Đến khi họ tới chỗ Video GraFX Consultants thì McCaleb đã lấy lại bình tĩnh và kiên quyết. Trên đường đi ông đã suy xét kỹ khả năng bỏ trốn và nhanh chóng gạt bỏ nó. Chiến đấu là cách duy nhất. Ông biết mình đã bị trái tim mình trói cứng vào một chỗ - bỏ chạy tức là chết, bởi ông cần có chương trình trị liệu hậu phẫu đã được trù liệu từng li từng tí để ngăn không cho cơ thể ông đào thải trái tim mới. Bỏ chạy thì cũng có nghĩa là bỏ rơi Graciela và Raymond. Và ông đã chớm cảm thấy hình như nếu làm vậy thì trái tim ông sẽ tàn lụi đi cũng nhanh chóng y như thế.
Lockridge thả ông xuống trước cửa rồi đỗ xe đợi ở một khoảnh vốn dĩ là cấm đỗ. Cửa khóa, nhưng trước đây Tony Banks có bảo nếu đến sau giờ đóng cửa thì cứ bấm chuông dành cho người giao hàng. McCaleb bấm nút hai lần. Banks thân chinh ra mở cửa. Anh ta cầm một cái phong bì bằng giấy các tông dày, đưa cho McCaleb qua cánh cửa mở.
“Ngần này thôi à?”
“Cuốn băng với ảnh chụp. Mọi thứ đều khá rõ đấy.”
McCaleb cầm cái gói.
“Tôi phải trả gì cho anh, Tony?”
“Không gì cả. Rất vui được giúp.”
McCaleb gật đầu và đã toan quay lại xe nhưng lại dừng, ngoái lại Bank.
“Tôi phải nói với anh chuyện này. Tôi không còn làm ở Cục nữa Tony ạ. Tôi xin lỗi nếu đã lừa anh, nhưng…”
“Tôi biết ông không còn làm ở Cục nữa.”
“Anh biết?”
“Tôi có gọi đến phòng làm việc của ông trước đây khi ông không trả lời cuộc gọi của tôi hôm thứ Bảy. Số điện thoại nằm trên lá thư ông gửi, thư dán trên tường ấy. Tôi gọi thì người ta nói đâu như đã hai năm rồi ông không làm ở đó.”
McCaleb nhìn kỹ Banks, lần đầu tiên thực sự cố nhìn ra chân giá trị của anh ta, thế rồi ông giơ cái phong bì lên. “Vậy tại sao anh cho tôi cái này?”
“Vì ông đang săn lùng hắn, kẻ trong cuốn băng đó.”
McCaleb gật đầu.
“Chúc ông may mắn. Tôi hy vọng ông tóm được hắn.”
Đoạn Banks đóng và khóa cửa. McCaleb nói cảm ơn nhưng chừng đó thì cửa đã đóng rồi.
Siêu thị Sherman hầu như vắng khách trừ một cặp thiếu nữ đang suy lui tính tới xem nên mua gì nơi quầy kẹo và một thanh niên đứng sau quầy. McCaleb cứ mong gặp lại người đàn bà đứng tuổi ông đã gặp khi đến đây lần trước, vợ góa của Chan Ho Kang. Ông nói năng chậm rãi và rành rọt với chàng thanh niên, hy vọng anh ta hiểu tiếng Anh, tốt hơn người đàn bà nọ.
“Tôi muốn gặp cái bà làm việc ở đây vào ban ngày.”
Chàng thanh niên - thật ra anh chưa tới tuổi đôi mươi - nhìn McCaleb với vẻ ủ dột.
“Ông không cần phải nói với tôi làm như tôi là thứ thiểu năng trí tuệ nào,” anh nói. “Tôi biết nói tiếng Anh. Tôi sinh trưởng ở đây.”
“Ồ,” McCaleb nói, sững người vì đã lỡ luống cuống với người ta. “Cho tôi xin lỗi nhé. Chỉ là vì cái bà ở đây lần trước ấy, bà ấy khó khăn lắm mới hiểu tôi nói gì.”
“Mẹ tôi đấy. Bà sống ba mươi năm đầu đời ở Hàn Quốc và nói tiếng Hàn. Ông cứ thử nói xem. Sao ông không chuyển sang đó mà sống hai mươi năm rồi thử nói năng sao cho người ta hiểu đi.”
“Nào nào, tôi xin lỗi mà.” McCaleb xòe rộng hai bàn tay, lòng bàn tay xoay ra ngoài.
Cũng chẳng ăn thua gì. Ông thử lại lần nữa. “Cậu là con của Chan Ho Kang?”
Cậu trẻ gật.
“Ông là ai?”
“Tên tôi là Terry McCaleb. Tôi rất tiếc rằng cha cậu đã mất.”
“Ông muốn gì?”
“Tôi đang làm đôi việc cho gia đình của người đàn bà bị giết ở đây mà…”
“Việc gì.”
“Tôi đang cố tìm ra kẻ giết người.”
“Mẹ tôi chả biết gì hết. Để cho bà yên. Bà chịu thế đủ rồi.”
“Thật tình tôi chỉ cần mỗi một việc là nhìn xem đồng hồ của bà ấy. Hôm trước tôi có tới đây và để ý thấy bà đang đeo cái đồng hồ ba cậu đã đeo vào đêm đó.”
Cậu bé nhìn ông bằng cái nhìn trống rỗng, đoạn rời mắt khỏi ông mà liếc sang trông chừng hai cô gái nơi quầy kẹo.
“Nào các cô, nhanh lên nào. Chọn đi.”
McCaleb ngoái lại nhìn các cô gái. Họ trông chẳng vui và gì khi bị hối thúc phải quyết định nhanh một chuyện quan trọng đến thế.
“Cái đồng hồ thì sao?” McCaleb nhìn lại cậu.
“Ừ thì, cũng hơi phức tạp. Có những chuyện không được tính tới đầy đủ trong báo cáo của cảnh sát. Tôi đang cố dò xem tại sao. Muốn vậy, tôi cần biết đích xác thời điểm gã cầm súng kia bước vào đây.”
Ông chỉ vào chiếc camera trên tường phía sau, trên đầu người đứng quầy.
“Cảnh sát có cho tôi một bản sao cuốn băng ấy. Trên băng có thể thấy rõ đồng hồ của cha cậu. Tôi đã nhờ người phóng to và xử lý hình cho rõ. Nếu mẹ cậu chưa chỉnh từ khi bà bắt đầu đeo nó, thì có một cách để tôi biết được thời điểm chính xác tôi đang cần.”
“Ông không cần cái đồng hồ. Giờ nào phút nào đều có trên băng rồi. Ông bảo ông có cuốn băng mà.”
“Cảnh sát nói thời gian trên cuốn băng là sai. Thành thử tôi mới cố truy cho ra. Cậu gọi mẹ cậu cho tôi được không?”
Các cô gái lại gần quầy. Cậu thanh niên không trả lời McCaleb mà lặng thinh thu tiền và trả lại tiền lẻ. Cậu quan sát hai cô gái đi khỏi rồi mới ngoảnh lại nhìn McCaleb.
“Chuyện này tôi không hiểu. Tôi không hiểu nổi ông muốn gì.”
McCaleb thở hắt ra.
“Tôi đang cố giúp cậu. Cậu có muốn kẻ đã giết cha cậu bị bắt không?”
“Dĩ nhiên. Nhưng vụ đồng hồ này... nó có liên quan đến cái gì kia chứ?”
“Tôi có thể giải thích hết cho cậu nếu cậu có chừng nửa tiếng đồng hồ nhưng...”
“Tôi chả đi đâu hết.”
McCaleb nhìn cậu ta một thoáng rồi quyết định rằng chỉ có thể làm một cách này thôi. Ông gật đầu và bảo cậu ta đợi để ông ra xe lấy một bức ảnh.
Tên cậu thanh niên là Steve Kang. Ngồi nơi ghế hành khách ở băng trước, cậu chỉ đường cho Buddy Lockridge đi vào một khu chỉ cách nơi Graciela Rivers và Raymond Torres cư ngụ vài khối nhà.
McCaleb đã thuyết phục được cậu nhờ một phần trình bày dẳng dai. Sau đó cậu thanh niên đắn đo suy nghĩ về giả thuyết của McCaleb rồi thì quyết định gắn bảng Tiệm tạm nghỉ lên cửa vào khóa lại. Thường thì cậu vẫn đi bộ từ nhà đến cửa hiệu và ngược lại, nhưng nhờ có xe của Lockridge nên họ tiết kiệm được thời gian.
Khi họ về đến nhà Steve Kang, cậu dẫn McCaleb vào trong còn Lockridge đợi ngoài xe. Căn nhà hầu như giống hệt nhà của Graciela về kiểu dáng và có lẽ đã được xây hồi đầu thập niên 1950 bởi cùng một nhà thầu. Kang bảo McCaleb ngồi trong phòng khách, sau đó cậu khuất dạng vào một hành lang dẫn đến khu phòng ngủ. McCaleb nghe thấy tiếng thì thầm nói chuyện như bị nghẹt lại. Sau vài giây ông nhận ra người ta đang nói tiếng Hàn.
Trong khi đợi, ông nghĩ đến sự giống nhau của các căn nhà và hình dung thấy hai gia đình khác nhau đã cùng phải chịu đau thương vào đêm xảy ra vụ xả súng và cả nhiều ngày sau đó.
Khi đó Steve Kang quay lại. Cậu đưa cho McCaleb một cái điện thoại loại nối dài và chiếc đồng hồ cha cậu từng đeo.
“Mẹ tôi chẳng chỉnh gì cả,” cậu nói, “Đêm đó nó thế nào thì tới giờ vẫn thế.”
McCaleb gật đầu. Bằng khóe mắt ông đã lưu ý thấy có động tĩnh. Ông nhìn sang trái thì thấy mẹ của Steve Kang đang đứng nơi hành lang, chỉ quan sát ông. Ông gật đầu với bà nhưng bà không hề đáp lại.
McCaleb có mang theo bản in khung hình lấy từ cuốn video, đã được phóng to làm rõ, cùng với sổ tay và danh bạ điện thoại. Ông đã cho Steve Kang biết mình định sẽ làm gì nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái khi làm vậy trước mặt cậu. Ông sẽ mạo nhận là một sĩ quan cảnh sát, làm như thế là phạm tội, cho dù viên cảnh sát đó là Eddie Arrango đi nữa.
Ông tra trong danh bạ điện thoại số của Trung tâm Truyền thông Trung ương ở khu buôn bán của Los Angeles. Ông có được số này từ hồi còn cộng tác với văn phòng tác chiến lớn Los Angeles, bởi dạo ấy thỉnh thoảng ông vẫn cần phối hợp hoạt động giữa các cơ quan với nhau. Đây là trung tâm điều phối vừa tối om vừa lắt léo như cái hang nằm bên dưới Tòa thị chính bốn tầng lầu, tất cả trao đổi bằng điện đàm của cảnh sát và lính cứu hỏa đều được chuyển tiếp từ đây. Đó cũng là nơi người ta chỉnh giờ cái đồng hồ từng ghi nhận thời điểm chính thức xảy ra các vụ ám sát Gloria Torres và Chan Ho Kang.
Trên đường từ Hollywood đến chợ McCaleb đã rút bộ hồ sơ Torres ra để lấy số hiệu thẻ đặc vụ của Arrango ghi trong báo cáo án mạng. Giờ thì ông đặt chiếc đồng hồ Steve Kang đưa cho lên tay vịn đi văng, rồi quay số của Trung tâm dành cho trường hợp không khẩn cấp. Một điện thoại viên trả lời sau bốn hồi chuông.
“Đây là Arrango, ban chuyên án giết người West Valley,” McCaleb nói. “Số xê ri một bốn một một. Hiện tôi không dùng điện đàm. Tôi chỉ cần biết lúc này chính xác là mấy giờ mấy phút để bắt đầu một cuộc giám sát. Mà này, chị cho tôi biết cả giây nữa nhé?”
“Cả giây à? Chà anh là người chính xác thật đấy, thám tử Arrango ạ.”
“Chính thế.”
“Giữ máy.”
McCaleb nhìn xuống đồng hồ, Trong khi điện thoại viên nói, ông lưu ý thấy đồng hồ đang chỉ 5:14:42 P.M.
“Mười bảy giờ mười bốn phút ba mươi tám giây.”
“Tốt,” ông nói. “Cám ơn.”
Ông gác máy rồi nhìn Steve Kang.
“Đồng hồ của cha cậu nhanh hơn đồng hồ của Trung tâm bốn giây.”
Kang nheo mắt rồi đi vòng quanh đi văng để nhìn qua vai McCaleb trong khi ông ghi mấy con số kia vào sổ, xem lại các giờ phút cụ thể liệt kê trong trình tự thời gian ông đã ghi vào trước đó, đoạn làm phép tính.
Cả hai đi đến kết luận như nhau cùng một lúc.
“Vậy nghĩa là...”
Steve Kang không nói hết câu. McCaleb để ý thấy cậu liếc nhìn mẹ nơi hành lang rồi nhìn lại con số ghi giờ phút mà McCaleb đã gạch dưới trong cuốn sổ.
“Thằng khốn nạn!” cậu nói thì thầm căm hận.
“Còn hơn thế nữa,” McCaleb nói.
Ngoài kia, Buddy Lockridge khỏi động chiếc Taurus ngay khi nhìn thấy McCaleb ra khỏi nhà. McCaleb nhảy vào.
“Đi thôi.”
“Ta chở thằng nhỏ về lại chứ?”
“Không, nó phải nói chuyện với mẹ nó. Đi thôi.”
“Được rồi, được rồi. Đi đâu?”
“Về thuyền.”
“Thuyền á? Anh không về đó được, Terry. Mấy người kia có thể vẫn còn ở đó. Hoặc họ có thể đang theo dõi.”
“Chẳng sao hết. Tôi không có cách nào khác.”