Vì Em Yêu Anh

Chương 19

“Bobby muốn mình giảm giờ làm”, Teri than phiền với Rachel lúc họ đi bộ dọc cảng vịnh Cedar. Đang trong giờ nghỉ trưa và cả hai đều muốn ra khỏi tiệm để hít thở không khí trong lành và thưởng thức ánh mặt trời rất đẹp của tháng Chín. Chẳng bao lâu nữa, những cơn mưa tháng Mười sẽ ùa tới và đâu còn những ngày ấm áp rực rỡ thế này.

“Đó có phải là điều cậu muốn không?”. Rachel vừa hỏi vừa ném phần bánh thừa của mình cho những chú hải âu. Teri không trả lời và Rachel ngẩng lên.

“Cậu có muốn làm việc bán thời gian không?”. Rachel nhắc lại.

“Mình cũng chẳng biết mình muốn gì nữa”, Teri thú nhận. “Mình yêu công việc của mình, nhưng mình cũng yêu Bobby và anh ấy cần mình lắm”.

“Vậy thì cậu có câu trả lời rồi”, Rachel nói gọn lỏn như thế đó là một quyết định hết sức dễ dàng.

“Mình không nghĩ là đơn giản thế”. Teri bối rối ngồi xuống chiếc ghế đá nhìn ra vịnh. Những giỏ hoa màu hồng và đỏ được treo ngay ngắn thành hàng trên những cột đèn dọc đường đang tưng bừng khoe sắc. “Bobby rất căng thẳng, và...”. Cô không muốn nói ra, nhưng cô nghĩ thỉnh thoảng giữa hai người cũng cần có khoảng thời gian xa cách nhau. Xa nhau vài tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ tốt cho cả hai. Làm việc ở tiệm làm móng này là hợp lý nhất.

Rachel ngồi xuống bên cạnh Teri và ngay lập tức một đàn hải âu ùa tới đậu dưới chân họ. Cô vứt những mẩu bánh còn lại xuống bãi cỏ và xua đàn chim đi.

“Tất cả khiến mình mệt mỏi quá”, Teri lẩm bẩm. Cô có cảm giác muốn nôn ra mọi thứ.

“Trông sắc mặt cậu nhợt nhạt lắm”, Rachel chăm chú nhìn bạn.

“Khổ thân anh ấy. Teri nhắm mắt lại vì một cơn buồn nôn lại ập đến. Kể từ buổi trình diễn tóc, Bobby trở nên tệ hơn bao giờ hết”.

“Tệ hơn à?”.

“Anh ấy, gần như không bao giờ để mình ra khỏi tầm mắt của anh ấy”.

Chẳng cần nhìn Teri cũng biết là James đang ở đâu đó gần chỗ mình. Anh ta được giao nhiệm vụ giám sát mỗi khi cô đi khỏi nhà. James đã cố gắng hết sức để không làm cô thấy bị khó chịu. Nhưng Teri vẫn không thể chịu được vì biết anh ta ở đó, đặc biệt là khi anh đi lang thang quanh tiệm sửa móng, cứ mười hay mười lăm phút lại ngó vào chỗ cô làm một lần. Giờ thì các cô gái khác đã quen và có vẻ lờ anh ta đi.

“Get Nailed không chỉ là công việc của mình”, Teri tiếp tục. “Đó còn là một phần rất lớn trong cuộc sống giao tiếp của mình nữa. Ở đó có cậu, và nếu không được nhìn thấy cậu hàng ngày, mình sẽ nhớ cậu lắm”.

“Ừ, nhưng...”. Rachel ngừng lại. Thực ra mình nghĩ có thể Nate và mình...”, cô bỏ lửng câu nói.

“Cậu có nghĩ rằng cậu có thể lấy Nate không?”. Teri biết Rachel đang chết mê chết mệt anh chàng này. Nhưng như cô đã nói với Bobby, cô không biết liệu mối quan hệ này có an toàn cho bạn mình không? Rõ ràng cô không phải là người duy nhất nghi ngờ; bản thân Rachel cũng e dè, nếu không cô đã chuyển tới San Diego khi Nate chuyển tới đó.

“Mình vẫn đang cố quyết định”, Rachel đau khổ đáp. “Nate và mình luôn nhắc đến chuyện này mỗi lần trò chuyện qua điện thoại. Anh ấy sẽ đến gặp mình và mình biết anh ấy muốn có câu trả lời”.

“Vậy là áp lực thực sự rồi”.

“Chính xác”.

“Nếu cậu yêu anh ta thì sao phải nghi ngờ?”.

Rachel ngồi tựa lưng vào ghế, vắt chân chữ ngũ và khẽ đung đưa. “Cậu sẽ nghĩ rằng mình ngốc nghếch.

“Rachel, cậu là người bạn thân nhất của mình. Mình không bao giờ đánh giá cậu như thế”.

“Việc này liên quan tới Jolene”, Rachel vừa thở dài vừa đáp. “Mình biết cảm giác lúc mất mẹ như thế nào. Với đứa trẻ nỗi mất mát ấy quá lớn, và rồi bà con bé cũng mất. Gia đình Bruce sống ở đâu đó ở phía Đông và dường như họ không mấy khi liên hệ với nhau. Mình sợ nếu bây giờ mình chuyển đi, Jolene sẽ có cảm giác bị bỏ rơi”.

“Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”. Teri hỏi.

“Mười hai. Dang học cấp hai. Đây là lứa tuổi rất dễ bị tổn thương. Bruce cũng lo lắng và mình cảm thấy là mình không thể làm vậy với Jolene.

Teri hiểu nỗi khó xử của Rachel. “Nhưng cuộc đời cậu không thể chỉ lo lắng Jolene”.

Rachel bỏ chân xuống và vươn người về phía trước. Cậu nói nghe rất giống Nate. Jolene thực sự là nỗi đau giữa hai bọn mình. Mình thậm chí còn sợ nhắc đến tên con bé, vì mỗi khi mình nhắc là anh ấy lại buồn”.

“Thế còn Bruce?”. Teri không biết liệu Jolene có phải là mối bận tâm duy nhất của Rachel không?

“Bruce thì sao nào?”. Rachel lập tức phản ứng.

“Cậu biết đấy”. Teri yếu đuối ra hiệu, nhưng Rachel đã hiểu ý cô.

“Dạo này Bruce hành động hơi kỳ lạ”. Rachel lắc đầu như thể muốn xua đi những ý nghĩ về bố của Jolene. “Cậu có nhớ mình đã kể với cậu rằng anh ấy gọi mình giữa đêm không?”.

“Có, mình nhớ”. Teri cảm thấy không dễ chịu chút nào. Cô cảm thấy trong bụng rất khó chịu. Cô cố hết sức để lờ điều đó đi.

“Anh ấy lại lặp lại việc đó”.

“Khi nào?”

“Tuần trước. Không muộn hơn cuộc gọi đêm đầu tiên nhưng cũng đã quá giờ gọi”.

“Anh ấy muốn gì?”.

“Thì thế. Anh ấy không muốn gì hết. Bọn mình nói chuyện vài phút, anh ấy bảo mình rằng Jolene muốn ứng cử làm bí thư lớp, chuyện này mình đã biết vì chính con bé đã kể cho mình nghe rồi và sau đó anh ấy gác máy”. Rachel giơ tay như muốn đặt câu hỏi. “Mình không biết phải nói gì”.

“Có thể anh ấy sợ cậu sẽ lấy Nate và chuyển tới San Diego”.

“Anh ấy không nói thế”.

“Tất nhiên anh ấy sẽ không nói, phải không?”. Teri đáp lại. Theo kinh nghiệm của chính cô, đàn ông hiếm khi nói thẳng ý mình. Phụ nữ cũng vậy, nhưng ít nhất họ cũng có thể nhận ra tình cảm và ước muốn của nhau, họ chỉ việc bày tỏ một cách gián tiếp. Hơn nữa, hầu hết đàn ông thực ra không biết điều gì khiến họ bận tâm. Cô thấy điều đó thật sự đúng với trường hợp của Bruce Peyton.

“Anh ấy hỏi mình liệu cuối tuần này anh ấy có thể đến cùng Jolene không?”.

“Mình nghĩ Nate sẽ bay về đây”. Teri nói.

“Đúng rồi”.

“Ôi, anh chàng này”.

“Cậu hiểu ý mình không?”. Rachel hỏi.

Teri gật đầu. Cô muốn hỏi Rachel đã nói gì với Bruce, nhưng đột nhiên cảm thấy như bị mê sảng. Không phải là cảm giác buồn nôn nữa, cô thực sự sẽ nôn ra ngay bây giờ.

Teri đứng phắt dậy và lao ra nhà vệ sinh nữ. Cô chỉ kịp đẩy cửa vào trước khi toàn bộ bữa trưa bị tông ra hết.

“Teri?”. Rachel vào theo cô. Cậu có sao không?”.

“Không”. Cô loạng choạng bước ra và tựa vào tường.

“Cô Teri?”. James gọi vọng vào từ chỗ của. Có ổn không? Có cần tôi làm gì cho cô không?”.

“Đi đi”, cô vừa gục đầu về phía trước vừa hét lên. Căn phòng bắt đầu tròng trành. Mình bị cúm rồi, cô thều thào với Rachel khi Rachel đưa cho cô tờ khăn giấy.

“Cúm à?”. Rachel cười khúc khích nhắc lại.

“Cậu thấy buồn cười à?”, cô bảo bạn. “Cậu cứ cố mà nuốt thử bữa trưa và xem buồn cười đến thế nào?”.

“Mình không nghĩ là cậu bị cúm”, Rachel bảo cô.

Rất may trong túi của Teri có sẵn chai nước. Cô súc miệng và lau mặt bằng khăn ướt.

“Ý cậu là sao nếu không phải cúm? Dạo này cậu xem Grey’s Anatomy1((1.) Phim truyền hình Mỹ xoay quanh những vấn đề y khoa.) nhiều quá chứ gì?”.

“Nói thật, Teri, hãy nghĩ mà xem. Cậu và Bobby lấy nhau bao nhiêu lâu rồi?”.

Vậy là rõ. Rachel nói đúng. Hiện tượng này không phải do vi rút cúm. Cô đã có thai. Chu kỳ của cô không đều, và giờ nghĩ lại cô mới nhớ ra đúng là đã hai tháng nay cô không có kinh. Hẳn đó phải là một dấu hiệu. Cả hai vợ chồng cô đều muốn có con và không hề dùng biện pháp tránh thai nào.

“Teri”. Rachel đặt tay lên vai bạn. “Trông cậu như sắp ngất ấy”.

“Cô Teri?”.

“Tôi ổn mà, James. Làm ơn hãy đợi ở bên ngoài.

“Cô chắc chứ? Tôi đưa cô đến bác sỹ nhé?”.

“James!”.

Anh ta miễn cưỡng quay lưng bước ra khỏi khu vực vệ sinh. Teri nghĩ lúc này không ai có mặt ở đây thì tốt hơn. Ngay khi anh ta vừa đi khuất, cô lại tựa vào tường. “Nếu bây giờ Bobby biết tin này thì mọi chuyện chỉ càng tệ hơn mà thôi”.

“Nhưng cậu phải bảo anh ấy chứ”, Rachel nói.

“Mình sẽ nói... nhưng chưa phải là lúc này. Anh ấy đang bị ám ảnh”.

“Vì hai gã đàn ông đó à? Nhưng từ đó đến nay có chuyện gì xảy ra đâu”.

Teri vẫn chưa nói gì, thậm chí với cả Rachel. Cô hạ giọng thì thầm, “mình nghĩ là có, mặc dù Bobby không nói gì với mình về chuyện đó”.

“Ý cậu là gì?”.

“Cái hôm có buổi trình diễn tóc ở Seattle ấy”.

“Sao cơ?”.

“Cậu có nhớ anh ấy đột nhiên gọi cho mình như thế nào không? Anh ấy như điên lên và hỏi mình về sợi dây chuyền. Cô lấy chiếc huy chương vàng bên dưới áo ra. Cô đã thay một sợi dây khác.

“Anh ấy tìm thấy ở nhà phải không? Cậu nói cậu đã quên không đeo”.

Teri lắc đầu. “Mình có đeo. Mình nhớ là ngày nào cũng vậy, cứ sau khi tắm là mình lại nhớ đeo nó vào”.

“Nhưng làm sao người khác lấy nó đi mà cậu lại không biết?”.

“Mình không biết”. Teri đã nhiều lần tự hỏi mình câu hỏi đó. Tại buổi trình diễn tóc, cô có bị va chạm vài lần. Khu vực đó rất đông người, kẻ lấy sợi dây của cô hẳn phải lấy rất nhanh và rất thông minh.

“Sao ai đó lại lấy làm gì nhỉ?”. Rachel cũng hạ giọng thì thầm hỏi.

“Đó là một tay cờ”, Teri bảo với bạn mình. “Hắn ta muốn Bobby thua, hắn ta đe dọa mình để Bobby phải hợp tác với hắn”.

“Cậu phải báo cảnh sát chứ, Rachel nhắc nhở. Bobby không làm thế. Mình đã bảo anh ấy nhưng anh ấy muốn tự thu xếp mọi việc theo cách riêng. Anh ấy hứa là sẽ gọi cho bên pháp luật chừng nào anh ấy thấy thật sự cần thiết. Vấn đề là Bobby không biết làm thế nào để thua trong một ván cờ. Cả cuộc đời này, anh ấy chỉ được dạy để chiến thắng. Ôi, hiếm khi anh ấy bị thua”.

“Nhưng anh ấy sẽ không mạo hiểm để bất kỳ kẻ nào làm cậu tổn thương”.

Teri rên rỉ. “Mình biết, vì thế anh ấy mới không chơi nữa”.

“Và vì thế anh ấy mới bảo vệ cậu đến vậy”, Rachel đã hiểu ra. “Teri, thế thì tệ quá”.

“Mình thà bước ra khỏi cuộc đời Bobby còn hơn là để anh ấy bỏ chơi cờ chỉ vì mình”, cô vừa thì thầm vừa rút khăn lau nước mắt.

“Ôi, Teri”, Rachel nói. “Thật tuyệt vời khi chứng kiến tình yêu của cậu với Bobby”.

Teri xì mũi và gật đầu. Cô yêu chồng mình lắm. Thực ra, mấy tuần vừa qua cô thấy mình bỗng trở nên mau nước mắt và cô nhận ra - ôi, lạy Chúa, cô dễ khóc là vì cô đã có thai. Thảo nào gần đây cô dể xúc động đến thế.

Cái tin có con sẽ khiến Bobby bối rối. Cô không dám nói với anh.

“Chiều nay mình không còn cuộc hẹn nào nữa”, Teri tự nói với bản thân mình nhiều hơn là với Rachel.

“Cậu sẽ về nhà chứ?”.

Cô gật đầu. “Mình sẽ khá hơn. Mình vẫn không cảm thấy dễ chịu”.

“Cậu có muốn mình về cùng cậu không?”.

“Cảm ơn cậu, nhưng thôi, mình muốn đi ngủ một chút”. Lúc này chẳng có bất cứ điều gì hấp dẫn hơn thế.

James đưa họ trở lại tiệm làm móng. Ngay khi xe dừng lại trước khu mua bán vịnh Cedar, Rachel ôm cô.

“Hãy gọi cho mình sau khi cậu gặp Nate nhé”, Teri hẹn Rachel.

“Ừ”.

James mở cửa và Rachel nhẹ nhàng ra khỏi xe.

Cuối tuần này cuộc sống của bạn cô sẽ thay đổi, Teri thầm nhủ. Cô ấy sẽ đồng ý lấy Nate - hoặc cũng có thể là không. Cô không nghĩ là Bruce sẽ để mình bị đẩy ra ngoài.

Trên đường về nhà, Teri cảm thấy buồn ngủ díp cả mắt lại.

Về đến nơi, James giúp cô ra khỏi xe và anh có vẻ ân cần hơn mọi khi.

“Cảm ơn James. Và nghe này, vừa rồi có chuyện gì thế nhỉ...”.

“Vâng, thưa cô”.

“Chỉ mình anh biết thôi đấy, không được kể cho Bobby đâu”.

“Vâng, thưa cô Teri”.

“Ý tôi là thê đấy”. Cô không muốn Bobby nghe người lái xe của mình kể câu chuyện này. Có lẽ James đã đoán ra là cô có thai và cô chưa muốn Bobby biết, vì như thế càng làm anh lo lắng hơn. James gật đầu và đỡ tay cô. Anh không nhìn vào mắt cô.

Vào nhà, cô đi thẳng tới căn phòng nhỏ. Đúng như cô đoán, Bobby đang ngồi đó, trước bàn cờ.

“Chào anh, Bobby”.

Anh không trả lời. Anh đang tập trung vào nước cờ mà chỉ anh mới nhìn thấy được. Cô hôn vào má anh và không nói lời nào nữa, cô đi về phòng ngủ của họ. Cô nhanh chóng thay quần áo rồi chui vào trong chăn. Lớp ga lạnh chạm vào da và cô ngả đầu trên gối, nhắm mắt lại. Gần như ngay lập tức Teri chìm vào giấc ngủ.

Sau đó cô nhận ra chồng cô đang ngồi trên giường, ôm ngang lưng mình. Cô mỉm cười và đặt tay mình vào tay anh.

“Có điện thoại”, anh nhẹ nhàng.

“Em không nghe đâu. Điện thoại cho em phải không?”.

“Là em gái em. Em gái em nhận được tin nhắn của em và bảo tuần tới sẽ đến ăn tối”.

Teri xoay lưng. “Anh đã nhắc việc này với James chưa?”.

Chồng cô gật đầu.

“Trông anh ta có hạnh phúc không?”.

Bobby nhíu mày rồi lắc đầu. Không, trông cậu ta có vẻ buồn”.

Teri thở dài. Cô thấy rằng James và em gái cô sẽ cần được giúp đỡ để tình yêu của họ cất cánh.