Vì Đó Là Em

Chương 8

Một mạch máu nổi phồng lên trên thái dương Dan khi anh hét lên.

“Fenster! Với lệnh chuyền bóng đến vạch 32 trái, thì cầu thủ hậu công phải chạy sang trái! Không thì đã gọi là chuyền sang vạch 32 phải mẹ nó rồi!” Anh nện bìa kẹp hồ sơ xuống sân.

Ai đó xuất hiện bên cạnh anh, nhưng anh đang quan sát cầu thủ hậu công quá chăm chú đến mức phải qua vài phút anh mới nhìn sang. Khi quay sang, anh không nhận ra ngay cái gã đứng bên cạnh mình, và suýt nữa đã bảo hắn ta biến ngay khỏi sân tập của anh trước khi anh nhận ra đó là ai.

“Ronald?”

“Chào huấn luyện viên.”

Thằng nhóc này trông không giống bản thân hắn một chút nào; anh ta trông như một tên đĩ đực Nam Mỹ. Mái tóc bóng mượt chải ngược ra sau, anh ta đeo kính râm, mặc áo thun màu đen, quần rộng thùng thình, đi kèm áo khoác thể thao kiểu châu Âu vuông vức với cổ áo dựng đứng và tay áo được xắn lên đến tận khuỷu.

“Chúa ơi, Ronald, cậu đã làm gì với bản thân thế?”

“Tôi đã thất nghiệp. Tôi không cần phải ăn mặc chải chuốt làm gì nữa.” Dan nhìn thấy một điếu thuốc trên tay thằng nhóc. “Cậu hút thuốc từ bao giờ?”

“Hút rồi bỏ. Tôi chỉ không nghĩ rằng làm việc đó trước mặt các cầu thủ là một ý kiến hay ho thôi.” Ron cắm điếu thuốc lên khóe miệng và hất đầu ra hiệu về phía sân cỏ. “Vậy là anh đang bắt đầu với kỹ thuật càn quét mới của cầu thủ hậu công?”

“Nếu Fenster có thể phân biệt được bên trái và bên phải.”

“Bucker trông có vẻ ổn.”

Dan vẫn còn bị phân tâm bởi sự thay đổi của Ronald, không chỉ trong hình dáng mà còn cả ở thái độ bình tĩnh khác thường nữa. “Cậu ta đang hòa nhập.”

“Thế Phoebe đã chọn giám đốc điều hành mới chưa?” Ronald hỏi.

“Quỷ tha ma bắt, chưa.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Dan khịt mũi với vẻ ghê tởm. Phoebe đã có một danh sách ứng cử viên kể từ cái ngày cô xuất hiện ở đây hơn một tuần trước, nhưng thay vì đưa ra sự lựa chọn, cô lại nói với anh rằng cô muốn Ronald quay trở lại. Anh đã nhắc cho cô nhớ rằng họ đã có thỏa thuận và bảo cô tốt nhất là nên chấp nhận điều đó nếu không thì cô có thể tự tìm cho mình một huấn luyện viên trưởng khác. Khi nhận ra anh thực sự nghiêm túc, cô liền ngừng tranh cãi. Nhưng họ đã lại thua trận đấu cuối cùng trước mùa giải vào cuối tuần vừa rồi và sắp có trận mở đầu mùa giải mới gặp Broncos vào Chủ nhật này, vậy mà cô vẫn chưa chịu phỏng vấn bất cứ một ứng cử viên nào.

Thay vì làm việc, cô ngồi sau chiếc bàn trong văn phòng cũ của Ronald và đọc tạp chí thời trang. Cô không chịu sử dụng văn phòng của Bert vì cô nói cô không thích cách trang trí của nó. Khi có bất cứ ai đó đưa cho cô dù chỉ là một mẫu biểu đơn giản nhất để ký, sống mũi của cô liền nhăn lại và cô nói sẽ xem xét sau, nhưng cô không hề xem xét gì cả. Vào thứ Hai, khi anh lao ầm ầm vào văn phòng cô bởi vì chẳng hiểu sao cô đã tìm ra cách để hoãn thanh toán lương cho tất cả mọi người, thì cô đang sơn mấy cái móng tay chết tiệt! Lúc đó anh đã nổi điên lên, nhưng anh còn chưa kịp quát tháo gì thì đôi môi của cô đã bắt đầu run rẩy và cô bảo rằng anh không thể nói chuyện với cô theo cái kiểu như thế vì cô đang phải chịu các triệu chứng tiền kinh nguyệt.

Trong tuần này đã có lúc Phoebe vượt qua Valerie trong khả năng làm cho anh phát điên. Các ông chủ của các đội bóng trong NFL thường phải tạo được lòng tôn trọng, sự kính nể cùng niềm khiếp hãi từ phía nhân viên của mình. Thậm chí cả các huấn luyện viên trưởng thời vụ cũng phải đi lại cẩn trọng trước mặt một người như Al Davis, ông bầu vô cùng kiên quyết và cứng rắn của đội Raiders. Dan biết rõ anh sẽ không bao giờ có thể ngẩng cao đầu trở lại nếu bất cứ ai đó phát hiện ra chuyện bà chủ đội bóng của anh lại không thể chịu được một cơn quát tháo chỉ bởi vì cô ta đang phải chịu các triệu chứng tiền kinh nguyệt!

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta là thể loại ngu xuẩn, nhu nhược nhất và vô dụng nhất mà anh từng gặp trong suốt cuộc đời của mình.

Ban đầu anh tự hỏi liệu cô ta có thể kém thông minh hơn những gì cô ta thể hiện ra không, nhưng giờ thì anh khẳng định rằng cô ta còn đần độn hơn những gì cô ta thể hiện, một bimbo có hạng trên đời đang hủy hoại đội bóng bầu dục của anh.

Giá như cô ta không có cái thân hình chết người đó. Thật khó có thể phớt lờ ngay cả với một người như anh, người đã nhìn thấy gần như tất cả những gì mà một người đàn bà có thể dâng hiến trước khi anh bước sang tuổi 21. Anh biết dư luận nghĩ cuộc sống của những cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp là một trời phóng đãng, và thực ra thiên hạ cũng đoán khá chính xác. Thậm chí ngay bây giờ, khi tình dục chứa đầy nguy cơ tiềm ẩn thì phụ nữ vẫn xếp thành hàng dài trong sảnh khách sạn và bãi đỗ xe của các sân vận động và kêu réo tên các cầu thủ, nhá hàng số điện thoại được viết trên những khoảng bụng trần, thi thoảng còn nhá ra nhiều hàng hơn thế.

Anh nhớ lại ngày mới chơi bóng, khi anh chọn một, đôi lúc là hai trong số bọn họ, và rồi chìm đắm trong những đêm dài lầm lạc với whisky và sex. Anh đã làm những điều mà phần còn lại của cả thế giới đàn ông chỉ dám mơ đến, nhưng khi cảm giác mới lạ đã biến mất, anh bắt đầu cảm thấy có cái gì đó thật thảm hại trong những cuộc chơi bời xa hoa đó. Khi bước sang tuổi 30, anh thay thế đám nữ cổ động viên bằng những người đàn bà mang trong mình nhiều thứ hơn chỉ là một thân hình nóng bỏng, và tình dục đã lại một lần nữa trở nên thú vị. Thế rồi anh gặp Valerie và bắt đầu cái hình xoáy tuột dốc không phanh hiện nay. Nhưng cái hình xoắn ốc đó đang bắt đầu đổi hướng khi Sharon Anderson xuất hiện trong cuộc đời anh.

Vào chiều thứ Ba anh đã xoay sở để có thể ghé lại trường mầm non để thăm cô và bọn trẻ rồi rủ cô đi uống cà phê sau khi bọn nhóc ra về. Quần áo cô dính vài vết lem nhem làm anh chỉ muốn ôm chầm lấy cô: nước nho, bột hồ, một vệt đất bẩn. Cô trầm lặng và ngọt ngào, chính xác những gì anh muốn ở một người đàn bà, điều đó làm cho cái phản ứng sinh lý của anh với Phoebe Somerville thậm chí còn trầm trọng hơn. Cô ả đó thuộc về những đôi bốt da và bít tất, cách càng xa đám trẻ con ngây thơ trong sáng càng tốt.

Ronald gác một chân lên chiếc ghế băng dài và nhìn chằm chằm ra phía sân tập. “Phoebe cứ bắt tôi gợi ý cho cô ấy xem ứng cử viên tốt nhất cho vị trí giám đốc điều hành là ai.”

Dan bắn cho Ronald một cái nhìn sắc lẻm. “Cậu đã gặp cô ta à?”

“Bọn tôi... à... có khá nhiều thời gian bên nhau.”

“Vì sao?”

Ronald nhún vai. “Cô ấy tin tôi.”

Dan chưa bao giờ để lộ điều gì, và anh cố che đậy vẻ không thoải mái của mình. Liệu Phoebe có phải là người phải chịu trách nhiệm cho sự thay đổi ở Ronald? ‘Tôi cho là mình đã không nhận ra hai người là bạn bè.”

“Không hẳn là bạn.” Ronald rít một hơi thuốc. “Phụ nữ cảm thấy thú vị với tôi. Tôi đoán rằng Phoebe cũng không phải ngoại lệ.”

“Cậu nói thú vị là có ý gì?”

“Chuyện nhà Cruise ấy mà. Hầu hết đàn ông không nhận ra, nhưng phụ nữ nghĩ rằng trông tôi giống Tom Cruise.”

Dan khịt mũi vẻ ghê tởm. Đầu tiên Bobby Tom kết luận rằng cậu ta trông giống một ngôi sao điện ảnh và giờ là Ronald. Nhưng rồi khi quan sát Ronald kỹ hơn, anh không thể phủ nhận rằng có một nét tương đồng nào đó giữa anh ta và Tom Cruise. “Ồ, tôi đoán là trông cậu giống thật. Tôi chưa bao giờ nhận ra.”

“Điều đó làm phụ nữ có cảm giác họ có thể tin tưởng tôi. Cùng với những thứ khác nữa.” Ronald lại rít một hơi thuốc nữa. “Nó làm cho cuộc sống tình ái của ta rối tinh lên, tôi có thể khẳng định với anh điều đó.”

Giác quan thứ sáu về sự nguy hiểm của Dan cũng nhanh nhạy không kém gì cái giác quan của một người lính được tôi luyện trong chiến trường, và lông tóc sau gáy anh dựng đứng cả lên.

“Ý cậu là sao?” Anh hỏi với vẻ thận trọng.

“Phụ nữ có thể thật đòi hỏi.”

“Tôi ngờ là tôi chưa bao giờ nghĩ về cậu như là một kẻ sát gái đến thế.”

“Tôi xử lý ổn cả.” Ronald quăng điếu thuốc xuống đất và di nó dưới mũi giày. “Tôi phải đi rồi. Chúc may mắn với Phoebe. Cô ấy thực sự là một con mèo hoang, và anh sẽ phải chuẩn bị tinh thần phân công công việc trước đi thôi.”

Dan đã nghe đủ. Anh vung cánh tay ra, chụp lấy vai Ronald, suýt chút nữa xô ngã anh ta. “Dẹp những chuyện dễ thương đi. Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế?”

“Ý anh là gì?”

“Cậu và Phoebe.”

“Cô ấy là một người khác thường.”

“Cậu đã nói gì với cô ta về những ứng cử viên cho vị trí giám đốc điều hành?”

Mặc cho Dan đang siết chặt vai mình, ánh mắt Ronald rất bình tĩnh và tự tin đến mức làm người ta bối rối. “Tôi sẽ nói cho anh nghe những gì tôi không nói với cô ấy. Tôi không nói với cô ấy rằng Andy Carruthers là ứng cử viên khá nhất cho vị trí đó.”

“Cậu biết anh ta là người khá nhất.”

“Sẽ chẳng khá gì nếu như anh ta không thể điều khiển được Phoebe.” Dan từ từ thả Ronald ra, và giọng anh trở nên nhỏ nhẹ một cách nguy hiểm. “Chính xác là cậu đang cố nói điều gì?”

“Tôi nói rằng anh đang gặp rắc rối to đấy, Dan ạ, bởi vì ngay lúc này người duy nhất cô ấy tin tưởng mà lại có một chút kiến thức chết tiệt về bóng bầu dục chính là tôi. Và tôi thì đã bị sa thải.”

“Cậu xứng đáng bị sa thải! Cậu đã không đảm nhiệm được công việc của mình.”

“Tôi đã làm cho cô ấy ký những bản hợp đồng đó vào ngày đầu tiên, đúng không? Từ những gì tôi nghe thấy thì không một ai khác đã có thể làm được nhiều đến thế.”

“Cậu đã có thời gian sau khi Bert chết để tự chứng tỏ bản thân, và cậu đã chẳng chứng tỏ được gì. Không hoàn thành được việc gì cả.”

“Tôi không có quyền hành động bởi vì Phoebe không nghe điện thoại của tôi.” Ronald đốt một điếu thuốc mới và thậm chí còn dám nhoẻn cười. “Nhưng tôi đảm bảo là giờ cô ấy sẽ nghe.”

Tính nóng nảy của Dan bị châm ngòi, anh túm ve chiếc áo khoác kiểu châu Âu mỹ miều của Ronald. “Thằng khốn. Mày đã ngủ với con ả đó chứ gì?”

Dan phải khá khen cho thằng nhãi này. Da Ronald hơi tái đi một chút, nhưng anh chàng vẫn ngoan cường. “Đó không phải chuyện của anh.”

“Không chơi trò mèo vờn chuột nữa. Mày đang theo đuổi cái gì?”

“Anh không ngu mà Dan. Hãy tự mình hình dung ra đi.”

“Mày sẽ không lấy lại được vị trí đó đâu.”

“Vậy thì anh sẽ gặp rắc rối lớn bởi vì Phoebe sẽ không làm bất cứ điều gì trừ khi tôi bảo cô ấy.”

Dan nghiến răng. “Tao phải đánh mày vãi cứt ra mới hả.”

Ronald nuốt nước bọt khó nhọc. “Tôi không nghĩ cô ấy thích thế đâu. Cô ấy phát điên vì gương mặt của tôi.” Dan điên tiết suy nghĩ, nhưng anh chỉ có thể đi đến một kết luận.

Ronald đã ghìm anh phía sau vạch xuất phát và không ai mở đường cho anh. Việc nhả bóng là trái với bản chất của anh, nhưng dường như anh không có sự lựa chọn. Anh từ từ thả cổ áo của thằng nhóc ra. “Thôi được, tạm thời lúc này cậu sẽ quay trở lại vị trí đó. Nhưng tốt hơn hết là cậu nên kiểm soát cô ta nếu không tôi sẽ treo cái mông trần của cậu lên bảng tỷ số. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Ronald búng điếu thuốc đi và rồi lấy ngón tay cái dựng lại cổ áo khoác thể thao. “Tôi sẽ nghĩ về điều đó.”

Chết điếng người, Dan nhìn Ronald bước đi.

Đến khi Ronald bước tới chiếc xe hơi của mình thì mồ hôi của anh đã ướt đẫm qua cả chiếc áo khoác ngoài. Dan! Anh đã gọi huấn luyện viên trưởng là Dan và anh vẫn còn sống sót. Ôi, Chúa ơi. Ôi, thánh thần ơi. Giữa những điếu thuốc và nhịp tim như đánh lô tô, anh bắt đầu thở hổn hà hổn hển. Đồng thời, cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vời hơn thế. Ngồi ngay ngắn trong ghế tài xế, anh chộp lấy điện thoại. Sau một hồi anh lập cập với các phím số, Phoebe xuất hiện trên đầu dây bên kia.

Anh ngáp ngáp lấy hơi và lôi cuốn băng video Mối làm ăn mạo hiểm[28] mà cô đã đưa cho anh ra khỏi hông. “Chúng ta đã thành công, Phoebe à.”

[28] Risky Buisness: một bộ phim do Tom Cruise thủ vai chính năm 1983.

“Không đùa chứ!” Anh có thể hình dung ra nụ cười tươi rói, rạng rỡ của cô.

“Tôi đã làm chính xác những gì cô bảo.” Anh thở hắt ra. “Và nó đã thành công. Ngoại trừ chuyện lúc này tôi cho là tôi đang lên cơn đau tim.”

“Hít thở thật sâu vào; giờ tôi không muốn mất anh đâu đấy.” Cô cười lớn. “Thật không thể tin được.”

“Tôi cũng chẳng tin nổi.” Anh bắt đầu cảm thấy khá hơn. “Để tôi thay quần áo và gột cái đám dầu mỡ này ra khỏi đầu đã. Rồi tôi sẽ quay lại.”

“Vội đến mấy cũng không thừa đâu. Chúng ta có cả tấn công việc ở đây, còn tôi thì không mảy may biết phải làm gì với tất cả đống này.” Có một khoảng lặng ngắn ngủi. “Ừ... ồ. Tôi phải cúp máy đây. Tôi nghe thấy những bước chân báo điềm gở đang đến gần rồi.”

Vội cúp máy, cô lập cập chộp lấy chiếc gương trang điểm và giơ ngón tay út lên hàng lông mày đúng lúc Dan tung cửa vào trong phòng cô.

Cô thoáng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của cô thư ký phía sau lưng anh trước khi anh sập cánh cửa đánh rầm.

Cửa sổ văn phòng cô quay ra phía sân tập, vì thế đáng lẽ đến lúc này cô đã phải quen với sự hung hãn của anh mới phải. Cô đã nhìn thấy anh quăng cặp hồ sơ và xông vào trong sân cỏ khi anh không thích màn trình diễn của ai đó. Cô đã quan sát anh lao cái thân hình không được bảo vệ của mình vào một cầu thủ được trang bị đồ bảo hộ đầy đủ để giải thích một bước di chuyển bí hiểm nào đó trong môn bóng bầu dục. Và một lần, khi cô ở lại văn phòng muộn và tất cả các cầu thủ đã rời khỏi đó, cô đã ngắm nhìn anh chạy vòng quanh đường biên trong chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi và chiếc quần soóc thể thao màu xám để lộ ra đôi chân cơ bắp.

Khó nhọc nuốt nước bọt, cô ngẩng lên nhìn anh với vẻ ngây thơ. “Ôi trời. Chú sói to lớn xấu xa vừa thổi bung cánh cửa của tôi rồi. Lần này thì tôi đã làm gì đây?”

“Cô thắng.”

“Tốt quá. Thế giải thưởng là gì?”

“Ronald.” Anh rít qua kẽ răng. “Tôi vừa mới quyết định sẽ không ngáng đường cô nếu như cô muốn thuê lại hắn.”

“Thật tuyệt quá.”

“Từ quan điểm của tôi thì không.”

“Ron không phải người bất tài như anh có lẽ đang nghĩ đâu.”

“Hắn là thằng ẻo lả.”

“Ồ, còn anh là một miếng xúc xích Đức, vì thế hai người hợp nhau đấy chứ[29]”

[29] Đoạn này chơi chữ. Dan nói Ron là một “weenie”, từ này chỉ những người - đặc biệt là đàn ông - yếu đuối và bất tài, đồng thời “weenie” cũng có nghĩa là một loại xúc xích trần không da làm từ thịt bò hoặc thịt lợn xay mịn thường được hun khói, hay ăn với bánh mì cuộn. Phoebe đáp lại rằng Dan là một “hot dog”, là một loại xúc xích Đức được ăn nóng cùng với bánh mì cuộn loại nhỏ.

Anh quắc mắt lại và rồi để ánh mắt đi rông khắp người cô với một vẻ hỗn xược mà trước đây anh chưa bao giờ thể hiện. “Ronald chắc chắn đã hình dung ra cách đạt được những điều hắn muốn từ cô. Nhưng có lẽ có một điều cô nên biết. Các nữ doanh nhân khôn ngoan không ngủ với bọn đàn ông làm việc cho mình.”

Mặc dù cô không làm điều gì sai trái, nhưng cú đâm vẫn cứ đau, và cô phải ép mình trao cho anh một nụ cười ngọt xớt. “Ghen tị vì tôi chọn anh ấy thay vì anh à?”

“Không hề. Tôi chỉ lo ngại là tiếp theo cô sẽ chuyển hướng sang các cầu thủ của tôi thôi.”

Cô siết chặt nắm tay, nhưng trước khi cô có thể đáp trả thì anh đã vênh váo bước ra khỏi văn phòng.

Ray Hardesty đứng dưới bóng râm của những cây thông phía bên ngoài khu hàng rào mắt cáo và quan sát Dan Calebow đang sải bước quay trở lại sân tập. Ray phải sớm có mặt tại chỗ làm, nhưng y không chịu nhấc chân rời đi. Thay vào đó, y ho lụ khụ và châm một điếu thuốc khác, trong lúc đổi chân đứng tiện thể đá lung tung những mẩu thuốc lá đang nằm trên mặt đất. Vài mẩu vẫn còn mới, nhưng phần còn lại đã bị phân hủy trong cơn mưa bão tuần trước, chỉ còn lại những miếng đầu lọc màu vàng trương phềnh.

Mỗi ngày trôi qua y vẫn tự nhủ với bản thân rằng y sẽ không quay trở lại đây nữa, nhưng rồi lần nào y cũng quay lại. Và mỗi ngày khi vợ y hỏi y đã đi đâu, y đều nói là đến True Value[30]. Y chưa bao giờ mang theo bất kỳ món vũ khí nào về nhà, nhưng mụ vẫn cứ hỏi mãi. Chuyện cứ diễn ra hết lần này đến lần khác, vì thế y trở nên gần như không thể chịu đựng được khi nhìn thấy mụ.

[30] True Value Company: một tập đoàn hàng đầu thế giới về kinh doanh vũ khí.

Ray chà mu bàn tay lên cái cằm lởm chởm của mình và không ngạc nhiên khi chẳng cảm thấy gì. Bắt đầu từ cái buổi sáng khi cảnh sát đến nhà báo cho y biết Ray Con đã chết trong một vụ tông xe, y đã không còn khả năng phân biệt được sự khác nhau giữa nóng và lạnh nữa. Vợ y bảo chuyện đó chỉ là tạm thời, nhưng Ray biết không phải thế, cũng như y biết mình sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy con trai y chơi bóng bầu dục cho đội Stars được nữa. Kể từ buổi sáng hôm đó, cảm giác của y đã trở nên rối loạn. Y xem ti vi hàng giờ liền để rồi nhận ra mình vẫn chưa hề bật tiếng lên. Y đổ muối vào trong tách cà phê thay vì đường ấy vậy nhưng vẫn không nhận ra vị khác thường cho đến tận khi cái tách gần như cạn sạch.

Không còn điều gì là đúng đắn nữa.

Y đã từng là một kẻ có cựa khi Ray Con chơi cho đội Stars. Đồng nghiệp của y, hàng xóm láng giềng, mấy tay ở quán bar, tất cả mọi người đều đối xử với y bằng vẻ kính trọng. Giờ bọn họ nhìn y với ánh mắt thương hại. Giờ y không là gì cả, và tất cả chuyện đó là lỗi của Calebow. Nếu Ray Con không quá phiền muộn vì bị đuổi ra khỏi đội Stars, nó hẳn sẽ không lái xe tông qua cái thanh chắn đường đó. Vì Calebow mà Ray Cha đã không còn được ngẩng cao đầu nữa.

Nhiều tháng trời Ray Con đã kể cho y nghe Calebow chủ tâm hãm hại nó như thế nào, buộc tội nó vì chuyện uống rượu quá nhiều và quy kết nó là một loại nghiện ngập khỉ gió nào đó chỉ bởi vì nó dùng vài viên steroid như tất cả mọi người khác trong NFL. Có lẽ Ray Con đã hơi hư đốn một chút, nhưng nhờ thế mà nó trở thành một cầu thủ vĩ đại. Nó chắc chắn không phải bất cứ loại nghiện ngập nào. Hale Brewster, cựu huấn luyện viên của Stars, chưa bao giờ phàn nàn về nó cả. Chỉ đến khi Brewster bị sa thải và Calebow nhảy vào chiếm chỗ thì mọi rắc rối mới bắt đầu.

Tất cả mọi người đã luôn bàn tán về chuyện y và con trai y giống nhau nhiều thế nào. Ray Con cũng có gương mặt méo mó của một võ sĩ quyền anh, với cái mũi to cộ, đôi mắt nhỏ tí và hàng lông mày rậm rạp.

Nhưng con trai y không sống được đủ lâu để có thể phát phì ra quanh eo, và không có sợi tóc bạc nào trên đầu khi người ta chôn nó.

Cuộc sống của Ray Cha đã tràn ngập những điều thất vọng. Y nhớ lại mình đã từng mong muốn trở thành cớm như thế nào, nhưng khi y nộp hồ sơ, có vẻ như người ta chẳng chọn ai ngoài bọn da đen. Y muốn cưới một người đàn bà xinh đẹp, nhưng cuối cùng lại buộc đời mình với Ellen. Ban đầu ngay cả Ray Con cũng là một nỗi thất vọng. Nhưng ông già của nó đã làm nó cứng cỏi lên, và vào năm cuối trung học, Ray Cha đã cảm thấy mình như một ông vua khi y ngồi trên khán đài ngắm nhìn con trai chơi bóng.

Giờ y lại trở lại là một người vô hình.

Y bắt đầu ho và phải mất cả phút để có thể kiểm soát được cơn co thắt. Từ năm ngoái các bác sĩ đã bảo y phải ngừng hút thuốc bởi vì trái tim yếu ớt và hai lá phổi có vấn đề của y. Bọn họ không nói huỵch toẹt ra rằng y sắp chết, nhưng dù sao thì y cũng biết điều đó, và y cũng chẳng mấy quan tâm đến nó nữa. Tất cả những gì y quan tâm là phải gỡ hòa với Dan Calebow.

Ray Cha thích thú tận hưởng mọi thất bại của đội Stars vì điều đó chứng tỏ đội bóng đó chả là cái cứt gì nếu không có con trai y. Y đã quyết tâm sẽ sống cho đến ngày tất cả mọi người đều biết rằng cái thằng con hoang đó đã sai lầm đến mức nào khi đuổi Ray Con ra khỏi đội. Y sẽ sống cho đến ngày Calebow phải ăn hết những nhục nhã mà hắn đã gây ra.

Mùi rượu scotch và mùi xì gà đắt tiền bao phủ Phoebe khi cô bước vào phòng VIP[31] của ông bầu đội bóng vào Chủ nhật kế đó. Cô đang làm một điều mà cô đã thề sẽ không bao giờ làm - tham dự một trận bóng bầu dục - nhưng Ron đã thuyết phục cô rằng bà chủ của đội Stars không thể bỏ lỡ trận đấu mở màn trong mùa giải chính thức được.

[31] Nguyên văn: skybox: căn phòng kín trong sân vận động, có cửa sổ nhìn xuống sân cỏ và các màn hình TV truyền hình trực tiếp các trận đấu. Thông thường các skybox trong sân vận động thường dành cho các khách VIP của các đội tham gia thi đấu, như ông bầu, Ban điều hành đội bóng, vợ con họ hàng các cầu thủ hay huấn luyện viên...

Sân vận động Midwest Sports hình lục giác thực ra được xây dựng trên một mảnh đất hoang hình thoi lổn nhổn sỏi nằm chính giữa một khu vực rộng hàng trăm mẫu đất chếch về phía Bắc đường cao tốc. Khi đội Stars không chơi bóng, khu mái vòm bằng thép và kính khác biệt này là địa điểm tổ chức mọi sự kiện, từ các chiến dịch vận động tôn giáo cho đến cuộc thi máy kéo. Sân vận động có cơ sở dành riêng để tổ chức yến tiệc, một nhà hàng thanh lịch đủ sức chứa 85.000 người.

“Một món bất động sản đắt tiền,” Phoebe lẩm bẩm với Ron khi cô nhìn quanh phòng VIP của ông bầu được trang bị hai bộ ti vi và bức tường phía trước có những khung cửa sổ nhìn xuống sân đấu. Cô được biết các phòng VIP trong sân vận động Midwest Sports được thuê với giá 80.000 đô la một năm.

“Các phòng VIP là một trong số ít những thứ mang lại lợi nhuận cho chúng ta từ cái hợp đồng thuê sân vận động đau khổ mà Bert đã ký,” Ron nói với cô khi anh đóng cánh cửa phía sau họ. “Đây thực ra là hai phòng hợp thành một.”

Qua lớp khói xì gà, cô quan sát những đồ vật trang hoàng xa xỉ với màu vàng xanh: thảm sàn dày cộp, ghế bành êm ái, một quầy bar bằng gỗ gụ đầy đủ các món. Có tầm chín mười người đàn ông có mặt ở đó, hoặc là bạn nối khố của cha cô hoặc là những người sở hữu cổ phần của Stars do Bert bán vài năm trước khi ông cần phải tăng vốn huy động. “Ron này, anh có nhận thấy cái gì lạc lõng ở đây không?”

“Ý cô là gì?”

“Là tôi. Tôi là người phụ nữ duy nhất. Không ai trong số những người đàn ông này có vợ hay sao?”

“Bert không cho phép phụ nữ vào trong phòng VIP của ông bầu trong suốt thời gian diễn ra trận đấu.” Một ánh tinh quái lóe lên trong mắt anh. “Quá nhiều tiếng huyên thuyên.”

“Không đùa chứ.”

“Các bà vợ có lô ngồi ở bên ngoài. Đó không phải thông lệ kỳ lạ gì ở NFL.”

“Hội kín của phái nam.”

“Chính xác.”

Một người đàn ông béo ị mà cô ngờ ngợ là đã từng gặp ở lễ tang của cha cô bước về phía cô, đôi mắt ông ta hơi lồi ra khi nhìn cô chằm chằm. Cô đang mặc một thứ mà Simone gọi là váy “rửa xe” vì chiếc váy hồng bó sát được xẻ thành những dải ruy băng rộng từ phần trên đầu gối cho tới mép váy dài đến giữa bắp chân. Với mỗi bước đi, đôi chân cô như chơi trò trốn tìm với những dải ruy băng màu hồng chói, trong khi chiếc áo thun ôm không tay cổ tròn bó sát vào ngực. Người đàn ông đó cầm một ly whisky thủy tinh xăm xắp rượu và màn chào hỏi dạt dào tình cảm làm cô ngờ rằng đó không phải ly đầu tiên của ông ta.

“Tôi hy vọng cô sẽ đem vận may đến cho chúng ta, quý cô bé nhỏ.”

Ông ta hau háu nhìn ngực cô. “Năm ngoái chúng ta đã có một mùa giải khó khăn, và vài người trong chúng tôi không chắc rằng Calebow là người phù hợp cho vị trí huấn luyện viên trưởng. Cậu ta đã từng là một tiền vệ công xuất sắc, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta có khả năng huấn luyện. Tại sao cô không sử dụng gương mặt xinh xắn đó của cô để làm cho cậu ta mở rộng hàng tấn công hơn nữa? Với một cầu thủ bắt bóng như Bobby Tom thì ta sẽ phải ném thật xa. Và cậu ta cần phải cho Bryzski chơi chính thức thay vì Reynolds. Cô sẽ nói với cậu ta như thế, nghe chưa?”

Gã đàn ông này thật không thể chịu đựng được, và thế là cô hạ giọng xuống đến khi chỉ còn tiếng khàn khàn. “Tôi sẽ thì thầm điều đó qua gối anh ấy vào ngay đêm nay.” Ronald vội vàng kéo cô rời xa gã đàn ông đang chết sững đó trước khi cô có thể gây thêm bất cứ thiệt hại nào và giới thiệu cô với những người khác. Hầu hết bọn họ đều gợi ý về những điều chỉnh mà họ muốn Dan thực hiện trong đội hình xuất quân và những lối chơi mà họ muốn anh thêm vào. Cô tự hỏi không biết có phải tất cả đàn ông đều có khao khát thầm kín sẽ trở thành huấn luyện viên bóng bầu dục chăng?

Cô đùa cợt với họ cho đến khi có thể nhẹ nhàng rút lui, rồi cô bước về phía cửa sổ và nhìn xuống sân vận động. Còn chưa tới mười phút nữa tiếng còi khai cuộc sẽ vang lên, và vẫn còn quá nhiều chỗ trống trên khán đài, bất chấp cái thực tế là đội Stars sắp sửa chơi trận mở màn trước đội Denver Broncos lừng danh. Chẳng trách đội bóng đang rất khó khăn về tài chính. Nếu không có thay đổi gì, sự cắt giảm nhân sự mà Dan đã đề cập đến sẽ trở thành hiện thực.

Đám đàn ông trong phòng VIP ngắm nhìn đôi chân cô trong khi cô quan sát anh chàng bình luận viên trên ti vi giải thích lý do đội Broncos sẽ đánh bại đội Stars. Ron xuất hiện bên cạnh cô. Anh chuyển từ chân này sang chân kia với vẻ bồn chồn, và cô nhớ ra rằng anh có vẻ vô cùng căng thẳng và hoảng hốt kể từ khi anh đón cô lên đây. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Cô có phiền khi đi với tôi không?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Cô nhặt cái túi xách nhỏ nhắn lên và theo anh rời phòng VIP vào trong hành lang. “Có chuyện gì mà tôi nên biết không?”

“Không hẳn. Chỉ là...” Anh kéo cô về phía một cái thang máy cá nhân và bấm nút. “Phoebe này, chuyện này thực sự buồn cười.” Cửa thang máy mở ra, và anh dẫn cô vào bên trong. “Có lẽ cô đã nghe đến chuyện những vận động viên nổi tiếng là mê tín. Vài người trong số họ cứ nhất quyết mặc cùng một đôi tất trong suốt mùa giải hay sắp xếp những vật dụng của mình theo một trật tự chính xác. Rất nhiều cầu thủ qua nhiều năm đã sáng tạo ra những thủ tục phức tạp trước trận đấu - như họ sẽ sử dụng cánh cửa nào, tiếp cận sân vận động ra sao. Họ nhét những chiếc bùa may mắn trong đồng phục. Những chuyện ngớ ngẩn, thật thế, nhưng nó làm cho họ cảm thấy tự tin, vì thế không có hại gì cả.”

Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ khi thang máy bắt đầu đi xuống. “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

“Nói đúng ra thì không phải là cô. Mà thực ra là Bert. Và một số cầu thủ trong đội.” Anh liếc nhìn đồng hồ với vẻ bồn chồn. “Nó cũng liên quan đến đội Bears nữa. Và Mike McCaskey.” McCaskey là cháu nội của George Halas, người sáng lập huyền thoại của đội Chicago Bears. Anh ta cũng là chủ tịch đồng thời là CEO đầy tranh cãi của Bears. Nhưng không giống cô, McCaskey biết đôi chút về cách điều hành một đội bóng bầu dục, vì thế Phoebe không thấy có sự liên hệ nào ở đây cả.

Cánh cửa trượt mở ra. Khi cùng Ron bước ra ngoài, cô nhìn thấy ánh mặt trời, dù cô biết rõ họ đang đứng phía bên dưới sân vận động. Cô nhận ra họ đang ở trong một hành lang thông với một đường hầm rộng dẫn ra sân cỏ. Ron kéo cô về phía đó.

“Ron, anh bắt đầu làm tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng rồi đấy.”

Ron rút từ túi ngực ra một chiếc khăn tay màu trắng và chậm chậm nó lên trán. “Mike McCaskey thường dành nguyên một hiệp đầu trong mỗi trận đấu của đội Bears đứng trên sân cỏ bên cạnh băng ghế chỉ đạo. Anh ta không can thiệp vào trận đấu, nhưng anh ta luôn luôn có mặt ở đó, và nó đã trở thành một nghi thức.” Anh nhét chiếc khăn tay trở lại vào trong túi. “Bert không thích chuyện McCaskey đứng trên sân trong khi ông lại ở trên phòng VIP của đội Stars, vì thế vài năm trở lại đây ông đã bắt đầu làm điều tương tự, và điều đó... chà... trở thành một phần thông lệ. Các cầu thủ đã trở nên mê tín về chuyện đó.”

Một cảm giác khó chịu rõ rệt đang lan tỏa trong cô. “Ron này...”

“Cô phải đứng trên sân với đội bóng trong hiệp đấu đầu tiên,” anh vội vã nói.

“Tôi không thể làm điều đó! Thậm chí tôi còn không muốn ở trong phòng VIP chứ đừng nói là đứng trên sân!”

“Cô phải làm điều đó. Các cầu thủ trông chờ chuyện đó. Jim Biederot là tiền vệ công chính thức của cô, và cậu ta là một trong những cầu thủ mê tín nhất mà tôi từng gặp. Tiền vệ công như những giọng nam cao; họ rất dễ bị rối loạn. Mà Bobby Tom lại khá to mồm về chuyện đó trước trận đấu. Cậu ta không muốn nghiệp của mình bị phá vỡ.”

“Tôi không quan tâm đến nghiệp của cậu ta.”

“Thế tám triệu đô la của cô thì sao?”

“Tôi sẽ không ra đó.”

“Nếu cô không ra, coi như cô né tránh trách nhiệm của mình và cô không phải là người như tôi đã nghĩ.”

Câu cuối cùng được thốt ra một cách hấp tấp, và nó làm cô khựng lại. Nhưng cái ý tưởng về chuyện đứng trên sân làm nỗi sợ hãi dâng tràn trong cô và cô không muốn đối mặt với nó. Thay vì hoảng loạn, cô lục tìm trong đầu một lời biện hộ khôn ngoan.

“Quần áo của tôi không phù hợp.” Mắt Ron ánh lên vẻ ngưỡng mộ khi anh ngắm nghía cô. “Cô trông rất xinh đẹp.”

Đầu gối và một phần lớn đùi chọc xuyên qua đám ruy băng màu hồng chói khi cô nhấc một chân lên để chỉ cho Ron đôi xăng đan dây dợ với cái gót cao gần tám phân. “Mike McCaskey sẽ không bước ra sân mà ăn mặc như thế này! Hơn nữa, tôi sẽ lún mất.”

“Đó là cỏ nhân tạo; Phoebe à, cô đang trốn tránh một cách vô vọng thôi. Thành thật mà nói, tôi kỳ vọng nhiều hơn ở cô kia.”

“Anh cũng có phần thực sự thích thú chuyện này, đúng không?”

“Phải thừa nhận rằng khi nhìn thấy cô trong chiếc váy đó, tự dưng tôi nảy ra suy nghĩ rằng vẻ bề ngoài đó của cô có thể sẽ thúc đẩy doanh thu bán vé. Có lẽ cô nên vẫy tay với đám đông.”

Phoebe thốt ra một từ mà cô gần như chưa bao giờ sử dụng.

Anh nhìn cô với vẻ quở trách nhẹ nhàng. “Để tôi nhắc cho cô nhớ về thỏa thuận cộng tác ban đầu của chúng ta. Tôi sẽ cung cấp kiến thức còn cô sẽ phải dốc hết can đảm. Ngay lúc này đây, cô đang không tuân thủ phần thỏa thuận của cô đấy.”

“Tôi không muốn bước ra ngoài sân cỏ!” Cô kêu lên với vẻ tuyệt vọng. “Tôi hiểu điều đó. Thật không may, cô bắt buộc phải ra đó.” Nhẹ nhàng cặp cánh tay cô dưới khuỷu tay, anh bắt đầu đưa cô lên đoạn dốc nghiêng nghiêng dẫn đến cuối con đường hầm.

Cô cố gắng giấu cơn hoảng loạn của mình đằng sau vẻ mỉa mai. “Hai tuần trước anh là một gã tử tế không có chút phẩm chất lãnh đạo nào cơ đấy”

“Tôi vẫn là một gã tử tế.” Anh dẫn cô ra khỏi cửa đường hầm vào trong vùng ánh sáng mặt trời sáng chói. “Cô đang giúp tôi phát triển cái phẩm chất lãnh đạo mà thôi.”

Anh hộ tống cô xuống lối đi bộ bằng bê tông, xuyên qua hàng rào và vào trong sân cỏ, dẫn cô qua phía sau đám cầu thủ đánh đấm loạn xạ đến một điểm ở ngay phía bên kia băng ghế chỉ đạo. Cô biết mình đang đổ mồ hôi, và một làn sóng tức giận dành cho cha cô ào xuyên qua người cô. Đội bóng này là đồ chơi của ông chứ không phải của cô. Khi cô ngây ra nhìn các cầu thủ, thân hình của họ như được độn thêm trở thành kích thước của những kẻ khổng lồ, cô quá hoảng sợ đến nỗi cảm thấy choáng váng hẳn đi.

Ánh mặt trời đổ xuống xuyên qua hình lục giác bằng kính nằm ở chính giữa mái vòm chiếu lên chiếc váy màu hồng chói của cô và vài người trong đám đông hét gọi tên cô. Cô thấy ngạc nhiên khi họ biết cô là ai nhưng rồi nhớ ra rằng mọi người đều đã biết câu chuyện về bản di chúc của Bert. Cô đã từ chối hàng tá yêu cầu phỏng vấn với mọi phóng viên, từ những tòa soạn báo địa phương cho đến NBC[32]. Cô ép mình gắn chặt một nụ cười rạng rỡ trên môi, hy vọng sẽ không có ai phát hiện ra cô loạng choạng đến mức nào.

[32] NBC: Đài Phát thanh và Truyền hình Quốc gia của Mỹ.

Nhận ra Ron đang chuẩn bị rời khỏi, cô liền vội vàng túm lấy cánh tay anh. “Đừng đi!”

“Tôi phải đi. Các cầu thủ nghĩ rằng tôi mang vận rủi.” Anh nhét cái gì đó vào tay cô. “Tôi sẽ chờ cô ở trong phòng VIP khi hiệp đấu kết thúc. Cô sẽ làm tốt thôi. Và, ừ - Bert đã luôn vỗ vào mông Bobby Tom.”

Trước khi cô có thể thẩm thấu mẩu thông tin không được chào đón đó thì anh đã vội vàng rút khỏi sân, để lại mình cô với một đám gã trai càu nhàu, mồ hôi nhễ nhại và được tôi luyện trong chiến trận, những kẻ cứ nhất quyết phải nện cho người khác trở nên tàn tật. Cô mở nắm tay ra và trố mắt nhìn vào bàn tay với vẻ hoang mang. Tại sao Ron lại đưa cho cô một thỏi kẹo cao su bạc hà Wrigley nhỉ?

Dan xuất hiện bên cạnh cô, và cô phải cố sức nhận chìm cái khao khát điên cuồng được quăng mình vào vòng tay anh và đòi anh hãy bảo vệ cô. Nỗi khao khát đó nhạt hẳn đi khi anh xiên qua cô bằng ánh mắt không thân thiện một chút nào.

“Không được rời khỏi chỗ này cho đến khi kết thúc hiệp đấu. Hiểu rồi chứ?”

Cô chỉ có thể gật đầu.

“Và đừng có làm loạn lên. Tôi nghiêm túc đấy, Phoebe. Cô có các nghĩa vụ, và tốt hơn hết cô nên thực hiện từng nghĩa vụ một. Cô và tôi có thể nghĩ rằng sự mê tín của các cầu thủ là kỳ quặc, nhưng họ thì không nghĩ thế.” Không thêm một lời giải thích nào, anh nghênh ngang rời khỏi cô.

Cuộc chạm trán chỉ kéo dài vài giây nhưng cô có cảm giác như thể cô vừa bị tấn công bởi một chiếc xe ủi đất. Cô còn chưa kịp hồi phục thì một cầu thủ đã bước về phía cô đung đưa chiếc mũ sắt cạnh tấm lưới che mặt. Mặc dù đã tránh xa khỏi các cầu thủ, nhưng cô vẫn nhận ra Bobby Tom Denton qua tấm ảnh của cậu ta: tóc vàng, gò má khoáng đạt, miệng rộng. Cậu ta trông căng thẳng và cáu kỉnh.

“Cô Somerville, chúng ta chưa gặp nhau, nhưng... tôi cần cô vỗ vào mông tôi.”

“Cậu... ừ... hẳn là Bobby Tom.” Một Bobby Tom vô cùng giàu có.

“Đúng thế, thưa cô.”

Cô tuyệt đối không thể làm điều này. Có lẽ một số phụ nữ được sinh ra là để vỗ mông, nhưng cô không phải là một trong số họ. Nhanh chóng giơ tay lên, cô hôn các đầu ngón tay của mình và dí nó vào môi cậu ta. “Một nghi thức mới thì sao, Bobby Tom?” Cô lo lắng chờ đợi xem liệu cô có làm điều gì không thể cứu vãn đối với nghiệp của cậu ta, và theo đó thổi bay tám triệu đô la hay không. Bobby Tom bắt đầu cau mày và điều tiếp theo cô biết là những dải ruy băng màu hồng chói quất vào chân cô khi cậu ta vồ lấy cô nhấc lên khỏi mặt sân và đặt một nụ hôn đánh chụt lên môi cô.

Cậu ta cười toe toét khi đặt cô trở lại mặt đất. “Thậm chí nghi thức này còn bá cháy hơn.”

Hàng trăm người trong đám đông đã chớp được sự kiện đó và khi cậu ta túc tắc bước đi, cô nghe thấy những tiếng cười lớn. Dan cũng đã chứng kiến nụ hôn đó nhưng anh tuyệt đối không cười.

Một con quái vật khác hướng về phía cô. Khi tới gần, cậu ta sủa ra một mệnh lệnh cho một ai đó đằng sau cậu ta và cô nhìn thấy cái tên “Biederot” sau lưng chiếc áo thi đấu màu xanh da trời. Đây hẳn là anh chàng tiền vệ công tính khí thất thường của cô.

Khi cuối cùng cậu ta cũng đã dừng lại bên cạnh cô, cô nhìn thấy mái tóc xanh thẫm của cậu ta, chiếc mũi khoằm khoằm và một cái miệng nhỏ nhắn gần như nữ tính. “Cô Somerville, cô phải... cha cô...” Cậu ta nhìn chằm chằm vào một điểm ngay phía bên kia tai trái của cô và hạ thấp giọng xuống. “Trước mỗi trận đấu, ông ấy luôn nói, “Ăn cứt đi, đồ to xác đần độn.’”

Trái tim cô như chùng hẳn xuống.

“Tôi có thể... Liệu thay vào đó, tôi có thể chỉ vỗ mông cậu thôi được không?”

Cậu ta lắc đầu, vẻ mặt vô cùng dữ dội.

Cô cúi gằm mặt và lặp lại câu nói đó nhanh hết mức.

Anh chàng tiền vệ công thở ra nhẹ nhõm. “Cảm ơn cô Somerville.” Cậu ta chạy ra xa.

Đội Stars thắng trong lượt tung đồng xu, và hai đội xếp đội hình để chuẩn bị xuất phát. Thật hoảng kinh, Dan bắt đầu chạy tới phía cô, ánh mắt vẫn dán chặt vào sân cỏ. Anh bị vướng sợi dây dài trên tai nghe điện đài, nhưng nó dường như không gây trở ngại gì cho chuyển động của anh. Anh dừng lại bên cạnh cô, mắt không rời sân cỏ. “Cô có kẹo cao su không?”

“Kẹo cao su á?”

“Kẹo cao su!”

Cô chợt nhớ ra thanh Wrigley mà Ron đã nhét vào tay mình, liền nới lỏng các ngón tay lúc này đang nắm chặt quanh thỏi kẹo ra. “Nó đây.”

“Chuyển nó qua khi cầu thủ phát bóng bắt đầu đá bóng lên. Dùng tay phải của cô. Đưa phía sau lưng. Hiểu rồi chứ? Giờ đừng có mà làm hỏng đấy. Tay phải. Phía sau lưng. Khi cầu thủ phát bóng đá bóng.”

Cô trố mắt nhìn anh. “Ai là cầu thủ phát bóng?”

Anh bắt đầu trông có vẻ hơi phát rồ lên rồi. “Cái gã nhỏ nhắn đứng giữa sân ấy! Cô không biết gì cả à? Cô sẽ làm hỏng chuyện này, đúng không?”

“Tôi sẽ không làm hỏng cái gì cả!” Ánh mắt cô phóng về phía sân cỏ trong khi cô điên cuồng cố gắng nhận diện cầu thủ phát bóng. Cô chọn người nhỏ con nhất trong đám cầu thủ và hy vọng mình đúng. Khi người đó cúi xuống đặt quả bóng, cô vung tay phải ra phía sau lưng và vỗ miếng kẹo cao su vào lòng bàn tay để mở của Dan. Anh gầm gừ, đút nó vào trong túi, và lao đi mà không có đến một lời cảm ơn. Cô tự nhắc nhở bản thân rằng mới chỉ vài phút trước, anh vừa mới nói rằng sự mê tín của các cầu thủ là kỳ quặc.

Vài giây sau, quả bóng vòng lên không trung và sự huyên náo nổ tung phía trước cô. Không gì có thể giúp cô chuẩn bị tinh thần trước những tiếng ầm ĩ kinh khủng từ hai mươi hai cơ thể của những gã đàn ông trong một trận chiến hết công lực đang cố gắng giết chết lẫn nhau. Tiếng mũ sắt côm cốp, đệm vai tông sầm vào nhau, và không gian ngập tràn tiếng chửi rủa, tiếng gầm gừ và tiếng kêu la.

Cô ấn chặt hai tay lên tai và hét lên khi một đoàn gã trai mặc đồng phục lao về phía cô. Cô đã đông cứng người lại tại đó trong khi cầu thủ của đội Stars ôm quả bóng cướp được lao về phía cô. Cô há miệng ra định hét lên, nhưng không có âm thanh nào thoát ra cả. Đám đông trở nên điên cuồng khi anh ta chạy đua về phía đường biên và theo sau là một toán quái vật trong bộ quần áo trắng-da cam đến từ địa ngục. Cô nhận ra anh ta không thể dừng lại - anh ta sắp chạy dẫm lên cô - nhưng cô không thể tự cứu mình bởi vì đầu gối cô đã bị khóa cứng. Vào đúng phút chót anh ta thình lình đổi hướng và tống quả bóng về phía đồng đội trên đường biên.

Tim cô đã nhảy lên tận cổ họng, và cô tưởng mình sắp ngất xỉu đến nơi. Lóng ngóng sờ soạng lên cái túi bé xíu trên vai, cô mò mẫm bên trong và lôi ra cặp kính râm nạm hạt lấp lánh, suýt đánh rơi xuống đất khi vụng về đeo nó vào như một tấm khiên bảo vệ.

Hiệp thi đấu đầu tiên trôi đi một cách chậm chạp đến khổ sở. Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của các cầu thủ, nhìn thấy vẻ mặt của họ khi thì sửng sốt, khi thì điên cuồng, nghe thấy những tiếng quát thét tục tĩu, các từ ngữ báng bổ liên tu bất tận cho đến khi sự lặp đi lặp lại đã khai quật đến cả những ý nghĩa bẩn thỉu dơ dáy nhất của các từ. Sau một lúc, cô nhận ra giờ cô đứng đó không phải vì bị ép buộc nữa, mà đây giống như một cuộc thử nghiệm về sức mạnh, về sự can đảm của riêng cô. Có lẽ nếu như xử lý được thử thách này, cô sẽ có thể xử lý được phần đời còn lại của mình.

Chưa bao giờ mỗi giây lại dài như từng phút, mỗi phút lại dài như từng giờ như thế. Qua khóe mắt, cô quan sát các cô gái đội cổ vũ Star Girl trong những trang phục màu vàng mỏng tang được dát màu xanh da trời và cô hoan hô cổ vũ bất cứ khi nào họ cổ vũ. Cô vỗ tay một cách đầy trách nhiệm khi Bobby Tom liên tiếp bắt được bóng trước một thứ mà sau này cô nghe tả lại là hàng phòng ngự mạnh mẽ của đội Broncos. Và cô nhận ra mắt cô lạc về phía Dan Calebow thường xuyên hơn cô muốn.

Anh đi đi lại lại phía ngoài đường biên, mái tóc vàng sẫm sáng lên dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua tâm mái vòm. Hai bắp tay của anh làm căng ống tay ngắn của cái áo thun sơ mi và những mạch máu rần rật trên chiếc cổ lực lưỡng khi anh hét lên chỉ đạo. Anh không đứng yên. Anh đi lại, nổi giận, gầm thét, tống nắm đấm vào không khí. Khi một quyết định của trọng tài đưa ra gần cuối hiệp làm anh nổi giận, anh giật phắt ống nghe ra khỏi tai và dợm lao vào sân cỏ. Ba cầu thủ nhảy vọt ra từ băng ghế dự bị và dùng thân mình kìm anh lại, phản ứng của họ quá nhịp nhàng làm cô có cảm giác như họ đã từng làm điều đó trước đây. Mặc dù về mặt luật pháp đội bóng này là của cô trong vòng vài tháng tới, nhưng cô biết rằng nó thuộc về anh. Anh làm cô hoảng sợ và làm cô say mê. Cô sẵn sàng trả mọi giá để có thể không còn sợ hãi như thế.

Tiếng còi cuối cùng cũng vang lên, thông báo kết thúc hiệp đấu. Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, đội Chicago Stars đã cầm chân đội Broncos với tỷ số hòa 7-7.

Bobby Tom lao về phía cô, vẻ mặt tưng bừng hớn hở đến nỗi cô không thể không mỉm cười đáp lại. “Hy vọng cô sẽ ở chỗ nào đó mà tôi có thể gặp được khi chúng ta đấu với đội Chargers vào tuần tới, cô Somerville. Cô đã đem may mắn đến cho tôi.”

“Tôi nghĩ rằng tài năng của cậu đã đem may mắn đến cho cậu.”

Giọng Dan vang lên dữ tợn. “Denton, qua đây ngay! Chúng ta vẫn còn phải chơi ba hiệp nữa, hay cậu quên mất điều đó rồi?”

Bobby Tom nháy mắt và lút cút chạy đi.