Việc Máu

Chương 30

Đầu tiên họ đến chỗ văn phòng của Bonnie Fox ở tháp Tây Cedars. Phòng đợi vắng tanh và nhân viên tiếp tân của Fox, một phụ nữ tên Gladys chẳng bao giờ nhếch mép cười, xác nhận rằng bác sĩ không có đó.

“Bà ấy lên phía Bắc, nội hôm nay chắc là không về,” Gladys nói, mày cứ cau cau. “Các vị đến lấy hồ sơ phải không?”

“Không, chưa.”

McCaleb cảm ơn bà ta rồi họ đi. Ông biết điều Gladys vừa cho họ biết có thể diễn giải ra là Fox đang đi thăm bệnh trên tầng sáu của tháp Bắc, ngay trong bệnh viện. Họ đi theo cầu nối ở tầng ba để sang tháp Bắc, sau đó đi thang máy lên khoa tim mạch và thay tạng ở tầng sáu. McCaleb càng lúc càng mệt vì cứ phải lặc lè tha cái túi da nặng trịch theo.

McCaleb đã nằm ở tầng sáu này đủ lâu để không thấy xa lạ. Graciela thì vẫn đang mặc đồng phục y tá nên trông càng hợp cảnh. McCaleb dẫn đường theo hành lang bên trái dãy buồng thang máy đến chỗ phòng đợi trước khi thay tạng và phòng hồi sức, cũng như phòng trực y tá khu thay tạng. Họ có nhiều cơ hội bắt gặp được Fox ở khu này.

Trong khi bước dọc hành lang dài, McCaleb nhìn qua những cánh cửa mở. Ông không nhìn thấy Fox nhưng lại thấy thân hình tiều tụy của những người hầu hết là trọng tuổi nằm trên giường. Có giường dành cho những người đợi thay tạng được nối với máy, thời gian của họ cứ vơi dần và cơ hội lu mờ dần cũng như tim họ đang lịm dần đi. Đi ngang qua một phòng, McCaleb trông thấy chú bé ông đã gặp lần trước. Chú đang ngồi trên giường xem tivi. Hình như chỉ có mình chú trong phòng. Nào dây nào cáp loằng ngoằng thòi ra khỏi tay áo bộ đồ bệnh viện chú mặc mà chạy về phía đống máy móc màn hình. Sau khi xác định rằng Fox không có trong phòng, McCaleb nhanh chóng quay đi. Những ai còn trẻ thì cũng là người khó hiểu được, thậm chí khó chấp nhận được điều này nhất. Nội tạng họ còn mới thế kia song vì lý do không giải thích nổi nào đấy đã không còn phục vụ họ được nữa, một bài học khủng khiếp và đôi khi chí tử về sự sống mà họ phải học mặc dù đã chẳng làm gì nên tội. Trong một thoáng, lóe lên trong tâm trí McCaleb hình ảnh vùng đầm lầy Everglades, đám điều tra viên quần tụ trên thuyền hơi ở chỗ Nhà Tù Quỷ, cái hố đen nơi đã tiêu biến sạch niềm tin của ông rằng bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do chính đáng, hợp lẽ.

Họ gặp may. Khi rẽ sang khu y tá trực, McCaleb thấy Bonnie Fox đang nhoài người qua quầy rút một hồ sơ bệnh án ra khỏi một cái giá cao. Khi thẳng người lên, chị quay sang thì thấy họ.

“Kìa Terry.”

“Chào bác sĩ.”

“Có gì không ổn à? Anh có...”

“Không, không, ổn cả.” Ông giơ cả hai tay lên để trấn an.

“Vậy anh làm gì ở đây? Hồ sơ bệnh án của anh ở phòng tôi kia mà.”

Chừng đó chị ngó thấy Graciela và rõ là không nhận ra nàng. Điều đó khiến cho vẻ mặt chị đã ngỡ ngàng lại càng ngỡ ngàng thêm.

“Tôi đến không phải để xin bệnh án,” McCaleb nói. “Có phòng nào - phòng trống - cho chúng ta dùng trong vài phút không? Chúng tôi cần nói chuyện với chị.”

“Terry này, tôi đang thăm bệnh nửa chừng. Anh vào đây mà yêu cầu tôi thế này là không...”

“Chuyện quan trọng bác sĩ ạ. Rất quan trọng. Cho tôi năm phút thôi, tôi tin chắc rồi chị sẽ đồng ý là quan trọng thật. Bằng không, chúng tôi sẽ xéo ngay. Tôi sẽ đi lấy hồ sơ của mình rồi cuốn gói.”

Chị lắc đầu bực bội rồi quay lại nhìn một trong các y tá ngồi sau quầy.

“Anne này, ta có phòng nào trống?”

Một trong các y tá nghiêng người sang trái, lướt ngón tay dọc một cái bảng có tờ giấy kẹp vào.

“Mười, mười tám, ba sáu, tùy bác sĩ chọn.”

“Tôi sẽ ở phòng mười tám, vì gần chỗ ông Koslow. Nếu ông ấy gọi, bảo ông ấy tôi sẽ có mặt trong vòng năm phút nữa.”

Chị vừa nghiêm khắc nhìn McCaleb vừa nói mấy từ cuối.

Bước quày quả, Fox dẫn họ dọc theo hành lang vào phòng 618. McCaleb vào sau cùng rồi đóng cửa lại sau lưng họ. Ông đặt cái túi nặng trịch xuống sàn. Fox tì hông vào cái giường trống, đặt hồ sơ bệnh án xuống bên cạnh rồi khoanh tay trước ngực. McCaleb cảm thấy cơn giận đang toát ra từ chị mà hướng thẳng vào ông.

“Hai người có năm phút. Ai đây?”

“Đây là Graciela Rivers,” McCaleb nói. “Tôi có kể với chị về cô ấy.”

Fox nhìn Graciela riết róng.

“Cô là người đã lôi anh ấy vào vụ này,” chị nói. “Cô có hiểu không, tôi thì anh ấy không chịu nghe nhưng cô là y tá, lẽ ra cô phải biết hơn mới đúng chứ. Nhìn anh ấy kìa. Sắc mặt anh ấy, quầng mắt anh ấy. Mới tuần trước anh ấy còn khỏe. Anh ấy còn chả làm sao hết, mẹ khỉ! Tôi đã dẹp hồ sơ anh ấy khỏi bàn tôi mà cất. Tôi tin chắc về anh ấy đến thế đấy. Còn giờ thì...”

Chị ra hiệu về phía vẻ bề ngoài của McCaleb như làm minh chứng cho điều chị nói.

“Tôi chỉ làm điều tôi thấy phải làm,” Graciela nói. “Tôi phải nhờ...”

“Là tôi chọn,” McCaleb cắt ngang. “Mọi thứ. Là tôi chọn.”

Fox gạt bỏ lời giải thích của họ bằng một cái lắc đầu tức tối. Chị bước lùi khỏi giường rồi ra dấu bảo McCaleb ngồi xuống.

“Cởi áo ra rồi ngồi xuống. Nói gì thì nói đi. Anh còn khoảng bốn phút nữa.”

“Tôi không cởi áo đâu, bác sĩ. Tôi muốn chị nghe những gì tôi nói, chứ không phải nghe nhịp tim tôi bao nhiêu.”

“Được. Nói đi. Anh muốn giành tôi khỏi các bệnh nhân tôi cần thăm bệnh, được lắm. Nói đi.”

Chị gõ gõ khớp ngón tay lên hồ sơ bệnh án để trên giường.

“Ông Koslow đây, tình trạng cũng hệt như anh hai ba tháng trước. Tôi đang cố giữ ông ấy sống cho đến khi may ra có tim để thay. Rồi tôi lại còn một thằng bé mười ba tuổi...”

“Chị có để tôi nói cho chị biết vì sao chúng tôi đến đây không?”

“Tôi không thể chịu được. Tôi giận anh lắm.”

“Thôi nào, cứ nghe đi rồi thì có thể cảm xúc của chị sẽ khác đi.”

“Tôi e không có chuyện đó đâu.”

“Tôi có được nói hay không nào?”

Fox giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, trề môi rồi cúi chào ông. Sau cùng, McCaleb bắt đầu kể. Ông mất tới mười phút để tóm tắt câu chuyện cuộc điều tra của ông, nhưng điều đó không sao. Cho đến khi mốc năm phút đã điểm, Fox bị thu hút đến nỗi quên mất không để ý thời gian. Chị để ông nói, không ngắt lời một lần nào.

“Vậy đó,” khi kể xong ông nói. “Vì vậy chúng tôi mới đến đây.”

Fox đưa mắt từ người này sang người kia mãi một hồi, vừa nhìn vừa cố lĩnh hội những gì McCaleb vừa kể cho chị nghe. Đoạn chị vừa bắt đầu đi tới đi lui trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng vừa tua lại câu chuyện theo cách chị hiểu. Không phải là chị đang bước đi. Đúng hơn là như thể chị cần dọn chỗ cho câu chuyện ấy trong tâm trí mình và đang thể hiện cái nhu cầu đó bằng những chuyển động nhỏ tới lui, chúng mở rộng dần cái không gian cá nhân xung quanh chị.

“Anh nói rằng anh ngờ có một kẻ cần thay tạng - tim, phổi, gan, thận, gì gì đó. Nhưng cũng như anh, họ có nhóm máu hiếm là AB với CMV âm tính. Thế có nghĩa là sẽ phải đợi lâu, hết sức lâu, có khi đợi mãi hoài công bởi vì có khi hai trăm người mới có một người thuộc nhóm ấy, có nghĩa là, cũng vậy, cứ hai trăm lá gan, tạm cho là vậy, thì mới có một lá gan khớp với hắn.

Tôi hiểu vậy có đúng không? Anh bảo là kẻ này bèn quyết định cải thiện cơ may của mình bằng cách ra đường bắn chết những ai cùng nhóm máu với hắn bởi vì sau đó nội tạng của họ sẽ sẵn sàng để được thay cho hắn?”

Chị nói những điều ấy bằng một vẻ quá ư mỉa mai đến nỗi McCaleb thấy bực bội nhưng thay vì phản đối, ông chỉ gật đầu.

“Thế rồi hắn có được tên những người thuộc nhóm máu của mình từ danh sách những người hiến máu trong máy tính của CMN?”

“Đúng.”

“Nhưng anh không biết làm sao hắn lấy được.”

“Chúng tôi không chắc. Nhưng chúng tôi biết rằng hệ thống bảo mật của CMN rất dễ bị xâm nhập.”

McCaleb rút từ trong túi bản danh sách mà Graciela đã in ra ở bệnh viện Holy Cross. Ông mở tờ giấy ra đưa cho Fox.

“Hôm nay tôi lấy được cái này, mà tôi nào biết mô tê gì về ngón nghề tin tặc đâu.”

Fox nhận tờ giấy rồi cầm mà vẫy vẫy về phía Graciela.

“Nhưng anh nhờ cô ta giúp.”

“Chúng tôi không biết người này là ai hoặc họ đã nhờ ai giúp. Chúng ta phải giả định rằng người này có mối quen biết và có khả năng thuê kẻ giết mướn, rồi thì lão ta hoặc mụ ta xâm nhập được vào máy tính của CMN. Cái chính là chuyện ấy làm được.”

McCaleb chỉ bản danh sách.

“Những gì cần có thảy nằm đây cả. Tất cả những ai có trong danh sách đó đều thuộc nhóm ấy. Hắn sẽ chọn một trong những người hiến. Chắc hắn sẽ chọn ai đó trẻ, sẽ nghiên cứu sao đó. Kenyon còn trẻ, phù hợp. Chơi tennis này, cưỡi ngựa này. Cordell trẻ, khỏe. Bất cứ ai quan sát anh ta một thời gian đều sẽ biết anh ta phù hợp. Lướt ván, trượt tuyết, leo núi. Cả hai đều hoàn hảo.”

“Thế sao lại giết họ - để thực tập á?” Fox hỏi.

“Không, không phải thực tập. Giết là giết thật, nhưng lần nào cũng hư bột hư đường. Với Kenyon thì hung thủ dùng loại đạn vỡ được cho nên não anh ta nát như tương, người ta chưa kịp đưa vào bệnh viện thì anh ta chết mất rồi. Hung thủ liền cải tiến phương pháp. Hắn chuyển sang dùng đạn bọc kim loại, và bắn xuyên qua phần trước não. Thương tích chết người, đúng, nhưng không chết tức thì. Có một người lái xe ngang qua liền dùng di động gọi cấp cứu. Cordell còn sống. Nhưng địa chỉ lại bị nhầm loạn cả lên nên xe cấp cứu đến nhầm chỗ. Trong khi đó thì giờ cứ trôi, nạn nhân chết tại hiện trường.”

“Và một lần nữa nội tạng vẫn chưa hề được thu hoạch,” Fox nói, lần này tỏ vẻ thông hiểu.

“Tôi ghét chữ đó,” Graciela nói, nãy giờ đã lâu lắm giờ nàng mới mở miệng.

“Gì cơ?” Fox hỏi.

“Thu hoạch. Tôi ghét chữ đó. Các nội tạng đó chẳng ai thu ai hoạch gì hết. Chúng được hiến. Hiến bởi những người biết quan tâm đến người khác. Nội tạng không phải là vụ mùa nông trại.”

Fox gật đầu rồi im lặng nhìn Graciela, như thể đánh giá lại toàn bộ nàng từ đầu.

“Với Cordell cũng hỏng nhưng không phải hỏng vì bản thân phương pháp,” McCaleb tiếp. “Cho nên hung thủ chỉ cần quay lại danh sách những người hiến tiềm năng. Hắn...”

“Danh sách lấy từ máy tính của CMN.”

“Đúng. Hắn quay lại bản danh sách và chọn ra Gloria Torres. Quá trình lại bắt đầu. Hắn quan sát, tìm hiểu thói quen sinh hoạt của cô ấy, cũng biết cô ấy khỏe mạnh, sẽ hợp.”

Trong khi nói vậy McCaleb nhìn Graciela, e rằng sự tàn khốc của điều mình nói sẽ khiến nàng có phản ứng khác. Nàng vẫn điềm tĩnh. Fox nói.

“Và giờ hai người muốn lần theo dấu vết các cơ quan nội tạng được thu hoạch và hai người cho rằng tên giết người - hoặc kẻ thuê tên giết người - sẽ có một trong các cơ quan đó. Hai người có biết nói vậy thì nghe ra sao không?”

“Tôi biết,” McCaleb nói nhanh trước khi chị kịp xây dựng nên cơ sở cho mối hoài nghi của mình. “Nhưng không có cách giải thích nào khác. Chúng tôi cần chị giúp về việc CMN.”

“Tôi không biết.”

“Chị nghĩ mà xem. Có bao nhiêu phần trăm khả năng chỉ là chuyện ngẫu nhiên khi mà cùng một người - ắt hẳn là kẻ giết thuê - tình cờ bắn hạ ba người khác nhau nhưng lại có cùng một nhóm máu hiếm hai trăm người mới có một người? Chị không thể tưởng tượng ra những khả năng kiểu đó bằng máy vi tính được. Bởi đây không phải là tình cờ. Đây là chuyện nhóm máu. Nhóm máu chính là mối liên kết. Nhóm máu chính là động cơ.”

Fox rời khỏi họ, đi về phía cửa sổ. McCaleb theo sau, lại đứng gần chị. Căn phòng nhìn xuống Đại lộ Beverly. Ông thấy dãy công ty doanh nghiệp nối nhau suốt con đường, hiệu sách chuyên về truyện kỳ ảo hoang đường và nhà hàng đặc sản trên mái có biển đề Ăn Vào Khỏe Ngay! Ông nhìn Fox và thấy như thể chị đang nhìn chăm chăm hình phản chiếu của chính mình trên cửa sổ.

“Tôi có bệnh nhân đang đợi,” chị nói.

“Chúng tôi cần chị giúp.”

“Cụ thể thì tôi làm gì được đây?”

“Tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ chị có nhiều cơ hội lấy được thông tin từ CMN hơn chúng tôi.”

“Sao các người không tới cảnh sát? Họ mới có nhiều cơ hội nhất. Sao các người lại lôi tôi vào?”

“Tôi không tới cảnh sát được. Chưa được. Tôi mà tới gặp họ là bị cho ra rìa luôn. Cứ nghĩ lại những gì tôi vừa kể chị nghe đi. Tôi là một nghi can kia mà.”

“Nghĩ thế thì điên rồ quá.”

“Tôi biết. Nhưng họ thì sẽ không biết thế. Với lại, điều đó chẳng quan trọng. Đây là chuyện cá nhân. Tôi nợ Gloria Torres, nợ Graciela chuyện này. Tôi sẽ không khoanh tay ngồi ngoài trong vụ này đâu.”

Một thoáng lặng thinh trôi qua.

“Thưa Bác sĩ.”

Graciela đã đến sau lưng hai người. Họ quay lại nàng.

“Bác sĩ phải giúp. Nếu bác sĩ không giúp thì tất cả những việc này - tất cả những gì bác sĩ làm ở đây - chẳng có ý nghĩa gì. Nếu bác sĩ không bảo vệ nổi sự chính trực của hệ thống nơi mình đang làm việc thì bác sĩ cũng chẳng có hệ thống nào hết.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau hồi lâu, thế rồi Fox vừa mỉm cười buồn bã vừa gật đầu.

“Vào phòng làm việc của tôi mà đợi tôi,” chị nói. “Tôi phải thăm bệnh ông Koslow và một bệnh nhân khác. Mất chừng nửa tiếng là nhiều nhất. Sau đó tôi sẽ về lại phòng để gọi điện.”