Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)

Chương 6-3

Thức dậy.

Myst lờ mờ nghe mệnh lệnh, biết rằng cô phải vẫn phải đang mơ vì làn da cô đang đụng vào người khác, dù cô chưa bao giờ ngủ với một người tình trong trí nhớ. Cô cau mày, khó hiểu bởi cơ thể cô thấy thật mềm dẻo, từng cơ bắp giải phóng khỏi sự căng thẳng cô thường mang theo. Nhưng tại sao mặt cô lại ép sát vào một cái ngực trần, to rộng của một người đàn ông? Cô được bao quanh bởi hương thơm ngon lành của anh điều mà làm cơ thể cô trở nên ấm áp và lỏng đi. Nhúc nhích lại gần hơn, cô gác một chân lên của anh.

Cô nghe một tiếng ầm ầm sảng khoái của đàn ông, và mắt cô mở rộng ra. Cô giật bắn mình dậy, kéo cái chăn lên tới cổ. Sợ hãi xâm lấn cô trong lúc những sự kiện của tối hôm qua quay trở lại trí não cô. Cô đang ở trên giường của một con ma cà rồng, ở đây là nô lệ cho mọi ý nghĩ tức thời của anh. Hoặc như cô đã nhận ra được, cô đang ở trong địa ngục.

“Em có mơ về tối hôm qua không?”

“Không,” cô trả lời thực sự. Cô đã đang nghĩ về việc liếm lấy từng cm của người đàn ông cứng rắn này dưới cô.

“Em cảm thấy sao về việc chúng ta đã làm?”

“Chúng ta? Những việc anh đã làm.”

“Anh chỉ ra lệnh em phải lấy sự khoái lạc của mình. Tự theo ý muốn của em, em đưa tôi vào miệng mình.” Anh nhướng một bên lộng mày. “Một cách tham lam.”

Cô quay nhanh đi. “Vậy thì tôi cảm thấy nhục.”

“Và?” Khi cô cau mày với anh, anh nói trong giọng trầm của mình, “Thật hiếm khi có một trường hợp cảm xúc không trái ngược với nhau. Em còn cảm thấy gì khi em nghĩ về tối hôm qua?”

Cô nhớ được việc bị mất hết lí trí với nhục dục, đói cồn cào cho dương vật anh. Cô đã muốn đè lấy anh và từ từ làm cho anh ở trong cô. Rùng mình với hình ảnh ngon lành đó, cô đấu tranh khỏi việc thừa nhận ham muốn của cô. “K-kích thích,” cô nói khó khăn.

“Em có bị kích thích bây giờ không?”

Cô cảm thấy mình đỏ ửng mặt lên. Myst chưa bao giờ đỏ mặt. “Có.”

“Em có cần phải tới không?”

Chúa ơi, không, làm sao anh có thể hỏi cô chuyện này khi cô chỉ mới vừa nghĩ về đêm qua? “C-có.” Cô quay đi khỏi anh, gập đầu gối vào ngực mình. “Nhưng tôi sẽ không hỏi anh.”

“Ngay cả khi anh có thể cho em thứ em cần?”

“Điều duy nhất tôi hỏi từ anh là hãy trả lại sợi dây xích cho tôi.”

“Em sẽ lấy lại nó khi anh đã được thuyết phục rằng em sẽ ở với tôi,” anh nói. “Giải thích cho anh nó là gì.” Khi cô không trả lời, anh nghiến ra, “Trả lời anh.”

“Nó được gọi là Brisingamen.”

“Tại sao em phải đeo nó?”

“Trừng phạt và để bảo vệ nó.”

“Trừng phạt cho cái gì?”

Cô để một bàn tay bên hông mình rồi quay về phía anh, đôi mắt xanh lá của cô chế giễu. “Khi tôi chỉ mới mười bảy tuổi, tôi bị bắt gặp ở một tư thế “thỏa hiệp” với một á thần không có sự quan trọng hay chỗ đứng ngoài tài năng hôn hít mind-shattering của anh ta. Gia đình tôi cảm thấy chuyện đó không có gì hài hước cả.”

Một cơ mặt giật lên trên cằm anh. Á thần? Wroth là một con ma cà rồng mang sẹo từ chiến tranh người không bao giờ có thể đi trong ánh mặt trời với cô.

Cô quan sát biểu hiện của anh. “Ghen tị à, ma cà rồng? Hay anh nhận ra tôi thuộc ngoài tầm với của anh? ”

Anh lờ đi lời của cô. “Nên gia đình em trừng phạt em bằng một điểm yếu có thể cho đàn ông điều khiển cơ thể em? Có bao nhiêu người đã từng có nó, ra lệnh cho em fuck họ cho mạng sống em?” Khi cô trừng mắt nhìn anh, anh bình tĩnh nói, “Trả lời. Đầy đủ.”

“Đã chưa từng có điểm yếu nào. Nó chưa từng được vỡ ra. Tôi đã bị quật bởi nó, ném bởi nó, ngay cả bị treo trên một cái hố có nhựa đường đang nấu bởi nó. Tôi đã từng thử cho nó được luyện chảy từ tôi trong những ngày cũ và rồi được bắn tia laser gần đây. Không có gì đã từng đụng được tình trạng không sứt mẻ của sợi dây xích trước khi...”

“Trước khi anh kéo nó ra như sợi chỉ à? Thì ra anh là người đầu tiên.” Điều này làm anh vui và thở ra trong nhẹ nhõm chỉ để lập tức cau mày. “Em không nghĩ nó còn hơn cả sự trùng hợp rằng em được đưa cho anh trong tất cả những người phụ nữ khác trong bất cứ thời điểm nào và được đặt là Cô Dâu của anh, cũng như anh đã thả em ra khỏi thứ mà không người đàn ông nào có thể làm được trước đây?”

Cô cắn chặt quai hàm mình.

“Em thấy những sự thật đó như thế nào? Trả lời thực sự đi. Ngay bây giờ.”