Việc Máu

Chương 18

Ông nằm mơ thấy bóng tối. Một bóng tối di động, giống như máu loang trong nước, với những hình bóng lao vun vút ở vùng rìa mà ông chỉ nắm bắt được bằng mắt sau khi chúng đã đi qua.

Có đến ba lần trong đêm ông sực tỉnh bởi sự báo thức bên trong nào đó. Ngồi dậy quá nhanh nên bị chóng mặt, ông phải đợi và lắng nghe nhưng rồi chẳng có gì, trừ tiếng gió len qua hàng chục cột buồm trong vũng neo thuyền. Lần nào ông cũng trở dậy xem xét cả thuyền, nhìn khắp vũng tìm Bolotov mặc dù ông nghĩ chắc gì hắn sẽ xuất hiện. Rồi ông vào buồng tắm đo nhiệt độ, nhịp tim, huyết áp. Lần nào tình trạng cũng không thay đổi, thế là ông lại quay về vùng nước tối đen của cùng một giấc mơ vô phương giải mã đó.

Đúng chín giờ sáng thứ Sáu chuông điện thoại thức ông dậy. Đó là Jaye Winston.

“Anh dậy chưa?”

“Rồi. Chỉ là hôm nay bắt đầu muộn thôi. Có gì vậy?”

“Có chuyện gì vậy, tôi mới vừa nghe Arrango nói, anh ta bảo tôi một chuyện làm cho tôi rất không yên tâm.”

“Ồ thế à? Gì vậy?”

“Anh ta kể cho tôi nghe anh lấy tim từ đâu.”

McCaleb xoa tay lên mặt. Ông quên béng mất mình đã nói cho Arrango biết.

“Chị không yên tâm điều gì hở Jaye?”

“Vì tôi muốn giá như anh kể cho tôi mọi chuyện. Tôi không ưa bí mật này nọ, Terry ạ. Cái gã chả ra gì đó gọi cho tôi khiến cho tôi cảm thấy mình là đứa chả ra gì bởi tôi là người cuối cùng biết chuyện này.”

“Chị biết hay không thì có gì khác nhau nào?”

“Đây là một thứ xung đột lợi ích, phải không nào?”

“Không. Không phải xung đột. Chị hỏi tôi thì đây, nó chỉ thúc đẩy mạnh hơn thôi. Nó làm tôi muốn bắt được thằng này còn hơn cả người của chị. Có gì khác làm chị không yên tâm nữa không nào? Có phải là về Noone không?”

“Không, không phải. Tối qua tôi bảo anh rồi, tôi ủng hộ chuyện đó mà. Hôm qua đội trưởng có chì chiết tôi chút đỉnh nhưng tôi vẫn nghĩ chuyện đó mình phải làm.”

“Tốt. Tôi cũng nghĩ thế.”

Sau đó có một thoáng im lặng ngập ngừng. McCaleb vẫn nghĩ còn có gì đó chị muốn nói nên ông đợi chị nói.

“Này, đừng có tự động làm gì về vụ này đấy nhé, được không?” Winston nói.

“Ý chị là sao?”

“Tôi không rõ nữa. Chỉ là tôi không biết anh dự định làm gì. Mà tôi thì không muốn cứ phải lo ngay ngáy về chuyện anh toan tính làm gì vì cái sự ‘thúc đẩy mạnh hơn’ như anh nói.”

“Tôi hiểu. Thậm chí đây không phải là điểm để tranh cãi nữa kia, Jaye ạ. Như tôi vẫn nói, nếu tôi tìm được gì, tôi sẽ báo ngay cho người của chị. Kế hoạch vẫn là thế mà.”

“OK, được rồi.”

“Tốt lắm.”

Ông đã định đặt máy xuống thì lại nghe giọng chị. “Nhân thể, hôm nay viên đạn được gửi tới bạn anh rồi. Mai anh ta sẽ nhận được nếu có làm việc vào thứ Bảy. Nếu không thì thứ Hai.”

“Tốt.”

“Nếu anh ta tìm được gì thì anh sẽ cho tôi biết chứ?”

“Anh ấy sẽ cho chị biết đầu tiên. Là chị gửi mà.”

“Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa đi, Terry à. Anh ta là người của anh, anh ta sẽ gọi anh. Mong là sau đó anh ta sẽ mau mau gọi cho tôi.”

“Tôi sẽ bảo đảm là anh ấy gọi.”

Một lần nữa ông đã toan gác máy thì lại nghe tiếng chị.

“Thế hôm nay anh định sẽ làm gì?”

Thật ra chuyện đó ông chưa nghĩ tới.

“Chà... Tôi chả biết nữa. Tôi chưa rõ sẽ đi đâu. Tôi muốn thẩm vấn lại các nhân chứng về Gloria Torres nhưng Arrango đã đe tôi ra trò nếu tôi lân la lại gần họ.”

“Chỉ thế thôi à?”

“Tôi không biết. Tôi đang nghĩ hay là hôm nay chỉ loanh quanh trên thuyền, có thể rà lại lần nữa đống hồ sơ với băng, xem liệu có nảy ra gì không. Xưa nay tôi vẫn luận ra khá nhanh ngay khi đọc lần đầu, nhưng thấu đáo thì không.”

“Chà, thế thì nghe chừng chán lắm. Hầu như cũng chán chả khác gì tôi ngày hôm nay.”

“Lại lên tòa à?”

“Giá mà được vậy. Thứ Sáu tòa nghỉ. Thế nghĩa là tôi sẽ phải dành cả ngày lo việc giấy tờ. Chạy cho kịp. Tốt nhất là tôi bắt tay làm luôn. Gặp anh sau, Terry. Nhớ điều anh nói đấy nhé. Có tin gì thì gọi tôi đầu tiên.”

“Chị sẽ được tin,” ông đồng ý.

Cuối cùng chị gác máy và ông ngã phịch lại xuống giường, ôm điện thoại vào bụng. Sau vài phút cố nhớ lại những giấc mơ hồi đêm, ông nhấc điện thoại lên rồi gọi dịch vụ thông tin để lấy số phòng cấp cứu của bệnh viện Holy Cross.

Gọi và xin gặp Graciela Rivers xong, ông đợi gần một phút thì cô nhấc máy. Giọng nàng có vẻ hấp tấp hối hả. Rõ là ông gọi không đúng lúc. Suýt nữa thì ông gác máy, nhưng lại đoán có thể nàng đã đồ chừng đấy là ông gọi. “Alô?”

“Tôi xin lỗi. Chắc tôi gọi nhằm lúc cô đang bận làm gì đó.”

“Ai đấy?”

“Terry đây.”

“Ồ, Terry, chào. Không, chả phải không đúng lúc đâu. Tôi vừa nghĩ chắc là chuyện gì về Raymond đây. Ở đây tôi không hay có người gọi điện lắm.”

“Thế thì tôi xin lỗi đã làm cô lo.”

“Không sao. Ông ốm à? Nghe như chả phải giọng ông. Thậm chí tôi còn không nhận ra nữa là.”

Nàng bật cười gượng trong điện thoại. Ông nghĩ nàng bối rối vì đã không nhận ra giọng ông.

“Tôi đang nằm ngửa đây,” ông nói. “Cô đã bao giờ làm thế khi gọi điện lên cơ quan cáo ốm chưa? Làm thế thì nghe như mình đang ốm thật ấy.”

Lần này tiếng cười của nàng nghe mới thật.

“Không, tôi chưa thử thế bao giờ. Tôi phải nhớ mới được.”

“Phải thế chứ. Mẹo hay đấy. Cô có thể dùng.”

“Nào có gì đây? Công việc thế nào?”

“Về vụ ấy thì không tốt lắm. Hôm qua tôi cứ đinh ninh chúng tôi đã nắm được gì rồi nhưng rồi lại đâm vào ngõ cụt. Hôm nay tôi sẽ phải nghiền ngẫm lại mọi thứ.”

“Được rồi.”

“Tôi gọi là vì tôi đang tự hỏi ngày mai thì sao. Liệu cô có nghĩ đến chuyện đưa Raymond xuống đây để tôi đưa cháu nó ra chỗ mấy tảng đá không.”

“Đá á?”

“Đê chắn sóng ấy mà. Ở đó câu cá hay lắm. Hầu như sáng nào tôi cũng ra đó, lúc nào cũng đông người, xếp hàng dài kia nhé.”

“Vâng, từ khi hai dì cháu rời khỏi chỗ ông tối hôm nọ Raymond cứ nói mãi không thôi về chuyện ấy. Nên tôi cũng đang định thế đây. Miễn là đối với ông không có vấn đề gì.”

McCaleb đắn đo, nghĩ về Bolotov mà tự hỏi liệu hắn có thể là một mối đe dọa không. Nhưng ông muốn gặp Graciela và chú bé. Ông cảm thấy mình cần gặp họ.

“Nghe như là việc này nên để lần khác thì hơn,” khi đó nàng nói.

“Không,” ông nói, bóng ma Bolotov biến mất khỏi tâm trí ông. “Chỉ là tôi đang nghĩ thôi. Tôi muốn hai dì cháu xuống đây. Sẽ vui lắm đấy. Với lại tôi có thể nấu bữa tối mà đêm hôm nọ lẽ ra tôi phải nấu.”

“Vậy thì tốt.”

“Rồi thì hai dì cháu nên ở lại đêm. Tôi có nhiều phòng lắm. Hai phòng ngủ này, rồi bàn nơi phòng khách có thể gập lại thành giường thứ ba nữa này.”

“Rồi, ta sẽ xem. Tôi muốn giữ một số thứ luôn không thay đổi trong cuộc sống của Raymond. Giường của nó chẳng hạn.”

“Tôi hiểu.”

Họ trò chuyện thêm một chút về việc thu xếp chuyến đi, và nàng đồng ý xuống chỗ vũng neo thuyền vào sáng hôm sau. Gác máy xong, ông vẫn nằm trên giường, điện thoại để trên bụng.

Ý nghĩ của ông vương vấn nơi Graciela. Ông thích ở bên nàng và ý nghĩ được cùng nàng suốt ngày thứ Bảy làm ông mỉm cười. Nhưng rồi ý nghĩ về Bolotov lại xộc vào. McCaleb cẩn thận cân nhắc tình hình rồi thì quyết rằng Bolotov chẳng thể là mối đe dọa nào cả. Hầu hết các mối đe dọa được nói ra lời đều chẳng bao giờ được thực hiện. Cho dù Bolotov có muốn đi nữa, hắn cũng khó mà tìm được Biển Theo Ta. Và cuối cùng, gã người Nga không còn là một nghi phạm trong các vụ giết người này nữa.

Những ý nghĩ này dẫn tới câu hỏi kế tiếp. Nếu hắn không phải là nghi phạm thì tại sao hắn chạy trốn? McCaleb nghĩ đến lời giải thích của Winston đêm qua. Bolotov không phải là hung thủ nhưng có lẽ hắn đã phạm tội gì khác. Hắn chạy trốn.

McCaleb dẹp chuyện đó sang một bên, bò ra khỏi giường và rốt cuộc cũng dậy.

Sau khi nuốt trôi một cốc cà phê, McCaleb đi xuống phòng làm việc thu thập đống báo cáo và mấy cuốn băng rồi đem lên phòng khách. Ông mở cửa trượt cho thuyền thoáng khí rồi ngồi xuống, bắt tay rà soát có phương pháp tất cả các cuốn băng kèm theo từng vụ án.

Hai mươi phút sau, ông đang xem vụ bắn Gloria Torres đến lần thứ ba liên tiếp thì nghe tiếng Buddy Lockridge đằng sau lưng.

“Cái quái gì thế?”

McCaleb quay lại thì thấy Lockridge đứng nơi cửa phòng khách để ngỏ. Ông đã không cảm thấy anh ta lên thuyền. Ông chộp cái điều khiển từ xa tắt phụp màn hình đi.

“Là cuốn băng thôi mà. Anh làm gì ở đây?”

“Trình diện để làm nhiệm vụ.”

McCaleb ngớ ra nhìn anh ta.

“Hôm qua anh bảo sáng nay cần tôi mà.”

“Ồ, phải. Ờ, chắc là tôi... hôm nay tôi chỉ làm việc ở đây thôi. Nếu có chuyện gì thì chắc anh cũng chỉ loanh quanh gần đây thôi chứ?”

“Chắc vậy.”

“OK, cám ơn.”

McCaleb đợi anh ta đi nhưng Lockridge vẫn đứng đấy.

“Gì vậy?”

“Anh đang làm là làm vụ này đây phải không?” Lockridge chỉ cái tivi mà hỏi.

“Ừ, Buddy ạ, nó đấy. Nhưng tôi không kể với anh được đâu. Là chuyện riêng.”

“Thì thôi vậy.”

“Còn gì nữa nào?”

“Ừm, này, hôm nào là ngày trả công?”

“Trả công á? Anh nói là nói... ồ, ý là trả cho anh hả? Ồ, khi nào cũng được. Anh cần ít tiền à?”

“Kiểu thế. Hôm nay có thể tôi dùng ít tiền.”

McCaleb đi lại chỗ quầy phòng khách nơi ông để ví tiền và chìa khóa. Khi mở ví, ông tính rằng mình đã sử dụng Buddy trong không quá tám giờ. Ông lấy ra sáu tờ hai mươi đô đưa cho Buddy. Anh ta vừa xòe mấy tờ bạc ra trên hai tay vừa bảo thế là nhiều quá.

“Một phần là tiền xăng,” McCaleb giải thích. “Còn chỗ thêm vào là trả công anh ngồi đợi và luôn túc trực chờ tôi gọi. Thế được chứ?”

“Với tôi thế là tốt quá. Cám ơn, Terror.”

McCaleb mỉm cười. Ngay từ đêm đầu tiên gặp nhau, khi mà McCaleb nổi khùng vì tiếng kèn harmonica, Lockridge đã gọi ông như thế rồi.

Cuối cùng Lockridge cũng về và McCaleb trở lại làm việc. Trong khi xem lại mấy cuốn băng, ông chẳng thấy nảy ra được điều gì quan trọng, thế là ông chuyển sang mớ giấy tờ. Khi đọc lại lần này ông không bị thúc ép về thời gian nên cố gắng hấp thụ kỹ từng chi tiết một trên từng trang một.

Ông khởi sự xem xét theo chiều ngược lại, trước hết là vụ Kang-Torres. Nhưng càng đọc các báo cáo vụ án và tóm lược điều tra, ông càng chẳng tìm thấy gì khác ngoài sự mâu thuẫn giữa các mốc thời gian mà ông đã xây dựng trước đây, điều đã khiến ông nhận ra có gì không ổn và cần điều tra thêm cho rõ. Mặc dù không ưa tính cách của Arrango và thói tự mãn của Walters, ông không tìm được chỗ nào sai hay có điều gì bị hai người này bỏ sót.

Cuối cùng, ông cầm tới báo cáo giám định pháp y và các bức ảnh bị nhiễu chụp xác Gloria Torres. Từ trước đến giờ mấy bức ảnh này ông không xem. Có lý do hẳn hoi. Ảnh chụp xác chết xưa nay luôn luôn là cách để ông nhớ các nạn nhân. Ông thấy họ khi họ đã chết chứ không phải khi họ sống. Ông thấy kẻ khác đã làm gì với họ. Trong lần đọc đầu tiên hồ sơ án mạng, ông đã quyết định rằng ông không cần thấy các ảnh chụp Gloria. Đó không phải là những gì ông muốn hay cần biết về cô.

Nhưng lúc này, hễ có cái gì là ông cố nắm lấy cái đó, cho nên ông xem mấy bức ảnh thật kỹ. Máy photo sao chụp bằng chất lượng tồi làm các chi tiết bị mờ, khiến cho tác động gây ra cũng nhẹ đi. Ông lật nhanh mấy bức ảnh rồi trở lại bức đầu. Đó là thân thể lõa lồ của Gloria đặt trên bàn thép, chụp trước khi tiến hành khám nghiệm pháp y. Một vết cắt dài, do bác sĩ giải phẫu rạch ra để lấy nội tạng, chạy dài giữa bầu ngực rồi xuống xương ức. McCaleb cầm bức ảnh bằng cả hai tay mà nhìn mãi một hồi thân thể bị xâm phạm của cô, lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn giữa buồn bã và nóng bừng vì thấy mình có lỗi.

Điện thoại reo làm ông giật mình. Ông chộp điện thoại trước khi nó reo lần nữa.

“Vâng?”

“Terry? Là bác sĩ Fox đây.”

McCaleb lật úp mấy bức ảnh trên bàn xuống, chẳng hiểu vì sao.

“Anh có đó không?”

“Có, chào chị. Chị khỏe không?”

“Tôi khỏe. Còn anh?”

“Tôi cũng khỏe, bác sĩ ạ.”

“Anh đang làm gì vậy?”

“Làm gì á? Tôi chỉ ngồi suông thôi mà.”

“Terry này, anh hiểu tôi muốn nói gì mà. Anh quyết định thế nào về yêu cầu của cô kia? Của bà chị ấy.”

“Tôi, ờ...” Ông lật ngửa lại bức ảnh rồi nhìn. “Tôi quyết định là tôi cần phải xem xét kỹ vụ này.”

Chị chẳng nói gì nhưng ông mường tượng chị ngồi nơi bàn, nhắm mắt lắc đầu.

“Tôi xin lỗi,” ông nói.

“Tôi cũng xin lỗi,” chị nói. “Này Terry, thật tình tôi không nghĩ là anh hiểu những rủi ro của việc anh đang làm.”

“Tôi nghĩ là tôi hiểu, bác sĩ ạ. Tuy nhiên, e là tôi không có cách nào khác.”

“Tôi cũng vậy, e là chẳng có cách nào.”

“Chị muốn nói gì?”

“Ý tôi là tôi e không thể tiếp tục làm bác sĩ cho anh nếu đúng là anh định làm việc đó. Rõ ràng anh chẳng coi trọng lời khuyên của tôi hoặc không cảm thấy mình nên làm theo chỉ thị của tôi. Anh đang chọn theo đuổi việc của mình thay vì chọn sức khỏe. Tôi không thể cứ ở bên anh trong khi anh làm việc đó được.”

“Chị sa thải tôi đấy à, Bác sĩ?”

Ông bật cười một cách áy náy.

“Không đùa đâu. Có thể đó là việc của anh. Anh thì cho đó là đùa, rằng anh là kẻ bất khả chiến bại.”

“Không, tôi không cảm thấy mình bất khả chiến bại.”

“Hà, lời nói và việc làm của anh không đi với nhau. Thứ Hai này tôi sẽ bảo một trong mấy trợ lý thu thập hết hồ sơ của anh rồi tập trung hai ba bác sĩ tim mạch mà tôi có thể giới thiệu anh tới.”

McCaleb nhắm mắt lại.

“Này bác sĩ... Tôi chả biết nói sao bây giờ. Chúng ta đã ở bên nhau bao lâu nay. Chị không cảm thấy mình có nghĩa vụ làm việc này tới cùng sao?”

“Nghĩa vụ phải từ cả hai phía. Nếu trước thứ Hai này anh không gọi cho tôi thì tôi buộc phải cho rằng anh sẽ tiếp tục làm vụ này. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn hồ sơ ở văn phòng đây cho anh.”

Chị gác máy. McCaleb ngồi lặng thinh, điện thoại vẫn kẹp vào tai cho đến khi tiếng tút tút bắt đầu vang lên báo hiệu máy bên kia đã gác rồi.

McCaleb đứng dậy đi ra ngoài. Từ buồng lái ông nhìn khắp vũng neo thuyền và bãi đỗ xe. Chẳng thấy dấu hiệu nào của Buddy Lockridge hay bất kỳ ai khác. Không khí thật tĩnh lặng. Ông tựa người lên phía sau thuyền nhìn xuống nước. Nước sẫm quá không nhìn thấy đáy. Ông nhổ nước bọt xuống nước và cùng với nó cũng theo luôn nỗi e ngại trong lòng ông đối với mệnh lệnh của Fox. Ông quyết rằng mình sẽ không lay chuyển.

Tấm ảnh nằm đó trên bàn đợi ông khi ông quay lại. Ông lại nhặt ảnh lên săm soi kỹ một lần nữa, lần này mắt ông lần ngược theo cơ thể từ dưới lên đến mặt. Có một thứ chất mỡ màu tối nào đó ở trên cặp mắt, và rồi ông nhớ ra rằng có lẽ người ta đã lấy cặp mắt đi cùng với các cơ quan nội tạng.

Ông lưu ý thấy có ba lỗ thủng nhỏ dọc theo gờ tai trái kéo dài xuống dái tai. Bên tai phải thì chỉ có một lỗ.

Ông đã toan đặt bức ảnh sang một bên thì chợt nhớ rằng trước đây ông có đọc qua một bản báo cáo tài sản, nó liệt kê các vật mà ở bệnh viện người ta đã lấy ra khỏi người bệnh nhân rồi giao nộp cho cảnh sát.

Tò mò muốn đoán chắc rằng mọi chi tiết đều được kiểm tra, ông trở lại chồng hồ sơ lục tìm bản liệt kê tài sản. Ngón tay ông dò từ trên xuống dưới danh mục quần áo cho đến khi gặp đầu đề nhỏ liệt kê phụ kiện và nữ trang.

PHỤ KIỆN VÀ NỮ TRANG

1. Đồng hồ Timex

2. Ba hoa tai (2 trăng lưỡi liềm, một vòng bạc)

3. Hai nhẫn (đá quý, bạc)

Ông ngẫm nghĩ một hồi, nhớ lại rằng trên cuốn video quay vụ nổ súng rõ ràng là Gloria Torres đeo tổng cộng bốn hoa tai. Vòng bạc, trăng lưỡi liềm và chữ thập treo toòng teng bên tai trái. Tai phải thì chỉ có một trăng lưỡi liềm. Số đếm này không khớp với bản liệt kê tài sản, trong đó chỉ ghi ba hoa tai. Nó cũng chẳng ăn nhập với số lỗ bấm thấy rõ trên hai tai Gloria trong bức ảnh làm bằng chứng.

Ông bật ti vi, nghĩ mình nên xem lại cuốn băng, nhưng lại thôi. Ông tin chắc. Ông đã không tưởng tượng là có gì đó giống như một chữ thập. Bằng cách nào đó nó đã không được người ta tính tới.

Một câu hỏi chưa giải được. Ông gõ gõ ngón tay lên bản báo cáo tài sản, cố nghĩ xem đây có phải là một chi tiết đáng chú ý hay không. Chuyện gì đã xảy ra cho cái hoa tai chữ thập? Tại sao nó không có trong danh mục?

Ông xem đồng hồ thì thấy đã mười hai giờ mười. Giờ này Graciela chắc đang ăn trưa. Ông gọi tới bệnh viện xin được chuyển tới nhà ăn chính. Khi một phụ nữ trả lời, ông hỏi liệu bà ta có thể đến chỗ cô nữ y tá ngồi nơi bàn cạnh một trong mấy cửa sổ và nhắn tin cho cô ấy không. Khi người phụ nữ ngần ngừ, McCaleb liền mô tả Graciela và cho biết tên nàng. Người đàn bà bên kia đầu dây miễn cưỡng hỏi ông muốn nhắn gì.

“Chỉ cần nhắn cô ấy là ngay khi nào có thể thì gọi cho bác sĩ McCaleb.”

Năm phút sau ông có người gọi lại.

“Bác sĩ McCaleb?”

“Xin lỗi, tôi phải nói vậy để cho chắc là bà ấy nhắn cho cô.”

“Có gì vậy?”

“Tôi đang rà lại hồ sơ vụ án thì thấy có một chỗ mắc mứu chưa tường. Báo cáo liệt kê tài sản nói là ở bệnh viện người ta đã tháo hai hoa tai hình trăng lưỡi liềm và một hoa tai dạng vòng ra khỏi tai em cô sau khi người ta đưa cô ấy vào.”

“Đúng, người ta phải tháo ra để chụp cắt lớp mà. Họ muốn nhìn cho rõ đường đi của vết thương.”

“OK, thế còn cái hoa tai chữ thập cô ấy đeo nơi tai trái thì sao? Trong báo cáo tài sản chẳng nói gì tới...”

“Đêm đó nó không đeo hình chữ thập. Tôi luôn nghĩ chuyện ấy thật lạ. Cứ như vận rủi ấy, bởi đó là cái con bé rất thích. Con bé thường đeo nó hàng ngày kia mà.”

“Như là một dấu hiệu cá nhân,” McCaleb nói. “Ý cô là vào đêm đó cô ấy không đeo cái chữ thập?”

“Bởi vì khi cảnh sát đưa lại cho tôi các thứ - đồng hồ này, nhẫn này, hoa tai này - thì không có cái chữ thập. Con bé không đeo mà.”

“Cô chắc không? Trên băng video cô ấy có đeo.”

“Video nào?”

“Chỗ cửa hàng.”

Nàng nín thinh một lát.

“Không, không thể có chuyện đó. Tôi tìm thấy cái đó trong hộp nữ trang của con bé. Tôi đưa cho bên mai táng để họ đặt lên người con bé khi đem chôn, đúng là thế mà.”

Giờ đến lượt McCaleb lặng thinh, rồi thì ông luận ra.

“Nhưng cũng có thể cô ấy có hai cái chứ nhỉ? Tôi chả biết gì về hoa tai chữ thập, nhưng không phải các cô vẫn thường mua hoa tai thành cặp hay sao?”

“Ồ, ông nói phải. Tôi không nghĩ tới chuyện đó.”

“Vậy thì cái mà cô tìm thấy là cái thứ hai?”

Ông cảm thấy bên trong mình một sự khuấy động mà ông nhận ra ngay lập tức song đã bao lâu nay không hề cảm thấy.

“Tôi đoán...” Graciela nói. “Vậy nếu quả thật con bé có đeo một cái lúc vào cửa hàng ấy thì chuyện gì xảy ra với nó rồi?”

“Đó là chuyện tôi phải tìm cho ra đây.”

“Nhưng dù sao thì nó có liên quan gì?”

Ông im lặng một thoáng, nghĩ xem nên trả lời ra sao. Ông quyết định rằng điều mình đang nghĩ hiện thời chỉ đang là quá suy đoán, chưa thể chia sẻ với nàng được.

“Chỉ là một điểm chưa rõ mà tôi phải lần cho rõ. Cho tôi hỏi điều này, đó có phải loại hoa tai mà mình cứ thế đeo vào, hay là loại có một cái khóa móc để bảo đảm là không dễ rơi ra? Cô hiểu ý tôi chứ? Nhìn trên băng video thì không biết được.”

“Có. Ừm, tôi nghĩ chắc là có một cái móc, đeo vào rồi thì kiểu như mình bấm một cái. Chắc không phải nó bị rơi ra đâu.”

Trong khi nàng nói, McCaleb nhìn suốt chồng hồ sơ để tìm bản báo cáo cấp cứu. Ông lần ngón tay dọc theo các dòng của ô thông tin cho đến khi tìm thấy số hiệu đội cấp cứu và tên hai nhân viên cấp cứu đã cứu chữa và đưa Gloria đi.

“OK, tôi phải đi đây,” ông nói. “Mai mình vẫn giữ đúng hẹn chứ?”

“Có chứ. Ừm, Terry này.”

“Sao?”

“Ông đã xem cuốn băng nơi cửa hàng rồi à? Ý tôi là xem hết cả? Ông đã thấy Glory...”

“Phải,” ông nói khẽ. “Tôi cần phải xem.”

“Con bé... nó có sợ lắm không?”

“Không, Graciela ạ. Nhanh lắm. Cô ấy chẳng bao giờ biết điều gì đang xảy tới với mình đâu.”

“Có lẽ vậy thì tốt.”

“Tôi nghĩ vậy... Nghe này, cô rồi sẽ ổn chứ?”

“Tôi ổn mà.”

“Vậy thôi nhé. Mai sẽ gặp cô.”

Hai nhân viên y tế đã đưa Gloria đi hôm đó làm việc ở Trạm Cứu hỏa số 76. McCaleb gọi nhưng phân đội trực đêm hôm 22 tháng Giêng đang nghỉ cho tới Chủ nhật. Tuy nhiên, trạm trưởng cho biết rằng theo chính sách của ban về cái gọi là “chuyên chở nạn nhân tội ác” thì bất cứ tài sản cá nhân nào rơi rớt trên băng ca hoặc tìm thấy ở bất cứ đâu trong xe cứu thương đều phải được giao nộp cho cảnh sát quản lý. Thế nghĩa là nếu chuyện này đã xảy ra sau lần chuyên chở Gloria Torres thì hẳn sẽ có một báo cáo giao nhận tài sản trong hồ sơ án mạng. Thế mà lại không có. Chiếc hoa tai chữ thập vậy là đã không được tường trình.

Sự mỉa mai mà McCaleb mang trong lòng, bên cạnh trái tim của một người xa lạ, là niềm tin thầm kín rằng người được cứu sống đáng ra không phải ông. Lẽ ra phải là ai khác mới phải. Suốt nhiều ngày nhiều tuần trước khi nhận được tim của Gloria, ông đã sẵn sàng cho chung cục đời mình. Ông đã chấp nhận nó như là đương nhiên phải thế, không khác được. Từ lâu ông không còn tin vào Chúa trời nữa - những điều rùng rợn ông từng tận mắt thấy và tìm cho ra chứng cứ đã từng tí từng tí một xói mòn trữ lượng đức tin của ông, cho đến khi điều tuyệt đối độc nhất ông vẫn còn tin là những hành vi ác của con người thật không có giới hạn. Và trong những ngày có vẻ như là cuối cùng đó của đời ông, khi trái tim của chính ông cứ kiệt quệ dần và đập nốt những nhịp cuối cùng, ông đã không tuyệt vọng bám víu lấy đức tin đã mất của mình như một tấm khiên hay một phương tiện hầu giúp vơi đi nỗi sợ trước điều chưa biết. Thay vì vậy, ông chấp nhận chung cục của mình, sự hư vô của chính mình. Ông đã sẵn sàng.

Đó đâu phải là việc khó. Hồi còn làm ở FBI, ông bị thôi thúc và chiếm lĩnh hoàn toàn bởi một sứ mệnh, một thiên chức. Rồi khi ông đã thực hiện được sứ mệnh hay thiên chức đó, thực hiện thành công, ông biết mình đang làm nên sự khác biệt. Hơn bất cứ ca giải phẫu tim nào, ông đang cứu nhiều mạng người thoát khỏi những kết cục thảm khốc. Ông vẫn hằng đối mặt với những loại cái ác tồi tệ nhất, những chứng ung thư hiểm độc nhất, và cuộc chiến đó, dẫu luôn luôn vắt kiệt sức và đau đớn, nó đem lại ý nghĩa cho cuộc đời ông.

Điều đó đã qua đi từ khi trái tim ông từ bỏ ông và ông gục xuống sàn phòng tác chiến, trong đầu cứ tin chắc mình bị ai đó đâm vào ngực. Điều đó vẫn đã qua đi khi mãi hai năm sau đó điện thoại reo và người ta cho biết đã tìm được tim cho ông.

Ông đã được thay tim mới nhưng không cảm thấy mình có một cuộc đời mới. Ông là người sống trên một con thuyền không bao giờ rời cảng. Dù ông có dùng bao nhiêu trích dẫn cũ xì về cơ hội thứ hai này nọ khi nói với một nhà báo thì rồi cũng vậy thôi, sống kiểu đó là không đủ đối với McCaleb. Ông đang đương đầu với cuộc chiến đấu ấy thì Graciela Rivers từ trên bến bước xuống thuyền và bước vào cuộc đời ông.

Cuộc tìm kiếm nàng trao cho ông là một cách để tránh né cuộc đấu tranh ở bên trong ông. Nhưng giờ đây mọi chuyện đột ngột đổi khác. Chiếc hoa tai chữ thập bị thất lạc đánh động cái gì đó sâu thẳm đang ngủ yên trong ông. Kinh nghiệm lâu năm đã cho ông tri giác và trực cảm đích thực về cái ác. Ông biết các dấu hiệu của nó.

Đây là một trong số đó.