Vì Đó Là Em

Chương 6

“Đây rồi, cô Somerville.”

Chiếc Buick Park Avenue rời đường cao tốc rẽ sang một con đường hai làn được đánh dấu bằng tấm bảng gỗ màu xanh-trắng đề Đường Stars. Annette Miles, người tài xế đã đón Phoebe tại sân bay O’Hare, từng là thư ký của Bert trong nhiều năm. Chị ta gần năm mươi, hơi thừa cân và có mái tóc hoa râm ngắn cũn. Mặc dù lịch sự nhưng chị ta cũng không đặc biệt cởi mở lắm, và hai người họ nói chuyện với nhau rất ít.

Phoebe đã mệt lử vì phải dậy từ lúc bình minh để bắt chuyến bay sớm và cô cảm thấy căng thẳng vì những gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Cố gắng thả lỏng người, cô nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ xe về phía khung cảnh um tùm cây cối. Hàng dãy sồi, óc chó, thích và thông nằm dọc theo hai bên đường, và qua một khoảng trống giữa các thân cây phía bên tay phải, cô có thể thoáng nhìn thấy một dãy hàng rào mắt cáo.

“Cái gì ở đằng kia vậy?”

“Một sân tập nền cỏ có kích thước tiêu chuẩn cùng với một sân bóng 70 yard. Cây cối xung quanh giúp khu vực này tránh xa được mọi con mắt tò mò.” Chị ta vượt qua con đường nhánh với một tấm bảng hiệu hình chữ nhật màu xanh-trắng đánh dấu lối vào kho. “Cha cô mua khu đất này từ nhà thờ Công giáo năm 1980. Trước đã từng có một tu viện ở đây. Khu liên hợp này không được tối tân cho lắm, không giống như cơ sở vật chất của đội Cowboys hay 49ers, nhưng vẫn sử dụng được, và sân vận động Midwest Sports không xa đây lắm. Đã có rất nhiều tranh cãi khi sân vận động đó được xây dựng, nhưng nó đã đem lại cả đống tiền cho hạt Du Page.”

Con đường vòng sang phía bên phải và hơi dốc lên đến một tòa nhà hai tầng hình chữ L với kiến trúc không mấy ấn tượng được làm bằng thép và kính xám. Nét dễ chịu nhất của nó là cách các lớp kính phản chiếu đám cây cối xung quanh, làm dịu bớt vẻ thực dụng của tòa nhà.

Annette chỉ về một khu đất lát gạch được đánh dấu là chỗ đỗ xe riêng. “Tôi đã cho người đem xe của cha cô từ nhà đến đây như cô yêu cầu. Nó đỗ bên cạnh lối vào. Thường thì cô sẽ cần đến nó đấy, nhưng hôm nay tôi sẽ đưa cô vào qua sảnh.”

Chị ta đỗ xe vào bãi dành cho khách, chỗ gần với cửa ra vào nhất và tắt máy. Phoebe bước ra ngoài. Khi tiến đến gần tòa nhà, cô ước gì mình đã mang Pooh theo như một tấm chắn bảo vệ thay vì để nó lại với Viktor. Cô bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong cánh cửa đôi làm bằng kính. Bộ cánh này, áo vest quần âu màu xám ngọc trai, là thứ trang phục đậm chất công sở nhất mà cô có. Cô mặc áo sát nách bằng lụa màu chàm bên trong áo khoác ngắn và đi đôi xăng đan cũng màu chàm đồng bộ với quai trước là một sợi xích vàng thanh mảnh. Mái tóc uốn thành những lọn vàng óng bóng mượt vểnh lên. Sự phù phiếm duy nhất cô tự cho phép mình thể hiện là một chiếc ghim cài bằng gỗ hình con gấu trúc màu tía và trắng gắn trên ve áo. Và cặp kính râm nạm ngọc giả lấp lánh. Annette mở một trong hai cánh cửa đôi bằng kính cho cô. Mỗi cánh cửa treo một tấm logo của đội bóng là ba ngôi sao vàng lồng vào nhau trong một vòng tròn màu xanh da trời. Đẩy cặp kính râm lên đỉnh đầu, Phoebe bước vào trong thế giới của cha cô. Khu đại sảnh hình bán nguyệt, có thể đoán trước được là cũng trải thảm màu xanh da trời, đặt những chiếc ghế tựa bằng nhựa vàng và một chiếc bàn tiếp tân uốn lượn màu trắng có sọc vằn màu xanh-vàng.

Một cái kệ trưng bày giải thưởng đặt ở một đầu, cùng với những câu trích dẫn, poster, và một dãy logo của tất cả các đội bóng trong NFL được lồng khung.

Annette ra hiệu về phía một chiếc ghế. “Cô chờ ở đây một lát nhé.”

“Dĩ nhiên rồi.” Phoebe gỡ cặp kính râm xuống nhét vào trong túi xách. Chưa đến một phút sau, một người đàn ông vội vàng bước ra từ khu hành lang phía bên trái.

“Cô Somerville. Xin chào mừng.”

Cô trố mắt nhìn anh ta.

Đấy là một anh chàng Tom Cruise kiểu sách vở, tháp và đáng yêu, với vẻ mặt cung kính, thân thiện đã góp phần quan trọng xoa dịu cái dạ dày đang bồn chồn của cô. Mặc dù có vẻ gần bằng tuổi cô nhưng trông anh ta lại quá trẻ con đến mức nhìn chẳng khác gì cậu nhóc. Cô nắm bàn tay mà anh ta chìa ra và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh rạng rỡ như mắt Tom Cruise cũng chỉ ngang tầm mắt cô. “Chắc là cô rất mệt vì chuyến bay.”

Anh ta có hàng lông mi dày nhất mà cô từng thấy ở một người đàn ông. “Tôi xin lỗi vì cô đã không có cơ hội nghỉ ngơi trước khi phải đâm đầu vào tất cả những chuyện này.”

Giọng anh ta dịu dàng, thái độ vô cùng đáng mến khiến cô cảm thấy tia hy vọng đầu tiên kể từ khi Dan Calebow quăng tối hậu thư cho cô. Có thể chuyện này rốt cuộc cũng không quá tệ hại đến thế.

“Tôi ổn mà,” cô trấn an anh ta.

“Cô có chắc không? Tôi biết có cả đống người đang chờ gặp cô, nhưng nếu cô muốn tôi sẽ cố hết sức giữ họ lại.”

Cô muốn thắt một chiếc nơ quanh người anh ta và đặt anh ta dưới cây thông Giáng sinh. Rađa bên trong người cô không phát ra bất cứ tín hiệu cảnh báo nào cho thấy cô cần phải quyến rũ anh ta giống như cô vẫn thường phải làm mỗi khi ở gần những anh chàng ưa nhìn. Vóc người nhỏ bé và thái độ thân thiện của anh ta đã giúp cô tránh khỏi cảm giác bị đe dọa.

Cô hạ giọng xuống sao cho chỉ mình anh ta nghe thấy. “Sao thay vào đó anh không bám sát bên cạnh tôi? Tôi có cảm giác mình sẽ cần một khuôn mặt thân thiện.”

“Tôi rất sẵn lòng.” Họ mỉm cười với nhau và cô cảm thấy một mối liên hệ dễ chịu với anh ta, như thể họ đã biết nhau nhiều năm rồi vậy.

Anh ta dẫn cô đi qua một cái cổng vòm vào trong khu văn phòng được trang hoàng những quả bóng kỳ niệm, cờ hiệu, những tách trà của đội bóng chứa đầy bút chì. Khi họ đi ngang qua, anh ta giới thiệu cô với vài người đàn ông, hầu hết đều mặc áo phông xanh có in logo của Stars và gần như ai cũng có chức danh: giám đốc, quản lý, trợ lý.

Không như các đồng nghiệp ăn mặc xuề xòa hơn, người bạn đồng minh mới của cô mặc vest sọc chìm màu than chì, áo sơ mi trắng gột hồ với cổ tay kiểu Pháp, cà vạt sọc gân màu đỏ tía và đi đôi giày mũi vểnh màu nâu đỏ.

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tên anh.”

“Chúa ơi.” Anh ta vỗ tay lên trán và cười toe toét, để lộ ra hai lúm đồng tiền quyến rũ. “Gặp cô tôi căng thẳng quá nên quên mất. Tôi là Ron McDermitt, thưa cô Somerville.”

“Anh cứ gọi tôi là Phoebe thôi, Ron à.”

“Rất hân hạnh.”

Họ băng qua dãy bàn nhân viên bận rộn được ngăn vách, rồi rẽ ở góc hành lang vào trong chái nhà dài hơn nằm phía sau tòa nhà. Cung cách trang trí ở đây cũng thiếu trí tưởng tượng không kém khu đại sảnh: thảm xanh, tường trắng phủ kín ảnh, và poster của đội lồng trong khung crôm đơn giản.

Anh ta liếc nhìn đồng hồ và cau mày. “Giờ đã đến lúc chúng ta phải có mặt ở văn phòng của Steve Kovak rồi. Ông ấy là Giám đốc quản lý cầu thủ, và ông ấy muốn các bản hợp đồng kia được ký càng sớm càng tốt.”

“Huấn luyện viên Calebow làm như thể những hợp đồng đó là vấn đề sống còn vậy.”

“Đúng là thế đấy, Phoebe. Dĩ nhiên là đối với đội Stars thôi.” Anh dừng lại trước một cánh cửa treo tấm bảng nhỏ bằng đồng cho biết đó là văn phòng của giám đốc quản lý cầu thủ. “Mùa giải trước, đội bóng này đã có bảng thành tích thuộc hạng tệ hại nhất giải vô địch. Fan hâm mộ đã ruồng bỏ chúng ta, và chúng ta đã phải chơi trên sân vận động chứa chưa đầy nửa số khán giả. Nếu như chúng ta đánh mất Bobby Tom Denton thì sẽ lại có nhiều ghế trống hơn nữa.”

“Anh đang nói với tôi rằng tốt hơn hết là tôi nên ký bằng không thì chết à?”

“Ồ không. Cô là bà chủ. Tôi có thể tư vấn cho cô, nhưng đây là đội bóng của cô và cô là người đưa ra quyết định cuối cùng.”

Anh nói với vẻ nghiêm túc đến nỗi làm cô chỉ muốn choàng tay quanh người anh mà hôn đánh chụt một cái thật mạnh lên ngay cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn ấy. Thay vào đó, cô bước qua cánh cửa mà anh vừa mở ra cho cô.

Steve Kovak là một người từng trải với hàng bao nhiêu thập kỷ chinh chiến phía bên ngoài đường biên. Ông ta mặc sơ mi xắn tay giản dị, mái tóc nâu thưa thớt, quai hàm nhọn và nước da hồng hào. Phoebe cảm thấy ông ta vô cùng đáng sợ, và khi họ được giới thiệu với nhau, cô ước gì mình không mặc quần dài.

Vì không thể khoe đôi chân của mình, cô bèn để phanh vạt áo khoác khi ngồi xuống đối diện với ông ta qua chiếc bàn. “Tôi hiểu là tôi cần phải ký vài bản hợp đồng.”

“Đúng thế.” Ông ta dứt ánh mắt ra khỏi bộ ngực của cô và đẩy một đống giấy tờ về phía cô. Cô rút từ trong túi xách ra một cặp kính đọc sách với gọng kính lốm đốm như da báo, đeo vào.

Cánh cửa phía sau lưng mở ra và cô cứng người lại vì căng thẳng. Cô không cần phải quay đầu lại mới biết ai vừa bước vào; có một thứ gì đó trong không khí. Có thể đó là mùi cam thoang thoảng mà cô đã nhận thấy khi anh xuất hiện trong căn hộ của cô, cũng có thể đơn giản là sự xáo trộn của không khí khi chất nam tính ứa tràn. Cô thấy hoảng sợ vì mình vẫn còn nhớ anh có mùi như thế nào, và cô nới rộng vạt áo khoác của mình hơn một chút.

“Thật mừng khi thấy cô có thể đến đây, cô Somerville.” Một thoáng mỉa mai sắc lẻm ẩn dưới giọng điệu Alabama nhừa nhựa. Từ xưa đến giờ, cô chưa bao giờ thấy giọng miền Nam đặc biệt hấp dẫn, nhưng cô bắt buộc phải thừa nhận rằng dứt khoát có một cái gì đó rất cám dỗ trong cách các nguyên âm được kéo dài ra đó.

Cô ghim ánh mắt trên đám giấy tờ đang nghiên cứu. “Cư xử tử tế đi, anh Calebow, nếu không tôi sẽ xua Pooh vào anh đấy.” Trước khi anh có thể đáp trả, cô ngẩng phắt đầu lên khỏi bản hợp đồng của Bobby Tom Denton. “Tám triệu đô la? Các anh sẽ đưa cho gã này tám triệu đô la chỉ để bắt một quả bóng! Tôi tưởng đội bóng này đang gặp vấn đề về tài chính?”

Dan tựa người vào bức tường phía bên trái cô, tay khoanh lại và rúc các ngón tay xuống dưới nách chiếc áo phông xanh của đội Stars đang được anh mặc kèm quần dài xám. “Cầu thủ bắt bóng giỏi không rẻ chút nào. Cô sẽ nhận ra rằng số tiền đó là cho bốn năm.”

Cô vẫn đang cố gắng lấy lại hơi thở. “Đây là một số tiền quá đáng.”

“Cậu ta đáng giá đến từng xu,” Steve Kovaktrả miếng. “Nhân đây nói luôn, cha cô đã chấp thuận bản hợp đồng này.”

“Trước hay sau khi ông chết?”

Dan mỉm cười. Theo bản năng, Phoebe nhìn sang phía người đàn ông duy nhất trong phòng mà cô tin tưởng để xác nhận rằng quả thực, cha cô đã biết về bản hợp đồng khủng này. Ron gật đầu.

Chiếc ghế tựa của Kovak kêu cọt kẹt khi ông ta quay sang phía Dan, gạt cô ra khỏi cuộc nói chuyện. “Anh có biết rằng đội Colts chỉ trả cho Johnny Unitas 10.000 đô một năm không?

Và đó là sau khi ông ta đã dẫn dắt họ đạt được hai chức vô địch rồi đấy.” Đám đàn ông này dứt khoát là điên rồi, và cô quyết định rằng mình sẽ phải là người có tiếng nói sáng suốt. “Vậy tại sao các anh không loại Bobby Tom Denton và thuê cái gã Unitas đó? Các anh có thể trả gấp ba lần mức đề nghị của Colts mà vẫn còn để dành được vài triệu đô la.” Dan Calebow phá lên cười. Cúi gằm đầu xuống, anh vẫn khoanh hai tay khi ngực đã bắt đầu rung lên bần bật. Steve Kovak trố mắt nhìn cô với vẻ mặt nửa choáng váng nửa kinh hoàng đến đáng thương.

Mắt cô phóng về phía Ron, lúc này anh đang nở một nụ cười dịu dàng trên môi. “Tôi nói sai gì à?” Cô hỏi. Chồm người về phía trước, Ron vỗ nhẹ lên tay cô và khẽ nói. “Johnny Unitas giờ đã giải nghệ rồi. Ông ấy... à... khoảng sáu mươi tuổi. Và ông ấy là một tiền vệ công.”

“Ồ.”

“Nhưng nếu ông ấy vẫn còn chơi bóng và... à ừ... trẻ hơn, đó có thể là một gợi ý xuất sắc.”

“Cảm ơn anh,” cô đáp lại với vẻ nghiêm trang.

Đầu vẫn chúi xuống, Dan quẹt khóe mắt bằng ngón tay cái. “Johnny Unitas. Chúa ơi...”

Giờ thì đã hoàn toàn điên tiết, cô vung chân về phía anh, giật phắt cặp kính ra và đập mạnh lên những bản hợp đồng chưa được ký. “Anh có làm ra được nhiều tiền như thế này khi còn chơi bóng không?”

Dan liếc nhìn cô, mắt vẫn còn ươn ướt. “Nếu đã chơi được một thời gian thì tiền vệ công chính thức kiếm được khá hơn thế một chút.”

“Nhiều hơn tám triệu đô la?”

“Ừ.”

Cô quăng những bản hợp đồng xuống mặt bàn. “Tốt. Thế sao anh không đi mà ký cái này đi!” Cô đứng phắt dậy, nghênh ngang bước ra ngoài.

Cô đi hết nửa hành lang thì mới nhận ra mình không biết đi đâu cả. Một văn phòng trống nằm ngay bên tay trái. Cô bước vào trong và đóng sầm cửa lại, ước gì mình đã có thể kiềm chế được tính nóng nảy. Một lần nữa, cô lại để cái miệng kiểm soát bộ óc.

Nhét cặp kính vào trong túi áo khoác, cô bước về phía dãy cửa sổ kính kéo dài từ sàn đến trần ở phía sau chiếc bàn làm việc và trông ra ngoài hai sân tập vắng teo. Cô biết gì về những gã bắt bóng và các hợp đồng tám triệu đô la chứ? Cô có thể nói chuyện với những người yêu nghệ thuật bằng bốn thứ ngôn ngữ khác nhau, nhưng điều đó lúc này chẳng ích lợi gì cho cô cả.

Cánh cửa mở ra phía sau lưng cô. “Cô ổn chứ?” Ron nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi ổn.” Khi quay lại, cô nhìn thấy sự quan tâm trong đôi mắt anh.

“Cô phải hiểu về họ. Về bóng bầu dục.”

“Tôi ghét môn này. Tôi không muốn hiểu.”

“Tôi e là cô phải hiểu nếu cô sắp trở thành một phần trong những thứ này.” Anh mỉm cười buồn bã với cô. “Họ cực kỳ quyết tâm đạt được những gì họ muốn. Bóng bầu dục chuyên nghiệp là hội kín chuyên biệt nhất trên thế giới dành cho phái nam.”

“Ý anh là gì?”

“Nó đóng cửa hoàn toàn với người ngoài. Có những mật khẩu bí mật và những nghi thức phức tạp mà chỉ họ mới có thể hiểu được. Không có luật lệ thành văn nào, và nếu phải hỏi rằng những luật lệ đó là cái gì thì cô sẽ không thể thuộc về thế giới đó. Đó là một xã hội khép kín. Không người phụ nữ nào được phép bước vào. Và cả những người đàn ông thiếu khả năng nữa.”

Cô rời khỏi những khung cửa sổ, bước về phía một kệ hồ sơ và quan sát anh với vẻ tò mò. “Anh đang nói về bản thân mình đấy à?”

Anh bối rối bật cười. “Điều đó hiển nhiên đến đau đớn, đúng không? Tôi đã 34 tuổi rồi. Tôi nói với tất cả mọi người rằng tôi cao 1m83, nhưng tôi còn chưa được 1m77. Và tôi vẫn đang cố gắng gây dựng chỗ đứng cho mình. Đời tôi cứ luôn như thế.”

“Làm thế nào mà chuyện này vẫn còn quan trọng đối với anh được chứ?”

“Chuyện cứ thế thôi. Từ nhỏ tôi đã không thể nghĩ về bất cứ thứ gì khác. Tôi đọc về bóng bầu dục, mơ về nó, đi xem tất cả những trận đấu mà tôi có thể đi - trong sân chơi, trường trung học, các đội chuyên nghiệp, không thành vấn đề. Tôi yêu cái cách thức của môn thể thao này - yêu nhịp điệu của nó và cả cái chuyện nó không có những giá trị đạo đức mơ hồ. Tôi thậm chí còn yêu cả cái tính bạo lực của nó nữa, bởi vì chẳng hiểu sao nó vẫn có vẻ an toàn - không có đám mây hình nấm của bom nguyên tử, không có hàng đống thi thể người chết khi trận đấu kết thúc. Tôi đã làm tất cả mọi thứ trừ việc chơi bóng. Tôi quá nhỏ bé, quá vụng về. Tôi vô cùng khát khao được chơi bóng, nhưng tôi lại chẳng bao giờ giữ nổi quả bóng trong tay.”

Anh đút một tay vào túi quần. “Năm cuối ở trường trung học, tôi được học bổng quốc gia và được trường Yale nhận. Nhưng tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả mà không hề lưỡng lự nếu như tôi có thể tham gia vào đội bóng. Nếu, chỉ một lần thôi, tôi có thể ôm bóng và chạy được đến vùng cấm địa.”

Cô hiểu nỗi khao khát của Ron ngay cả khi cô không thể hiểu được niềm đam mê của anh đối với bóng bầu dục. Làm thế nào mà một người đàn ông dịu dàng, ngọt ngào thế này lại có nỗi ám ảnh không lành mạnh như thế chứ?

Cô gật đầu về phía đống giấy tờ mà anh đang cầm. “Anh muốn tôi ký những thứ đó, đúng không?”

Anh bước đến gần, đôi mắt long lanh háo hức. “Tất cả những gì tôi có thể làm là tư vấn cho cô, nhưng tôi nghĩ rằng đội bóng này có một tương lai đáng chờ đợi. Dan tính khí thất thường và đòi hỏi cao. Thi thoảng anh ấy quá nghiêm khắc với cầu thủ, nhưng anh ấy vẫn là một huấn luyện viên cừ, và chúng ta có rất nhiều tài năng trẻ. Tôi biết những bản hợp đồng này trông có vẻ như cả một gia tài, nhưng trong bóng bầu dục, chức vô địch làm ra tiền. Tôi nghĩ đó là một khoản đầu tư dài hạn khá tốt.” Cô giật đám giấy tờ từ tay anh và nhanh chóng nguệch ngoạc tên mình vào những chỗ anh chỉ. Khi đã xong, cô thấy chóng cả mặt khi biết rằng mình vừa mới quăng đi hàng triệu đô la. Tuy vậy, xét cho cùng đó là vấn đề của Reed, vậy thì sao cô lại phải lo lắng chứ?

Cánh cửa mở ra và Dan bước vào.

Anh nhìn cây bút trên tay cô khi cô trao trả những bản hợp đồng cho Ron và Ron khẽ gật đầu xác nhận với anh.

Dan lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. “Sao cậu không đưa lại những thứ này cho Steve đi, Ronald?”

Ron gật đầu và rời văn phòng trước khi cô có thể ngăn anh lại. Căn phòng dường như nhỏ đi trông thấy khi cánh cửa một lần nữa đóng lại và họ chỉ còn lại hai người với nhau. Cô đã cảm thấy an toàn khi ở cạnh Ron, nhưng giờ một cái gì đó vô cùng nguy hiểm lại đang cháy xèo xèo trong không khí.

Khi Dan bước ra phía sau bàn làm việc và ngồi xuống, cô mới nhận ra đây là văn phòng của anh. Không như những phần còn lại trong tòa nhà, căn phòng này không có những bức tường tự khoa trương với những thứ giấy khen hay hình ảnh. Những tủ sách bằng thép thiết thực và kệ hồ sơ đứng một bên tường đối diện với cái trường kỳ đã cũ mòn. Chiếc bàn làm việc và chiếc kệ phía sau nó rất bừa bộn nhưng không thiếu tổ chức. Một chiếc ti vi chiếm chỗ ở góc xa cùng với một đầu ghi băng video. Cô rời ánh mắt khỏi một cái lỗ gớm ghiếc trên lớp ván ốp tường trông như thể được tạo ra từ một cú đấm vậy.

Cô chờ anh chuẩn bị lôi những lon bia rỗng từ trong ngăn kéo ra và bóp nát trong nắm tay, nhưng anh lại gật đầu về phía một trong những chiếc ghế tựa crôm màu xanh. Cô quyết định ngồi xuống trên trường kỳ bởi vì nó cách xa anh hơn.

Chiếc ghế kêu cọt kẹt khi anh ngả người ra. “Tôi đã ăn trưa rồi, vì thế cô không cần phải tỏ ra quá sợ hãi như thế. Tôi không ăn thịt cô đâu.”

Cô hếch cằm lên và trao cho anh một nụ cười mơ màng. “Thế thì quá tệ, huấn luyện viên à. Tôi lại đang hy vọng là anh đói bụng.”

Anh mỉm cười. “Tôi rất vui mừng vì đã gặp cô vào năm tôi 37 tuổi chứ không phải 17.”

“Vì sao thế?”

“Bởi vì giờ tôi đã khôn ngoan hơn rất nhiều so với khi đó, và cô chính xác là loại phụ nữ mà mẹ tôi đã luôn cảnh báo tôi.”

“Một người mẹ thông minh.”

“Cô luôn là một kẻ-sát-trai trong cả cuộc đời, hay đó chỉ là chuyện mới xảy ra gần đây thôi?”

“Tôi săn được anh chàng đầu tiên lúc lên tám. Một cậu nhóc hướng đạo sinh tên là Kenny.”

“Tám tuổi.” Anh huýt sáo ngưỡng mộ. “Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến những gì cô đã làm cho giới mày râu cho đến khi cô lên mười bảy.”

“Đó không phải là một cảnh tượng đẹp đẽ lắm.” Đùa cợt với người đàn ông này thật căng thẳng, và cô tìm cách thay đổi chủ đề. Nhớ ra hai sân tập vắng tanh, cô liền hất đầu về phía cửa sổ.

“Tại sao các cầu thủ không luyện tập? Tôi cứ tưởng các anh đang thua.”

“Hôm nay là thứ Ba. Đó là ngày nghỉ duy nhất trong tuần của các cầu thủ. Nhiều người trong số họ sử dụng ngày này để xuất hiện trước công chúng, lên tiếng ở các bữa tiệc trưa, những việc kiểu như thế. Các huấn luyện viên cũng vậy. Ví dụ, thứ Ba tuần trước tôi đã bỏ cả buổi chiều để quay một đoạn quảng cáo công cộng cho United Way tại một trường mầm non do hạt điều hành.”

“Tôi hiểu rồi.”

Vẻ đùa bỡn đã biến mất, anh trở nên hoàn toàn nghiêm túc khi đẩy một cặp hồ sơ qua bàn về phía cô. “Đây là lý lịch của ba người mà Steve Kovak và tôi cho rằng đủ năng lực nhất cho vị trí giám đốc điều hành, cùng với nhận xét của chúng tôi. Sao cô không xem qua vào tối nay? Cô có thể để chúng tôi đưa ra quyết định cuối cùng, hoặc cô có thể nói chuyện với Reed.”

“Chừng nào tôi còn là bà chủ, ngài huấn luyện viên ạ, chừng đó tôi sẽ tự đưa ra quyết định của mình.”

“Tốt thôi. Nhưng cô cần hành động nhanh lên.”

Cô cầm cặp hồ sơ lên. “Thế còn giám đốc điều hành hiện thời thì sao? Anh ta đã bị sa thải chưa?”

“Vẫn chưa.”

Khi anh không nói thêm gì nữa, dạ dày cô như chùng xuống. Cô không thể tưởng tượng ra được bất cứ điều gì tồi tệ hơn việc sa thải một người nào đó, thậm chí là một người cô không hề quen biết. “Tôi sẽ không sa thải anh ta! Tôi muốn người của mình phải sống và đấu tranh.”

“Thường thì đó là công việc của người chủ đội bóng, nhưng tôi cũng đoán là cô có cảm giác như thế nên tôi đã yêu cầu Steve lo chuyện này cho cô. Lúc này có lẽ ông ấy đang nói chuyện với tay giám đốc điều hành rồi.”

Phoebe thở dài nhẹ nhõm.

Dan cứ nhất quyết đòi dẫn cô đi xem qua cơ sở vật chất, và chuyến đi dạo của họ qua tòa nhà hai tầng hình chữ L mất hết một giờ đồng hồ. Cô không khỏi ngạc nhiên trước số lượng phòng học mà cô nhìn thấy nên liền đề cập chuyện đó với Dan.

“Họp hành và xem băng ghi hình là một phần không thể thiếu trong thời gian luyện tập hằng ngày,” anh giải thích. “Các cầu thủ phải học được chiến thuật trong trận đấu. Họ phải chịu phê bình và nghe những bài báo chỉ trích. Bóng bầu dục không chỉ có mồ hôi thôi đâu.”

“Tôi sẽ nhớ lời anh về chuyện này.” Phòng họp của các huấn luyện viên treo một tấm bảng viết ở sát mép tường, trên đó nguệch ngoạc những từ như King, Joker, Jay-hawk, cùng với vài biểu đồ. Phòng tập tạ có mùi như cao su và có một cái cân Toledo to vật vã, trong khi phòng chiếu video bé tin hin chứa những chiếc giá cao từ sàn đến trần chất đầy trang thiết bị kỹ thuật cao đắt tiền.

“Tại sao các anh lại cần quá nhiều trang thiết bị chiếu phim như thế?”

“Trong quá trình huấn luyện, cần xem phim rất nhiều. Chúng tôi có người quay camera riêng và họ quay tất cả các trận đấu từ ba góc độ khác nhau. Trong NFL, mỗi đội phải gửi những cuốn băng về ba trận đấu cuối cùng của mình cho đối thủ tiếp theo đúng một tuần trước khi họ gặp nhau.”

Cô hướng ánh mắt xuyên qua dãy cửa sổ nhìn vào trong phòng chăm sóc thể lực, khu vực thực sự ngăn nắp duy nhất mà cô nhìn thấy trong suốt chuyến tham quan. Những chiếc tủ được xếp thẳng hàng dọc tường. Có những băng ghế đệm dài, vài thùng mát xa thủy lực bằng thép không gỉ, một bình Gatorade[22], một thùng nhựa màu đỏ đề “Chất thải nhiễm khuẩn”, một chiếc bàn chứa hàng chục cuộn băng vải được xếp thành từng chồng cao cả thước.

[22] Một loại đồ uống không ga có khoáng chất tăng lực dành cho các vận động viên, được sản xuất bởi công ty Quaker Oats, hiện nay là một phân nhánh trong PepsiCo.

Cô chỉ về phía các chồng băng. “Sao nhiều thế?”

“Các cầu thủ phải được quấn băng trước mỗi lần luyện tập, thường là hai lần một ngày. Chúng tôi sử dụng chúng rất nhiều.”

“Chuyện đó hẳn là mất rất nhiều thời gian.”

“Chúng tôi có năm người quấn băng ở trại luyện tập, ba trong suốt mùa giải.”

Họ đi tiếp. Cô nhận thấy một số phụ nữ họ gặp rõ ràng là đã nhảy dựng lên khi nhìn thấy Dan, trong khi cánh đàn ông chào anh với các mức độ cung kính khác nhau. Cô nhớ chuyện Ron nói về hội kín chuyên biệt của nam giới và nhận ra Dan chính là thủ lĩnh của hội đó.

Trong phòng thay đồ của cầu thủ, những chiếc tủ mở được chất đầy giày, tất, áo thun và những miếng đệm. Một vài cầu thủ dán ảnh chụp gia đình vào trong tủ đồ cá nhân. Có một chiếc máy chứa nước ngọt có ga ở một góc, cùng với mấy cái điện thoại và những chuồng cu bằng gỗ chất đầy thư của fan hâm mộ.

Sau khi cô hứa với anh sẽ quay trở lại trước mười giờ sáng hôm sau, Dan để cô lại trong sảnh. Quá nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi anh mà không phải chịu thêm bất cứ vết thương trầm trọng nào, cô lôi ngay trong túi xách ra chùm chìa khóa chiếc Cadillac của Bert mà Annette đã đưa cho cô ra khỏi túi xách, nhưng rồi sực nhớ ra cô vẫn chưa cảm ơn Ron vì đã giúp đỡ cô trong ngày hôm nay. Cô cũng muốn hỏi ý kiến tư vấn anh về chuyện chọn giám đốc điều hành mới.

Cô đang tiến về khu vực dành cho ban điều hành của đội Stars thì gặp một anh chàng người tầm thước và chắc nịch vác theo các thiết bị quay phim.

“Xin lỗi anh, anh làm ơn chỉ hộ văn phòng của Ron được không?”

“Ron ư?” Anh ta trông có vẻ bối rối.

“Ron McDermitt.”

“Ồ, ý cô là Ronald hả. Phòng cuối cùng phía cuối hành lang.”

Cô bước dọc theo hành lang, nhưng khi bước đến cánh cửa cuối cùng, cô rút ra kết luận mình đã hiểu sai lời chỉ dẫn, bởi vì cánh cửa này treo một tấm bảng bằng đồng có dòng chữ “Giám đốc điều hành”. Bối rối, cô trố mắt nhìn nó.

Và rồi trái tim cô chùng xuống hụt hẫng. Cô lao vào một phòng đợi nhỏ bên trong có một chiếc bàn thư ký và vài chiếc ghế. Điện thoại đang kêu ầm ĩ, tất cả các nút đều nhấp nháy, nhưng không có ai ở đó. Trong vài giây, cô điên cuồng hy vọng rằng Ron là một thể loại trợ lý nào đó, nhưng niềm hy vọng đó chết ngay khi cô xông qua ngưỡng cửa vào văn phòng phía bên trong.

Ron ngồi sau bàn làm việc, chiếc ghế bành của anh quay lưng lại cửa ra vào và hướng ra cửa sổ phía sau lưng. Anh đã xắn tay áo lên, khuỷu tay chống lên hai tay ghế bành.

Cô chậm chạp bước vào trong phòng. “Ron à?”

Anh quay lại. “Chào Phoebe.”

Trái tim cô gần như vỡ nát khi anh trao cho cô một nụ cười ủ rũ. Bất chấp thái độ dịu dàng của anh, cô tự cho phép mình có một tia hy vọng. “Anh đã... anh đã nói chuyện với Steve Kovak chưa?”

“Cô muốn biết ông ta đã sa thải tôi chưa chứ gì? Thế thì rồi.”

Cô nhìn anh buồn bã. “Tôi đã không nhận ra anh chính là giám đốc điều hành. Tại sao anh không nói cho tôi biết?”

“Tôi nghĩ rằng cô biết rồi.”

“Nếu biết, tôi sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.” Dù nói ra những lời đó, cô vẫn nhớ thỏa thuận của cô với Dan. Một phần trong thỏa thuận đó là cô hứa sẽ sa thải giám đốc điều hành tạm thời của họ.

“Không sao đâu. Thật đấy. Đây là chuyện không thể tránh khỏi.”

“Nhưng Ron...”

“Tôi có được vị trí trợ lý cho giám đốc điều hành chỉ vì bố tôi và Bert là bạn thân của nhau. Cha cô chưa bao giờ có ấn tượng gì về tôi, và ông hẳn là sẽ sa thải tôi sau sáu tháng làm việc nếu như Carl Pogue không bảo vệ tôi.”

Cô ngã phịch xuống một chiếc ghế.

“Ít nhất thì cũng có người hậu thuẫn cho anh.”

“Tôi thích làm việc cho Carl. Chúng tôi bổ sung hoàn hảo cho nhau, vậy nên Carl mới không muốn Bert sa thải tôi.”

“Ý anh là gì?”

“Carl có bản năng sắc bén về bóng bầu dục và ông ấy là một người chỉ huy mạnh mẽ, nhưng ông ấy lại không đặc biệt thông minh. Tôi có những phẩm chất mà ông ấy không có - khả năng tổ chức, óc kinh doanh - nhưng tôi là một kẻ thất bại hoàn toàn trong vai trò lãnh đạo. Carl và tôi đã dàn xếp được chuyện đó để tôi là người lập kế hoạch và vạch ra chiến lược trong khi ông ấy đưa nó vào thực tiễn.

“Có phải anh đang nói rằng anh mới là người điều hành đội bóng không?”

“Ồ không. Carl là người chịu trách nhiệm.”

“Thực hiện những ý tưởng của anh?”

“Đúng vậy.”

Cô xoa tay lên trán. “Chuyện này thật tồi tệ.”

“Nếu nói thế này có thể an ủi chút nào cho cô, thì phải thừa nhận rằng việc sa thải tôi là một quyết định đúng đắn. Nếu giám đốc điều hành trong một đội bóng chuyên nghiệp làm việc có hiệu quả, thì tất cả mọi người làm việc cho anh ta - từ nhân viên văn phòng cho đến các huấn luyện viên - cần phải sợ anh ta chí ít là một chút. Các cầu thủ thậm chí còn không tôn trọng tôi, nói gì đến chuyện sợ hãi. Tôi có bộ óc để làm công việc này, nhưng tôi dường như không có bản sắc riêng. Hoặc có lẽ chỉ là tôi không có gan thôi.”

“Tôi có.” Cô ngồi thẳng dậy trên ghế, cũng ngạc nhiên chả kém gì Ron khi nói to lên những gì mà cô mới chỉ vừa nghĩ đến.

“Cô vừa nói gì thế?”

Cô suy nghĩ thật nhanh. Bert đã muốn cô trở thành một kẻ bù nhìn. Ông đã trông chờ cô phải trải qua nhiều ngày nhiều tháng ngồi trong văn phòng cũ của ông, ngoan ngoãn ký các giấy tờ được đặt trước mặt cô và làm những gì cô được bảo. Ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể cô sẽ cố gắng học được điều gì đó về công việc này.

Cô đã thề sẽ không tham gia vào trò chơi của cha mình, và giờ cô nhìn thấy một con đường có thể thỏa mãn các điều khoản trong bản di chúc nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng cho mình. “Tôi có gan,” cô lặp lại. “Tôi chỉ không có kiến thức thôi.”

“Cô đang nói cái gì thế?”

“Cho đến giờ, thứ duy nhất tôi biết về bóng bầu dục là tôi ghét nó đến mức nào. Nếu như cha tôi từng ngờ đến chuyện Carl Pogue sẽ bỏ đi, ông hẳn chẳng đời nào để tôi mon men đến gần đội Stars, chứ đừng nói là trong vòng vài tháng. Tôi bị bẫy vào trong chuyện này, đầu tiên là bởi Bert và sau đó là bởi Dan Calebow, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải làm tất cả mọi thứ theo cách của họ.”

“Tôi vẫn không hiểu...”

“Tôi cần phải học cách điều hành một đội bóng. Ngay cả khi chỉ phải chịu trách nhiệm trong vòng vài tháng, tôi vẫn muốn tự đưa ra quyết định của riêng mình. Nhưng tôi không thể làm điều đó nếu như không có một người mà tôi tin tưởng tư vấn cho tôi.” Cô ra hiệu về đống giấy tờ mà cô vẫn đang cầm trên tay. “Tôi không biết bất cứ điều gì về những người này.”

“Những ứng cử viên cho vị trí giám đốc điều hành đúng không?”

Cô gật đầu.

“Tôi chắc chắn rằng cô có thể tin Dan và Steve để chọn ra được người có năng lực nhất.”

“Làm sao tôi biết được điều đó?”

“Có lẽ ông anh họ Reed của cô có thể tư vấn...”

“Không!” Cô buộc mình phải nói một cách bình tĩnh. “Reed và tôi chưa bao giờ hợp nhau. Tôi sẽ không tìm anh ta dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi cần anh.”

“Tôi không thể diễn tả được sự tín nhiệm của cô có ý nghĩa đến thế nào đối với tôi.”

Cô sụm người xuống ghế. “Thật không may, tôi đã hứa với Dan là sẽ loại bỏ anh.”

“Yêu cầu của anh ấy không vô lý đâu. Tôi đã làm việc không hiệu quả.”

“Đó chỉ bởi vì anh ta không hiểu anh có khả năng làm gì. Anh ta không biết anh theo cái cách tôi biết về anh.”

“Tôi đã biết Dan vài năm rồi,” anh nhẹ nhàng chỉ ra. “Cô và tôi mới chỉ gặp nhau hai tiếng trước.”

Cô không có kiên nhẫn với cái kiểu logic đó. “Thời gian không quan trọng. Tôi có giác quan thứ sáu về con người rất nhạy.”

“Dan Calebow không phải loại người mà cô nên tính đến chuyện đương đầu, và vào lúc này, cô cần anh ấy hơn rất nhiều so với chuyện cô cần tôi. Chiến thắng trong những trận đấu là điều duy nhất có ý nghĩa trong đời anh ấy. Tôi biết điều đó khi tôi thuyết phục Carl thuê anh ấy từ đội Bears.”

“Anh là người đã thuê anh ta?”

Cho đến lúc này, cô đã biết Ron đủ để đoán được câu trả lời.

“Ồ không. Bert và Carl đưa ra quyết định cuối cùng.”

Dựa trên thành quả lao động cật lực của Ron. “Tôi cần chút thời gian suy nghĩ.”

“Tôi không tin rằng còn nhiều điều để suy nghĩ nữa. Cô đã hứa với Dan, đúng không?”

“Tôi đã hứa, nhưng...”

“Vậy thì mọi chuyện là thế.”

Ron nói đúng về một điều, cô ủ ê nghĩ. Cô không thích cái ý tưởng đương đầu với Dan Calebow một chút nào.