Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 85-2

Thời gian chầm chậm trôi qua, rồi người đàn ông của vợ cũng hối hả chạy đến. Ba Hào mẹ Hảo đứng dậy ôm hắn, tình cảm của họ, thân mật quá, làm ba Hến có chút gì đó ghen tị.

Người ấy đến rồi, vợ mà biết, chắc hẳn sẽ mừng lắm. Thôi thì nếu không vì anh, thì vì người vợ thương, vợ cố lên vợ nhé. Vợ biết không? Cái khoảnh khắc anh ôm Hến Sò đứng từ trên cao, nhìn xe hắn chở vợ hoà vào dòng người, vợ biết, anh đau đến mức nào không?

Hến hỏi, ai bắt nạt ba à, sao mặt ba buồn rười rượi thế kia? Chẳng ai bắt nạt ba cả Hến à, chỉ là, mẹ Hà đi theo người ta, mẹ Hà đi hẹn hò, mẹ Hà chẳng quan tâm ba nữa rồi. Ba thấy tim mình, dường như bị khoét mất một lỗ, sây hoắm. Ba rất muốn nói ra cho nhẹ lòng, nhưng ba có thể chia sẻ cùng ai đây? Mọi việc cứ theo chiều hướng tệ dần, một ngày không lâu sau đó, ngày mà anh mất chức, nhưng có người lại được thăng lên làm hiệu trưởng.

Đắng.

Thật sự rất đắng.

Sĩ diện đàn ông không cho phép anh yếu đuối.

Anh cũng không cần sự thương hại của ai cả, đi đi, đi hết đi cũng được.

Tại nơi cửa sổ ấy, một lần nữa, anh bần thần quan sát vợ mình, con mình, diêm diêm dúa dúa trèo lên xe của một thằng đàn ông khác.

Một mình anh, trong căn nhà rộng lớn. Trước giờ anh cũng không nghĩ nhà mình lại rộng đến vậy. Trước giờ anh cũng không biết, ở nhà một mình lại buồn chán đến thế.

Anh đã từng là một người đàn ông thành đạt. Anh đã từng nỗ lực phấn đấu, làm ngày cày đêm. Nhưng giây phút đó, anh chợt nhận ra, chẳng có vợ có con, phấn đấu, cũng đây có nghĩa lý gì?

Lúc trước mỗi lần ký được hợp đồng lớn, lại đem tiền về cho vợ cất. Vợ hay khen ngợi anh lắm, vợ bảo anh giỏi quá, nhưng phải giữ gìn sức khoẻ nhé. Rồi vợ nói vợ sẽ cất thật kỹ, anh yên tâm đi, vợ không tiêu hoang đâu. Tiền này là để dành mai sau lo cho Hến Sò ý.

Anh phì cười, vợ có tiêu cũng chắng sao, vợ với con sống sung túc đầy đủ là anh thấy mãn nguyện rồi. Vợ cũng cười, vợ bảo nhu cầu của vợ rất ít, lương vợ đủ rồi, anh đừng ham công tiếc việc quá.

Rồi đến ngày ly thân, vợ nhất định không chịu cầm tiền giúp anh nữa. Vợ bảo mình ngại giữ thì đưa cho chị Liên. Ba Hến cười gượng, mẹ Bi ấy à, chưa hết đã xin, chẳng bao giờ là đủ.

Túi hiệu, váy hiệu, giày hiệu, cái gì cũng đú, anh thì nào có phải đại gia như bác Đăng?

Đưa hết cho chị, chắc có ngày anh và con anh ra đường ở mất. Với cả mỗi lần được chuyển khoản, chị thường coi chuyện đó là tất nhiên. Chưa bao giờ chị hỏi, tiền này từ mấy hợp đồng, đi tiếp khách bao nhiêu đêm?

Ngược lại, vợ anh, cho anh cái cảm giác, công sức mình bỏ ra được trân trọng. Anh bám vợ thường xuyên hơn. Lên kế hoạch hẹn hò với chị Liên rồi mà thấy ba cục bông nhỏ váy áo xúng xính sang ngoại anh lại không kiềm được, háo hức muốn đi theo.

Nhớ hôm đó dì Hợi vừa bê mâm cơm lên cầu thang thắp hương vừa chửi nhau với chú Thìn, ba Hào nhắc nhở từ sáng mà hai đứa vẫn cứ khục khặc. Kiểu xong dì điên quá hay sao ấy, run tay làm rơi cả cái mâm.

Mẹ Sò đang gọt đu đủ pha nước chấm ngay bên dưới, mau mà anh chạy ra kịp chứ không thì chắc anh cũng quát cho dì một trận rồi.

Chị Hà mặt tái mét, luống cuống hỏi chồng có sao không? Mảnh sứ từ chiếc bát vỡ sượt qua bả vai anh, đau điếng. Nhưng anh cười cười lắc đầu, đúng là không sao thật mà. Chỉ cần vợ không sao, anh cũng thấy không sao. Mà vợ chẳng tin, vợ khóc rưng rức như trẻ con ấy. Anh ôm vợ trấn an, hơn một lần, anh muốn bảo vợ ơi, quay lại đi.

Anh sai rồi, anh ngu muội, đừng ly thân nữa, lên giường ngủ với anh đi. Đêm đêm, không có vợ, cô đơn lắm. Không có anh, vợ ngủ dưới đó, chẳng biết có lạnh lẽo không? Chắc không đây nhỉ? Vợ còn mải nhắn tin với ai đó cơ mà? Vợ với người ta, thanh mai trúc mã, thực sự kHến anh ghen tị.

Dì Hợi bị ngất, là người ta, người ta vừa vào cho vợ máu đó, vợ biết không?

Lồng ngực anh đau thắt, người ta tốt, người ta cứu vợ.

Là ân nhân của vợ mà, cớ sao anh lại khó chịu đến thế? Vì đây lại bức bối ngột ngạt tới vậy?

Chờ hoài, đợi mãi, rồi người ta cũng ra. Hắn não nề tiến tới phía anh, đúng như anh mong đợi, hắn tiết lộ tình trạng của vợ.

-“Con bé…cả người rất nhiều những vết bầm tím và rách da. Tuy nhiên chấn thương ở đầu mới là nguy hiểm nhất…nghe y tá nói chuyện qua hình như ban nãy còn bị sốc thuốc, sau đó nhịp tim tăng nhanh đột ngột…sợ…sợ cứ tình hình này không trụ được đến tối…”

Thầy Thanh vội đưa tay gạt nước mắt. Nếu không phải đang ở trong bệnh viện, anh thề anh muốn đập cho thằng khốn nạn này một trận. Phúc phận ngàn kiếp mới lấy được người vợ như vậy, cái loại nó, chẳng xứng.

Ba Hến lặng thinh nghe thầy chỉ trích. Thầy chửi đúng lắm, hay lắm, anh cũng thấy mình sướng quá rửng mỡ rồi. Anh cố nghĩ tích cực nhưng hình ảnh mấy bông cúc cứ ùa về. Cúc trắng, vợ cũng mặc váy màu trắng, anh gọi, nhưng vợ chẳng bao giờ nghe thấy, cuối cùng, chỉ còn lại mình anh trong căn phòng trống, và những cánh hoa lác đác.