Vì Vợ Là Vợ Anh

Chương 80

Tối muộn hôm đó chị Liên kiểm tra hàng hoá xong xuôi, vừa hay ngẩng đầu lên thì thấy anh Hậu đứng sừng sững trước mặt mình, mùi rượu xung quanh nồng nặc lắm, người anh cũng chuếnh choáng khác thường, anh kéo lấy chị, thì thầm kêu nhớ.

Trống ngực chị đập rộn ràng, mấy ngày qua chị còn tưởng mình sắp không chịu nổi rồi, phải xuống nước làm hoà với anh trước ấy chứ. Quả thật, ai yêu nhiều hơn người đó thiệt.

-“Mình… mình nhớ anh không?”

Chẳng hiểu sao anh lại đổi cách xưng hô thân mật như thế nữa, chị nững nịu chui vào lòng anh, kêu em cũng nhớ mình rất nhiều. Bao giờ thì mình cho em một câu trả lời rõ ràng? Để em danh chính ngôn thuận làm vợ mình? Anh xoa đầu chị, đáp rằng mình lúc nào chả là vợ anh.

Lòng chị ngọt ngào lắm, hoá ra là vậy, hoá ra lâu nay, người phụ nữ anh xác định gắn bó suốt cuộc đời này, vẫn luôn là chị.

-“Nhưng em thích được cầu hôn cơ, làm cho lãng mạn một chút nhé.”

Ba Hến gật đầu, rồi tự dưng anh bảo khát quá, chị lật đật đứng dậy mở tủ bếp tìm kiếm. Đợt vừa rồi bà Mây có dúi cho chai rượu thuốc quý lắm, bà bảo cứ lần nào cho ông Hải uống là y như rằng lần đó bà được nếm mùi đời.

Đây rồi, cái chai đó đây, chị vẫn luôn để dành cho anh, còn nguyên vẹn chưa hao hụt một giọt nào cả. Chị cẩn thận bê ra, lâu lắm mới có cơ hội, chị cũng muốn cùng anh lưu lại những khoảnh khắc ngọt ngào nhất.

Anh Hậu sau mèm rồi, chị Liên rót cho ly nào là nốc sạch ly ấy. Người sau nhiều khi tâm trạng cũng lên xuống thất thường lắm, ban nãy vừa mới tình cảm tới vậy mà bây giờ anh đã siết tay chị đau điếng, trừng mắt trách cứ.

-“Sao lại sinh con cho người khác? Anh đã nói nếu sinh con trai phải sinh cho anh trước cơ mà? Như vậy mới công bằng chứ.”

Nhìn anh, bất chợt chị thấy xót xa.

Không nghĩ chuyện bé Bi lại làm tổn thương anh đến thế, chị ra sức nói lời xin lỗi, anh buồn buồn bảo, xin lỗi thì thay đổi được gì đâu? Mình biết anh đau đến mức nào không? Bây giờ mình tính sao? Mình định dọn tới sống với ba đứa trẻ sao?

Anh hỏi chị, sống mũi anh đỏ hoe. Người đàn ông này, tháng năm trôi qua, vẫn mãi yêu chị, bằng một tình yêu thủy chung như vậy. Chị nghẹn ngào đáp, đâu thể như thế, sai lầm lớn của cuộc đời, em hối hận biết bao, mình không hiểu được đâu.

Từ giờ tới cuối đời, em là của mình. Anh cười, trìu mến thơm lên trán chị, ngập ngừng tâm sự.

-“Nhưng anh sợ…anh sợ lắm mình ạ…anh sợ anh không đủ bao dung để coi đứa trẻ ấy như con ruột của mình…anh sợ cứ nhìn thấy nó anh lòng anh lại khó chịu…”

Đàn ông mà, ích kỷ là chuyện thường tình.

Người phụ nữ mình yêu da diết lại đẻ con cho một thằng khác, khó ai có thể chấp nhận được. Lòng anh rối bời đến thế, vậy mà vẫn đối xử tốt với Bi, cái thứ tình cảm bao la vô bờ bến của anh nó khiến chị thấy mình nhỏ bé biết bao.

-“Nốt lần này thôi nhé mình, lần sau đừng qua lại với hắn nữa.”

-“Đừng lo, chắc chắn không bao giờ có chuyện đó”

Chị vỗ về an ủi, anh cầm tay chị, nhẹ nhàng đặt lên chỗ trái tim mình, buồn buồn thủ thỉ.

-“Đau…đau lắm mình ạ…mình không tưởng tượng được đâu…”

Mẹ Bi ứa nước mắt, chị rót rượu đầy ly rồi uống ừng ực một hơi dài. Hết ly này đến ly khác, căn phòng ấm cúng, có hai người còn nóng hơn. Chị ngượng ngùng tháo từng chiếc khuy áo, nũng nịu cọ cọ vào người ấy.

Anh trong mơ màng thắc mắc, sao lại nhỏ đi nhiều thế này? Chị cười cười véo mũi ai đó, mắng yêu đồ hư hỏng, già rồi thì phải khác thời con gái đôi mươi chứ, với lại lâu lắm có được ai quan tâm đâu?

-“Sao? Giờ chúng bé thì mình không yêu em nữa à?”

Chị giả bộ dỗi hờn, anh vội vã lắc đầu, anh bảo không, không phải thế. Như nào anh cũng yêu, được một lúc anh lại hỏi, mới đổi nước hoa à, sao nồng nặc khó chịu thế?

-“Nỡm ạ, mùi rượu đó.”

Rõ ràng không phải mùi rượu mà, mọi khi hương nhẹ nhàng khoan khoái lắm, hôm nay cái mùi sực hết cả lên khiến ba Hến nhức đầu ghê gớm. Anh nhăn mặt nằm ngả xuống giường, men rượu khiến người chị đỏ ửng.

Chị nhiệt tình giúp anh tháo bỏ từ thắt lưng da, áo sơ mi tới quần âu, đoạn run rẩy vén chiếc váy mỏng manh của mình, e ấp áp sát vào người anh. Cái khoảnh khắc ấy, xao xuyến lạ lùng lắm.

Đêm dài qua đi, sáng hôm sau có hai người bị đánh thức bởi tiếng chuông réo rắt inh ỏi, ba Hến lờ mờ mở mắt nhấn nút đã nghe giọng ông Hải chửi bới xối xả. Anh vội vã bật dậy nói dối con đi tiếp khách.

Bao biện một thôi một hồi ông cũng xuôi xuôi, ông bảo lát nữa chuyển chứng cứ ngoại phạm cho ông. Anh Hậu vâng vâng dạ dạ, tắt máy xong ngó ngang ngó dọc sốc muốn nổ tung, anh và mẹ Bi, đang ở trong cái tư thế quái quỷ gì thế này?

Chị nhéo má anh trêu chọc, mà ba Hến lạ lắm, già rồi còn xấu hổ, vào nhà tắm thay áo quần rồi vội vã đến công ty. Chị Liên cứ nghĩ tới điệu bộ bối rối của ai đó cả buổi cười không ngậm được miệng, trong khi đó anh Hậu hoa mắt chóng mặt, đầu óc đau buốt phát Stress.

Anh nhờ đồng chí Đạt viết hộ cái giấy chứng nhận đi tiếp khách gửi về cho ông Hải, đoạn vào phòng đóng chặt cửa, cố ngẫm lại xem rốt cuộc vì sao cơ sự lại ra nông nỗi đó.

Ba Hến nghĩ hoài nghĩ chán mà vô dụng, chẳng những không nhớ chút xíu gì về đêm qua, ngược lại một vài hình ảnh chập chờn của đêm nào đó lại thi nhau ập tới.

Hình như là vợ thì phải. Vợ hỏi anh vợ tên gì? Anh bảo vợ tên Hà, bé Hà lấy anh từ năm hai mươi ba tuổi, đến nay có hai mụn con, Hến lớn Sò bé.

Rồi anh hôn bà xã, cuồng nhiệt mơn trớn làn da mịn màng trắng hồng. Chị không hề phản kháng hay ngượng ngùng đẩy anh ra như trước kia, ngay cả khi cánh môi anh bao phủ đoá hoa rực rỡ đó, vợ cũng chỉ nhìn anh trìu mến, năm ngón tay chị đan vào năm ngón tay anh vô cùng tình cảm.

Anh hôn chị, rất lâu, lưu luyến bịn rịn, chẳng muốn rời. Cái hương vị ấy, ngọt lịm như trái đào cuối xuân, đã lâu lắm rồi tim anh không thổn thức đến thế. Khoé mắt chị ươn ướt, anh bần thần áp mặt lên bụng chị, bắt chước Sò nhỏ khẽ khàng hít hà.

Cảm giác chênh vênh bồng bềnh nhưng lại đê mê say đắm, gây nghiện đến bực bội. Vòng tay anh siết chặt bà xã hơn, thủ thỉ tra khảo, mình là của ai? Của mình. Lời chị khi đó, nhỏ nhẹ ngọt ngào lắm.

Anh được đà, lại tiếp tục làm nũng, nhưng nghe đồn mình với thầy Thanh đó, Liên vừa nói còn gì, áo quần xộc xệch. Chị cười trừ, khẽ trở mình ngồi dậy. Tay chị xoa Xoa đầu ông xã, rồi chị cúi xuống, dịu dàng ép môi mình vào môi anh.

Đầu lưỡi nhỏ nhắn không ngừng làm loạn, những động tác vuốt ve kết hợp thành thục khiến toàn thân anh tê dại. Cánh môi chị chạm tới đâu, cơ thể anh dường như tan chảy đến đó. Anh kéo chị vào lòng, để vợ nằm thoải mái trên người mình. Chị ngước lên ngắm chồng, ngón trỏ âu yếm mân mê cơ ngực săn chắc.

Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, mùi hương ấy, tất cả, đều khiến anh mê loạn, tim anh đập thình thịch từng hồi, ngẩn ngơ thẫn thờ như bị mất mọi trị giác.

Rồi bất chợt, anh ngập ngừng hỏi, mình yêu anh, phải không? Chị gật đầu, chị bảo có thể mình không tin. Nhưng nhất định phải tin, giữa em và thầy Thanh chẳng có gì cả, chuyện lả lơi không đứng đắn vớ vẩn nào đó hoàn toàn là bịa đặt.

Chị nói rất quả quyết, chẳng hiểu sao anh lại cứ có linh cảm chị nói thật. Vậy thì chiếc que thử thai đó, đứa nhỏ ấy, có thể là của anh sao?

Còn có thể gì nữa, chắc chắn là của anh rồi. Hến Sò vậy mà sắp có em ý chứ.

Anh cũng lại một lần nữa được làm ba rồi, thêm một cô công chúa nhỏ nữa thì tuyệt, cả nhà có bốn công chúa, nhưng con trai cũng tốt, mai sau chị Hến chị Sò bị ai bắt nạt sẽ có em bảo vệ.

Gì đây nhỉ? Em Ốc hay em Nghêu đây?

Ba Hến bất chợt cười tủm tỉm, vội vã lao như bay về nhà. Khoảnh khắc nhìn thấy bà xã nằm dưới chân giường, mặt anh tái mét. Anh vội vã lao vào kéo vợ, run rẩy gọi tên chị. Mẹ Sò nghe tiếng chồng liền ngóc đầu ra trình bày.

-“Có chuyện gì mình để lát sau nói, em đang nhặt mấy cái đồ chơi Hến Sò làm rơi dưới này”

Ba Hến bị một phen hú vía, quăng vợ qua một góc rồi bực bội quát.

-“Mình chỉ cần bê cái giường ra rồi nhặt thôi mà, chui lủi làm gì không biết? Nhìn anh làm đây này, lần sau mà học tập”

Mẹ Sò méo cả mặt, anh khoẻ anh bê được chứ chị bê làm sao?

Nhưng sống lâu với nhau, hiểu tính anh, biết chắc ông xã đang giận cái gì rồi nên chị không cãi, nhường anh một chút cho qua chuyện.

-“Mình đi đâu đấy?”

-“Em xem phim, Vợ Anh, tập 85.”

-“Phim hay không mà suốt ngày xem thế? Xem tối qua rồi lại xem lại à? Chồng về còn không quý bằng phim, mình thành con nghiện rồi đó, trẻ trâu quá đi mất”

-“Hay lắm mình ạ, đang đến đoạn ông chồng nhận ra bộ mặt thật của cô bồ nhí, tiếc rằng hơi muộn, bọn họ lỡ nhịp nhau rồi, tội quá”

Anh Hậu càu nhàu đôi ba câu nhưng vẫn ra ngồi xem cùng bà xã, nhìn vợ khóc mà chồng sốt hết cả ruột, không do dự cầm điều khiển tắt phụt màn hình tivi. Đoạn, anh ngồi xuống sàn, đối diện với vợ, tay nắm tay chị thủ thỉ.

-“Anh nhớ rồi, đêm đó, anh xin lỗi.”

Hai má chị ứng hồng, bối rối chẳng biết nói gì cả. Anh gục đầu vào lòng chị, họ cứ ngồi như vậy mãi tới khi đồng hồ điểm mười giờ, chị giật mình lay lay chồng.

-“Mình…em…em phải đi dạy, sáng nay em có tiết năm”

-“Nhưng anh nghỉ làm rồi mà. Anh không thích ở nhà một mình đâu”

Ông xã năn nỉ ỉ ôi, bà xã bất đắc dĩ đành gọi điện nhờ cậu Hợp xuống dạy thay. Một mình chị thì trưa ăn bát cơm nguội với ruốc thôi cũng được, nhưng có anh ở nhà chị lại tất bật chải đầu chuẩn bị đi chợ.

Thế nào mà chồng lẽo đẽo theo sau mới lạ chứ. Ngày đẹp trời, gặp ngay em Nguyệt đang mua cá. Không biết giận gì người yêu mà lườm nguýt quát tháo rõ hổ báo.

-“Tránh xa ra nhé, tránh xa ba mét cho tôi, cẩn thận không tôi băm tôi vằm thành trăm mảnh đó.”

Anh giáo sư nửa chữ đôi co cũng không có, ngoan ngoãn nghe lời răm rắp. Mọi người xung quanh nhìn khinh bỉ lắm, ngay cả ba Hến cũng lắc đầu thương cảm, bị một con đàn bà bắt thóp thế kia thì làm nên cái trò trống gì nữa.

Chị Hà tất nhiên suy nghĩ khác, chú này nhìn qua là biết mẫu người kín kẽ nguy hiểm ngầm, chẳng qua kiểu không chấp cô Nguyệt bốc đồng thôi. Ngẫm thấy con gái, điều quan trọng nhất không phải là xinh đẹp hoàn hảo hay tài hoa xuất sắc. Điều quan trọng nhất chính là tìm được một người đàn Ông có thể bao dung những thói hư tật xấu của mình.

Ai mà không có khuyết điểm, phải không? Mẹ Sò hạnh phúc thay cho cô Nguyệt, ba Hậu liếc qua tưởng chị mê đắm trai đẹp, tức tối lôi vợ đi chỗ khác.

Lượn qua lượn lại mua đủ thứ rau thịt anh lại kéo chị qua quầy đồ trẻ con ngắm nghía. Anh cười hạnh phúc lắm, chị băn khoăn thắc mắc.

-“Chuẩn bị đi đầy tháng nhà ai hả mình?”

-“Thôi đi, mình đừng giấu nữa, anh biết thừa rồi.”

-“Biết cái gì cơ ạ?”

Chị ngạc nhiên hỏi lại, mà anh chỉ búng mũi vợ rồi tửm tỉm cười. Hôm đó anh mua bao nhiêu áo quần trẻ con, của cả trai lẫn gái luôn. Đêm đến anh còn xuống dưới xoa bóp chân tay cho chị, ân cần hỏi thăm.

-“Mình đã bị nghén chưa, trong người có chỗ nào khó chịu không?”

-“Sao em lại bị nghén ạ?”

Mẹ Sò ngây ngô thắc mắc, ba Hến giả giọng trẻ con hối lỗi.

-“Mẹ ơi đêm đó ba không nhớ là ba sai, nhưng ba nhìn thấy que thử thai hai vạch rồi mà, mong mẹ đừng giấu ba nữa, có gì nói cho ba biết nha. Giờ nhà mình có của ăn của để rồi, mẹ không phải vất vả như đợt sinh chị Hiến chị Sò nữa rồi.”

Chị Hà nghe chồng nững nịu xong tự dưng cười lăn cười bò, mãi sau mới bình tĩnh được, nhẹ nhàng giải thích.

-“Ôi thảo nào, giờ em mới hiểu ra vấn đề. Cái Loan trường em ý, con bé còn trẻ quá, mang thai mà có biết đâu. Nó kêu nhức đầu chóng mặt nên em bảo qua nhà mình nằm nghỉ một lát, em trông lớp cho. Lúc về thấy nó nhắn em mua giúp thuốc chống nôn vì dạo này bị ói nhiều quá, em sinh nghi nên mua luôn que thử”

-“Gì cơ…que thử thai…của cÔ Loan…”

-“Vâng đúng rồi ạ, ai mà ngờ được hai vạch thật, mừng quýnh chạy ngay về với chồng, còn quên chào chị Hà ấy chứ. Xong lúc em vào nhà tắm định mang que đi vứt thì thấy mình về…mà nhắc giớ mới nhớ, hôm qua mình làm sao mà đá cửa ầm ầm thế?”

Anh Hậu nghe mà như có sét đánh ngang tai, anh hỏi đi hỏi lại chị thật không? Nhỡ may hôm đó ấy ấy có rồi thì sao, hay đi mua thêm que thử nữa. Chị cười bảo chị mới có kinh nguyệt, tâm trạng anh hụt hẫng kinh khủng khiếp, giọng điệu dỗi dỗi hờn hờn.

-“Mình bảo không có gì với ai đó mà mua đồ lót tặng nhau thế ?”

-“Đâu có, mình nghĩ đi đầu thế? Là dì Hợi đặt mua của bạn thầy, thầy cầm hộ thôi mà”

Ba Hến ức đen cả mặt, lại bị thằng ất ơ đó chơi một vố rồi. Đến là đắng.

Anh hầm hầm bỏ lên giường, đêm ấy anh không mơ thấy bà xã từ từ tan biến nữa, nhưng thay vào đó vẫn là một giấc mộng kinh khủng khiếp không kém.

Chị nằm gọn trong lòng anh, anh không rõ tim chị ngừng đập từ lúc nào, chỉ biết anh đã ôm chị rất rất lâu rồi.

Chân tay chị lạnh cóng, anh liên tục hà hơi, anh hi vọng cơ thể vợ sẽ ấm dần lên, rồi chị sẽ tỉnh lại mỉm cười với anh. Ba Hải từ từ mở cửa phòng, ba bảo anh yêu thương chị thì hãy để chị ra đi trong yên bình, để cho chị sớm siêu thoát.

Trước giờ anh đều rất nghe lời ba, nhưng lần này anh một mực từ chối, anh bảo không đâu, vợ con mà ba, vợ là vợ con, vợ sao có thể bỏ con, vợ bỏ con vợ cũng không siêu thoát được đầu ba. Vợ sẽ không yên tâm về con ba à.

Anh cứ khư khư ôm chặt lấy chị, nhất định không cho ai động vào, anh ghé tai hỏi chị, vợ lo cho anh mà, phải không vợ?

Đột nhiên anh thấy có cánh tay vòng qua ôm mình, rồi giọng nói quen thuộc ấm áp gọi tên anh. Ba Hến chợt bừng tỉnh, dường như dư chấn của cơn ác mộng vẫn còn, anh bật dậy thở gấp gáp, có lúc còn tưởng như mình bị ngạt.

Mẹ Sò xót ruột, vội vàng chạy vào bếp pha ly sữa ấm. Anh uống từng hớp một, nhưng cứ nhấm nháp chút chút dạ dày lại quặn thắt rồi nôn thốc nôn tháo.

Chị Hà thương chồng phát khóc, chị xấp nước khăn, ân cần lau mồ hôi mồ kê nhễ nhại cho ông xã. Anh đưa tay lên mũi chị kiểm tra, đoạn mệt mỏi gục đầu vào lòng vợ thở phào.

-“May quá…quả thật mình không bỏ anh…đừng…đừng bỏ anh nhé…dù bất kể chuyện gì…hứa đi…thề đi…thề độc cho anh yên tâm.”

Gương mặt anh trắng bệch nhợt nhạt, mấy tuần liên tiếp tinh thần bất ổn khiến người anh rệu rã không còn chút sức sống nào. Bà xã kéo chăn đắp cho anh rồi cũng nằm xuống cùng, chị xoa xoa lưng người ta, thủ thỉ vô cùng kiên định.

-“Em thề độc. Dù bất kể chuyện gì xảy ra, dù bất cứ hoàn cảnh nào, em cũng không bao giờ là người rời bỏ mình trước. Mình tới với chị ấy, em nguyện chúc phúc cho mình, khi mình cần em, chỉ quay đầu lại, em vẫn ở nơi đây. Nếu một mai có chuyện chẳng lành, linh hồn em cũng sẽ đi theo bảo vệ mình và các con, cho tới cuối cuộc đời.”

Chị vừa dứt lời thì mắt anh đỏ hoe. Anh bảo sợ lời nói gió bay, mình viết ra cho anh được không? Vợ chiều chồng, lật đật dậy bật đèn nắn nắn nói nót, chữ chị tròn trịa như trẻ con ấy, nhìn đáng yêu không tả nổi. Ba Hến gấp mảnh giấy mẹ Sò đưa rồi cẩn thận bỏ vào ví, đoạn anh bế phốc chị trở lại giường, nhá nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của vợ rồi buồn buồn tâm sự.

-“Thực sự anh cũng nghĩ thấu rồi. Sinh lão bệnh tử là điều chẳng thể tránh khỏi, nếu phải đối mặt thì đợi gả chồng cho Hến Sò xong, bất kì mình ở nơi đâu, anh cũng sẽ đi theo mình.”

Chỉ vài lời rất đơn giản, không hiểu sao chị lại chấn động mạnh đến vậy. Anh cù nhẹ eo chị, mắng mỏ trông mình kìa, ba mươi tuổi chứ có phải ba tuổi đâu mà sụt sà sụt sịt xấu quá đi mất. Chị cười, kêu kệ em. Anh xin chị đợi anh, chỉ còn một chút nữa thôi, đến cuối tháng, anh sẽ thu xếp mọi chuyện đầu vào đấy.

Anh nói rất nghiêm túc, chị dịu dàng gật đầu. Anh nhờ chị đêm lên nằm với anh đến khi nào anh hết gặp ác mộng, mà thường lúc anh hết gặp ác mộng, thì cũng là bình minh rồi.

Không biết cái chuyện cuối tháng là chuyện gì, nhưng chị chẳng muốn nghĩ nhiều. Ly thân, chị mặc kệ. Quan hệ lằng nhằng của anh với chị Liên, khả năng mẹ Bi sẽ tổn thương khi biết anh chị thân mật quá mức, chị cũng mặc kệ nốt.

Chị của ngày hôm nay, sống hạnh phúc vì con, làm đẹp làm điệu cho mình, và chị, cũng vẫn giống chị của những năm tháng trước, vẫn luôn hết lòng chăm chồng. Cuối tháng rồi cũng đến, chỉ có điều, kết quả chẳng như mong đợi.

-“Xin lỗi đồng chí Hậu, ban lãnh đạo đã họp, chúng tôi…quyết định chức vụ Giám Đốc nên để đồng chí Đạt làm là hợp lý nhất”

Ba Hến sốc không nói lên lời, cũng may sếp tổng nhanh chóng diễn thuyết một bài phân tích dài lê thê rồi chốt câu cuối

-“Vâng, vậy đó. Đề nghị mọi người vỗ tay chúc mừng Phó Tổng Giám Đốc mới của công ty, anh Nguyễn Hoàng Minh Hậu.”

Có người hoang mang tưởng mình mơ, sếp Huy nói chi nhánh trong Nam gặp sự cố, anh phải vào đấy gấp, sếp sai trợ lý đặt vé rồi, ba tiếng nữa bay. Đúng, kết quả không như mong đợi, mà nó còn hơn cả mong đợi. Phải cố gắng lắm anh Hậu mới trấn tĩnh được, anh nhận lệnh sếp rồi hối hả phóng tới cửa hàng hoa oải hương quen thuộc. Đã nhiều lần anh đi qua đây rồi, lần nào cũng ấp ủ cái dự định ấy, rốt cuộc cũng có ngày mong ước thành sự thật.

Ba Hến mua bó to nhất, kết hình trái tim có bện hoa hồng xung quanh. Về tới hầm chung cư, anh cẩn thận lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ màu tím giấu kỹ trong đống đồ đạc dưới gầm xe, mỉm cười đút vào túi áo. Đã tập, đã tưởng tượng cả trăm lần rồi ấy chứ. Không hiểu sao giây phút đứng trước mặt mẹ Sò, nó lại run rẩy lạ thường.

Chị bên trong, anh ngoài cổng, hai người cứ đứng trân trân nhìn nhau, ngượng ngượng ngại ngại chẳng biết nói gì.

Mình à, anh tặng mình này.

Hi vọng mình thích. Có vài câu đơn giản vậy thôi mà ba Hến toát cả mồ hôi hột, ngắc ngứ mãi không sao thốt lên được. Rồi tự nhiên máy báo có tin nhắn, anh định xem chút cho bớt hồi hộp. Chỉ là không ngờ, xem xong dòng chữ ấy, cả người ba Hến bỗng chốc cứng đờ, bó hoa trên tay cũng bất giác rơi xuống.

Tin nhắn đó của mẹ Bi, nội dung vỏn vẹn sáu từ.

“Em có bầu rồi, mừng không?”