Anh vòng tay ôm lấy đầu cô. “Mỗi hoàng hôn anh lại kiểm tra mắt mình, không chắc rằng mình có biến đổi từ máu em hay không. Không biết rằng em trai anh có phải giết anh hay không.”
Giọng của anh không phải quở trách, nhưng quỷ thần ơi, cô còn có thể thấy tội lỗi hơn nữa không? Người đàn ông này đang ở trong cô, trong cơ thể cô, nơi đang ngân nga theo cách cô chưa từng biết có thể... và cô đã tra tấn anh. “Wroth, anh là ma cà rồng. Những người khác có thể không đồng ý, nhưng em tin rằng anh được định sẵn phải uống máu. Để kết nối, để sống. Nhưng không phải để giết như thế. Và phải tốn hàng thập kỉ của việc giết người hàng ngày theo cách đó các kí ức mới lấp đầy lên.”
Trong giọng sững sờ, anh nói, “Anh sẽ không bị biến đổi. Anh được định sẵn là để uống máu.” Môi anh cong lên, và anh vuốt tóc cô, vẫn còn đang trụ cô với một cánh tay. Anh sẽ không bao giờ để cô đi. Anh ấy đã thắng mình – cô rùng mình.
“Và em thấy sự sung sướng từ nó.”
Nó không phải là một câu hỏi, như cô trả lời, “Vết cắn của anh là thứ duy nhất mà cứu anh khỏi một cú đạp mạnh vào trong háng.” Khi anh cười toe toét, cô thêm vào nhẹ nhàng, “Nó là sự sung sướng tột đỉnh.”
Anh rên trong đồng ý và đẩy vào cô một lần nữa, vẫn còn nửa căng cứng. Với sự bất ngờ, cô kêu rên rĩ, dục vọng đốt cháy lên lần nữa. “Anh có lấy quá nhiều không?” anh hỏi. Vẫn còn trên đầu gối, anh dựa cô xuống cho đến khi cô đã nằm ngang ra, an toàn trong vòng tay anh, một tay vòng lấy đầu cô, tay kia bám chặt vào vai cô trong lúc anh kéo cô theo dương vật anh trong những cú đẩy dài, thật dài.
Mắt cô dập dờn đóng, và cô trả lời mà không suy nghĩ. “Người bất tử ở đây mà. Nhớ không?”
Anh ngừng lại đột ngột, đưa cô lại vào ngực mình, tay vòng qua cô, bảo vệ một lần nữa. “Anh nghe thấy gì đó.”
“Nó không có gì đâu.” Bực mình, cô đá anh vào mông với gót chân cô, thúc đẩy trên anh. Anh kìm nén một tiếng rên nhưng không đẩy vào. Khi cô mở mắt mình, cô thấy tia nhìn của anh đang giận dữ và tập trung vào... mũi kiếm đang ở dưới cằm anh.
Regin đang giữ chặt đủ để cho máu chảy thành dòng nhỏ xuống. Lucia đứng bên cạnh cô với một cái mũi tên đã khấc cung.
“Không,” Myst nói, giọng cô cảm thấy khàn từ việc la hét, “Đừng.”
Regin nhìn chằm chằm với sự khó tin. Regin, người mà nguyên một giống loài đã bị tàn phá bởi ma cà rồng... và người đã bí mật tập đếm từ những vết cắn còn để sẹo từ mẹ cậu ấy. “Cái thứ này vừa mới xâm phạm cậu – “
“Chúng ta đi theo các tia sét đến đây, Regin,” Lucia ngắt lời. “Bất cứ thứ gì hắn ta làm, cậu ấy để cho hắn làm.”
Cô không thể tưởng tượng nổi họ nhìn như thế nào trong khoảng sân. Họ đã chiến đấu một cách tàn bạo. Họ chắc chắn đã bị trầy bầm, máu me, đồ của họ trong từng mảnh.
Tại sao anh lại chưa trace họ đi? Tại sao anh đã không ném cô ra khỏi đường và tấn công Regin? Cô nghi ngờ ra câu trả lời cho câu đầu tiên – anh muốn họ nhìn thấy cô như thế này. Mối quan hệ của họ không thể nào trở nên rõ ràng hơn thế này nữa. Cô vùng từ anh, dù tay anh siết chặt thêm để ngăn việc đó lại. “Làm ơn đi, Wroth,” cô thì thầm trong tai anh. “Để em đối mặt với họ.” Anh cuối cùng cũng thả cô ra.
Nhưng Myst ghen tị không muốn chị em cô nhìn thấy Wroth cứng lên, to lớn và lộng lẫy, và cô kéo váy cô qua họ trong lúc cô đẩy khỏi anh, rồi giật mạnh vạt áo anh xuống. Nó là của mình, cô suy nghĩ phi lý. Cô đã từng thích tích trữ của suốt cuộc đời mình nhưng chưa bao giờ với đàn ông. Bây giờ cô muốn sự sở hữu.
_____________________ {:398:} ____________________Khi Myst lảo đảo bước đi, Wroth vươn tới cô, nhưng Regin nâng kiếm của cô vào anh, đâm thủng qua khoảng 7cm vào cơ ngực của anh. Anh không phản kháng lại – anh hiếm khi có thể cảm nhận nó – và anh đã thề rằng sẽ không làm hại gia đình cô.
Anh đang ngất ngây. Kia Cô Dâu của anh đang đứng, nâng cằm mình lên khi cô đóng áo cô lại. Đã được chiếm. Anh kìm nén một nụ cười nham hiểm. Với nhân chứng. Cô không thể nào quay trở lại rồi. Cô là của anh.
Trái tim anh đập như điên cho cô, dóng máu anh ào ạt bên trong – và vị máu tuyệt hảo của cô cũng thế. Cô đã tận hưởng vết cắn của anh, tia sét đã xé toang bầu trời mỗi lần cô đến – anh đã nhìn thấy sự khoái lạc của cô. Anh có thể cho cô tia sét mỗi lần anh uống, mà không có nỗi sợ biến đổi, nỗi sợ làm đau cô. Không còn những lần kiểm tra mắt của anh mỗi hoàng hôn.
Họ có thể bồi dưỡng cho nhau. Anh chưa từng biết niềm vui sướng lớn hơn thế.
Bây giờ, nếu anh chỉ có thể làm cho người chị em phù thủy này giảm thiểu việc đâm anh.
“Cậu mới vừa có sex với một con ma cà rồng,” Lucia nói. “Myst, não của cậu để ở đâu vậy? Cậu biết những hậu quả mà. Cậu sẽ bị xa lánh bởi the Lore, bị mất lòng tin.”
Regin thêm vào trong một giọng không cảm xúc, “Khi Furie thức dậy...”
Bất cứ cái gì câu khẳng định đó có nghĩa, nó khiến lông mày của Myst cong vào với nhau. Cô nhìn như bị sốc bởi mọi thứ, như thể sự hiện diện của chị em cô đã tạt một gáo nước lạnh qua cô, khiến cô tỉnh dậy khỏi một cơn mơ. Anh cần phải đưa cô về nhà, khỏi bọn họ.
Đột nhiên Regin thở dốc và nhìn chăm vào Myst trong kinh hoàng. “Oh, em yêu,” cô ta thì thầm, “sợi dây xích của cậu đâu?”
“Nhanh lên,” Wroth nói với Myst trong lúc anh đang với lấy cô, “cầm tay anh.” Myst nghe theo, phóng về phía trước để lấy nó. Anh trace họ chỉ đúng lúc Regin nhảy cho chân của Myst và một mũi tên phóng ra cho anh, đâm được anh vào bả vai nhưng không ở trong đó khi anh biến mất.
Quay trở lại tại Blachmount, anh để Myst trên cạnh giường. “Ở đây nhé,” anh ra lệnh, rồi quay trở về cho cái giỏ chết tiệt mà anh đã tới để lấy lúc đầu. Chỉ vừa lúc anh tới được phòng cô, Regin và Lucia chạy lao lên cầu thang. “Đưa lại sợi dây cho cô ấy, đồ đỉa!”
“Tôi đã chiếm được cô ấy. Cô ấy bây giờ đã là vợ tôi,” anh nói đơn giản, rồi trace với sự dễ dàng mà anh chưa từng có, đi được quãng đường chỉ như ý nghĩ thoáng qua.
Trở lại nhà, anh ném đồ của cô qua một bên, rồi nắm lấy vai cô. “Nghỉ ngơi đi, milaya. Đi ngâm trong một bồn tắm nóng và thư giãn ở đây cho đến khi anh quay lại.” Cô không trả lời, và anh không muốn bỏ cô lại không vững vàng từ tracing và còn đang quay cuồng từ những sự việc của đêm nay, nhưng anh cần để Kristoff biết rằng Ivo đang ở trong Thế Giới Mới. Họ cần phải săn hắn ta và phá hủy hắn.
Trong khi Wroth nhìn xuống vào Cô Dâu của anh mới tự thấy hèn chi Ivo lại muốn tìm kiếm cô.
Anh phủi tóc từ mặt cô, cố gắng để mắt cô gặp mắt anh. “Tự làm bản thân thoải mái ở đây nhé. Đồ của em đang ở đây. Đây đã là nhà của em rồi.”
Khi cô gật đầu lơ đãng, đồng tử cô đang rộng ra, mắt cô cứng đờ, và anh biết anh không thể để cô lại như thế này. Anh nên làm ấm cô với một lần tắm rồi nên đưa cô vào giường.
Anh mở nước, cởi đồ và bỏ cô vào trong đó. Cô ngồi im lặng trong lúc anh chà đất bẩn và cỏ từ làn da như thạch cao và giữ một cái khăn vào cổ cô, vào những vết cắn đã làm hỏng da cô.
Đột nhiên, cô quay về phía anh và đặt tay cô lên mặt anh. “Wroth, anh nói anh sẽ thề là không bao giờ làm hại gia đình em đúng không?”
“Đúng. Anh có thể thề lần nữa.”
“Em tin anh mà. Anh có thể trace và tấn công Regin và Lucia tối nay và anh không làm thế. Nhưng làm ơn, nếu anh lấy thêm kí ức từ tối hôm nay, đừng đưa cho những người khác điểm yếu của chúng em. Đừng để cho người khác làm hại họ luôn nhé.”
Vậy sự trung thành nhất của Wroth là với vua của anh hay với cô? Cô là Cô Dâu của anh, và khi anh nhìn vào mắt cô, anh nhận ra rằng điều đó có nghĩa là cô là gia đình của anh. Gia đình của Wroth luôn đến trước, và không có việc gì đã thay đổi ngoài trừ bây giờ anh đã thêm người vào trong nó.
“Nếu anh biết được về các phần tử khác, anh sẽ báo lại thông tin đó. Nhưng không bao giờ về loài của em.”
Cô kéo anh vào cô và hôn anh nhẹ nhàng với đôi môi rung rẩy. “Cảm ơn,” cô thì thầm với anh, rồi cô đưa cho anh một nụ cười run run làm trái tim bị biến đổi của anh làm những việc anh chưa bao giờ nhớ từ lúc còn là con người trước kia.
Đôi vai cô cứng lại chỉ vừa lúc anh nghe được các tiếng phát lên từ dưới lầu.