói. “Và lại phải quay về bàn để lên kế hoạch. Hay đúng ra là quay lại bản danh sách của CMN. Rồi thì cái tên kế tiếp hắn chọn là anh chàng James Cordell của tôi.”

McCaleb gật và để chị tiếp tục. Ông biết, chị càng tự mình luận ra câu đố được bao nhiêu thì càng có khả năng chị sẽ tin vào toàn bộ câu chuyện bấy nhiêu.

“Hắn đổi loại đạn, thay đạn dễ vỡ bằng đạn rắn để có thể gây một vết thương xuyên từ bên này qua bên kia nhưng lại không làm tổn thương não ngay lập tức.”

“Hắn theo dõi Cordell cho đến khi biết rõ thói quen hàng ngày của anh ta, rồi thì hắn sắp đặt vụ nã súng theo cách tương tự như với Kenyon - phát súng xảy ra gần như cùng một lúc với khi có một bên thứ hai xuất hiện khả dĩ giúp nạn nhân được. Trong trường hợp Kenyon, đó là vợ anh ta. Còn với Cordell thì là James Noone. Hung thủ ắt hẳn đã theo sát Cordell cho đến khi thấy xe của Noone chuyển sang làn rẽ để ghé vào ngân hàng. Chừng đó hắn mới bắn.”

“Tôi nghĩ Noone chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện thôi,” McCaleb nói. “Không thể có chuyện hung thủ sắp đặt sao cho có một nhân chứng xuất hiện. Có lẽ hắn định sẽ bắn Cordell rồi chính hắn sẽ gọi chín một một ở điện thoại công cộng trên vỉa hè - trên cuốn băng quay hiện trường chị có thể thấy cái điện thoại nằm ngay đó. Nhưng Noone lại đến, buộc hắn phải cuốn gói cho nhanh. Chắc là hắn nghĩ nhân chứng sẽ gọi điện nơi máy công cộng - một cú gọi cấp cứu đường đường chính chính. Nhưng xui cho hắn là Noone lại gọi bằng máy di động rồi thì địa chỉ lại lẫn lộn cả nên xe cấp cứu đến muộn, không cứu kịp Cordell.”

Winston gật đầu đồng ý.

“Cordell chết khi vừa đến bệnh viện,” chị nói. “Lại thêm một vụ xôi hỏng bỏng không. Hắn lại quay lại bản danh sách và lần này là Gloria Torres. Chỉ có điều lần này hắn quyết không để lỡ. Hắn gọi điện báo về vụ bắn người trước khi nó xảy ra.”

“Đúng, để xe cấp cứu khởi hành. Hắn biết đường đi nước bước của cô ấy. Chắc là hắn đã đứng đợi sẵn nơi điện thoại công cộng. Thấy cô ấy tấp xe vào là hắn gọi ngay cho chín một một.”

“Rồi hắn vào, làm cho xong việc rồi lỉnh. Ra ngoài rồi, hắn tháo mặt nạ với bộ áo liền quần và trở thành Người Tốt bụng nhà ta. Hắn vào, băng bó cho cô ấy rồi chuồn lẹ. Lần này thì êm xuôi. Hoàn hảo.”

“Đó là quá trình vừa làm vừa học. Hắn học hỏi từ sai lầm của hai vụ đầu tiên, và đạt mức hoàn thiện ở vụ thứ ba.”

McCaleb khoanh tay trước ngực chờ Winston làm cú nhảy kế tiếp.

“Vậy thì giờ ta phải lần theo vụ thu hoạch,” chị nói. “Một trong số những người đã nhận một trong các cơ quan nội tạng sẽ là Ông X. Ta phải tới CMN để lấy bản… mà khoan, anh bảo anh có bản danh sách tên tuổi rồi phải không?”

Ông gật đầu.

“Của CMN?”

“Của CMN.”

Ông trở lại chỗ cái túi, tìm bản danh sách Bonnie Fox đã cho ông. Ông quay lại thì suýt nữa đâm sầm vào Winston, chị cũng vừa đi từ chỗ bếp lại gần. Ông đưa tờ giấy cho chị.

“Danh sách đó.”

Chị đọc bản danh sách thật chăm chú, như thể chị mong đợi thấy một trong các cái tên trong đó sẽ thực sự là Ông X hoặc bằng cách này hay cách khác sẽ dễ dàng nhận diện ra là hắn.

“Làm sao anh có cái này?”

“Không nói được.”

Chị ngước lên nhìn ông.

“Tạm thời tôi phải bảo vệ nguồn cung cấp. Nhưng hoàn toàn hợp pháp. Những người này đã nhận nội tạng từ Gloria Torres.”

“Anh cho tôi cái này chứ?”

“Nếu chị sẽ làm điều gì đó với nó.”

“Tôi sẽ làm. Mai tôi sẽ bắt đầu.”

McCaleb biết rõ mình đang trao cho chị cái gì. Dĩ nhiên, nó có thể là chìa khóa để giải tội cho ông và bắt giữ tên giết người thuộc loại tồi tệ nhất. Nhưng đồng thời ông cũng đang trao cho chị một chuyến đi bằng vé tốc hành. Nếu chị phá thành công vụ án mà Cục Điều tra Liên bang và cảnh sát Los Angeles đang điều tra sai hướng thì sẽ chẳng còn ranh giới nào ngăn nổi tiền đồ thăng tiến chuyên môn của chị nữa.

“Chị sẽ truy ra nghi phạm bằng cách nào?” ông hỏi.

“Bất cứ cách nào có thể. Tôi sẽ xem từng người một có bao nhiêu tiền của, có tiền án hình sự không, bất cứ cái gì đáng chú ý. Như bình thường thôi, toàn bộ nhân thân họ, anh biết mà. Còn anh, anh sẽ làm gì?”

McCaleb liếc sang cái túi. Nó căng phồng nào tài liệu, nào băng, nào súng.

“Tôi chưa biết. Chị sẽ nói cho tôi nghe điều gì chứ? Làm sao tất cả chuyện này lại xoay sang tôi? Tại sao toàn bộ người của chị lại chĩa vào tôi?”

Winston cẩn thận xếp bản danh sách làm tư rồi nhét vào túi áo.

“Là do Cục. Nevins bảo tôi có người gọi điện mách họ. Anh ta không chịu nói từ đâu. Tuy nhiên nguồn này nêu rõ nghi phạm. Cái ấy thì Nevins có nói với tôi. Nguồn cho biết anh đã giết Gloria Torres để lấy tim cô ta. Họ bắt đầu lần theo manh mối đó. Họ kiểm tra biên bản pháp y của cả ba nạn nhân thì thấy nhóm máu như nhau. Từ chỗ đó mà đi thì dễ rồi, mọi thứ đâu vào đó. Tôi phải thừa nhận rằng họ đã khiến tôi xuôi theo. Lúc đó thì mọi chuyện xem ra đều khớp.”

“Khớp là khớp thế nào?” McCaleb hỏi giận dữ, cao giọng lên, “Nếu như chính tôi không bắt đầu để mắt tới vụ này thì thậm chí chả có chuyện nào xảy ra sất. So khớp về đạn đạo với vụ Kenyon là tôi làm chứ ai làm. Có thế thì Cục mới bị lôi vào. Chị nghĩ một kẻ có tội mà lại đi làm vậy à? Có mà điên.”

Ông giận dữ trỏ tay vào ngực mình.

“Tất cả mọi chuyện chúng tôi đều xét đến rồi. Sáng nay chúng tôi đã ngồi ra soát lại tất cả. Giả thuyết đưa ra là anh có người đàn bà - cô chị ấy mà - đến gặp anh và anh hình dung cô ta sẽ chẳng cho qua chuyện này đâu. Thế nên anh quyết định chính anh sẽ đảm nhận vụ này trước khi có ai khác nhận. Anh nhận làm vụ án và rồi khởi sự khuấy hôi. Anh bày trò đuổi ngỗng với thằng cha Bolotov. Anh thôi miên nhân chứng duy nhất đến nỗi giờ đây chúng tôi không thể cho anh ta ra làm chứng trước tòa nữa. Ừ thì so khớp về đạn đạo là do anh làm nhưng có thể chính anh cũng lấy làm lạ, có thể anh cứ đinh ninh là chẳng so được gì hết bởi lần đầu tiên anh dùng là dùng một viên đạn dễ vỡ, nó tan tành hết rồi còn đâu.”

McCaleb lắc đầu. Ông không sao buộc được mình nhìn vấn đề theo cách họ nhìn. Ông vẫn không tin nổi rằng họ đã chuyển sang chú ý vào ông.

“Nhưng rồi, đấy, chúng tôi cũng chưa phải đã đoán chắc trăm phần trăm,” Winston nói. “Chúng tôi cảm thấy thế là đủ lý do để xin lệnh khám xét - rồi thì chúng tôi khám xét. Chúng tôi cảm thấy vụ khám xét này một là ăn cả hai là ngả về không. Chúng tôi hoặc sẽ tìm được bằng chứng và điều tra tiếp, hoặc sẽ thôi không làm gì nữa. Nhưng rồi chúng tôi phát hiện ra anh có lái một chiếc Cherokee đen, rồi thì ngay dưới cái ngăn kéo kia là ba mẩu bằng chứng quá ư chết tiệt. Điều duy nhất lẽ ra sẽ làm cho anh còn khốn khổ khốn nạn hơn nữa là tìm ra khẩu súng.”

McCaleb nghĩ đến khẩu súng đang nằm trong túi xách của mình, cách họ chỉ chừng mét rưỡi. Một lần nữa ông biết mình đã may mắn đến thế nào.

“Nhưng như chị nói, thế thì dễ quá.”

“Với tôi thì vậy. Những người kia họ không thấy thế. Như tôi có nói ban nãy, họ bắt đầu vênh mặt lên. Họ đã thấy báo chạy tít lớn trên trang nhất rồi.”

McCaleb lắc đầu. Cuộc bàn luận đã rút cạn sức lực ông. Ông bước lại chỗ bàn bếp rồi chui vào trong góc quây kín.

“Có kẻ đang sắp đặt để mưu hại tôi,” ông nói.

Winston lại gần.

“Tôi tin anh,” chị nói. “Và dù hắn là ai, hắn đang làm chuyện đó rất cừ. Anh có đã khi nào nghĩ vì sao chính anh chứ không phải ai khác bị mưu hại chưa?”

McCaleb vừa gật đầu vừa vẽ hình bâng quơ giữa một bụm đường vừa đổ ra bàn.

“Khi nhìn mọi chuyện từ góc độ của hung thủ, tôi hiểu vì sao.”

Ông dùng lòng bàn tay gạt chỗ đường đó ra khỏi bàn.

“Sau khi vụ Kenyon bị hỏng ăn và hung thủ biết hắn phải quay lại bản danh sách, hắn cũng biết hắn đang làm cho nguy cơ bị bắt của mình tăng lên gấp đôi. Hắn biết, rất có khả năng người ta sẽ khám phá rằng các vụ án này có một điểm chung là nhóm máu của nạn nhân. Hắn biết hắn cần phải tạo ra cơ sở để đánh lạc hướng. Hắn chọn tôi. Nếu hắn đã vào máy tính của CMN thì hắn biết tôi nằm ngay bên dưới trong bản danh sách, sẽ được nhận tim cô ấy. Có lẽ hắn cũng đã tìm hiểu mọi điều về tôi như những người khác. Hắn biết tôi lái chiếc Cherokee nên chính hắn cũng dùng một chiếc Cherokee. Hắn lấy quà lưu niệm từ các nạn nhân để có thể cài vào đây nếu cần. Rồi có thể chính hắn đã gọi điện mách cho Nevins sau khi mọi thứ đã được sắp đặt đâu vào đó.”

McCaleb ngồi lặng thinh một hồi lâu, ngẫm ngợi về hoàn cảnh của mình. Đoạn ông chầm chậm dịch người ra khỏi góc quây kín.

“Tôi phải gói ghém đồ đạc cho xong.”

“Anh định đi đâu?”

“Tôi chưa biết.”

“Mai tôi cần nói chuyện với anh.”

“Tôi sẽ giữ liên lạc.”

Ông bắt đầu đi xuống thang, nắm chặt hàng tay vịn trên đầu bằng cả hai tay.

“Terry.”

Ông dừng bước ngoái lại nhìn chị.

“Tôi đang có một cơ hội lớn. Tôi sắp giơ cổ chịu đòn tới số với họ đây.”

“Điều đó tôi biết, Jaye. Cám ơn.”

Nói đoạn ông biến mất vào bóng tối ở bên dưới.