Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc

Đã trồng xong khoai trắng, công việc trong bộ lạc thì chưa kết thúc.

Quản lý, bón phân cho gần 800 mẫu ruộng không phải là công trình nhỏ.

Các nam nô sáng tối giúp gia chủ cho gia súc ăn xong, thời gian còn lại trong ngày đều ngâm mình ở đó. Ngô Nặc chọn trong nữ nô ra mười người tay chân nhanh nhẹn, chuyên phụ trách làm hai bữa cơm sáng tối cho họ. Thức ăn của họ toàn bộ do bộ lạc phụ trách cung cấp, nhưng nô lệ dù sao cũng là nô lệ, Ngô Nặc bất kể có tranh thủ cho họ thế nào, nhiều lắm cũng chỉ đổi được họ không phải đói bụng, mười ngày nửa tháng được một bữa ngon, nhiều hơn thì không có.

Nhưng các nô lệ lại rất thỏa mãn, chỉ cần ngày ngày đều có thể ăn no, bọn họ đã rất cao hứng, thỉnh thoảng còn có thể ăn chút vị mặn, quả thật không thể tốt hơn.

Mấy nô lệ này thậm chí hy vọng công việc này có thể kéo dài thật dài, cứ thế làm hoài.

Đồng dạng hy vọng công việc có thể tiếp tục kéo dài, còn có đám nhóc con.

Sau khi trồng xong khoai trắng, có nghĩa là đã chấm dứt khai hoang, dê, nai vân vân bị nhốt vào chuồng của mỗi nhà, các động vật đã quen mỗi ngày được thả ra hóng gió giờ ủ rũ, đám nhóc đã thích việc chăn gia súc cũng ủ rũ.

Ngô Nặc thấy đám nhóc vốn nhảy nhót khắp nơi không biết sao toàn bộ mất tinh thần, hỏi ra mới biết, chúng vẫn muốn chăn gia súc.

Ngô Nặc trưởng thành ở thành phố, thời gian ở nông thôn vô cùng có hạn, nhưng y từng nghe qua một thân thích nói, có vài động vật không thể cứ nuôi nhốt.


Chẳng hạn dê, trong nhà vị thân thích đó nuôi một đàn dê núi, chỉ cần thời tiết tốt, hắn sẽ lùa đàn dê ra ngoài dạo. Thường xuyên thả chúng ra đi dạo, không chỉ bớt được công sức đút ăn, đàn dê thường xuyên ra ngoài hoạt động, có thể giảm bớt rất nhiều bệnh tật, hơn nữa còn có thể khiến chất thịt ngon hơn.

Rồi chẳng hạn trâu, Ngô Nặc nhớ lúc nhỏ y xuống quê chơi, còn cùng đám bạn đi chăn trâu, vào vụ xuân vụ thu, trâu là sức lao động chủ yếu, cho đến sau này máy móc canh tác càng lúc càng phổ cập, trâu cày mới dần lui khỏi võ đài lịch sử nông thôn. Trâu cày có lịch sử trên ngàn năm tại đất nước ăn vặt, cho dù đến nay, vẫn có vài nơi hẻo lánh và trình độ cơ giới hóa thấp, vẫn đang kéo dài truyền thống trâu cày này.

Bò man ở bộ lạc Trường Hà giống với trâu cày trong ấn tượng của Ngô Nặc, hình dáng giống sáu phần, vóc người cao lớn hơn một chút, sừng trên đầu càng thô sắc nhọn, lông trên người càng dày hơn, rất giống với bò Tây Tạng ở vùng tuyết, mà tính cách hoàn toàn khác với trâu cày ôn thuận chậm chạp, chúng nóng nảy dễ giận, tính cách cương liệt.

Bỏ đi khuyết điểm về tính cách của bò man, khả năng chịu đựng của nó mạnh hơn trâu cày, nếu thật sự thuần dưỡng tốt, đối với bộ lạc có ý nghĩa không hề nhỏ.

Với tình huống hiện nay, xem ra về sau thức ăn Hắc Sắc sâm lâm có thể cung cấp càng lúc càng ít, bộ lạc Trường Hà muốn tiếp tục phát triển thậm chí lớn mạnh, tất nhiên phải đi con đường nông canh. Mà sức người có hạn, chỉ dựa vào sức người đi khai hoang trồng ruộng, thời gian ngắn còn được, nhưng thời gian dài, tất nhiên không được.

Nguyên nhân quá phức tạp Ngô Nặc không nói rõ được, y chỉ biết, nếu chỉ dựa vào sức người, trâu cày sẽ không thể xuất hiện trong lịch sử của đất nước ăn vặt thậm chí là rất nhiều xã hội nông canh.

Bò man khó thuần dưỡng, nhưng thuần dưỡng bất cứ động vật nào cũng không phải một sớm một chiều là xong, không thử chắc chắn không thể có kết quả.

Ngô Nặc vỗ đầu sư tử con, cười nói: “Nếu mấy đứa có thể bảo đảm không bỏ ngang giữa chừng, anh sẽ thay mấy đứa đi nói chuyện với thủ lĩnh và đại vu.”

Sư tử con đã vượt qua chín mùa đông, nó cảm thấy mình đã là trẻ con lớn, bình thường rất không thích người trừ ba, mẹ, anh cả anh hai chị, đại vu ra sờ đầu, Vu Nặc, nếu là Vu Nặc cũng có thể miễn cưỡng tiếp thụ.

↑ Sư tử con mắt sáng long lanh, cái đuôi lắc đặc biệt vui vẻ, nhìn thế nào cũng thấy không giống bộ dạng miễn cưỡng.

Không cần mấy nhóc khác bảo đảm, sư tử con đã rất bá khí lên tiếng: “Ai dám bỏ ngang giữa chừng, xem em có cắn mông nó không!” Nói xong, còn hung tợn nhe răng với đám nhóc.

Sư tử con thích gây họa đánh nhau quả thật rất lợi hại, đương nhiên, chỉ riêng sư tử con còn không đáng sợ, đáng sợ là nó còn có một chị gái siêu cấp bao che khuyết điểm cùng hai anh trai đặc biệt bao che khuyết điểm và một bà mẹ ngay cả thủ lĩnh đại nhân cũng phải sợ hãi!


Trẻ con thuần nhân hơi nhát gan vô thức rút rút mông, ấu thú nhân không phục thì nhe răng đáp trả, mắt thấy chúng lại sắp gây nhau, Ngô Nặc vội nói: “Mấy đứa có ai muốn cùng anh đi tìm đại vu và thủ lĩnh không?”

Thủ lĩnh uy nghiêm cương chính, đối với đám nhóc luôn rất khoan hậu, đám nhóc không sợ ông mấy, ngược lại đại vu, tuy thường xuyên tươi cười, nhưng mỗi lần chúng có chỗ nào không thoải mái, đại vu sẽ cho chúng uống vu dược buồn nôn chết người, uống không được thì rót, lúc rót trên mặt còn mang nụ cười, thật sự rất đáng sợ QAQ!

Đám nhóc lắc đầu như trống bỏi, chuồn sạch trơn.

Ngô Nặc làm sao không nhìn ra đám nhóc này là sợ đại vu, y có chút khó hiểu, lầm bầm: “Đại vu không phải rất tốt sao? Đám nhóc này sao đứa nào cũng sợ ông ấy?” Hình như Bạch cũng sợ đại vu nhất.

Bỏ qua nghi hoặc trong lòng, Ngô Nặc trực tiếp đi tìm đại vu, vừa khéo thủ lĩnh cũng đang ở chỗ đại vu thương lượng, y liền nói cho hai người nghe suy nghĩ của mình.

Đại vu nói: “… Suy nghĩ của con không tồi, bò man quả thật có thể thuần dưỡng, lúc trước khi ta lịch lãm bên ngoài, đã thấy có người dùng bò man thồ đồ, nhưng, bò man tính cách nóng nảy, muốn thuần dưỡng nó không dễ dàng. Hơn nữa, ta trước giờ chưa từng thấy qua có người dùng bò man cày ruộng, người của bộ lạc Viêm Hoàng con rất lợi hại.”

Ngô Nặc nói: “Đáng tiếc con không biết lúc trước trong bộ lạc làm sao thuần dưỡng gia súc, hiện tại chỉ có thể chậm rãi tìm tòi, con cảm thấy có thể bắt đầu từ chăn gia súc trước.” Ngô Nặc cũng nói luôn một lượt ích lợi của việc chăn gia súc.

Kim Đồng nghe xong, liên tục gật đầu: “Biện pháp này không tồi, để đám nhóc theo dõi chúng khai hoang thêm đất, năm sau chúng ta có thể trồng càng nhiều khoai trắng!”

Khoai trắng tuy có thể làm lương thực chính, nhưng ngày ngày ăn chắc chắn sẽ ngán! So ra, Ngô Nặc tỏ vẻ mình vẫn thích ăn cơm hơn.

Nhưng kiếm đâu ra hạt giống thóc còn là vấn đề lớn.

Ngô Nặc uyển chuyển nói: “Đất bên ngoài bộ lạc chúng ta rất phì nhiêu, không chỉ có thể trồng khoai trắng, còn có thể trồng rất nhiều thứ.”

Gieo trồng cần hai điều kiện cơ bản nhất, một là thổ nhưỡng, hai là nguồn nước, bộ lạc Trường Hà có đủ cả hai, còn kiêm luôn địa thế bằng phẳng, điều kiện được trời ưu ái.


Kim Đồng cao hứng nói: “Năm đó tổ tiên từ nơi xa dời tới đây, thật sự đến đúng chỗ rồi. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là cảm ơn con, Vu Nặc, cảm ơn con nguyện ý giúp đỡ bộ lạc, giúp mọi người vượt qua khó khăn trước mắt.”

Ngô Nặc nghiêm túc nói: “Con cũng là một thành viên bộ lạc, có thể ra sức cho bộ lạc, là vinh quang của con.”

Đại vu nói một câu dứt khoát: “Đám nhóc con đó muốn chăn gia súc, thì để chúng nó đi đi, bất luận là thuần dưỡng những con mồi đó hay khai hoang, đối với bộ lạc đều là việc tốt. Kim Đồng, cậu nói tiếp chuyện vừa rồi, Vu Nặc con cũng cùng nghe đi.”

Ngô Nặc lộ vẻ nghi hoặc, gật đầu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lắng nghe.

Kim Đồng đang nói với đại vu không phải chuyện gì khác, mà là hội giao dịch bộ lạc một năm một lần.

Ngày hội giao dịch bộ lạc là ngày thần ra đời mỗi năm một lần, do bộ lạc cường đại nhất gần đây tổ chức, gần mười năm nay đều do bộ lạc Mục Nguyên cử hành.

Xung quanh bất luận bộ lạc lớn nhỏ gần như bộ lạc nào cũng tham gia, thỉnh thoảng thậm chí còn có bộ lạc tới từ phương xa đến tham gia. Mỗi bộ lạc đều sẽ chuẩn bị tốt vật phẩm giao dịch, dùng nó đổi lấy thứ mình muốn.

Đương nhiên, trong quá trình giao dịch, hai bên mua bán không thể đồng thời vừa ý vật phẩm của đối phương, trải qua thời gian dài hợp tác, muối thô dần trở thành mặt hàng đổi chung, đóng vai trò như tiền tệ.

Bộ lạc Mục Nguyên sở dĩ trở thành bộ lạc phú túc nhất cường đại nhất trong số đông bộ lạc, chính là vì bọn họ có muối thô.

Đương nhien, bộ lạc Mục Nguyên không tự sản xuất muối, muối của họ là đổi từ một bộ lạc siêu cấp ở xa, sau đó mới chuyển bán cho các bộ lạc lớn nhỏ xung quanh.

Những bộ lạc khác cũng không phải chưa từng nghĩ đến đào góc tường của họ, nhưng đáng tiếc người có ý định đi tìm bộ lạc kia đổi muối, nếu không phải mất tích thì là chết giữa đường. Từng có người ngàn khổ vạn khổ tìm được bộ lạc kia, đối phương lại không chịu đổi muối cho hắn, nhiều năm nay không một ai thành công mang muối về.


Tất cả mọi người đều biết bộ lạc Mục Nguyên khẳng định giở trò quỷ bên trong, nhưng lại không thể làm gì.

Mà bộ lạc Mục Nguyên ỷ bản thân cường đại, hành sự cực kỳ bá đạo, nếu bị nó phát hiện ai lén lút đi đổi muối, nó liền cắt đứt muối của bộ lạc đó, hoặc nâng giá lên mức khó thể tiếp nhận. Có vài bộ lạc nhỏ thậm chí vì thế mà đi vào đường cùng, chỉ có thể giải tán đi nương tựa bộ lạc khác.

Mấy năm nay, con mồi trong Hắc Sắc sâm lâm càng lúc càng ít, Mục Nguyên không ngừng nâng cao giá muối, lúc mới đầu một tấm da thú thượng đẳng đã có thể đổi một ống muối, tăng đến năm ngoái, mười tấm da thú thượng đẳng mới có thể đổi một ống muối. Dùng vật phẩm khác giao dịch, giá cũng tăng lên mấy lần đến mấy chục lần.

Một ống muối rất ít, một gia đình năm người tiêu chuẩn, tiết kiệm rồi tiết kiệm, một ống muối mới đủ ăn một tháng.

Bộ lạc Trường Hà có hơn 1200 nhân khẩu, tương đương với hơn 240 gia đình năm người, phải đổi gần 3000 ống muối, mới đủ cho cả bộ lạc sinh sống một năm.

Đây chỉ là giá năm ngoái, năm nay tình thế mùa đông càng khốc liệt, với tác phong nhất quán của bộ lạc Mục Nguyên, nâng giá là tất nhiên.

Trừ nó ra, đại vu còn lo lắng một điều, bộ lạc Mục Nguyên âm thầm quan hệ mật thiết với bộ lạc Hàn Nham, thủ lĩnh bộ lạc Hàn NHam xem Bạch là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hiện nay Bạch thành công hóa hình, trước đó đã đánh chết đánh bị thương năm thú nhân của bộ lạc Hàn Nham. Lần này lại cướp con mồi của bộ lạc Hàn Nham, chắc hẳn sẽ dẫn đến kiêng kỵ.

Bộ lạc Mục Nguyên tuy rằng sẽ không dễ dàng chính diện trở mặt với bộ lạc Trường Hà, với Vu Quyền ông, sợ là sợ bọn họ âm thầm giở trò.

Đại vu có thể tự tin như thế, không phải mù quáng, mà là trong lúc ông ra ngoài lịch lãm, học được rất nhiều phối phương vu dược, cùng với kỹ xảo phối chế vu dược, ông có thể tự hào nói rằng, đừng nói những bộ lạc xung quanh, ngay cả đại vu của một vài bộ lạc siêu cấp, ở mặt phối chế vu dược đều không lợi hại như ông.

Chỉ dựa vào điểm này, bộ lạc Mục Nguyên đã không dám đắc tội ông.

Vu dược Vu Quyền phối ra, là một trong những vật phẩm giao dịch chủ yếu của bộ lạc Trường Hà, đồng thời cũng là vật giao dịch được hoan nghênh nhất trong hội giao dịch.

Nhưng dù cho Vu Quyền có tự tin thế nào, cũng đối diện một cục diện rất lúng túng___ Ông đã già rồi, không che chở bộ lạc Trường Hà được bao nhiêu năm nữa.


Thủy Sa tuy có huyết thống đại vu, nhưng tư chất có hạn, theo ông học nhiều năm như thế, cũng chẳng qua chỉ học được một chút da lông. Nhận dược, phân biệt tính dược, Thủy Sa không vấn đề, nhưng về mặt cho thuốc đúng bệnh cô vĩnh viễn thiếu mấy phần linh tính, thêm nữa vu lực của cô yếu kém, vu dược nấu ra chung quy dược lực có hạn. So với vị trí đại vu bộ lạc Trường Hà, Thủy Sa càng thích hợp làm một tế ti.

Hiện tại hy vọng duy nhất của ông chính là Vu Nặc.

Chỉ mong y đừng để ông thất vọng.